Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Bách Hợp] Hệ Thống Cứu Rỗi Kẻ Sa Ngã

Chương 1

"Rầm."

"Aaaaa...."

"Có người chết. Có người chết rồi."

Xung quanh tiếng ồn không ngừng vang lên. Ngọc cảm giác được cơ thể đau buốt, tay chân như đứt lìa khỏi người.

Trước mắt mờ đi, bóng tối dần dần xâm chiếm tầm nhìn.

Ngọc giật mình tỉnh giấc. Nhỏ mới mơ thấy ác mộng đáng sợ, cơ thể nhỏ bị xe tung văng lên thật cao.

Cái cảm giác đau âm ỉ như còn vấn vươn trên người. Thật may chỉ là mơ thôi.

.....

" Renggg renggg renggg...."

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

" Ê chuông ren rồi, ổn định chỗ ngồi đi Hưng trọc tới lầu 2 rồi." Giọng lớp trưởng chói tai vang lên.

" Hừ tao không ghét môn toán ghét mỗi ông toán."

" Tao cũng ghét, người đâu vô duyên, nghĩ sao đi chê con gái lớp mình đánh son vì che đi môi thâm."

" Ổng tới đầu hành lang rồi kìa. Tụi bây còn không về chỗ thì cứ đợi ổng nổi khùng đi."

Cuối lớp vang lên tiếng xì xào bàn luận cho đến khi tiếng vang dội từ đế giày dẫm mạnh xuống đất vang lên mới chấm dứt.

Từ khi vô lớp đến khi tiếng chuông chấm dứt mắt ông Hưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại.

" Thấy chưa. Tao đoán đúng mà, hôm nay lại ngồi chơi thôi chứ học hành gì." Là giọng của Minh Ngọc, lớp phó kỉ luật của lớp.

Vừa giứt lời giọng nói trầm trầm của thầy vang lên :" Hôm nay, lớp được nghỉ cứ thoải mái chơi đi. Ha ha ha."

Giọng cười lanh lảnh vang hết lớp. Lúc đầu ai cũng vui vì không phải học nhưng giờ cũng được 1 tháng kể từ nhập học rồi mà ổng vẫn chưa dạy được một bài nào.

"Thầy ơi. Nay lớp muốn học." Lớp phó học tập Lam đứng lên nói.

Cả lớp ồn ào hùa theo.

" Ha ha vô được trường này cũng giỏi rồi, học làm gì. Đứa nào chẳng đi học thêm bên ngoài mà còn xin học nữa."

" Nhưng đâu phải ai cũng học thêm đâu thầy. Nhiều bạn trong lớp có đi học đâu." Minh Ngọc phụng phịu nói.

" Kệ mấy em chứ, đó là chuyện của mấy em, nói tôi làm gì."

Hết lời ông Hưng đầu trọc vác ghế ra gần cửa lớp ngồi bấm điện thoại căn giáo viên.

" Tao đến chịu với ổng luôn á. Nói lên với hiệu trưởng cũng chẳng trị được ổng." Con Hồng bạn thân của Ngọc.

" Thôi đi, người ta họ hàng cán bộ trường mà." Thằng Đức ngồi bàn kế chen vô.

Ngọc ngồi nghe đám bạn la hét, tay với vào cặp lấy bộ bài ra :" Xì dách. Một ván 2 ngàn, ít nhất 1 ngàn. Nhào dô, nhào dô."

" Tao nói mà là lớp phó kỉ luật đó Ngọc, nói chuyện thì nhiều nhất lớp, trong người lúc nào cũng thủ bộ mà sao được làm hay ghê." Hồng móc tiền đặt lên bàn.

" Ghen hay gì. Giọng nó to nó hét nguyên lớp nghe thì được làm thôi." Thằng Lộc ngồi bàn dưới đứng lên móc tờ 5 ngàn đặt lên bàn.

Trong góc lớp, một người ngồi một mình một bàn. Lầm lầm lì lì chẳng nói chuyện với ai. Bàn tay thon dài với từng khớp rõ ràng đang loay hoay viết không ngừng lên vở.

Chẳng hiểu cô đang viết gì, từng vòng tròn rồi từng vết gạch chằn chịt cứ đè lên nhau trên trang vở, che hết đi những mảng trắng của tờ giấy. Áp lức đến khó thở.

Mái tóc dài đen óng ánh không buộc lên, được xả ra khắp bàn, che đi những gì cô đang làm, che đi gương mặt xinh đẹp vốn có của mình.

Làn da trắng đến mị mắt, không phải là màu trắng xinh đẹp mà là màu trắng của bệnh tật như người luôn luôn giấu mình trong nhà, chẳng để cơ thể mình chạm đến ánh sáng mặt trời.

" Á á...bố mày không chơi nữa. Thua ba ván liền rồi. Ngưng tao đi xả xuôi đây. Đứa nào làm cái đi." Ngọc đứng dậy, chuồn đi trước khi bị dụ dỗ làm thêm mấy ván nữa.

" Thầy em đi vệ sinh." Không đợi ông Hưng đồng ý Ngọc đã ra khỏi lớp. Không phải là không tôn trọng thầy mà là xin mấy lần ổng cũng chẳng để ý.

Vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng :" Vãi thật...Chơi vui mà thua hết 30 ngàn mày giỏi đấy Ngọc. Có 2 ngàn 1 ván mà thua nhiều vậy."

Xả nước cứu thân xong Ngọc đi rửa tay. Nhìn ngắm dung nhan của mình trong gương.

Ngọc có một đôi mắt hí trời sinh, cười phát không thấy tổ quốc, sóng mũi tuy thẳng nhưng không cao, hai má mập mập, đôi môi nhạt màu. Cả gương mặt không có gì nổi bật nhưng ghép chung với nhau thì đặc biệt dễ nhìn.

Nhỏ có hai cái răng năng mỗi lần cười lên nhìn rực rỡ đến lạ. Mấy đứa bạn thường hay nói nhỏ là mặt trời nhỏ...

" Xin chào Aurora, người cứu rỗi số 837. Tôi là hệ thống cứu rỗi. Cô có thể gọi tôi là Veta. Từ giờ tôi sẽ là người bạn đồng hành với cô."

Chương 2

Tiếng nói bên tai làm Ngọc hết hồn. Gặp ma à. Nhỏ hốt hoảng chạy vào một buồn toilet, khóa cửa lại.

Trong miệng liên tục lẩm nhẩm kinh thánh. Tay nắm chặt đan với nhau, mặt ngó lên trời một cách khẩn thiết.

" Đừng sợ, ta không phải ma. Ta là hệ thống cứu rỗi."

Mặc kệ lời bên tai, Ngọc vẫn cứ thành tâm cầu nguyện. Đợi khi không còn nghe thấy tiếng gì nhỏ mới từ từ hé mắt ra. Không có ai ở đây cả.

Lập tức mở thật nhanh của toilet. Một mạch không ngừng lại mà chạy về lớp.

" Bịch." Tiếng ngồi nặng nề vang lên.

" Uây sai vậy? Mày đi toilet sao ngươi nhiều mồ hôi thế. Trời đất mặt còn tái xanh nữa."Hồng lo lắng, vội lấy tay lau đi mồ hôi trên mặt Ngọc, lau bao nhiêu lại ra bấy nhiêu.

Cả đám ngừng cuộc trời mà nhìn chằm chằm Ngọc, Lộc vội lấy nước đưa cho nhỏ.

" Đm tao gặp ma." Ngọc hét lên.

" Cái gì? Rồi sao mày còn nguyên vẹn ra đây."

" Má ghê vậy. Kể nghe coi."

" Trời địu, tao biết mà, trường mình âm khí không đấy."

" Mày im đi. Chắc không đấy. Hay mày ảo tưởng đó Ngọc."

...

Hàng trăm câu hỏi đổ đến.

Ngọc dơ tay ý bảo im lặng.

" Tao nói thật. Nãy tao đang rửa tay thì nghe thấy một giọng nói, máy móc đến lạ. Chắc chắn không phải của con người."

" Thì tôi có phải con người đâu."

" Á đm đm con ma theo tao. Tụi bây nghe không, nó nói nó nói kìa." Ngọc hét toáng lên ôm trầm lấy Hồng.

" Má mày làm mọi người sợ đó làm gì có giọng nói nào đâu."

" Phải không?" Chắc vì có nhiều người nên Ngọc cũng lớn gan hơn. Nhỏ tự khuyên mình là ảo giác.

" Rồi xong tao nghe thấy con ma đó nói gì mà 897 hay sao đó rồi còn cứu rỗi rồi bạn đồng hành nữa."

" Sao nghe ghê vậy? Hay nó cần mày giúp đỡ."

" Thôi mày đừng nói bậy."

" Tao nói thật."

" Trật tự đi. Lớp kế bên than phiền với thầy rồi đó." Hưng trọc nói " Lớp phó kỉ luật lên căn lớp."

Nghe lời Ngọc đứng lên " Im đi, không tao ghi tên đó."

Bỏ qua những gì mình gặp trong toilet. Nhỏ tiếp tục chia bài, lấy niềm vui quên đi nỗi sợ.

" Ê chưa nói xong mà." Đức lắm chuyện nói.

...

Tiếng reng chuông ra về cuối cùng cũng vang lên. Ngọc dọn sách vở vào ngăn bàn. Mang cặp đầy bánh kẹo đứng bên đợi Hồng.

" Nhanh lên coi. Tao còn phải về cày game nữa."

Hối thúc Hồng, hai đứa vừa tám nhảm vừa leo xuống cầu thang. Lớp tụi nó ở tầng 3 đi mệt thảm.

Ra tới cổng trường đứng đợi ba mẹ Hồng đến đón.

" Ê vụ trong toilet là sao vậy?" Hồng lo.lắng hỏi.

" Kệ đi, tao cũng không biết nữa. Chắc tao gặp ảo ma Canada."

Tiếng còi xe vang lên, là anh của Hồng tới đón nó. Đẹp trai xỉu.

" Ngọc lên xe anh chở về luôn."

Muốn lắm nhưng Ngọc vẫn từ chối, nhỏ định ghé nhà sách mua quyển truyện.

" Thôi anh chở Hồng là muốn xập xe rồi. Thêm em nữa chắc xe gãy làm đôi."

Cũng không miễn cưỡng, chào tạm biệt rồi hai người rời đi.

Ngọc bước chân chậm chậm đi theo con đường quen thuộc mà tới nhà sách.

“Meo~~” Tiếng mèo con vang lên thu hút Ngọc. Nhỏ đứng lại nhìn ngó xung quanh xem âm thanh phát ra từ đâu.

Là con hẻm nhỏ phía trước.

Đang là buổi chiều giờ cao điểm đông người nên Ngọc không sợ hãi mà mạnh dạn bước vô con hẻm đó.

Nhỏ phát hiện một bé mèo con, lông đen, mắt lam. Quá… quá là phạm vi quy rồi. Đẹp quá.

Dơ tay bế bé mèo lên :”Uây, chủ của em đâu sao lại lang thang ở đây vậy?”

“ Này, Aurora. Tôi là hệ thống cứu rỗi trưa nay cô gặp.”

Choáng váng vì con mèo biết nói. Ngọc muốn dơ tay thả con mèo xuống nhưng không dám.

“ Đừng sợ, ta không phải ma mà là hệ thống, như kiểu máy móc hiện đại vậy.”

“ Người sao lại tìm tới ta?” Giọng nói run rẩy hỏi.

“ Cô là người được chọn để đi cứu rỗi kẻ sa ngã. Mạng sống của cô là được chủ thần ban cho. Nếu thành công sẽ được thưởng, thất bại thì sẽ chết.”

Ngọc tức giận đáp :“Mạng sống của tao là ba mẹ ban cho, làm gì tới lược chủ thần gì đó của ngươi.”

“Cô không nhớ là mình bị xe tông ư? Khi đó cô đã chết nhưng lại may mắn được chọn làm Aurora số 837."

“Tôi…tôi cứ tưởng đó là mơ.” Ngọc hoang mang nhớ lại. Sau khi nghĩ kĩ thì nhỏ quyết định vui vẻ đồng ý. Dù sao cũng không có lựa chọn.

“Tôi đồng ý.”

Chương 3

“ Đối tượng sa ngã là Ninh Tuyết, bạn học cùng lớp với cô."

Ninh gì cơ? Lớp nhỏ làm gì có ai tên vậy. Nếu có Ngọc phải biết rồi vì năm nay nhỏ học lớp 11 gắn bó được với lớp 1 năm rồi không thể không biết được.

“ Lớp tao không ai tên vậy cả.”

“ Hệ thống không phát hiện lỗi. Mong Aurora tìm hiểu thêm.”

Bế con mèo đứng trong hẻm, vì hẻm này rất nhỏ còn nằm trong góc tù của con đường nên không ai chú ý đến sự việc phát sinh trong con hẻm.

Mất hết tâm trạng mua truyện, Ngọc bước chân về nhà. Nhỏ không cần quan tâm đến Veta, lúc nãy nói chuyện xong hệ thống đã tự biến mất. Veta xuất hiện bằng hình dạng đó chỉ để dễ tiếp cận với nhỏ, khi cần thì chỉ cần gọi tên nó trong đầu.

Đến nhà, Ngọc chạy ào về phòng, bây giờ ba mẹ nhỏ chưa đi làm về, phải đến 7h ba mẹ nới tan làm.

“Ê lớp có đứa nào tên Ninh Tuyết không.”

Ngọc nhắn tin hỏi trong gr nhóm bạn của nhỏ.

“ Làm gì có.”

“ Không có nha.”

“Đ.”

“ A có có”

“ Đám thiện cẩn này có đó.”

“ Ai?”

“ Chắc tụi bây không chú ý chứ tụi mình ngồi dãy cuối nhưng chỉ chiếm có 3 bàn vậy bàn còn lại là ai?”

“ Á đm đúng thật, tao ngồi kế bàn đó, có nhỏ nhưng chỉ có nó thôi, trầm trầm chảnh chó thấy ghét.”

“ Con đó á hả. Tao cũng thử bắt chuyện với nó. Chảnh vc. Nói chuyện nó lơ không.”

" Nói sao thì nói người ta giỏi có quyền chảnh."

Ngọc kệ đám hổ bằng cẩu hửu trong gr chat. Nhắn riêng với Thu, nhỏ biết đến Tuyết.

“Ê ai vậy? Kể tí về nhỏ tao nghe coi.”

Thu là lớp trưởng nên nó biết rõ sỉ số và từng người trong lớp.

“ Tuyết học siêu giỏi nhưng nó không giỏi nói chuyện, tao cũng chưa từng thấy nó nói chuyện với ai. Tao biết cũng do mấy lần nó đứng đầu khối nhưng không hiểu sao dù thầy cô có mới thề nào nó cũng chẳng chịu đi thi cho trường.”

“ Uả giỏi vậy mà sao không được tuyên dương trước lớp hay cột cờ mà cũng không thấy thầy cô nhắc hay hỏi thăm gì đến nó.”

“ Này tao cũng không biết nhưng hình như do nó yêu cầu, nó không muốn được chú ý và cũng không muốn bị làm phiền.Tao cũng chỉ biết vậy thôi. Mà mày hỏi chi?”

Cảm ơn Thu xong Ngọc cũng không nói lý do. Nhỏ nằm suy nghĩ, rõ rang học giỏi vậy mà không muốn được chú ý, đúng khùng.

Đang suy nghĩ thì có giọng nói cắt ngang.

“ Công bố nhiệm vụ hàng ngày.

Nhiệm vụ: Nói chuyện 10 phút.

Thưởng 5 điểm sao, 3 điểm tinh .

Cứ 100 điểm sao sẽ được tặng một thẻ chức năng bất kì.

Phạt: không hoàn thành nhiệm vụ Aurora sẽ bị trừ đi số điểm tương đương với điểm thưởng.

Cảnh cáo:điểm sao dưới 0 điểm kí chủ sẽ chết.

Nhiệm vụ hàng ngày, nghĩa trên mặt chữ."

“ Sao ngươi cứ gọi ta là Aurora? Rồi thẻ chức năng là gì ?”

Giọng nói vang lên trong đầu :"Aurora là cực quang, còn ý nghĩa thì tùy kí chủ suy nghĩ. Điểm sao quyết định mạng sống của cô, dưới 0 điểm cô sẽ chết. Mỗi lần đạt 100 điểm sao sẽ có phần thưởng ngẫu nhiên. Đừng lo phần thưởng không khiến cô thất vọng đâu."

"Còn thẻ tinh cứ 50 điểm kí chủ sẽ được chọn thẻ chúc năng như là tăng thêm vẻ đẹp, nâng cấp trí nhớ, làm da trắng bật tông, xóa mờ vết thăm, bay hết mụn, …”

" Ha ha vậy thì lời to rồi. Tao đây sự dụng bao nhiêu tẩy tế bào chết mà không trắng lên nổi. Vậy mà chỉ cần một cái thẻ là đã trắng. Khỏe."

Ngọc thấy nhiệm vụ tương đối dễ. Đừng nói 10 phút, cả đời nhỏ cũng dư sức. Ha ha.

** Mọi người cmt cho mình biết cảm nhận đii.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play