“Chúc mừng cô Hàn, cái thai trong bụng cô đã được sáu tuần tuổi."
“Bác sĩ, bác sĩ có lầm không? Sao tôi lại có thai được?”
“Chúng tôi không khám nhầm đâu, cô thực sự mang thai. Nhưng để đảm bảo thai trong bụng khỏe mạnh, chúng tôi khuyên cô nên chú ý sức khỏe, tránh làm việc quá độ.”
Vị bác sĩ nhìn thân hình đơn bạc của Hàn Tiêu Dy, vừa nhìn liền biết là người làm nhiều việc trong một thời gian dài, khẽ thở dài trong lòng, vị bác sĩ tiếp tục dặn dò.
“Cô về nghỉ dưỡng cho khỏe, lần sau hãy cùng chồng cô đến đây, chúng tôi sẽ chỉ dẫn hai người cách chăm sóc thai nhi trước và sau khi sinh một lần.”
Đáy lòng Hàn Tiêu Dy như rơi vào vực sâu vạn trượng, cô không nghe rõ những gì bác sĩ nói nữa Hai tay vô thức sờ lấy bụng mình, chua chát lan tràn trong miệng.
Chồng cô sao? Hàn Tiêu Dy này làm gì có chồng?
Cô làm thư kí cho Sở Trình, chủ tịch của công ty Hoàng Hoan suốt năm năm trời. Cuối cùng trong một say rượu cô đã lên giường với chính chủ tịch của mình.
Một đêm ngắn ngủi, hậu quả là sự xuất hiện diện của nhóc con trong bụng cô.
Hàn Tiêu Dy thoáng chút run rẩy, Sở Trình là người đàn ông nổi tiếng, hắn vừa đẹp vừa giàu lại vừa có tri thức, được mệnh danh là gã độc thân vàng mười trong thành phố, biết bao kẻ say đắm con người kia, nhưng Sở Trình nào có để ai vào mắt. Mọi người còn thầm đồn đoán xem loại người nào sẽ may mắn được lọt vào mắt xanh của hắn.
Hàn Tiêu Dy từ lâu đã biết mình không có loại phúc phần kia, đêm xuân ngọt ngào ấy chỉ là một sự cố mà Sở Trình chẳng bao giờ muốn nhắc đến. Bây giờ cái thai đã thành hình, nếu như hắn biết, chắc chắn không tha thứ cho cô.
Sở Trình sau đêm đó lạnh nhạt với cô bao nhiêu, điều đó cũng đủ chứng minh rằng hắn không muốn có quan hệ về sau cùng cô.
Vậy đứa bé này phải làm sao đây?
Hàn Tiêu Dy mang đầy tâm sự ra khỏi phòng, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế đá, suy nghĩ một lúc lâu, cô dùng hết can đảm của mình tích lũy trong mấy năm gần đây, nhấn điện thoại gọi cho Sở Trình.
"Alo. "
Giọng điệu lạnh lùng này cô đã nghe qua bao nhiêu lần, nhưng đến bây giờ chợt thấy nghẹn ngào.
"Sở Trình, tôi có thai rồi."
Người bên đầu dây trầm ngâm một lúc, Hàn Tiêu Dy tưởng đâu hắn tức giận rồi, liền run sợ muốn tắt máy.
"Sinh nó ra đi, sau khi sinh xong tôi liền mang nó đi xét nghiệm huyết thống."
Cô siết chặt điện thoại, khoé môi trắng bệch, gần như run rẩy mà hỏi lại.
"Ý anh là sao? Anh không tin tôi?”
"Tôi chỉ cẩn thận, làm sao biết được ngoài tôi thì cô còn lên giường cùng ai khác không."
Hàn Tiêu Dy cố nén nước mắt chảy xuống, mặc dù trái tim đau như muốn nứt vỡ nhưng cô vẫn cố gắng quật cường cười lạnh hai tiếng. Cô lạnh lẽo phun ra từng chữ một.
"Xem như tôi chưa nói gì với anh, còn ba của đứa bé này cũng không nhọc công anh quản, tôi sẽ xem như hắn ta chết rồi!"
Hàn Tiêu Dy vừa nói xong liền cúp máy. Cô tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt, cả người vô lực run rẩy. Cô rõ ràng đã biết trước được kết quả thế mà vẫn ngu ngốc thử, rồi đau lòng, rồi tuyệt vọng.
Hàn Tiêu Dy yêu Sở Trình từ lâu, nhưng cô biết hắn không thích mình, cho nên mấy năm nay vẫn cứ im lặng đi theo hắn, mong chờ hắn quay đầu nhìn mình. Nhưng ngay tại thời điểm này cô nhận ra mình có làm cách gì thì không thích chính là không thích.
Cô không có quyền bắt hắn phải đáp lại phần tình cảm mà mình đã bỏ ra.
Nhưng hắn cũng không có quyền nghi ngờ sự trong sạch của cô.
Han Tiêu Dy nhìn tin nhắn trên điện thoại, là chủ nhà dọa đuổi cô cùng mẹ cô ra khỏi nhà trọ, cô day trán rất mạnh, cơ thể bỗng chốc thấy mệt mỏi quá độ mà muốn ngất đi lần nữa.
Hàn Tiêu Dy lạng choạng về nhà, cô nghe được tiếng bà chủ vẫn đang mắng chửi người, tiếng trẻ con cách vách cười đùa ầm ĩ, cô nằm trên giường, nhớ đến người mẹ đang nằm trên giường bệnh vẫn còn cần trả phí chữa trị đắt đỏ, hai mắt bỗng đỏ hoe muốn khóc.
Ngón tay cô dừng lại ở nút gửi đi của Mail xin nghỉ việc ở Hoàng Hoan, Tiêu Dy đắn đo rất lâu, cuối cùng gửi đi.
Cô muốn cắt đứt phần tình cảm này với Sở Trình, một mình nuôi con cũng được, cho dù gánh nặng trên vai cô đã quá đầy, nhưng Tiêu Dy chẳng thể bỏ rơi đứa trẻ kia.
Nó cũng là một sinh mạng, nó cần được trân trọng.
Hắn không cần con, cô cần!
Cô xốc lại tinh thần, bật ngồi dậy tìm máy tính. Hàn Tiêu Dy đang tra xem thông tin tuyển dụng của các công ty khác, điện thoại trên bàn rung hai tiếng.
Tiếng điện thoại gọi đến, là một số lạ.
Cô bắt máy, giọng nói vì khóc nhiều mà hơi khàn.
"Xin chào, tôi là Hàn Tiêu Dy. "
"Chào cô Hàn, hiện tại viện phí của mẹ cô đã được thanh toán hết. Trong tuần này mẹ cô đã có thể tiến hành phẫu thuật ghép tủy. "
Hàn Tiêu Dy hơi sững sờ, cả người cô đứng hình vài giây, mãi đến khi cô hoàn hồn lại, cả người Hàn Tiêu Dy hơi run lên vì vui mừng, nhưng cô vẫn không kìm được nghi vấn.
"Bác sĩ, có...có thể có nhầm lẫn gì ở đây không? Sao lại có người thanh toán viện phí cho mẹ tôi? "
Vị bác sĩ kia vẫn bình thản đáp.
"Không có nhầm lẫn, đúng thật là viện phí của mẹ cô đã được trả hết. Người trả toàn bộ viện phí là Sở phu nhân. "
(2)
Hàn Tiêu Dy nghe xong thì ánh mắt tối lại, cô cứng ngắc nói cám ơn vị bác sĩ kia vì đã thông báo. Sau khi rời điện thoại, cô vẫn không hiểu do vì sao mẹ của Sở Trình lại làm như thế.
Cô chỉ biết rằng số tiền này không thể nhận được.
Cô tức tốc chạy vào bệnh viện, vừa vặn gặp được Sở phu nhân vừa thực hiện thanh toán xong.
Hàn Tiêu Dy chạy đến, nhìn thấy biên lai trên tay Sở phu nhân đang cầm, trong lòng quá nhiều tư vị, ngoài mặt lại chẳng biết bài ra bộ mặt gì.
Nên cảm ơn bà sao? Hay là nên xin bà cho cô mượn trước số tiền này rồi về sau trả lại? Cô nên làm cái gì mới đúng đây?
Sở phu nhân nhìn thấy Hàn Tiêu Dy chạy, bà lo lắng giơ tay ra, đi nhanh đến ôm lấy bụng của Tiêu Dy, trìu mến gọi.
“Ôi, cháu vàng cháu bạc của bà.”
Ánh mắt Tiêu Dy sửng sốt, bà Sở cũng thấy mình hơi kích động bèn chuyển từ ôm bụng cô thành nắm lấy tay cô. Bà cất giọng hiền từ.
“Tiêu Dy à, dì biết hết mọi chuyện rồi.”
Bà Sở hôm qua từ tai vệ sĩ đã biết được cuộc nói chuyện qua điện thoại của hai người, nhưng trái với suy nghĩ của Sở Trình, bà tin đứa con trong bụng này của Tiêu Dy đúng thật là con cháu nhà họ Sở.
Tiêu Dy theo Sở Trình năm năm, bà có khi nghe được danh tiếng của cô thư kí này, vài lần đến công ty xem xét, bà rất hài lòng với tác phong của cô, hơn hết là bà nhìn ra Tiêu Dy có ý với Sở Trình.
Một người tốt như Tiêu Dy, dù gia thế có chút không cân xứng với nhà bà, nhưng bà Sở lại rất yêu quý cô, hơn nữa bây giờ trong bụng cô là giọt máu của nhà họ Sở, để cho thằng nhãi kia giải quyết bà còn sốt ruột hơn. Vậy nên ngay trong đêm bà Sở đã giải quyết ổn thỏa chuyện viện phí cho mẹ Tiêu Dy, mục đích chính là giúp con mình mau chóng dẫn cô về nhà.
“Nể tình đứa bé trong bụng con, con có thể tha thứ cho cha nó, đi cùng với bà của nó về nhà họ Sở được không?”
Tiêu Dy chưa hết bàng hoàng đã bị câu nói đó làm cho sợ hãi, nhưng ánh mắt cô dừng lại ở tờ biên lai thu tiền kia, con ngươi tối xuống. Cô mặc cho bà cầm tay mình đi, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vâng.”
Kết cục của cô, định sớm là không thoát khỏi nhà họ Sở.
.
Sở Trình nhìn thấy mail xin thôi việc của Hàn Tiêu Dy, hắn tức giận đến mức muốn quăng hết đống tài liệu trên bàn xuống đất.
Nói nghỉ là nghỉ, ngay cả một câu dư thừa cũng không có! Con người Hàn Tiêu Dy này đúng là cao ngạo quen thói, hôm qua vừa nói cô ta một câu hôm nay liền nhận đơn thôi việc, cô ta nghĩ Hoàng Hoan là cái chợ muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?
Trịnh Nhất Thịnh vừa mở cửa ra liền bị đống tài liệu rơi xuống sàn làm cho ngây dại.
Cái gì đây, hầm băng quanh năm rốt cuộc chịu tan chảy rồi, còn giận lớn đến như vậy.
"Cậu…cậu làm sao đấy? Ai chọc giận cậu?”
Sở Trình hừ lạnh một tiếng, hắn không thể nói được là cái người vừa xin nghỉ hôm nay làm cho hắn bực tức, nếu không Trịnh Nhất Thịnh sẽ chọc hắn mất.
“Chẳng có gì cả, vô vị.”
Sở Trình hồi phục khuôn mặt lạnh lùng của mình, mặc dù trong lòng còn một đống lửa giận chưa kịp tiêu hóa, nhưng hắn vĩnh viễn không muốn thất thố trước mặt người khác, cho dù là Trịnh Nhất Thịnh cũng không.
“Này, tối nay nhà cậu có khách hả? Bác gái mời tôi qua ăn bữa cơm, nghe nói là do chính bác xuống bếp làm ấy.”
Có khách? Hình như hắn không nghe mẹ nhắc đến chuyện này, hay là hắn đã quên nhỉ?
Sở Trình nhấc điện thoại muốn gọi cho bà Sở, tình cờ bà cũng vừa lúc điện lại cho hắn.
“Mẹ, tối nay nhà mình có khách sao? Sao mẹ không nói cho con biết?”
“Ầy, nói với con làm chi, để con đuổi người ta đi hả?!”
Sở Trình hơi khó chịu, tính hắn không tốt là thật, nhưng nào đến nổi đuổi người ta ra, trừ khi người này…
“Mẹ cho con biết đi, mẹ mời ai đến đấy?”
Bà Sở im lặng không đáp, nhưng một tiếng dì ơi vang vọng qua điện thoại đã khiến tức giận của Sở Trình lại ngùn ngụt tăng lên, hắn không đợi bà giải thích liền cúp máy, sau đó đứng lên đi một mạch ra khỏi phòng.
“Này này, cậu đi đâu đấy?”
Trịnh Nhất Trịnh nói xong con thấy bóng dáng Sở Trình ở đâu nữa, cái người kia đã nhanh như cơn gió mà chuồn mất rồi.
Sở Trình hùng hùng hổ hổ về nhà, hắn đẩy mạnh cửa ra liền nhìn thấy mẹ mình cùng cô đang trò chuyện vui vẻ.
Hàn Tiêu Dy nhìn thấy hắn vội xanh mặt.
Cơn giận của Sở Trình bốc thành lửa lớn, cháy lan ra tận bên ngoài, hắn cay nghiệt hỏi.
“Ai cho cô xuất hiện ở đây?”
(3)
“Sở Trình!”
Bà Sở cau mày nhìn hắn, giọng điệu có chút trách mắng. Sở Trình đi nhanh vào nhà, giống như bỏ qua ánh mắt nghiêm nghị của bà, một đường đến sô pha nơi Hàn Tiêu Dy đang ngồi, hắn vươn tay lôi cô đi lên phòng.
“Đi theo tôi.”
Bà Sở thấy động tác của hắn vô cùng thô lỗ, lo lắng mà ngăn cản.
“Sở Trình, mau dừng tay, con muốn làm gì Tiêu Dy?”
Sở Trình quay ngoắt người lại, hắn đưa mắt nhìn Hàn Tiêu Dy, con ngươi phủ một mảng lạnh lẽo như cắt da cắt thịt. Cô né tránh ánh mắt, hai tay vùng vẫy ra khỏi vòng vây của Sở Trình, nhưng hắn nào dễ dàng buông tha cho cô. Bàn tay hắn vừa rộng vừa nóng, nhưng lực đạo quá mạnh, cô suýt chút nữa bị những khớp tay kia siết đến bật khóc.
Hai mắt Hàn Tiêu Dy mở to, cô trừng lại với Sở Trình, gằn giọng.
“Buông tôi ra!”
“Sở Trình, con mau buông Tiêu Dy ra cho mẹ!”
Sở Trình biết tay Hàn Tiêu Dy bị mình làm cho phát đau, khi đôi mắt kia đỏ lên, hắn đã muốn giảm lực đạo lại. Nhưng thái độ che chở của bà Sở làm cho hắn cảm thấy chướng mắt.
Hàn Tiêu Dy là cái thá gì? Từ lúc nào mẹ và cô ta lại thân thiết đến thế?
“Mẹ không cần quan tâm đến, đây là chuyện riêng của tụi con.”
Hàn Tiêu Dy nhân lúc Sở Trình nói chuyện cùng bà Sở liền rút tay về, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại. Hắn tức giận xốc người cô lên, kéo mạnh đi, còn không quên đe dọa.
“Nếu cô còn tránh nữa thì đừng có trách!”
Hàn Tiêu Dy được Sở Trình tha lên tầng hai, hắn dùng chân đạp cửa phòng, sau đó đẩy người Tiêu Dy vào trong, đóng sầm cửa lại.
Hàn Tiêu Dy ngã xuống giường, là nơi mà Sở Trình ngủ thường ngày, nhưng khác với tâm trạng háo hức vui mừng mà cô đáng lẽ ra nên có, trong đầu Tiêu Dy bấy giờ chỉ là một mảnh trống rỗng.
Phòng của người mình thích, giường của người mình thích, nhưng người mình thích đứng trước mặt mình lại chán ghét mình.
“Tôi cho cô cơ hội, giải thích đi, chuyện gì đang xảy ra đây?”
Mi tâm Sở Trình nhíu chặt, ban đầu là cô gọi điện thoại cho hắn, sau đó lại đâm đơn xin nghỉ việc, cuối cùng là sự xuất hiện của Tiêu Dy lại căn nhà này.
Vì sao? Chẳng lẽ đây là cái bẫy mà Tiêu Dy thiết kế, loan tin có thai, sau đó để cho mẹ của hắn biết, cuối cùng thành công bước một chân vào Sở gia, Hàn Tiêu Dy vì tiền mà có thể làm ra những việc này ư?
Sở Trình từng suy nghĩ như thế, nhưng xét tính cách của Tiêu Dy, một người từng làm việc cùng hắn năm năm, hắn không vội phán định, hắn vẫn chờ một lời giải thích từ phía cô.
Chỉ cần không phải như những gì Sở Trình nghĩ, hắn có thể tạm tha thứ cho cô, để cô tiếp tục quay về Hoàng Hoan làm việc, dù sao Hàn Tiêu Dy cũng là kẻ có tài. Còn về cái thai, vẫn nên tịnh dưỡng thật tốt, sau đó nếu đứa bé thật sự là con hắn, hắn nhất định nuôi dưỡng đến cùng.
Sở Trình chẳng nghĩ ngợi gì về Hàn Tiêu Dy, với hắn cô ngoài là một người có tài đáng để giao việc ra thì không còn gì nữa, có lẽ sau khi sinh con xong, hắn sẽ cho cô một số tiền, muốn ở lại Hoàng Hoan hay rời đi còn tùy vào ý của cô.
Sở Trình chờ rất lâu, vậy mà ngoài nụ cười cứng nhắc của cô cô, hắn chẳng nhận được bất kì lời giải thích nào.
Thế này là sao?
"Anh muốn nghe giải thích chuyện gì?"
Cô nên nói cái gì đây? Nói rằng cô rất nghèo, nghèo đến độ sắp không có nhà để ở, nói rằng mẹ cô vì thiếu tiền chữa trị mà phải nằm trên giường bệnh đếm ngày sống. Nói rằng bà Sở đã dùng một số tiền lớn thanh toán viện phí cho mẹ cô, sau đó cô vì nhận ân tình của bà mà đồng ý dọn về đây.
Hắn muốn nghe những thứ này, sau đó thì sao? Hắn sẽ dùng ánh mắt gì đối với cô?
Là thương hại, hay là xem thường đây?
Quanh đi quẩn lại, vòng lập của cô đối với nhà họ Sở ngoài tiền ra thì cũng chỉ là tiền, cô đơn giản là cần tiền, sau đó rời khỏi hắn cũng vì tiền, bây giờ bước nửa chân vào nhà họ Sở cũng là vì tiền.
“Chẳng có gì để nói hết, tôi cần tiền, con tôi cần được nuôi dưỡng khỏe mạnh, cho nên tôi đồng ý với dì là sẽ dọn về đây. Vừa chăm sóc bé con trong bụng khỏe mạnh, vừa không cần đi làm khổ sở nhưng vẫn có tiền để tiêu, như thế không tốt sao?”
Hàn Tiêu Dy vừa nói xong câu này liền phát hiện ánh mắt Sở Trình tối sầm lại, trong lòng cô đau đớn không cùng, nhưng chí ít hắn nổi giận như thế thì có thể lay chuyển được tâm ý của bà Sở.
Mặc dù cô rất yêu quý bà, nhưng chức danh thiếu phu nhân nhà họ Sở nặng quá, cô gánh không nổi, cũng không muốn gánh.
Hãy để Sở Trình chán ghét cô nhiều hơn một chút, hắn nhất định không đồng ý kết hôn với cô. Phần tiền mà bà Sở bỏ ra cứ coi như cô mượn tạm, sau khi sinh nhóc con ra, cô sẽ đi làm việc khác, trả lại cho bà. Cô không tiện từ chối thịnh tình bà dành cho mình, vậy cứ để Sở Trình từ chối giúp cô một lần.
Quả nhiên, Sở Trình bị mấy lời nói kia chọc giận, hai mắt hắn trừng to với cô, giọng nói thoát qua kẻ răng đâm thẳng vào tim Tiêu Dy.
"Cô tính toán hay thật, đến mẹ tôi cũng bị cô lừa, cô tưởng mình làm như thế là bám được lên nhà họ Sở sao? Đừng hòng.”
Sắc mặt Hàn Tiêu Dy trắng bệch, trái tim như bị người ta khoét đi thịt, rỗng tuếch, máu tươi chảy đầm đìa. Ngón tay cô nắm lấy một góc chăn cuộn chặt lại, nghe được tiếng thở dài mang theo thất vọng của Sở Trình.
“Hàn Tiêu Dy, tôi nhìn lầm cô rồi!”
------
Sở chủ tịch: Còn tôi thì sao, em cmn sao không bám lên tôi mà bám lên mẹ tôi?
Tóm gọn truyện trong một dòng: Truyện kể về hai đứa ngốc biết yêu nhưng không biết thể hiện.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play