...Chương 1....
Lúc này đây đã nửa tháng trôi qua, cô vẫn không dám tin nổi mình đã thực sự xuyên không vào chính bộ tiểu thuyết mà cô viết ra. Nhưng càng nghĩ càng thấy muốn điên, rốt cục tại sao cô không xuyên không vào làm nữ chính mà là nữ phụ, không là phụ của phụ, kết thúc của Hạ Vân Phi trong truyện này lại còn cực thảm!
Cô ôm đầu muốn phát điên lên rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, ở trong mơ cô nhìn thấy Hạ Vân Phi đang cầm dao muốn đâm lén nữ chính Đinh Yến nhưng bị nam chính Trịnh Kỷ Lâm phát hiện, con dao đâm thẳng vào người cô ta rồi ngã xuống biển, về sau Hạ Vân Phi được cứu sống và còn phải đi tù.
Hạ Vân Phi nghe thấy có tiếng gọi, khuơ chân múa tay khóc rống lên, người đại diện kéo cô ngồi hẳn dậy, cô còn nghe thấy tiếng quát của Tạ Ý Linh: “Em làm sao thế hả, sao tự nhốt mình trong nhà thế hả?”
“Hơ?” Hạ Vân Phi phải một lúc sau mới tỉnh lại thoát khỏi cơn ác mộng, mỗi lần cô nghĩ về viễn tưởng này lại cảm thấy sung sướng vì những tội nghiệt mà Hạ Vân Phi gây ra nhưng bây giờ thì không huhu, cô mếu máo nhìn Tạ Ý Linh làm Tạ Ý Linh không khỏi sợ hãi: “Vân Phi em đau ở đâu hả, em đau ở đâu?”
“Em muốn về nhà, về nhà.. huhu.”
“Em điên rồi à? Em làm gì có nhà mà về?”
“Hả?” Cô quên mất tiêu, Hạ Vân Phi đã mất mẹ từ nhỏ, cha cô ta mất chưa được một năm thì mẹ kế tái hôn rồi bỏ ra nước ngoài, cô ta làm gì có người nhà cơ chứ hơ hơ. May là mẹ cô ta trước khi đi vẫn để lại cho cô ta căn nhà này, có hẳn ba phòng ngủ, một phòng khách, cũng tính là rộng rãi, vị trí cũng gọi là đẹp ở chốn thủ đô này. Cô nhớ bà ta còn nói không cần bởi vì đây là tài sản của cha cô, thực ra là người chồng kia cũng quá giàu rồi nên bà ta cũng không cần thiết căn nhà này. À đâu? Hình như là cha cô đã làm di chúc để lại cho cô căn nhà này khi Hạ Vân Phi lên mười tám tuổi mà.
“Về nhà cái gì em điên rồi sao?” Tạ Ý Linh đánh mấy phát vào tay cô ta, trán nhăn lại hỏi. Nhưng Hạ Vân Phi làm gì có ở đây, cô mới là người đau đây này: “Đau em.”
“Tỉnh chưa hả?” Tạ Ý Linh nói, lúc này cô mới nhìn thấy người đứng sau Tạ Ý Linh đang mày nhăn mặt nhó đau khổ muốn gàn Tạ Ý Linh lại, cô không nhầm đây là Cao Khanh, quản lý của Hạ Vân Phi, lần nào Hạ Vân Phi bị Tạ Ý Linh mắng thì Cao Khanh đều là người chịu khổ không phải sao? Haha.
“Sắp vào đoàn bộ phim “Sự thật” rồi em điên cái gì nữa hả?”
“Sự thật?” Cô há hốc mồm, ơ, xuyên không sớm thế cơ à? Bộ phim lần cuối này chính là bộ phim đưa tên tuổi của Hạ Vân Phi một bước lên mây đây mà, mấy hôm nay cô hoảng loạn quá nên không để ý tới thời gian trong truyện. Cô vội vàng nắm lấy tay của Tạ Ý Linh mà nuốt nước bọt hỏi: “Hôm nào vào đoàn ạ?”
“Ngày mai.” Tạ Ý Linh lườm cô, với động tác tay nắm lấy tay này thực sự có phần không dám tin mà rút lại, rồi lại lườm Cao Khanh: “Chỉnh lại trạng thái cho con bé đi.” Ngày mai? Ngày mai cô chắn chắn sẽ lại gặp Trịnh Kỷ Lâm trong buổi tiệc khai máy… khôngggg..
“Vâng ạ.” Cao Khanh răm rắp đáp không dám phản kháng nhưng cô lúc này đâu có còn quan tâm..
Huhuhu, anh ta sẽ giết chết cô.
Hạ Vân Phi trong truyện này bị tác giả là cô đây xây dựng quá thảm, thực sự không còn đường nào thảm hơn.
“Chị, em có đặt cháo gà chị thích, chị có ăn không ạ?” Tiếng đóng cửa phòng vang lên sập một cái, phải mất tới ba mươi giây sau Cao Khanh mới rụt rè lên tiếng.
Hạ Vân Phi phát hiện dạ dày của mình đang kêu gào, cô thôi không khóc không náo nữa mà quay sang nhìn Cao Khanh: “Có.”
Cô xuống khỏi giường muốn đi ra ngoài nhưng lại đứng lại ở trước gương, thân hình này, gương mặt này? Cô đưa tay áp lên má Hạ Vân Phi không dám tin nổi bước gần lại, với một người có khoảng cân nặng chưa bao giờ dưới sáu mươi kí lô như cô khi nhìn thấy thân hình này, gương mặt này quả thực không dám tin. Cô thật sự phải cảm tạ chính mình, để cho nhân vật Hạ Vân Phi quá thảm nhưng bù lại thì lại hình dung cô ta thực sự rất xinh đẹp, không có điểm nào để chê hết. Trong lòng lại gào lên một trận đớn đau, thôi vậy, kết cục thảm như vậy nhưng bù lại cô cũng được sống ở thân hình và gương mặt đẹp đẽ thế này cũng tạm an ủi phần nào.
Hạ Vân Phi, thực sự xinh đẹp quá..
Cô ngồi xuống ăn được một chút đã thấy no, nghĩ nghĩ đúng là bụng dạ của diễn viên không thể như cái dạ dày không đáy của mình được, bĩu môi cố sống cố chết múc một thìa toàn thịt gà mà ăn hết.
“Chị, tối nay chị nhớ đọc lại kịch bản nhé, không mai vào đoàn khi phóng viên phỏng vấn lại không biết nói gì.” Cao Khanh đưa cốc nước cam tới gần cho cô, dịu giọng nói.
“Ừ.” Khỏi đi, bộ truyện lần cuối cũng chính tay cô viết ra mà, nội dung trong truyện đó cô còn thuộc hơn cả tên đạo diễn lừa đảo trong truyện này nữa. Hừ hừ.
Cô đột nhiên nghĩ ra, mình phải diễn thế nào nhỉ?
Chết tiệt, làm cách nào để trốn bây giờ?
Cao Khanh nếu như lo tất cả mọi chuyện từ ăn uống ngủ nghỉ tất tần tật của Hạ Vân Phi thì Cam Hải Nhi có lẽ nhẹ nhàng hơn, cô ta chỉ chạy vặt và đảm nhận việc trang điểm nhẹ nhàng cho cô ta.
Cô lại nghĩ đến cuộc sống của mình, dù không quá giàu có nhưng hiện tại cũng dư giả, mặc dù có hơi béo tí nhưng mặc váy vẫn xinh, mặc dù gặp tên bạn trai đểu cáng nhưng hiện tại xuyên không thế này còn đáng sợ hơn. Cô nằm ở trên giường nhảy như khùng như điên, lúc này tự dưng lại nghĩ, nếu mình còn ở cơ thể mình mà nhảy như này có khi sập giường rồi cũng nên..
“Chị à, em bảo chị phải ngủ đi mà.” Cao Khanh hét lên khi nhìn thấy đôi mắt gấu trúc đen xì xì của Hạ Vân Phi, sau đó mau chóng gọi Tiểu Cam đang sắp xếp nốt quần áo của Hạ Vân Phi sang.
“Đọc kịch bản.” Cô cảm giác giọng nói của Hạ Vân Phi cũng thật là hay, cốt cách của cô ta thật cao sang quý phái, cũng đúng thôi cô ta sinh ra trong ra điền thực có tiền mà, chẳng qua là cha cô ta mất sớm không có lẽ cô ta cũng chẳng phải nghĩ suy gì tới tương lai của mình. Dù cho cô có nhoi nhoi thế nào cũng có cảm giác mỗi hành động, câu nói mình phát ra từ người cô ta vẫn thật thanh tao nhã nhặn nha!
Tiểu Cam chọn một bộ váy hoa đơn giản phối cùng phụ kiện và một đôi guốc màu đen rồi ra khỏi chung cư, cô ta nhanh chóng họa cái mặt đang đen xì xì của cô nhưng cô vẫn phải đeo theo một cặp kính râm dày cộm. Cô cứ nghĩ khi mình đi trên đôi guốc mười phân này sẽ ngã dập mặt vậy mà cô lại thành thạo như đã đi mười năm rồi, chẳng lẽ cô chỉ có nhập được hồn mình vào thân xác này còn lại tất cả mọi thứ cốt cách đều là của Hạ Vân Phi?
Vậy cô có diễn được giống như cô ta không nhỉ?
Đến đâu hay đến đó vậy.
Bộ phim này là song nữ chính nói về luật sư Minh An cùng một cảnh sát Nguyễn Ngọc Anh vô cùng ghét nhau nhưng sau này bởi vì cùng phát hiện ra một vụ án động trời nên đã kết hợp với nhau. Trong quá trình này hai người dần dần hiểu nhau và trở nên thân thiết còn giúp nhau tìm được tình yêu chân ái của cuộc đời mình.. mà nữ chính còn lại không ai khác chính là nữ chính của câu chuyện này Đinh Yến.
Thật ra hôm nay điều làm cô hứng thú nhất chính là bởi vì tác giả cũng tham gia biên kịch, Trịnh Ngọc Tú Huyên. Cô muốn xem xem rốt cục dung mạo của người đó như thế nào?
Đoàn phim bắt đầu làm lễ khai máy lúc một giờ chiều, lúc xe của Hạ Vân Phi tới nơi cũng đã gần một giờ, cô vội vàng xuống xe tới chỗ Lão Mục, đạo diễn của bộ phim này.
“Mục đạo diễn.” Cô cười nói.
“Vân Phi tới rồi sao?” Lão Mục thật sự chính là người nâng đỡ chính trong cuộc đời Hạ Vân Phi, bởi vì lão Mục này lúc cha cô ta còn sống chính là bạn chí cốt, cha của Hạ Vân Phi còn từng cứu ông ta suýt chết đuối một lần vì vậy khi biết Hạ Vân Phi muốn tiến vào thế giới này, lão Mục chính là người trải thảm hoa cho cô ta. Nếu không có người mới nào như Hạ Vân Phi lại chưa từng phải tiếp rượu mới nhận được kịch bản chứ, nhưng cũng không thể phủ nhận cô ta chính là một diễn viên hoàn toàn đi theo phái thực lực. Trịnh Ngọc Tú Huyên cô thầm thở dài, sao mà cuộc đời của Hạ Vân Phi cứ như bị cô vừa đấm vừa xoa thế không biết nữa?
“Chị Đinh.” Cô đon đả tới chỗ Đinh Yến, hahaa, Đinh Yến hơn cô ta chỉ có một tuổi mặc dù năm vào nghề của cô hơn Đinh Yến rất nhiều nhưng lần nào cô cũng gọi thật to như vậy, tránh để cô ta lấy cái năm cô vào nghề ra gọi cô bằng chị, thật sự rất già.
“Hạ Vân Phi” chợt nghĩ, ôi sao mới có mấy ngày cô đã suy nghĩ cho Hạ Vân Phi rồi thế này?
Cô lắc lắc đầu, đúng rồi bây giờ cô sống trong thân phận này chính là phải lo nghĩ cho thân phận này, làm gì có thời gian mà lo nghĩ cho nhân vật chính cơ chứ?
Lễ khai máy hoàn thành mỹ mãn, Hạ Vân Phi lập tức kêu mệt muốn về khách sạn nghỉ ngơi chứ không tham gia buổi tiệc kia, thật ra chỉ có thâm tâm Hạ Vân Phi hiểu được, bởi vì Trịnh Kỷ Lâm cũng xuất hiện trong bữa tiệc đó, cô sợ chết khiếp căn bản không dám đối mặt..
Cao Khanh cũng không dám nói gì, lật đật đưa cô về khách sạn. Hạ Vân Phi trên xe còn nhanh nhẹn nói: “Đừng có nói cho chị Ý Linh đấy.”
“Vâng ạ.”
Cô nhắm mắt muốn ngủ một lúc nhưng lại chợt nghĩ, ơ, cô còn chưa nhìn thấy Trịnh Ngọc Tú Huyên mà?
Cô lại mệt nhọc mở mắt hỏi: “Hôm nay Trịnh biên kịch không tới à?”
“Dạ vâng, ngày kia khi đoàn bắt đầu chị ấy sẽ tới sớm ạ.”
“Ờ.”
Hạ Vân Phi không thể tin nổi lại có thể ngang trái đến vậy, lúc cô đi vào thang máy cũng chính là lúc Trịnh Kỷ Lâm đi từ thang máy ra. Mà thật sự là cô cũng quên béng mất lên mạng tra cái mặt anh ta để né, cho tới bây giờ cô còn chưa hoàn hồn nữa.
“Này.” Lúc này trong thang máy chỉ còn có cô với Trịnh Kỷ Lâm, biết thế cô không lên trước mà đợi Cao Khanh cho rồi, thế mà anh ta đã đi ra rồi lại còn đi vào lại, bỏ luôn cả trợ lý của anh ta ở ngoài nữa.
Bị Trịnh Kỷ Lâm quát làm cô giật mình, vội vàng đáp: “Hả?”
“Cô gây ra chuyện xong cứ như không quen biết tôi?”
“Trịnh tổng, tôi có gây ra chuyện gì đâu?”
Trịnh Ngọc Tú Huyên ơi là Trịnh Ngọc Tú Huyên, cô đúng là tự mình hại mình mà. Hôm cô xuyên không về đúng lúc đang ở bữa tiệc của tập đoàn “L”, mà “tác giả thân mến” là chính cô đây để Hạ Vân Phi chuốc thuốc nam thứ là Phần Quân Hải tạo scandal cho Đinh Yến, nam chính Trịnh Kỷ Lâm sẽ xuất hiện cứu mỹ nhân nhưng không ngờ thế quái nào người uống ly rượu đó lại là Trịnh Kỷ Lâm xong Trịnh Kỷ Lâm lại còn đi nhầm vào phòng của Hạ Vân Phi. Cô thề có trời là tình huống này cô không thể hiểu được, tại sao đột nhiên lại có biến số thế cơ? Làm cô không nghĩ ra mình xuyên không chính vào truyện của mình, cô còn không dám tưởng tượng lại lúc ý mình làm gì Trịnh Kỷ Lâm nữa…
“Cô có nghe tôi nói không hả? Cô thật giỏi, câu dẫn tôi ở khắp mọi nơi, người như cô cũng đòi câu dẫn tôi sao?” Cô tỉnh mộng một lần nữa thì đã thấy Trịnh Kỷ Lâm kéo tay cô ra ngoài..
“Trịnh tổng, chúng ta thế này không hay lắm đâu ạ, có camera ạ.” Cô cố gắng ôn tồn nói, Trịnh Kỷ Lâm lúc này mới bình tĩnh lại buông tay cô ra mà Hạ Vân Phi cô đây không biết phải làm thế nào mới chuồn đi được thì Trịnh Kỷ Lâm có điện thoại, cô vội vàng đẩy anh ta ra ngoài rồi bấm thang máy xuống tầng dưới..
“Huhu.” Hạ Vân Phi dựa lưng vào tường thở hổn hển, cô còn nhớ như in mình đẩy thẳng Trịnh Kỷ Lâm vào bồn hoa sen rồi bật vòi phun nước vào mặt anh ta thế nào, chửi bới anh ta thậm tệ thế nào, còn gọi anh ta là kẻ biến thái….
Huhuhu… Hạ Vân Phi càng nghĩ càng tức điên lên, ai đưa cô về thực tại với..
Chương 2.1
“Chị, sao chị lại ở đây?” Cao Khanh thấy Hạ Vân Phi đang hùng hổ đi về phía mình, rõ ràng Hạ Vân Phi đã lên từ lâu rồi mà. Cô đưa chân đá guốc bay tứ tung, tháo khuyên tai cùng kính ném lên mặt bàn mà nằm xuống ghế sofa, Cao Khanh vừa đi vào cửa cô đã hét lên: “Cao Khanh.”
“Dạ?” Cô nhìn thấy Tiểu Cam chuồn thẳng vào chỗ tủ đồ mà Cao Khanh vẫn đứng im bất động, mặt đang cáu gắt của cô lập tức mếu máo: “Chúng ta chuyển khách sạn được không?”
“Chị, khách sạn này thuộc đoàn làm phim, mấy ngày nữa cảnh đầu tiên cũng quay ở khách sạn này đấy ạ.”
Ừ, cảnh đầu tiên quay chính là Minh An bắt gặp người yêu mình ngoại tình, cô đã đánh cho anh ta nhập viện nên mới bị Nguyễn Ngọc Anh bắt đi, ha, thế là cô cũng không thể chuyển khách sạn được.
Nhưng bởi vì biến số Trịnh Kỷ Lâm đi nhầm vào phòng cô hay cô đi nhầm vào phòng anh ta mà cô không rõ cái gì sẽ xảy ra tiếp theo..
Bây giờ quan hệ của Đinh Yến với Trịnh Kỷ Lâm thế nào rồi nhỉ? Cô xuyên không sớm quá, lúc này còn chưa tiếp xúc nhiều nữa, bây giờ phải làm thế nào đây?
“Chị, chị ăn hoa quả gì để em đi mua?” Lúc Tiểu Cam hỏi cô câu này cô mới nhớ ra, Hạ Vân Phi là một người vô cùng thích ăn hoa quả, hoa quả lúc nào cũng phải tươi mới nhất.
“Cam đi.” Cô định nói không ăn nhưng lại sợ Tiểu Cam hỏi nhiều nên nói bừa rồi nghĩ lại nghĩ tiếp, nên thế nào mới phải đây?
Cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, không phải tối nay Trịnh Kỷ Lâm sẽ gặp đối tác ở bar MIP gần đây sao? Còn đang nghĩ dang dở thì Cao Khanh lại đi vào nói với cô: “Chị, Mục đạo diễn đang gọi chị tới đấy ạ.”
“Ơ không phải đã xin về rồi sao?”
“Trịnh tổng nói anh ấy còn chưa được nhìn hết mắt các diễn viên nên.. lão Mục muốn chị tới một chút ạ.”
Cô cảm thấy đời mình thật là xong rồi, xong thật rồi!!
Miệng vẫn phải miễn cưỡng, miễn cưỡng đáp: “Thay đồ.”
Trịnh Kỷ Lâm ở trong tiểu thuyết này mà cô tạo ra chính là trời, anh ta như thâu tóm ngầm giới giải trí, có gì mà anh ta không dám làm cơ chứ? Nếu cô không tới, sợ là anh ta sẽ cho người trói bắt cô tới.
Cô càng nghĩ càng chán nản, mặc kể Tiểu Cam làm gì mình rồi hai người họ đưa cô ra ngoài thế nào. Cô nằm cuộn tròn trong xe, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cô sẽ ở trong thân xác này bao lâu? Hay đây chỉ là một giấc mơ, giấc mơ này thật quá đáng sợ với cô rồi. Cao Khanh đã hỏi cô hai lần có phải cô mệt quá hay không nhưng cô không buồn trả lời, nếu cô đã thật sự ở trong thân phận này, có thể nào nên thay đổi lại kết cục cho nó không?
Từ lúc cô tới đây đã gặp phải biến số rồi, vậy có lẽ nào kết cục của Hạ Vân Phi sẽ không tệ như vậy?
Cho tới khi Cao Khanh mở cửa phòng tiệc, tay cô nắm chặt dây xích túi xách mini chỉ nhét đủ cái điện thoại của mình mà tiến vào, miệng mỉm cười chuyên nghiệp nhìn mọi người mà cô còn chưa kịp nói gì Lão Mục đã hồ hởi cười: “Vân Phi tới rồi.”
Cô đưa mắt nhìn Lão Mục, ông ta ngồi rồi đến Trịnh Kỷ Lâm rồi Đinh Yến, chỗ còn trống duy nhất là ở bên cạnh Lão Mục, cô thở phào trong lòng mà tiến tới, chưa kịp kéo ghế đã nghe thấy âm thanh mà khi cô viết đã miêu tả “ngoại trừ Đinh Yến, sự ôn nhu của anh ta không dành cho bất cứ người phụ nữ nào, khi giọng nói của anh ta cất lên đều khiến cho đối phương tám phần run sợ, chính là không thể không phục tùng.”
“Tôi hình chưa như được diện kiến nữ chính của chúng ta, hay là lão Mục hôm nay để tôi được ngồi cạnh cả hai diễn viên chủ bài của ông đi.”
Lão Mục không đợi tới giây thứ ba đã đứng lên, hồ hởi nói: “Được, nhất trí, nhất trí thưa Trịnh tổng.”
Trong lòng cô thở dài một hơi, đúng là không có gì chống lại được tư bản.
Trong lòng Trịnh Ngọc Tú Huyên rối ren vô cùng, lúc này cô không biết mình nên đi theo chiều hướng nào, phải làm thế nào mới phải.
Khi đặt chân ngồi xuống ghế, cô cầm ly rượu đã được rót sẵn mà nhân viên vừa đặt xuống cười nói: “Trịnh tổng hôm nay Vân Phi tới muộn, thất lễ rồi xin tự phạt một ly.”
“Được.” Trịnh Kỷ Lâm thật sảng khoái nói.
Lúc đầu khi cô viết tới đoạn này, Trịnh Kỷ Lâm đại giá quang lâm tham gia bữa tiệc này đơn giản bởi vì hắn ta đang bao dưỡng một ả nhân tình, mà nàng ta chính là nữ thứ của bộ phim này. Đối với Trịnh Kỷ Lâm có thể để nàng ta đảm nhận vai nữ chính rất dễ dàng, chỉ là lão Mục đã kiên quyết rằng vai nữ chính này phải bắt buộc dành cho Hạ Vân Phi, bởi vì Minh An trong phim này đích thực một trăm phần trăm là Hạ Vân Phi, đo ni đóng cột dành riêng cho cô ta. Mà Nhữ Tâm Hà có được vai nữ phụ này cũng cảm thấy vui sướng lắm rồi, phim của Mục Bình ai lại không muốn tham gia cơ chứ?
Đối với bữa tiệc này Trịnh Kỷ Lâm chính là vừa ý Đinh Yến, sau này khi anh ta liên tục quay lại tổ phim không phải vì Nhữ Tâm Hà nữa mà bởi vì Đinh Yến, mà Nhữ Tâm Hà không hề hay biết cô ta sắp bị câu mất con rùa vàng.
Hạ Vân Phi lại nâng một ly rượu thứ hai đưa thẳng ra, cung cách vô cùng tao nhã “Vân Phi tôi xin mời mọi người một ly, mong mọi người chiếu cố.”
Đối với biểu hiện của Hạ Vân Phi, Mục Bình luôn luôn vô cùng tán thưởng bạn mình dạy con quá tốt, ông hồ hởi đưa ly ra đầu tiên cùng cụng ly với cô mà Hạ Vân Phi không còn người thân đã sớm coi Lão Mục là người nhà.
Cô lại nhớ tới đoạn này Trịnh Kỷ Lâm cũng chưa từng đặt Hạ Vân Phi vào trong mắt bởi vì Hạ Vân Phi đi theo con đường “tà đạo”, không phải con đường “thiên thần” như Đinh Yến hay Nhữ Tâm Hà. Một người không có chống lưng, không có địa vị như cô ta, nếu không đi theo con đường tà đạo thì chỉ có ngủ với đàn ông thì mới có thể có phim mà thôi!!
Khi nhớ lại câu này Trịnh Ngọc Tú Huyên lại có phần chua xót, giới giải trí này đúng là cạnh tranh nhau từng tích tắc khiến người ta khổ sở cũng chỉ biết im lặng nín nhịn. Nhữ Tâm Hà có thể được coi là diễn viên mới nổi có triển vọng, cô ta ở ngoài vẻ mặt ngoan hiền, chính là lấy cái mặt mộc mà cô ta có được làm người ta hứng thú, coi cô ta là gái ngoan, thiên sứ của nhân loại. Đinh Yến bởi vì gia cảnh tương đối tốt, học thức cũng gọi là cao mà được người ta ca tụng là tiểu thư của giới giải trí… mà Hạ Vân Phi ngoài tin đồn tình cảm với người này thì cũng tới người kia.. chẳng có gì khác.
Cô không nghĩ Trịnh Kỷ Lâm lại không gây khó dễ cho cô đơn giản như vậy, lúc tiệc tàn anh ta cũng không gây khó dễ cho cô một chút nào. Đầu óc cô từ đầu đến cuối buổi tiệc luôn luôn rối loạn, liên tục phân tâm khiến có lẽ người khác cho rằng cô mệt thật. Lúc cô tỉnh dậy mơ hồ thấy Cao Khanh đang nói chuyện với ai đó, lại hỏi: “Ai thế?”
“Là Mục đạo diễn ạ, ông ấy thấy chị không được khỏe nên báo em sáng mai toàn cảnh quay của cô Đinh, chị cứ nghỉ ngơi đi ạ.”
“Ừ.”
Mặc dù nói là vậy nhưng Hạ Vân Phi vẫn đến sớm hai tiếng, vừa đợi hoá trang vừa đọc kịch bản, để mà nói Hạ Vân Phi thực sự yêu thích việc diễn vì vậy mà tuy scandal của cô nổ ra liên tục nhưng chưa bao giờ bị các đạo diễn chê bai, cô ta thực sự vô cùng chuyên nghiệp, vô cùng trân trọng từng vai diễn của mình. Mặc dù kịch bản này cô vốn đã thuộc làu làu nhưng vẫn chăm chú đọc kĩ lại, khi đã hoạ trang xong liền đi ra ngoài xem lại cảnh hành động bắt cướp của Đinh Yến ở trước máy quay, trong lòng thầm cảm thán: Thôi hào quang của Nguyễn Ngọc Anh cô đây cũng không cần!
Lúc này đột nhiên cô nhìn thấy một người dáng vẻ mũm mĩm đang cùng lão Mục thảo luận gì đó, khi lão Mục vừa nhìn thấy cô thì gọi: “Hạ Vân Phi, cô lại đây.”
“Giới thiệu chút, Trịnh tác giả cũng là biên kịch chính của chúng ta.”
“Trịnh tác giả đã nghe danh cô từ lâu ạ.” Cô lễ phép nói, Trịnh Ngọc Tú Huyên ở trước mặt làm cô không thể không tin nổi, cô ấy…
“Mong cô Hạ chiếu cố cho tác phẩm của tôi.” Trịnh Ngọc Tú Huyên vội vàng đứng lên nói, mà cô cũng đang ngỡ ngàng cùng chính mình bắt tay..
Hạ Vân Phi mặc gì cũng làm người ta cảm khái, cô mặc một bộ vest với quần âu rộng màu đỏ, tay cầm clutch phang thẳng vào đầu diễn viên kia, Trịnh Ngọc Tú Huyên cũng không hiểu mình lấy cảm giác ở đâu, khi lão Mục hô diễn cô như là chính Hạ Vân Phi, khi xem lại cảnh quay mà cô cũng phải run sợ.
Trong tiểu thuyết, Đinh Yến đúng thật là có tất cả, hào quang nữ chính, gia thế tốt, con người được dạy dỗ quá hoàn hảo, tâm địa thiện lương mà Hạ Vân Phi ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra chẳng có gì, cô nhớ trong đoạn này, người chiếm sóng cảnh quay tập này là Đinh Yến chứ không phải cô, nhưng khi tập phim chiếu lên dân mạng bùng nổ bởi diễn xuất của Hạ Vân Phi làm cô không khỏi ngạc nhiên.
Bởi vì bộ phim đáng nhẽ phát sóng hiện tại diễn viên chính đột nhiên xảy ra scandal say rượu lái xe đâm chết người mà bị đóng băng vô thời hạn, bộ phim của cô mới đột ngột bị đẩy lên chiếu. Bộ phim như này cũng được chiếu trên đài truyền hình bởi vì thời gian của nó.. quá xấu mà thôi.
Lão Mục lúc đầu vốn muốn vẫn là chiếu mạng thì hơn, so với cái khung giờ mười ba giờ chiều này thì chiếu mạng có khi còn tốt hơn nhưng không ngờ rating lại có phần ổn áp tới vậy.
Hạ Vân Phi trên tay cầm kịch bản tập mười tám, tay còn lại đang xúc thìa cơm lên ăn, họ mới quay được phân nửa đã chiếu vì vậy làm gì cũng gấp rút. Lúc này đoàn phim đang ồn ào cái gì đó, cô nhìn kĩ lại một hồi mới thấy Trịnh Kỷ Lâm tới, đầu lại thấy hoang mang cực độ, sao sau hơn ba tuần anh ta lại xuất hiện thế này?
“Chị, mười phút nữa hoạ trang lại nhé.”
“Ừ.”
Cô gật đầu, đóng hộp nắp cơm lại rồi ngồi thả lỏng cơ thể một chút. Suy cho cùng cô tự dưng bắt đầu thích nghi với cơ thể này, theo trạng thái tự nhiên của nó hoạt động, cũng suy nghĩ cho nó nhiều hơn. Cô đã nghĩ rất nhiều cũng thử nhiều cách nhưng không thể trở về thực tại vậy thì phải tập quen với nó thôi.
Dù sao bản thân cô cũng là một người thích nghi nhanh, Hạ Vân Phi cũng vậy.
Hôm nay Hạ Vân Phi diễn cảnh phiên toà của mình thất bại, với những gì mà cô ta đã chuẩn bị, Minh An không tin nổi rằng mình bị thua kiện. Cô ta nhốt mình trong văn phòng, không phát tiết, chỉ ngẫm nghĩ lại lý do tại sao. Cảnh quay tuy tưởng đơn giản này nhưng lại bộc lộ hoàn toàn tâm tư của nhân vật, Hạ Vân Phi lại chỉ cần quay một lần đã hoàn thành.
Lúc này là đến cảnh quay của dàn phụ, cô ngồi xuống bên cạnh Đinh Yến thảo luận về cảnh sau.
Hai người tình cảm quan hệ khá tốt, cô cũng suy nghĩ mình nên tiếp cận người này, suy nghĩ thế nào tránh một bước cho kết cục bi thảm của Hạ Vân Phi. Chỉ là có những thứ hình như không được đúng như cô mong muốn khi lão Mục báo rằng tối nay sẽ không quay nữa. Trịnh tổng mời đoàn phim đi ăn cơm.
Tất nhiên phòng chính cũng chỉ có trên dưới mười người, còn lại các nhân viên khác sẽ ăn ở phòng ngoài. Trịnh Kỷ Lâm cũng không bạc đãi mọi người, ngoại trừ anh ta phải uống loại rượu tốt hơn ra, đồ ăn trong ngoài gần như giống nhau.
Lúc đồ ăn bày lên cô thấy phía Trịnh tác giả còn được đặt một bát tổ yến, lúc này người đang ngồi bên cạnh cô lên tiếng: “Dùng thôi.”
Mọi người bắt đầu dùng đũa, Hạ Vân Phi vừa dùng “bữa trưa” mới hai tiếng trước nên cũng không đói lắm, gắp qua loa vài miếng salad trước mặt.
Đám người mời qua mời lại rượu trước mặt nhau, Hạ Vân Phi cũng không ngoại lệ phải đưa theo nhiều lần. Cô vốn đã là người không thích nói nhiều nên đa phần đều giữ im lặng. Lúc Đinh Yến mời rượu Trịnh Kỷ Lâm xong cô vẫn còn đang nhìn đĩa salad ở xa tít mù khơi, cái bàn xoay xoay này làm cô chóng mặt chết đi được.
Cô đột nhiên thấy không khí im lặng lạ thường mà hình như đang nhìn chăm chú vào cô, Hạ Vân Phi mới phát hiện ra, vội cầm ly rượu lên quay sang nhìn Trịnh Kỷ Lâm cười nói: “Tôi xin kính Trịnh tổng một ly ạ.”
“Được.”
Uống rượu xong không lâu, cô đột nhiên phát hiện đĩa salad hoa quả đang bay về chỗ mình rồi, mà cánh tay đang quay bàn kia không ai khác chính là Trịnh Kỷ Lâm, cô chưa kịp gắp thì đĩa lại đi quá nhưng chưa được ba giây lại được kéo lùi lại trước mặt cô. Cô đưa mắt liếc Trịnh Kỷ Lâm, anh ta đang nói chuyện cùng với Đinh Yến và Nhữ Tâm Hà, cô nghĩ chỉ là vô tình mà thôi. Đưa tay gắp lấy thìa salad hoa quả kia, lại im lặng ăn tiếp. Cô phát hiện ra Hạ Vân Phi ăn mãi cũng không thể béo, hôm trước lúc cân thử ở đại sảnh Cao Khanh còn nói cô lại sụt cân rồi. Bảo sao mà Cao Khanh để cô ăn uống linh tinh vậy, hoá ra bởi vì cơ thể cô không cần phải quản lý nữa. Thở thôi cũng sụt cân!!
Trịnh Kỷ Lâm hôm nay thật sự vui tính, ngồi tới tận khuya tán gẫu cũng không muốn đứng dậy làm tất cả đều phải hầu anh ta theo, Hạ Vân Phi đã phải kìm nén không ngáp tới hai lần.
Cô tự hỏi sao họ có thể nói nhiều chuyện tới thế, may sẵn Hạ Vân Phi cũng mang tiếng kiêu chảnh ít nói gì gì đó nên không nói cũng chẳng sao. Thi thoảng Đinh Yến lại đá sang cô vài câu, Hạ Vân Phi cũng chỉ cười trừ lấy lệ rồi lại im lặng. Trong đầu cô còn không biết bao giờ Trịnh Kỷ Lâm lại tìm cô tính sổ vụ kia nữa, anh ta càng im lặng càng làm cô sợ hãi.
Người càng lúc càng thưa thớt, Lão Mục đã say khướt đi từ bao giờ, Trịnh tác giả cũng đã rời đi. Cuối cùng cũng chỉ còn năm, sáu người bọn họ ngồi.
“Vân Phi.” Người đàn ông gọi tên cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
“Quân Hải.” Cô đưa tay giơ chào, một tay vẫn áp vào mặt chán chường.
“Chán sao?”
“Tôi buồn ngủ.” Cô cười trừ.
Phần Quân Hải là đồng nghiệp lâu năm mà Hạ Vân Phi có quan hệ khá tốt, họ cũng đã đóng chung với nhau hai, ba phim rồi. Tuy rằng độ hot của Phần Quân Hải không bằng cô nhưng cũng không hẳn thua kém quá nhiều, gần đây bộ phim đam mỹ của anh ta chiếu thu về độ hot khá cao, nhiệt độ cũng tăng lên không ít.
“Có muốn ra ngoài hít thở không khí không?”
“Thôi, tôi bây giờ di chuyển cũng lười.” Cô xua tay, lại nói: “Bộ phim của anh hot lắm, sau này có lẽ tài nguyên không tệ.”
“Mong sau này hợp tác với cô có thể nhất phiên.” Anh ta cười.
Hạ Vân Phi cũng cười, Phần Quân Hải ngoại trừ bộ đầu tiên cùng cô bình phiên, hai bộ sau đều là cô phiên một, tới bộ này thì anh ta.. thôi khỏi nói đi.
Tối nay Cao Khanh đã về trước thu dọn hành lý chuyển sang khách sạn, cậu ấy cũng có nói cô khi nào chuẩn bị ra về gọi cho cậu ấy tới đón nhưng cô quên béng mất. Đến bây giờ khi tất cả mọi người ra về đột nhiên chột dạ cầm điện thoại lên lại phát hiện ra đã hết pin, trên gương mặt dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã méo mó vặn vẹo.
“Vân Phi trở về thế nào, không thì đi xe tôi đi.” Phần Quân Hải chưa gì đã nhìn ra, anh ta lại hỏi.
Mà Hạ Vân Phi còn chưa kịp đáp, một giọng nói đáng ghét đã xen vào: “Cô ấy hình như chuyển sang khách sạn khác rồi, vừa hay tôi cũng ở khách sạn đấy. Nếu Hạ tiểu thư không chê tôi vậy tôi có thể cho cô quá giang.”
“Nào dám ạ.” Hạ Vân Phi miệng thì tươi cười lòng thì nhỏ máu, Trịnh Kỷ Lâm chính thức tìm cô tính sổ rồi đây.
Chỉ bất ngờ là khi anh ta lên xe tuyệt nhiên nhắm mắt không hề đả động đến cô nửa lời, lúc đến khách sạn thì lại từ từ mở mắt.
“Cảm ơn Trịnh tổng, tôi xuống xe đây ạ.”
Trịnh Kỷ Lâm hôm nay chính là bị điên rồi, anh ta còn chủ động xuống xe mở cửa cho cô.
“Vậy cảm ơn Trịnh tổng, tôi xin phép vào khách sạn đây ạ.”
“Đợi đã.” Khi cô xoay người định rời đi thì Trịnh Kỷ Lâm đột nhiên gọi lại, anh ta mỉm cười đưa tay hất hất mái tóc cho cô, cười nói: “Dính lá cây rồi.” Động tác nhẹ nhàng của anh ta khiến cô nổi da gà, tay lại vỗ vỗ lên vai cô: “Vào trong đi.”
“Hạ Vân Phi” vẫn còn đang có cảm giác lạ lạ gật đầu đi vào, không hiểu hôm nay Trịnh Kỷ Lâm ăn nhầm thứ gì, với tính cách mà anh ta viết ra sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô thế đâu.
Cô mặc kệ không nghĩ nữa vì bản thân đã buồn ngủ lắm rồi.
Sáng hôm sau lúc cửa phòng cô bị đập ruỳnh ruỳnh bấm chuông loạn xạ, cô còn muốn lôi cả mười tám đời Cao Khanh ra chửi thề. Lúc đứng dậy còn cảm giác đầu óc choáng váng một trận, hôm nay Minh An có cảnh say rượu tắm mưa xong bị cảm, giờ có khi cô không cần phải hoá trang cũng ra được cảnh mất. Hạ Vân Phi mở cửa xong thì quay người đi thẳng vào ghế sofa nằm chường ườn, chân gác lên thành mệt mỏi.
“Chị, chị Tạ dặn chị không được có scandal nữa rồi mà.”
“Bị điên hả, một ngày hai mươi tư tiếng tôi ở phim trường tới mười tám tiếng rồi, còn có thời gian gây chuyện à?”
Cô giật lấy cái ipad, mặt đang từ cáu kỉnh sang không thể tin nổi, nghiến răng nghiến lời gầm lên ba chữ Trịnh Kỷ Lâm.
Thảo nào tối hôm qua anh ta hành động kỳ lạ tới vậy.
Cô quay ra nói với Cao Khanh, mắt như cười, giả bộ không biết: “Chỉ là cái lá cây dính lên tóc anh ta gỡ giùm thôi, phát văn bản thanh minh đi.”
Hôm nay quay ở khách sạn khác cũng thuộc công ty của Trịnh Kỷ Lâm, phải đi hơn một tiếng đồng hồ mới tới nơi, khi cô tới thì thấy anh ta đã cao cao tự tại ngồi ở trên ghế, mắt đang theo dõi Đinh Yến diễn.
Cô cũng không định tới gần mà đi vào phòng thay đồ thay trang phục.
“Chị, hội trường đang chuẩn bị, chị sang bên này thay trang phục ạ.”
“Ừ.”
“Chết tiệt. Tiểu Cammmm.” Cô gọi với ra ngoài, cái bộ váy này khó mặc chết đi được, lão Mục hôm nay tự nhiên lại đổi cảnh làm gì không biết. Trạng thái như người mượn xác thế này lại bắt diễn đi dự tiệc.
Cô ngồi xuống bàn trang điểm cúi gằm xuống mà sửa lại dây lắc tay đang bị mắc.
Một bàn tay lặng lẽ kéo lên cho cô, lúc này Hạ Vân Phi ngẩng lên nhìn qua gương lại có cảm giác không đúng lắm, như nghĩ ra gì liền giật mình quay lại.
“Sao thế? Nhìn thấy tôi lại sợ hãi như vậy?” Trịnh Kỷ Lâm cười.
“Sao Trịnh tổng lại vào đây ạ?”
“Tôi vào thăm người tình bí mật của tôi mà.” Trịnh Kỷ Lâm lại cười, cô nhớ trong truyện có viết mình có viết một câu, tốt nhất không nên dây vào đàn ông của giới kinh doanh, nhất là người đứng đầu giới kinh doanh như Trịnh Kỷ Lâm.
Anh ta không làm cái gì mà không có lời cả!
Hạ Vân Phi đột nhiên nhớ tới tiểu thuyết của mình lại phát hiện ra cảnh buổi tối ngồi im một chỗ là Đinh Yến, người được Trịnh Kỷ Lâm đưa về đáng ra phải là Đinh Yến.. và cả ngày hôm nay cũng là Đinh Yến..
Chẳng lẽ... hào quang nữ chính, cô cướp đi mất rồi?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play