Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chuyến Đi " Đáng Nhớ "

Chương 1: Phút giây vui vẻ trước cơn ác mộng

...Fiction : Hầu hết mọi tình tiết và nội dung trong truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng nhằm tạo thêm sự kinh dị, huyền ảo và bí ẩn nên mong mọi người đừng bắt bẻ nhiều quá )...

Cũng đã gần một tháng kể từ sau kì thi THPTQG khép lại, còn điều gì tuyệt vời hơn bằng cách thưởng cho bản thân một chuyến đi chơi thật đã đời cùng vời bạn bè của mình phải không mọi người?

Bản thân tôi cũng đã thầm hy vọng như vậy, nhưng đâu ai ngờ đó sẽ là nỗi kinh hoàng ám ảnh mãi về sau. Đây là câu chuyện tôi muốn chia sẻ lại về chuyến đi chơi “đáng nhớ” mà có lẽ cả đời mình cũng không thể nào quên được. Không vòng vo nữa bắt đầu vô liền thoi :33

Bốn tháng trước khi chuyến du lịch được tổ chức :

“ RENG… RENG !!!!!”.

Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, cả trường như đàn ong vở tổ ùa ra – tốp thì kéo ra thư viện, tốp thì tập trung xuống căn tin, tốp nữa lại cùng nhau xuống phòng photo Tấn Tài của trường để in ấn tài liệu học tập. Tôi đang ngồi trong lớp học A15 thân quen của mình, định bụng lấy chiếc tai nghe và thưởng thức ca khúc “Black Rover” mới tải hôm qua thì chợt một giọng nói quen thuộc từ đằng trước vang lên :

- “ Ê Minh Khôi chuyến đi Đà Lạt của tụi mình mày tính sao ?”.

Tôi ngước mặt lên, ra đó là con Tường – một đứa bạn tôi thân thiết từ năm lớp 11 đến bây giờ.

- “ Mày tính đi thiệt đó hả, tao tưởng lúc đó mày nói giỡn thôi chứ ?”

- “ Không được ! Phải đi, dù gì mình đã học chung được gần 2 năm rồi đi riêng nhóm cho vui, chứ đi chung tập thể lớp thì tao không tự nhiên bằng… với lại đi cho có kỉ niệm chứ!” Tường vừa nói mà mắt vừa sáng rỡ lên, chắc nó mong lắm đây.

- “ Nếu quyết định đi rồi thì mình rủ thêm Bích Ngọc với Tuấn Anh đi nữa, à mà mày hỏi xem Huỳnh Như có muốn đi không?”

Và đó là lý do cả nhóm bạn của tôi đều MỘT LÒNG HƯỚNG VỀ ĐÀ LẠT.

Thấm thoát thế là tới ngày khởi hành, tất cả chúng tôi đều hăm hở chuẩn bị cho chuyến đi dài bốn ngày ba đêm thú vị này. Nhưng có lẽ cả nhóm chúng tôi đều không biết: một chuỗi kinh hoàng sẽ ập đến, không một ai có thể tránh được.

Lần này chúng tôi quyết định đi đến Đà Lạt mà không có ba mẹ đi theo vì muốn tạo một cảm giác tương đối tự do, đương nhiên là tất cả đều được cho phép thực hiện chuyến đi xa này.

Từ nơi ở đến các địa điểm ăn uống đều được chúng tôi lên danh sách một cách cẩn thận, chính vì vậy chuyến đi này sẽ vô cùng đáng nhớ đây.

Đúng 7h30 tối cả đám chúng tôi đều có mặt tại nhà con Tường, ai nấy đều xách theo hai ba vali đồ. Nếu một ai đó nhìn thấy sẽ tưởng rằng chúng tôi đang chuyển nhà cũng không chừng...

Tôi còn nhớ lúc đó bản thân mặc một cái quần thun dài thể thao với Logo NIKE hình dáng tựa như lưỡi liềm được decor bên phía đùi phải, mặc một cái ao thun xanh biển và khoác một chiếc áo ấm màu đen bên ngoài, sau cùng diện thêm đôi bata đơn giản là khởi hành được rồi.

Lần này may mắn một điều: do ba của Tuấn Anh có công việc trên cái đất Đà Lạt nên sẵn tiện chúng tôi được quá giang lẫn đường đi và đường về. Vì thế tiền đi lại một lần nữa được đầu tư hết vào sự nghiệp săn thực. Cả bọn chúng tôi ở trên xe nhộp nhịp và ồn ào vô cùng. Cứ tám với nhau mọi chuyện trên trời dưới đất.

Độ tầm khoảng 10h-11h, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, cả nhóm chúng tôi dần chìm vào sự nghỉ ngơi thư thả dưỡng sức cho ngày mai. Và từ đây những điều kì lạ bắt đầu xảy ra…

Đoạn chìm vào giấc ngủ sâu, tôi thấy mình đang đi trên một con đường nơi thành phố xa lạ. Nhưng tại sao tôi lại đi có một mình và xung quanh đều không lấy một bóng người ? Bỗng, trước mắt loé sáng lên khiến tôi nhắm tịt đôi mắt đang còn mơ hồ của mình…

Khi mở mắt ra, tôi lại thấy mình đang ở trong một ngôi làng – kì lạ một điều :cảnh vật nơi đây lại khác so với lúc nãy. Tôi đang loay hoay trong con hẻm tối tăm thì chợt, một giọng nói vang lên đã đánh thức tôi dậy:

- “ Ê ! Ê!!!!! EEEEEEEEE !!!!! Dậy đi tới nơi rồi !!!”

Tưởng ai ra là con Ngọc, nó hớt hả kêu tôi dậy. Đã tới nơi rồi sao? Theo phản xạ tôi liền liếc mắt nhìn ra cửa kính của chiếc xe hơi, xung quanh dường như được bao phủ bởi một tầng sương mù trắng xoá khiến tôi không thể nhìn rõ được ở bên phía ngoài.

Sau đó tôi đảo mắt nhìn lại trong xe, Như, Ngọc, Tường đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận phòng. Thấy tụi nó tô son điểm phấn như vậy chắc còn háo hức hơn cả lúc khi trên xe, còn về tôi với thằng Tuấn Anh mặt vẫn còn đang ngái ngủ nhìn ngố không chịu được.

Xuống xe tạm biệt bác tài, cả thảy chúng tôi đều khẩn trương xách hành lý vô khách sạn để làm thủ tục nhận phòng. Ổn định xong xuôi thì đi ăn sáng vì lúc đến đã là 5h30.

Khách sạn chúng tôi ở có tên là Pansy và quyết định đặt hai phòng sát nhau cho tiện. Xong việc nhận chìa khoá, mọi người về phòng cất đồ đạc nghỉ ngơi tầm 1 tiếng thì sẽ bắt đầu thực sự chuyến đi nghỉ dưỡng này. Tôi với thằng Tứng ( tác giả xin được gọi tên Tứng thay cho Tuấn Anh để quen thuộc với giọng kể) còn tính nằm ngả lưng một lát vì vẫn còn tàn dư của giấc ngủ thì bọn con gái đã vội vàng cất nhanh đồ đạc và hú 2 đứa chúng tôi dậy đi tham quan quanh đường phố Đà Lạt liền. Cũng chẳng trách được nên chúng tôi tiến hành chuyến săn thực luôn. Sáng sớm phần vì háo hức phần vì nhạt miệng nên cả bọn quyết định không ăn sáng mà tìm quán cà phê nào đó có tầng lầu để có thể ngắm nhìn toàn cảnh khu vực.

Trong lúc đang nói chuyện vui vẻ thì tôi chợt nhớ đến giấc mơ kì lạ của mình liền kể ngay cho tụi nó nghe. Mới đầu tôi nghĩ nguyên một đám sẽ phá lên cười và bảo rằng giấc mơ của tôi thật quái dị, chẳng phân rõ đầu đuôi. Nào ngờ con Tường liền cất tiếng sau khi lời kể tôi vừa dứt:

- “ Ủa sao mày có giấc mơ giống tao vậy?” .Tường nói một cách đầy ngạc nhiên.

- “ Tao cũng mơ thấy như vậy có điều là…” Tường ngập ngừng một lúc rồi tiếp.

- “ Tao khác mày một chỗ là tao thấy ở khu phố kì lạ đó có khá nhiều người đi lại, lúc tao tính vớ đại một ai bất kì hỏi đường thì Như nó kêu tao dậy rồi”.

Cuộc nói chuyện bỗng đi vào ngõ cụt, lúc này Tứng mới phá lên nói:

- “ Chắc tụi bay mơ chung một giấc mơ thôi chứ có gì đâu mà kì lạ, thôi uống lẹ hết ly cà phê đi rồi mình còn đi nơi khác nữa. Ngồi nãy giờ tao thấy lạnh quá!”

Nói rồi tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều về giấc mơ nên liền tính tiền rồi đứng dậy rời đi. Nhưng lúc đó không ai biết rằng ngay khi hết thảy 5 người chúng tôi bước ra khỏi cửa quán, bức tượng con mèo mời khách ngay trên quầy order đã quay cái đầu 180 độ nhìn chằm chằm về phía bóng lưng con Tường và nở một nụ cười kinh dị để lộ những cái răng nhọn hoắt.

Chương 2: Bị ma câu dẫn

Chỉ một lúc nhanh sau, mọi người ngay cả tôi cũng đã quên mất chuyện giấc mơ và thay vào đó là đắm chìm vào những cuộc vui nơi cái đất Đà Lạt thi vị này mang lại.

Đoạn thì cả nhóm dừng chỗ này chỗ nọ thử hết món ăn từ đường phố đến hàng quán, đoạn thì tranh thủ search google tìm những tiệm ăn, quán nước độc lạ để check in sống ảo đủ kiểu trên trời dưới đất.

Chớp mắt một cái là hết cả buối sáng, vì thế nên chúng tôi quyết định về khách sản nghỉ ngơi rồi đến chiều sẽ tiếp tục. Có vẻ như bản thân tôi phần vì từ sáng tới giờ chơi hết mình phần vì còn lưu luyến giấc ngủ tối qua nên khi về phòng liền vùi mặt xuống gối và bắt đầu giây phút thư giãn chút ít.

Một lần nữa giấc mơ ấy tìm đến tôi, chỉ khác một điều: cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng một cách khó tin. Tôi có thể thấy được bản thân mình đang đứng trong một ngôi làng với quang cảnh nhà cửa điều hiêu:

“ Quái lạ ở cái đất tấp nập người như Đà Lạt sao lại có những ngôi nhà đơn sơ và có phần bí ẩn thế này?”. Không suy nghĩ nhiều tôi liền nhanh chóng nảy ra một ý kiến, tôi phải tìm hiểu nguyên nhân vì sao bản thân lại liên tục gặp phải giấc mơ kì lạ này.

Nghĩ là làm, tôi rảo bước theo con đường ghồ ghề đất đá một lúc, cuối cùng nó dẫn tôi ra một con đường lớn hơn:

“ Người!! Có người đi lại ở khắp nơi !!! Giống y như con Tường kể”

Nhưng là con người tại sao lại ăn mặc kì dị như thế, chưa kể tôi chợt nhận ra: từ lúc bước vào đây cho đến hiện tại, cả ngôi làng đều chìm nghỉm dưới cảnh sắc xanh xanh của tàu lá nhưng lại được bao phủ toàn bộ bởi bầu trời đen huyền bí. Nhìn toàn cảnh lúc này cộng thêm những bóng người kì lạ lượn lờ đang tấp nập qua lại, cứ như thể đang ở… vùng đất chết vậy…

Tôi liền bỏ ngay cái suy nghĩ tự hù dọa vừa rồi, nhanh chóng trấn tĩnh bản thân.

Đột nhiên, một âm thanh lộc cộc lộc cộc tựa như tiếng cưỡi ngựa bất ngờ vang lên, nhưng bóng người xung quanh ngay lập tức ùa đến chỗ tôi đương đứng. Tất cả chen chúc nhau thành một đám đông khiến tôi bị kẹt lại không thể đi theo hướng khác được nữa.

" KÍTTTT...".

Tiếng cưỡi chiến mã kia dừng lại rồi!

Tính hiếu kì nổi lên thúc đẩy tôi luồng lách qua hàng người, tiến đến gần hơn để xem chuyện gì đang xảy ra.

Khoảng khắc tiếp cận thành công với vị trí nhìn theo hướng phát ra tiếng động, một cảnh tượng kinh hoàng ngay lập tức đập vào mặt tôi: người cưỡi trên con ngựa đó là một kị sĩ không đầu.

Nỗi sợ bất giác bủa vây khiến tôi như bị đóng băng. Linh tính mách bảo mạng sống đang bị đe dọa, não bộ ra hiệu phải chạy thoát nhưng hai chân từ lúc nào đã không thể cử động...

Chính lúc này đây, một thanh âm đã kịp thời xuất hiện kéo tôi trở về thực tại :

- “ Ê dậy đi tiếp thôi gần 2 giờ chiều rồi!” Ra là thằng Tứng, nó đã dậy trước tôi từ lúc nào.

- “ Sao nhìn mặt bơ phờ dữ vậy? Gặp ác mộng hả?” Nó hỏi bằng chất giọng hay đùa cợt của mình.

- “ À chắc không sao đâu, bị bóng đè xíu thôi!” Tôi cười trừ đáp.

- “ Thôi chuẩn bị lẹ đi rồi mình đi tiếp, nhớ mang theo túi đồ và điện thoại nữa đó !!”

- “ Oke oke tao biết rồi”

Nói với Tứng được mấy câu nên tôi cũng phần nào quên đi cái giấc mơ kinh khủng vừa rồi. Kị sĩ không đầu sao! Chắc kiểu này coi phim nhiều quá nên bị ám ảnh, tôi tự phì cười chính cái giấc mơ ngu ngốc của mình.

Sau đó cả nhóm chúng tôi quyết định đến Đường Hầm Điêu Khắc ở Đà Lạt thăm quan và kiếm thêm cả một list background nữa để sống ảo. Tôi phải công nhận một điều: ở đây mọi thứ đều được điêu khắc tinh xảo, đẹp hút mắt khách du lịch. Nào là toa xe lửa, con người, những chạm khắc với những hình thù hoa văn đa dạng tạo nên sự sinh động trải dài khắp con đường.

Nói đến Đà Lạt thì không thể bỏ quang cảnh của hồ Vô Cực, thật xấu hổ khi phải thừa nhận chúng tôi đã dành ra tận 1 tiếng đồng hồ để thưởng thức được toàn bộ cái chất thanh bình dịu nhẹ nơi đây. Gió từ khắp các hướng thổi đến cùng với một không gian mở rộng làm cho lòng người cứ thế mà quên đi nếp sống xô bồ ngoài kia.

Nhưng cái gì cũng có nguyên do của nó cả.

Phải chăng đây là sự thanh bình trong tâm hồn của tôi trước khi chạm mặt với điều mà người ta vẫn hay đồn thổi trên khắp cái đất Đà Lạt này !!

“ Ở Đà Lạt có ma”

Thăm quan chụp ảnh đã đời thì cũng đã đến lúc nói lời chào tạm biệt và rời khỏi Đường Hầm Điêu Khắc. Lúc này chân đứa nào đứa nấy đều mỏi nhừ vì vậy cả nhóm quyết định sẽ tìm đến một quán nước nhỏ xung quanh để ngồi nghỉ mệt trước khi kết thúc bằng bữa cuối trong ngày - vì lúc này mặt trời đã dần chìm vào giấc ngủ.

Cứ ngẫm nghĩ suốt cả ngày hôm nay nên tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn bình thường.

Đoạn, đương đi theo mọi người thì đột nhiên tất cả mọi thứ liền tối sầm lại :

“ Ủa sao lại, ủa mọi người biến đi đâu mất rồi ?”.

Hàng loạt câu hỏi bất ngờ dội đến tâm trí cộng thêm quang cảnh chợt nhòe đi và im bặt một cách kì lại... tất cả xảy ra rất nhanh khiến não tôi không nhận thức được chuyện gì đã xảy ra.

Bỗng có tiếng gọi bên tai vang lên:

- “ Ê! Sao mày còn đứng đó qua đây đi chứ!”

Quái lạ thật! Mọi thứ lại trở lại rồi!

Cả nhóm bạn đã qua bên kia đường từ lúc nào, chỉ còn mình tôi bơ vơ đứng lại.

Nhanh chóng, tôi dạt bỏ mớ suy nghĩ bòng bong vừa rồi, ngó ngang ngó dọc rồi băng qua đường.

Đột nhiên, một lực mạnh bất ngờ xuất hiện kéo tôi ngược trở lại. Tôi mất đà nghiêng người ngã về phía sau thì một chiếc xe máy đương chở vài thùng dâu tây lớn từ đâu chạy sượt qua:

- “ BÀ MẸ CHA CHÚNG MÀY! Đi đường kiểu gì thế hả!”. Tiếng chửi đỏng từ người chở dâu tây liền vọng đến

- “ Ông chạy xe trên vỉa hè còn nói chuyện mất dạy như thế nữa hả!”. Con Tường không kiềm chế được mà thốt ra mấy ngôn từ chửi thề.

- “ Ê mày có sao không?” Như, Tứng, Ngọc hối hả đỡ tôi đứng dậy.

Tôi lúc này mặt vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, đang định lên tiếng thì con Ngọc liền nói:

- “ Mày đi ngoài đường sao mà không để ý gì hết vậy, tiếng xe đó hú còi kêu mình tránh mà mày không nghe thấy sao?”

- “ Khôi ơi là Khôi! Mày đừng có đụt như vậy nữa coi!” Tứng nửa đùa nửa nổi giận, gắt.

- “ Lúc này thằng Tứng không kéo mày lại là bị ông kia quẹt trúng rồi. Má ơi chạy xe như cái quần tao vậy" Như vừa nói vừa chửi.

- “ Ủa mà mày bị cái gì vậy? Khi không tụi tao kêu mày không trả lời, đã thế còn tính bước qua đường là sao? Thấy gì không? Đèn đỏ đó! Quán nước tụi mình chọn ở ngay trước kìa?” .Tường thắc mắc hỏi dồn, tay liên tục chỉ chỏ.

Đến bây giờ tôi mới nhận thấy có điều gì đó bất thường, liền nói:

- “ Ủa? Lúc nãy... tao thấy tụi bay qua đường hết rồi nên tao mới qua theo, sao bây giờ tụi bây lại ở bên đây vậy?”

Ngay khi vừa dứt lời, cả đám liền phản ứng:

- “ Có lộn không Minh Khôi, mới 5 phút trước tao kêu mày là: vô quán này được không? Hình như có bán cả trà sữa nữa thì phải” Tường nhanh chóng giải thích.

- “ Thằng nhóc này hôm nay bị gì vậy, ê Minh Khôi nãy giờ mày có ổn không vậy?” Tứng đưa mặt đầy khó hiểu nhìn tôi.

- “ Có khi nào mày bị sốc nhiệt không? Nãy quán cà phê đó cũng đâu có chênh lệch nhiệt độ dữ vậy đâu!”. Như suy cau mày suy đoán.

- “ Mà thôi, chắc mày bị hoa mắt đó, tụi bay cũng lẹ lên rồi mình còn lên kế hoạch quẫy đêm nữa chứ!” Ngọc hối hả.

Cả nhóm chúng tôi đều thấy giả thuyết Ngọc đứa ra cũng hợp lý nên thành ra câu chuyện chính thức kết thúc ngay tại đây.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong lòng tôi vẫn canh cánh một suy nghĩ rằng chuyện này không phải tự nhiên xảy ra. Cái suy nghĩ chết tiệt này cứ quanh quẩn trong đầu tôi suốt cả lúc ăn vẫn chưa nguôi ngoai được.

Xử lý xong bữa tối, chúng tôi liền nhanh nhẩu lôi google map ra để tìm đường đi uống sữa đậu nành, lên Đà Lạt mà uống sữa đậu nành nóng ăn kèm với bánh ngọt thì chỉ có mà hết bài.

Nghĩ là làm, cả bọn ngay sau đó liền lên đường, có lẽ khái niệm mệt mỏi hoàn toàn không nằm trong từ điển của tụi nó...

Cứ thế, chúng tôi cứ mãi bị cuốn theo thú vui của nếp sống nơi đây mà không biết rằng đồng hồ đã điểm 12h.

- “ Ê tao thấy cũng khuya với lại tao cũng hơi mệt rồi! Hay bây giờ mình về đi mai đi ăn bánh tráng nướng sau chứ… từ chỗ này ra đó cũng xa lắm”. Như mệt mỏi nói.

- “ Ờ tao cũng buồn ngủ quá rồi, mai tụi bay tính mấy giờ đi tiếp vậy?”.Tứng giọng bắt đầu ngái ngủ, thằng này được cái ăn với ngủ là vô địch.

- “ Tao sao cũng được bây đi đâu tao đi theo đó!”. Giiọng của Tường thoáng nét mệt mỏi nhưng hình như vẫn còn ham vui lắm.

- “ Tao thì theo ý con Như, tự dưng bây giờ buồn ngủ quá!” Tôi muốn về khách sạn ngủ.

- “ Thôi nếu tụi bay mệt hết rồi thì mình đi về, mai ngủ trễ một xíu rồi đi chiến tiếp luôn”. Ngọc có vẻ chưa buồn ngủ nhưng vì tập thể nền đành gật đầu xuôi theo.

Nói rồi cả bọn chúng tôi đều quyết định về khách sạn nghỉ ngơi, có vẻ như ngày mai quyết định tới thung lũng Tình Yêu để chụp thêm một đống ảnh đây này.

Khoảng hai mươi phút sau, tất cả chúng tôi đều có mặt tại khách sạn, tạm biệt nhau xong thì nam về phòng nam nữ về phòng nữ.

Vừa bước chân vào phòng, một cảm giác ớn lạnh bỗng chạy dọc khắp sống lưng tôi. Thú thật! Cái cảm giác ớn lạnh này rõ ràng đến khác thường- tựa như một nhát dao nguy hiểm, bất ngờ đâm phập vào trung tâm xử lí cảm giác của bộ não con người…

Thấy tôi cứ ngây người ra như vậy, Tứng liền cất tiếng hỏi. Tôi tự trấn tĩnh bản thân mình, tỏ vẻ mọi thứ đều ổn mà từ tốn trả lời.

Tứng cũng không nghĩ nhiều, đánh răng rửa mặt thay đồ ngủ và trèo lên giường ngủ trước. Tôi cũng nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ đồ ấm áp hơn, bước lên giường nằm sấp xuống. Hi vọng chiếc giường này sẽ giúp tôi quên hết những gì xảy ra hôm nay- phải tôi hiện đang rất mệt, tay chân rã rời cả rồi.

Nhưng chẳng hiểu cơ sự là vì sao mà lòng tôi lại nơm nớp cái câu hỏi dường như tự hù dọa chính bản thân mình :

“ Rốt cuộc khi mình không có trong phòng thì liệu có cái gì đó đã trà trộn vào trước đó không vậy ?”.

Chắc tôi nghĩ nhiều quá chăng? Hi vọng mọi linh cảm của tôi đều sai.

Miên man suy nghĩ một lúc lâu, tôi dần chìm vào giấc ngủ...

" BỊCH... BỊCH... BỊCH..."

“ Gì mà ồn ào dữ vậy! Không biết bây giờ là mấy giờ sao ?”. Có tiếng nhôn nhao vang lên phá bĩnh giấc chiêm bao của tôi.

Bực mình, tôi liền mở mắt ra kiểm tra.

Chờ một chút! Hình như có gì đó không đúng ở đây, sao tôi lại bị kẹt trong giữa đám đông thế này. Không phải là nơi này là…

Thôi đúng rồi! Chính là cái cõi tăm tối mà tôi chạm mặt tên kị sĩ không đầu.

Như một phản xạ tự nhiên, tôi quay mặt nhìn thẳng về phía trước, đúng là cảnh tượng có gặp bao nhiêu lần vẫn làm con người ta không khỏi sợ hãi.

Vẫn là con chiến mã đó, vẫn là bộ giáp đó nhưng có gì hơi khác khác. Tôi liền nhìn ra phía hai cánh tay của tên kị sĩ, một tay hắn cầm chắc cương lái, tay còn lại… đoán không sai vào đâu được! Là một cái đầu.

Tôi phải cố gắng kiểm chế âm lượng giọng nói của mình lại để không thốt lên quá lớn, từ trước đến giờ tôi tưởng chỉ có thể thấy những hình ảnh này qua trí tưởng tượng của con người. Nhưng hãy nhìn mà xem bản thân tôi ơi! Nó đang ở trước mặt mày đó.

Đang loay hoay tìm cách khống chế nỗi sợ của mình. Bỗng dưng tên kị sĩ đó rú lên những thứ ngôn ngữ mà tôi không thể hiểu được.

Hắn cứ rít lên từng khúc từng khúc. Sau mỗi lần tiếng kêu đó đứt đoạn, hắn lại giơ tay lên cao tựa như đang diễn thuyết cho đám “người chẳng ra người ma chẳng ra ma” đương đứng xung quanh tôi.

Chợt hắn dừng lại không kêu lên thêm tiếng vào nữa, một tay hắn liền từ từ đưa xuống sát bên phía đùi trái và rút ra một thanh gươm, sau đó chỉa thẳng về phía thường dân. Mà khoan đã! Hướng hắn chỉa…không phải là hướng tôi đang đứng sao? Bất ngờ, cả đám người đứng trước đồng loạt quay mặt lại về phía tôi đang đứng.

Khoảng khắc tầm nhìn của đám đông thu trọn vào thị lực, tôi mới có thể bày tỏ toàn bộ nỗi sợ của mình bằng một tiếng hét thấu trời thấu cả cái vùng ma mị chẳng biết thực hay ảo này...

Nhưng cá thể ở đây… không phải con người. Bộ dạng của chúng khiến tôi buồn nôn.

Có tên thì không đầu như tên kị sĩ, tên thì hai hốc mặt đen xì, còn cả những kẻ da trắng bóc và dường như đang hoại tử, chảy xệ xuống từng mảng.

Tôi đã quá chủ quan khi nghĩ rằng trước đó mấy tên này ăn mặc có phần kì lạ là do đặc điểm nơi đây, thành ra thấy ai cũng đeo khăn che mặt nên tôi cũng chẳng buồn quan tâm. Nhưng bây giờ chúng đã để lộ ra gương mặt đáng sợ như thế này, thật khiến con người ta có chết cũng không quên được.

Quan trọng bây giờ bản năng tôi mách bảo phải chạy đi, tôi chợt nhận ra chạy thế nào được khi xung quanh tôi đều bị bao vây bởi đám đông.

Tôi đang toan tính sẽ luồn lách qua khe hở rồi tẩu thoát. Nhưng vừa quay người lại thì đập vô mặt tôi lại chính là những cái hốc mắt đen sâu hút như muốn kéo con người ta rời xa thế giới thực tại và chào đón họ tới màn đêm vô tận tăm tối của địa ngục.

Quá hoảng sợ! Tôi liền bật dậy ngay lập tức.

Thì ra nãy giờ là mơ sao?

“ Thật kinh khủng !”

Bất giác, tôi liền nhận ra rằng… giấc mơ tối qua trưa nay và cả tối nay nữa đều liên quan đến nhau. Cơn sợ hãi trong tích tắc ấy khiến mồ hôi tuôn ra như tắm.

Đoạn tôi bồn chồn ổn định lại tinh thần, với tay lấy cái điện thoại thì lúc này đã là 2h30p sáng.

Chương 3: Ngẫu nhiên hay có sự sắp đặt ?

Vừa thấy thời gian điểm 2h30 sáng, tôi bụng miệng thốt lên dăm ba vài tiếng chửi thề. Mới giờ này mà bản thân lại bị đánh thức bởi cái giấc mơ kì lạ mà ngay cả tôi cũng không rõ vì sao nó ập đến với mình.

Tôi cũng đã thử cố gắng nằm xuống lại chiếc giường, nhưng đôi mắt thao láo báo hiệu xem như bộ não đã hoàn thành việc hồi phục sức khỏe sau ngày dài:

“ Tôi chỉ còn cách thức tới sáng thôi!”

Độ khoảng vài phút thì tôi bỗng thèm cà phê, nghe có vẻ kì cục vì ai uống cà phê giờ này. Nhưng bây giờ tôi có cố ngủ lại cũng không được, chi bằng dậy chuẩn bị cho hôm nay vì còn độ 4 tiếng là tới bữa sáng rồi.

Vì thế tôi đã quyết định nhấc mông ra khỏi giường, vớ lấy cái áo khoác và cầm theo chiếc thẻ phòng bước xuống sảnh khách sạn mua đồ uống- trong trí nhớ của tôi: có một cái máy bán nước ngọt tự động cạnh quầy tiếp tân.

Ngay khi vừa bước ra khỏi phòng thì phòng bên cạnh tôi vang lên tiếng cách cách của chiếc cửa. Bước ra sau đó là hình bóng của một cô gái nhỏ nhắn với mới tóc cắt tém được để xỏa bồng bềnh dài ngang cổ - ra đó là Tường, nó cũng thức tới giờ này sao?

- “ Ủa sao giờ này mày còn thức ??” Tôi tiến đến hỏi.

- “ MÁ ƠI HẾT HỒN! Làm tao giật cả mình” Tường bất ngờ giây lát, buộc miệng lớn tiếng.

- “ Ờ không hiểu sao đang ngủ thì tao gặp ác mộng cái tỉnh dậy luôn, tao thấy người hơi khó chịu nên tính xuống sảnh mua gì đó uống”. Tường giọng nhỏ nhẹ nói thêm, có vẻ vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ nên mặt mày hơi xanh xao.

- “ Ủa còn mày sao giờ này lại ra đây ?” Tường hỏi .

- “ À tao cũng không ngủ được nên tính mua tí cà phê lon đó mà, tự dưng thèm cái gì đó mát mát cho vào miệng”. Tôi tự nhiên trả lời.

- “ Ờ vậy mình đi chung đi, tao nhớ hình như máy bán nước tự động nằm phía khu vực đằng sau sảnh thì phải!” Nói rồi cả hai đứa tôi cùng đi thang máy xuống.

Sau khi mua được lon cà phê sữa lạnh và làm một hơi thật đã đời, tôi liền vu vơ kể lại câu chuyện giấc mơ của mình :

- “ Nãy là tao đang ngủ ngon tự dưng gặp ác mộng cái thành ra tỉnh đến bây giờ luôn”

- “ Tưởng mày không ngủ được do lạ chỗ ai ngờ cũng giống tao thôi. Ủa mà mày mơ thấy cái gì mà không ngủ lại được?” Tường hỏi đầy thắc mắc .

- “ Thì tao cũng đâu biết đâu, tự dưng tao thấy mình bị một đám người không đầu rồi mặt không có hốc mặt bám đuổi, sợ quá cái tao tỉnh luôn vậy đó” Tôi cười trừ giải thích.

- “ Ủa khoan! Ê tao cũng thấy y chang nè. Má ơi rén, tao sợ tới mức lúc tao bật dậy tao còn nhìn nhầm cái áo khoác con Như đang treo trên ghế trước mặt là mấy con mẹ ma đó nữa” Tường ngạc nhiên tường thuật lại.

- “ Ủa không lẽ… tao hỏi mày cái này… đừng nói với tao mày cũng thấy kị sĩ không đầu nha!” Tôi hoảng hốt, run run hỏi.

- “ Ê đúng rồi ! Đúng rồi! Má ơi tao vẫn không quên được cái bộ dạng đó. EWWW kinh chết đi được, nhắc đến làm tao nổi hết cả da gà rồi nè” Tường vừa kinh ngạc vừa sợ giải thích với tôi.

Bâfu không khí bất giác trùng xuống, cả hai đứa tôi đến bây giờ mới nhận thấy có gì đó không ổn về những cái giấc mơ quái gỡ này:

- “ Ê mày ơi tao thấy có cái gì đó nó kì kì với hai đứa mình á” Tường lo lắng nói bằng một giọng hơi run run.

- “ Từ cái lúc ở quán cà phê mà hai đứa mình kể có cùng giấc mơ là tao thấy có gì đó bí ẩn rồi. Cứ cho là có thể mơ giống nhau nhưng đến tận bây giờ mà cũng như vậy thì không phải là không có nguyên do đâu”. Tôi mặt đầy hoài nghi đáp.

- “ Nhưng mà lý do vì sao tự dưng lại bị như vầy mới được… Ủa mà khoan! Hôm qua mặt mày ngơ ngác xem xíu là bị ông kia đụng trúng không lẽ có liên quan tới giấc mơ này hả” Tường liên kết mọi việc nói.

- “ Ờ ha lời mày nói có chỗ hợp lí chứ bộ” Tôi tán thành cách suy luận của nó.

- “ Ê không lẽ như người ta đồn thổi thiệt , tao với mày bị ma trêu thiệt rồi” Tường vừa hiếu kì vừa tiếp lời tôi.

- “ Ê mày đừng có làm tao sợ nha” Nhưng suy nghĩ lại tôi cũng thấy Tường nói chí phải.

- “ Chứ mày thử suy nghĩ coi còn cách nào hợp lí hơn không?”. Tường một mực cho rằng suy luận nó là chính xác.

- “ Nếu như thiệt sự chỉ bị ma trêu thôi thì không sao rồi, lên Đà Lạt gặp mà gặp ma chắc cũng là trải nghiệm đáng quý đó ha”. Tôi phá lên cười nức nẻ, dường như bản thân như được gỡ rối và cảm thấy yên lòng hơn phần nào.

- “ Má ơi làm bữa giờ tao cứ canh cánh trong lòng sợ có gì ghê gớm lắm sắp xảy ra” Tôi dường như cũng thấy được Tường đỡ sợ hơn phần nào.

Nói chuyện được một lúc thì hai đứa chúng tôi ai trở về phòng nấy, tâm trạng của tôi bỗng chốc nhẹ đi và cơn buồn ngủ ập tới.

Nhanh chóng, tôi về phòng cởi chiếc áo khoác đen kia ra và leo lên giường ngủ ngay một mạch đến gần 10h sáng.

Tỉnh dậy muộn khiến đầu óc tôi hơi mụ mị một chút nhưng vẫn xen lẫn vào nó chính là sự phấn khởi đến muôn phần vì tâm trạng của mình đã được thoát khỏi xiềng xích của những đa nghi làm con người ta phải rợn tóc gáy, nhưng cuộc đời có ai biết trước được chữ ngờ - cái mà tôi gọi là những đa nghi của một con người thực chất đó chỉ mới là khởi đầu cho cơn ác mộng sau này.

Nhanh chân sửa soạn vì đã dậy trễ hơn dự định ban đầu, cả tôi và thằng Tứng đều quay như dế nào là điện thoại, quần áo, tiền bạc, rồi tranh thủ mang lẹ đôi dày và bước ra khỏi phòng.

Quái lạ thật sao 3 đứa kia có thể chuẩn bị cầu kì mà nhanh chóng như vậy, nào là trang điểm quần áo: Coi kìa! Hình như tụi nó còn khoác thêm cái khăn choàng cổ nữa: tính làm thiếu nữ Đà Lạt hay gì? Mà thôi kệ hôm nay phải cháy hơn hôm qua mới được.

Sau đó chúng tôi bắt xe buýt để đi từ khách sạn ra đến địa điểm mà cả nhóm đã chọn. Từ đây ra đó chắc chỉ cần 10p là đến nơi, xuống xe xong thì ai nấy đều mau mắn và phóng nhanh vào hàng người đang chờ để mua vé.

Độ khoảng 15 phút thì mới đến lượt chúng tôi, hình thức xong xuôi thì cả bọn liền tiến vào khu Thung Lũng.

Tôi phải thốt lên rằng cảnh vật trong này nó thơ mộng đến lạ thường, màu xanh của cây cỏ xung quanh, màu xanh của tiết trời se se lạnh đã thế còn có cả những khu vực được thiết kế đẹp mắt, quả là thiên đường cho các cặp đôi đang yêu nhau.

Nơi đây còn có cả hồ nước, những bông hoa với đa dạng màu sắc càng tô điểm cho nơi này thêm thơ mộng, cứ làm khách du lịch mê man và để tâm hồn của họ được trôi theo cái thiên sắc tuyệt phẩm của mảnh đất Đà Lạt này.

Đoạn làm cả bọn chúng tôi hào hứng nhất đó chính là khi đặt chân vào mê cung Trái Tim. Vừa bước chân vào, cảm giác như bản thân được ôm trọn bởi vòng tay của mẹ thiên nhiên. Bốn bề đều là một màu xanh ngắt, chắc hẳn được đầu tư kĩ càng cùng đội ngũ tỉa cây chuyên nghiệp mới có thể tạo ra một tuyệt tác như vậy.

Đám bạn tôi còn hào hứng hơn bao giờ hết, cảnh thì con Ngọc kéo tôi ra một góc mê cung canh chụp cho thiệt đẹp, đoạn thì con Tường và Như quay lại video hành trình trông có vẻ đầu tư lắm, thằng Tứng bình thường không hảo chụp hình mà cũng lấy cái Iphone 12 mới mua chụp lấy chụp để từng ngóc ngách trong mê cung.

Tôi cũng đâu vừa: lúc thì hướng điện thoại canh phía giữa để chụp cái cảnh sắc trung hoà giữa trời và cây cỏ, lúc thì hướng lên trời canh trọn vẹn khoảng khắc bầu trời Đà Lạt, còn lúc thì lại hướng xuống đất bắt lấy sự dung hoà của cây cỏ pha một chút sắc nắng vàng giòn của quá trưa. Quả là một cảnh “đắt” trời cho, cả đám chúng tôi cứ thế được các nàng tiên nơi mảnh đất tình yêu này dẫn lối hết từ nơi này qua nơi khác.

Thoáng chốc đã là gần hai giờ trưa:

- “ Ê tụi bay tao nghĩ mình chuyển sang địa điểm khác thôi! Lề mề quá không đi được hết trong hôm nay cũng tiếc lắm á !” Ngọc hăm hở gọi chúng tôi

- “ Ê đúng rồi tao cũng đói quá !! Ra kiếm gì ăn rồi mình đi tiếp đi” Như ý kiến .

- “ Oke oke tao cũng đói nữa nghe nói đồ ăn ở đây cũng đỉnh lắm, ê Khôi đừng có chụp nữa đi về đi ăn nè!” Tứng giọng vang vang khắp cái mê cung.

- “ TỨNG ANH! Mày đừng có gào lên vậy người ta nhìn kìa má” Tường giọng khá cọc tính nhưng quy chung công nhận mỏ Tứng nó ồn thật.

- “ Oke vậy rời mê cung rồi kiếm gì uống nữa, đi nãy giờ làm tao khát nước quá rồi!”.Tôi hăm hở khi nghe đến đồ ăn.

Vậy là cả nhóm chúng tôi lần lượt đi theo các vị khách du lịch khác ra khỏi mê cung. Lúc này tôi vẫn mãi mê vừa đi vừa dán mặt vô chiếc điện thoại check lại từng tấm hình.

“Chu choa mẹ ơi ai mà chụp đẹp thế ta!!”

Tôi cứ thế hí hí cười tủm tỉm một mình mà không hề biết rằng ngay lúc này đây: xuất hiện bóng dáng của một cậu bé đang vụt xuyên qua tất cả mọi người và tiến gần đến tôi .

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play