Tháng chín, trời thu trong vắt, sạch sẽ, cơn gió thu man mát thổi qua hàng cây vàng lá trước cổng trường đại học K, đem tới một cơn mưa lá vàng rào rào rơi xuống dòng tân sinh viên rời rạc bước vào trường. Sắc thu ngợp trời cũng là mùa tiếp đón tân sinh viên.
Một chuyến xe bus nữa dừng chân ở trạm gần trường đại học K. Trong tiếng hối thúc của tài xế, dòng người nối đuôi nhau xuống xe. Một chàng trai bước xuống, thân hình cao ráo, mặc áo thun, quần bò, áo sơ mi họa tiết caro quấn quanh hông, đội chiếc nón lưỡi trai che nửa gương mặt. Tuy không nhìn rõ dung mạo nhưng khí chất trên người chàng trai khiến nhiều cô gái ngoái đầu nhìn, trong đám đông tân sinh viên, có tiếng khen ngợi khe khẽ cất lên:
- Trông ngầu quá đi!
- Đó cũng là tân sinh viên trường mình sao?
Chàng trai ngẩng đầu nhìn cánh cổng sơn màu đất, tấm biển vàng khắc tên trường Đại học K, sân gạch phủ kín lá vàng vẽ nên cảnh sắc nên thơ trữ tình, ánh mắt lộ sự nhớ nhung, khóe môi nhếch lên một đường cong nhỏ, lẩm bẩm:
- Đây là nơi cậu ấy đang học sao. Cảnh sắc thật đẹp!
Chàng trai sải bước, hòa vào dòng tân sinh viên bước qua cổng trường.
Ở đoạn đường bày kín bàn chào đón tân sinh viên của các khoa, một đôi nam nữ cầm theo quyển sổ ghi chép, sánh bước dạo quanh, như đôi kim đồng ngọc nữ, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
- Tân sinh viên năm nay đông thật đấy. – Cô gái trông như tiểu thư khuê các, thục nữ dìu dàng lúc này giơ tay lên trán, ngó nghiêng nhìn quanh. Cô cầm quyển sổ phe phẩy cảm thán. – Ôi chao, nhan sắc các em năm nay tăng hẳn mấy level. Cậu nói xem, tớ có nên tuyển một phi công không?
Người con trai chú tâm quan sát và ghi chép, chữ viết trên trang giấy thẳng tắp, nét chữ rồng bay phượng múa, vô cùng đẹp mắt. Cô gái đã nhiều lần nhìn thấy chữ viết của anh, thậm chí từng mượn tập của anh đi in, nhưng lần nào cũng kinh diễm thán rằng: “Đúng là chữ đẹp như người.”
Tại sao cô lại nghĩ như vậy? Bởi nhan sắc của chàng trai đứng bên cạnh cô đây so với nét chữ tuyệt mĩ của anh chỉ hơn không kém. Thân hình anh thon dài, làn da trắng sáng, dưới ánh mặt trời càng thêm rạng ngời, mịn màng như bạch ngọc, không biết đã làm bao nhiêu cô gái cắn khăn ghen tỵ. Đặc biệt, anh có hàng mi dài và cong, mỗi khi anh rũ mắt, hàng mi ấy như biến thành rèm châu che lấp đôi mắt trong trẻo. Chàng trai có đôi mắt biết cười, chỉ cần anh nhìn ai bằng đôi mắt ấy, cô chắc rằng người đó lập tức lao đao, choáng váng, tưởng rằng mình đã có cả thế giới. Đáng tiếc, chàng trai thích che lấp sự hấp dẫn của đôi mắt mình bằng cặp kính gọng bạc, giấu sự quyến rũ của mình bằng khí chất thư sinh, sạch sẽ.
Giọng của chàng trai thiên về ôn hòa, dịu dàng như mặt trăng đêm làm lòng người dịu mát, thanh
thản:
- Trước đó, cậu phải hỏi mấy em có chịu bà cô già là cậu không đã!
Cô gái phồng má. Rõ ràng chàng trai đang châm chọc cô nhưng giọng nói của anh quá đỗi hiền hòa, khiến cô muốn giận cũng giận không được, chỉ cố thể giận dỗi nói mấy câu.
- Tớ đang độ tuổi hai mươi đẹp đẽ, cậu đừng có gán cho tớ chữ già. Tớ phải tìm một chàng phi công đẹp mắt cho cậu thấy tớ không có rớt giá! – Cô gái hứ một tiếng, chống nạnh lia mắt nhìn quanh.
Chàng trai cười mỉm, lắc nhẹ đầu, mặc kệ cô gái nhìn quanh ngắm nhìn nhan sắc đàn em, đi sang hỏi tình hình tiếp đón tân sinh viên của một khoa gần đấy. Chàng trai đối với chuyện yêu đường không có hứng thú, anh chỉ quan tâm công việc mà thôi. Chính điều ấy khiến anh dù là nam thần được yêu thích trong trường nhưng đến nay vẫn độc thân.
Cô gái ngắm trúng một người, kéo tay chàng trai kêu í ới:
- Minh Dương! Minh Dương! Cậu nhìn kia! Tân sinh viên năm nay có người đẹp mắt như người mẫu vậy đó! Khí chất cool ngầu quá trời luôn!
- Từ từ. Cậu nhặt liêm sỉ của mình lên trước đã. Hấp tấp quá dọa người ta chạy đấy! – Trần Minh Dương bị cô kéo đến độ sắp rách áo, bất đắc dĩ thuận theo nhìn.
Giây phút nhìn rõ dung mạo của chàng trai lọt vào tầm ngầm của cô bạn Lý Chi Ngọc, Trần Minh Dương sững sờ, trước mắt xuất hiện hình ảnh chàng thiếu niên mặc đồng phục trung học, vẫy tay gọi anh, nụ cười xán lạn như ánh dương trên bầu trời xanh, tỏa sáng khắp bốn phương chồng người con trai cao lớn, bước đi chững chạc, môi hơi nhếch lên.
Kí ức xưa cũ ùa về trong đầu anh, những hình ảnh ấy vẽ ra chân thật trước mắt như thể mới xảy ra
hôm qua.
- Minh Dương, may quá, cậu giúp tớ với! – Cậu bạn đi cùng chàng trai vui mừng chạy tới.
Trần Minh Dương khôi phục nét mặt, dời mắt khỏi chàng trai, cười hỏi cậu bạn đi tới:
- Có chuyện gì thế?
- Cậu giúp tớ tìm người trong khoa hướng dẫn đàn em này cái. Ngoài kia đông người quá, bọn tớ xoay không kịp! – Cậu bạn quẹt mồ hôi trên trán, dáng vẻ bận rộn. Cậu chàng ghé vào tai Trần Minh Dương nói nhỏ. – Bọn tớ xem trọng đàn em này, nên phải đối đãi riêng, cho người ta thấy sự nhiệt tình của khoa Tài chính.
Trần Minh Dương buồn cười, nói:
- Ừm, không thành…
Anh chưa kịp nói thì chàng trai đã cắt ngang, nói xen vào:
- Minh Dương, lâu quá không gặp.
Lý Chi Ngọc và cậu bạn phụ trách hướng dẫn tân sinh viên khoa Tài chính trố mắt nhìn hai người. Sắc mặt Trần Minh Dương trầm xuống, khóe môi cong hạ xuống, mìm thành một đường thẳng. Lý Chi Ngọc hỏi anh:
- Cậu quen đàn em đẹp trai này sao?
Môi Trần Minh Dương mấp máy, cuối cùng anh không nói lời nào, chỉ nhìn chàng trai bằng ánh mắt
an tĩnh.
Chàng trai mỉm cười, đáp:
- Chúng tôi là bạn chung cấp ba. Tôi ôn thi lại một năm, nên năm nay mới được học chung với cậu ấy.
- Hóa ra là thế. – Lý Chi Ngọc che miệng nói.
Trần Minh Dương nghe thấy chàng trai bảo ôn thi lại một năm, lông mày nhíu nhẹ, mi mắt rũ xuống, che giấu sự nghi hoặc, khó tin dưới đáy mắt.
Chàng trai quay sang nhìn Trần Minh Dương, hỏi:
- Ở đây tôi chỉ quen cậu, có thể… nhờ cậu hướng dẫn nhập học, được không?
Lý Chi Ngọc cảm thấy là lạ. Lúc hỏi Trần Minh Dương, chàng trai có vẻ dè dặt, cẩn thận để ý sắc mặt của anh như thể sợ Trần Minh Dương giận. Lý Chi Ngọc sờ cổ tay, có lẽ là ảo giác của cô. Sao có chuyện chàng trai cao lớn này sợ sệt Trần Minh Dương được chứ!
Trần Minh Dương nhìn chàng trai một lúc lâu, ngay lúc chàng trai tưởng anh sẽ từ chôi, khóe môi cong khẽ rũ xuống, anh cất tiếng:
- Cậu đi theo tôi.
- Cảm ơn. – Chàng trai cười khẽ, kéo nón lười trai xuống, che khuất đôi mắt của mình.
- Cậu nhớ ghi chép lại những vấn đề trong ngày hôm nay, chiều nay chúng ta họp, chủ tịch sẽ hỏi đấy! – Trần Minh Dương dặn dò Lý Chi Ngọc trước khi đi.
Lý Chi Ngọc giơ tay lên trán, hứa hẹn:
- Tớ sẽ ghi chép lại hết.
- Minh Dương, nhớ nói tốt cho bọn tớ đấy nhé. – Cậu bạn ghé tai thầm thì nhờ vả.
Trần Minh Dương gật nhẹ, ra hiệu bảo chàng trai đi theo mình. Hai người một trước một sau đi trên con đường đến nơi nộp hồ sơ nhập học các khoa. Anh dẫn chàng trai đến địa điểm nộp hồ sơ nhập học của khoa tài chính, lấy giúp chàng trai tờ giấy xác nhận. Khi chàng trai ngồi điền giấy xác nhận, Trần Minh Dương đứng bên cạnh nhìn, tầm mắt lơ đễnh dừng trên dòng họ tên.
Tống Gia Ân. Đó là tên của chàng trai. Là cái tên Trần Minh Dương những tưởng đã quẳng vào quên lãng.
Tống Gia Ân hoàn tất thủ tục nhập học. Trần Minh Dương chuẩn bị rời đi thì bị hắn kéo giữ lại. Trần Minh Dương nhìn chỗ tay hai người tiếp xúc nhau, rồi lẳng lặng nhìn chàng trai đang cúi đầu, chăm chú nhìn mình.
- Tôi nghe nói trường mình có kí túc xá cho sinh viên. Cậu có thể giúp tôi làm thủ tục vào ở kí túc xá trường được không?
Trần Minh Dương nhíu mi hỏi:
- Trường không bắt buộc ở lại kí túc xá. Cậu có thể ở bên ngoài.
- Tôi muốn ở kí túc xá.
- Cậu ở quen sao? Không cần tự làm khó mình.
Tống Gia Ân thả tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt Trần Minh Dương nói:
- Ở quen. Đã đến tận đây rồi, không có gì tôi không thích ứng được.
Trần Minh Dương sửng sốt, nhất thời không nói nên lời.
Tống Gia Ân đã thay đổi, đúng không?
Hai chàng trai bước đi trên con đường rợp bóng râm mát, không khí trong lành, mát mẻ nhưng cả hai chẳng nói với nhau một lời, chung một đường, chung một điểm đến, đồng hành mà giống như hai người xa lạ, mỗi người một hướng.
Tống Gia Ân đi theo sau Trần Minh Dương, ánh mắt tham luyến muốn ghi trọn hình bóng của người đằng trước. Đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy tấm lưng ấy? Tống Gia Ân không rõ nữa, hắn chỉ biết đã rất lâu, lâu đến nổi bây giờ hắn không nỡ rời mắt khỏi anh dù chỉ một giây. Hắn không dám chớp mắt, sợ rằng lần nữa mở mắt, người trước mặt sẽ tan biến vào khoảng không, để lại mình hắn bơ vơ.
Trần Minh Dương cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sâu, cả người nóng cháy khó chịu. Anh cố tăng nhanh bước chân, dẫn Tống Gia Ân đến nơi làm thủ tục vào kí túc xá.
Tống Gia Ân để ý bước chân anh tăng nhanh, trong lòng mất mát, mấy lần cố gắng bắt chuyện với Trần Minh Dương nhưng đều bị anh dùng mấy câu cụt lũn kết thúc.
Trần Minh Dương không muốn nói chuyện với hắn. Tống Gia Ân đau khổ nghĩ. Nếu là hắn của trước kia, người dám ngó lơ hắn đã bị ăn đập một trận. Nhưng nếu người đó là Trần Minh Dương thì hắn không nỡ, thậm chí là nói một câu giận dỗi với anh cũng không nói được.
Tống Gia Ân mím môi, bắt lấy bàn tay buông lỏng tự do của anh. Trần Minh Dương giật tay lại, quay đầu nhìn anh, hỏi với giọng mất kiên nhẫn:
- Buông ra. Cậu đang quấy rối tôi đấy!
- Minh Dương, chúng ta, nói chuyện một chút được không? - Tống Gia Ân nhẹ nhàng hỏi, trong mắt hiện ý cầu xin.
Trần Minh Dương lạnh lùng nói:
- Giữa tôi và cậu không có gì để nói cả. Đi mau thôi, công việc của tôi còn rất nhiều, không có thời gian ở đây dây dưa với cậu. Cảm phiền nhanh chân lên!
Trần Minh Dương xoay người, bỏ đi trước. Tống Gia Ân không chịu nổi thái độ lạnh nhạt, xa cách của anh, nắm tay hắn siết chặt, ở phía sau, nói với theo:
- Minh Dương, tớ vẫn luôn nhớ cậu!
Trần Minh Dương khựng lại, tấm lưng cứng còng, mí mắt rũ xuống che giấu tâm tình hiện trong đôi mắt.
- Tớ luôn nhớ cậu. Luôn nhớ! Tớ đã không ngừng…
Từng tiếng nhớ của hắn khuấy đảo mặt hồ bình lặng trong lòng Trần Minh Dương.
- Đủ rồi! – Trần Minh Dương gắt lên. – Nếu cậu muốn ở đây nói nhảm, xin lỗi, tôi không thể tiếp.
Tống Gia Ân hoảng hốt, mím môi, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi! Nhờ cậu… giúp tôi.
Trần Minh Dương cắm đầu đi trước, hành động siết chặt quyển sổ trong lòng cho thấy anh không hề bình tĩnh và lạnh nhạt như những gì anh biểu hiện ra.
Anh dẫn hắn đến nơi làm thủ tục vào ở kí túc xá. Bác quản lí thấy anh, tươi cười hỏi:
- Minh Dương về rồi đấy à!
- Không ạ. Cháu tới giúp cậu bạn này làm thủ tục vào ở kí túc xá thôi.
- Ra vậy! Kí túc xá lại có thêm một anh chàng đẹp trai rồi! Bây giờ hiếm có sinh viên nào chịu ở kí túc xá, bọn họ không biết ở kí túc xá vừa vui vừa tiện lợi…
Thấy bác quản lí chuẩn bị nói liên miên, Trần Minh Dương vội lên tiếng ngăn bác lại:
- Bác ơi, bọn cháu hơi gấp, bác hỗ trợ làm thủ tục nhanh giúp cháu nhé!
- Được rồi. Vào đây! Vào đây!
Tống Gia Ân theo bác quản lý kí túc xá vào trong điền giấy tờ. Trần Minh Dương không đi theo, đứng ngoài ngửa đầu lên nhìn trời. Tống Gia Ân nhận được chìa khóa phòng, quay người lại, nhìn thấy bóng dáng ngẩn ngơ của anh, nhất thời bị hút hồn, lặng im ngắm nhìn.
- Ủa, cháu chưa đi à? Cháu có gì chưa rõ sao? – Bác quản lý thấy hắn đứng sững người, bèn hỏi.
Tiếng của bác quản lý kéo hồn đang thả trôi của Trần Minh Dương về lại thân xác. Tống Gia Ân gượng cười, cầm chìa khóa phòng, lúng túng nói:
- Không có ạ… Ừm, dây giày cháu bị tuột! – Tống Gia Ân ngồi thụp xuống vờ sửa dây giày.
Trần Minh Dương thu hết hành động giả vờ vụng về của hắn vào mắt, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ. Hắn không thay đổi chút nào.
Phát hiện mình nghĩ đến Tống Gia Ân, anh lắc đầu xua đi luồng suy nghĩ anh, lạnh nhạt nói:
- Việc của cậu đã xong rồi, tôi đi đây!
Tống Gia Ân muốn giữ người lại nhưng không tìm được cớ. Hắn buồn bã, hỏi anh:
- Sau này có vấn đề gì tớ có thể nhờ cậu giúp đỡ chứ? - Sợ anh từ chối, Tống Gia Ân bày vẻ mặt đáng thương, nói thêm. - Ở nơi này, tớ chỉ quen mỗi mình cậu thôi. Tình tính tớ không tốt, cậu biết đấy… tớ sợ không nhờ vả được ai khác.
Trần Minh Dương thở dài, chần chừ một lúc lâu đành đồng ý:
- Cậu gặp khó khăn gì, có thể tìm tôi.
Tống Gia Ân mừng rỡ, chưa kịp nói cảm ơn, Trần Minh Dương đã rời khỏi mái hiên, chạy ào đi, bóng lưng khuất dần sau lùm cây. Tống Gia Ân siét chặt nắm tay, tự nhủ sau này thời gian còn dài, hắn không nên hấp tấp.
Làm tư tưởng cho bản thân mấy phút, Tống Gia Ân lên xem phòng kí túc xá của mình.
Trường Đại học K chỉ mới thành lập hơn mười năm, các cơ sở trong trường đều còn mới duy chỉ có danh tiếng không lớn và vị trí khá xa nội thành, tương đối vắng vẻ. Chính vì lẽ đó, tuy kí túc xá sạch sẽ, thoáng mát nhưng ít sinh viên ở lại.
Tống Gia Ân lên tới phòng mình, là phòng bốn người nhưng bên trong chỉ mới có một chiếc giường có đồ đạc. Hắn tham quan một vòng, đối
với không gian trong phòng khá vừa lòng.
- Cậu là bạn mới tới sao?
Phía sau truyền tới giọng nói hào sảng, Tống Gia Ân quay người lại, ở cửa là một chàng trai mặc đồ bóng rổ, gương mặt sáng láng, làn da lúa mạch mạnh khỏe.
- Tôi mới chuyển tới, chào cậu, bạn cùng phòng!
- Chào cậu. Chào cậu! – Chàng trai vui vẻ nói. – Tôi tên Phong Hàn, cậu tên gì?
- Tống Gia Ân.
- Ừm, Gia Ân. Cậu tới không mang theo hành lí sao? – Phong Hàn thắc mắc hỏi.
Tống Gia Ân đáp:
- Lát nữa sẽ được chuyển tới.
- Thế cậu ở lại đây từ hôm nay luôn đúng không? Vui quá! Tôi còn tưởng tối nay mình phải ăn cơm một mình rồi!
Bên này, Tống Gia Ân làm quen bạn cùng phòng, sắp xếp hành lí. Bên kia, Trần Minh Dương tham gia cuộc họp cuối ngày đầu tiên tiếp đón tân sinh viên. Chủ tịch hội sinh viên là người vui tính, cẩn trọng. Sau khi xem qua những vấn để gặp phải trong ngày hôm nay, anh để cho mọi người cho ý kiến giải quyết, nhanh chóng chốt nội dung buổi họp, triển khai đến các khoa và cho mọi người ra về. Tan buổi họp, mọi người kéo tới quán thịt nướng gần trường ăn uống. Lý Chi Ngọc bám theo Trần Minh Dương hỏi về Tống Gia Ân. Trần Minh Dương nhức hết cả đầu. Trong quán thịt nướng, anh nhác thấy Tống Gia Ân đi cùng một cậu bạn lạ mặt, có lẽ là bạn cùng phòng của hắn. Lý Chi Ngọc phát hiện anh nhìn người ta đến ngây ngẩn, bèn trêu chọc:
- Còn bảo không thân. Tớ thấy giữa cậu và cậu ta có mờ ám gì đấy!
Trước nay, Trần Minh Dương có vẻ trông thân thiện, hòa nhã nhưng thật chất lạnh lùng, khách sáo. Lý Chi Ngọc chưa thấy có một người nào ảnh hưởng đến tâm tình của anh nhiều như Tống Gia Ân. Nên cái thái độ che che giấu giấu, cố tình tỏ ra xa lạ của anh khiến cô nảy sinh nghi vấn.
Trần Minh Dương thoáng im lặng. Lý Chi Ngọc thật sự nói trúng. Anh và Tống Gia Ân có mờ ám. Hay nói đúng hơn, hai người từng có mối quan hệ mờ ám. Tống Gia Ân là người yêu cũ của Trần Minh Dương, là mối tình duy nhất trong hai mươi năm đầu đời của anh.
- Minh Dương, cậu đang nghĩ gì đấy? – Lý Chi Ngọc quơ tay trước mặt anh hỏi.
Trần Minh Dương hồi thần, lắc đầu nói:
- Không có gì. Mau vào bàn thôi, không nên để mọi người chờ!
Trần Minh Dương đẩy Lý Chi Ngọc tới bàn mọi người đang ngồi, liếc nhìn Tống Gia Ân đang vui vẻ cùng bạn mới một cái.
Giữa anh và Tống Gia Ân có mối quan hệ gì thì cũng đã kết thúc. Hai người giống như hai đường thẳng cắt nhau, giao tại một điểm rồi mãi chia xa, không bao giờ bước chúng một đường nữa.
Bây giờ, cả hai chỉ là những người quen xa lạ mà thôi. Anh hà cớ gì phải bận tâm sự hiện diện của hắn chứ.
Những ngày đầu đón nhận tân sinh viên, bầu không khí của Trường Đại học K nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Đây chính là thế hệ mới trường, có lẽ trong số những tân sinh viên ở đây, sẽ có người tương lai làm rạng danh tiếng của Đại học K.
Những người làm công tác tiếp nhận tân sinh viên như Trần Minh Dương bận đến mức chạy quanh khắp trường, lưng áo ướt đẫm nhưng phải duy trì nụ cười hòa nhã. Tranh thủ đươc chút thời gian nghỉ ngơi, Trần Minh Dương cùng Lý Chi Ngọc ngồi dưới một góc cây trong sân trường, câu được câu mất trò chuyện với nhau. Anh đang khát nước, nhưng tìm không thấy bình nước riêng của mình. Trần Minh Dương vỗ đầu một cái, chợt nhớ ra sáng nay anh dậy muộn, chạy đi gấp, quên cầm theo bình nước. Lý Chi Ngọc cũng muốn chia sẻ nước uống của mình cho anh lắm nhưng ai bảo Trần Minh Dương có tính khiết phích, không chịu được đồ uống dính nước miếng của người khác.
Trần Minh Dương xoa cổ, nhận mệnh chịu khát. Bỗng trước mặt xuất hiện một chai nước lạnh, anh ngẩng đầu lên, thấy người đưa chai nước cho anh là Tống Gia Ân.
- Nước mới mua. - Tống Gia Ân nói. - Cậu còn bận rộn đến chiều lận, đừng để bản thân chịu khát, sẽ rất khó chịu.
Trần Minh Dương không chịu nhận, lắc đầu từ chối:
- Không cần. Hậu cần của hội sinh viên có chuẩn bị nước, tôi tới đó lấy uống được rồi.
Trần Minh Dương toan đứng lên thì Tống Gia Ân dịch người qua, chắn trước mặt anh.
- Nước bên hội sinh viên đã hết rồi. Nếu cậu không thích nhận không của tôi thì... năm ngàn đồng. - Tống Gia Ân đột nhiên nói, hắn xòe tay ra bảo. - Cậu đưa cho tớ năm ngàn, tớ bán lại chai nước này cho cậu, có được không?
Giọng điệu của Tống Gia Ân gần như van nài. Dưới ánh mắt chằm chằm hiếu kỳ của Lý Chi Ngọc, Trần Minh Dương bất đắc dĩ nhận chai nước của hắn, rút tiền trong ví ra đưa cho hắn. Anh thật sự đang rất khát với lại cứ đẩy qua đẩy lại một chai nước với Tống Gia Ân càng khiến người khác nghĩ nhiều về mối quan hệ giữa hai người.
- Tiền chai nước của cậu.
Tống Gia Ân nhận tiền, dúi vào tay anh một viên kẹo sữa:
- Quà tặng kèm.
Không cho Trần Minh Dương cơ hội từ chối, Tống Gia Ân chạy đi mất.
Trần Minh Dương ngẩn ngơ nhìn viên kẹo sữa trong lòng bàn tay. Đây là hãng kẹo sữa mà anh yêu thích.
- Minh Dương… - Lý Chi Ngọc gọi tên anh với điệu kéo dài.
- Gì? - Trần Minh Dương nhướng mày, trong lòng biết tỏng cô định nói gì.
Lý Chi Ngọc huých tay anh, nháy mắt ghẹo:
- Nói mau, cậu và anh bạn kia có quan hệ gì? Tớ không tin hai người là bạn học bình thường. Có bạn học bình thường nào bỏ qua mĩ nữ như tớ, đưa nước và kẹo cho cậu chứ.
Trần Minh Dương mở nắp chai nước, uống một ngụm lớn, liếc mắt nói lời đả kích cô nàng:
- Do cậu không đủ sức hút với cậu ấy thôi!
- Cậu… - Lý Chi Ngọc khoanh tay, hừ một tiếng. - Cứ ngụy biện đi!
Mấy ngày sau đó, Tống Gia Ân thường xuyên lượn lờ trước mặt Trần Minh Dương, hết đưa nước lại đưa đồ ăn, khiến đám bạn cùng chung cảnh khổ với anh hết sức ghen tỵ.
Ngày thứ tư Tống Gia Ân đem nước và thức ăn tới, Trần Minh Dương không thỏa hiệp, trả tiền rồi nhận lấy đồ của hắn nữa. Anh bảo hắn:
- Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện đi!
- Ừm.
Hai người đến một chỗ yên tĩnh, Trần Minh Dương không rào chuyện mà nói thẳng vào vấn đề:
- Tống Gia Ân, cậu đừng đem nước và đồ ăn tới cho tôi nữa!
- Tớ… tớ chỉ tiện đường thôi. - Tống Gia Ân né tránh ánh mắt anh nói.
- Cậu tin được không? - Trần Minh Dương nghiêm mặt, hỏi. - Rốt cuộc cậu đang định làm gì vậy?
- Tớ… - Tống Gia Ân ngập ngừng, sau đó nhìn thẳng vào mắt Trần Minh Dương nói. - Tớ đang theo đuổi cậu.
Trần Minh Dương sững người. Anh nhìn Tống Gia Ấn mấy giây, lắc đầu nói:
- Đừng cố gắng vô ích. Tôi rất khó để có được cuôc sống bình yên, tự do, thoải mái như bây giờ. Gia Ân, cậu đừng gây khó khăn cho tôi.
Tống Gia Ân vội vàng giải thích:
- Tớ không muốn gây khó khăn cho cậu. Tớ chỉ muốn theo đuổi cậu lại lần nữa thôi. Tớ chỉ muốn… đối tốt với cậu.
Tống Gia Ân nói rất chân thành, khi hắn nói, trong mắt chứa toàn hình bóng của Trần Minh Dương. Lồng ngực anh ứ nghẹn, không thể nhìn vào mắt hắn mà nói nổi lời tàn nhẫn.
Trần Minh Dương nhắm chặt mắt, giọng nói lạnh băng, tuyên bố:
- Nếu cậu còn mang nước uống và đồ ăn tới cho tôi nữa, tôi sẽ quăng chúng vào thùng rác ngay trước mặt cậu. Sau này, cậu cũng đừng hòng tìm tôi!
Tống Gia Ân bị anh dọa sợ, dù không cam lòng nhưng cũng đành xuôi theo ý anh:
- Sau này tớ không mang đến nữa. - Hắn nhét chai nước và túi bánh vào người anh. – Hôm nay lần cuối, cậu nhận đi!
Trần Minh Dương thở dài, trả tiền bánh và nước cho hắn, xoay người rời đi, trước khi đi không quên nhắc lại:
- Không được mang tới nữa đâu đấy.
Hôm sau, Tống Gia Ân quả nhiên không mang nước và đồ ăn tới cho anh nữa. Bạn anh, đặc biệt là Lý Chi Ngọc lấy làm lạ, dò hỏi:
- Sao hôm nay cậu bạn đẹp trai không mang đồ đến cho cậu nữa. Cậu ấy bị ốm hả?
- Cậu ấy sẽ không đem tới nữa.
Lý Chi Ngọc ngạc nhiên, sau đấy buồn rầu than vãn:
- Vậy là sau này tớ không được nhìn thấy cậu bạn đẹp trai nữa sao?
- Ừ. Cậu nhanh tìm cậu bạn đẹp trai khác thay thế đi!
Trần Minh Dương đứng lên, anh nhìn đồng hồ. Còn vài tiếng nữa là kết thúc ngày cuối cùng đón nhận tân sinh viên. Qua hết ngày hôm nay, Tống Gia Ân sẽ không còn cớ để xuất hiện trước mặt anh nữa. Sau này… hai người sẽ như hai người xa lạ, đi lướt qua nhau.
Nhưng Tống Gia Ân không thỏa lòng anh. Hắn không lấy việc đưa nước và đồ ăn xuất hiện trước mặt anh mà chuyển sang nhờ Trần Minh Dương hỗ trợ. Không biết Tống Gia Ân bằng cách nào đó đã lấy được thông tin liên lạc mới của anh, bắt đầu nhắn tin nhờ vả Trần Minh Dương mỗi ngày.
Hắn như đứa nhỏ chưa lớn không có năng lực tự lo cho bản thân, chuyện lớn nhỏ gì cũng hỏi anh. Nhiều lúc hắn hỏi mấy chuyện vớ vẩn tỉ như trong kí túc xá có giờ giới nghiêm không? Buổi sáng có thể chạy bộ ở khuôn viên kí túc xá không?... Những câu hỏi đó hắn hoàn toàn có thể tự mình tìm hiểu.
Nhiều lúc Trần Minh Dương cảm thấy phiền, mặc kệ điện thoại rung lên báo tin nhắn. Nhưng sau đấy Tống Gia Ân chuyển sang gọi điện, nhờ anh hỗ trợ một vấn đề lớn chẳng hạn như hôm nay, hắn báo với anh thẻ sinh viên mới được cấp của hắn đã mất.
Đại học K có quy định sinh viên phải đeo thẻ mới được vào trường, mặc kệ lí do gì, không có thẻ không được bước vào cổng dù là nửa bước chân. Thứ hai tuần sau, tân sinh viên có buổi sinh hoạt đầu khóa quan trọng, nhất định phải tham gia, buộc Tống Gia Ân phải có thẻ sinh viên để vào trường và điểm danh.
Tống Gia Ân ở trong điện thoại rầu rĩ nói với anh:
- Tớ đang ở trước cổng trường, cậu có thể ra dẫn tớ vào làm lại thẻ sinh viên không?
- Chờ tôi! - Trần Minh Dương phiền muộn tắt máy.
Bạn của anh thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh liền đoán ra:
- Có phải cậu bạn đẹp trai lại nhờ vả cậu không?
- Minh Dương, tớ thấy có vẻ cậu ta đang dùng thủ đoạn theo đuổi cậu đấy. Người ta chân thành như thế, hai người lại quen biết, chi bằng đồng ý đi.
- Đúng đấy. Yên tâm, bọn tớ cởi mở, không kì thị cậu đâu.
- Tớ thấy Minh Dương cũng có ý với người ta đấy, nếu không người ta nhờ vả đã chẳng chạy đi giúp đỡ.
Đàm bạn ngồi cạnh bàn tán xôm tụ, nói một lúc thành ra anh và hắn đều có ý với nhau. Trần Minh Dương đen mặt, mắng:
- Nói bậy! Các cậu chỉ giỏi suy diễn. Hôm nay cậu ấy mất thẻ sinh viên, cần làm gấp, tớ mới đi giúp đỡ.
Đám bạn gật gù, tỏ vẻ bọn tớ hiểu, cậu không cần giải thích.
Trần Minh Dương cảm thấy tâm mình rệu rã, chẳng buồn thanh minh nữa. Anh và Tống Gia Ân thật sự không có gì, và cũng không có khả năng có gì với nhau.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play