Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ngày Tháng Sau Này

Chap 1 Ly hôn sau năm năm

Sau năm năm kết hôn thì hôm nay cũng đến ngày dừng lại. Rất nhanh chóng, chỉ sau khi nộp đơn rồi chờ đợi thì hôm nay cả hai chính thức không còn liên quan đến nhau.

“Con muốn đi đâu để sống hả? Không ở lại đây được sao, ta đã cho con căn nhà rồi còn gì!?”

“Baba, cha…con xin lỗi, hôm kia là con chuyển đi. Sau này không ở cạnh chăm sóc hai người, căn nhà đó con không thể nhận cho nên…Con xin lỗi hai người nhiều lắm!”

Trình An nắm lấy tay của họ rồi cúi đầu xuống xin lỗi… cậu xin lỗi vì mọi chuyện. Sau khi nói lời chào thì cậu đi đến bên Phong Thuần, trả lại cho anh chiếc nhẫn rồi cậu cũng nói lời cảm ơn và tạm biệt. Trình An bắt một chiếc xe taxi để ra bến xe quay về Hải Duyên. Dù sao cũng hai hôm nữa mới có thể thu dọn đồ đạt, nên cậu định quay về quên để lấy ít rau củ ở quê lên biếu cho gia đình Phong Thuần.

Mất hơn sáu tiếng ngồi xe khách để quay về, và thêm 15 phút đi bộ thì tới nhà. Trình An từ nhỏ đã mất cha mẹ, sống với ông bà nhưng năm trước vì bệnh mà bà cũng đã qua đời. Giờ cậu chỉ còn mỗi căn nhà đó thôi, sau khi ly hôn cậu sẽ quay về đây sinh sống và chăm sóc cả con nữa.

Trình An chẳng hiểu làm thế nào mà một người đàn ông như mình lại có thể có con nữa. Có lẽ do phước phần ông bà xưa để lại, từ nhỏ Trình An đã xa cha mẹ nên ông trời không muốn cậu cô đơn mà ban tặng cậu một thiên thần nhỏ. Chỉ là hai tháng trước trong lúc say mà Phong Thuần và cậu xảy ra quan hệ, chỉ một lần duy nhất đó mà khiến cậu có con. Nhưng nghĩ đến chuyện ly hôn thì Trình An cũng không dám nói chuyện này ra, nghĩ thì cũng rất vô lý. Đời nào đàn ông lại sinh con được chứ, chẳng may anh ấy lại nghĩ xấu về cậu cũng chẳng hay ho gì.

Từ ngày kết hôn với anh, Trình An đã biết Phong Thuần không ưa gì mình…Có thể là cậu nghèo, ngày ngày làm việc nên chỉ nghe mỗi mùi mồ hôi, mùi bùn đất…khác với người anh ấy yêu, cậu ấy là cậu ấm của một gia đình giàu có. Học rộng, hiểu nhiều lại rất sạch sẽ...

“Này cậu ơi, mọi người đã xuống lấy đồ gần hết rồi. Cậu mau nhanh lên!!”

“A…xin lỗi, tôi xuống ngay!!”

Trình An nhanh chóng bước xuống xe, cậu không có để đồ ở dưới nên khi xuống là đi ngay. Trình An về đây chỉ một ngày rồi sẽ đi, nên cậu mang theo vài vật dụng cần thiết. Cậu mang ba lô vào rồi đi bộ theo con đường mòn vào xóm, nơi cậu sống là một vùng quê rất yên bình, hằng ngày ra nương rẫy còn không thì ở vườn cho gà, trâu, bò ăn.

Cậu đi qua ao sen quen thuộc lúc nhỏ rồi đi sau vào trong thì tới nhà của ông nội. Vì là ở quên nên mỗi căn nhà cách nhau một khoảng khá xa, cậu về đến nhà thì đã gần chiều.

Thấy trong sân nhà có mỗi ông nội lủi thủi châm lửa nấu trà mà lòng cậu rất buồn, đã một năm kể từ khi bà mất. Ông nội thì vẫn như vậy, thói quen cùng bà mỗi chiều tối lại nấu trà rồi ra sân cùng bà nói chuyện thời trước, cái thời ông gặp bà thế nào rồi chung sống với nhau bao năm, trải qua biết bao nhiêu chuyện vui buồn…Giờ đây chỉ còn mỗi ông, nhìn dáng vẻ đó cậu càng thương ông mình.

“Ông nội…Con..con về rồi!!”

Nghe tiếng nói quen thuộc đó ông nội liền quay lại, nhìn ra cổng thì thấy đứa nhóc mình nuôi năm nào giờ đã lớn khôn rồi. Ông vội đi ra cổng rồi ôm chặt lấy cậu.

“Tiểu An của ông về rồi!”

“Con nhớ ông quá đi mất!”

Cậu chạy đến ôm ông nội lúc lâu rồi cùng ông ra sau vườn để ngồi. Cùng ông ăn cơm chiều nói với nhau vài chuyện thì Trình An đi thay quần áo.

“Sau lại quay về rồi, công việc thế nào rồi chuyện gia đình thế nào?”

Trình An đang lau tóc thì khựng lại, chuyện ly hôn cậu chưa nói với ông…Sợ nói ra ông lại buồn vì gia đình cậu nợ nhà họ Phong nhiều. Từ lúc cậu học thì họ đã phụ giúp một phần tiền bạc, tiền phẫu thuật cho ông bà nhà họ cũng giúp…

“Công việc của con rất tốt, nhưng hôm kia con sẽ chuyển về đây sống cùng ông…Vì…vì gia đình anh ấy phải quay về Mỹ do việc gì đó, nên con sẽ về đây sống một khoảng thời gian…ông, ông đồng ý chứ?!”

“Đương nhiên rồi, đây là nhà của con mà”

“Con cảm ơn ông”

Trình An cùng ông ngồi phía sau cả đêm để nói chuyện với nhau, nơi đây yên bình mới là nơi dành cho cậu còn ở thành phố kia nó quá xa lạ đối với Trình An.

Hai thành phố cách nhau sáu tiếng đi xe nhưng có một sự rõ rệt về giàu nghèo. Nơi cậu sống cậu đã quen với ánh lửa ở sau bếp, là một vùng quê mộc mạc còn nơi anh thì giàu có, sang trọng,…

Ngay từ đầu cậu không nên nhận lời nhưng vì tham lam…cậu đã tham lam những thứ không thuộc về mình.

Chap 2 Cảm giác tội lỗi

Trình An đang ở sau bếp soạn đồ thì ông nội đi đến.

“Làm gì mà giờ này chưa ngủ, đã trễ rồi!”

“Con soạn một số rau củ nhà mình để gửi cho nhà anh ấy. Hôm sau con ra sau vườn hái thêm vài thứ, đồ nhà mình trồng cũng an toàn hơn mua mà ông”

“Được rồi, mai hẳn làm tiếp. Đi xe xa như vậy nên nghĩ ngơi sớm đi”

Trình An gật đầu rồi để gọn đồ lại, sau đó cậu đi về giường nằm nghĩ. Do có em bé nên Trình An cũng rất mệt, cậu uống một hộp sữa xong cũng ngã lưng nằm xuống.

Thời gian qua luôn thức khuya dậy sớm nên chưa có hôm nào Trình An ngủ đủ giấc cả. Hôm nay coi như ngoại lệ vậy, cậu ngã xuống thì liền ngủ say. Đến khi nữa đêm thì ông nội đột nhiên đi đến ngồi bên giường cậu.

Ông cầm bàn tay nhỏ đó vuốt vuốt rồi tự mình khóc, chẳng biết ông suy nghĩ gì nhưng ông chỉ ngồi cạnh Trình An im lặng rất lâu, sau đó vuốt tóc cậu rồi đi quay về phòng. Dường như có chuyện gì khiến ông khó chịu lắm, điều gì khiến ông cảm thấy rất bất an. Ông lo cho Trình An hay lo cho mình cũng không rõ nữa, có điều gì rất mơ hồ và khiến ông rất nặng lòng.

Có lẽ vì thời gian của ông ở đây còn nhiều nữa. Nhưng khi thấy Trình An như thế ông chẳng yên lòng chút nào. Năm tám tuổi cùng ba mẹ mình về quê đã xảy ra tai nạn, có mỗi Trình An là được cứu sống. Trong nhà chẳng có ai khác ngoài hai ông bà chăm sóc cậu. Sau này khi đi học Trình An phải tự mình đến trường vì chẳng còn ba mẹ đưa đón nữa, ông bà nội bận đi làm ở trong rẫy nên cũng không thể ngày ngày đưa đón.

Ngày họp phụ huynh bà luôn đến nhưng là đến rất muộn, do hoàn cảnh gia đình là thế nên lúc nhỏ Trình An đã rất ngoan. Cậu học lại rất giỏi, tiền học là tiền mà thầy cô trong trường hỗ trợ nên ông bà cũng đỡ một phần. Khi lớn lên một chút Trình An đã biết đi làm kiếm tiền mỗi khi được nghĩ hè.

Một đứa nhóc đáng lẽ được sống trong sự bao bọc của gia đình thì giờ đây công việc nặng nhọc gì cũng làm. Chuyển hàng, phát tờ rơi, phục vụ, rửa bát…cậu đều làm qua.

Trình An rất hiểu chuyện, vì biết gia đình nghèo nên lúc nào cũng nhẫn nại chịu đựng, bị la mắng gì cũng xin lỗi rồi thôi. Cậu chẳng dám làm trái ý người khác, cậu hiểu mình đang phụ thuộc vào người khác để sống nên lúc nào cũng phải cúi đầu thấp một chút.

Vào năm Trình An học năm hai đại học thì ông bà bệnh nặng, tiền thuốc tiền viện phí rất cao. Cậu không đủ tiền lo nên vừa học vừa làm thêm buổi tối. Năm ấy may mắn làm gia sư ở nhà họ Phong rồi gặp được cha của Phong Thuần.

Năm ấy ông nội Phong Thuần muốn anh kết hôn nên đã đưa ra yêu cầu ‘Ông ấy muốn thấy Phong Thuần yên bề gia thất trước khi ông nhắm mắt xuôi tay’. Do tuổi già, ai già thì cũng phải mất nên Phong Thuần đã đồng ý yêu cầu đó để ông nội được yên lòng.

Rồi sau đó Trình An cùng anh kết hôn với nhau, gia đình anh ấy sẽ chi tiền cho ông bà được điều trị tại bệnh viện tốt nhất, sau khi tốt nghiệp đồng ý tạo điều kiện cho cậu có một công việc ổn định. Từ đó mới có một cuộc hôn nhân dài năm năm.

Tức là sau khi bà nội cậu mất thì trong năm sau cả hai cũng đã ra tòa ly hôn.

Trong khoản thời gian ở cạnh Phong Thuần cậu đã cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, tôn trọng bản hợp đồng mà cả hai đã kí. Trình An không được phép xem vào cuộc sống của anh, không được ở gần hay chung phòng với anh khi cả hai quay về nhà riêng mà không phải ở nhà chính Phong gia.

Cậu cũng không được phép yêu anh…nhưng chẳng hiểu vì sao trái tim lại không nghe lời. Có lẽ năm năm ở cạnh nhau, nó không quá ngắn lại ngày ngày chạm mặt nên cậu không thể ngăn cản con tim của mình.

Đem lòng yêu một người không được phép sẽ rất đau đớn…Nhưng Trình An vẫn mặc kệ cơn đau mà yêu thầm Phong Thuần suốt những năm qua. Để giờ li hôn cậu lại phiền lòng đến như vậy.

Người ta nói cái gì càng cấm thì con người ta càng muốn làm, đã không được phép yêu nhưng Trình An vẫn yêu. Đã buộc lòng phải buông nhưng lại không thể, giờ đây lại giấu cả gia đình Phong Thuần mà mang con anh ấy cao chạy xa bay. Tội lỗi này rất nặng khi cậu không cho anh ấy biết mình có con, cả gan ôm cháu ruột của nhà họ mà đem giấu.

Ngày trước khi cậu nói xin lỗi chính là vì việc này, xin lỗi vì không chăm sóc được cho gia đình của Phong Thuần, xin lỗi vì có con nhưng không nói, xin lỗi vì khiến Phong Thuần bỏ lỡ người mình yêu, và xin lỗi vì thứ tình cảm này đã xuất hiện sai thời điểm….

Chap 3 Trở về thu dọn đồ

“Nhiêu đây có lẽ đủ rồi, giờ thì đi sớm đi. Ngồi xe khá lâu nên đi sớm đến sớm một chút”

“Vâng, con sẽ vào thay quần áo”

Trình An vào nhà thay đồ rồi lại mang ba lô vào. Con trai của chú Trần có đến phụ cậu mang số đồ này ra xe nên cũng đỡ hơn là một mình Trình An mang đi.

“Cảm ơn anh rất nhiều! Tôi lên xe đây”

“Tạm biệt, lần sao lại gặp”

Nói lời tạm biệt xong thì Trình An lên xe, cậu lại ngồi xe hơn 6 tiếng thì đến nơi…

Ting...

[Cậu Trình, tôi sẽ đến trạm xe đợi cậu]. Trình An đọc xong thì đi đến chỗ mà cậu hay đứng.

“Cậu đợi tôi có lâu không?...Đây là rau củ ở quê sao, trong tươi ngon quá!!”

“Tôi có chuẩn cho chú và cô một túi đây! Toàn bộ đều được tôi lựa đấy, đồ nhà trồng vẫn là tốt hơn”

“Đúng vậy! Giờ thì đi thôi. Tôi đưa cậu về Phong gia”

Trình An đến nhà Phong Thuần đã là chiều,Phong Thuần hiện giờ ở công ty chưa về còn hai cha nói tối nay sẽ đến rồi cả nhà cùng dùng bữa tối. Năm năm qua cậu vốn chẳng có tiếng nói gì trong cái nhà này nên giờ ly hôn người làm càng lên mặt

Bọn họ khinh thường Trình An vì tiền mới vào nhà này. Công việc cậu cũng một tay Trình An làm, bọn rõ phân biệt rất rõ ràng với cậu. Cơm Trình An ăn thì cậu tự nấu, chén bát cũng dùng riêng so với Phong Thuần, quần áo thì giặc tay, hầu như cậu ai cũng ghét cậu nên cũng quen rồi.

“Rau củ ở đây mua thiếu gì, cậu mang mấy cái rau củ dính bùn đất đó vào nhà thì để ở đâu đây?!”

“Lát tôi sẽ rửa sạch rồi cho vào tủ lạnh, cái nào để được bên ngoài thì tôi cho vào hộp riêng. Các chị không phải làm đâu”

Cậu soạn ra thì ôm lần lượt vào nhà, lúc trước thì có thể một lần mang hết vào trong nhưng giờ có em bé, lại là mấy tháng đầu nên cẩn thận vẫn hơn.

Cũng không mất quá nhiều thời gian, Trình An mang vào trong thì đi xuống bếp để rửa sạch bùn đất. Cậu đứng ở đó rửa thì bọn họ lại đến để nói mấy lời khó nghe.

“Li hôn thì đã li hôn rồi vậy mà có người mặt dày ở lại đây cố làm con dâu ngoan hiền. Để cho ai xem đây chứ?!”

“…..”

“Đúng, thêm việc mang vào nhà mấy thứ dơ bẩn đó…Bộ dạng của cậu đúng là làm mất mặt nhà này mà, cậu chủ li hôn với tên nghèo nàn như cậu là đúng rồi”

“Cậu nên lên phòng dọn đồ đi, li hôn rồi thì cũng nên ra khỏi đây đi chứ!!”

"...."

Trình An từ nãy đến giờ vẫn im lặng và mặc kệ bọn họ nói gì, dù sao cũng đã quen với mấy câu nói khó nghe đó. Nhưng lúc này cậu nghe giọng của Phong Thuần thì giật cả mình.

“Hừm, đứng tụ ở đây làm gì?!”

“A...cậu chủ về rồi!”

Phong Thuần về đến thì có kẻ hầu người hạ từ ngoài cổng cho đến tận phòng. Anh đi lên cầu thang thì quay lại nói với Trình An.

“Cậu về phòng thay quần áo, cha tôi sắp đến…đừng có có ăn mặc như thế rồi ngồi vào bàn ăn, mất hết cả hứng”

“Tôi...tôi biết rồi!!”

….

Phong Thuần lúc nãy về đến nhà đã nghe việc bọn họ nói, anh thắc mắc tại sao Trình An lại để yên như vậy chứ. Phong Thuần nghĩ thầm

‘Chẳng phải mọi người nói cậu ta rất có thủ đoạn rất gian xảo và miệng lưỡi sao, bị nói như thế mà im lặng được thì cũng hay lắm…muốn diễn cho mình xem sao?!’

Anh nghĩ như thế rồi vào phòng tắm và thay quần áo. Sau đó ra ngoài đọc sách một lúc, khi này Trình An phía ngoài gõ cửa. Anh biết cậu muốn vào trong lấy quần áo nên đưa cho cậu túi đồ mà anh vừa mua lúc chiều. Dù sao cũng là bữa ăn cuối cùng, ăn mặc quần áo kia quả thật rất khó nhìn. Phong Thuần chỉ tiện tay nên mua cho cậu thôi…ừm thì anh không muốn mất hứng khi ăn cơm.

“Tối nay mặc bộ này, còn mấy bộ kia quăng đi, tiền mua quần áo mỗi tháng tôi đều cho cậu. Cậu tiêu sài gì linh tinh rồi à?!”

“Kh..không có, chỉ là mấy bộ ấy cũng còn khá mới nên bỏ đi thì phí lắm..”

Trình An muốn giải thích thêm nhưng cậu lại nhớ đến việc Phong Thuần không thích ồn ào nên cũng chẳng dám nói nữa. Cậu nhận lấy túi đồ rồi quay về phòng mình thay ra. Một lúc sau hai cha đã đến, cậu cùng Phong Thuần xuống nhà, Trình An thì xuống bếp phụ nấu vài món nhưng lúc sau baba đã gọi cậu lên nhà để cùng nói chuyện xem tivi.

Lúc cậu buông dao ở bếp để lên nhà trên thì mọi người ở đó nhìn cậu bằng ánh mắt rất đáng sợ, cậu chẳng hiểu mình đã làm gì sai nữa.

Sau khi ngồi xem phim một lúc thì đồ ăn đã nấu xong, mọi người ngồi vào bàn ăn và bắt đầu dùng bữa.

Trình An vì ngồi cạnh Phong Thuần nên cậu hơi lo sợ, sợ anh sẽ khó chịu nên cậu cố gắng để giữ khoảng cách với anh.

“Rau ở quê con trông tươi lắm, con mang lên nhiều như thế đủ để Phong Thuần ăn cả tháng rồi” cha Phong vừa cười vừa nói với cậu.

“Dạ…”

Bữa ăn gia đình này là bữa cuối, có lẽ sau này Trình An sẽ nhớ lắm…Cả hai cha rất yêu thương cậu, gắp đồ ăn cho cậu đến đầy cả bát còn bảo cậu ăn nhiều vào.

Cảm giác này thật hạnh phúc, đã lâu rồi mới có bữa cơm như thế…Lúc nhỏ cậu cũng ăn cơm cùng ba mẹ, họ cũng bảo ăn nhiều cho mau lớn…

“Ưm…con xin lỗi..”

Trình An gắp miếng cá cho vào miệng thì cảm thấy rất buồn nôn. Cậu vội chạy vào nhà vệ sinh để nôn nhưng nôn không được, Trình An cảm giác như ruột gan trong người mình muốn trào ra đến nơi vậy, bụng thì rất đau, rất khó chịu.

Lúc Trình An chạy vào nhà vệ sinh thì mọi người chẳng biết cậu làm gì cả. Nhưng một lúc sau Phong Thuần cũng khó chịu và chạy vào nhà vệ sinh ở tầng trên. Anh cũng cảm giác buồn nôn và nôn không được, cứ khó chịu y như Trình An.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play