Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tình Thú.

Chương 1: Lễ đường không chú rể.

"Ba! Sao ba có thể làm vậy với con chứ?"

Bạch Nhược Đồng đem ánh mắt căm phẫn đến trước mặt của Bạch Hải, người trước mặt này là ba của cô, nhưng kết quả lại chuốc thuốc cô, đưa cô lên giường với người đàn ông cô yêu, Phó Cự Phong. 

Bạch Hải vốn biết cô yêu anh, tại sao còn muốn cô lấy được tài liệu mật của công ty Phó Thị chứ? Bắt cô phản bội người mình yêu sao? Làm sao cô làm được đây? Một người là ba cô, một tay đẩy cô vào trong đôi mắt của Phó Cự Phong, chắc chắn hiện tại anh sẽ căm ghét cô đến chết, người còn lại là người cô yêu, bị ba cô hãm hại, bị bắt lấy cô. 

Hai người này đối đầu với nhau, cô đứng ở giữa, lọt vào vòng xoáy tranh chấp của hai bên. 

"Ta là ba của con, Phó Cự Phong làm công ty Bạch gia tổn thất nặng nề, còn ra tay ngăn chặn hàng của chúng ta không thể ra khỏi nước, ăn bớt không ít tiền, ba nhất định không tha cho hắn."

Ánh mắt Bạch Hải hiện lên tia thù hằn, Bạch Thị là công sức cả đời của ông, ông không thể cứ như vậy mà mất nó. 

Đây là lý do mà ông đẩy cô đi, ông biết Bạch Nhược Đồng rất thích Phó Cự Phong, nhưng người như cậu ta không đáng được yêu, đứa con gái của ông lại cắm đầu vào rọ, tự chuốc lấy hoạ, ông chỉ là đang giúp cô một tay, không lâu nữa cô sẽ trở thành Phó phu nhân. 

"Nhưng mà…"

"Nhưng mà cái gì? Chẳng phải con thích cậu ta sao? Ba đang giúp con đấy, ngoan ngoãn cùng cậu ta bước lên lễ đường, đừng chống lại ta, Bạch gia chỉ còn có mình con có thể giúp ba, Nhược Đồng ngoan ngoãn nghe lời đi."

Tại sao? Vốn dĩ cô không muốn như thế, cô không muốn ép anh lấy mình, bởi vì cô tôn trọng quyền quyết định của anh, cô muốn trong mắt anh, cô là một người con gái thuần khiết trong sáng, chứ không phải một nữ nhân ti tiện. 

"Ba… Đối với ba con chỉ có giá trị đó thôi sao?"

Đến hiện tại cô muốn biết, trong mắt ông còn có cô không? Hiện tại giới truyền thông đều biết cô dụ dỗ anh, cô mất hết mặt mũi rồi, vậy mà Bạch Hải còn mặt dày bắt anh lấy cô. 

Rốt cuộc ông xem cô là con gái, hay là xem trọng tương lai của Bạch Khẩn hơn? Bạch Khẩn là em trai của cô, người đã định sẵn sẽ thừa kế Bạch gia, năm nay mới mười sáu tuổi. 

"Con gái ngoan, gả cho cậu ta có lẽ con sẽ hạnh phúc thôi, con thích cậu ta như vậy, chỉ cần con lấy được tài liệu của công ty Phó Thị, ba sẽ cho con tự do, đến lúc đó, con muốn làm gì thì làm, ta không ngăn con."

Bạch Hải không ngừng thổi vào tai cô những lời đường mật, cô thừa nhận, cô rất yêu anh, cũng vô cùng mong chờ lễ cưới này, tình cảm có thể từ từ vung đắp, chẳng phải cô còn rất nhiều thời gian sao? 

Bạch Nhược Đồng khinh thường nhìn về phía Bạch Hải, cô không tin được một ngày nào đó cô sẽ trở thành quân cờ trên ván cờ của Phó Cự Phong và Bạch Hải. 

---

Ngày cưới cứ thế diễn ra, Bạch Nhược Đồng trang điểm xinh đẹp như một nàng công chúa, ngắm nhìn mình trong gương, tình cảm ấp ủ trong cô bao lâu nay, có thật là sẽ được cùng anh biến thành vợ chồng hay không? 

Những người được mời đến đều đã đến đủ, những kẻ giả tạo chúc mừng cô và Bạch Hải, nhưng sau lưng lại nói cô dụ dỗ Phó Cự Phong, cô thừa biết những điều này, nhưng không sao, chỉ cần thù hận của Bạch Hải và Phó Cự Phong được xóa bỏ, cô sẽ tự do thổ lộ mình với anh, đường đường chính chính mà yêu anh. 

Giờ lành đã đến, bước chân nặng nề trên nền thảm đỏ, từng bước từng bước, giống như rạch nát trái tim cô, để lại trên đó biết bao nhiêu vết sẹo, chúng bắt đầu rỉ máu. 

Anh không đến… Anh không đến lễ đường… 

Cô ngẩng đầu nhìn về phía mục sư, ngó xung quanh, không thể tìm thấy hình dáng của anh, tất cả mọi người bắt đầu bàn tán, không ngừng chỉ trỏ về phía cô, trái tim Bạch Nhược Đồng siết lại, tại sao…? 

Một hôn lễ không có chú rể, còn ý nghĩa sao? Anh chán ghét cô đến mức… Không đến lễ đường…? 

Kìm nén cơn đau trong tim, cô đứng ở đó như một pho tượng, giữa làn sóng không ngừng xô đẩy cô vào trong những lời bàn tán kia. 

Có lẽ… Ngày mai sẽ có một tin tức mới lên báo, Chủ Tịch Tập Đoàn Phó Thị, Phó Cự Phong bỏ lại cô dâu trên lễ đường. 

Bạch Hải tức đến không thở nổi, suýt chút nữa thì đau tim. 

---

Hôn lễ miễn cưỡng kết thúc, ai về nhà nấy, dù sao thì cô và Phó Cự Phong cũng đã làm tờ giấy chứng nhận kết hôn, hiện tại cô là vợ anh. 

Anh không đến, xe hoa cũng sẽ không có, Bạch Hải cứ như vậy mà đem cô bỏ lại, bảo cô đi đến Phó gia đi, nhưng từ Bạch gia đến Phó gia không phải là dễ, ở đây cũng không có taxi, Bạch Hải cũng không bảo tài xế đưa cô đi. 

Bạch Nhược Đồng lê bước trên con đường tối, cô xách theo chiếc váy cưới trắng xinh đẹp, nhẹ nhàng đi trên đất với bàn chân không, vì đôi giày cô mang đã bị đứt vì lúc nãy cô té ngã, nên không thể đi được nữa. 

Đã vào Đông, trời không ngừng khóc, tuyết đã rơi không ngừng, là thấy thương cảm cho cô hay là đang trêu đùa cô đây? Thừa biết cô đang đi chân trần mà còn cho tuyết rơi. 

Cho dù là mặc chiếc váy cưới dày, nhưng Bạch Nhược Đồng vẫn bất giác rung lên, cô thở ra, bay trong không hít một luồn khói trắng, làn da trắng bệch không chút huyết sắc. 

Cuối cùng cô cũng đã đến trước cổng của Phó gia, bây giờ trời cũng đã tối, tuyết vẫn không ngừng rơi, cửa cổng đã khóa từ lúc nào, vẫn đóng chặt không mở. 

"Phó Cự Phong! Em là Nhược Đồng, anh ra đây mở cửa cho em đi! Có ai không?"

Buổi tối vắng lặng, cả một con đường chỉ có những tiếng xào xạc của lá cây không ngừng vang lên, cô ôm lấy thân thể sớm đã lạnh như băng của mình, không ngừng gào thét. 

"Có ai không?! Phó Cự Phong! Em là phu nhân của anh, anh nghe thấy không? Mau mở cửa cho em!"

Cô dâu về nhà chồng, thử hỏi xem có ai phải tự đi bằng đôi chân trần dưới trời tuyết lạnh lẽo, không ngừng lê bước trong đêm khuya thanh vắng. 

Không có ai cả, chỉ có một mình cô nửa đêm gào khóc trong tuyệt vọng, trên TV thì cô dâu luôn được rước về bằng xe hoa, được ông xã ẩm lên tận giường, cưng chiều như bà hoàng, cô cũng chưa từng thấy có cô dâu nào hèn mọn như Bạch Nhược Đồng cô. 

"Phong, em lạnh lắm, mau mở cửa cho em đi."

Cô phải đi đâu nữa đây? Bạch gia không chấp nhận việc con gái đã gả đi, đêm tân hôn lại ngủ nhà ba mẹ đẻ, trong khi bị Phó gia cự tuyệt, như vậy khác nào bôi nhọ danh dự của Bạch gia, còn Phó gia lại không cho cô vào cửa, tại sao lại như vậy chứ?! 

Từng giọt nước mắt rơi xuống, làm ướt đẫm cả một mảnh lớn trên mặt của Bạch Nhược Đồng, tại sao lại đau như vậy? Cô và Phó Cự Phong cũng đã từng gặp nhau, lần đầu gặp cô đã thích anh rồi, anh còn khen cô rất đáng yêu nữa, nhưng hiện tại sao lại tuyệt tình như vậy?! 

Bỗng một máy bay giấy bay đến bên chân cô, Bạch Nhược Đồng cầm tờ giấy đó lên, mở ra, là một dòng chữ với nét bút như rồng bay phượng múa. 

"Quỳ ở đó."

Đây là nội dung trên tờ giấy, cuối cùng anh lại cho cô quỳ ở đây sao? 

Cô không làm được gì khác ngoài nghe theo, cô không có tiền, cũng không thể về Bạch gia, nơi duy nhất của cô hiện tại là Phó gia, Bạch Nhược Đồng liền từ từ quỳ xuống giữa trời tuyết trắng xóa, không bao lâu sau đó, cô lại ngất đi. 

Chương 2: Không bằng người làm.

Mặc trên người chiếc váy cưới, trắng lại tinh khôi, nằm trên chiếc giường êm ái, thoải mái lại thư giãn, nhưng những thứ này không phải của Bạch Nhược Đồng cô, tất những thứ đó là được bố thí, là sự thương hại từ người khác. 

Thức dậy, ánh sáng hiu hắt từ cửa sổ phát ra, chiếu rọi cả căn phòng trống trãi, đây là đâu? Đây là chỗ nên dành cho người ở sao? 

Bàn ghế đổ nát, mục rữa, còn có vài con gián và côn trùng chạy xung quanh nữa, tường thì bị tróc hết lớp sơn, tàn tạ vô cùng, nơi này không phải là nơi để cho người ở, mà là động vật ở! 

Là ai đã đưa cô tới đây? Chẳng lẽ lại là sự phân phó của Phó Cự Phong nữa hay sao? Anh ta không nể mặt cô đã có tình một đêm với anh ta, thì cũng nên nể mặt Bạch gia, nếu như chuyện này để Bạch Hải biết, ông ta có cứu cô ra khỏi đây không? 

*Cạch.*

Tiếng động vang lên, cánh cửa từ từ mở ra, đem lại một chút gì đó gọi là không khí, chứ ở trong đây lâu cô sẽ bị độc chết mất. 

Sau cánh cửa mở ra, là gương mặt của bà quản gia, nhìn cũng vô cùng hiền từ, nhưng cái bà ấy đem đến cho cô là một cái chậu nước và cây chà bồn cầu. 

Bạch Nhược Đồng trợn mắt, chẳng lẽ bọn họ để cô làm những cái này sao? Rốt cuộc Phó Cự Phong muốn gì đây? Tại sao đến lúc này mà anh ta vẫn chưa xuất hiện? 

"Thiếu phu nhân, theo lời ông chủ đã nói là nếu như cô không chà hết bồn cầu lớn nhỏ ở cái biệt thự này, thì sẽ không được ăn cơm."

"!!!"

Nói xong, bà ta quay người rời đi, Bạch Nhược Đồng sau khi nghe xong liền lặng ôm lấy thân thể, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài vậy, dù sao cô cũng là vợ anh ta, anh ta có cần phải sỉ nhục cô đến mức đó hay không? 

*Ọc ọc…*

Đến rồi, âm thanh cô sợ hãi nhớ cuối cùng cũng đến rồi, từ lúc tổ chức đám cưới tới giờ, cô chưa được ăn gì cả, đến một cái bánh cũng không được, cho nên bây giờ cô rất đói. 

Nhưng phải làm công việc kia mới có thể ăn sao? Không sao, từ nhỏ Bạch Nhược Đồng đã phải làm những thứ như thế này, bởi vì cô là đứa bé không ai cần, tất cả mọi người không ai cần cô, đến người cô yêu cũng hận cô thấu xương. 

Đây có lẽ là số phận của cô mà thôi, sống trong gia đình quý tộc mà không khác gì con hầu, từ trước đến giờ cũng không hề được coi trọng. 

Mang bộ váy nề bước ra ngoài, nhưng lại bắt gặp một nữ hầu, cô ta nhìn cô khinh thường, sau đó còn quăng cho cô bộ đồ, dưới chân còn rách một phần nữa.

Bạch Nhược Đồng cầm bộ đồ trong tay không nói gì nhìn cô nữ hầu rời đi, trước khi rời đi còn buông lời khinh thường. 

"Hừ, sinh ra trong gia đình giàu có thì sao? Cuối cùng cũng chỉ có thể làm những công việc còn bẩn và hơn cả người hầu."

Đúng! Cô ta nói đúng, vốn dĩ đến người hầu cô cũng không bằng thì sao có thể được gọi là đại tiểu thư ăn sung mặc sướng đây? 

Bạch Nhược Đồng lặng lẽ đi vào bên trong thay quần áo, sau đó ra ngoài cầm xô nước lên, đi từng nhà vệ sinh năm chà bồn cầu. 

Mồ hôi ướt đẫm cả người, cơn đói vẫn giày vò cô, cho dù mệt đến đâu, Bạch Nhược Đồng cũng phải cố hết sức mà làm, nếu muốn sống thì cô phải làm, luôn tự nói với bản thân rằng phải cố sống sót trong Phó gia. 

---

Sau một quãng thời gian dài như thế kỷ, cô cuối cùng cũng đã làm xong tất cả những thứ cần làm, cô cũng không còn sức để đi nữa rồi. 

Từng bước nặng nề vào trong nhà bếp, cô gần như ngất đi, khắp thân thể là mùi hôi thối, nhưng hiện tại Bạch Nhược Đồng không muốn quan tâm chuyện đó, cô muốn ăn, cô muốn thức ăn! 

Trong phòng bếp là những đầu bếp đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn cho Phó Cự Phong, nhìn thấy thân thể gầy gò đến không ra hình người của Bạch Nhược Đồng bọn họ liền hết hồn. 

Một đầu bếp trưởng đi đến nhìn cô, Bạch Nhược Đồng ngước khuôn mặt đã héo mòn của mình lên, rên rỉ. 

"Đói, cho tôi ăn…"

Con người đã lâm vào trạng thái mất kiểm soát như Bạch Nhược Đồng, thì cho dù là người văn minh như thế nào thì cũng bị tha hóa mà thôi, để có thể nếu lấy sự sống thì họ có thể làm bất cứ việc gì, nhưng lại có một số người lòng tự trọng cao hơn đầu, cho dù có chết cũng không khuất phục, nhưng tiếc thay Bạch Nhược Đồng cô lại không phải loại người đó. 

Những đầu bếp thấy cô như vậy liền đi đến đỡ cô lên, mùi hôi thối lọt vào trong mũi họ khiến họ nhíu mày, còn có người giật trực tiếp buông Bạch Nhược Đồng ra, cất tiếng. 

"Mau đưa cô ta ra ngoài đi, hôi thối chết được, nếu như để lại mùi hôi trên thức ăn của ông chủ, chắc chắn chúng ta sẽ bị đánh chết."

Câu nói của ông ta rất hợp lý, thân bọn họ còn lo chưa xong, sao có thể lo cho người lạ đây? 

Nhưng bếp trưởng vẫn không bỏ được cô, cất tiếng. 

"Mọi người cứ làm tiếp đi, tôi đưa cô ấy ra ngoài là được."

Sau đó liền bất chấp mùi hôi trên người cô mà đỡ cô ra ngoài, để lại những ánh mắt ngơ ngác trong kia, bọn họ cũng không bàn tán nhiều, liền quay lại công việc của mình. 

---

Sau khi bỏ cô xuống gốc cây Tuyết Tùng thì ông cười hiền từ, nói với cô rằng. 

"Cô gái, ở đây tôi có một bánh trong người, cô ăn đỡ nha?"

Bếp trưởng lấy cái bánh ra, sau đó đưa cho cô, Bạch Nhược Đồng ngửa thấy hương thơm lan tỏa, liền không nói lời nào mà nhào tới, ăn lấy ăn để. 

"Từ từ thôi, không ai dành với cô cả."

Ông ấy năm nay cũng đã năm mươi, không có vợ con gì, cho nên cuộc đời vô cùng tẻ nhạt, nhìn thấy người phụ nữ này khiến ông nổi lòng thương, coi cô như con gái mình. 

Không biết cô là ai mà lại gặp phải tình trạng như thế này, đói đến sắp chết như thế, còn bò vào trong phòng bếp nữa. 

Suy nghĩ một hồi quay sang đã thấy cô ăn hết miếng bánh kia rồi, ông cười cười, chắc là hiện tại cô đã thấy dễ chịu hơn rồi. 

"Cô gái, cô tên gì?"

Ánh mắt như người cha nhìn con gái của mình khiến Bạch Nhược Đồng kinh ngạc, Bạch Hải chưa bao giờ nhìn cô như vậy, cũng chưa bao giờ đối với cô tốt như vậy. 

Sau khi đã thỏa mãn được bụng đói, Bạch Nhược Đồng liền trở nên rụt rè, cô co người lại, cúi đầu không dám nhìn vào mắt đối phương. 

"Không cần sợ, ta là bếp trưởng trong căn biệt thự này, ta không làm gì cô cả, ta chỉ muốn biết tên cô thôi."

Giọng nói nhân từ của ông khiến cô mềm lòng, không tin được một ngày nào đó cô sẽ tận mắt chứng kiến người xa lạ quan tâm đến mình còn hơn cả ba mẹ mình nữa. 

"Bạch… Bạch Nhược Đồng ạ…"

Giọng nói thấp đến mức chỉ có thể coi như là muỗi kêu, trước giờ đối với người xa lạ cô sẽ luôn nhút nhát như vậy. 

"Nhược Đồng sao? Tên rất hay."

Rất hay? Sao có thể gọi là rất hay? Bạch Nhược Đồng, tên của cô không có chỗ nào hay cả, hay là ông ấy đang an ủi cô? 

"Cháu… Cảm ơn."

Cảm giác ấm áp này, giá như cô có được cảm giác này nhanh hơn một chút thì hay biết mấy, nếu cô không phải con cháu nhà họ Bạch, cũng không cần phải làm món hàng để Bạch Hải lợi dụng, thì có lẽ cô đã được hạnh phúc với một gia đình bình thường, lúc đó cô cũng sẽ không gặp anh, sẽ không yêu anh. 

"Nhược Đồng, cháu là người làm mới tới sao? Tại sao lại trở nên tàn tạ thế này, Phó gia đâu có đối xử với người làm được mức này."

Chương 3: Anh về.

Đúng, Phó gia không đối xử tệ bạc với người làm, trong khi cô không bằng một người làm, không được sự tôn trọng của bọn họ, họ khinh thường cô, nhục mạ cô, đến cuối cùng giá trị của cô cũng chỉ tới mức đó. 

"Cháu… Cháu không phải người làm, cháu là phu nhân Phó gia."

Bếp Trưởng ngạc nhiên, ông có vẻ không tin vào lời nói của cô, nhưng quan sát nét mặt, thấy Bạch Nhược Đồng có vẻ nghiêm túc, ông không lên tiếng phủ nhận lời nói của cô. 

"Được rồi, cháu ăn nhanh đi để còn phải làm nữa, ở đây lâu sẽ bị quản gia trách móc đấy."

Cũng đúng, trên người cô đang mặc bộ đồ dành cho người làm, Bếp Trưởng không tin là phải, có phu nhân nào ngày đầu về nhà lại phải cọ rửa tolet, suýt bị chết đói hay không? Huống chi đây là Phó gia, đến người làm cũng không bạc đãi nói chi đến phu nhân, vợ của Phó Cự Phong. 

Ông không tin, cô cũng không buồn giải thích, bởi vì cô có nói gì đi nữa cũng sẽ không ai tin, vậy thì sao cô phải nói để tốn sức chứ? 

"Cháu biết rồi."

Bếp Trưởng mỉm cuời như người cha mà nhìn cô ăn, nhưng cô có thể nhận ra được nét buồn trong ánh mắt của ông, vì hiếu kỳ Bạch Nhược Đồng lên tiếng hỏi. 

"Ông buồn chuyện gì sao?"

Khi nghe được câu nói đó, Bếp Trưởng quay sang nhìn cô, Bạch Nhược Đồng nhận ra bản thân nhiều lời, không dám nói gì nữa, nhưng Bếp Trưởng lại đáp lại lời nói của cô. 

"Ta trước giờ không có vợ con, cả đời cô quạnh, thui thủi một mình, bây giờ nhìn con như vậy, đột nhiên cảm thấy nếu như ta có đứa con gái, chắc cũng bằng tuổi con."

Trong ánh mắt ông hiện lên tia buồn bã, cả đời ông, cống hiến cho việc bếp núc, chưa từng nghĩ đến tương lai của bản thân, cũng chưa từng nghĩ sẽ có vợ con, ông chăm lo cho sự nghiệp, đột nhiên bây giờ nhìn lại, quả thực không có ai để nhìn ông thành công, cùng ông chúc mừng, lúc đó ông cảm thấy hối hận, lẽ ra ông nên chăm chút cho gia đình mình một chút để không phải chịu cô đơn. 

"Ông rất cô đơn sao?"

Thật trùng hợp, cô cũng rất cô đơn, trên đời quả nhiên có nhiều chuyện thật vô lý, cô có một người cha mà ông ấy chưa từng quan tâm cô, chăm sóc cô, hỏi thăm cô dù chỉ một lần, còn có một người không có con cái, chấp nhận cô đơn quạnh quẽ. 

"Phải, ta rất cô đơn."

Ông mỉm cười, dù sao ông cũng quen được một mình, cảm thấy bản thân vẫn có thể sống tiếp, nhưng ông lại vô cùng ngạc nhiên với câu nói của Bạch Nhược Đồng. 

"Vậy cháu làm con ông nhé? Cháu sẽ kính hiếu với ông như cha mình."

Sự kinh ngạc trong mắt ông lan ra, không tin được cô lại nói lên những lời này, trong thâm tâm ông nổi lên vô số ấm áp, đột nhiên có một đứa con gái để bầu bạn, quả thật là tốt biết mấy. 

"Vậy được, sau này cháu là con ta."

 

Đột nhiên nhận được một người cha, cô cảm thấy rất vui vẻ, có người bầu bạn với cô, quan tâm cô, cô cũng đỡ cô đơn trong căn biệt thự này. 

"Này, mau làm nhanh lên, lề mề."

Nữ hầu kia nhìn thấy cô lau bàn ghế mà ngứa mắt, không ngừng chửi bới cô, còn suýt nữa là ra tay đánh cô luôn rồi, Bạch Nhược Đồng sợ hãi không biết nói gì, chỉ im lặng chịu đựng. 

"Hôm nay ông chủ có thể sẽ về, mau làm nhanh lên, sạch sẽ lên."

Có thể sẽ về? Vậy những ngày nay anh không về nhà sao? Anh đi đâu chứ? Dường như những người trong nhà này đều không biết cô là phu nhân của Phó Cự Phong, họ là những người ma cũ ăn hiếp ma mới, đi đâu gặp cô cũng sai vặt. 

"Ông chủ sẽ về sao? Mọi người chuẩn bị nhanh lên một chút, đồ ăn đâu rồi?"

Những người họ gấp rút như vậy, nhưng Phó Cự Phong không thông báo hôm nay sẽ về, họ chỉ là đang tự biên tự diễn mà thôi, nhưng có lẽ anh sẽ đột nhiên về sớm cũng nên, đã lâu cô không được gặp mặt Phó Cự Phong rồi. 

Nhưng kết quả vẫn không ngoài dự đoán của Bạch Nhược Đồng, anh không về, mọi người lại phải dẹp thức ăn, không ai nói câu nào, thấp thoáng thấy được sự thất vọng của bọn họ 

Những ngày tiếp sau đó cũng vậy, cô không thấy được mặt anh dù chỉ một lần, thay vào đó là sống những ngày bị ức hiếp, bắt nạt, cũng giống như hôm nay, đáng lẽ công việc của cô cũng đã xong rồi, nhưng mà những nữ hầu kia lại bắt cô làm việc cho bọn họ, cưỡng ép cô phải phục vụ chúng. 

"Tôi không làm, tại sao tôi phải làm cho các người?"

"Tại sao à? Vì tao thấy mày ngứa mắt đấy, bây giờ mày đi làm hay là muốn ăn tát?"

Nữ hầu Phó gia đều không phải dạng vừa, trong đây toàn chị đại không thôi, họ chỉ muốn tiếp cận Phó Cự Phong nên mới vào đây làm nữ hầu, nhưng lâu ngày anh không về Phó gia, họ tức giận nên trút hết lên người cô, vốn dĩ Bạch Nhược Đồng có gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc, cho nên họ không ưa cô là phải. 

"Tôi… tôi làm ngay."

Bạch Nhược Đồng quay người rời đi, vốn dĩ là cô không muốn như vậy, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, cô không làm được gì cả. 

Tiếp sau đó Bạch Nhược Đồng vẫn không thoát được sự ức hiếp của bọn họ, rốt cuộc đến khi nào cô mới có thể rời khỏi đây? 

Nhưng ở đây vẫn có một người làm cô cảm thấy hạnh phúc, đó là Bếp Trưởng, ông đối với cô như con gái, quan tâm chăm sóc cô, vì cô mà không tiếc phản kháng những người kia. 

"Sao này người đừng làm vậy nữa, sẽ gặp rắc rối."

Ánh mắt Bạch Nhược Đồng trở nên u buồn, bản thân không muốn vì mình mà tổn thương người khác. 

Bếp Trưởng bên cạnh không ngừng an ủi cô, bảo cô cứ sống cho bản thân, có gì cứ nói với ông là được, không cần phải chịu uất ức. 

"Con biết rồi."

Bạch Nhược Đồng mỉm cười hạnh phúc, bởi vì người này là cha của cô, trong mắt cô ít nhất là như vậy, còn hơn Bạch Hải, chỉ biết lợi dụng cô. 

Bếp Trưởng xoa đầu cô cười cười, nhưng ngay lúc này, tiếng xe hơi vang lên, mọi người trong Phó gia liền trố mắt ra nhìn, quản gia mỉm cười vui vẻ bảo mọi người đi chuẩn bị đồ ăn, hình như là anh về. 

Phó Cự Phong từ trên xe bước xuống, bên cạnh còn có một nữ nhân khác, cô ta xinh đẹp nóng bỏng, quyết rũ cực kỳ, còn cố ý bám chặt vào người của anh, chỉ có người mù mới không nhìn ra đó là tình nhân của anh mà thôi. 

Phó Cự Phong không đẩy cô ta ra, chỉ mặc cô ta bám mình, anh chậm rãi đi vào bên trong nhà, vừa vặn nhìn thấy Bạch Nhược Đồng, ánh mắt anh lạnh nhạt vô cùng, khi nhìn thấy nhan sắc kia của cô, anh càng cảm thấy chán ghét hơn. 

Bạch Nhược Đồng nhìn thấy anh liền vô cùng vui, cô mỉm cười nhìn anh ôm lấy Thẩm An Nhiên đi vào nhà, tuy là anh không để ý đến cô nhưng được nhìn thấy anh, cô đã rất vui rồi. 

"Đừng nhìn nữa, đó là ông chủ của chúng ta, cậu Phó."

"Cháu biết."

Bếp Trưởng giới thiệu cho cô, nhưng vốn cô đã biết anh từ lâu rồi, nhưng hiện tại anh lại không nhận ra cô thì phải, Bạch Nhược Đồng có chút hụt hẫng. 

"Nè, con kia, mau đi chuẩn bị đồ ăn cho ông chủ, đứng như trời tròng đó làm gì?"

"V… Vâng."

Bạch Nhược Đồng tạm biệt Bếp Trưởng, hai người đường ai nấy đi, cô nhanh chóng chạy vào trong phòng bếp chuẩn bị chén đũa, đi lên bàn, nhìn thấy Thẩm An Nhiên dính anh như sam, cô có chút chướng mắt. 

Cô muốn nói cho cái biệt thự này biết rằng, cô mới là nữ chủ nhân, cô mới là vợ anh! 

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play