Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Văn Hiên] Bán Thân

GẶP MẶT

“truyện được viết theo trí tưởng tượng cùa tác giả không ráng lên người thật...Xin Cám ơn”
-Dẫn truyện và hành động.”Lời thoại”..*Suy nghĩ*
-Tống Á Hiên năm nay vừa tròn 18 tuổi Được biết gia cảnh không mấy khá giả mẹ mất lúc cậu 7 tuổi hàng ngày đều phải phụ giúp dì Hoa ở chợ buôn bán rau củ quả để sống qua ngày.
-Nếu là ai khác làm thêm chỉ mong trời nhanh tối để có thể trở về nhà ăn một bữa cơm hay trò chuyện người thân thích hơn nữa là được nghĩ ngơi 1 buổi tối cho thật đã.Nhưng Á Hiên lại khác chỉ cần cực khổ đến đâu cậu cũng chịu được hết nhưng trời đừng nhanh tối.Cậu rất sợ lại phải trở về nhà đối diện với người bố rượu chè bài bạc gái gú kia.
-Từ lúc mẹ cậu mất cậu không ngày nào là không bị đánh đập mắng chửi.Cậu biết tính cách cậu khác với những đứa trẻ cùng trang lứa khác.Ít nói ít cười giống như cách bố cậu vẫn luôn nói “lầm lầm lì lì”.
-Nhưng với cậu ông ấy dù có đối xử không tốt như thế nào thì ông ấy vẫn là bố của cậu nếu trách trách cậu không thể kím ra tiền báo hiếu cho ông ấy.
-Hôm nay vừa tròn cậu 18 tuổi tâm trạng có chút vui vẻ dù sao cậu cũng đã đủ tuổi thành niên có thể tìm kiếm những công việc khác làm thu nhập cũng nhìu hơn với công việc buôn bán ngoài chợ này.
-vẫn như thường ngày cậu mặc một chiếc quần jeans rách đầu gối áo thun màu xám không có hoa văn gì nổi bật đôi chân gầy chân mang giày thể thao đã cũ nhìu năm 2 tay xách 2 bao nilon màu đen xem ra là mua 1 ít cá và rau củ quả về làm một bữa cơm tối cùng bố chúc mừng sinh nhật rồi đây.
-Nghĩ đến những ngày tháng sau này có một công việc có thu nhập cao hơn cậu đã rất vui như thế không phải có tiền đưa cho bố sao.Ông ấy cũng không chửi mắng hay đánh đập mình nữa cũng nên.
-Vừa bước vào con hẻm của khu nhà mình cậu đột nhiên dừng chân ánh mắt lo lắng nhìn về hướng cổng nhà mình.2-3 chiếc xe hơi đen đậu ngay trước cổng chính còn có mấy tên áo đen lực lưỡng đang đứng đợi bên ngoài.Chẳng lẽ bố cậu có chuyện gì sao.?
-Nghĩ đến đây cậu sợ hãi chạy nhanh đến trước 3-4 tên áo đen nhìn bọn chúng lớn tiếng hỏi.
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Mấy...Mấy người là ai.Sao lại ở trước cửa nhà tôi.”
-đáp lại cậu là sự im lặng.bọn họ chỉ nhìn cậu đâm đâm mà không giải thích một cậu.Lòng cậu như lửa đốt cậu quay người chạy nhanh vào trong nhà.
-Vừa bước vào trong đập vào mắt cậu là đồ đạc trong nhà văng tứ tung.Lọ hoa mà mẹ cậu thích nhất cũng vỡ nát.Đôi chân run rẩy khi chứng kiến 3-4 tên vệ sĩ đang đánh đấm bố cậu nằm ôm đầu dưới sàn nhà.Đây không phải hình ảnh hằng ngày bố cậu làm với cậu sao sao bây giờ lại thay đổi hoàn toàn.
-2 tay run lên khiến bịch nilon trên tay rơi xuống phát ra tiếng động 1 cái bụp.Mọi người bây giờ mới di chuyển ánh mắt ra hướng cậu đứng.Á Hiên sợ hãi chạy đến đỡ bố mình ngồi dậy mắt không kìm được mà khóc thúc thít.Tay lau những dòng máu ấm nóng trên trán ông ta.
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Bố...Hư...Bố bố làm sao thế này...bố chảy nhìu máu quá...”
-Những cơn đau kéo đến khiến ông không tài nào mở mắt ra nhìn người đối diện chỉ nhắm chặt mắt rên rỉ.
-Thấy cậu 1 thanh niên độ tầm hơn 30 tuổi đang ngồi trên ghế đối diện đứng dậy đi về hướng 2 người họ vừa cười vừa nói ánh mắt không rời khỏi người cậu.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Ái chà chà...Chặc chặc xem xem ông như thế mà lại có cậu con trai bén như thế này sao.Vậy mà bấy lâu nay tôi không biết đó nghen”
-Anh ngồi đối diện cậu đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên má cậu lại đưa về mũi ngửi ngửi lại cười nói tiếp.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ông Tống ông xem con trai ông khóc cũng rất là đáng yêu...Chặc chặc xem xem này ưm còn rất thơm tưởng tượng lúc con trai ông khóc thảm dưới thân tôi chắc là kích thích lắm đây hửm.Ông nói xem có đúng không ÔNG TỐNG”
-Nói đến tên ông anh lại lớn tiếng hơn khiến cậu sợ hãi kéo bố mình lùi về phía sau.Bố cậu sợ hãi cố mở mắt xoa xoa chân lại xoa mặt nhìn cậu.
Bố Tống Á Hiên
Bố Tống Á Hiên
"Lưu...Lưu Tổng số tiền tôi nợ cậu tôi hứa tôi nhất định sẽ trả cậu cho tôi thời gian đi..Con trai tôi con trai tôi hôm nay đã đủ tuổi nên sẽ sớm tìm được đủ tiền trả cho cậu.”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“không nói nhìu nữa tôi cho ông thời hạn là 1 tháng nhưng ông vẫn chưa trả đủ đừng vòng vo tôi không có nhìu thời gian với ông trong giấy có viết nếu không trả đủ GIẾT...Tuấn Lâm”
-Tuấn Lâm phía sau hiểu ý rút trong túi áo ra 1 cây súng bước đến trước mặt ông và cậu lên nòng chuẩn bị bóp cò thì cậu hét lớn...
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
"ĐỪNG MÀ ĐỪNG GIẾT ÔNG ẤY...XIN MẤY NGƯỜI ĐỪNG GIẾT ÔNG ẤY...”
-Bấy giờ ông ta mới nhớ ra gì đó vừa cười vừa nhìn anh nói...
Bố Tống Á Hiên
Bố Tống Á Hiên
“Lưu Tổng không phải ngài muốn con trai tôi sao.Hay là tôi bán con trai tôi cho ngài.Có được không...Hâhha Lưu Tổng”
-Á Hiên bên cạnh đang ôm chặt ông thì như sét đánh ngang tai ông ta vừa mới nói gì thế kia...Tay buông ông ta ra lắp ba lắp bắp nhìn ông hỏi.
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“B..Ố...Bố...Vừa nói gì thế...”
-Không giải thích ông ta còn đẩy cậu ngã sang một bên lớn tiếng mắng chửi cậu.
Bố Tống Á Hiên
Bố Tống Á Hiên
“Nói gì là nói gì mày đó thằng ác ôn bất hiếu nuôi mày lớn từng này chẳng giúp gì được cho tao có vài trăm triệu cũng không kím được để trả nợ cho tao.Nếu không kím được tiền thì bán mày lấy cái mạng già này của tao.A hay là mày muốn thấy bố mày chết để mày tự do hả thằng bất hiếu kia”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
”...B...Ố...”
-Ông ta liếc cậu 1 cái liền thay đổi giọng điệu nũng nịu ôm chân anh năn nỉ ỉ ôi...
Bố Tống Á Hiên
Bố Tống Á Hiên
"Lưu Tổng con trai tôi năm nay cũng đã đủ tuổi cậu đừng lo nhìn nó hơi dơ bẩn thế thôi chứ chưa từng quan hệ với ai...hâhha Rất sạch sẽ ngài đừng lo Lưu Tổng”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“BỐ...”
-Anh nhìn cậu lại nhìn sang người đàn ông dưới chân đá mạnh ông ta ra rồi nói.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Nhưng là con trai ông mà ông đành lòng bán cho tôi sao...?”
Bố Tống Á Hiên
Bố Tống Á Hiên
”Haha Lưu Tổng có gì đâu chỉ cần ngài tha cho cái mạng già của tôi thì lấy cái gì cũng được.Lưu Tổng...Lưu Tổng con trai tôi thật sự rất sạch sẽ ngài đừng lo chuyện đó...Lưu Tổng...”
-Anh nhìn cậu bắt gặp ánh mắt cậu đang đầm đìa nước mắt nhìn anh liên tục lắc đầu.Nhìn cũng đã hơn 5 phút khiến Tuấn Lâm bên cạnh khó hiểu bước đến lên tiếng gọi anh.
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
"Diệu Văn...Diệu Văn...”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Hả...Ờ ờ về thôi...”
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
“Hả”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Ông Tống xem như số tiền ông nợ tôi coi như tôi mua con trai ông chúng ta không ai nợ ai...Chân Nguyên bắt người”
-Vừa nói dứt câu Chân Nguyên và Gia Kỳ bước đến nắm lấy 2 cánh tay cậu lôi đi...Á Hiên sợ hãi vùng vẫy kêu la thảm thiết.
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
"BỐ...ĐỪNG MÀ THẢ TÔI RA BỐ ĐỪNG MÀ...BỐ ƠI CON LÀ CON CỦA BỐ MÀ BỐ BỐ ƠI...THẢ RA...”
Bố Tống Á Hiên
Bố Tống Á Hiên
"Lưu Tổng ngài đi thong thả”
-Đẩy Á Hiên vào bên trong xe Anh và Tuấn Lâm cũng nhanh chóng vào xe của mình...3-4 chiếc xe cũng nhanh chóng tăng ga bỏ đi...Căn nhà cũng trở nên im lặng đến đáng sợ.Ông ấy vẫn ngồi dưới sàn nhà nhìn xung quanh...Là cá là loại cá mà ông thích ăn nhất còn có cả rau củ nằm rãi rác trên sàn nhà...
-Thật tàn nhẫn khi sinh nhật năm 18 cậu đã bị chính bố ruột mình bán đi...Làm gì có người bố nào như ông ấy chứ...
-Tại Biệt Thự
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Tân Hạo chuẩn bị 1 bộ quần áo đem lên phòng tôi”
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
“Vâng Lưu Tổng”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Trương Cực cậu nấu 1 ít thức ăn...ừm ra ngoài mua 1 cái bánh kem về đây”
Trương Cực
Trương Cực
”Vâng Lưu Tổng”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
”Cậu đi theo tôi”
-Đợi sau khi anh và cậu đi lên lầu Chân Nguyên mới ghé sát vào tai Tuấn Lâm thì thầm gì đó...
Trương Chân Nguyên🐿
Trương Chân Nguyên🐿
”Này cậu ta bị làm sao thế...Đó giờ có dẫn ai về nhà đâu..còn tổ chức sinh nhật nữa”
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
"Ai mà biết cha nội”
-Hạo Tường đến phía sau chứng kiến hết màn to nhỏ của 🐰và 🐿 cổ họng bỗng ngứa ngáy lưỡi có vị chua chua ho khan vài tiếng mắt mở to như viên đạn...
Nghiêm Hạo Tường🐻
Nghiêm Hạo Tường🐻
"Khụ Khụ...E hem...ừm...E Hém...”
-Tuấn Lâm cười cười chạy đến khoác tay anh nũng nịu nói...
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
"Ôi anh yêu nào chúng ta về thôi...”
-Hạo Tường liếc lạnh Chân Nguyên 1 cái lại nhìn Tuấn Lâm dịu dàng bước ra cổng.Chân Nguyên hậm hức dậm chân vài cái...
Trương Chân Nguyên🐿
Trương Chân Nguyên🐿
“U là chời...Đợi Tứ Húc về đây tụi mày chết chắc”
-Á Hiên sợ đến run cầm cập tay chân đứng sắp không vững nữa nép sát cái cửa không dám bước vào bên trong phòng.Diệu Văn cởi áo vest ra xoay người lại ra lệnh.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Bước vào đây..đóng cửa lại”
-Á Hiên sợ nay nghe lệnh anh còn sợ hơn tay đóng nhẹ cửa lại chân bước từng bước khó vào bên trong...
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Có đói không...”
-Á Hiên đứng đối diện anh chỉ cúi đầu lắc nhẹ đầu một cái..
Cốc Cốc Cốc
-Diệu Văn bước ra mở cửa.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
“Lưu Tổng đây là quần áo của ngài cần”
-Diệu Văn nhận quần áo rồi đóng cửa lại bước đến trước mặt cậu đưa quần áo..
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Cậu tắm trước đi quần áo cậu toàn là máu”
-Á Hiên ngoan ngoãn nhận quần áo lại nhìn lại quần áo mình đang mặc trên người...Anh nói đúng người cậu toàn mùi máu tanh của ông ta...Thật khó ngửi...
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Suy nghĩ gì đấy vào tắm đi rồi xuống ăn cơm...”
-Đợi Á Hiên vào nhà tắm anh mới đi đến lấy quần áo trong tủ ra khỏi phòng.
-Anh bận 1 chiếc áo thun màu đen trước ngực còn có hoạ tiết hình heo peppa quần thể thao manh dép doremon màu xanh nhạt bước xuống lầu...Bên ngoài thì ra vẻ là 1 đại ca xã hội đen hùng hổ thế thôi chứ ai mà biết ở nhà Lưu Tổng của bọn họ sợ đến đ*i ra quần lại trẻ con đến thế chứ...Chặc chặc xem kìa đã hơn ba mươi tuổi mà như con nít ấy...
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Cậu ta đâu...”
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
“Cậu ấy vẫn chưa xuống ạ”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ừm...Mọi người trông coi cậu ấy đấy..cậu ấy muốn ăn gì thì nấu cho cậu ấy ăn...Đừng cho cậu ấy ra ngoài là được”
-Đang dặn dò thì Gia Kỳ từ ngoài cửa bước vào vỗ vai anh nói.
Mã Gia Kỳ🐴
Mã Gia Kỳ🐴
“Ầy xem kìa...Hai cậu thấy không tôi sống đã 33 năm rồi mới thấy Lưu Tổng chúng ta quan tâm đến người khác như thế đấy thật ganh tị mà”
-Anh nghe thế hất tay cậu ra khỏi vai mình nhíu mày nhìn Gia Kỳ nói.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Có mua không”
Mã Gia Kỳ🐴
Mã Gia Kỳ🐴
:Có chứ mẫu mới ra luôn đấy...Ầy nấu nhìu món vậy sao mà tiếc quá tôi không ở lại dùng bữa được rồi”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
”Sao thế...”
Mã Gia Kỳ🐴
Mã Gia Kỳ🐴
“Trình Trình nhà tôi đang nghén tôi phải về sớm...Thôi tôi về nha”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Lát tôi lên chuyển khoản cho cậu”
Mã Gia Kỳ🐴
Mã Gia Kỳ🐴
“Ừm anh về nha mấy đứa”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Tân Hạo lên gọi cậu ấy xuống đi”
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
“Vâng Lưu Tổng”

KẸP CỔ -.-

“truyện được viết theo trí tưởng tượng cùa tác giả không ráng lên người thật...Xin Cám ơn”
-Dẫn truyện và hành động.”Lời thoại”..*Suy nghĩ*
Cốc Cốc Cốc
-Á Hiên đang chải tóc trên giường thì nghe tiếng rõ cửa...Cậu nhìn ra cửa nhưng không bước ra mở chỉ im lặng nhìn cánh cửa tay sợ hãi nắm chặt lấy ga giường không buông...
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
“Lưu Tổng bảo tôi lên gọi cậu xuống...Đừng sợ”
-Á Hiên chần chừ một lát cũng bước ra mở cửa.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
”Đừng sợ đi thôi Lưu Tổng đang đợi cậu đấy”
-Tân Hạo xoa xoa lấy lưng cậu tay dắt Á Hiên bước xuống nhà...Ơ chuyện gì đây lúc nãy vẫn còn sáng đèn cả mà sao bây giờ lại tối đen như mực rồi...Tân Hạo thừa biết chuyện gì đang diễn ra chỉ cười mỉm không nói gì.Á Hiên sợ hãi nắm lấy tay Tân Hạo dừng bước trước khu nhà bếp.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
”Cậu sao thế đừng sợ vào thôi.”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Tôi...Tôi sợ bóng tối...Tôi không vào đâu”
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
“Không sao đâu có tôi ở đây mà...Ha cậu đừng sợ”
-Tân Hạo vỗ vỗ bàn tay đang siết chặt lấy tay mình trấn an..Á Hiên bước từng bước khó vào khu nhà bếp căn bếp bỗng phát ra tiếng hét chói tai kèm theo đó là tiếng đùng đùng của pháo nổ...
Trương Cực
Trương Cực
“ÁAAAAAAAA Happy birthday “
tác giả cute
tác giả cute
<Ai mà chẳng biết tiếng hét của Trương Cực còn đau tai hơn cả tiếng pháo nổ chứ>
-Tiếng động lớn bất thình lình khiến Á Hiên sợ hãi rút tay mình từ tay Tân Hạo ngồi xuống tay bịt lấy hai bên tai mắt nhắm chặt răng cắn mạnh vào môi..
-Tân Hạo xoay tới xoay lui không thấy Á Hiên đâu lo lắng lên tiếng la Trương Cực...
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
“Trương Cực đừng hét nữa...Lưu Tổng cậu ấy mất tiêu rồi...Lưu Tổng không thấy cậu ấy nữa”
-Trương Cực biết mình vừa mới gây ra một chuyện động trời cũng không la hét nữa nghe thấy Tân Hạo không thấy cậu nữa anh lo lắng nói.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Chí Hâm mau bật đèn lên...MAU”
-Được Chí Hâm bật đèn khu bếp nhanh chóng có ánh sáng như lúc đầu Anh thấy cậu ngồi im bật liền chạy đến hỏi hang.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Cậu không sao chứ khiến cậu sợ à”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Hức”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Nào mau đứng lên bánh kem sắp chảy hết rồi...Có thế mà cậu cũng khóc cơ đấy”
-Anh đỡ cậu đứng dậy ngồi vào ghế giữa ở bàn trước mặt còn có một cái bánh kem to 3 tầng trước bánh còn có nến hình số 18.Xung quanh bàn hầu như không còn chỗ nào là trống cá cũng có hải sản thì đầy ra bàn.Á Hiên lau nước mắt còn đọng trên mi lại nhìn sang anh đang đâm đâm nhìn mình.
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Cái này..?”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“À nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu...ừm...Cũng là cậu về đây sống xem như tiệc nhỏ chào đón cậu..Vì không biết tên cậu nên tôi chỉ để số tuổi cậu thôi...”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“...”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Mau cầu nguyện rồi thổi nến đi”
-Á Hiên cũng ngoan ngoãn đan tay vào nhau bắt đầu cầu nguyện.Thú thật thì đây là lần đầu tiên cậu được đón sinh nhật của mình gia đình cậu làm gì mà có tiền mua bánh kem tổ chức sinh nhật long trọng như gì chứ nghĩ tới người bố của mình nước mặt lại không kìm được mà trào ra.
-Anh thấy cậu khóc thì vội đứng dậy bước đến vỗ vai cậu lau nước mắt...Á Hiên giật mình mở mắt ngước lên nhìn anh.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Thổi nến đi”
-Cậu lau nước mắt trên má cười mỉm rồi thổi cái phù nến đều đã tắt.Thấy tâm trạng cậu ổn anh mới thu tay lại bước về chỗ ngồi tay rõ rõ trên mặt bàn lại đưa 1 hộp vuông vuông sang chỗ cậu.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Tặng cậu đấy...Mở ra xem đi”
-Á Hiên tò mò hộp giấy màu trắng tay nhẹ nhàng cầm lên mở ra...Là một cái điện thoại...Mẫu mới ra cái này...Cái này làm cả năm chưa chắc cậu đã mua nổi nữa cơ cậu vội đậy nắp hộp lại đẩy về chỗ anh...
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Tôi...Tôi không lấy đâu chú đã tổ chức sinh nhật cho tôi tôi đã rất mang ơn rồi..”
-Tâm trạng đang tốt nghe cách cậu xưng hô với mình mặt anh bỗng đen xì lại...Cái gì mà chú hả trời ơi người ta chỉ mới 32 thôi...Hmmm Anh nhíu mày hỏi lại.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Chú...?Tôi già đến vậy à..?”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Không có không có ý tôi không phải vậy tôi...”
-Còn chưa nói hết câu anh đã ngắt ngang lời cậu hậm hực nói tiếp...
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Tôi tên Lưu Diệu Văn cứ gọi tôi là Anh Văn là được..”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Dạ Chú Văn”
-Diệu Văn một phen máu lên tận não tiểu tử này giỡn mặt hả...Mắt to thành hình viên đạn nhìn đâm đâm cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.Á Hiên sợ hãi lắp bắp đáp lại.
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Không phải không phải là anh anh Văn...Anh Văn”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Đủ 18 rồi nên mấy thứ này không cần sao...Chắc là...Hửm cậu muốn tôi tặng cái khác đúng không...Tối nay có muốn không”
-Diệu Văn ghé sát vào tai cậu cười gian nói...Á Hiên trong tích tắc đỏ cả tai...Những gì anh nói cậu không phải không hiểu...Cậu nhanh chóng cười nói tay cầm lấy hộp giấy về phía mình...
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Tôi Tôi nhận mà”
-Nhìn thấy biểu cảm của cậu như con nai vàng ấy thật ngây thơ đáng yêu chết mất anh cười nhếch mép xoay người lại cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm lại nhìn sang cậu hỏi.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Cậu tên gì...?”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Tống...Tống Á Hiên”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Không tệ...Cậu sợ tôi đến thế sao...?”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“...”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Bố cậu đã bán cậu để trừ nợ cho tôi...Cậu tốt nhất đừng có suy nghĩ sẽ bỏ trốn...Cậu có trốn cũng chẳng thoát khỏi tay tôi đâu nên bỏ cái suy nghĩ đó đi...Yên phận mà sống ở đây cần gì thì nói với người ở đây...”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Tôi...Tôi biết rồi...”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ngoan đấy nào ăn cơm đi...Ngước mặt lên xem nào”
-Á Hiên ngoan ngoãn ngước mặt lên cầm đũa.Anh hết gắp cá đến gắp thịt bỏ vào chén cậu..Á Hiên khó hiểu nhìn mọi người xung quanh lại nhìn anh.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Muốn hỏi gì cứ hỏi”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Sao bọn họ lại không ăn cùng với chúng ta...Đồ ăn rất nhìu mà”
-Diệu Văn nghe cậu nói thế thì ngước mặt lên nhìn Trương Cực lại nhìn sang 3 người còn lại.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Em muốn họ ăn cùng sao..?”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Thức ăn nhìu lắm mà đông mới vui chứ tôi cũng chưa làm quen với họ.”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Hâhha tốt được nào 4 người ngồi vào bàn đi”
-Cả bốn người bất ngờ ủa gì vậy...Ủa ăn chung luôn Đù xem ra Á Hiên này có quyền lực ghê bây chứ sống chung với Diệu Văn đã mấy năm làm gì có cái chuyện mà ngồi chung bàn còn ăn cơm chung chứ...Chán sống hay gì.Tả Hàng bước đến lễ phép đáp.
Tả Hàng
Tả Hàng
“Lưu Tổng không cần đâu ạ tụi tui một lát ăn sao...”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Không sao ngồi xuống ăn luôn đi nếu em ấy muốn thì mau ngồi xuống đi hôm nay là sinh nhật em ấy chiều một chút chứ”
-Bốn người nhìn nhau lại nhìn sang anh..Diệu Văn gật đầu tỏ vẻ đồng ý thế mới yên tâm ngồi xuống đối diện anh...
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
”Sao này mọi người cứ gọi cậu ấy là Cậu Chủ đi...nào tự làm quen đi”
-Diệu Văn cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn cho Á Hiên...Trương Cực nhanh nhẹn vui vẻ cười haha nhìn cậu nói.
Trương Cực
Trương Cực
“Cậu chủ tôi là Trương Cực cứ gọi tôi là Cực Đẹp Troai là được...Sau này cậu cần gì cứ gọi Cực Đẹp Troai tôi dù có đang nơi đâu cũng sẽ phi đến bên cạnh cậu”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“...Trương Cực”
Tả Hàng
Tả Hàng
“Cậu chủ tôi là Tả Hàng”
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
“Còn tôi là Tô Tân Hạo”
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
“Còn tôi là Chí Hâm...Cậu chủ sau này cần gì cứ nói tụi tôi sẽ giúp cậu”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Cám ơn mọi người..”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Thôi ăn cơm đi”
-Bộ đồ ngủ do Tân Hạo chọn cho Á Hiên rất hợp à nghen...Vừa i luôn mấy ba coi kìa coi kìa còn là cổ chữ V lại còn chọn màu xanh lá chuối nữa chứ nước da thật trắng ngón tay lại vừa thon vừa dài suốt buổi tối trên bàn ăn nói là ăn thế thôi chứ Anh có ăn cái nổi gì đâu toàn chìm đắm bay lơ lửng trên người cậu. Không muốn ăn hay là chừa bụng ăn cậu cũng không biết nữa..::))
-Nói đi cũng phải nói lại cũng không hiểu sao anh lại đồng ý với ông già kia về việc đổi người thành tiền.Trước giờ anh không phải chưa từng gặp qua loại con nợ mưu mô như thế nhưng loại bố mà bán con thì thật là lần đầu chứng kiến.
-Nhưng lúc bắt gặp ánh mắt của cậu trái tim anh như chậm một nhịp...Trái tim anh mách bảo hãy đồng ý để cậu bước vào cuộc sống của anh rồi cái không biết sao đồng ý đổi cậu thành tiền luôn.
-Á Hiên ăn rất nhìu xem như đây là bữa cơm trong 18 năm qua ngon nhất mà cậu từng ăn.Ăn no nê thì cậu dành rửa bát mặc dù mọi người đã ngăn cản nhưng cậu đã quen với cuộc sống ở nhà làm sao có thể ăn xong lại bỏ đi được chứ Anh chỉ biết lắc đầu đồng ý cho cậu rửa rồi bước lên phòng...
-Trương Cực thấy anh lên lầu liền phi đến bắt chuyện với Á Hiên.
Trương Cực
Trương Cực
“Cậu chủ để tôi phụ cậu...Cậu chủ cậu xinh đẹp thật đấy nha...Da cậu còn trắng hơn Tả Hàng nhà tôi nữa đấy...”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Cám ơn cậu.”
....vèo vèo....tua tua
-Sau 30 phút vừa làm vừa chơi thì Á Hiên cũng bị Trương Cực đẩy lên phòng nghĩ ngơi..Vừa bước vào phòng cậu đã mắt đối mắt với anh cậu giật mình lùi lại sau 2-3 bước..
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Anh...Anh Văn”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Em làm gì mà thấy tôi như thấy ma vậy...Lại đây.”
-Á Hiên ngoan ngoãn bước đến leo lên giường cúi đầu không dám nhìn anh..
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ngước mặt lên..”
-Á Hiên sợ hãi ngước mặt lên nhìn anh...Mắt đối mắt Diệu Văn thấy cậu run rẩy tay kéo eo cậu khiến cậu ngã nhào vào lòng anh...
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Tôi có ăn thịt em đâu mà em run đến thế hả...”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“...”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Ngủ thôi tôi mệt rồi...nào tôi ôm em”
-Diệu Văn ôm cậu vào lòng kéo chăn đấp cho cậu...Á Hiên nằm im trong lòng ngực anh không dám nhúc nhích nhưng nằm mãi cậu vẫn không tài nào ngủ được anh thấy thế thì lên tiếng.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Không ngủ được sao..?”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Sao bố tôi lại thiếu anh nhìu tiền thế..?”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Bố em đánh bài thua”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Sao anh lại đồng ý mua tôi ạ..?”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Tôi hứng thú với em..”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“...”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ngủ đi tôi xoa lưng cho em”
-Diệu Văn cảm nhận được nhịp thở đều đều của cậu mới yên tâm vào giấc...Diệu Văn ngủ một tư thế tới sáng còn Á Hiên thì...Hết chủ động ôm anh lại vắt chân sang eo anh...Xong lại đặt chân lên tận đầu anh.Diệu Văn chỉ biết nắm cổ chân cậu kéo xuống người gì mà ngủ quậy dữ thần thiên địa vậy trời...
Sáng hôm sau
-Cảm giác cổ mình bị một vật nặng kẹp lấy vô cùng nặng việc khiến anh khó chịu nhất là “Thở” anh tỉnh giấc hé mắt ra nhìn xung quanh...30 giây mới có thể tỉnh hẳn...Vẫn là cái tư thế này...Chân cậu vắt ngang cổ anh tay cậu thì ôm chân anh hai người nằm trái ngược nhau.
-Diệu Văn bất lực đẩy nhẹ chân cậu ra từ từ ngồi dậy dụi dụi mắt...Ui là chời người thì đẹp sao mà cái nết ngủ kỳ cục thế kia...nằm như thế này thì đau cổ lắm...
-Anh bế cậu lên rồi đặt cậu lại kéo nhẹ cái gối mình sang đầu cậu lại nhìn xuống cái gối đáng thương dưới sàn nhà anh cạn lời lắc đầu nói.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ngủ quậy khiếp...-.-“
-Diệu Văn cười khổ kéo chăn đấp cho cậu rồi bước vào nhà tắm.Lúc anh bước ra thì Á Hiên cũng đã tỉnh giấc xếp chăn gối ngay ngắn ngồi yên trên giường đợi anh..
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ngủ ngon không..?”
-Á Hiên gật nhẹ đầu một cái chăm chú nhìn anh...Diệu Văn bận nguyên một cây Gucci luôn á chời...chặc chặc ngửi thôi cũng đã bể mũi vì mùi tiền rồi.Diệu Văn thấy cậu cứ nhìn mình không chớp mắt lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Có thích không...Mau vào vệ sinh thay quần áo đi ăn xong tôi dẫn em mua ít quần áo”
-Diệu Văn nói xong bước đến bàn cầm điện thoại lên đi ra khỏi phòng.Á Hiên rời giường bước vào nhà tắm.
...vèo vèo...tua tua...
-Diệu Văn vắt chéo chân ngồi trên ghế đợi cậu...Á Hiên chậm rãi bước đến ngồi kế anh.Thấy cậu anh đặt iPad xuống..
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Em ăn đi..”
-Cậu vừa ăn vừa nhìn xung quanh sao hôm nay nhà lại vắng vẻ thế kia...
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Mọi người đâu hết rồi ạ..?”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Làm việc rồi...Em có muốn ăn gì thì bảo với Tân Hạo và Tả Hàng họ biết nấu nhìu món lắm”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Vâng...Vâng ạ”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Hì...Em ngoan hơn tôi nghĩ nhỉ...còn sợ tôi sao”
-Á Hiên vẫn còn sợ anh chỉ im lặng cúi đầu chăm chú ăn thức ăn trong dĩa...Anh thấy thế thì bồi thêm một câu rất có lý cho cậu.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“nếu hại em đêm qua tôi đã thịt em rồi không có chuyện nằm im cho em kẹp cổ đâu”
Diệu Văn vừa nói xong cầm ly sữa tươi lên vừa uống ánh mắt lại biết cười khi nhớ về đêm qua của cậu..xém chút còn bị sặc mất. -Á Hiên không hề hay biết cái nết ngủ của mình luôn...sáng nay dậy đã thấy mình nằm ngây ngắn gọn gàng cơ mà...
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Tôi...Tôi kẹp cổ anh sao..?”
- nốc cạn ly sữa trên tay anh đặt nó xuống mặt bàn nhìn cậu xoa xoa đầu cậu vừa cười vừa nói.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Em ngủ quậy như quỷ ấy...Ăn đi tôi ra ngoài dặn họ một số chuyện rồi chúng ta đi”
-Diệu Văn rời đi Á Hiên vẫn nhìn chầm chầm theo bóng lưng anh cố nhớ đêm qua mình có từng kẹp cổ như lời anh nói không...Nhớ mãi mà chẳng ra.
...vèo vèo...tua tua...
-Á Hiên mang giày được Tân Hạo đưa bước theo sau anh ra xe.Cậu nhìn anh đang thắt dây an toàn lại nhìn sang mình thấy sợi dây trên vai cậu kéo xuống gài vào nhưng gài mãi vẫn không được..Anh chuẩn bị lái xe đi thì nhìn qua chỗ cậu.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Em không biết thắt sao...Nào anh thắt giúp em”
-Anh vươn người qua chỗ cậu mặt cách mặt khoảng 5-6 cm kéo dây gài vào ánh mắt anh dừng trước ánh mắt cậu.Á Hiên thấy anh nhìn mình đăm đăm môi bất giác run lên...mồ hôi hai bên thái dương chảy ra từng giọt. Nuốt nước miếng khô cậu nhẹ giọng lên tiếng khiến hơi miệng phả vào mặt anh...
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Anh...Anh Văn”
-Diệu Văn lúc này mới giật mình ừ ờ một tiếng rồi xoay người về ghế lái xe đi.

30 bộ Gucci

- Dẫn chuyện và hành động . “Lời thoại” .*suy nghĩ*
-Truyện được viết theo trí tưởng tượng của tác giả vui lòng không ráng lên người thật:Thật lòng Cám ơn...
-Chiếc xe dừng lại tại một trung tâm mua sắm lớn nhất của Trùng Khánh nơi đây chủ yếu chỉ dân đại gia giàu có mới vào nên rất an toàn.
-Á Hiên ngoan ngoãn đi theo kế bên anh Diệu Văn dẫn cậu vào khu quần áo dành cho nam giới nơi đây có rất nhìu hãng nổi tiếng chần chừ hồi lâu anh mới dẫn cậu vào hãng Gucci mà mình hay lui đến.
-Vừa nhìn thấy anh bước vào nhân viên bên trong vui vẻ chạy ra cung kính..
Nhân Viên
Nhân Viên
“Lưu Tổng”
-Diệu Văn lạnh lùng gật đầu một cái như thông báo cho người kia đã nghe thấy không nhìn nữ nhân viên xoa nhẹ tóc cậu nói.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Em lựa đi thích nào thì lấy đó anh qua đây lựa giúp em một ít”
-Á Hiên ngoan ngoãn đi vòng vòng bên trong quần áo đắt tiền có khác cái nào cũng đẹp muốn xỉu.xịn xò con bò ghê luôn lựa đến lựa lui cậu chỉ ưng mỗi con áo sơ mi hình con cá kia nhưng mà giá đắt trên trời xanh ấy..Đúng lúc anh bước qua hai tay còn cầm khoảng 20 bộ quần áo đẩy về phía cậu..
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Em vào thay đi còn cái này”
-Diệu Văn cầm chiếc áo sơ mi được cậu mới đặt xuống lên nhìn sơ qua một lượt lại vui vẻ nhìn cậu nói.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Biết nhìn quá ta cái này anh thấy cũng hợp với em phết nào mau vào thay đi anh đợi em bên ngoài thay xong thì ra đây xoay một vòng anh xem”
-Á Hiên ngoan ngoãn cúi đầu cùng nhân viên ở đó cầm quần áo vào phòng thử.Diệu Văn ngồi ghế chờ đối diện phòng thử cậu chân vắt chéo tay đan trên đầu gối.xem ra tâm trạng anh khá tốt.
-Cánh cửa phòng mở ra cậu bước ra nhìn anh rồi lại xoay xoay người vài vòng cho anh ngắm nghía..Diệu Văn vui vẻ lên tiếng..
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
”Ngoại hình đẹp bận gì cũng đẹp nhỉ nào bộ tiếp theo”
-Á Hiên vâng lời bước vào phòng thay.Hết 5-10 phút lại bước ra với một bộ khác với chiều cao 1m80 cân nặng 60kg ngoại hình vô cùng cân đối khiến Diệu Văn rất hài lòng..cậu tuy là nam nhưng mà không thua gì nữ 3 vòng đều có hết mông to eo thon thật khiến người nhìn ngưỡng mộ..
-Sau vài tiếng thay thử cho anh xem cậu và anh cũng ra xe...Hơn 30 bộ quần áo được anh quăng vào cốp xe Á Hiên nhíu mày thắc mắc hỏi anh.
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Sao anh mua nhìu thế ạ..?”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Vì bộ nào em cũng mặc đẹp...30bộ này cũng là kiểu mới ra đợi vài ngày sau có kiểu mới anh lại dẫn em đến mua”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Nhiều nhiều lắm rồi ạ..”
-Á Hiên tỏ ý không muốn tay xua xua nhìn anh.Diệu Văn vừa lái xe vừa cười nói với cậu.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Có gì đâu mua cho em mặc mà...Giờ anh chở em qua nhà hàng của người anh em anh ăn trưa rồi mình hả về”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Vâng Vâng ạ”
👉Vèo vèo...tua tua...👈
-Chiếc xe dừng bánh trước nhà hàng XiangLin nhà hàng cách trung tâm mua sắm không xa mấy nên rất được thu hút bởi những người mua sắm lui đến.XiangLin nổi tiếng nhất nhì Trùng Khánh là nhà hàng sang trọng và những món ăn ngon nhức nách phục vụ ở đây khỏi phải chê toàn trai xinh gái đẹp ối giời ơi...
-Nhà hàng được Hạo Tường và Tuấn Lâm làm chủ cách trang trí vô cùng bắt mắt.Á Hiên bước xuống xe mắt mở to như cái chén quả là lần đầu được bước chân đến những nơi lộng lẫy như thế này.
-Một cậu thanh niên tầm bằng tuổi cậu thân hình vô cùng nhỏ nhắn và nhanh nhẹn vui vẻ từ phía bên trong bước ra lễ phép chào hỏi.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
“Lưu Tổng ngài đến dùng bữa trưa ạ”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ừm”
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
“Lưu Tổng mời ngài đi bên này”
-Á Hiên và Diệu Văn được phục vụ dẫn vào bên trong.Bên ngoài trang trí đã khiến người xem không rời được mắt thế mà khi bước vào bên trong lại càng phải đắm chìm vào.
-Phía giữa nhà hàng còn được bố trí một con suối nhân tạo nước chảy róc rách xung quanh còn có cá quý bơi lôi tung tăng.Phía trên là lầu hai và lầu ba Tuấn Lâm đứng ra thiết kế cũng đều hướng về phong cách cổ xưa giúp người đến như được bước vào thời vua chúa.
-Mỗi một bàn ở đây đều cách nhau hai mét nhằm giảm tiếng ồn của khách giúp khách khi nói chuyện cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
“Lưu Tổng hiện tại phòng Vip chỗ tôi đã hết nếu ngài cần tôi sẽ bảo họ đi ạ”
-Anh nhìn cậu đang quan sát say sưa mọi thứ xung quanh chắc là thích cách bố trí ở đây lắm lại vui vẻ nhìn phục vụ nói.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Không cần tụi tui ngồi ở đây là được”
-Anh chọn đại một bàn giữa nhà hàng giúp cậu thuận lợi quan sát xung quanh.kéo ghế cho cậu ngồi rồi anh cũng ngồi xuống.
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
“Lưu Tổng”
-Diệu Văn nhận menu từ tay nhân viên rồi lại đẩy qua cậu một cái.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Em muốn ăn gì cứ gọi”
-Á Hiên cười mỉm gật nhẹ đầu nhận menu từ tay Anh vừa mở ra đã khiến mắt cậu long lanh sáng đèn.Nào là cua tôm cá thịt tà la hột dưa.
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
*Suy nghĩ🐳:Quá chời quá đất món biết gọi món nào úi giời ơi món nào cũng ngon xỉu...trời má nhìn con cua còn to hơn con voi nữa cơ đấy...thèm ghê...
-Á Hiên đang chậm rãi nhìn từng hình ảnh của món ăn được dán trong menu khiến Diệu Văn vui ra mặt.Ấy thấy cậu thế mà lại thú vị phết ấy chứ.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Sao rồi...?em có chọn được món nào chưa”
-Á Hiên vẫn chìm đắm trong ẩm thực phương hoa cũng chả cần ngước mắt lên nhìn người đối diện chỉ lắc đầu vài cái lại tiếp tục lật sang trang khác.
-Nhà Hàng XiangLin gồm có rất nhìu món đặt sản của các nước trên thế giới.Muốn ăn nước nào cũng có đây cũng là một trong những lý do khiến nhà hàng luôn rất được lòng của khách du lịch.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Haha trước mắt cho lên những món tôi thường ăn đi đợi một lát cần gì thì tôi gọi thêm”
Mục Chỉ Thừa
Mục Chỉ Thừa
“Vâng Lưu Tổng phiền ngài đợi một lát ạ”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Em cứ xem đi khi nào thích món nào thì bảo họ đem lên chứ bây giờ chắc em cũng đói rồi ăn tạm những món anh thường ăn đi”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Vâng ạ”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ngoan lắm...Không phí vài trăm để mua em”
-nghe đến đây Á Hiên mất hết hứng để xem tiếp nhớ đến khuôn mặt người bố mình từng yêu thương lại chẳng vui tẹo nào nữa.Cậu đẩy menu sang một bên rồi khoanh tay lên bàn nhìn anh..
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Sao thế...?không xem nữa sao...”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Không xem nữa..”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Hôm nay có vui không đợi tối tối anh dẫn em đi vòng vòng ngắm cảnh đêm Trùng Khánh”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Vâng ạ”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ừm...Em có bạn bè gì không..?”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Dạ không ạ”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Không sao đợi từ từ ổn định anh giới thiệu em với anh em của anh họ đều có gia đình cả rồi nhưng vẫn rất tốt với anh”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Là những người hôm qua bắt em ạ..?”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Có vài người à có người thì đang mang thai nên em vẫn chưa biết mặt còn người thì ở bên nước ngoài vẫn chưa về nước”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Mà sao lại dùng từ là bắt em...Nghe cứ như anh bắt cóc em không bằng ấy”
-Diệu Văn bĩu môi buồn bực không đồng ý với câu nói của cậu khiến Á Hiên cười thành tiếng.
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Haha”
-Thấy được nụ cười của cậu anh như bị mê hoặc nhìn chầm chầm không chớp mắt.Là nét đẹp của thanh niên tuổi mới lớn vô cùng khác biệt với đám nhóc anh từng tiếp xúc qua.Nhẹ nhàng trong sáng.
-Một lát sau các món ăn được anh gọi như thường ngày đến đây đã được mang lên.Á Hiên há hốc miệng khi thấy một bàn thức ăn đủ thứ các món.Tên này thường ngày ăn nhìu đến vậy sao.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ngơ làm gì thế em ăn đi”
-Cậu gật đầu lia lịa đưa chén qua nhận món anh gắp cho mình lại gắp lên cho vào miệng.Anh chăm chú quan sát cậu lại lo lắng lên tiếng.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Sao hả...có ngon không”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Ngon lắm luôn ạ”
-Anh nhìn cậu cười tủm tỉm lại gắp này gắp kia cho vào chén cậu có lúc lại đưa cả đĩa hải sản thơm phức qua trước mặt cậu xem ra Á Hiên rất thích ăn hải sản.
👉Vèo vèo...tua tua...👈
-Ăn no nê chán chê thì ngồi ăn kem tráng miệng uống trà ui mẹ ơi thiên đường chính là đây chứ đâu nữa bây giờ mà đóng một giấc nữa lên trốn thần tiên luôn.
-Anh và cậu đang ăn uống trò chuyện vui vẻ thì từ cửa phòng Vip xuất hiện hai bóng hình quen thuộc bước về phía mình.
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
“Ái chà chà Lưu Tổng đến mà tụi này không chào đón nồng nhiệt gì hết ta ơi”
Nghiêm Hạo Tường🐻
Nghiêm Hạo Tường🐻
“Lưu Tổng”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Bây giờ có làm việc đâu mà Tổng Tổng mắc mệt chưa”
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
“Haha Tiểu Tử này anh yêu cần gì mà nể mặt lễ phép với nó chưa nói đến nó nhỏ hơn tụi mình một tuổi”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Ê nè nói chuyện thì nói chứ đừng lôi tuổi tác vào nha mại”
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
"Haha đây là cậu nhóc hôm qua mà...Đến ăn cơm sao...Sao hả thấy đồ ăn ở đây có ngon không có hợp khẩu vị không hả”
-Á Hiên lễ phép gật đầu cười mỉm nhìn họ lại nhìn sang anh.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Em đừng sợ tụi này thấy vậy chứ dễ hoà nhập lắm đừng sợ có anh bảo kê”
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
“Nói cứ như tụi này sắp làm thịt không bằng này nhóc em tên gì bao nhiêu tuổi rồi nhìn non ghê chắc là bằng Chỉ Thừa nhà chúng ta đấy anh”
-Tuấn Lâm vừa nói vừa vỗ vỗ vai Hạo Tường.Hạo Tường cũng cười cười nhìn Tuấn Lâm không nói gì.Á Hiên nhìn anh hiểu chuyện lên tiếng.
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Em là Tống Á Hiên vừa tròn 18 ạ”
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
"Quả là mắt nhìn người của em chuẩn không cần chỉnh mà”
Nghiêm Hạo Tường🐻
Nghiêm Hạo Tường🐻
“Anh là Nghiêm Hạo Tường cứ gọi anh là anh Tường là được”
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
“Anh là Hạ Tuấn Lâm cứ gọi anh là Anh Lâm ha”
Nghiêm Hạo Tường🐻
Nghiêm Hạo Tường🐻
“Diệu Văn sao không vào phòng Vip mà ngồi ngoài này thế”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Còn phòng mới lạ đấy mà sao dạo này nhà hàng tụi mày đông khách gớm thế lừ con người ta thế kia”
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
“Ngày nào mà chẳng vậy tại lâu rồi mày không đến ăn đấy”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Biết tao lâu đến mà còn không đón tiếp tử tế một chút..?”
Nghiêm Hạo Tường🐻
Nghiêm Hạo Tường🐻
“Thông cảm đi nảy giờ trong phòng tám chuyện với Mã Đinh có hay cậu đến đâu giờ bước ra mới thấy nè”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ủa Trình Hâm nghén nặng lắm mà sao đến mấy chỗ này”
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
“Nghe Gia Kỳ nói cậu ấy thèm cua hấp nên dẫn đến đây ăn cũng sắp đến ngày sanh rồi còn đâu”
-Mọi người đang trò chuyện với nhau thì từ cửa phòng Vip khu phía trong mở ra có 2 thân hình đang chậm rãi bước ra thấy họ đang trò chuyện vui vẻ cả hai cũng bước đến chào hỏi.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ùi ui mới nhắc luôn á”
-Gia Kỳ dịu dàng đỡ Trình Hâm từng bước rất chậm xem ra như lời Tuấn Lâm nói sắp đến ngày sanh rồi bụng to đến thế cơ mà.Trình Hâm dịu dàng cất tiếng chào hỏi.
Đinh Trình Hâm🦊
Đinh Trình Hâm🦊
“Diệu Văn...Lâu ngày mới gặp cậu nha”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Bụng cậu to ghê...Muốn sờ một cái ghê nhờ”
-Gia Kỳ đứng bên cạnh nghe thấy lời trêu chọc của anh liền nhăn nhó mặt lên tiếng.
Mã Gia Kỳ🐴
Mã Gia Kỳ🐴
“Sờ cái đầu cậu...Sờ cho cậu một phát bây giờ”
Đinh Trình Hâm🦊
Đinh Trình Hâm🦊
“Mà Đây Là...?”
-Trình Hâm 1 tay đỡ eo một tay nắm cánh tay Gia Kỳ nhìn sang Á Hiên đang ngoan ngoãn ngồi im trên ghế nhìn mọi người cười mỉm chứ không lên tiếng.Gia Kỳ ghé sát vào tai Trình Hâm nói gì đó.
Mã Gia Kỳ🐴
Mã Gia Kỳ🐴
“Là người hôm qua anh kể cho bảo bối nghe đấy có nhớ không cục cưng”
Đinh Trình Hâm🦊
Đinh Trình Hâm🦊
"Ò ò ra là cậu hả xinh xắn thật đấy thảo nào lọt vào con mắt xanh của Diệu Văn nhà tôi.Cậu tên gì...?”
-Á Hiên lễ phép kéo ghế đứng dậy cúi đầu nói..
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Em là Tống Á Hiên ạ”
-Trình Hâm thấy thế tay đang đỡ eo mình nắm lấy tay cậu đỡ cậu vui vẻ nói.
Đinh Trình Hâm🦊
Đinh Trình Hâm🦊
“Haha em không cần lễ phép vậy đâu tụi anh là bạn của Diệu Văn đừng sợ Anh là Đinh Trình Hâm cứ gọi anh là Anh Trình còn đây là Gia Kỳ chồng anh cứ gọi anh ấy là anh Kỳ được rồi...Hahaa sau này tiểu tử này có ức hiếp em alo cho anh ha”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Alo cho cậu làm gì không phải cậu cũng bị Gia Kỳ ức hiếp đến to cái bụng đấy à.”
-Nghe đến đây Tuấn Lâm và Hạo Tường không nhịn nổi mà cười haha thành tiếng Diệu Văn đã nói đúng còn nói to cơ đấy.
-Câu nói đùa nhưng mang ý nghĩa bên trong vô cùng đúng khiến Trình Hâm cứng miệng không chối bỏ được chỉ biết liếc Diệu Văn một cái lạnh rồi vui vẻ quay sang Á Hiên nói tiếp.
Đinh Trình Hâm🦊
Đinh Trình Hâm🦊
“Đừng quan tâm tụi quỷ này sau này rảnh đến nhà anh chơi ha thôi về nhà đi anh em thèm gà quay quá ăn rồi ngủ một giấc con mình mệt rồi”
Mã Gia Kỳ🐴
Mã Gia Kỳ🐴
”À Được...được thôi ở lại chơi nha về trước đây”
-Chào tạm biệt nhau Đợi Gia Kỳ dìu Trình Hâm ra khỏi cửa nhà hàng Tuấn Lâm mới lên tiếng trêu họ.
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
”Ui là chời có thai ăn khiếp..Nãy ăn mấy con cua luôn á mấy cha giờ về ăn gà nữa tao dám đảm bảo sanh xong Trình Hâm lăn luôn chứ đi không nỗi nữa đâu”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Sao nãy cậu ấy đứng đây cậu không nói”
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
“Ảo hả gì mà nói trước mặt cho cậu ta cho cậu ấy lột da tao ra à...”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Haha thôi tụi tao cũng về nha mai chiều hẹn nhau đi quẩy một bữa đi”
Hạ Tuấn Lâm🐰
Hạ Tuấn Lâm🐰
“Duyệt...bái bai Á Hiên nha khi nào rảnh lại đến đây ăn ủng hộ vợ chồng anh nha”
Nghiêm Hạo Tường🐻
Nghiêm Hạo Tường🐻
“Bái bai lái xe cẩn thận nha...gặp lại Á Hiên”
-Á Hiên chào tạm biệt rồi theo chân anh ra hướng xe.Cả hai lên xe lái về Biệt thự.không ngờ bạn bè của anh lại vui tính đến thế Cậu từ nhỏ đã không có bạn bè bây giờ mới hiểu cảm giác có bạn là như thế nào.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Có mệt không..?”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Dạ không ạ..”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Thấy lạ lắm đúng không haha Trình Hâm là nam mà lại mang thai”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Không lạ ạ...Lúc trước em cũng từng thấy qua rồi...”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Thế sau này chúng ta làm mấy đứa em thấy sao”
tác giả cute
tác giả cute
- -.- ui là chời không có liêm sĩ hay sao mà hỏi câu đó vậy cha nội...
-Câu hỏi khiến Á Hiên xấu hổ đỏ bừng bừng má quay mặt ra cửa sổ không biết phải đáp lại lời anh như thế nào cho đúng.Còn Diệu Văn thì cười ha hả vì hài lòng.
👉Vèo vèo...tua tua...👈
-Về đến biệt thự cả hai lên lầu thay quần áo.Diệu Văn bên ngoài phòng xếp quần áo giúp cậu khi cậu ra anh cũng đã giúp cậu sắp xếp xong.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Ngày mai anh bảo Tân Hạo mua thêm một cái tủ nữa trước mắt cứ để đồ của em chung với tủ đồ anh ha"
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Vâng ạ”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Nào lại đây anh lau tóc cho em rồi sấy khô”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Không không cần đâu ạ em nhỏ lớn không có sấy tóc ạ”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
“Cãi lời anh..?”
-Diệu Văn nhướn mày cao nhìn cậu lại vỗ vỗ lên đùi mình Á Hiên sợ sệt bước đến ngồi xuống đùi anh đưa khăn trên tay cho anh lau tóc.
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Sau này không cho phép em cãi lời anh có biết không...Anh nói gì thì phải ngoan ngoãn làm theo nếu không anh bán em đi đấy nói trước họ không tốt như anh đâu có biết chưa...em bây giờ là người của anh rồi”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Vâng...Vâng ạ”
Lưu Diệu Văn🐺
Lưu Diệu Văn🐺
"Khô tóc anh dẫn em xuống vườn ngắm hoa có chịu không anh còn nuôi mấy con thỏ trắng nữa”
Tống Á Hiên🐳
Tống Á Hiên🐳
“Vâng ạ”
-Cậu ngồi im ngây ngắn cho anh sấy khô tóc anh rất nhẹ nhàng cứ như sợ sẽ làm nóng da cậu chỉ sấy xa xa chứ không đưa vào sát da đầu.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play