Bên trong căn phòng tráng lệ, ánh đèn màu bạc chiếu rọi xuống thân ảnh một thiếu nữ ngồi trước bàn trang điểm.
Thiếu nữ sở hữu một gương mặt non nớt, nhìn qua chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi nhưng ngũ quan lại tinh tế cân xứng. Cô nhắm nghiền mắt, hàng lông mi cong dài mềm mại hiện lên rõ nét, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn vô cùng mỹ lệ.
Đường nét gương mặt toát lên khí chất thoát tục thanh nhã, nhưng đôi môi đỏ hồng cùng bộ váy cưới trễ vai bằng nhung màu đỏ rực trên người cô lại mang đến vẻ diễm lệ trái ngược. Tông màu váy cưới bật nổi lên làn da trắng sứ của mê người. Bàn tay không chút tỳ vết, mười nhón tay thon dài mảnh khảnh, trên bàn tay trái, ngón tay áp út đeo một nhẫn kim cương đỏ rực như màu máu.
Từ ngoại hình đến khí chất, từ tổng thể đến từng chi tiết nhỏ nhất trên người cô, không nhìn ra nơi nào là không tôn quý. Vừa liếc mắt qua, có thể dễ dàng khẳng định cô là người từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, xuất thân danh môn vọng tộc, nhưng cũng không phải là thiên kim tiểu thư bình thường.
Chiếc điện thoại đang đặt trên bàn được những ngón tay mảnh khảnh đó đùa nghịch xoay tròn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Hai hàng lông mi khẽ run, một đôi mắt phượng mở ra, kinh diễm đến mức làm người nhìn khó quên, con ngươi đen huyền mang nét u buồn lại xen lẫn nguy hiểm. Trên gương mặt tinh tế ấy, không biểu lộ một chút sắc thái cảm xúc, không phân được vui buồn nhưng đủ để người đối mặt với cô, có loại cảm giác bị áp bách hơn là kinh diễm.
Ngón tay lướt trên màn hình, nhận cuộc gọi đến. Một giọng nam cứng nhắc truyền qua.
- Ngự tổng, người đã bắt được rồi.
Cô gái tên Lâm An, tuổi đời thật sự của cô cũng chỉ lớn hơn ngoại hình vài tuổi, nhưng người đàn ông lại gọi cô là Ngự tổng, thay gì Lâm tiểu thư.
- Bắt được cả hai?
- Vâng.
- Còn sống không?
Giọng cô rất nhẹ, nghe êm tai nhưng câu từ nói ra lại làm người nghe run rẩy.
Người đàn ông nghiêm túc trả lời.
- Vẫn còn sống.
- Chưa hoàn thành nhiệm vụ, gọi cho tôi làm gì?
- Ngự tổng, ngài định giết hắn thật sao? Hắn dù sao vẫn là người thừa kế duy nhất của Đông gia, giữ lại có thể vẫn có chút giá trị lợi dụng. Còn có cả Tư gia nhị thiếu...
Người đàn ông do dự nói đến đây lại dừng. Hắn biết, không cần hắn nói hết, người bên kia vẫn hiểu hắn có ý tứ gì.
Hắn được lệnh giúp cho hai tên kia vượt ngục, xong lại âm thầm bắt lại họ. Hắn cứ tưởng Ngự tổng đưa ra mệnh lệnh như vậy là còn có kế hoạch ở phía sau, nhưng lại không ngờ Ngự tổng chỉ vì muốn giết hai người họ.
Nhưng mà nếu chỉ như vậy, thì thật sự uổng phí giá trị con người của hai tên đó.
Tuy cảm thấy hành vi của thiếu nữ vô cùng tùy hứng nhưng người đàn ông vẫn dùng luôn bảo trì thái độ cẩn thận, lựa chọn lời lẽ từ ngữ như sợ chọc giận cô.
- Tôi cần anh chỉ dạy?
Âm lượng của cô không tăng không giảm, nghe qua như không có gì khác thường, nhưng người đàn ông biết mình đang tìm đường chết. Hắn thành thật nhận lỗi.
- Không dám, thuộc hạ đã quá phận.
Thiếu nữ không muốn nhiều lời, chỉ nhắc nhở việc hắn cần làm.
- Nhiệm vụ tôi yêu cầu anh là giết chết hai người đó, mau hoàn thành đi!
Đầu dây bên kia dừng như có chuyện gì, có tiếng lật bàn vọng qua.
- Lâm An, cô điên sao? Cô không thể giết tôi!
Tiếng gào rống bỗng truyền qua loa điện thoại. Thiếu nữ không đổi thái độ, điềm nhiên trả lời.
- Tôi có thể giết anh hay không, anh chết rồi thì sẽ rõ.
Cô có thể giết hắn, chẳng những vậy cô còn có thể dễ dàng giết chết hắn.
Giọng nói bên kia hoàn toàn mất bình tỉnh, lớn tiếng trong sợ hãi.
- Không thể,... Đông gia sẽ không tha cho cô, tất cả chính là do cô tự chuốc lấy, không thể trách tôi.
- Kết cục hôm nay của anh cũng chính là do anh tự chuốc lấy. Cứ tưởng Đông thiếu đã chuẩn bị tinh thần rồi chứ!
Khóe miệng khẽ nhếch, hai cánh môi anh sắc cong thành một nụ cười châm chọc, bắt đầu nói "đạo lý" tàn khốc.
- Trước khi muốn giết tôi thì điều đầu tiên phải chuẩn bị đó chính là giác ngộ của kẻ bị giết.
"Đông gia sẽ không tha cho cô", chuyện cười.
Thời kỳ huy hoàng của Đông gia, cô cũng sẽ dập tắt.
Trước khi kết thúc cuộc điện thoại, thiếu nữ không quên bổ sung thêm một câu "đừng để hắn cùng tên kia chết quá thoải mái".
Bên kia, trên trán người đàn ông đã đổ đầy mồ hôi lạnh, gâm gấp tuân theo lời cô nói.
Người đàn ông này là cảnh sát, đại vị cũng không nhỏ. Nhưng trước uy quyền không thể chống đối, hắn chấp nhận quy phục.
Thiếu nữ ngắt máy, người đàn ông quay đầu nhìn lại hai người đang bị áp trên mặt đất.
Hai người hơi thở thoi thóp cực lực giãy giụa, một người đã vô lực chống đỡ gọi là Tư Thanh Triều, một người khác vẫn còn chút sức gào rống là Đông Trình. Hai người này cách đây không bao lâu chính là hai vị thiếu có địa vị vô số người ngưỡng mộ, sản nghiệp gia tộc thâm hậu, tương lai rộng mở. Nhưng chỉ trách, hai người này chọc sai người.
Mới đây vẫn còn dáng vẻ thiếu gia hào môn mà hiện tại đã thành phế nhân, người đầy thương tích. Lý trí vẫn còn chút phẩm chất của người quân nhân, người đàn ông muốn suy nghĩ thêm cách tra tấn người nên trực tiếp cho hai người ra đi bằng cách ném xuống hồ cá sấu.
Ở bên ngoài, có một cái hồ cá sấu chuyên để Ngự tổng ném những người chống đối mình xuống, nên nhắc đến tra tấn, mọi người đều nghĩ ngay đến cách thức tra tấn chết người nhanh gọn này.
Tuy người đàn ông không muốn ra tay quá tàn nhẫn, nhưng nếu không hành hạ hai người đang nằm dưới đất kia đàng hoàng, rất có khả năng ông sẽ là người cùng với bọn họ bị ném xuống hồ cho cá sấu ăn.
Vị kia, rất ghét chuyện thuộc hạ làm trái chỉ thị của mình.
Mà thật ra, thú vui ném người xuống hồ cá sấu của Ngự tổng đối với bọn họ cũng không phải là cách chết hãi hùng nhất, so với những quy tắc bệnh hoạn của Jihad thì hành vi ném người làm thức ăn cho cá của vị đó được xem như rất nhân từ.
Người đàn ông cho thuộc hạ kéo Tư Thanh Triều cùng Đông Trình ném xuống hồ cá sấu, sau khi mọi chuyện êm xuôi, hắn liền quay về dàn dựng hiện trường giả.
Hiện trường hai tên tội phạm vượt ngục, xuất ngoại.
Mà bên đây, sau khi Lâm An ngắt liên lạc, cô đưa ngón tay chỉnh sửa lại tóc mái của mình, thái độ ung dung bình tĩnh giống như vừa rồi người hạ lệnh giết người không phải là cô hay nói thẳng ra hai người kia chết đi, cô khá vui vẻ.
Tiếng cửa phòng thay quần áo mở ra, Lâm An nhìn qua. Đứng ở cửa phòng là một thiếu niên mặc vest nhung rủ màu đỏ sậm, cùng một loại với váy cưới của cô.
Hắn cao khoảng 1m8, thân hình hoàn mỹ, mái tóc dài phủ gần qua đôi mắt đào hoa làm cho ánh nhìn của hắn càng thêm thâm thúy, mờ ảo. Đôi con ngươi màu hổ phách đẹp như hai viên ngọc quý. Sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng lạnh cùng làn da trắng sứ, đường nét nhu hòa nhưng không chút nữ tính. Giá trị nhan sắc thượng thừa tới mức cả nam lẫn nữ ít nhiều gì cũng sẽ ghen ghét.
Lâm An xoay ghế, ngã ra sau lưng dựa, khuỷu tay để lên thanh vịn, cằm chống lên mu bàn tay, tư thái nhàn nhã nhắm nhìn mỹ nam trước mặt, trên môi cô xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng.
Khí chất hiện tại trên người cô tuy vẫn không phải kiểu dịu dàng thân thiện, nhưng so mới vừa rồi, có thể dễ dàng phát hiện hàn khí giảm đi rất nhiều.
Thiếu niên nhìn thiếu nữ, hắn cũng nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười của hắn vô hại, thuần tịnh lay động lòng người. Trong căn phòng tráng lệ, hắn nổi bật đứng ở đó như ánh trăng sáng duy nhất trên bầu trời đêm lạnh lẽo, huyền ảo. Hắn thu hút mọi sự chú ý, làm cho người khác nỗi dậy lòng tham chiếm hữu.
Thiếu niên thật sự rất xinh đẹp, nhưng xinh đẹp như ánh trăng trên trời cao hay không thì cũng tùy vào thẩm mỹ của từng người, nhưng ít nhất trong mắt Lâm An hắn chính là như vậy.
Thậm chí đối với cô, hắn còn đẹp hơn cả ánh trăng rằm.
Thiếu niên nhìn Lâm An, muốn mở miệng nói gì, nhưng tiếng chuông điện thoại của cô lại reo lên.
Lâm An nhìn hắn, thấy hắn giữa im lặng, không có ý kiến gì cô mới liếc sang chiếc điện thoại để trên bàn. Hiện lên trên màn hình là một dãy số lạ, cô suy ngẫm là ai nhưng không nghĩ ra, tùy tiện bắt máy.
Người ở đầu dây bên kia vừa vào liền gấp gáp hỏi.
- Chị Lâm An, là chị phải không?
Giọng nói có chút ngọt bẩm sinh, là con gái, nghe qua xác định được độ tuổi cũng không lớn.
Lâm An nhận ra giọng nói này, giọng cô vẫn nhẹ nhưng không nhiều kiên nhẫn hỏi.
- Có chuyện gì?
Chẳng những Lâm An nhận ra người gọi đến là ai, mà kể cả người đang đứng ở cửa phòng cũng nhận ra. Hắn nhíu mày, ánh mắt nổi lên một tầng lạnh lùng sâu kín, nhưng Lâm An đang nhìn vào điện thoại, không chú ý đến hắn biến hóa.
Người ở bên kia lại hỏi.
- Có Tư Hàn Vũ ở đó không?
Lâm An không có ý định trả lời, người kia cũng không đợi được câu trả lời.
- Chị sắp kết hôn với Tư Hàn Vũ phải không?
Lâm An nâng mắt lên nhìn người đứng trước cửa phòng, cô tiếp tục giữ im lặng. Cô gái kia dừng như có chút do dự, qua điện thoại, Lâm An có thể nghe tiếng thở mạnh dứt khoát của người bên kia.
- Chị thật sự tin tưởng Tư Hàn Vũ sao?
Lại tiếp tục là một câu hỏi, Lâm An định ngắt máy nhưng người ở đầu dây bên kia lại nói tiếp, từ ngữ có chút lộn xộn.
- Em biết chị không phải người nhân từ, không phải, không phải...em...biết chị là một cô gái "mạnh mẽ", Tư Hàn Vũ cũng là một người "mạnh mẽ", nhưng có khi hắn vô tình đến mức không phải ai cũng chấp nhận được.
Qua giọng điệu, có thể cảm nhận được sự chân thành của chủ nhân giọng nói.
- Chị nên nghe em nói một chút, Tư Hàn Vũ không tốt như chị nghĩ đâu, chị đừng kết hôn, nếu không chị sẽ hối hận.
- Em có chuyện này do dự mãi mà không biết có nói cho cô không? Chị Lâm An, người giết Tư Cẩm Quan không phải như trên báo nói là Tư Thanh Triều mà là Tư Hàn Vũ. Tư Hàn Vũ giết ông nội mình, đỗ tội cho em trai mình, để độc chiếm tài sản. Chẳng những vậy, hắn tiếp cận chị thực chất là có mục đích riêng.
Cô gái ấy đang nói đến đoạn quan trọng thì bị người khác cướp điện thoại.
- Hạo Thiên, anh làm gì vậy, trả điện thoại lại cho em!
- Xin lỗi, em gái tôi có chút hồ đồ, đã quấy rầy Ngự tổng.
Vũ Hạo Thiên nói xong câu đó liền tắt máy.
Lâm An nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết cô, gương mặt cô thờ ơ, nhạt nhẽo lẩm bẩm.
- Trên đời này tại sao có người ngu ngốc như thế nhỉ?
Cô vứt điện thoại sang một bên, vừa ngẩng đầu lên định tìm thân ảnh của người nào đó thì đã thấy gương mặt tinh xảo của người đó phóng đại trước mắt mình.
Lâm An không lộ ra bất ngờ, ngược lại còn đưa hai bàn tay lên nhéo nhéo gương mặt của hắn, cô ra sức nhào nặn đến mức biến dạng gương mặt của hắn nhưng lại dùng lực rất tốt, không làm đau hắn.
Tư Hàn Vũ nhìn cô, ánh vào mắt hắn là cặp mắt phượng khó dò xét, hắn bỗng nhiên quay mặt sang hướng khác, ngồi vào chiếc ghế dài đối diện với Lâm An.
Lâm An nhìn hắn không nói, cô cứ như vậy chăm chú nhìn hắn, Tư Hàn Vũ không kiềm chế được, đánh đòn phủ đầu trước.
- Em cùng người khác nói xấu anh.
Thanh tuyến vừa trong vừa ấm, dễ làm người khác u mê như vẻ ngoài của hắn.
- Không có.
Lâm An chém đinh chặt sắt phủ nhận.
Hắn ra đây trước khi cô nhận cuộc gọi, hắn thấy rõ ràng cô từ đầu đến cuối chỉ nói được ba từ "có chuyện gì?", vậy mà tại sao không có chút cảm giác tội lỗi nào khi nói oan cho cô cấu kết người ngoài nói xấu chồng mình vậy?
- Em có.
Lâm An im lặng không nói, tên này bệnh vô lý lại phát tác, cô không cần quan tâm.
Tư Hàn Vũ thấy cô không nói, không cường ngạnh nói thêm, chuyển sang hỏi câu khác.
- Cô gái vừa mới gọi cho em là ai?
Tư Hàn Vũ dùng giọng điệu thương lượng dò hỏi, ánh mắt của hắn có chút mông lung, không biết lý do vì sao, nhưng nhìn vào hắn lại làm người khác cảm thấy có chút hiu quạnh, u buồn.
Lâm An nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy đất nước nợ "tiểu kiều thê" nhà cô một giải ảnh đế.
Cô dịch chuyển tầm mắt, nhưng vẫn trả lời hắn.
- Vũ Ninh Anh.
- Cô ta là tiểu tam?
Lâm An có chút muốn cười, cô thích hắn nhất chính là khi hắn ngốc ngốc ngạo kiều như vậy, trông vô cùng đáng yêu.
Bỗng nhiên trong đầu lại nổi lên suy nghĩ ích kỷ "nếu hắn cứ ngốc mãi thì có lẽ khá tốt".
Lâm An nghiền ngẫm trả lời.
- Trước kia đúng là cô ta thích anh, nhưng lúc đó hai chúng ta chưa xác lập mối quan hệ nên không thể nói là tiểu tam. Còn bây giờ, chúng ta đã xác lập quan hệ, cô ta hình như ngược lại đứng về phía em, rất có ác cảm với anh. Em có chút không hiểu, anh đã làm ra chuyện gì không thể chấp nhận được mà có thể làm một người sống chết muốn gả cho anh lại quay lưng?
Cô ác ý đùa bỡn, bài ra vẻ mặt suy tư.
- Em đang nói tốt cho cô ta.
Tư Hàn Vũ không trả lời câu hỏi của Lâm An, hắn chỉ nhắm ngay vào chuyện Lâm An bênh vực người ngoài.
- Em chỉ nói sự thật thôi.
Đối với Tư Hàn Vũ, Lâm An đặc biệt phá lệ có kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe.
Tư Hàn Vũ được nước hỏi tới.
- Em tin cô ta?
Hắn nghi ngờ nhìn cô, trong nghi ngờ có vài phần chờ mong.
Lâm An đứng dậy, đi đến chỗ hắn, từ trên cao nhìn xuống, bàn tay tinh tế nâng lên, niết chiếc cằm tinh xảo của hắn.
Tư Hàn Vũ cũng thuận theo, ngước lên nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm của cô.
Cô không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại.
- Em tin thì sao? Không tin thì sao? Em còn có thể trả "hàng" sao?
"Hàng" ở đây có nghĩa là hắn.
Nghe cô hỏi, Tư Hàn Vũ cười nhẹ, nụ cười của hắn không thuần khiết giống như nụ cười khi đứng ở cửa, nụ cười lần này tồn tại tạp chất khó nhận ra.
Hắn nắm bàn tay đang nâng cằm mình của cô kéo xuống, một tay khác vòng ra sau ôm lấy vòng eo nhỏ xinh, sườn mặt xinh đẹp giống như trẻ con áp lên phần ngực mềm mại của cô.
Đôi mắt đào hoa nổi lên ngọn lửa chiếm hữu mãnh liệt, thanh tuyến của Tư Hàn Vũ vẫn êm tai dễ nghe nhưng lại đi kèm theo một loại dục vọng điên cuồng.
Câu trả lời nhẹ nhàng nhưng đầy quả quyết.
- Đương nhiên không!
Cho dù hắn chết, cô cũng phải chết theo hắn.
Hai người nị nị oai oai hơn mười lăm phút, Tư Hàn Vũ mới một mình đi ra khỏi phòng.
Lâm An ngồi ở chỗ cũ, nhìn dáng vẻ có chút mất mát cùng tức giận của hắn khi đi ra ngoài, hai cánh môi anh sắc cong theo nụ cười nuông chiều của cô hình thành một độ cung hoàn mỹ, lý trí lại có chút bất lực.
Ngẫm lại thì con người ai cũng rất mâu thuẫn. Cô không thích làm nũng với người khác, cô cũng chán ghét những kẻ hay làm nũng. Những người ở trước mặt cô một kiểu, đằng sau lưng cô một kiểu, cô càng chán ghét. Nhưng mà "tiểu kiều thê" của cô lại hội tụ đủ hai yếu tố trên, mâu thuẫn hơn nữa là một chút chán ghét hắn, cô cũng không có.
Đúng thật là, nghiệp quật không trừ một ai, ghét của nào trời trao của đó!
Trước kia cô lảng tránh, có lẽ gây cho hắn không ít khó chịu đi? Bây giờ dù có chút mệt mỏi nhưng cho dù mệt chết cũng phải sủng hắn thôi!
Xem như bù đắp.
Trước kia a, tuy tình cảm của hai người không trải qua biến cố gì lớn nhưng thật sự cũng không dễ dàng gì!
Trong lòng có đối phương nhưng lại giống như hai đường thẳng song song, không giao thoa mới có thể tồn tại cùng nhau. Giữa hai người có rào cản của bản thân: sự nghi ngờ, toan tính, lòng tham, lòng tự cao, sự bất đắc dĩ; cùng rào cản của thân phận.
Khoảng cách rào cản đó giống như dung nham hừng hực, đáng sợ như ranh giới của địa ngục, nếu bước vào chính là tro tàn kết cục.
Điều quan trọng nhất mà trước kia cô không muốn tiếp nhận hắn chính là cô sợ hắn sẽ phản bội cô. Cô không muốn đi tiếp vì sợ ngày sau tình cảm đâm sâu cắm rễ, rồi bị phản bội nhưng lại không thể thẳng thừng buông tay hay hạ tàn nhẫn với hắn.
Hắn là nhân tố đầu tiên, cũng là duy nhất làm cô do dự.
Đời người dài dằng dặc, sẽ có lúc sẽ yêu ai đó say đắm, cũng có lúc tình cảm kia sẽ trở nên nhạt nhòa như nước lã, hoặc có khi cũng chỉ đơn giản là nhất thời thiếu kiên định bị cám dỗ ngoại tình. Nhưng cho dù là loại nào đi nữa, cô cũng không thể chấp nhận được, trong mắt cô tuyệt đối không dung một hạt bụi nào.
Nếu biết rõ bắt đầu sẽ có kết cục chẳng tốt đẹp gì, thì hà tất bắt đầu làm cái gì. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trước kia của cô, còn bây giờ, cô muốn hắn ở bên cạnh cô mãi mãi, cho dù phải cầm tù hắn cô cũng không ngần ngại.
Cô đã cho hắn nhiều cơ hội như vậy, nhưng hắn cứ đâm đầu bám dính cô. Nếu đã cứng đầu la liếm vậy thì cùng nhau đi về phía trước đi, nếu sống cùng nhau hạnh phúc thì cả hai cùng hạnh phúc, còn nếu sống cùng nhau không hạnh phúc...vậy thì cứ ngược nhau mà sống thôi!
Ba tháng trước.
Dưới ánh hoàng hôn rực lửa, làn gió xuân lạnh lẽo thổi quét qua hàng đại thụ giữa sân viện mồ côi, tạo nên bức tranh nhẹ nhàng, man mát chút u buồn.
Ở hàng ghế đá ngay dưới gốc cây đại thụ, có một thiếu nữ mặc váy trắng, chân váy dài qua đầu gối, mái tóc đen mượt như lụa xõa dài. Trong tay cô là một bản vẽ cùng một cây bút, bàn tay cầm bút của cô uốn lượn điêu luyện, có kỹ xảo. Mà phía đằng xa trước mắt cô có đám trẻ đang chơi đùa nói cười.
Cứ ngỡ cô sẽ vẽ đám trẻ kia, nhưng trên trang giấy của cô chỉ là vài nét nguệch ngoạc không ra hình dáng, trông còn khó hiểu hơn tranh vẽ nghệ thuật trường phái trừu tượng.
Thiếu nữ tạo cho người nhìn một loại cảm giác tĩnh lặng đối lập hoàn toàn với đám trẻ đối diện, nhưng sự tĩnh lặng của cô cũng không giống như sự tĩnh lặng của buổi chiều mùa xuân êm đềm, nhẹ nhàng, mà có chút âm u, âm hàn.
Cô giống như hòa mình trong bức tranh thiên nhiên nhưng cũng giống như bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ này chỉ làm nền cho cô.
Bản thân của cô rất mâu thuẫn. Thân hình nhỏ nhắn nhưng khoác lên chiếc váy bồng bềnh còn cộng thêm cái áo khoác rộng thùng thình cùng màu, trông không vừa vặn với cô nhưng lại không nhìn ra lôi thôi, ngược lại còn rất có phong cách.
Kiểu dáng váy áo của cô đang mặc nhìn qua đơn giản nhưng chỉ cần là người có mắt nhìn một chút thì đều nhận ra đây là hàng xa xỉ.
Ngoại hình của cô cũng mâu thuẫn với khí chất đài cát, cao sang của mình. Cô có đôi mắt phượng minh diễm ma mị, tròng mắt đen huyền, mũi thẳng, môi mỏng, gương mặt trái xoan không chút phấn son cùng làn da trắng sứ. Bề ngoài làm người khác nhìn vào sẽ nghĩ cô chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, độ tuổi thanh xuân nhiệt liệt. Nhưng khí chất của cô lại đoan trang đài cát, hoàn toàn tương phản với sự nhiệt liệt mà ngũ quan của cô mang lại.
Càng đáng nói hơn là kiểu người như thiếu nữ này tại sao lại đến viện mồ côi? Đến viện mồ côi để ngồi vẽ một bức tranh trừu tượng?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play