Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cửu Biệt Trùng Phùng

Chương 1 Khó xử

Tống Vân Nhĩ bị người ta ném mạnh xuống đất, trán đập vào góc bàn cà phê.

Máu đỏ chảy ra từ trán.

Bầu không khí trong phòng có chút hỗn loạn, mùi khói quyện với mùi rượu.

Người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế sofa, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm vào Tống Vân Nhĩ, đầy dục vọng.

Hít một hơi xì gà, thanh âm không nhanh không chậm vang lên, “Nữ nhân vẫn là nên ngoan ngoãn một chút sẽ khiến người ta thích thú hơn.”

“Xin lỗi, tôi không phải “công chúa” ở đây!” Tống Vân Nhĩ nhìn hắn, trầm giọng nói.

Đôi môi dày của hắn phun ra một lớp khói trắng, khóe môi hiện một nụ cười quái dị.

Khuôn mặt mập mạp cười cười, rất hèn mọn.

“Vậy thì sao?” Người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giọng điệu thập phần kiêu ngạo, cuồng vọng: “Qua cánh cửa này, chính là người của Thiếu gia ta!”

Ánh mắt như rắn hổ mang độc, âm u.

“Tôi không phải là “công chúa” ở đây!” Tống Vân Nhĩ lại một lần nữa nói, giọng điệu cứng rắn.

Kiều thiếu gia nhếch môi, ném điếu xì gà trong tay xuống bàn cà phê trước mặt, chậm rãi nói: “Bổn thiếu gia hôm nay tâm tình không tệ, muốn rời đi cũng không phải là không thể.”

Cầm ly rượu ở bên cạnh, lại cầm mấy chai rượu, trộn lẫn đổ vào trong chén.

Trong nháy mắt, màu sắc của ly rượu đó có chút quái dị, sau đó đẩy về phía Tống Vân Nhĩ, tiếp tục chậm rãi nói: “Uống hết ly rượu này, Bổn thiếu gia sẽ cho ngươi đi.”

Tống Vân Nhĩ nhìn ly rượu, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”

Kiều thiếu gia nhướng mày, vẻ mặt tươi cười cởi mở, "Không biết uống rượu cũng không sao. Bất cứ ai có mặt ở đây, ngươi đều có thể nhờ giúp đỡ. Ai nguyện ý thay ngươi uống, ngươi đều có thể rời đi. Bao gồm Bổn thiếu gia!”

Tống Vân Nhĩ hít sâu một hơi, nhìn xung quanh.

Đột nhiên, đồng tử co rút lại một chút, tầm mắt dừng lại ở một góc nào đó.

Góc khuất ánh sáng, có một người đàn ông đang ngồi.

Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đen láy, toàn thân toát lên vẻ mị hoặc của hàn khí, giống như đế vương của Thần tộc, tạo cho người ta một loại sát khí.

Trái tim Tống Vân Nhĩ đau nhói.

Cô không bao giờ nghĩ rằng 5 năm sau, cô sẽ gặp anh theo cách này.

Bàn tay thon mảnh khảnh của người đàn ông đang cầm một chiếc ly cao, bên trong chứa nửa chén rượu vang đỏ.

Rượu đỏ thẫm, theo vách chén trong vắt, chậm rãi lắc lư theo tiết tấu.

Vết máu chảy ra từ trán của Tống Vân Nhĩ lại tương xứng như vậy, mang đến cho người ta một cảm giác quỷ dị sâm nhiên.

Hai tay của Tống Vân Nhĩ nắm chặt thành nắm đấm, thậm chí lòng bàn tay còn ướt đẫm.

Cảm giác ngột ngạt lan tỏa khắp người cô, từng tế bào như bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm, cảm giác đau đớn như xuyên sâu vào tận xương tủy.

Người đàn ông kia ngay cả khóe mắt cũng chưa từng nghiêng về phía cô, coi như không thấy, thản nhiên ngồi xuống, khí chất lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, dè chừng tiếp cận.

Đó là một loại khí thế “người lạ không gần, giết kẻ lại gần.”

Tống Vân Nhĩ nặng nề nhắm mắt lại, thu hồi tầm mắt của mình, cố gắng không để cho cảm xúc của mình lộ ra ngoài, đối với Thiếu gia Kiều cung kính nói, “Xin lỗi, tôi không biết bất kỳ người nào ở đây.”

Người đàn ông trong góc đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm một cách tao nhã.

Hắn giống như tác phẩm tinh xảo của Thượng Đế, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng và đôi mắt sắc lạnh như đại bàng, luôn hướng về mọi người.

Khí lạnh từ trên người hắn phát ra, giống như một cái ao lạnh lẽo vào tháng mười hai, gần như đóng băng mọi người thành tác phẩm băng điêu khắc.

“Ồ,” Thiếu gia Kiều lãnh đạm đáp, “Không sao, Bổn thiếu gia hôm nay rất vui. Cho ngươi lựa chọn thứ hai.”

Có vài phụ nữ ngồi ở hai bên anh, tất cả đều có chân dài và khuôn mặt xinh đẹp.

Dùng ánh mắt lạnh lùng mang theo ánh mắt trào phúng khinh thường nhìn chằm chằm Tống Vân Nhĩ, ánh mắt kia càng giống như đang nhìn một con quái vật.

“Kiều thiếu coi trọng cô, là vinh hạnh của cô! Một người phụ nữ bên cạnh liếc nhìn Tống Vân Nhĩ nói thêm: "Đừng tự cho mình là người thông minh, Kiều thiếu gia cũng không phải là người cô đắc tội được!”

"Kiều thiếu bảo ngươi làm cái gì, liền làm cái đó! Giả bộ cao quý! Đã tới “Đế Cung” rồi, còn coi mình là trinh liệt! " Một nữ nhân khác phụ họa, giọng điệu đầy giễu cợt.

Kiều thiếu cong môi cười, đôi mắt sắc lạnh nhìn đánh giá Tống Vân Nhĩ từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng dừng lại trên cổ thiên nga thanh tú của cô.

Tống Vân Nhĩ rất xinh đẹp, chẳng khác nào tiên nhân bước ra từ trong tranh, bất cứ lúc nào cũng có thể khơi dậy dục vọng của đàn ông.

Một chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật vóc dáng uyển chuyển của cô càng thêm mê người.

Xương quai xanh thanh tú thấp thoáng dưới cổ áo sơ mi.

“Cởi một chiếc cúc áo, đi một bước!” Kiều thiếu không nhanh không chậm nói, “Chỉ cần ngươi đi tới cửa mà cúc áo còn chưa tháo xong, Bổn thiếu gia liền để cho ngươi rời đi. Nhưng...”

Sau khi quay người lại, hơi dừng một chút, tay phải vuốt cằm mình, đôi mắt trộm kia bắn ra một tia dục vọng không thể xóa nhòa, “Nếu như nút áo sơ mi của ngươi toàn bộ cởi ra, vẫn chưa bước tới cửa. Vậy thì... Bổn thiếu gia không khách khí!”

Điều này là hoàn toàn không thể.

Trên áo sơ mi chỉ có năm cái cúc, nhưng từ đây đến cửa, đâu chỉ năm bước!

Cho nên, hắn căn bản cũng không có ý để cho cô rời đi, mà là đang làm khó cô.

Hai người phụ nữ bên cạnh anh, rất thân mật rúc vào trong ngực của anh, còn anh đặt hai tay lên vai người phụ nữ, ánh mắt hấp dẫn nhìn chằm chằm vào Tống Vân Nhĩ, vẻ mặt rất chờ mong.

Tống Vân Nhĩ không khỏi nhìn về phía góc tường, nhưng người đàn ông lắc ly rượu đỏ như thể hoàn toàn không nhìn thấy cô.

Trong mắt Tống Vân Nhĩ, loại hành động này giống như một kiểu khinh thường.

Tống Vân Nhĩ biết mình đã rơi vào vòng xoáy không thể trèo ra ngoài, mà người đẩy cô vào vòng xoáy lại là người nhà của cô.

Nàng không nên một lần nữa tin tưởng lời nói của bọn họ, để cho mình rơi vào trong hố lửa này, và để anh ta chứng kiến toàn bộ quá trình.

Trái tim, từng tấc từng tấc đau đớn, giống như là từng mảnh từng mảnh bị đao chém xuống.

Cái loại đau thấu xương đó, làm cho cô sống không bằng chết.

Tất cả cảnh tượng xấu hổ đều rơi vào trong mắt anh, nhưng anh lại một chút phản ứng cũng không có.

Cố chấp không nhìn về hướng đó, giọt nước mắt trong mắt cô bị cô đột ngột ép lại.

“Thế nào rồi?” Kiều thiếu gia vẻ mặt hài lòng nhìn cô, khóe môi từng chút từng chút sâu sắc, “Là ngươi tự cởi, hay là ta cởi cho ngươi?”

Tống Vân Nhĩ cắn mạnh môi dưới của mình, hai tay theo bản năng nắm chặt vạt áo sơ mi. “Xem ra là muốn ta giúp ngươi cởi.” Kiều thiếu lạnh nhạt nói, sau đó chậm rãi đứng lên.

Theo bản năng, Tống Vân Nhĩ lùi về phía sau: “Đừng! Tôi không phải là “công chúa” ở đây!”

“Xoảng”

Một tiếng ồn lớn.

Chương 2 Quay lại làm gì?

Áo sơ mi của Tống Vân Nhĩ bị Kiều thiếu xé rách, từng cúc bấm đều rơi xuống đất.

Làn da trắng nõn lập tức lộ ra, Tống Vân Nhĩ hai tay theo bản năng vòng qua ôm trọn ngực mình, mà trên bụng phẳng lì của cô, một vết sẹo dài 5cm lộ ra.

Cùng lúc đó, trong khoảnh khắc Kiều thiếu xé rách quần áo của Vân Nhĩ, một tiếng “rầm”, người đàn ông trong góc dùng tay đập mạnh chiếc cốc thủy tinh vào tủ kính trên tường.

Trong nháy mắt, tủ kính lại vang lên một tiếng "rầm", toàn bộ vỡ vụn.

Trong phòng một khoảng tĩnh mịch, yên lặng đến kỳ lạ và u ám.

Người đàn ông, giống như một con sư tử bừng tỉnh, mỗi một sợi lông trên người đều dựng lên, làm cho người ta không khỏi rùng mình một cái.

Khuôn mặt kia, giống như là quỷ mị trong bóng tối, rõ ràng vẫn đẹp trai phi phàm như vậy, nhưng lại sắc nhọn như đao kiếm.

Đặc biệt là đôi mắt tàn nhẫn kia, ánh sáng lạnh lẽo xoẹt qua, gần như cắt mọi người thành từng mảnh.

Lúc này, tay Kiều thiếu vẫn còn ở trên vạt áo của Tống Vân Nhĩ.

Khi đảo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, anh ta sa sầm tinh thần lại, “Lệ ... tổng?”

Lệ Đình Xuyên? !

Tại sao anh ta lại ở đây?

Bây giờ ... Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đôi mắt lạnh lùng của Lệ Đình Xuyên trực tiếp nhìn chằm chằm vào Kiều thiếu, giống như hai thanh kiếm sắc bén, rất có một loại dáng vẻ mổ bụng Kiều thiếu.

Mà dưới chân hắn, tấm kính vỡ tan tành, mặt đất lộn xộn khiến anh ta trông càng kỳ dị và khó đoán hơn.

Giống như Samurai xông tới một trận chém giết, toàn thân âm u lạnh lẽo.

Một tay của Tống Vân Nhĩ ôm chặt ngực mình, tay kia theo bản năng che vết sẹo ở bụng dưới.

Nhưng mà, động tác như vậy của cô, lại có một loại cảm giác “muốn giấu diếm”.

Nỗi chua xót tràn ngập trong lòng cô đã không thể nói thành lời.

Sau khi nhìn Kiều thiếu một cách hung tợn, Lệ Đình Xuyên bước về phía cửa.

Trên trán Kiều thiếu đổ rất nhiều mồ hôi, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

“Đừng giữ đôi tay đó!” Vừa bước ra khỏi căn phòng, Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nói với người đàn ông phía sau anh.

“Vâng, Anh Lệ!” Người đàn ông phía sau trả lời, sau đó xoay người trở về phòng.

Tống Vân Nhĩ sững sờ tại chỗ, cả người hoàn toàn không kịp phản ứng, trong đầu tất cả đều là vẻ mặt u ám lạnh lùng của người đàn ông như muốn ăn thịt người.

Sau đó...

“Aaaaa…!”

Một tiếng gào thét thảm thiết kéo lại suy nghĩ của Tống Vân Nhĩ.

Không chỉ có Tống Vân Nhĩ choáng váng, toàn bộ người trong phòng đều sợ ngây người, trong lòng tràn đầy sự kinh hãi.

Trình Uy chậm rãi nói với Tống Vân Nhĩ, trong lòng kinh ngạc và hoảng sợ, “Tống tiểu thư, Anh Lệ đang đợi cô!”

Tống Vân Nhĩ phản ứng lại, trơ mắt nhìn hắn, hai tay nắm chặt áo sơ mi, quấn lấy chính mình trong hư không.

Đờ đẫn gật đầu, “Được.”

[Cung điện Hoàng gia 1]

Khi Tống Vân Nhĩ bước vào căn phòng, Lệ Đình Xuyên đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, đưa lưng về phía cô.

Áo khoác vest trên người đã cởi ra, chỉ có một chiếc áo sơ mi.

Ngay cả khi chỉ để cô thấy bóng lưng, cô cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và nghiêm nghị toát ra từ anh.

Anh ta giống như một con sư tử giận dữ, mọi tế bào trong cơ thể anh đều đang bùng lên khí tức nguy hiểm.

Xung quanh dường như được bao bọc bởi một trường khí lạnh như tảng băng lớn, khiến Tống Vân Nhĩ không khỏi run rẩy.

Trái tim, dường như bị vật cùn nào đó cứa mạnh, từng chút một, đau đến mức nàng không thở nổi.

Nhưng mà, lại không thể biểu lộ trên gương mặt.

Tống Vân Nhĩ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trên mặt nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu nói với bóng lưng người đàn ông: “Cảm ơn!”

Đúng là nên cảm ơn anh ta, cảm ơn anh vừa rồi ra tay tương trợ, để cho cô thoát khỏi hố lửa kia.

Dù trong mắt anh ta đã in rõ sự ghê tởm và căm ghét cô như vậy, nhưng vẫn là nên cảm ơn.

Người đàn ông quay lại với điếu thuốc trên tay.

Làn khói trắng cuồn cuộn, phía trước còn có một dải khói thật dài, một chút màu đỏ giữa ngón tay, ánh mắt như quỷ nhìn thẳng vào Tống Vân Nhĩ, giễu cợt trước sự tàn nhẫn và lãnh tình lúc trước của cô.

Tống Vân Nhĩ như bị đâm, nhất là khi bắt gặp đôi mắt đen như chim ưng của anh.

Trong đôi mắt ấy lại một lần nữa hiện lên sự căm hận sâu sắc, hận không thể lay chuyển.

Khuôn mặt anh ta vẫn lạnh lùng và u ám như vậy, không một chút biểu cảm, giống như một chúa tể địa ngục.

Tống Vân Nhĩ dùng hai tay giữ chặt áo sơ mi để không cho mình lộ ra dáng vẻ xấu hổ.

Ánh mắt cô rơi vào chiếc áo khoác vest mà anh tùy ý vứt bỏ trên sofa phía trước.

Người đàn ông không nói lời nào, cứ âm trầm nhìn chằm chằm cô một cách ảm đạm, mang theo vài phần mỉa mai và chế giễu.

Tống Vân Nhĩ cũng không lên tiếng nữa, chỉ cẩn thận, lại có chút không được tự nhiên đứng tại chỗ, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh ta.

Đôi mắt kia, giống như là một vòng xoáy, làm cho cô khẩn trương đồng thời lại có chút chột dạ cùng sợ hãi.

Có thể cảm nhận rằng trong một giây tiếp theo, cô ấy sẽ bị cuốn vào, và sẽ không còn một mảnh xương.

Người đàn ông hít một hơi thuốc sâu và bước về phía cô.

Đế giày giẫm lên tấm thảm mềm mại dưới chân, phát ra tiếng ma sát "ọp ẹp".

Tuy nhiên, đối với Tống Vân Nhĩ, nó như một mũi kim đâm xuyên qua người, mỗi lần đâm vào tận tim cô.

Bất giác, cô lùi về phía sau hai bước, hai tay nắm chặt vạt áo, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.

Người đàn ông đứng trước mặt cô một bước, thân hình cao lớn áp vào người cô, giống như một ngọn núi lớn đè lên đỉnh đầu cô, đè nặng đến nỗi cô không thở nổi.

Đã từng, cô thích nhất chính là nằm trong vòng tay anh, đủ mọi cách làm nũng lấy lòng, mà hiện tại cô không còn tư cách và quyền lợi này nữa.

Anh ta hận cô, chỉ hận không thể bóp cổ cô cho đến chết

Không bao giờ nghĩ rằng, cô sẽ xuất hiện trước mặt anh một lần nữa.

Họ nên kết thúc 5 năm trước và sau đó không bao giờ gặp lại nhau.

Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, hai người sẽ gặp nhau theo cách này.

Cảm nhận được hàn khí trên đỉnh đầu từ người đàn ông toát ra, cô cũng không dám ngẩng đầu.

Chỉ có thể cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhưng mà cô lại rất rõ ràng, giờ phút này ngay cả đầu ngón chân của cô cũng đang run rẩy.

“Ngẩng đầu!” Giọng nói lạnh lùng và u ám của người đàn ông vang lên, mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự.

Tống Vân Nhĩ chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt chim ưng sắc bén hung tợn.

“Quay lại làm gì! Hả?” Anh véo mạnh cằm cô, giọng nói căm hận đến tận xương tuỷ vang lên.

Chương 3 Tống Vân Nhĩ, cô nghĩ mình xứng đáng?

Ngón tay cái của anh cọ xát mạnh vào cằm cô, với ý định bóp nát nó.

Tống Vân Nhĩ cảm thấy đau, không chỉ là đau thể xác, mà còn là một loại đau lòng.

Từ đôi mắt của anh, cô cảm nhận được sự căm ghét của anh rất rõ ràng.

“Ở bên ngoài đã lâu, muốn trở về, tôi liền trở về.” Tống Vân Nhĩ bình tĩnh nói.

Đôi mắt trong veo như mùa xuân ấy nhìn anh như mặt hồ yên ả, không chút thăng trầm.

Giọng cô cũng bình thản, lãnh đạm.

Điều này khiến Lệ Đình Xuyên rất không vui, lồng ngực như có thứ gì đó bị chặn lại, không thoát ra được.

Bàn tay nắm cằm của Tống Vân Nhĩ tăng thêm vài phần lực đạo.

“Thật sao?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, “Cô cảm thấy, một chiêu này đối với tôi còn có tác dụng? Tống Vân Nhĩ!”

Anh gần như nén chặt ba chữ “Tống Vân Nhĩ” giữa hai hàm răng, có thể tưởng tượng được anh đối với Tống Vân Nhĩ có bao nhiêu hận.

Tống Vân Nhĩ lắc đầu, đôi mắt trong veo vẫn bình tĩnh mà lại lạnh nhạt nhìn anh, “Không có.”

“Không có?” Người đàn ông cười lạnh, đôi mắt kia như đã dập tắt lửa, “Vậy cô hiện tại đang làm cái gì vậy?”

“Tôi...”

Còn chưa dứt lời, chiếc áo sơ mi trên người lại một lần nữa gặp nạn.

Khoảng cách giữa hai người không quá một bước chân.

Hơi thở tỏa ra từ người đàn ông không ngừng bao quanh cơ thể cô, nhưng cô cảm thấy từng đợt lạnh “tanh tưởi”.

Dáng người uyển chuyển của nữ nhân, làn da trắng nõn trùng khớp với vẻ đẹp trong trí nhớ, khiến ánh mắt của người đàn ông trở nên sâu hơn vài phần.

Nhưng mà, vết sẹo dài 5cm trên bụng lại làm đau mắt hắn, giống như là một con rết xấu xí bò lên thân thể hoàn mỹ của cô.

Theo bản năng, Tống Vân Nhĩ lại một lần nữa đưa tay che lên vết sẹo trên bụng mình.

Người đàn ông nhíu mày một cái, chúng rất kinh khủng, và đôi mắt u ám kia làm cho người ta vô cùng sợ hãi, như thể chúng sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào Tống Vân Nhĩ, gằn từng chữ hỏi từng chữ.

“Ruột thừa.” Tống Vân Nhĩ bình tĩnh nói.

Người đàn ông không trả lời mà chỉ khịt mũi lạnh lùng, nụ cười đầy châm chọc.

Ruột thừa?

Tống Vân Nhĩ, lời nói dối như vậy, cô cũng nói được?

Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào khoảng lặng, căn phòng lớn yên tĩnh lạ thường, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

“Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh, Lệ tiên sinh.” Tống Vân Nhĩ mặt không chút thay đổi nói.

Mặc dù cằm bị hắn bóp đau nhức, nhưng cô một chút cũng không biểu lộ ra ngoài.

Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, nhìn gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nhìn gương mặt bình tĩnh lạnh lùng mà xa cách của cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

"Và sau đó? Kế tiếp có phải nên nói hay không, vì báo ân cứu mạng của tôi, cô phải lấy thân báo đáp?” Người đàn ông chế nhạo bên tai cô.

Tống Vân Nhĩ còn chưa kịp lên tiếng, lời nói tàn nhẫn của người đàn ông tiếp tục vang lên bên tai cô: “Tống Vân Nhĩ, cô nghĩ tôi còn muốn cô sao?”

Trái tim của Tống Vân Nhĩ bị đập mạnh, nỗi đau đó là nỗi đau nghẹt thở, cũng là nỗi đau chết người.

Nhưng, trên mặt lại một chút cũng không biểu lộ ra, thậm chí còn nhếch lên một nụ cười kiều diễm, “Lệ tiên sinh, tôi cũng không nghĩ tới một lần nữa trở về bên cạnh anh. Lấy thân hứa với loại chuyện này, một lần là đủ rồi, không cần lần thứ hai.”

Sắc mặt Lệ Đình Xuyên trong chốc lát tái nhợt, vẻ hung ác bộc phát ra trong mắt lại có chút trầm trọng, bàn tay từng chút từng chút di chuyển xuống, đi tới cổ cô.

Cái cổ mảnh khảnh, ở trong lòng bàn tay của người đàn ông, hiển nhiên không chịu nổi rụt lại, dường như chỉ cần hắn khẽ dùng lực một chút, cổ của cô sẽ bị đứt.

“Không sợ tôi một lần nữa đem cô ném trở lại căn phòng vừa rồi?” Anh mặt không chút thay đổi gằn từng chữ nói.

Tống Vân Nhĩ thản nhiên cười, “Không phải anh đã để cho người ta phế đi hai tay người đó sao? Lệ tổng một mặt tức giận, cho dù ném tôi trở lại, ai dám vô lễ với tôi chứ?”

Lệ Đình Xuyên nghiến răng nặng nề, “Tống Vân Nhĩ, vậy, đây là mục đích lần này của cô?”

Tống Vân Nhĩ không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn anh như một trinh nữ.

Nhưng mà biểu tình như vậy, lại càng giống như là mặc định.

“Đã như vậy...” Đôi mắt nghiêm nghị của người đàn ông xẹt qua một tia lạnh lẽo, giống như là quỷ mị trong bóng tối, làm cho người ta không khỏi rùng mình.

Một lòng bàn tay lớn ôm chặt cô không chút do dự ...

Tống Vân Nhĩ đau đớn, không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Lại nghe được lời chế giễu của người đàn ông, “Sao chứ? Anh ta không khiến cô hài lòng à?”

“Không, chỉ là động tác của Lệ tiên sinh quá lớn, làm tôi đau mà thôi.” Cô nói với vẻ mặt lãnh đạm.

Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, giống như muốn nhìn xuyên vào trái tim cô.

Đôi mắt đó, sâu thẳm đáng sợ, giống như máy quét, khiến Tống Vân Nhĩ không khỏi run rẩy.

Khuôn mặt anh tiến lại gần cô từng chút một.

Hơi thở quen thuộc, ấm áp phả trên khuôn mặt của cô.

Mùi rượu nhàn nhạt, xen lẫn mùi thuốc lá tươi mát, chui vào khoang mũi, khoang miệng của Tống Vân Nhĩ.

Làm cho tâm trí của cô không thể không nghĩ về 5 năm trước đây.

Đã từng...

Nhưng bây giờ, nó không còn tồn tại.

Điều đau đớn nhất, xa xôi nhất, không có gì hơn là người bạn yêu đang ở ngay trước mặt mà bạn không thể chạm tới, còn người ấy thì hận bạn vô cùng.

Môi người đàn ông càng ngày càng gần, muốn chạm vào môi cô, hai tay anh ôm eo cô, nóng rực gần như thiêu đốt da thịt cô.

Tống Vân Nhĩ nhắm mắt theo bản năng.

Và rồi...

“Hừ!” Tiếng chế nhạo của người đàn ông vang lên bên tai, “Cái gì? Nghĩ là tôi sẽ hôn cô sao? Tống Vân Nhĩ, cô nghĩ mình xứng đáng sao?”

Tống Vân Nhĩ giật mình định thần, mở mắt ra.

Đó là một đôi mắt mang theo sự ghê tởm và căm thù, và khoảng cách với cô ngày càng được nới rộng.

Giờ khắc này, Tống Vân Nhĩ cảm thấy mình là người đê tiện, hèn hạ đến mức ngay cả chính cô cũng chán ghét.

Thế nhưng, trái tim lại đau đớn giống như muốn nổ tung.

Cô nở một nụ cười điềm tĩnh, “Nếu chúng ta đều cảm thấy không xứng với nhau, như vậy từ nay về sau sẽ là người xa lạ. Dù sao, hôm nay vẫn phải cảm ơn Lệ tiên sinh. Xin lỗi, bạn trai tôi vẫn đang đợi, tôi xin phép đi trước.”

Nói xong, đi về phía sofa, cầm lấy áo khoác của người đàn ông kia mặc lên người mình, “Nể tình trước kia, bộ quần áo này tôi mượn, cảm ơn!”

Không nhìn người đàn ông nhiều hơn một lần nữa, xoay người đi về phía cửa.

"Huỳnh" một tiếng, nắm đấm của người đàn ông vung về phía Tống Vân Nhĩ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play