Trong căn phòng khách sang trọng, đèn trên trần nhà sáng choang, không khí tản mát mùi hoa lưu ly ngọt dịu và quyến rũ.
Giờ phút này, Quận Hy Ca đang điềm tĩnh ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng quan sát người đàn ông đẹp như tạc phía đối diện. Có lẽ khuôn mặt này cô khó lòng mà quên được, bởi vì cô đã ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên. Đôi mắt anh rất có chiều sâu, sống mũi cao thẳng cùng với xương hàm vuông vức tựa hồ được bàn tay Thượng Đế đẽo gọt nên, dễ dàng khiến cho người nhìn rơi vào u mê không lối thoát. Ở người đàn ông này phảng phất một khí chất cuốn hút khôn tả, yêu nghiệt đến chết người...
Qua một lúc, Quận Hy Ca khẽ chớp đôi mắt to tròn, cô cúi đầu mân mê tách trà trên tay, nhàn nhạt hỏi.
"Anh thực sự muốn cưới tôi?"
Diêm Dụ nhìn cô thật sâu, khóe miệng anh câu lên một độ cong vừa phải: "Đúng vậy. Quận tiểu thư, không biết tôi có phúc phận được làm bạn đời của em không?"
Chưa đợi Quận Hy Ca kịp mở miệng, cha mẹ cô bên cạnh đã kịch liệt phản đối.
"Diêm Dụ, cho dù Quận gia có lâm vào đường cùng đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ gả con gái cho anh. Tốt nhất là anh nên về đi!" Mẹ cô vỗ bàn một cái, không khách khí mà từ chối thẳng thừng.
Ba cô cau mày nhắc nhở mẹ cô, dù sao thì Diêm gia cũng không phải loại dễ chọc, nếu đắc tội với Diêm Dụ, chỉ e anh ta sẽ không để Quận gia được yên ổn.
"Danh tiếng của anh..." Ba cô khựng lại rồi thở dài, "Chúng tôi không yên tâm giao Hy Ca cho một người như vậy. Mong Diêm thiếu gia thông cảm..."
Cả cái thành phố hay thậm chí là cả cái đất nước này, có ai lại chưa từng nghe qua vị hoa hoa công tử mang tên Diêm Dụ. Anh ta dục cầu bất mãn, phóng túng quá độ, thường xuyên phải tìm đến các cô gái để giải quyết nhu cầu. Trên đời làm gì có người ba mẹ tốt nào muốn gả con gái mình cho anh ta, huống hồ Quận Hy Ca lại là cành vàng lá ngọc được ba mẹ nâng niu, chiều chuộng hết mực, há có thể để cho cô chịu thiệt thòi?
Hơn nữa, Quận Hy Ca bây giờ đã trở thành một kẻ tàn phế, người đàn ông nào cũng tránh cô như tránh tà, vậy mà Diêm Dụ lại khác, anh vô duyên vô cớ muốn cưới cô, bất kì ai cũng sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ, ba mẹ cô không ngoại lệ.
Đối với sự phản đối của ba mẹ Quận Hy Ca, Diêm Dụ vẫn ngồi yên không động đậy, ánh mắt anh như có lửa quét qua người cô một lượt.
Lúc này, Quận Hy Ca cũng đang chăm chú nhìn anh, trong mắt cô lóe lên tia sáng lạnh. Chợt, cô quay sang nói với ba mẹ, giọng nhẹ bẫng: "Hôn sự này con đồng ý ạ!"
Ba mẹ cô kinh ngạc không thôi: "Hy Ca, con... con không nói đùa chứ?!"
Quận Hy Ca nghiêm nghị đáp: "Ý con đã quyết, không phải nói đùa!"
Ba mẹ cô nhìn nhau không nói gì, thái độ của Diêm Dụ rất bình thản, giống như anh ta đã dự liệu từ trước. Lẽ nào con gái của bọn họ bị uy hiếp?
Nhưng theo hiểu biết của họ, tính cách của Quận Hy Ca rất cứng rắn, cô đã không muốn làm gì thì dù có kề dao vào cổ cũng không bắt ép được. Có lẽ đây là cô tự nguyện, nhưng vì lý do gì?
Bầu không khí trầm mặc trong phút chốc, Diêm Dụ chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, động tác ung dung, ưu nhã. Anh ngước mắt nhìn ba mẹ Quận Hy Ca, lịch sự nói: "Chuyện coi như đã định, vậy con xin về trước."
Nói rồi, anh nháy mắt với cô, đứng dậy rảo bước ra ngoài.
Quận Nhĩ Trúc vừa mới đi mua sắm về, tâm trạng rất vui vẻ. Cô ta vẫy tay với người bạn của mình, liếc nhìn người đàn ông cao ráo đang mở cửa xe ô tô, lông mày hơi nhíu lại.
Có điều, cô ta chưa kịp định thần thì chiếc Land Rover đã khởi động rồi đánh lái đi mất dạng, chỉ để lại một làn khói sặc sụa, hắt thẳng vào mặt cô ta.
Quận Nhĩ Trúc bực bội che miệng, nhanh chóng xoay người vào trong. Cô ta nhìn qua Quận Hy Ca, nhẹ nhàng đặt đống đồ sang một bên, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn: "Ba mẹ, người lúc nãy là ai vậy ạ?"
"Chị con sắp lấy chồng rồi, con... cũng chuẩn bị đi!" Quận Lĩnh phẩy phẩy tay, vẻ mặt không muốn nói nhiều.
Đáy mắt Quận Nhĩ Trúc xẹt qua tia ác độc, cô ta cắn răng, làm như vô ý nói: "Chẳng phải Âu Dương gia đã từ hôn với chị Hy Ca từ nửa tháng trước, sao lại..."
"Nhĩ Trúc!"
Tĩnh Tuyết quát lên một tiếng chói tai, bà không ngờ đứa con gái nuôi này càng ngày càng lớn mật, cũng không biết giữ mồm giữ miệng gì cả.
"Mẹ... con xin lỗi, con không cố ý..." Quận Nhĩ Trúc cúi đầu thật thấp, hai tay bấu vào nhau, giọng cô ta ủy khuất như thể sắp khóc.
Thấy vậy, Quận Hy Ca nhếch miệng đầy khinh thường, đừng tưởng cô không hiểu lời nói của cô ta có ý gì. Muốn chọc vào nỗi đau của cô ư, tiếc rằng không có tác dụng... Cô hoàn toàn không có cảm giác lưu luyến vị hôn phu cặn bã kia, vốn dĩ hôn ước đó không có sự đồng ý của cô mà...
"Em gái à, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, đừng để chị nhắc lại nữa nhé!"
Quận Hy Ca nở một nụ cười lạnh lẽo, hai con ngươi âm trầm híp lại.
Răng Quận Nhĩ Trúc nghiến vào nhau ken két, cô ta đè nén xung động trong lòng, yếu ớt đáp: "Em biết rồi."
Quận Hy Ca thu lại nụ cười, cô ra hiệu cho vệ sĩ đẩy xe lăn đi, chỉ ném lại một câu: "Nếu em thắc mắc thì chị sẽ nói cho em biết, chồng của chị là đại thiếu gia Diêm Dụ."
Quận Lĩnh và Tĩnh Tuyết phiền não bỏ lên lầu, một mình Quận Nhĩ Trúc đờ đẫn ngồi trên sofa. Cô ta siết chặt nắm tay, cực kì không cam lòng. Tại sao Quận Hy Ca đã mất đi đôi chân mà vẫn được đàn ông để ý, còn cô ta thì lại không?! Hừ, đúng là một ả hồ ly tinh!
Mặc dù Diêm Dụ không tốt, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn là người Diêm gia. Một khi có thế lực của Diêm gia chống lưng, Quận Hy Ca nhất định sẽ điều tra ra chuyện năm đó, bí mật của cô ta rất có khả năng sẽ bị lộ tẩy.
Càng nghĩ Quận Nhĩ Trúc càng thêm sợ hãi, cô ta không thể cứ khoanh tay đứng nhìn được...
"Quận Hy Ca, cả đời này chị đừng mong với tới được hạnh phúc." Cô ta cười gằn hai tiếng, đôi mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ.
...
"An Cửu, cô ra ngoài trước đi!"
Quận Hy Ca lạnh lùng nói với vệ sĩ của mình, sau đó, cô tự đẩy xe lăn đến trước bàn trang điểm, lấy từ trong hộc tủ ra một chiếc bật lửa mạ bạc.
"Diêm Dụ, cuối cùng anh cũng tìm đến tôi rồi à?"
Cô tùy tiện xoay qua xoay lại chiếc bật lửa trong tay, tầm nhìn dừng lại rất lâu trên kí hiệu hình con sói. Cô nghĩ mãi không thông, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì mà khiến người đàn ông này phải lao tâm lao lực đến vậy?
🥀👍👍👍
*Hố mới, hố mới, các bạn nhớ like cho tui nhé!*
Ngày lễ cưới diễn ra, biệt thự Quận gia được trang hoàng lộng lẫy.
Quận Hy Ca nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của mình đã được trang điểm kĩ càng, trong lòng không khỏi cảm thán. Ông trời ưu ái ban cho cô đầy đủ sắc vóc, cho nên nhìn thế nào cũng thấy kiều diễm. Ánh đèn vàng chiếu lên làn da phấn nộn của cô, hàng mi dài chốc chốc khẽ lay động, ngũ quan tinh tế, cân xứng, thực sự đẹp không tì vết.
Mái tóc đen nhánh được tỉ mỉ uốn xoăn từng lọn, búi lỏng ở sau gáy, gắn chặt với tấm voan mờ ảo. Bộ váy cưới mà cô mặc trên người được đích thân Diêm Dụ chuẩn bị, phần tà váy bồng bềnh như mây điểm xuyết những viên kim cương đắt tiền, phía trên được thiết kế khéo léo lộ ra bờ vai trần trắng muốt cùng với cần cổ thon dài. Nói không ngoa nhưng trông cô chẳng khác gì nàng công chúa chìm trong xứ sở sương mù, chỉ tiếc rằng... đôi chân đã không còn nguyên vẹn.
Quận Hy Ca cất giọng trầm lạnh: "An Cửu!"
Nghe thấy tiểu thư gọi, An Cửu lập tức tiến tới, cung kính hỏi: "Tiểu thư có gì căn dặn ạ?"
"Cô sẽ theo tôi về Diêm gia chứ?"
An Cửu thoáng sửng sốt, sau đó vui mừng đáp: "Đó là điều đương nhiên."
Tiểu thư đã cưu mang cô ta từ nhỏ tới lớn, dù có đi đến tận cùng trời cuối đất, cô ta cũng nguyện ý.
Quận Hy Ca không bày ra biểu tình gì đặc biệt, cô gật đầu, đoạn nhỏ giọng dặn dò: "Chú ý nhất cử nhất động của Quận Nhĩ Trúc, cô ta chắc chắn sẽ không ngồi yên."
"Vâng."
Hai giờ sau, xe đón dâu rốt cuộc cũng đến. Ngoài cổng, mười mấy chiếc Land Rover sang trọng nối đuôi nhau, toàn thân phủ đầy hoa uất kim hương, đội hình trông cực kì hoành tráng.
Diêm Dụ từ trên chiếc xe dẫn đầu bước xuống, một thân tây trang sáng ngời, đôi mắt anh mang theo vẻ phong tình vạn chủng, đảo qua đám đông trước mặt. Khóe môi anh hơi cong, vô thức chỉnh trang lại caravat.
Từ đằng sau, một người đàn ông điển trai đang chậm rãi tiến về phía này, trên mặt phơi phới ý cười. Diêm Lãnh dừng lại bên cạnh Diêm Dụ, ghé vào tai anh hỏi nhỏ: "Anh trai của em, vì sao lại lựa chọn Quận Hy Ca thế?"
Trong mắt Diêm Dụ toát lên vẻ lạnh lùng, anh im lặng không đáp, vài giây sau liền cười nói: "Muốn biết vì sao à? Có gan thì hãy đi hỏi chị dâu của em."
Diêm Lãnh không quan tâm "xùy" một tiếng, ai mà hiểu được trong đầu anh trai hắn nghĩ gì? Người tốt không muốn làm, lại cứ muốn làm người xấu cho bằng được... Bây giờ thì hay rồi, mỗi khi người ta nhớ đến hai thiếu gia của Diêm gia, trong lòng đều mặc định rằng Đại thiếu gia là một người đào hoa, vô dụng, còn Nhị thiếu gia là một người tài giỏi, lịch lãm. Nhưng liệu có mấy người biết được sự thật bên trong chứ?
Nghĩ ngợi lung tung, Diêm Lãnh không khỏi có chút mong ngóng Quận Hy Ca. Trước khi xảy ra tai nạn, cô ấy vẫn là một bác sĩ khoa ngoại đầy triển vọng, được mệnh danh là "bàn tay vàng" trong nước, cứu sống không biết bao nhiêu bệnh nhân vượt qua cơn nguy kịch. Thế nhưng, bất hạnh thay là cô lại chẳng thể tự cứu lấy mình, mất đi đôi chân, sự nghiệp của cô cũng không cánh mà bay, từ đó về sau chỉ có thể làm một thiên kim an phận thủ thường...
Một câu thôi, "hồng nhan bạc phận", năm xưa, đàn ông si mê Quận Hy Ca bao nhiêu thì bây giờ lại chán ghét cô bấy nhiêu. Có lẽ chỉ có Diêm Dụ mới vừa mắt, hai người này lấy nhau, không biết chừng sẽ trở thành cặp vợ chồng xứng đôi vừa lứa trong truyền thuyết.
Vợ tàn phế, chồng đào hoa?
Thật nực cười làm sao!
Diêm Dụ quắc mắt nhìn vẻ suy tư của Diêm Lãnh, anh hắng giọng, nhanh chóng cất bước vào trong. Mặc kệ mục đích của hôn sự này là gì, anh vẫn cảm thấy hơi nôn nóng.
Quận gia không mời nhiều khách khứa, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài ba người họ hàng thân thích. Chung quy, tất cả đều thuận theo ý của Quận Hy Ca. Dù sao đôi chân tàn tật này cũng gây cho cô rất nhiều trở ngại, bớt được càng nhiều phiền phức thì càng tốt.
An Cửu từ trên cửa sổ nhìn xuống, cô nói với Hy Ca: "Tiểu thư, Diêm thiếu gia đã đến."
Quận Hy Ca bình thản gật đầu: "Chúng ta xuống dưới."
Cửa vừa mở ra, hình bóng của Quận Nhĩ Trúc đã ngay lập tức đập vào mắt. Hôm nay, cô ta ăn vận rất nổi bật, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đỏ chói, đoán chừng là muốn lấn át luôn cả chủ nhân hôn lễ.
Quận Hy Ca khẽ nhướn mày, cô hỏi: "Em đứng đây làm gì?"
"Chị..." Quận Nhĩ Trúc cười giả lả, cô ta cúi người định nắm lấy tay Hy Ca, nhưng lại bị cô tuyệt tình hất ra.
Thâm tâm Quận Nhĩ Trúc phẫn hận không thôi, có điều, cô ta vẫn phải cắn răng nhịn nhục, làm ra vẻ tự nhiên mà đưa tay vuốt tóc.
Ánh mắt Quận Hy Ca lóe lên tia mất kiên nhẫn, cô lạnh giọng mở miệng: "Nếu không có chuyện gì, cảm phiền em tránh đường cho chị, được không?"
Quận Nhĩ Trúc thầm mắng cô vài câu, cô ta mỉm cười, đoạn cầm lấy chiếc cốc thủy tinh đựng nước trên tủ, đưa đến trước mặt cô: "Em đã pha cho chị một cốc vitamin, chị đi đường dài sẽ rất mệt, nên uống cái này cho khỏe."
"Ồ..." Quận Hy Ca nhếch môi, cô thong dong đón lấy chiếc cốc, ngắm nghía một hồi rồi nói: "Nhĩ Trúc, em tốt một cách bất ngờ, chị cảm thấy không yên tâm. Hay là... em cứ uống thử đi!"
Quận Nhĩ Trúc nhíu mày, hốc mắt tức khắc ầng ậng nước, "Sao chị có thể nghi ngờ lòng tốt của em như vậy? Chị không thích thì thôi, lần sau em sẽ không thế nữa..."
"Hai đứa lại làm sao?!"
Quận Lĩnh đột nhiên xuất hiện, ông cau mày quát khẽ, khí thế uy nghiêm vô chừng.
Quận Hy Ca nhún vai, cô chớp thời cơ lên tiếng trước: "Ba, con gái sắp gả đi xa, pha cho Nhĩ Trúc một cốc vitamin, nhưng..."
Nói nửa chừng thì cô bỗng khựng lại, mặt cúi thấp, không nhìn rõ biểu cảm.
Nghe vậy, Quận Lĩnh bèn nhìn Quận Nhĩ Trúc, ông chán chường lắc đầu, than thở nói: "Hai đứa lớn cả rồi, có chút chuyện cỏn con này cũng xảy ra mâu thuẫn được... Ba thật là hết cách."
Móng tay Quận Nhĩ Trúc xuyên vào lòng bàn tay, cô ta giận điếng người nhưng không làm gì được. Kín đáo lườm Quận Hy Ca một cái, cô ta xích lại gần Quận Lĩnh, nũng nịu lắc lắc cánh tay ông, "Ba... bọn con vẫn ổn mà."
Quận Hy Ca nở một nụ cười giễu cợt, cô nheo mắt nhìn cốc nước trong tay, bất chợt, người cô hơi nghiêng về phía trước, nước cũng thuận thế mà vấy lên làn váy của Quận Nhĩ Trúc.
"Chị!" Quận Nhĩ Trúc cơ hồ gào lên, cô ta mở to mắt nhìn chiếc váy ướt nhách, ngực phập phồng tức giận.
Quận Hy Ca ra hiệu cho An Cửu đẩy xe, cô cực kì không có thành ý nói: "Xin lỗi, trượt tay."
Muốn bẫy cô, hay là chuốc xuân dược? Mẹ kiếp, gậy ông đập lưng ông! Nể tình ba mẹ vẫn còn có chút tình cảm với người con nuôi này, cô sẽ tạm tha cho cô ta một lần. Lần sau... không chắc được.
Quận Hy Ca thuộc típ người rạch ròi, công tư phân minh. Cô có thù báo thù, có ân báo ân, một khi đã phát hiện ai muốn mưu hại mình, cô nhất định sẽ cho kẻ đó nếm mùi vị quả đắng.
Quận Lĩnh thở dài, ông bảo Quận Nhĩ Trúc đi thay quần áo trước, sau đó mới cất giọng trầm trầm: "Hy Ca, ta không biết lý do con đồng ý hôn sự với Diêm Dụ là gì. Nhưng ta luôn ủng hộ con, nếu gặp phải khó khăn, con đừng ngần ngại mà hãy nói với ta! Tâm nguyện của ba mẹ rất đơn giản, chỉ cần con hạnh phúc là ba mẹ vui rồi."
Quận Hy Ca quay đầu nhìn ông, cô nở nụ cười ấm áp, sống mũi bỗng cay xè, "Cảm ơn ba."
Quận Lĩnh hít sâu một hơi, ông đích thân đẩy xe lăn cho con gái, nói: "Diêm Dụ đã đợi ở dưới nhà, ta vẫn hy vọng nó là một người đàn ông tốt..."
Phải là người đàn ông tốt thì mới có thể chăm sóc chu đáo cho con gái ông được chứ. Ông không hiểu Diêm Dụ, cũng chỉ biết tên tuổi của hắn qua lời đồn, mà lời đồn thì không ai phân biệt được thật giả...
Quận Lĩnh đã trải qua hơn nửa đời người, qua phong thái và hành động của Diêm Dụ, ông thấy có lẽ anh cũng không đến nỗi nào. Chỉ là... ông thật sự không hề an tâm khi gả Hy Ca cho anh. Ông có cảm giác như cây bắp cải mình cất công chăm bẵm lâu ngày, sắp sửa tới kì thu hoạch lại bị heo ăn mất. Rất đau lòng, rất mất mát...
Trong góc, Quận Nhĩ Trúc đã chứng kiến hết tất cả. Cô ta đay nghiến cào móng tay vào tường, đáy mắt xẹt qua tia thâm hiểm khó lường.
🥀👍👍👍
Like cho Mây nha!
Dưới đại sảnh, Diêm Dụ đã đứng chờ vài phút. Sắc mặt Tĩnh Tuyết không có vẻ gì là dễ nhìn, bà đảo mắt lườm anh, giọng lạnh lùng: "Rốt cuộc anh đã bỏ bùa mê thuốc lú gì con gái tôi?" Ánh mắt bà lộ ra tia xót xa nhưng đã nhanh chóng giấu nhẹm đi, "Hy Ca cứ nằng nặc đòi lấy anh, giờ đây hôn sự đã thành, tôi... cũng chỉ mong anh hãy đối tốt với nó..."
Diêm Dụ mỉm cười, anh mong ngóng nhìn lên trên lầu.
Diêm Lãnh từ lâu đã không nhịn được, anh muốn giúp anh trai mình nâng độ hảo cảm trong mắt ba mẹ vợ, nghĩ nghĩ, thế là bèn chậm rãi nói: "Bác gái không cần lo đâu ạ, anh ấy nhất định sẽ thương yêu chị dâu!"
Tĩnh Tuyết dùng khăn tay chấm lên khóe mắt, bà khinh bỉ, "Chứ không phải là ra ngoài tìm gái hả?"
Diêm Lãnh câm nín, ở đây nhiều người như vậy, Tĩnh Tuyết cũng chẳng thèm chừa cho anh em họ một chút mặt mũi nào. Diêm gia chức cao vọng trọng, sở hữu trong tay cả một tập đoàn bất động sản cực thịnh, các chi nhánh cùng với công ty con nhiều không đếm xuể, có thể nói là đã vươn rộng như vòi bạch tuộc. So với Quận gia, Diêm gia còn lớn và quyền lực hơn không biết bao nhiêu lần. Kể ra, cuộc hôn nhân này cũng không được tính là môn đăng hộ đối quá mức. Nhưng biết phải làm sao, đây chính là ý của Diêm Dụ, ngay cả ông cụ Diêm cứng rắn là thế cũng không ngăn cản nổi.
Diêm Lãnh cười khan không nói gì, anh ta xấu hổ sờ sờ mũi. Nếu anh là ba mẹ của Quận Hy Ca, anh cũng sẽ không gả con gái cho một người có hình tượng bết bát như Diêm Dụ. Cho nên, biểu hiện của Tĩnh Tuyết lúc này là hết sức bình thường...
Xung quanh, mọi người được thể châu đầu ghé tai, tiếng xì xào to nhỏ cứ thi nhau vang lên.
"Hừ, Tĩnh Tuyết nghĩ mình là ai chứ? Muốn vuốt mặt cũng phải nể mũi, đằng này hành xử trắng trợn như vậy..."
"Phải đó, dạng như Hy Ca thì có ai lấy, bây giờ được Đại thiếu gia Diêm Dụ hỏi cưới hẳn hoi mà nhà này còn làm bộ làm tịch, tôi thực sự rất ngứa mắt."
Những lời này tất nhiên không lọt khỏi tai Diêm Dụ, anh nhíu nhíu đôi lông mày, đôi mắt bén nhọn lia tới đám người. Tức thì, bọn họ bị dọa cho không rét mà run, trong lòng lộp bộp vài cái, ngậm chặt miệng, mặt cúi gằm xuống đất.
Bấy giờ, Diêm Dụ mới hòa hoãn hơn đôi chút. Hôm nay, tâm trạng của anh tốt nên không chấp nhặt đám người này, tạm tha tội cho bọn họ. Quả là gan to tày trời, dám ở trước mặt anh bàn luận, chỉ trỏ Quận Hy Ca... Nói thế nào thì cô cũng sắp trở thành phu nhân của anh, vì vậy, nói xấu cô đồng nghĩa với nói xấu anh. Anh cảm thấy khó chịu!
Diêm Dụ tự thêu dệt trong đầu một lý do hoàn chỉnh, anh sốt ruột nhìn đồng hồ, thấy kim giờ đã chỉ đến số 10. Đúng vào lúc này, một tiếng lạch cạch vang lên, Quận Hy Ca đang được Quận Lĩnh đẩy xuống.
Nương đến nơi phát ra âm thanh, anh thấy cô gái nhỏ đã yên vị ngồi trên xe lăn, toàn thân được ôm trọn bởi chiếc váy đắt tiền. Một tay cô cầm bó hoa hồng đỏ rực, một tay lại nhấc nhẹ tà váy lên cao để tránh chạm đất, dáng vẻ mười phần xinh đẹp, kiêu sa, thoát tục.
Quận Hy Ca mặt lạnh mở miệng: "Diêm thiếu gia."
Diêm Dụ nhướng mày đầy thích thú, trong mắt liễm diễm hoa đào, anh gật đầu, "Không cần khách sáo, em là vợ của tôi."
"..."
Quận Hy Ca không đáp, cô thản nhiên vươn mắt nhìn người đàn ông đứng phía sau Diêm Dụ, phát hiện anh ta cũng đang nhìn mình, hơn nữa, những đường nét trên khuôn mặt anh ta hình như cũng từa tựa ai đó.
Phải chăng đây là Nhị thiếu gia Diêm Lãnh?
Cô âm thầm đưa ra phán đoán, sau đó dời mắt đi chỗ khác.
Diêm Lãnh không kiềm được cười nhẹ, Quận Hy Ca rất giống trong tưởng tượng của anh ta, chính là một đại mỹ nhân. Có điều, một đại mỹ nhân như vậy lại ngồi xe lăn, ắt sẽ xảy ra sự chênh lệch đáng sợ, thoạt nhìn có vẻ hơi chói mắt.
Diêm Lãnh rủ mi, anh ta không diễn tả được cảm xúc của mình có phải là thương hại hay không nữa?
Từ đầu chí cuối, ánh mắt nóng bỏng của Diêm Dụ vẫn khóa chặt trên người Quận Hy Ca, trong đôi đồng tử đen láy không chứa bất cứ thứ gì khác, dường như chỉ phản chiếu duy nhất bóng hình cô.
"Nhìn đủ chưa?!"
Anh bừng tỉnh, chớp mắt liền thu lại toàn bộ tâm tư, bình tĩnh đối diện với vẻ mặt giận dữ của Quận Lĩnh.
Không chần chờ, Diêm Dụ chủ động tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách với cô. Khóe môi anh phác họa một độ cong nghiêm chỉnh, nói: "Giờ lành đã đến, con xin phép được rước dâu."
Quận Lĩnh và Tĩnh Tuyết ôm chầm lấy con gái, mặc dù bịn rịn nhưng cũng đành chấp nhận. Ông gật đầu, quay mặt sang hướng khác, "Đi đi."
Diêm Dụ mỉm cười, anh nghiêng người chuẩn bị bế bổng cô lên. Quận Hy Ca thấy vậy thì lập tức từ chối: "Tôi sẽ nhờ An Cửu."
"Em nên nhớ chúng ta là vợ chồng. Tôi đã không khách sáo, em khách sáo cái gì?" Diêm Dụ bỏ ngoài tai lời cô nói, anh đè thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe, ánh mắt ngập tràn ẩn ý.
Nói rồi, anh nhanh nhẹn luồn tay qua người cô, dễ dàng bế cô vào lòng. Quận Hy Ca thoáng nhăn mặt, song, cô không hề giãy giụa hay làm ra hành động gì quá khích.
Diêm Dụ rất hài lòng, anh chào hỏi ba mẹ cô một câu rồi mới xoay người ra cửa. Với thân phận của anh, đáng nhẽ chỉ cần làm một cường hào ác bá, thẳng tay đưa người đi là xong, không nhất thiết phải rườm rà, lằng nhằng đến vậy. Tuy nhiên... ai bảo cô gái này chỉ thích ăn mềm không ăn rắn, cho nên anh phải nhẫn nhịn xuống nước trước, hoàn thành mọi thủ tục đưa đón của hôn lễ. Dù sao thì hiện tại cô vẫn đang nắm giữ một thứ đồ vô cùng quan trọng, anh không thể manh động, bằng không mọi chuyện sẽ đổ sông đổ biển hết.
Diêm Dụ vừa đặt cô ngồi lên xe thì bỗng nhiên, một tiếng còi cảnh sát bất thình lình truyền tới. Quận Hy Ca ngước mắt nhìn qua ô cửa kính, cô thấy từ đằng xa, hai chiếc xe cảnh sát đã lăn bánh đến trước biệt thự của Quận gia rồi đỗ xịch lại dưới tán cây.
Quận Hy Ca có dự cảm không lành, quả nhiên, giây tiếp theo một tốp cảnh sát liền ùa về phía này, một người trong số đó hô to: "Chúng tôi vừa nhận được tin Quận tiểu thư tàng trữ ma túy và chất gây hại. Đã có lệnh kiểm tra, yêu cầu mọi người ở đây không được di chuyển."
Lời vừa ra, trên mặt mỗi người đều lộ ra một tia hoang mang, bọn họ chỉ sợ bị vạ lây. Quận Hy Ca bình tĩnh thò đầu ra, cô trấn an ba mẹ: "Không có chuyện gì đâu ạ!"
Nói xong, cô cho An Cửu một ánh mắt. An Cửu hiểu ý, nhẹ gật đầu, chuẩn bị lặng lẽ rời đi. Thế nhưng, Quận Nhĩ Trúc không biết từ đâu xuất hiện, cô ta huých mạnh bả vai vào người An Cửu, sau đó liền ngã xuống đất, bộ dạng rất chật vật.
Cảnh tượng này đã vô tình thu hút mấy vị cảnh sát, Quận Nhĩ Trúc khổ sở ôm vai, cố nặn ra hai giọt nước mắt. Cô ta nắm lấy ống quần An Cửu, đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt, mềm yếu nói: "Xin lỗi, cô có thể đỡ tôi dậy được không?"
An Cửu nhíu mày, theo bản năng liền nhìn Quận Hy Ca. Thấy cô đã đồng ý, cô ta mới cắn răng mà kéo Quận Nhĩ Trúc lên, còn kín đáo nhéo ả một cái thật đau.
"A!"
Quận Nhĩ Trúc nhe răng trợn mắt, hung tợn kêu lên với An Cửu.
Một vị cảnh sát mồm đầy râu ria quét mắt qua lại giữa hai người, tinh ý hỏi: "Các người có vấn đề gì?"
Hai tay Quận Nhĩ Trúc xoắn vào nhau, cô ta khó khăn mở miệng: "Không... chúng tôi không sao cả. Có điều, ngày cưới của chị tôi, tại sao lại kinh động đến mấy vị? Hay là..."
Âm giọng của cô ta đan xen giữa nghi hoặc cùng lo lắng.
Vị cảnh sát kia không nhìn Quận Nhĩ Trúc, ông ta nói với mấy người bên cạnh: "Lục soát!"
Sắc mặt Quận Hy Ca tối lại, với tình hình này, xem ra An Cửu không rời đi được rồi.
Diêm Dụ trầm tĩnh quan sát nãy giờ, đợi đến khi tốp cảnh sát đã chia nhau ra tìm khắp góc nhà, anh mới chầm chậm quay đầu, tầm nhìn dừng lại trên gương mặt vô cảm của cô gái.
Anh nhếch miệng, không biết là hỏi thật hay đùa: "Em cũng chơi chất cấm ư?"
Quận Hy Ca nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Diêm Dụ, vẻ mặt lộ ra chút trào phúng: "Anh nghĩ sao?"
Diêm Dụ cười, anh bất chợt cúi đầu nắm lấy bàn tay cô, ngón cái thô ráp miết nhẹ trên lớp vải trắng mỏng manh: "Tôi tin vào nhân cách của vợ mình."
Quận Hy Ca kinh ngạc trong phút chốc nhưng rất nhanh đã ổn định lại. Cô ghét bỏ rụt tay về, im lặng không nói gì.
Trên môi người đàn ông nở rộ một nụ cười tà tứ.
"Báo cáo, đã tìm thấy một bịch ma túy."
🥀👍👍👍
Download MangaToon APP on App Store and Google Play