Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Đam Mỹ] Câu Truyện Tiểu Thuyết

Chương 1

Bác sĩ em ấy thế nào rồi? Chừng nào mới tỉnh lại?

- Cậu ấy bị trấn thương não nên sẽ hôm mê một thời gian....

" Là ai!? Là ai đang nói chuyện!? Không phải mình đang trên đường đi về nhà sao? "

- Bác sĩ ngón... Ngón tay của cậu chủ...

- Để tôi kiểm tra.

- Cậu chủ... cậu tỉnh lại rồi, cậu chủ cậu có sao không?.

" Rốt cuộc chuyện này là sao? Các người này là ai? Tại sao mình lại ở đây? "

- Cậu chủ cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu có biết tôi và anh cậu đã lo cho cậu nhiều lắm không.

- Đã tỉnh thì tốt.

- Các người là ai? Tại sao tôi lại ở đây?

- Ơ... Cậu... cậu chủ, cậu không nhận ra tôi ư?!.

- Bác sĩ chuyện này là sao?

- Để tôi xem... Hình như cậu ấy đã bị mất trí nhớ tạm thời do va chạm mạnh vào đầu.

- Vậy chừng nào em ấy mới hồi phục trở lại?

- Việc này phải tùy thuộc vào cậu ấy, nhanh thì vài tháng, chậm thì có thể là vài năm cậu ấy sẽ khôi phục lại như trước.... Các cậu nên để cho cậu ấy có thời gian để thích nghi lại với cuộc sống hiện tại.

- Cảm ơn bác sĩ.

- Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi. Bác sĩ ra khỏi phòng.

- Tôi là ai? Các anh là ai?.

- Em là Diệp Hoàng, còn anh là anh của em Diệp Tiêu....

- Còn tôi là quản gia, người chăm sóc cậu Cố Phong.

Sau một hồi dò hỏi thì cậu cũng biết mình đã hoán đổi cơ thể với người khác.

Thật ra cậu là Châu Duy một nhân viên chở hàng hóa thuê cho bà chủ vào một đêm xui xẻo cách đây 3 ngày trước cậu đã gặp phải tai nạn giao thông khi khi đang trên đường về nhà. Sau khi tỉnh lại cậu đã thấy mình đang nằm ở phòng bệnh vip ở trong một bệnh viện lớn và kế bên là hai người xa lạ, một người quản gia tên là Cố Phong và người còn lại là Diệp Tiêu một kẻ lạnh lùng khó hiểu và một vị bác sĩ. Họ nói cậu bị mất trí nhớ nhưng họ thực chắc lại không biết cậu không phải chủ nhân của cơ thể này mà chủ nhân của cơ thể này là Diệp Hoàng một tiểu thuyết gia nổi tiếng cũng là thần tượng trong lòng của em gái cậu.

Ba ngày sau.

- Em thực sự muốn xuất viện sao?.

- Cậu chủ vẫn còn yếu lắm nên hãy ở lại thêm đi....

- Em đã khỏe rồi, nên hai người đừng lo. Cậu kiên quyết nói.

- Nếu em đã cảm thấy khỏe rồi thì suất viện đi. Phong, anh đi là thủ tục xuất viện cho em ấy đi.

- Vâng... Vậy tôi đi làm thủ tục suất viện cho cậu. Nhìn cậu nói.

- Ừ. Cậu gật đầu.

Khi Phong đi ra khỏi phòng thì có tiếng điện thoại đột ngột vang lên.

- Alo

- Ừ, tôi biết rồi tôi sẽ đến ngay.

Cuộc gọi kết thúc.

- Anh có chuyện cần phải xử lý à? Cậu hỏi.

- Đúng vậy.

- Vậy anh đi đi.

- Ừm, anh sẽ kêu anh Phong thu dọn đồ rồi chở em về nhà, anh đi trước.

- Vâng. Tiếng cánh cửa đóng lại.

Ở sảnh bệnh viện.

- Cậu chủ có thể ngồi đây đợi tôi một lát để tôi đi WC được không?

- Ừm, anh đi đi, em sẽ ngồi đây đợi.

Anh Phong đỡ cậu lại trên ngồi rồi rời đi, trong lúc anh đi wc thì cậu đã gặp lại chính mình tại sảnh bệnh viện đang bước vào.

Trước một phòng bệnh nhi, cậu và Diệp Hoàng đang ngồi ở nói.

- Cảm ơn anh đã đưa em tôi đến đây và chăm sóc nó những ngày qua.

- Sao cậu không ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi?. Anh nhìn cậu hỏi.

- Tôi cũng hơi ngạc nhiên... Anh đã biết tôi ở đây từ trước đúng chứ?. Cậu nói

- Đúng vậy.

- Vậy... Tại sao....?

- Cậu muốn biết tại sao tôi không tìm cậu? Cậu nhìn đi bây giờ tôi là ai, anh tôi tin tôi chắc, tôi không muốn mình bị coi là tên tâm thần.

- Tôi xin lỗi! Vì đã vô tình cướp mất cuộc sống tươi đẹp của anh...

- Người nên xin lỗi là tôi, vì tôi mới chính là người đã lái xe đụng vào cậu, khiến cho cả tôi và cậu hoán đổi linh hồn cho nhau...

- Cậu chủ?! ... Cậu chủ nhỏ! Thì ra cậu ở đây... Hộc... hộc. Tiếng thở dốc khi đi tìm cậu khắp nơi.

- Cậu chủ sao cậu lại ở đây? ... Vị đây là?. Anh nhìn Diệp Hoàng hỏi.

- À đây là... Là bạn của em... Đúng là bạn của em mới quen...... Cậu lúng túng nói.

- " Bạn của cậu chủ?! " Xin chào! Tôi là Cố Phong là quản gia cũng là người chăm sóc cho cậu chủ. Rất vui khi được làm quen với cậu. Anh cúi đầu gật đầu chào, hỏi.

- Chào anh, em là Diê... À không em là Châu Duy, rất vui khi được gặp anh. Cậu cũng cúi đầu chào hỏi. " Không ngờ anh ấy cũng như trước vẫn lịch sự như vậy... "

*Reng reng reng* tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

- Xin lỗi hai cậu, tôi xin phép đi nghe điện thoại. Anh rời đi.

- Anh có thể cho tôi phương thức liên lạc được không?.

- Được, kết bạn qua zalo đi.

- Ừ, có gì tôi sẽ liên lạc... Sau này em tôi phải tiếp tục nhờ anh chăm sóc rồi... Cảm ơn anh thêm một lần nữa.

- Không có gì, tôi sẽ coi em cậu như em của tôi.

- Làm phiền anh. Cậu cúi đầu cảm ơn.

- Cậu chủ, chúng về thôi... Anh sau khi nghe điện thoại xong quay lại nói.

- Ừm, vậy tôi xin phép đi trước. Cậu nhìn Diệp Hoàng nói rồi rời đi.

Sau khi hai người họ rời đi.

- Thật nực cười hahaha. Không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.

Thật ra tôi mới chính là Diệp Hoàng là một tiểu thuyết gia nổi tiếng, vì một vụ tai nạn mà tôi đã hoán đổi linh hồn của mình với người tên là Châu Duy cũng là người mà tôi vừa nói chuyện.

- Thật đúng là một chuyện bất ngờ...

Chương 2

Trên con đường tấp nập xe cộ, có một chiếc xe đang chạy vu vút đến một công ty lớn.

- Chủ tịch! Đã tìm ra người động tay vào xe của cậu Diệp Hoàng rồi ạ, mời chủ tịch xem qua đoạn video. Thư kí kim cách tay đắt lực của Diệp Tiêu, Triệu Hải, nói.

- Đã bắt được nó chưa?. Sau khi xem xong video anh hỏi với giọng lạnh.

- Đã bắt được rồi, hiện tại đang ở nhà giam.

- Nó có khai ra gì không?.

- Nó vẫn không nói gì kể từ khi bị bắt đến đây.

- Đã điều tra chưa?

- Dạ rồi, hồ sơ đây ạ. Cậu đưa hồ sơ cho anh nói.

Trong nhà giam, một căn nhà khi bước vào đã thấy một màn tăm tối và u ám, có rất nhiều vết máu dính đầy hết căn nhà và có nhiều dụng cụ tra tấn cho thấy căn phòng này đã xử lý rất nhiều người....

- Chúng mày muốn gì?. Khi thấy anh bước vào, hắn la lớn hỏi.

- Đây là người thân của mày? Nếu mày khai ra ai là chủ mưu đứng đằng sau thì những người này sẽ được an toàn cộng với việc mày sẽ được một số tiền để trốn đi nước ngoài sinh sống cùng với người thân đến già. Cậu ném những tấm ảnh vào hắn nói.

- Đây là... ai? tao không quen biết... mày nói khùng điên gì vậy? Làm... Gì có ai đứng đằng sau tao? .... Chỉ có một tao một mình tao thôi.... Đây... đây là âm mưu của một mình tao. Hắn sau khi xem những tấm ảnh xong lo lắng, gấp gáp nói.

- Nếu là âm mưu của một mình mày... Thì... ra tay đi càng gọn càng tốt. Sau khi anh nói xong thì có ba người cao to, hung tợn tiến lại gần phía hắn.

- Chúng mày... Chúng mày muốn làm gì? A aaa thả tao ra, đồ chó đ* a thả tao ra.... Ta... Tao nói chúng mày thả tao ra, tao nói... . Sau một hồi tra tấn tàn bạo thì hắn cũng chịu nói ra người đứng sau sai khiến hắn.

- Ngoan lắm nếu lúc đầu mày cũng ngoan như vậy thì đã không bị như này rồi, tao hứa với mày sẽ chăm sóc cho người nhà của mày 'thật tốt'....

- Mày... Mày nói vậy là có ý gì?. Hắn hoang mang nhìn anh hỏi.

- Xử lý sạch sẽ đi.

- Vâng.

- Chúng mày... chúng mày muốn làm gì? Tao sẽ không tha thứ cho bọn mày đâu. *Phụp* Aaaaa.

- Nó chết rồi ạ.

- Tiếp theo các ngươi nên biết làm gì rồi chứ?

- Vâng! Chủ tịch đi thông thả. Anh bước ra khỏi đó như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Các ngươi nhanh chóng xử lý sạch sẽ đi, đừng để người khác nghi ngờ. Nói xong cậu nhanh chóng đuổi theo anh.

Cùng lúc đó tại một biệt thự to lớn và sang trọng có một chiếc xe cũng sang trọng không kém đang dừng lại trước cửa biệt thự.

- Cậu chủ xuống xe thôi. Anh Phong xuống xe mở cửa cho cậu nói.

- Đây... Đây là đâu? " Wao~ đẹp quá ". Cậu xuống xe, khi nhìn thấy căn biệt thự cậu bị choáng ngợp, hỏi.

- Đây là nhà của cậu chủ, cậu chủ không nhớ ư?Anh hỏi cậu. Cố Phong dẫn cậu vào nhà thì có khoảng hơn một chục người hầu đã đứng đợi từ trước để hầu hạ cậu.

- Chào mừng cậu chủ nhỏ đã trở về. Những người hầu đồng loạt cúi đầu chào cậu.

- Cảm ơn mọi người. Cậu ôn nhu đáp lại.

- Để tôi đưa cậu chủ lên phòng.

- Vâng. Cậu cùng Cố Phong đi lên lầu, đi về phía phòng ngủ của cậu.

Sau khi cậu và anh đi thì đã có những tiếng thì thầm bàn tán xuất hiện.

- Sau tôi cảm thấy cậu chủ nhỏ ôn nhu hơn lúc trước vậy?

- Tôi cũng thấy vậy, không biết những ngày qua cậu chủ đã đi đâu mà thay đổi như vậy...

- Đúng vậy! Thật là tò mò...

- Các cô không đi làm việc đi mà còn đứng ở đây chụm ba chụm bảy nói chuyện? Muốn bị đuổi hay sao?. Sau khi đưa cậu lên phòng, Cố Phong quay lại và nghe được những lời bàn tán liền lên tiếng kêu găng đe đám người hầu, nghe vậy mọi người đều lo sợ và đồng loạt giải tán đi làm việc của mình.

- Đúng là ngày càng không có phép tắc. Anh nói.

Trong phòng của Diệp Hoàng bấy giờ.

Châu Duy khi bước vào đã vô cùng choáng và thích thú, cậu đi qua đi lại và khám phá căn phòng một lát rồi lại ngồi lại trên giường nói lẩm bẩm một mình

- Ở đây cái gì cũng có hết còn là những đồ đắt tiền mà còn là đồ của những thương hiệu nổi tiếng nữa chứ... haizz đúng là có nhiều tiền thích thật. Cậu cảm thấy thật sung sướng khi được ở trong căn phòng này, cậu đang nằm trên chiếc giường ấm áp và mìm mịn thì cậu nhìn thấy trên bàn làm việc một cuốn sách, cuốn sách đã thu hức sự chú ý của cậu.

- Khi ta còn nhỏ? Đây... Đây là sách của Diệp Hoàng sáng tác sao? Hình... như còn chưa xuất bản?!. Cậu bất ngờ nói rồi cầm cuốn sách lên cậu tò mò mở ra xem thì cuốn sách đã làm cho cậu cho cậu bị thu hút về nội dung, cách thức viết và lối dẫn chuyện lôi cuốn. Cậu mãi mê đọc cho đến tiếng rõ của cũng không nghe thấy.

- Cậu chủ... Cậu chủ nhỏ?. Cố Phong đứng ở ngoài rõ cửa không thấy cậu trả lời anh liền lấy chìa khóa dự phòng lên mở, khi mở cửa ra anh đã rất bất ngờ khi thấy cậu đang đọc sách của mình viết, sau khi anh vào thì cậu mới chú ý đến anh.

- A... Anh vào đây từ khi nào vậy?!. Cậu bất ngờ khi thấy Cố Phong vào lúc nào mà cậu không hề hay biết, hỏi.

- Tôi rõ cửa mãi mà không thấy cậu trả lời nên tôi đã rất lo cậu xảy ra chuyện nên... mới đành mở cửa, mong cậu chủ trách phạt..... Anh cúi đầu xin lỗi cậu, nói.

- À không đến nổi trách phạt đâu, đây là lỗi của tôi khi không nghe thấy tiếng anh rõ cửa, tôi xin lỗi. Cậu bối rối không biết vì sao Cố Phong kêu mình trách phạt?

- À không... Không phải lỗi của cậu chủ đâu ạ. Anh hốt hoảng, nói.

- Vậy... Anh kêu tôi có chuyện gì? Cậu bình tĩnh lại, hỏi.

- À vâng là cậu chủ Tiêu kêu tôi lêu mời cậu xuống ăn cơm ạ. Anh nhìn cậu, nói.

Chương 3. H+

Cậu cùng Cố Phong đi xuống.

- Xuống rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi. Diệp Tiêu nhìn cậu đi từ trên lầu xuống nói.

- Anh hai mới về ạ?. Cậu gật đầu chào anh rồi ngồi xuống bàn, nói.

" Nhiều món ngon quá! Nếu có Bảo Ngọc ở đây thì chắc em ấy vui lắm..... " cậu nhìn trên bàn thấy toàn là những món ăn ngon, và đắt tiền làm cậu nhớ đến em của mình đang ở bệnh viện chưa từng được ăn những món này....

-.... Ừm anh về cũng được một lúc rồi. Diệp Tiêu hơi bất ngờ vì đây là lần đầu tiên trong mười ba năm qua cậu chủ động nói chuyện với anh...

- Ăn đi. Anh gắp thức ăn cho cậu nói.

- Vâng... Cậu cũng gắp thức ăn lại cho anh, hai người cùng nhau ăn cơm, bầu không khí rất vui vẻ.

" Ông bà chủ ơi... Cuối cùng thì hai cậu chủ cũng hòa thuận với nhau rồi, tạ ơn trời đất... " Cố Phong đứng ở ngoài nhìn thấy bầu không khí hòa thuận của hai người trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc thay.

- Em... Mấy ngày nay có nhớ lại được gì không? Anh nhìn cậu hỏi.

- À... Dạ thật ra thì.... em chẳng nhớ lại được gì hết... " Làm sao mà mình có thể nói với anh ấy rằng mình không phải là Diệp Hoàng đây? ". Cậu lo lắng nói.

- Nếu chưa nhớ gì thì cũng không sao, chúng ta có nhiều thời gian mà... Không cần phải vội. Anh đặt tay lên vai cậu an ủi nói.

- Vâng... Vậy... Nếu không còn việc gì nữa... Thì em xin phép được lên phòng... Em cảm thấy hơi nhức đầu....Cậu ngập ngừng nói.

- Nếu em thấy mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi. Anh nhìn cậu nói.

- Vậy em xin phép. Cậu nhanh chóng đi lên phòng.

- Anh có cảm thấy dạo này em ấy có gì đó thay đổi không? Anh nhìn Cố Phong hỏi.

- Vâng... Chắc là do cậu chủ nhỏ bị mất trí nhớ nên mới có sự thay đổi như thế. Cậu cúi đầu nói.

- Ừm... Chắc những ngày tiếp theo phải nhờ anh tiếp tục chăm sóc cho em ấy rồi. Anh đi lại chỗ cậu đứng rồi nâng cằm cậu lên, nói.

-.... Vâng đây là việc tôi nên làm. Cậu bất ngờ, nói.

- Vất vả cho anh rồi, chừng nào làm xong việc thì lên phòng tôi. Anh nhìn cậu, nói rồi đi lên phòng.

-... Vâng cậu chủ. Cậu nhìn theo bóng lưng anh, nói.

Phòng Diệp Hoàng

- Sao mấy ngày rồi mà anh ấy vẫn chưa liên lạc với mình? ... Không biết có chuyện gì không... Cậu lo lắng nhìn chiếc điện thoại trong tay nói.

- Không biết Bảo Ngọc sao rồi? Cậu cầm điện thoại chủ động nhắn tin cho anh.

Bên này nhà của Châu Huy.

- Sao em lại muốn xuất viện? Em còn chưa khỏe?. Anh nhìn Bảo Ngọc, hỏi.

- Em cảm thấy mình khỏe nhiều rồi nên không muốn ở đó nữa, ở đó vừa ngột ngạt vừa khó chịu lại còn tốn tiền... Cô nói ngày càng nhỏ.

- Em đang lo cho anh đấy à? Anh đặt tay lên xoa nhẹ đầu Bảo Ngọc, nói.

- Không phải anh hai đã rất vất vả sao?... Cô nhìn anh nói.

- Anh đã làm em phải lo lắng ư? Haizz anh có đủ khả năng để lo cho em mà,..... Anh nhìn cô nói.

- Nhưng anh sẽ mệt hơn không phải sao... Giống như đợt trước vậy vì lo tiền thuốc cho em, anh đã đi làm thêm và anh đã về trễ dẫn đến gặp phải tai nạn không phải sao?. Cô lo lắng nhìn anh, nói.

- Sao... Sao em biết anh bị tai nạn?!.

- Nếu em không phát hiện ra thì anh tính giấu em luôn ư? Anh đã biết.... em đã rất lo lắng cho anh... Nếu anh mà... Mà xảy ra... Chuyện thì em biết phải làm sao? Huhuhu. Cô nức nở nhìn anh lo lắng và trách móc, nói.

- Anh biết rồi... Anh xin lỗi vì không nói với em vì sợ em lo lắng thôi... Chứ thật ra đó chỉ là một tai nạn nhỏ thôi, anh không có bị thương gì lớn cả. Em đừng lo. Anh ôm cô vào lòng an ủi và dỗ dành, nói.

Sau khi dỗ cô nín khóc thì cô đã ngủ ngây sau đó vì mệt mỏi, anh cũng đi ra ngoài để thư giãn thì nhận được tin nhắn từ Châu Duy.

- " Hai người khỏe không? Em tôi thế nào rồi? Sao anh không liên lạc với tôi?... " Sao cậu ta lại nói nhiều thế nhỉ?. Anh đọc tin nhắn của cậu nói.

- Mình có nên trả lời không đây? Thôi vậy. Anh nhắn tin cho cậu xong rồi cũng đi ngủ.

Trong phòng Diệp Hoàng, Châu Duy vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn của anh.

- " Tất cả đều ổn, em cậu đã xuất viện rồi và vẫn khỏe, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng nhắn tin cho tôi " Sao lại lạnh lùng như vậy? Hai anh em nhà này thật giống nhau. Sau khi cậu đọc tin nhắn của anh xong, nói.

- Em ấy đã xuất viện rồi... Phải đi xem xem mới được. Cậu sao khi đọc xong tin nhắn, trong lòng cũng thấy an tâm hơn hẳn.

- Thôi cũng trễ rồi, mình cũng ngủ thôi. Cậu xem đồng hồ thì thấy đã trể nên liền nằm ngủ.

Cũng cùng lúc đó tại một căn phòng khác.

- Haa... A... Hư... Hức hức... Chậm.. chút...

- Cậu chủ... hức... Dừng lại.... Tôi mệt quá.

- Sao vậy? Tôi thấy cái lỗ nhỏ này ăn rất ngon mà?

- Sao mệt ư? Anh liên tục di chuyển bên trong cậu.

- Hức... Hức vâng rất... Mệt... Cậu chủ dừng lại... hức... Đi.

- Anh gọi tên tôi đi. Anh thì thầm bên tai cậu nói.

- Hức... Diệp... Tiêu.... Cậu vòng tay qua sau cổ ôm lấy anh nói.

- Anh đúng là yêu tinh. Anh ôm lấy câu nói rồi hôn cậu.

- Haa... Hức... hức. Cậu bị khoái cảm lấn chiếm lý trí làm cậu cảm thấy kỳ lạ trong bụng sau khi bị anh đột ngột hôn lấy cậu.

- Tôi... Không... được tôi sắp bắn... Cậu gụt đầu vào vai anh nói.

- Vậy thì bắn cùng nhau đi. Anh tiếp tục hôn lấy làn môi mịn màng, căng mọng của cậu.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play