Buổi chiều tại nhà của Phương An Nhi, gia đình cô đang ngồi ở phòng khách xem tin tức trên ti vi, đang cập nhật thông tin về một tập đoàn phá sản lớn chỉ sau một đêm.
Vừa chuyển sang thông tin khác thì màn hình ti vi tối đen như mực. Sắc mặt của Phương Chính Long dần trở nên khó coi, đôi lông mày đan vào nhau dường như đang lo lắng điều gì đó. Một lúc sau, ông mang điện thoại ra gọi cho một người, rồi ông quay sang nhìn An Nhi đang nhìn chơi điện thoại rồi bảo.
"An Nhi, lên phòng chơi đi con." giọng ông mang theo phần lo lắng trong đôi mắt.
"Dạ" trả lời ba mình rồi cô lon ton chạy lên phòng.
Nghe tiếng đóng cửa phòng của cô vừa lúc cuộc gọi được bắt máy: "Con nghe chú Phương ạ" giọng nói trầm ổn của một người đàn ông đã trưởng thành phát ra từ loa điện thoại.
"Con ổn chứ Tiểu Khiêm?"
"Con vẫn ổn chú ạ, chỉ là hơi bận sang tên nhà cửa"
"Sao thế? Phải bán nhà luôn sao?"
"Dạ, tình hình hơi phức tạp"
"Vậy con định ở đâu?"
"Con định thuê trọ ở một thời gian, sau khi thành lập lại công ty mới sẽ mua nhà sau"
"Không được, ông bà ta nói an cư thì mới lạc nghiệp. Hay con cứ đến nhà chú ở"
"Con cảm ơn chú, để con suy nghĩ lại nếu thật sự cần con sẽ đến"
"Được, nhà chú luôn luôn chào đón con, vậy không có gì chú cúp máy nhé!"
"Dạ, tạm biệt chú"
Ở bên kia sau khi kết thúc cuộc gọi, Mạc Gia Khiêm rơi vào trầm tư anh không nghĩ sẽ có một ngày bản thân mình thất bại trong sự nghiệp. Nếu do thực lực mình chưa đủ thì anh cam tâm tình nguyện gầy dựng lại tất cả, nhưng anh thất bại là do ba anh động tay vào tập đoàn.
Mạc Gia Khiêm thật sự rất thất vọng về người ba của mình, bây giờ kể cả một sự tôn trọng cuối cùng anh dành cho ông cũng không còn, càng nghĩ càng thất vọng anh giơ chai rượu đang cầm trên tay lên uống hết một hơi.
Anh sẽ bỏ qua cho ông lần này và tự hứa với lòng từ nay sẽ đoạn tuyệt quan hệ với người ba này vì trong thâm tâm của ông đâu xem Mạc Gia Khiêm anh là con trai của ông.
Từ nay anh sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
......
Sáu giờ ba mươi sáng, tiếng đồng hồ báo thức reo âm ỉ trong phòng của cô gái nhỏ. An Nhi mặt nhăn mày nhó chồm người qua chiếc bàn kế bên giường tắt báo thức, cô ngồi dậy một phút để tỉnh táo xếp chăn gọn lại một bên rồi bước xuống giường vào nhà vệ sinh chuẩn bị đi học.
Mười lắm phút sau, Nhi hai tay kéo hai quai cặp tung tăng xuống nhà bắt đầu một tuần học mới.
"Thưa ba mẹ con đi học"
Mẹ cô trong bếp đi nhanh ra hỏi: "Ơ không ăn sáng sao con?"
"Dạ không đâu ạ, lát con ghé bà tư mua sữa nậu nành uống là được rồi mẹ"
"Ừ con đi từ từ thôi" nói rồi bà đi lại vào bếp.
"Dạ, vậy ba mẹ con đi học nhé!"
Nhi ra khỏi nhà thì ba mẹ cô bắt đầu ăn sáng, bà tự tay chuẩn bị những món ăn đơn sơ mặc dù gia đình mình khá giả hoặc có thể gọi là giàu cũng được. Chính Long rất yêu vợ mình nhiều lần muốn thuê giúp việc nhưng bà không đồng ý. Tự tay chuẩn bị đồ ăn cho gia đình tuy hơi vất vả nhưng là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của bà. Tuy bà thích vào bếp nấu ăn, nhưng rửa chén là việc của An Nhi, những lúc không có cô ở nhà thì tất nhiên là ba cô rửa.
Buổi sáng An Nhi đi học rồi vậy thì người rửa chỉ có thể là ông, còn Lệ Như thì ngồi nghỉ ở phòng khách.
Chính Long rửa chén ở trong bếp nói vọng ra phòng khách: " Vợ ơi, em lên tầng dọn phòng bên cạnh phòng An Nhi có thể hôm nay Tiểu Khiêm sẽ đến ở!"
"Được để em dọn, mà lát anh đến công ty sẵn tiện đưa em đến siêu thị nhé, phải mua ít đồ nấu món ngon cho Tiểu Khiêm." bà nói vọng từ phòng khách ngược vô phòng bếp
"Được"
Từ nhà đến trường An Nhi không quá xa đi bộ nhanh khoảng chín mười phút là đến, nên thường ngày đi học cô đều đi bộ coi như tập thể dục rèn luyện sức khỏe mặc dù ba cô đã mua cho cô một chiếc xe đạp.
Đến trường vừa lúc hộp sữa đậu nành trên tay đã hết, cô sẵn tiện ném vào thùng rác ở cổng. Rồi đi thẳng vào lớp, giờ này thì lớp cô đã đến gần đủ hết rồi, à không chỉ còn thiếu mình cô thì phải.
"Ôi bé Nhi của tao, cuối cùng mày cũng đến rồi! Đợi mày mòn mỏi cả thanh xuân đấy!"
Đây là Lưu Yến Thư con bạn thân nhất của An Nhi, không biết do ông trời phù hộ hay sao mà cô và nó được học chung từ cấp một đến giờ.
An Nhi nghe con bạn nói thế liền bĩu môi đáp: "Tại tao thức hơi trễ mày"
"Mày thức hơi trễ hay là chân mày ngắn quá đi chậm?"
"Kệ tao, chân mày ngắn được như tao không mà nói?"
Sau khi cô vào lớp, không lâu sau cũng vào học. Có ai hiểu được đầu tuần mà sau tiết sinh hoạt dưới cờ thì lại là tiết lịch sử chứ. Cô thẫn thờ sắp nhắm mắt, không chú ý vào bài học mà suy nghĩ về bản thân.
Đúng là chân Nhi hơi ngắn thật, cô chỉ có một mét năm mươi lăm thôi, ôi lùn hơn chữ lùn, mặc thêm bộ đồng phục chân váy đen với áo sơ mi tay lỡ rộng thùng thình nữa thì cô như học sinh cấp hai vậy.
Mặc dù đã lớp mười hai rồi đấy.
Tuy có chút tự ti về chiều cao nhưng cô rất tự tin về cân nặng. Vì tương đương với chiều cao nên cân nặng của cô chỉ lên xuống ở mức ba mươi chín, bốn mươi và ăn mãi không thấy lên cân tí nào.
Đây chính là ưu điểm của cô, ăn cái gì cũng thoải mái không sợ dầu mỡ nhiều sẽ béo phì. Lùn lùn nhỏ nhỏ cũng dễ thương chứ bộ.
Sau khi qua tiết sử rồi cũng đến những môn khác, cứ hết môn này đến môn kia rồi cũng đến giờ ra về. Cô và Yến Thư thu dọn tập sách, tự nhiên nó thở dài rồi nói với cô.
"Kỳ thi sắp tới đấy, mày tập trung vào đi coi chừng mất cái chức học sinh giỏi như chơi!"
"Tao biết rồi, tao về trước đây!" cô nghe nhỏ bạn nói vậy lại thở dài.
Tuy học chung mười hai năm nhưng cô với nó không bao giờ được đi học chung, nhà hai đứa luôn ngược đường nhau nên luôn đi về riêng.
Buổi trưa ở nhà An Nhi, cô đang ở bếp phụ mẹ làm việc.
Bỗng có ai bấm chuông nhà Nhi, Lệ Như bảo cô ra xem là ai đến. Cánh cửa vừa mở ra đập vào mắt cô là gương mặt của một người đàn ông tuấn tú mắt to, mũi cao, môi mỏng, da trắng gần bằng cô, thậm chí có xu hướng muốn trắng hơn cô. Cô mê mẩn với người đàn ông trước mặt sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy, nhưng lại nghĩ tuy đẹp trai nhưng có hơi già nha.
Lệ Như không thấy ai vào nhà liền ra xem và nói: "Ai đến mà sao con không nói gì vậy Nhi?"
Lúc này An Nhi mới bừng tỉnh, mẹ cô nhìn ra cửa thấy người trước mặt liền cười tươi như hoa lên tiếng.
"Ơ Tiểu Khiêm, con đến rồi à? Mau mau vào nhà"
Mạc Gia Khiêm nhanh chóng rời mắt khỏi cô, quay sang cười chào hỏi bà rồi vào nhà kéo theo đó là một chiếc vali to đùng. An Nhi nhìn mà nghĩ đàn ông con trai gì mà quần áo còn nhiều hơn cả cô, nhưng mọi thứ đâu như cô nghĩ.
"Tiểu Khiêm dạo này thấy con ốm đi nhiều đấy, để bé Nhi dẫn con lên phòng rửa mặt rửa tay rồi xuống ăn trưa"
"Dạ"
An Nhi theo lời mẹ dẫn Mạc Gia Khiêm lên phòng bà chuẩn bị cho anh. Đến phòng anh rồi hai người đang đứng trước cửa phòng, cô không thể ngăn được nỗi thắc mắc mà nói.
"Này chú, sao chú đến nhà tôi sống?"
Mạc Gia Khiêm hơi bất ngờ vì cách gọi của An Nhi dành cho anh, nhìn anh vậy mà gọi bằng "chú" sao? Tuy không hài lòng với cách gọi này cho lắm nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi của cô.
"Tôi phá sản rồi, đến nhà em ở nhờ một thời gian!"
"À...tôi xin lỗi" cô cảm thấy hình như mình vừa chạm vào nỗi đau của người khác lên tiếng xin lỗi.
"Không sao" anh cười nhẹ lắc đầu.
"Vậy tối xuống phụ mẹ, chú vào phòng đi"
"Ừ"
Sau cuộc trò chuyện cô quay lưng xuống bếp phụ mẹ còn anh thì vào phòng sắp xếp lại đồ dùng.
Chiếc vali to lớn lúc nãy được mở ra, An Nhi không biết mình đã chửi lầm anh. Gần hai phần tư chiếc vali đã chưa tài liệu công việc rồi, hai phần còn lại chứa được bao nhiêu đồ chứ.
Mạc Gia Khiêm sắp quần áo vào tủ rồi vào nhà vệ sinh, anh không ngờ mọi thứ cần dùng đều được chuẩn bị đầy đủ trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp vì được quan tâm, dường như anh rất thiếu tình cảm gia đình.
Vệ sinh tay, rửa mặt sạch sẽ, thay một bộ đồ ở nhà thoải mái. Mạc Gia Khiêm xuống bếp để ăn trưa cùng Lệ Như và An Nhi.
Lệ Như thấy anh xuống liền cười bảo: "Tiểu Khiêm đừng ngại gì nhé, cứ coi đây là nhà của mình. Nào cơm canh xong rồi mau ngồi xuống đi con."
Mạc Gia Khiêm bước đến gần bàn ăn ngồi xuống đối diện cô rồi đáp.
"Con không ngại đâu ạ, cô cứ yên tâm"
An Nhi ngồi im lặng xới cơm cho mọi người thì nghe tiếng cửa mở cô liền quay ra nhìn là ba cô về.
"A ba, ba về rồi. Sao hôm nay ba về sớm thế?" cô chào ông rồi đứng lên kéo ông vào bàn ăn.
"À hôm nay nghe mẹ con bảo Tiểu Khiêm đến nên ba về sớm" ông cười cười xoa đầu An Nhi đi đến ghế chính của bàn ăn Lệ Như đứng lên nhường chỗ cho ông, Chính Long sau khi ngồi xuống rồi quay sang trò chuyện với Gia Khiêm: "Tiểu Khiêm đến từ khi nào thế?"
"Dạ con vừa mới đến không lâu" anh lễ phép trả lời.
An Nhi vào bếp lấy thêm bát đũa cho ông rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ mình. Mọi người bắt đầu ăn uống nói chuyện vui vẻ. Bỗng Chính Long lên tiếng hỏi An Nhi.
"An Nhi, con còn nhớ Tiểu Khiêm không?"
Cô đang tập trung ăn uống ngước mặt lên ngơ ngác trả lời: "Con với chú ấy có quen ạ?"
Mạc Gia Khiêm nghe tiếng "chú" đó lại ho nhẹ, một xíu nữa thôi là anh sặc cơm luôn rồi. Anh nhìn cô quan sát kĩ thấy cô lớn hơn hồi trước nhiều rồi mặc dù hơi nhỏ con nhưng cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ mười mấy năm trước mà anh thích.
Chính Long nghe con gái mình nói vậy bất ngờ: "Con không nhớ Tiểu Khiêm à, lúc con còn nhỏ nó hay bế con đi chơi lắm đấy!"
An Nhi nghe ba mình nói mà hoang mang, gì mà bế rồi đi chơi. Ủa cô có quen ông chú già này hay sao?
Mạc Gia Khiêm nhìn gương mặt ngáo ngơ của cô buồn cười nổi hứng muốn chọc cô một chút.
"Chú nói đúng đấy, lúc nhỏ em hay gọi tôi là anh đẹp trai nữa!" anh cười tươi lộ chiếc răng khểnh và má lúm đồng tiền.
An Nhi nghe anh nói mà không khỏi ngạc nhiên thì ra đây chính là lý do cô thấy anh rất quen thuộc, nghĩ rồi cô lại mất hồn vì nụ cười của người nào đó. Ôi răng khểnh, ôi má lúm đồng tiền! Trời ơi cô công nhận ông này có hơi già nhưng vẫn rất là đẹp trai nha.
Mọi người nhìn cô như vậy cứ tưởng cô quên đang cố nhớ lại mà bật cười. Rồi ai cũng tập trung ăn trưa chỉ có cô là mê mẩn cái vẻ đẹp trời ban của anh mà không cảm nhận được mùi vị thức ăn nữa.
Ăn trưa xong An Nhi lên phòng nghỉ ngơi một lát rồi đi học buổi chiều, còn không bao lâu nữa là cô thi học kỳ rồi, lòng tự nhủ phải tập trung học tập. Cuối cấp ba rồi không để năm cuối cùng lại mất danh học sinh giỏi được.
.....
Năm giờ chiều, An Nhi về nhà tay cầm theo 2 ly trà sữa chạy lon ton lên lầu gõ cửa phòng anh, gọi.
"Chú, chú"
Mạc Gia Khiêm mở cửa phòng nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"
"Trà sữa cho chú" An Nhi đưa ly trà sữa trước mặt rồi nói.
Trông ly trà sữa rất ngon nha, hình như là hương matcha. An Nhi đưa ly trà sữa lại gần anh rồi nói.
"Trà sữa matcha full topping, hết bốn mươi nghìn của tôi đấy!"
"Tại sao mua cho tôi?" Gia Khiêm nhìn ly trà sữa, lại quay sang nhìn cô.
"Ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn."
Mạc Gia Khiêm đưa tay nhận ly trà sữa của cô cười tươi bảo.
"Cảm ơn nhé!"
"Không có gì" nói rồi cô quay lưng đi về phòng của mình.
Mạc Gia Khiêm nhìn theo dáng người của An Nhi một lúc cũng trở lại phòng. Lần nay anh không ngồi trên bàn làm việc nữa mà đặt ly trà sữa lên tủ nhỏ bên cạnh giường.
Anh nằm xuống giường lấy tay đỡ đầu làm gối, trong đầu lúc này chỉ là hình bóng của anh và cô nhiều năm về trước.
Lúc đó mỗi khi anh đến nhà, cô đều bám dính lấy anh miệng luôn thốt ra một câu: "Anh đẹp trai ơi bế em đi chơi đi". Cô của lúc nhỏ vô cùng dễ thương trên môi luôn nở nụ cười khiến bao buồn lo trong đầu anh đều bay đi hết.
Lúc mới gặp lại anh cảm thấy An Nhi của bây giờ cũng không khác gì hồi nhỏ, thứ thay đổi là cô thành một phiên bản lớn hơn thôi.
Nhưng giờ anh phát hiện cô đã lớn, biết quan tâm suy nghĩ cho anh dù chỉ là một chút ít. Chắc có lẽ đã đến lúc anh nên thể hiện tình cảm của mình rồi.
Nằm nghĩ một lát Mạc Gia Khiêm trở lại bàn làm việc. Anh chuẩn bị bắt đầu gầy dựng lại sự nghiệp, nếu đã xác định bên cạnh cô thì anh phải thật cố gắng để sau này cho cô được sống vui vẻ, vô lo vô tư.
Sau buổi ăn tối, cả nhà rủ nhau ngồi xem ti vi. Không biết sao hôm nay ba cô lại nổi hứng muốn xem phim ma nữa.
Căn nhà tắt đèn tối om chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ màn ti vi. An Nhi ngồi cùng ba mẹ mình, còn anh thì ngồi ghế đơn.
Tranh thủ lúc phim vẫn chưa xuất hiện ma, An Nhi chạy vào bếp lấy tô dâu tây trong tủ lạnh rồi nhanh chóng quay lại chỗ ngồi.
Cả nhà xem phim chăm chú đến lúc rùng rợn nhất, con ma nữ đó xuất hiện nó mặt bộ đồ trắng, tóc xõa kéo dài xuống từng bật cầu thang, gương mặt trắng bệt, đôi mắt hiện lên những đường chỉ máu đỏ rực. Đột nhiên có hai hàng máu từ hai đôi mắt của con ma nữ đó chảy ra.
Trời ơi kinh khủng quá, Lệ Như hình như cũng hơi sợ mà ngồi sát qua chồng mình. An Nhi kêu gào trong lòng, mẹ cô có chồng để dựa dẫm vậy cô dựa vào ai đây? Cô đâu thể bay sang ôm anh, có thân thiết gì lắm đâu.
Nghĩ vậy An Nhi chỉ còn cách ôm chặt tô dâu tây trong lòng, mồ hôi từ hai bên thái dương chảy từ từ xuống cổ cô.
Mạc Gia Khiêm lúc này không để ý đến màn hình ti vi mà nhìn sang cô xem cô phản ứng thế nào. Anh buồn cười khi nhìn thấy cô sợ tái xanh mặt, mồ hôi chảy như có nước đổ từ trên đầu xuống. Cô gái này lớn như vậy mà vẫn sợ ma sao?
Định quan tâm hỏi cô có ổn không thì phim hết nhìn cô dần trở lại bình thường. Xong chuyện mọi người đều trở về phòng ngủ, cũng gần mười giờ rồi.
Gần mười hai giờ khuya đèn trong phòng An Nhi vẫn còn sáng, cô học bài xong đứng lên mở cửa phòng đi nhẹ nhàng từ bước đến cầu thang đi xuống nhà.
Căn nhà đã tắt đèn tối om nên An Nhi phải đi từ từ cẩn thận, đột nhiên đầu cô đâm vào một thứ gì đó mềm mềm cứng cứng. Cô nhớ rõ ràng là chỗ này đâu có trưng bày cái gì hay đâu có tường đâu, cô đập cái gì thứ gì vậy trời.
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh bộ phim ma lúc nãy, bản thân không làm chủ được lời nói hét lên.
"Aaa...ưm, ưm...ma, ma kìa"
Lúc này An Nhi còn hoảng hơn nữa khi có cái gì bịt miệng mình lại. Chợt cảm nhận được hơi thở đều đặn bên tai mình, tiếp đó nghe được giọng của Mạc Gia Khiêm thủ thỉ bên tai.
"Là tôi đây...em bình tĩnh, tôi không phải ma"
Trong bóng tối An Nhi đâu nhìn thấy nụ cười của anh, giống như vừa trêu chọc cô thành công.
Phía An Nhi khi vừa nghe được giọng nói của anh có phần nào bình tĩnh lại, chưa bao lâu thì lại nghe được giọng nói của anh.
"Sao giờ này em vẫn chưa ngủ?"
"Tôi ôn bài, sắp thi rồi."
"Vậy em ra đây làm gì?"
"Tôi khát nước"
"Có cần người đi cùng không?"
"Không cần đâu, tôi tự đi được"
Nói rồi cô lách qua một bên bước xuống một bậc thang lại nghe tiếng anh nói.
"Nếu một lát đụng phải thứ gì thì đừng la lên đấy nhé"
An Nhi nghe lời hù dọa của anh thì cảnh tượng trong phim lúc nãy hiện ra trong đầu. Cô sống mười bảy năm rồi vẫn chưa từng thấy ma nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ sợ làm sao, vẫn là có người đi chung tốt hơn.
"Chú đi chung với tôi cũng được"
An Nhi tự nghĩ, mới vừa từ chối người ta, bây giờ lại muốn người ta đi chung có phải là cái tự vả hơi mạnh rồi không?
Mạc Gia Khiêm nghe được câu trả lời vừa ý từ cô, mỉm cười đi cùng cô xuống bếp.
An Nhi mở tủ lạnh lấy chai coca uống, đột nhiên bị anh giật lấy đậy nắp cất vào tủ lạnh thay vào đó là chai nước suối và bảo.
"Khuya rồi uống coca không tốt"
Cô bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, đây là thứ cô thích uống chỉ xếp sau trà sữa vậy mà tên đàn ông không thân không thiết này lại dám ngang nhiên ngăn cản không cho cô uống.
An Nhi hết bĩu môi chuyển sang liếc anh không thôi, còn nói:
"Này có trả lại cho tôi hay không?"
"Được tôi trả em, vậy tôi lên phòng trước nhé"
Mạc Gia Khiêm nắm được điểm yếu của An Nhi rồi, muốn cô người yêu tương lai của anh chịu nghe lời thì phải dùng biện pháp mạnh này.
"Chú!!!"
Lửa giận trong người An Nhi lại càng tăng vì người đàn ông trước mặt dám lấy cái nỗi sợ ma ra ức hiếp cô.
"Sao? Em chọn cái nào?" Mạc Gia Khiêm cười thích thú khi trêu chọc cô thành công.
"Được rồi đưa nước suối đây."
Ngoài miệng nghe lời anh vậy thôi, chứ trong lòng An Nhi đã nghĩ sẵn kế hoạch trả thù cái con người xấu tính này. Cô cầm chai nước uống một hơi rồi nói.
"Xong rồi, về phòng thôi" vừa dứt lời cô bước đi.
Mạc Gia Khiêm đi phía sau, còn An Nhi đi phía trước. Lúc vừa đến cửa phòng, cô đột nhiên quay lại nhìn anh. Mạc Gia Khiêm thắc mắc hỏi.
"Sao vậy?"
An Nhi dồn hết sức vào chân trái, tay phải mở cửa trước. Cô nhanh chóng giơ cao chân lên dậm một cái thật mạnh lên chân anh rồi bay vào phòng khóa cửa lại, trong lòng cười thầm còn mắng anh một câu "Cho cái tội dám ức hiếp cô!".
Mạc Gia Khiêm đau điếng bàn chân, như muốn hét to lên rồi lại cố nén xuống chỉ nói một câu.
"Phương An Nhi, em định dậm nát chân tôi à?"
.....
Sáng sớm An Nhi mang bộ mặt thiếu ngủ, quanh mắt hơi thâm đen ra khỏi phòng. Hôm nay cô lười buộc tóc nên xõa ra tự nhiên, nhìn rất xinh đẹp thêm vài phần đáng yêu.
Mạc Gia Khiêm đã thức từ sớm ngồi ở phòng khách trò chuyện với Phương Chính Long, thấy An Nhi đã ra khỏi nhà đi học, anh cũng vội vàng đứng lên chào ông rồi đi cùng cô.
An Nhi đi trên đường cứ nghe có tiếng chân phía sau mình, quay người lại thì thấy Mạc Gia Khiêm tuy buồn ngủ mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn rất để ý sự đẹp trai của anh.
Mạc Gia Khiêm hôm nay mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean đen, phối thêm chiếc áo khoác vừa to vừa dài bên ngoài thì đúng chất soái ca trưởng thành rồi.
Mạc Gia Khiêm thấy An Nhi quay lại nhìn mình thì nhanh chóng đi đến bên cạnh cô và nói.
"Sau này hạn chế thức khuya lại, nhìn em bây giờ rất xấu đấy!"
Ngoài miệng cứ chê bai An Nhi nhưng trong lòng lại cảm thấy cô bây giờ vô cùng đáng yêu bởi cái mặt buồn ngủ đến ngáo ngơ, cộng thêm cái thân bé xíu xìu xiu.
Mạc Gia Khiêm đột nhiên cảm thấy hình như mình đang làm việc sai trái vì theo đuổi một đứa trẻ đang ở lứa tuổi vị thành niên.
Cũng đúng thôi An Nhi giờ chỉ mới 17 tuổi thôi mà.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play