Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chapter 1: Tai nạn ập đến

Trời xanh cao vút, một màu trong xanh pha thêm chút khói sương, phía bên dưới là biển cả rộng lớn, gió thổi lồng lộng, từng đợt sóng dào dạt vỗ vào mạn thuyền và đàn hải âu bay lượn.

Một đoàn người đang tập trung ở bến tàu để lên du thuyền đi đến đảo Hawaii du lịch, một thanh niên trẻ tuổi đang bước lên chiếc du thuyền sang trọng.

Đi theo sự sắp xếp của nhân viên du thuyền, hắn ta được dẫn đến một căn phòng nhỏ.

Sau khi cất hành lý xong, hắn nằm trên giường một tí rồi bước ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, bước chân từng bước lên cầu thang để đến boong tàu, từng bước chậm rãi đi lên.

Sau khi tìm được chỗ thích hợp, hắn lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra.

Mở nguồn điện thoại lên và mở ra ứng dụng xem video, là một tín đồ của thể loại phim tài liệu và sinh tồn ở những nơi ít người sinh sống, đi đâu hắn cũng có thể xem mà không chán.

Hạo Thiên một tên 'bình thường', vẻ ngoài ưa nhìn, cao một mét bảy, thân hình không quá gầy cũng chẳng quá mập, tính cách thận trọng, khá nhát gan.

Đứng trên du thuyền, Hạo Thiên cầm điện thoại xem video về sinh tồn nơi hoang dã đầy khó khăn, đúng là một trải nghiệm đặc biệt.

Hạo Thiên vừa xem vừa tỏ ra thích thú và cũng mong muốn mình có thể trải nghiệm một lần...

Trong video người thử thách tự nhiên đã rời khỏi trực thăng và tiến vào rừng tự nhiên để bắt đầu cuộc thử thách tồn tại nơi rừng sâu nước độc…

Người đón nhận thử thách đặt chân vào một khu rừng nổi tiếng là hoang sơ nhất thế giới, rừng Amazon.

Những con thú nơi đây vô cùng khát máu, dữ tợn và đáng sợ, còn có những đầm lầy chết chóc...

Vừa lúc xem đến đoạn hấp dẫn nhất thì bỗng nhiên xuất hiện những âm thanh rộn ràng, Hạo Thiên nhìn về hướng phát ra âm thanh, hắn có vẻ thích thú và tắt video đi rồi đút chiếc điện thoại của mình vào túi quần.

"Lát nữa về phòng mình sẽ xem tiếp vậy...” Đi xem náo nhiệt một chút vậy.

Xoay người lại, Hạo Thiên đi về phía ồn ào, hắn liền nhìn thấy trên boong tàu chính là một nhóm người la hét ôm xòm.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở đầu du thuyền, các chàng trai thì tràn đầy ngưỡng mộ, các cô gái thì cùng chung một biểu cảm ghen ghét.

Một người đàn ông soái ca trong bộ 'vest' trắng sang trọng, thanh lịch và trên tay cầm một bó hoa bước đến.

Cô gái kia thì đang đứng ở gần mũi du thuyền, cô nàng khá dễ thương, xinh đẹp và mặc một bộ đồ khá tráng lệ.

Chàng trai đó đang chuẩn bị tỏ tình với cô gái đó, nhìn khung cảnh khá lãng mạn, nhưng đối với Hạo Thiên chưa một lần yêu thì... 'Cạn lời.'

“Woah... Woah... soái ca Tống Thanh Vũ của trường chúng ta sắp tỏ tình với mỹ nhân Diệp Ngân rồi!”

Nói qua một chút về chuyện này, Tống Thanh Vũ đã theo đuổi Diệp Ngân ngay từ khi họ còn học ở trường và cho đến hiện tại thì Diệp Ngân vẫn chưa có bất cứ động thái nào.

“Diệp Ngân, làm bạn gái của tớ nhé!” Tống Thanh Vũ gương mặt soái ca, tay đưa bó hoa, ánh mắt đợi chờ.

Hôm nay, Tống Thanh Vũ chọn cách tỏ tình với Diệp Ngân trước nhiều người như thế này cũng vì đám học sinh khoá dưới bày kế cho, nhưng kết quả chưa biết ra sao. Có thể là phản tác dụng, cũng biết đâu được cô nàng đồng ý.

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Đám đông hô hào.

“Tống Thanh Vũ không chỉ đẹp trai mà còn rất giỏi, nghe nói đã trúng tuyển vào ba tập đoàn lớn của thế giới.” Một người qua đường nào đó.

“Nữ thần Diệp Ngân của chúng ta cũng đâu thua kém, người đẹp, thanh âm lại ngọt ngào, đa tài đa nghệ, đã được tập đoàn Quốc Tế cấp thế giới chọn rồi.” Người đi cùng người qua đường.

“Tống Thanh Vũ thổ lộ với Diệp Ngân thật sao? Thật quá ngưỡng mộ tới mức phải ghen ghét, phải chi người được thổ lộ là ta thì quá tốt rồi.” Một cô gái khá xinh đẹp khao khát.

“Diệp Ngân, nữ thần của tôi, chẳng lẽ hôm nay cô ấy sẽ thuộc về người khác?” Anh chàng si tình.

“Chuyện tình trên tàu Titanic thời hiện đại đây rồi!” Một nhân vật rất thần bí.

“Biết ăn nói không vậy? Nếu là Titanic thật thì chúng ta sẽ phải trôi nổi trên biển đấy!” Chắn chắc nhân vật này là tác giả.

“Tống Thanh Vũ…”

“Diệp Ngân…”

Ồn ào, huyên náo... Cô nàng Diệp Ngân cũng chưa nói ra quyết định là có chấp nhận hay từ chối tình cảm của Tống Thanh Vũ, chỉ có những tiếng hô "Đồng ý!" của mọi người xung quanh.

Hạo Thiên đứng từ xa mà lòng như đau thắt, hâm mộ có, cười khổ cũng có luôn (ai chưa có người yêu sẽ hiểu ha ha ha).

Bỏ qua sự ồn ào từ đám đông, Hạo Thiên thu hồi ánh mắt, Hạo Thiên nhìn về phía biển rộng, lần này bọn họ tốt nghiệp, trường học khó khăn lắm mới ra được một quyết định tổ chức đi du lịch như thế này.

Hạo Thiên nhớ rất rõ, này du thuyền đi chính là đi đến đảo Hawaii, từ bến cảng xuất phát cho đến đảo Hawaii thì ven đường phong cảnh quả thực tuyệt đẹp.

Hắn cũng sẽ không bỏ qua phong cảnh đẹp không xem mà ngây ngốc chạy tới xem náo nhiệt, để rồi tìm cho chính mình sự khóc trong lòng rồi phá hủy tâm trạng đang tốt đẹp của bản thân.

Hắn cũng từng nghĩ tới yêu đương, nhưng chính hắn không muốn làm chính mình bạn gái chịu khổ.

Gia cảnh của Hạo Thiên cũng không khá giả gì mấy, tất cả mọi thứ hắn đều phải tiết kiệm đủ đường mới có khả năng tồn tại ở nơi thành phố không ngủ này. Cho dù bạn gái không thèm để ý, nhưng hắn không đành lòng, nên hắn quyết định cô đơn.

Nhìn từ bên ngoài, Hạo Thiên cũng khá đẹp trai, chỉ mỗi tội là không bằng các soái ca ngoài kia, đúng là dầm trong tim mà.

Không phải Hạo Thiên không lãng mạn, mà sự thật là gương mặt hắn có chút 'gian gian' nên khi càng cố tỏ ra ga lăng hay ngầu lòi đều không phù hợp với hắn.

Vì lý do đó mà Hạo Thiên đã chọn cho mình sự độc hành (thật ra là chẳng ai dòm ngó, vì xung quanh hắn là các nam thần, soái ca...).

Đang ngắm cảnh và suy ngẫm về bản thân mình thì...

Bỗng nhiên, du thuyền rung lắc mạnh, bầu trời tối sầm lại, sấm chớp liên hồi, mặt biển đang lăng tăng thì giờ bắt đầu cuồng cuộn nổi lên.

Thời tiết biến hóa cực nhanh, thế cho nên boong tàu người trên đều không có phát hiện, thẳng đến một đạo thanh lôi rơi xuống, đem không trung cấp xé thành hai nửa.

"Death is like the wind, always by my side. Cái chết tựa như cơn gió, luôn ở bên cạnh tôi.” Trích lời nói của một vị tướng siêu mạnh trong một tựa game nào đó, rất hợp cho sự việc đang diễn ra, cơn bão ập tới thật bất ngờ không hề có sự dự báo trước.

“Gầm...”

“Bão đang tới! Mời các vị hành khách mau chóng rời khỏi boong tàu!”

Tiếng cảnh báo của du thuyền ngay lúc này kêu vang, nguyên bản bình tĩnh mặt biển mãnh liệt lên, cuồng phong gào thét, du thuyền không chịu nổi mà lay động, không có bất luận cái gì chuẩn bị, người trên boong tàu như tranh nhau mà té lăn tròn.

Sóng biển như không muốn chờ đợi bọn họ đứng vững, ngay lập tức một đạo sóng lớn liền đánh tới.

Biển động quả thực khủng bố, thời tiết thay đổi bất thường, các đám mây đen kéo đến cuồn cuộn không ngừng, mưa to tầm tã trút xuống.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được sợ hãi, trên boong tàu các tiếng kêu gọi cùng tiếng cảnh báo dồn dập ở bên tai mỗi người.

Sóng biển ngày một lớn, nó còn liên tục đập vào mạn thuyền, chiếc du thuyền hiện tại như cây lục bình trên sông vậy, có thể bị sóng đánh lật bất cứ lúc nào.

“Xui thật...” Hạo Thiên vừa cảm thán vừa chạy về phía chiếc phao.

Hạo Thiên lúc này đang hối hận khi trước tại sao lại không chịu ở nhà mà lại lên chiếc du thuyền này.

Cũng may Hạo Thiên đã kịp bắt được cái phao cứu sinh, tuy nhiên cơn bão quá to đã làm cho du thuyền chao đảo kinh hồn, Hạo Thiên cũng vì thế mà bị hất bay xuống biển và bị dòng nước cuốn ra xa.

Dù Hạo Thiên đã đem hết toàn lực, gào rống, ý đồ chống lại dòng nước, nhưng một làn sóng biển đánh tới càng mãnh liệt. Hắn cố bơi được một tý thì một cái gì đấy đập thẳng vào người hắn.

Hạo Thiên hắn bị lôi cuốn vào tâm của xoáy nước và biến mất trên mặt biển. Sẽ chẳng ai biết hắn còn sống sót hay không.

Trở lại với du thuyền, mọi người trên đấy vô cùng hoảng loạn tìm cách thoát thân, nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến, một cơn sóng cực lớn cao chừng năm đến mười mét đập thẳng vào và nuốt chửng chiếc du thuyền.

Cơn bão đã đến quá nhanh, nó cũng diễn ra chưa được mười phút thì đã đem tất cả mọi người cùng chìm sâu vào đáy biển.

Màn đêm dần dần buông xuống, tất cả mọi thứ đều chìm xuống đáy biển đen ngòm.

Cũng vào lúc này, một nhóm người ăn mặc kì lạ đứng giữa không trung, họ tập trung lại và thực hiện một điều gì đó.

Không biết chuyện cơn bảo này là tự nhiên hay do bàn tay của những người đó thao túng, nhưng có thể chắc chắn rằng chuyện này không bình thường.

Cũng song song với chuyện này, ở một số đoạn thời gian cũng bị như thế này.

Quá khứ cũng đã có những sự việc tương tự, bão đến và đi như một cơn gió.

________________________________________________

Mọi người có thắc mắc họ là ai không? Và Hạo Thiên sẽ còn sống hay không?

Cảm ơn mọi người đã xem truyện! Cám ơn rất nhiều!!!

Chapter 2: Hệ thống

Trên bãi biển, một người thanh niên đang bị hôn mê nằm ngay trên bờ cát trắng.

Một âm thanh tràn đầy máy móc vang lên.

“Hoàn thành kết nối hệ thống. Người chơi nhận được quà tặng cho người mới, xin hỏi có muốn mở ra hay không?”

“……”

“Người chơi đã hôn mê, quà tặng tạm thời giữ lại.”

Một lát sau, người thanh niên đó tỉnh lại, hắn ôm đầu và bắt đầu nhìn ngó khắp người.

“Đây là…”

“Mình còn sống sao?”

Mặt biển gió êm sóng lặng, thậm chỉ có thể nói là cảnh sắc mê người, dường như phía trước bão táp chưa bao giờ xuất hiện qua. Hắn ta tự đánh vào tay mình một cái để xác xem mình còn sống hay không, một cơn đau đớn kéo tới. Này đều không phải là nằm mơ, hết thảy đều là sự thật.

Hướng về bốn phía nhìn nhìn, từ bỏ tầm nhìn xa xăm nơi biển cả, sau lưng chính rừng cây, lê thân hình đầy vẻ mệt mỏi đi tới dưới bóng cây nghỉ ngơi.

Hạo Thiên cũng không phải loại người dễ dàng bi quan, lúc du thuyền gặp tai nạn không mong muốn thì tất nhiên sẽ có đội cứu hộ đi tìm người mất tích, hắn cũng chỉ đành chờ đợi, ngồi dựa lưng vào gốc cây và nhìn về phía xa xa biển cả.

Không biết bản thân đã ngâm mình trong nước biển bao lâu, bây giờ cả người Hạo Thiên đều đã ướt sũng, muối biển dính trên người càng khiến cho hắn có cảm giác rất khó chịu, cứ bứt rứt, lớp da cứ dính dính vào lớp quần áo ẩm ướt bên ngoài.

Để giảm bớt sự khó chịu, hắn đành cởi áo mình ra vắt cho ráo nước rồi phơi cho khô.

Đến lúc khô thì chỉ cần phủi đi lớp muối biển bám ở trên áo và người đi là thoải mái hơn rất nhiều.

“Xem ra nhờ có chiếc phao này nên mình mới không chôn thây nơi đáy biển. Trên đảo cũng không thấy dấu vết hoạt động của con người, nếu không sai thì đây có lẽ là một đảo hoang! Tạm thời cũng chưa khẳng định được điều gì, đành phải hi vọng đều tồi tệ không xảy ra!” Hạo Thiên nhìn chiếc phao trên mặt đất mà nói.

Bỗng vang lên giọng nói đầy máy móc: “Tít --- Hệ thống khởi động!”

“Người chơi đã tỉnh lại, đã có thể nhận quà tặng, xin hỏi có muốn mở hay không?”

Hạo Thiên giật mình, trực tiếp hô to: “Ai đấy!”

"..."

Đưa mắt đảo quanh, hắn không nhìn thấy bất cứ người nào ngoài cát biển và cây cối.

Ngơ ngẩn một lúc, Hạo Thiên cười khổ, nhìn dáng vẻ của chính hắn lúc này thật sự quá mệt mỏi, đó có lẽ chỉ là ảo giác do bản thân hắn tưởng tượng ra mà thôi.

Nhưng mà, trước mặt hắn liền xuất hiện một màn hình điện tử, giao diện hiện lên một cái hộp quà, ở này phía dưới còn lại là hai sự lựa chọn.

Đồng thời, một âm thanh đầy máy móc kia lại vang lên, “Xin hỏi người chơi có muốn mở hay không mở gói quà tặng?”

Hạo Thiên cũng có chút giật mình, tuy nhiên thường ngày hắn vẫn thường chơi game dạng như này nên cũng chả có gì là bất ngờ cho lắm. Cảm giác như chơi game thực tế ảo làm hắn rất đỗi quen thuộc.

“Đây là cái gì công nghệ giả lập đây sao?” Chỉ là trước mắt xảy ra tình huống như vậy, làm Hạo Thiên có chút ngơ ngác.

Cũng không biết hệ thống này rốt cuộc là cái quỷ gì, không suy nghĩ gì nhiều hắn nhấn vào nút chọn mở quà tặng.

Ngay sau đó, màn hình điện tử lập tức nhảy ra <> cùng <> là hai quyển sách.

“Này, này, chuyện này là sao? Trên đảo hoang còn cho hai cuốn sách?” Hạo Thiên mắt mở trừng trừng ngạc nhiên.

“Tít --- Bắt đầu phát vật phẩm quà tặng.”

“A...a...!” Hạo Thiên trực tiếp hét lên một tiếng, sự đau đớn làm hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Cơn đau đầu thoáng chốc bộc phát, trong đầu Hạo Thiên như có thêm rất nhiều kiến thức mới vậy.

Cũng may sự đau đớn tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Hạo Thiên sắc mặt dần dần khôi phục bình thường.

“Tít --- Người chơi tiếp nhận quà tặng thành công!” Âm thanh máy móc đúng lúc này vang lên làm Hạo Thiên không biết vừa rồi là chuyện như thế nào.

“Đùa với mình sao? Quà tặng cho người mới là hai quyển sách? Trên hòn đảo hoang này thì hai quyển sách để làm gì? Nếu như hệ thống game mới mà như vậy thì sẽ bị tẩy chay ngay khi vừa ra mắt.” Hạo Thiên cảm thán.

Lại nghĩ đến vừa rồi hệ thống nhắc nhở, Hạo Thiên sờ soạng khắp người lại không thấy quà tặng đâu.

“Hệ thống kia hai quyển sách để chỗ nào vậy?” Hạo Thiên hỏi đến.

“......”

Hạo Thiên cảm giác có phần bực bội, hoá ra hệ thống còn biết lừa gạt người, nói là tiếp thu thành công nhưng một mảnh giấy cũng chả có.

Nằm ở trên bờ cát, Hạo Thiên hai mắt xuất thần, trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn.

Nghĩ đến những năm tháng tuổi thơ, những lần chơi dại của bản thân mà cảm thán. Nghĩ rằng gà có thể bay lên trời, liền đem gà mái lên tầng thượng mà thả xuống, làm hại hôm đó vừa ăn gà luộc vừa bị mắng. Rồi nào là chuyện trộm vặt trái cây nhà hàng xóm, rồi những lần chống đối lại sư phụ mà bị hành te tua.

Nghĩ lung tung được một lát, hắn bỗng nhớ đến cha mẹ mình, chưa báo hiếu cho họ được ngày nào mà giờ đây lại bị lạc đến nơi đảo hoang này, không biết còn có cơ hội sống sót để mà trở về gặp họ. Hắn chỉ đành trông chờ vào đội cứu hộ, mong sao bọn họ có thể nhanh chóng tìm ra hắn.

Tuy rằng ở dưới bóng cây nghỉ ngơi, nhưng thời tiết nóng bức, Hạo Thiên sáng sớm đã khát đến không chịu nổi, hắn có thể cảm giác được, cổ họng hắn như đang cháy vì khát.

Người không ăn cái gì có thể sống bảy ngày, nhưng ba ngày không uống nước sẽ không sống nổi, Hạo Thiên phỏng chừng, hắn ít nhất đã có một ngày không có giọt nước nào vào miệng.

Vận khí không tồi, ở thật xa Hạo Thiên liền nhìn đến cây dừa có không ít trái dừa, nhưng mới là đến gần, trong đầu hắn tràn ra một đống kiến thức về loại cây này.

“Cây dừa: Họ cau dừa, thuộc loại thực vật thân cây cao to, cao mười lăm đến ba mươi mét, thân tráng kiện, lá đơn xẻ giống lông chim, gốc to thường có đám rễ nhỏ, cuống lá cứng cáp, quả có dạng gần như hình cầu, trong quả có chứa nước và phôi nhũ…”

Hắn tuy rằng không phải dạng người học dốt, tuy nhiên cũng không phải dạng học bá, chuyện liên quan đến cây dừa kỹ càng tỉ mỉ tri thức như vậy, hắn dám khẳng định, tuyệt đối không phải chính mình biết được.

“Hóa ra hệ thống kia đem hai quyển sách chuyển hóa thành toàn bộ kiến thức vào chính trong đầu mình!” Hạo Thiên giác ngộ được bản 'hack game' (gian lận trong trò chơi).

Mà khi hạ chuyện quan trọng nhất vẫn là bổ sung nước, Hạo Thiên đem hệ thống sự tình đặt ở một bên.

Đi lại gần mấy quả dừa, Hạo Thiên cầm lấy một cái trái dừa, quơ quơ, bên trong truyền đến tiếng nước, nhưng cũng không nhiều, cuối cùng hắn cũng có chút nước vào người.

Hạo Thiên qua lại vài lần, đem hết những trái dừa gần đó về bóng cây mát gần đó, theo sau từ trong túi lấy ra một con dao găm.

Tuy là, bình thường sinh viên là sẽ không tùy thân mang theo dụng cụ sắc bén, bất quá lúc trước Hạo Thiên mê con dao của người thử thách hoang dã mà hắn hay xem, hắn tâm huyết dâng trào lên mạng mua một con dao y như thế.

Hạo Thiên cảm thấy có chút may mắn cho chính mình lần này vì đã đem theo con dao này bên mình, lại đúng lúc có thể dùng.

Nước dừa cũng không phải rất nhiều, một trái dừa cung cấp nước thế này không đủ để thỏa mãn Hạo Thiên.

Sau khi uống hết ba, bốn trái dừa thì Hạo Thiên mới dừng lại, cảm giác mãn nguyện khi được uống nước lúc này không khỏi làm hắn ngây ngất.

Đến giờ này, Hạo Thiên còn năm sáu trái dừa, nhưng ở hoang đảo có khả năng không có nước ngọt, nên tiết kiệm vẫn tốt hơn, biết đâu ngày nào đó những trái dừa có thể cứu chính mình một mạng.

Trái dừa ở nơi hải đảo là một thứ rất tốt, trừ bỏ nước dừa có thể giải khát ra thì thịt dừa cũng quan trọng có thể dùng làm thức ăn.

Hiện tại Hạo Thiên trên người cũng chỉ có một con dao găm, ngoài ra thì chả còn gì khác, hắn đang nghĩ tới chỉ có mỗi con dao găm thì làm sao để sinh tồn trong mấy ngày này để đợi đội cứu hộ.

Dùng dao bổ quả dừa ra làm đôi, bên trong là một màu trắng sữa, nhìn thôi là đã cảm giác được độ béo của nó.

Dù sao trên đảo hoang này cũng chẳng có ai, Hạo Thiên liền dùng tay móc ra từng chút thịt dừa tươi mà bỏ vào miệng.

Nếu là ở nhà hay đâu đó có nhiều người mà lại ăn uống kiểu này thì bị cho là kẻ ăn xin hoặc là bị bệnh, ăn như vậy vừa không sạch sẽ vừa không giữ được thẩm mỹ.

Tuy nhiên không thấy ai trên đảo ngoài bản thân hắn cộng với việc hắn đang rất đói thì cũng chẳng thể nào trách móc hắn được.

Người đời có câu: "Bần cùng sinh đạo tặc..." Ý nói nghèo đói tới mức phải đi làm cướp, cướp không nổi thì chỉ còn nước đi làm ăn mày.

Hạo Thiên mới ăn một được một ít thịt dừa thì có âm thanh gì đó là từ trong rừng truyền đến.

Hiện tại đối với người thanh âm, Hạo Thiên có thể nói là cực độ mẫn cảm, hắn có thể khẳng định, thanh âm này cũng không phải ảo giác.

“Chẳng lẽ là có người giống mình, là du thuyền gặp tai nạn trên biển giờ lại hội ngộ với du khách chăng?”

Không có chút nào do dự mà, Hạo Thiên đứng dậy hướng tới âm thanh đó mà chạy đi.

Chapter 3: Rắn và người đẹp

Cánh rừng bên ngoài có không ít thấp bé bụi cây, hơn nữa cành lá rất là tươi tốt, khứa trên da, tuy rằng không có chảy máu, cũng chỉ lưu lại một vết trăng trắng, cũng đủ làm người cảm thấy đau đớn.

Tuy rằng trong lòng vội vàng, nhưng rơi vào đường cùng Hạo Thiên chỉ có thể hạ chậm tốc độ.

Phải biết rằng, tại đây trong rừng cây, bất luận trên người bị thương chỗ nào đều có khả năng gây ra những tình huống nguy hiểm, ở một nơi hoang sơ như thế này mà còn không có thuốc hoặc không ai giúp đỡ thì khả năng dẫn đến tử vong là rất cao.

Cũng may bụi cây ở đây chỉ ở tầm thấp, thâm nhập một khoảng cách sâu, có thể nhìn thấy, phần lớn là cây cối cao to.

Thanh âm nơi phát ra cũng không phải rất xa, không đến trăm mét, Hạo Thiên đó là nhìn thấy nơi xa một nữ tử ngồi ở trên mặt đất. Nhìn kĩ, hóa ra là hoa khôi trường mình, Diệp Ngân.

Không biết Diệp Ngân đang làm gì ở nơi này, trên người chỉ còn mặc nội y và ôm chiếc váy. Làn da trắng trẻo, khuôn mặt xinh đẹp, cùng đôi chân mượt mà thon dài. Chả khác nào mỹ nhân nơi rừng sâu.

Không khoa trương nói, đây là trên hoang đảo mỹ lệ nhất phong cảnh, nhưng Hạo Thiên lúc này không có tâm tư đi thưởng thức.

Ở kia Diệp Ngân trước mặt, một cái toàn thân màu đỏ đậm, chính là một con rắn. Ngay lập tức hệ thống hiển thị như ghi chú trước mắt Hạo Thiên.

“Rắn hoa cỏ, là loại rắn có kích cỡ vừa và nhỏ có chứa chất độc nhẹ, đầu hình tròn; sinh sống ở gần vùng núi, ao hồ, ruộng đồng, khe suối, thường gặp ở trong bùn…”

Hiển nhiên là bị dọa rồi, Diệp Ngân khuôn mặt hoảng sợ, cảm giác như đang muốn khóc đến nơi. Rốt cuộc nhịn không được, Diệp Ngân lên tiếng hô to: “Cứu, cứu mạng!”

Lời còn chưa dứt, Hạo Thiên chợt một bên bụi cỏ nhỏ nhảy ra, nắm lấy cái đuôi con rắn vung lên đập thẳng vào thân cây to lớn gần đó.

Thanh âm đột nhiên im bặt, Diệp Ngân ngơ ngác nhìn và quên mất sự sợ hãi.

Cùng Diệp Ngân tương phản, Hạo Thiên lại là có chút thấp thỏm, tuy rằng biết con rắn này độc không chết người, nhưng dù sao cũng là hơi độc, nếu là bị cắn một cái còn cộng thêm việc không có thuốc chữa trị thì cái chết khẳng định là không tránh được.

Nghĩ đến đây, Hạo Thiên đối với chính mình cũng là rất là khâm phục sự dũng cảm của mình.

Mới vừa rồi hắn còn sốt ruột, sợ có cái gì ngoài ý muốn, không rảnh lo quá nhiều liền đem con rắn mà quất thẳng vào cây.

Nếu là đặt ở ngày thường, dù cho biết con rắn này độc không chết người, hắn cũng tuyệt đối sẽ không tay không đi bắt, ít nhất sẽ chuẩn bị một cây gậy gỗ, nhưng hiện tại con rắn đã nằm trên tay, nói cái gì cũng chả còn ý nghĩa.

Sau khi giết được con rắn, Hạo Thiên nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại, nhìn Diệp Ngân một cái thì bị cô nàng hét một tiếng: “Không được nhìn.”

Hạo Thiên ngay lập tức quay lưng về phía sau, lẳng lặng đi sang một bên. Sau khi xong xuôi thì Diệp Ngân mới đi tới cạnh Hạo Thiên.

Vốn tưởng rằng, chỉ có chính mình còn sống, nhưng hiện tại lại gặp được người cùng chung hoàn cảnh thì Hạo Thiên cảm thấy như được an ủi phần nào.

Nhìn Hạo Thiên, Diệp Ngân hổ thẹn rất nhiều, cũng là có chút mất mát, chính mình như thế nào cũng là hoa khôi trường học, chẳng lẽ chính mình thân thể liền không có bất luận cái gì lực hấp dẫn sao, đi một cách dứt khoát như thế, không thèm quay đầu nhìn lén một cái.

Cái này gọi là đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, đại khái chính là như thế.

Hướng tới Hạo Thiên rời đi phương hướng đi đến, mặt mang vẻ xin lỗi, Diệp Ngân hướng tới Hạo Thiên đi đến: “Xin lỗi, vừa rồi là ta thất lễ.”

Xác định Diệp Ngân đã mặc xong rồi quần áo, Hạo Thiên lúc này mới xoay người lại, ngữ khí bình đạm: “Không có gì! Chỉ là thấy người gặp nguy hiểm nên xông ra tương cứu thôi.”

“Đúng rồi, ta tên Diệp Ngân.” Thấy Hạo Thiên không có để ở trong lòng, Diệp Ngân trong lòng nhẹ nhàng thở ra, báo ra tên của mình.

“Hạo Thiên. Sinh viên trường Vương Kinh.” Hắn ta điềm tĩnh nói.

“Tôi cũng học ở trường Vương Kinh.” Diệp Ngân nói.

Tuy rằng trước giờ Diệp Ngân và Hạo Thiên chưa có bất cứ qua lại hay gì. Nhưng hiện tại có người đồng hành thì cũng đỡ hơn một mình.

Lại nghĩ tới mới vừa rồi chính mình chưa từng nói lời cảm tạ, Diệp Ngân mở miệng nói: “Vừa rồi thật là cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi giúp đỡ thì có lẽ ta đã mất mạng rồi.”

“Đổi lại là những người khác, cũng sẽ làm như vậy.” Hạo Thiên vẫy vẫy tay, hướng bóng cây phía xa mà đi.

Vừa rồi không ngừng đẩy nhanh tốc độ, làm Hạo Thiên khôi phục không nhiều lắm thể lực lại tiêu hao không còn bao nhiêu, hắn về lại nơi đặt mấy quả dừa tiếp tục dưỡng sức để khám phá nơi này.

Nữ sinh thể lực vốn là không bằng nam sinh, Diệp Ngân cũng là thập phần mỏi mệt, không có tiếp tục nói tiếp, Diệp Ngân đi theo phía sau.

Đi vào bóng cây phía dưới, Diệp Ngân đó là phát hiện một bên trái dừa, đành phải nuốt một ngụm nước miếng, cùng Hạo Thiên giống nhau, nàng cũng thật lâu không có uống nước.

Hạo Thiên yên lặng lấy quả dừa, dùng dao bổ quả dừa ra rồi đưa cho Diệp Ngân.

“Cảm ơn.” Không có khách khí, Diệp Ngân nhận lấy, ngồi ở trên bờ cát, ngẩng đầu liền uống.

Biết một cái khẳng định không đủ, ở Diệp Ngân muốn uống thêm, Hạo Thiên liền khai một cái khác, đưa Diệp Ngân uống.

Tại đây trong lúc, Hạo Thiên quan sát này Diệp Ngân, mặt còn vương sự sợ hãi ban nãy cùng với vụ tai nạn trên biển và khả năng uống nước của Diệp Ngân mà nghĩ thầm: [Nữ nhân đúng là làm bằng nước, lời này đúng là chính xác.]

Lúc Diệp Ngân dừng lại thì tám quả dừa chỉ còn lại còn có ba quả, Hạo Thiên uống cũng chả đến mức nhiều như thế.

Hạo Thiên không thể tránh khỏi cảm giác hoài nghi, Diệp Ngân là ngượng ngùng khi uống xong.

Đãi Diệp Ngân thỏa mãn, Hạo Thiên đúng lúc mở miệng: “Cô có điện thoại di động hay gì có thể liên lạc không?”

“Lúc ta tỉnh lại, trên người đồ vật đều mất hết!" Diệp Ngân lắc đầu.

Nghe này, Hạo Thiên có chút thất vọng, hắn cũng là đã sớm đoán trước tới rồi, bởi vì hắn cùng Diệp Ngân không sai biệt lắm, trừ bỏ kia đem theo con dao thì di động, chìa khóa một loại đồ vật, sớm đã không còn.

“Bất quá, lần này du thuyền xảy ra chuyện, rất nhiều người gặp nạn, nhất định sẽ có đội cứu hộ đi tìm, nhất định họ có thể tìm được chúng ta.” Diệp Ngân tiếp tục nói đến.

Nghe được Diệp Ngân nói thế, Hạo Thiên cũng biết điều đó nhưng một người nữ sinh có thể lạc quan như thế trong tình huống này thật là hiếm gặp.

“Đã xảy ra chuyện lâu như vậy, nói không chừng đội cứu hộ đã triển khai tìm kiếm.” Hạo Thiên tỏ vẻ tán đồng, bất quá này hoàn toàn là vì cố kỵ Diệp Ngân mà nói.

Phải biết rằng, du thuyền rủi ro là khoảng giữa trưa đến hiện tại cũng đã hơn một ngày, dù có tìm kiếm được thì cũng phải mất thêm một ngày.

Trong thời gian khoảng bảy ngày thì đội cứu hộ sẽ giảm bớt tần suất tìm kiếm, theo sau kiểm kê nhân số phát hiện mất tích thì lúc này mới sẽ phái ra các đội cứu hộ.

May mắn mà nói, khoảng hai ngày bọn họ liền sẽ bị phát hiện, nếu là vận khí không tốt thì khả năng họ không đến kịp thì đến lúc đó đội cứu hộ phát hiện nơi này, khả năng bọn họ sớm chết trước khi đội cứu hộ đến rất cao.

Nhưng Hạo Thiên cũng sẽ không mặc cho số phận, từ trên hoang đảo tỉnh lại đến giờ, hắn đã làm tốt như tính toán.

Nhìn thoáng qua sắc trời, Hạo Thiên mở miệng nói: “Cũng không biết đội cứu hộ khi nào mới có thể tìm tới nơi này, đề ngừa vạn nhất, chúng ta tốt nhất có trước tiên chuẩn bị tốt đống lửa, dùng để qua đêm, sưởi ấm và xua đuổi dã thú.”

Nhớ tới con rắn lúc nảy, Diệp Ngân sau lưng phát lạnh, lập tức đứng lên: “Tôi đi nhặt củi lửa.”

Liên quan đến chính mình an toàn, Diệp Ngân có thể nói là thập phần tích cực.

“Không cần sốt ruột.” Hạo Thiên ý bảo Diệp Ngân bình tĩnh.

“Có cái gì vấn đề sao?” Diệp Ngân nghi hoặc, được Hạo Thiên cứu lúc trước, trong tiềm thức, nàng đã ỷ lại Hạo Thiên.

Hạo Thiên chỉ vào nơi xa bãi biển, cũng không có giải thích: “Đợi lát nữa cô hướng bên này đi, tôi đi hướng bên kia.”

"Chúng ta đi tìm như thế thì cũng chỉ dựa vào vận may. Nếu may mắn tìm được bật lửa hay cái gì đó có ích cho việc sinh tồn thì càng tốt!" Hạo Thiên trầm giọng.

"Ưm!" Diệp Ngân gật đầu.

Muốn nhóm lửa, không thể nghi ngờ chỉ có đánh lửa là một lựa chọn, cần phải biết, dù cho là bối nào, có thể lấy lửa thành công, đều yêu cầu nhất định vận may.

Hắn cũng chưa bao giờ thử qua, sợ là lãng phí cả một buổi tối, cũng không thành công, cho nên biện pháp tốt nhất, vẫn là bật lửa thì tốt hơn.

Thời gian không nhiều lắm, hai người lập tức dọc theo đường ven biển sưu tầm.

Nhưng liếc mắt một cái nhìn lại, trên bờ cát hoàn toàn trống không, ngay cả dấu vết của hắn ở phía trước ở bãi biển không có lưu lại, cũng đã bị nước biển cọ rửa đến không còn lại gì.

Bất đắc dĩ, Hạo Thiên chỉ có thể hy vọng là tìm kiếm được thứ mà có thể dùng được.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play