“Tiểu Tranh à, con về bên nhà Tiểu Niên nhớ phải đối xử tốt với nó một chút, không được cãi lại ba mẹ chồng. Họ bây giờ là người nhà của con, phải chăm sóc, hiếu thảo với họ giống như con đã làm với ba mẹ, có biết không?”
Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Nghi Tranh qua gương, bà nhẹ nhàng mỉm cười. Hôm nay là ngày mà hai vợ chồng bà không nỡ nhất, nhưng cũng cảm thấy vui mừng khi cô con gái đầu lòng có thể tìm được một người chồng tốt.
Thẩm Nghi Tranh bật cười. Cô nắm lấy tay mẹ Thẩm, nói.
“Con là người sẽ cãi lại lời người lớn sao? Mẹ không cần lo lắng, qua bên đấy con sẽ sống tốt thôi. Huống chi có Cố Niên ở bên cạnh, anh sẽ luôn bảo vệ con.”
Thẩm Nghi Tranh và Cố Niên đã quen biết mười năm, từ khi hai người mới chỉ là sinh viên đại học cho đến khi xây dựng sự nghiệp, đạt được thành tựu đáng mong ước, tình cảm của hai người vẫn nồng nhiệt như ngày nào. Hôm nay là ngày thành hôn của Thẩm Nghi Tranh và Cố Niên. Sau này cô đã có thể dõng dạc nói với người khác ‘đây là Cố Niên, chồng của tôi’. Thẩm Nghi Tranh nghĩ đến đây, khóe môi không nhịn được mà cong lên, đôi mắt to tròn ngập tràn hạnh phúc.
“Mẹ biết con hiểu chuyện nhưng mẹ vẫn rất lo lắng. Tiểu Tranh, ở bên đấy không cần lo cho ba mẹ, nhà mình vẫn còn có Tiểu Dật, nó lớn rồi bây giờ có thể chăm sóc ba mẹ.”
“Con biết rồi. Mẹ cứ yên tâm. Tiểu Dật và ba đâu rồi? Từ sáng đến giờ đã không thấy đâu.”
“Ông ấy kéo Tiểu Dật vào phòng từ sáng sớm, nói rằng không biết mặc bộ vest nào cho đẹp. Hôm nay là ngày thành hôn của con gái, ba con đương nhiên phải chỉnh chu một chút.”
“Nào, để mẹ chải tóc cho con.”
Theo lễ nghi, Cố Niên sẽ đến nhà gái đón dâu rồi đi thẳng tới nơi tổ chức hôn lễ. Thẩm Nghi Tranh nôn nóng nhìn đồng hồ treo tường, giờ này hắn không phải nên tới nhà cô rồi sao? Hôm qua Cố Niên và Thẩm Nghi Tranh nói chuyện suốt đêm, chẳng nhẽ hắn đã ngủ quên mất? Nhưng Cố Niên không phải dạng người thiếu trách nhiệm như vậy.
Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Nghi Tranh vang lên, cô nhận máy trong vô thức.
“Thẩm tiểu thư phải không?”
“Đúng, là tôi đây!”
“Chúng tôi gọi từ bệnh viện, chồng của cô đi đường xảy ra tai nạn, tai nạn rất nghiêm trọng cô cần đến bệnh viện gấp.”
[ … ]
Thẩm Nghi Tranh lập tức đến bệnh viện, trên người cô vẫn còn mang váy cưới, thu hút rất nhiều ánh mắt, nhưng Thẩm Nghi Tranh không hề bận tâm bởi bây giờ trong đầu cô chỉ có một mình Cố Niên.
Thẩm Nghi Tranh đứng trước phòng phẫu thuật, hai tay đan chặt vào nhau vẫn không thể kìm chế được sự run rẩy. Thẩm Nghi Tranh đến bây giờ vẫn có thể tưởng tượng cô và Cố Niên cùng nhau tiến vào lễ đường dưới vô vàn những tràng pháo tay nồng nhiệt và những lời chúc phúc ngọt ngào nhất. Cô không nghĩ rằng mình sẽ tới bệnh viện trong ngày hôm nay, đây không phải hôn lễ mà cô mong muốn!
Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng cũng đã có tin tức của Cố Niên. Bác sĩ cúi đầu với Thẩm Nghi Tranh.
“Thẩm tiểu thư, xin lỗi cô, chúng tôi đã cố hết sức, bệnh nhân không qua khỏi cơn nguy kịch này.”
Lời nói như sét đánh ngang tai Thẩm Nghi Tranh. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều đã sụp đổ, trước mắt là một mảng tối đen đến đáng sợ. Trong bóng tối bỗng xuất hiện bóng hình quen thuộc của một người đàn ông, Cố Niên đang đứng cách cô rất xa, nụ cười trên gương mặt hắn khiến Thẩm Nghi Tranh bật khóc.
“Đừng khóc, em khóc xấu lắm!”
“Tranh Tranh, anh thất hứa rồi, không thể ở bên cạnh em một đời, xin lỗi em!”
Cố Niên nói với cô.
“Nếu như có kiếp sau, tuyệt đối đừng tìm một kẻ xấu xa như anh ở bên cạnh em. Tranh Tranh, quên anh đi, anh không xứng đáng.”
Nói xong Cố Niên liền biến mất. Thẩm Nghi Tranh khuỵu xuống, cũng may có bác sĩ ở bên cạnh đỡ lấy cô, nếu không cô sẽ ngã mất. Làm sao Thẩm Nghi Tranh có thể chấp nhận vào ngày thành hôn chồng cô lại rời đi? Còn những lời nói này nữa, Thẩm Nghi Tranh biết đều là do cô tưởng tượng, nhưng nó vô cùng chân thực, chân thực đến đau lòng,
Thẩm Nghi Tranh một tay chống lên tường, hai chân run rẩy bước về phía trước. Cô phải xem xem Cố Niên có rời xa cô không. Có lẽ là hắn đang trêu cô mà thôi, Thẩm Nghi Tranh không ngừng tự nhủ.
Thẩm Nghi Tranh được các bác sĩ đỡ vào phòng phẫu thuật. Cô nhìn thấy Cố Niên nằm bên trên bàn sắt bóng loáng, cả người hắn được phủ một lớp chăn trắng tinh.
“Thẩm tiểu thư! Thẩm tiểu thư, cô tỉnh lại đi.”
Trước khi ngất đi, Thẩm Nghi Tranh như lại nhìn thấy Cố Niên một lần nữa. Cô nhìn thấy hắn bước vào khoảng sáng chói mắt cùng với rất nhiều người, bỏ lại mình cô cô độc đứng đó.
[ … ]
Tang lễ của Cố Niên rất nhanh đã được tổ chức. Thẩm Nghi Tranh ngồi bên mộ Cố Niên rất lâu, phải đến khi trời đổ mưa cô mới theo người nhà trở về.
Cái chết của Cố Niên đến quá đường đột, người nhà họ Thẩm sợ nó sẽ để lại ám ảnh tâm lý cho Thẩm Nghi Tranh nên đã mời bác sĩ tâm lý về nói chuyện với cô, nhưng Thẩm Nghi Tranh trước sau đều không đồng ý gặp mặt. Cô nhốt mình trong phòng, ngày ngày chìm đắm trong ký ức của cô và Cố Niên.
Thẩm Nghi Tranh sinh ra trong một gia đình khá giả. Sau khi ra trường, cô và Cố Niên dưới sự giúp đỡ của hai bên gia đình thành lập một công ty, hiện tại đã phát triển thành một tập đoàn lớn có chi nhánh toàn nước. Sau ngày Cố Niên mất một ngày, Thẩm Nghi Tranh nhận được tin tức trúng thầu, đây là dự án mà Cố Niên luôn muốn thực hiện. Cô cho rằng Cố Niên đã bị đối thủ hại chết.
“Thẩm tổng, tổng giám đốc của tôi đang có khách, xin cô hãy đợi một chút.”
Thẩm Nghi Tranh hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của thư ký mà đẩy thẳng cửa bước vào dọa cho khách của Vương Lăng chạy mất. Vương Lăng tức giận nhìn cô.
“Thẩm Nghi Tranh, cô bị làm sao vậy?”
“Có phải anh đã hại Cố Niên không? Anh không có đủ khả năng giành gói thầu này nên đã trút giận lên người anh ấy! Vương Lăng, anh là người bỉ ổi!”
“Thẩm Nghi Tranh, cảnh sát cũng nói vụ tai nạn của Cố Niên là do xe hắn có trục trặc sao cô cứ đổ lên đầu tôi thế? Tôi không giết người, mọi bằng chứng đều đưa cho cô xem rồi, cô còn muốn thế nào? Cô đau lòng cũng không thể đem tội lỗi đổ lên đầu tôi được, ngày hôm nay tôi bỏ qua, nếu cô còn làm loạn tôi sẽ mời luật sư đấy.”
Thẩm Nghi Tranh phát điên lên.
“Tôi phải giết chết anh!”
Trong tay Thẩm Nghi Tranh đã thủ sẵn một con dao, giống như cô nói hôm nay cô đến đây để giết Vương Lăng. Cố Niên của cô vì hắn mà chết, cô đương nhiên không thể để hắn sống vui vẻ trên thế giới này! Thẩm Nghi Tranh hoàn toàn mất lý trí, cô cầm dao lao về phía Vương Lăng. Cũng may Vương Lăng có cơ thể nhanh nhẹn, nếu không đã sớm chết dưới tay Thẩm Nghi Tranh.
“Dừng lại! Thẩm Nghi Tranh, cô bình tĩnh lại đã!”
Vương Lăng thở hổn hển, vừa né vừa nói. Trên mặt hắn chảy đầy mồ hôi, mỗi lần con dao trong tay Thẩm Nghi Tranh đâm xuống bên cạnh hắn, cơ thể hắn liền nhũn ra.
“Im miệng!”
Thẩm Nghi Tranh quát lên.
Dứt lời, mọi thứ xung quanh Thẩm Nghi Tranh đều dừng lại, trước mặt cô xuất hiện một người đàn ông vô cùng kỳ quái. Thẩm Nghi Tranh nhíu mày, hỏi hắn.
“Anh là ai?”
“Tôi là người có thể cho cô biết chồng cô bây giờ đang ở đâu. Thẩm Nghi Tranh, chồng cô – Cố Niên chưa hề chết!”
Thấy Thẩm Nghi Tranh không phản ứng, người đàn ông tưởng cô không nghe rõ. Hắn dường như có chút không vui nên hơi nhíu mày nhưng vẫn kiên nhẫn lặp lại lời nói vừa rồi.
“Tôi nói chồng cô không hề chết!”
Thẩm Nghi Tranh lùi về phía sau vài bước. Mọi thứ xung quanh đều đã được dừng lại, lúc này chỉ có còn cô và người đàn ông có thể cử động. Thẩm Nghi Tranh có phải mệt mỏi đến mức hoa mắt rồi không?
“Tất cả những gì cô nhìn thấy đều là sự thật. Cô đang ở trong không gian tôi tạo ra nên chỉ có tôi và cô có thể nói chuyện và đi lại được.”
“Anh là ai?”
“Diêm Trạch Kha, người có thể đưa cô đi tìm chồng của cô.”
Thẩm Nghi Tranh đánh giá người đàn ông có tên Diêm Trạch Kha này. Kể từ khi hắn xuất hiện không hiểu vì sao cô cứ cảm thấy lành lạnh, rõ ràng thời tiết hôm nay rất nóng. Thẩm Nghi Tranh cảnh giác cao độ với Diêm Trạch Kha.
“Anh nói chồng tôi không chết, bằng chứng đâu?”
Chính Thẩm Nghi Tranh đã tiễn Cố Niên nốt đoạn đường cuối cùng. Mặc dù cô cũng muốn tin lời nói của Diêm Trạch Kha là sự thật, nhưng việc Cố Niên đã mất không thể thay đổi. Trái tim Thẩm Nghi Tranh nhói lên, nhớ tới Cố Niên khiến cô vô cùng đau lòng.
“Đi theo tôi, tôi sẽ cho cô tận mắt nhìn thấy Cố Niên.”
Diêm Trạch Kha nói.
Thẩm Nghi Tranh không biết có phải do tính cách hay là hắn đang vội vàng, nói năng vô cùng kiệm lời. Diêm Trạch Kha nói chuyện không rõ ràng khiến Thẩm Nghi Tranh vô cùng hoang mang. Cô luôn giữ khoảng cách với hắn, lúc nào cũng trong trạng thái đề phòng.
“Đi đâu?”
Thẩm Nghi Tranh nghi hoặc.
“Địa phủ.”
Diêm Trạch Kha dứt lời, không gian xung quanh Thẩm Nghi Tranh lại một lần nữa thay đổi. Khi mở mắt ra cô và Diêm Trạch Kha không còn đứng trong văn phòng làm việc của Vương Lăng nữa mà đứng ở một nơi rất tối, rất âm u, rất đáng sợ.
Trước mắt Thẩm Nghi Tranh có hai chữ được viết bằng màu đỏ tươi giống như máu người được in trên phiến đá đang sáng nhấp nháy. Hai chữ này khiến cô phát run – ‘Địa phủ’.
Diêm Trạch Kha không hề nói đùa, hắn nói đưa cô đến địa phủ chính là đến địa phủ. Người đàn ông này rốt cuộc có thân phận như thế nào?
Thẩm Nghi Tranh ngơ ngác nhìn xung quanh. Một luồng khí lạnh nhanh chóng vây lấy cơ thể cô. Nhiệt độ nơi này rất thấp. Bỗng trước mặt xuất hiện hai người đàn ông bộ dạng kì quái, một kẻ toàn thân một đen, một kẻ toàn thân màu trắng, gương mặt có chút kinh dị. Thẩm Nghi Tranh đoán không nhầm đây được gọi là Hắc Bạch Vô Thường?
Hắc Bạch Vô Thường thấy Diêm Trạch Kha liền niềm nở chạy tới chào đón hắn.
“Diêm thiếu, ngài đã trở về rồi.”
Hai chữ ‘Diêm thiếu’ càng khiến Thẩm Nghi Tranh thêm tò mò về Diêm Trạch Kha. Hắn có lẽ rất có địa vị trong địa phủ nếu không Hắc Bạch Vô Thường đối với hắn sẽ không cung kính và cẩn trọng như vậy.
Diêm Trạch Kha lạnh nhạt nói.
“Mở cửa ra đi, tôi đưa một người bạn xuống chơi.”
Hắc Bạch Vô Thường ngó đầu nhìn Thẩm Nghi Tranh đang đứng sau hắn, ánh mắt hiện lên tia hoảng hốt.
“Diêm thiếu, người phụ nữ này vẫn còn sống! Là còn sống đó!”
Bọn họ ở dưới địa phủ canh gác đã bao lâu nay lần đầu tiên nhìn thấy người sống chạy xuống địa phủ, kinh ngạc là chuyện dễ hiểu. Diêm Trạch Kha nín cười. Người phải còn sống mọi chuyện mới vui, nếu chết rồi thì cực kỳ tốn tâm tư của hắn.
“Ừ còn sống. Cô ấy là khách quý của tôi, còn không mau mở cửa.”
Hắc Bạch Vô Thường vội làm theo lời hắn, cánh cửa địa phủ mở ra, Thẩm Nghi Tranh vẫn còn ngơ ngác, cô được Diêm Trạch Kha kéo vào trong, đến khi hai người đi được một đoạn, Hắc Bạch Vô Thường từ đằng sau bỗng hét lên.
“Diêm thiếu! Diêm thiếu, người sống không được bước vào địa phủ.”
Quy định này là quy định tất yếu!
Diêm Trạch Kha không nói không rằng túm lấy Thẩm Nghi Tranh bỏ chạy.
Địa phủ quá khác trong tưởng tượng của Thẩm Nghi Tranh, nơi này chẳng khác nơi cô sống là mấy, có nhà hàng, có khách sạn, có xe cộ qua lại tấp nập. Nếu không phải địa phủ không có ánh mặt trời, Thẩm Nghi Tranh nghĩ cô đã quay trở về trần thế.
“Diêm Trạch Kha, anh rốt cuộc là người như thế nào?”
“Đừng hỏi nhiều, nhìn về phía trước.”
Thẩm Nghi Tranh nhìn theo hướng hắn chỉ. Phía đằng xa truyền tới tiếng nhạc, một chiếc xe cổ điển đi chậm trong đám người, trên xe là một người đàn ông có ngũ quan tinh tế, gương mặt không một biểu tình, lạnh như băng. Thẩm Nghi Tranh nhanh chóng bị người đàn ông đang ngồi trên xe thu hút.
“Cố Niên, là Cố Niên của tôi!”
Thẩm Nghi Tranh vui sướng hét lên. Cô toan muốn đi về phía đó thì bị Diêm Trạch Kha giữ lại. Hắn nhìn cô rất nghiêm túc.
“Nếu như cô mà lao ra đó cô sẽ bị giết chết, không còn mạng để quay trở về trần thế nữa đâu. Thẩm Nghi Tranh, Cố Niên bây giờ đã không còn là Cố Niên nữa.”
Thẩm Nghi Tranh không hiểu Diêm Trạch Kha đang nói gì, nhưng khi nghe đám người kia nói cô đã hiểu.
“Chào mừng Diêm Vương trở về! Chào mừng Diêm Vương trở về!”
Hắn không còn là Cố Niên nữa, hắn là Diêm Vương trong lời nói của bọn họ. Trong đầu Thẩm Nghi Tranh xuất hiện ngay ba chữ ‘không thể nào’.
Thẩm Nghi Tranh lắc đầu, cô phản bác.
“Không phải! Anh ấy là Cố Niên, là Cố Niên của tôi.”
Thẩm Nghi Tranh mặc kệ sự ngăn cản của Diêm Trạch Kha, cô chạy tới chặn đầu xe. Người đàn ông ngồi trên xe lập tức có thái độ không vui. Ánh mắt hắn lạnh buốt nhìn Thẩm Nghi Tranh, hắn vẫy tay với Hắc Bạch Vô Thường.
“Giết chết!”
Diêm Cẩn Dụ liếc Thẩm Nghi Tranh một cái, ánh mắt lạ lẫm của hắn khiến Thẩm Nghi Tranh đứng sững lại, Có một khoảnh khắc cô nghĩ rằng bản thân đã nhìn nhầm người, nhưng rồi lại lắc đầu, không phải, hắn chính là Cố Niên của cô, Diêm Trạch cũng đã thừa nhận chuyện này.
Thẩm Nghi Tranh tiến lên một bước, cô muốn chạm vào người Diêm Cẩn Dụ nhưng còn chưa kịp với tay đã bị quân lính của hắn ngăn lại, ai nấy đều là gương mặt vô cùng đáng sợ, nếu là Thẩm Nghi Tranh trước kia chắc chắn đã sợ rồi, nhưng bây giờ cô chỉ để tâm đến một mình Diêm Cẩn Dụ. Thẩm Nghi Tranh không biết lấy can đảm từ đâu gạt tay bọn họ ra tiếp tục tiến về phía trước.
“Cố Niên, em là Nghi Tranh đây, là Thẩm Nghi Tranh của anh đây, anh không còn nhớ gì sao?”
Thẩm Nghi Tranh tuyệt vọng nói. Thái độ của hắn đối với cô rất xa lạ, giống như không hề quen biết. Thẩm Nghi Tranh đã ở bên cạnh hắn những mười năm, làm sao hắn lại không nhận ra cô?
Không thấy Hắc Bạch Vô Thường hành động, Diêm Cẩn Dụ nhíu mày không vui, hắn nói lớn hơn.
“Còn không mau bắt cô ta lại!”
“Khoảng thời gian ta không có ở dưới địa phủ mấy người làm việc như thế nào vậy? Không còn quy luật nữa phải không? Để một người phụ nữ chạy tới trước xe của ta đúng là chẳng ra thể thống gì!”
Hắn hừ lạnh. Xem ra sự xuất hiện của Thẩm Nghi Tranh làm hắn cực kỳ tức giận. Trước kia hắn sẽ không như thế, trước kia khi nhìn thấy cô, hắn sẽ ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên trán cô và hỏi ‘em có mệt không’, ‘đừng để tâm, mọi chuyện đã có anh giải quyết’.
Lúc này Thẩm Nghi Tranh thật sự rất muốn khóc!
Trước khi Thẩm Nghi Tranh bị Hắc Bạch Vô Thường lôi đi Diêm Trạch Kha đã nhanh chóng đến cứu cô.
“Nhìn thấy rồi chứ chỉ cần cô lao ra đó chắc chắn sẽ bị giết! Thẩm Nghi Tranh, Cố Niên đã trở thành Diêm Cẩn Dụ - Diêm Vương của địa phủ rồi!”
“Vì sao lại thế chứ? Anh ấy vì sao lại không nhận ra tôi?”
Thoát khỏi nguy hiểm Thẩm Nghi Tranh vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Diêm Trạch Kha nhìn cô có chút bất lực, hắn vỗ nhẹ lên vai cô, có lẽ là muốn an ủi Thẩm Nghi Tranh nhưng không biết cách cho lắm.
“Tôi đã nói với cô rồi, hắn bây giờ không còn là Cố Niên nữa. Thẩm Nghi Tranh, cô phải nghĩ rằng người còn tồn tại là Diêm Cẩn Dụ, một người nắm quyền cao nhất dưới địa phủ.”
Hắn không phải Diêm Cẩn Dụ, trong lòng Thẩm Nghi Tranh hắn mãi mãi là Cố Niên, một Cố Niên hết lòng yêu thương cô. Chiếc xe ngày càng rời xa tầm mắt của Thẩm Nghi Tranh, cô siết chặt hai tay, giữ cho bản thân bình tĩnh lại.
“Anh có thể giúp tôi lại gần anh ấy không? Tôi biết anh với anh ấy cùng họ, quan hệ nhất định không đơn giản.”
Bây giờ chỉ có Diêm Trạch Kha là có thể giúp được Thẩm Nghi Tranh, cô rất hiểu điều này. Diêm Trạch Kha tỏ vẻ đắn đo nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng với lời nói của Thẩm Nghi Tranh. Hắn đưa cô đến đây chính là vì câu nói này.
“Tôi có thể giúp cô. Nhưng muốn ở bên cạnh Diêm Cẩn Dụ chỉ có thể trở thành người hầu bên cạnh hắn. Tối nay vương phủ sẽ mở tiệc mừng Diêm Cẩn Dụ trở về, khi đó tôi sẽ để cô đứng rót rượu bên cạnh hắn.”
“Được.”
Thẩm Nghi Tranh đồng ý ngay, chỉ cần có cơ hội ở gần hắn cho dù có phải dùng thân phận gì cô đều không để tâm. Thẩm Nghi Tranh sẽ mang hắn quay trở lại thế giới vốn thuộc về hắn.
“Chuyện Diêm Cẩn Dụ trở thành Cố Niên giống như là lịch kiếp, khi trở về hắn đã quên sạch tất cả mọi chuyện. Tôi nói để cô cẩn thận, đứng trước mặt hắn đừng tùy tiện gọi lung tung, cứ học theo người khác gọi hắn một tiếng ‘Diêm Vương’ là được.”
Diêm Trạch Kha nhắc nhở. Đáng lẽ vốn không cần xóa bỏ ký ức lịch kiếp của Diêm Cẩn Dụ, chỉ là bên trên cảm thấy Thẩm Nghi Tranh có thể sẽ trở thành một tai họa trong cuộc đời hắn nên mới làm việc cẩn thận. Diêm Trạch Kha đem cô xuống địa phủ là muốn xem lời nguyền này có thành sự thật hay không, hắn thật sự rất mong đợi.
“Tôi biết rồi.”
Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng Thẩm Nghi Tranh không hề can tâm. Mười năm thời gian của cô, hắn muốn quên là có thể quên sao? Thẩm Nghi Tranh sẽ khiến hắn nhớ lại mọi chuyện, sau đó hắn sẽ cùng cô trở về trần giới.
Khoảng cách giữa Thẩm Nghi Tranh và Diêm Cẩn Dụ bây giờ rất lớn, một người là thường dân, một người là đế vương cao cao tại thượng. Thẩm Nghi Tranh vẫn tin rằng chỉ cần cố gắng ắt sẽ được đền đáp, cô sẽ giúp hắn quay trở về làm Cố Niên của ngày xưa, Nơi này thật sự không thích hắn với hắn!
Diêm Trạch Kha đưa cho Thẩm Nghi Tranh một món đồ, thoạt nhìn giống như một lá bùa.
“Thứ này cô nhất định phải giữ bên cạnh mình. Cô là người còn sống, trần thế và địa phủ lại không giống nhau nên xuống đây ít nhiều cô sẽ bị đảo lộn. Thứ này sẽ giúp cô khắc phục được điều đó. Thẩm Nghi Tranh nhớ lời căn dặn của tôi đấy, tuyệt đối phải luôn mang bên mình.”
Diêm Trạch Kha đặt vào lòng bàn tay Thẩm Nghi Tranh. Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu. Vật này phát huy tác dụng rất nhanh chóng, kể từ khi có nó bên người Thẩm Nghi Tranh không còn cảm thấy lạnh nữa, âm dương đã được cân bằng.
Nhìn thấy Thẩm Nghi Tranh cẩn thận cất nó đi Diêm Trạch Kha mới hài lòng. Hắn tiến về phía trước, miệng cong lên.
“Đi thôi! Đi chuẩn bị cho thân phận nữ hầu mới của cô nào!”
[ … ]
Bữa tiệc chào mừng Diêm Cẩn Dụ được tổ chức rất linh đình, khách mời vô số. Nhờ có sự giúp đỡ của Diêm Trạch Kha, Thẩm Nghi Tranh được đứng bên cạnh Diêm Cẩn Dụ rót rượu xuyên suốt trong bữa tiệc.
Thẩm Nghi Tranh bị mọi thứ xung quanh làm cho hoa mắt. Cô như cảm thấy bản thân đã xuyên không trở về cổ đại, các tổ chức hệt như các lễ nghi lớn trong cung điện năm xưa. Đúng là trong cái rủi cũng có cái may, được trải nghiệm những thứ này cũng không tệ.
“Nghi Tranh, Nghi Tranh!”
Giọng nói của nữ hầu đứng đằng sau khiến Thẩm Nghi Tranh thức tỉnh. Lúc này cô mới ý thức được cô đang rót rượu cho Diêm Cẩn Dụ, rượu đã tràn ra ngoài lúc nào chẳng hay, đùi bên trái của hắn ướt sũng. Còn Diêm Cẩn Dụ thì đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng ‘hiền hậu’.
Thẩm Nghi Tranh hoảng hốt, cô theo thói quen dùng tay lâu rượu trên người hắn, động tác vô cùng ám muội, nhưng Thẩm Nghi Tranh bây giờ làm gì còn tâm trí để tâm đến chuyện này nữa. Nữ hầu phía sau bị cảnh tượng ấy là cho mặt mũi đỏ lừ.
“Cố… Diêm Vương, xin lỗi ngài, tôi sẽ lau dọn ngay.”
Diêm Cẩn Dụ bắt lấy cánh tay của Thẩm Nghi Tranh, hắn nhíu mày không vui, hắn khẽ ho một tiếng.
Cô gái kỳ lạ đó ‘sờ’ đùi hắn cũng thật thuật tay!
“Ra ngoài, chép phạt năm nghìn lần ‘lần sau tôi sẽ chú ý rót rượu’.”
Nói xong hắn liền buông tay Thẩm Nghi Tranh ra.
“Người mang nữ hầu này tới đây chép phạt gấp đôi.”
Ánh mắt Diêm Cẩn Dụ nhìn thẳng vào người Diêm Trạch Kha. Diêm Trạch Kha đang uống rượu bị sặc vì câu nói kia. Hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghi Tranh, trong lòng vô cùng oán trách.
Hắn đường đường là em trai của Diêm Vương lại vì một nữ hầu mà bị bắt chép phạt những mười nghìn lần, còn ra thể thống gì nữa.
Sắc mặt Thẩm Nghi Tranh không tốt hơn là bao, từ khi sinh ra đến giờ cô ghét nhất là bị người ta bắt chép phạt.
Bữa tiệc vẫn được tiếp tục, Thẩm Nghi Tranh và Diêm Trạch Kha kéo nhau ra ngoài chép phạt.
“Diêm Trạch Kha, không phải anh biết phép thuật sao, mau dùng nó đi, nếu không chúng ta phải chép đến bao giờ chứ!”
“Cô không hiểu tính cách của Diêm Cẩn Dụ rồi, nếu hắn biết chúng ta dùng phép thuật đối phó, hình phạt sẽ còn kinh hơn nữa, sẽ không đơn giản chỉ là chép phạt thôi đâu. Ở dưới địa phủ này ai cũng gọi hắn là ‘Diêm Vương mặt lạnh’.”
Thẩm Nghi Tranh và Diêm Trạch Kha vừa chép phạt vừa nói chuyện về Diêm Cẩn Dụ. Thẩm Nghi Tranh cuối cùng cũng đã chấp nhận chuyện Diêm Cẩn Dụ không thật sự là Cố Niên. Nhưng tình cảm bỏ ra trong mười năm qua Thẩm Nghi Tranh không muốn đánh mất, cô muốn đánh liều một lần. Cô đã có thể khiến Cố Niên yêu cô thì cũng có thể khiến Diêm Cẩn Dụ yêu cô.
Diêm Trạch Kha kể cho Thẩm Nghi Tranh nghe những câu chuyện thuở nhỏ Diêm Cẩn Du, cô cười đến hai mắt nhắm tịt lại. Hóa ra ngoài những lúc trầm ổn, Diêm Cẩn Dụ cũng có những lúc hài hước chọc người ta đến phát điên.
“Cô, mau qua đây với chúng tôi.”
Hắc Bạch Vô Thường bỗng xuất hiện trước mặt Thẩm Nghi Tranh.
“Có chuyện gì sao?”
Diêm Trạch Kha hỏi.
“Diêm Vương nói cần tìm nữ hầu này. Ban nãy cô ta làm đổ rượu lên người Diêm Vương, Diêm Vương phạt cô ta hầu ngài ấy tắm.”
Gương mặt Thẩm Nghi Tranh đỏ lừ.
Diêm Trạch Kha ho một tiếng. Diêm Cẩn Dụ này cũng thật lắm trò phạt người ta chép phạt rồi lại phạt người ta đi hầu tắm!
“Diêm thiếu, Diêm Vương còn nói hình phạt của nữ hầu này đã thay đổi, năm nghìn lần chép phạt kia sẽ được tính lên đầu ngài.”
Diêm Trạch Kha: “…”
Hắn bây giờ mới viết được mười lần nha!
Thẩm Nghi Tranh theo Hắc Bạch Vô Thường đến phòng riêng của Diêm Cẩn Dụ. Nhìn căn phòng trước mắt, Thẩm Nghi Tranh không khỏi cảm thán, nó còn sang trọng hơn cả phòng tổng thống của khách sạn.
“Diêm Vương, người đã được đưa tới rồi.”
“Để cô ta một mình vào trong là được, các người lui ra ngoài đi.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play