Ánh đèn mờ ảo của vũ trường làm tôi cảm thấy khó chịu. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc thế mà ngoài sàn nhảy các cô thanh cậu tú đang uốn mình lắc lư theo tiếng nhà. Tôi ngồi một mình bên một chiếc bàn nhìn theo dáng dấp thon gọn và nhỏ nhắn của chị Nhã Tuyền - chị gái tôi.
Chị Nhã Tuyền là người ưa náo nhiệt, đông vui. Chị ấy rất thích cùng đứa em gái là tôi đến đây.
Gia đình tôi chỉ có hai chị em gái cuộc sống cũng không phải quá là buồn tẻ.
Thấy tôi ngồi một mình chị bước tới.
“Tiểu Băng, em cũng ra chơi cùng với chị đi, vui lắm đó.
“Em không thích lắm, chị cứ chơi vui vẻ đi.”
Tôi trả lời lạnh nhạt.
Tôi vẫn ngồi như thế, trên tay đang lắc lư ly rượu vang đỏ.
Dường như lần nào cũng thế tôi đến đây cùng chị Tuyền chỉ là để chị ấy vui mà thôi. Vì đến những nơi như vậy mà không có ai đi cùng thì quả thật cũng rất buồn.
Nhà tôi không thuộc vào tầng lớp đại quý tộc nhưng cũng thuộc vào tầng lớp thượng lưu. Ba tôi là một nhà võ thuật đại tài. Ông đã có niềm đam mê từ nhỏ và ông cũng đã xây dựng cho mình một võ đường riêng, ông lấy luôn tên của chính mình đặt cho võ đường đó là võ đường Lưu Bang. Tôi cũng đã theo ba học võ từ khi lên năm tuổi. Mẹ tôi là người nội trợ giỏi, bà ấy luôn chăm sóc chồng con và lo cho cuộc sống hạnh phúc của gia đình giống cái tên Thái Tình của bà vậy.
Mẹ tôi là người phụ nữ phải nói là rất đẹp, ba tôi cũng không hề kém cạnh. Chị tôi luôn tự hào gọi ông là ba đẹp trai.
Cũng nhờ vậy mà ba mẹ tôi có hai cô con gái cũng không hề thua kém. Thế nhưng tính tình thì hoàn toàn trái ngược nhau.
Chị tôi là người vui vẻ, hoạt bát, rất yếu đuối, cũng rất nữ tính. Chị thích cười nói vui vẻ, thích quan tâm chăm sóc cho người khác, cũng như thích được người khác quan tâm. Chị ấy rất lo lắng cho tôi. Chị thích gọi tôi là Tiểu Băng hơn dù tên của tôi là Nhã Băng, vì chị nghĩ rằng tôi cũng là con gái cũng cần được che chở yêu thương. Chị nói chị thích nhìn tôi ngủ bởi chị cho rằng lúc tôi ngủ rất yên bình và dịu dàng. Chị Tuyền là người rất dễ xúc động, đặc biệt là chị rất hay khóc. Đọc được mẩu tin hay nghe câu chuyện buồn chị cũng khóc rất thương tâm.
Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi không thích cười cũng không thích nói. Giống như cái tên cua mình, ngay từ nhỏ tính tình tôi đã như thế rồi. Tôi sống rất nội tâm và khép kín. Tôi cũng là con người rất quyết đoán, không bao giờ lùi bước chịu thua bất cứ một điều gì.. tôi lạnh nhạt với tất cả mọi người không có ai là ngoại lệ chỉ ngoại trừ ba mẹ và chị gái tôi ra. Bản thân cũng rất hiếm khi rơi nước mắt cho dù là tập võ bị té đau hay chấn thương. Đặc biệt tôi là một người rất ghét cảnh sát.
Đơn giản là bởi vì chuyện của Mẫu Đơn - cô bạn rất thân của tôi. Cô ấy bị tình nghi vào một vụ án giết người. Cảnh sát không hề điều tra rõ chân tướng, họ nhận tiền hối lộ rồi sau đó kết án. Cô ấy bị xử tử hình sau đó hai tháng.từ đó trở đi tôi ghét ngành cảnh sát đến tột cùng. Tất cả mọi người trong gia đình và anh em trong võ đường đều biết chuyện này.
Trong nhà tôi không chỉ có bốn người mà còn rất nhiều người khác. Họ là những đệ tử mà ba tôi thu nhận về từ đường phố. Họ không cha không mẹ đi lang thang. Ba tôi đưa về rồi dạy võ cho họ, nuôi họ. Trong các đệ tử của mình ba tôi tin tưởng nhất là đại ca Quân Tường anh được ba mẹ tôi đưa về nuôi đầu tiên. Nhìn kĩ anh sẽ thấy anh ấy đẹp, nước da ngăm đen nhưng lại rất duyên. Thứ hai là Trần Huỳnh tôi thường gọi anh ấy là nhị ca. Là một người đàn ông lí tưởng cho các cô gái bởi vẻ săn chắc, tính cách cởi mở và cái má lúm đồng tiền bên trái gần giống hai chị em tôi. Nhưng chúng tôi có hai cái hai bên. Chị Tuyền rất thích nhìn nhị ca cười. Nếu nói về đệ tử của ba tôi thì rất nhiều. Không tài nào mà kể hết được.
Nhà của chúng tôi là một ngôi nhà lớn. Ngoài cổng là tấm biển võ đường Lưu Bang. Bước vào bên trong là một cái sân rộng dùng để các anh em luyện võ. Bên trái là nơi ba tôi thu nhận học viên học võ, bên phải là ngôi nhà 2 tầng của chúng tôi. Căn nhà được xây dựng theo kiểu nhà Thái, các phòng đều có ban công phía trước. Nhà bếp nằm tầng dưới phía góc phải, còn lại là các gian phòng của các sư huynh và gia đình tôi. Phía dưới có thêm một cái garage ô tô nữa. Bao xung quanh sân là cây cối. Còn có thêm camera quan sát được gắn để quan sát toàn bộ quang cảnh của ngôi nhà.
Không có con trai nên dường như ba hy vọng vào tôi rất nhiều. Ba tôi cũng biết chị Tuyền của tôi không thể gánh vác, nối nghiệp của ba được.
Biết thế nên tôi không học đại học mà hết lớp mười hai tôi ở nhà để theo ba học võ, chị Tuyền thì đang là sinh viên của trường đại học mỹ thuật năm tư.
Chị Tuyền đã hai mươi hai tuổi mà chưa yêu ai cả mặc dù xung quanh chị có rất nhiều đàn ông theo đuổi. Tôi thì cũng đã mười chín tuổi rồi.
Vẫn là tiếng nhạc, tiếng la ầm ĩ của các cô gái ăn mặc hở hang, uống thuốc lắc rồi lắc lư theo tiếng nhạc. Toàn những người không có đầu óc mà.
Chị hai tôi đến đây chỉ để tìm niềm vui cùng đám bạn chứ chị mà dám dùng thuốc lắc bay nhảy như vậy là tôi cho chị ấy một trận ngay tại chỗ luôn ấy chứ. Chị hai thật sự rât tốt với tôi. Vì tôi là người luôn tỏ ra xa lánh với mọi người nên chị ấy dẫn tôi đến những chỗ đông người, mục đích là muốn tôi mở lòng mình ra. Nhưng hình như nó không hề có tác dụng với tôi 1 chút nào cả.
Tôi cầm ly rượu trên tay, mắt nhìn một lũ gàn rở đang ở trước mặt gào thét điên cuồng. Có một gã đàn ông bước đến, trên tay anh ta cũng cầm một ly rượu vang đang tiến lai gần tôi.
“Chào em! Em đi một mình à?”
Tôi chỉ đưa mắt nhìn anh ta rồi quay đi.
“tôi có thể ngồi cùng em không?”
Người đàn ông không bỏ cuộc tiếp tục bắt chuyện.
“Xin lỗi, tôi thích ngồi một mình hơn.”
Tôi quay sang nhìn anh ta lịch sự nói.
“Cô em xinh thế này mà ngồi một mình sẽ buồn lắm đó, để anh ngồi đây tâm sự cùng em nha!”
“Hình như anh không hiểu tôi nói cái gì thì phải?”
“Để anh ngồi đây cùng em tâm sự cho vui mà.”
‘Ngay khi tôi còn nóii chuyện lịch sự thì anh mau cút đi. Còn không, tôi không dám đảm bảo anh đi được bằng hai chân ra khỏi đây đâu.”
Tôi nói rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén.
Anh ta thấy vẻ mặt tôi như vậy thì cũng không dám hó hé thêm câu gì nữa mà rời đi.
Tô ngồi một mình ở đó vẫn cứ nhâm nhi ly rượu trên tay, chị hai cùng đám bạn của chị đi tới.
“Tiểu Băng, em thấy thế nào vui không?”
“Cũng bình thường mà.”
“Mình về đi em.”
Thế là cả đám kéo nhau về. Tôi đi lấy xe, ;là chiếc xe hơi thể thao màu trắng mà ba mua tặng tội ngay trong ngày sinh nhật lần thứ mười chín. bản thân tôi cũng rất thích chiếc xe này.
Ngồi trên xe tôi thấy được niềm vui trên khuôn mặt của chị hai.
“Hôm nay vui thật sự luôn. Em có cảm thấy như thế không hả Tiểu Băng?”
“Em cũng không biết nữa!”
Tôi nói xong quay mặt ra ngoài cửa xe.
“Đúng là em khó thay đổi thật. Chị thấy khi mình vào đó thì rất vui. Mọi buồn phiền đều tan biến hết, cứ hòa mình vào âm nhạc thôi.”
Tôi quay lại nhìn chị hai mình.
“Em đâu có nói nó không vui.”
Tôi thật sự sợ chị hai buồn. Nên không muốn làm chị mất hứng.
“Tiểu Băng chị thật sự muốn em sống vui hơn, cởi mở hơn nên chị hai mới đưa em đến những nơi như vậy, chỉ mong rằng em sẽ phần nào cảm thấy những muộn phiền phần nào không làm em khó chịu hay bận lòng nữa.”
“Em hiểu.”
Rồi cả hai chỉ im lặng, không nói gì nữa. Lâu lâu chị hai vẫn đưa mắt nhìn sang tôi. Đã về đến nhà rồi. Cô Châu giúp việc ra mở cửa khi nghe tiếng còi xe của tôi. Tôi đưa xe đến trước của nhà cho chị hai xuống rồi mình thì lái xe vào garage.
“Hai vào trước đi! Em đi cất xe.”
Tôi cất xe vài garage rồi bước ra. Tôi có một thói quen đó là cứ cầm chìa khóa là tôi móc chúng vào ngón tay chỉ rồi quay quay.
Bước vào nhà ba mẹ vẫn chưa ngủ.
“Ba mẹ chưa ngủ hả?”
Mẹ nhìn tôi.
“Ừ, ba mẹ chưa ngủ. Con đi chơi có vui hay không?”
“Cũng không tệ, con lên phòng đây, ba mẹ cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon ạ.!”
Cả nhà dõi theo bước chân của tôi. Các anh em khác cũng đã đi ngủ cả rồi. Tôi bước chân nặng nề đi lên phòng. Căn phòng cũng khá rộng, có nhà tắm riêng trong phòng, đồ đạc được tôi sắp xếp khá ngăn nắp. Cái giường to được kê sát vào tường, bên cạnh là chiếc bàn làm việc cùng cái ghế xoay to. Ngồi ngay bàn làm việc có thể nhìn ra vườn hoa phía ngoài sau nhà.
Tôi vào phòng bật đèn lên rồi ngả mình lên chiếc giường thân thuộc. Sự mệt mỏi cả ngày cùng hơi men rượu làm tôi thấy buồn ngủ. Đứng dậy mở tủ quần áo, tôi lấy cho mình một cái quần đùi và cái áo thun. Vào nhà tắm thay đồ xong tôi không ngủ ngay mà ngồi lại chiếc bàn làm việc. Mở laptop lên tôi lại bắt đầu nghiên cứu về võ thuật. Học võ tôi không chỉ học theo ba truyền lại mà tôi còn học thêm trên mạng và các loại sách khác nhau mà tôi sưu tập được. Mười bốn năm học võ ở võ đường tôi như là kỳ phùng địch thủ. Cũng không vì thế mà tôi bỏ bê nó. Càng như vậy tôi càng có niềm đam mê mãnh liệt với võ thuật. Đã gần mười hai giờ khuya, tiếng gõ cửa làm tôi ngoái lại nhìn.
“Tiểu Băng, mẹ đây!”
“Mẹ vào đi ạ!”
Tôi ngả người dựa lưng vào ghế.
Mẹ mở cửa đi vào trên tay cầm ly sữa nóng.
Đó cũng là một thói quen. Mẹ thường mang sữa đến cho tôi uống để dễ ngủ. Ngày nào nó cũng được lặp lại, lâu dần đã trở thành thói quen khó bỏ.
“Con chưa ngủ sao?”
“Dạ chưa mẹ!”
Mẹ đến gần tôi, đặt ly sữa lên bàn, rồi mẹ ngồi xuống bên giường.
“Con lại nghiên cứu võ thuật nữa à?”
“Vâng, sao mẹ chưa ngủ?”
“Mẹ mang sữa lên cho con xong sẽ đi ngủ ngay!”
Tôi quay sang nhìn mẹ. Mẹ vuốt mái tóc đang thả ngang vai của tôi rồi nhẹ nhàng.
“Tiểu Băng, con có biết mẹ mong ước điều gì hay không?”
Tôi không nói chỉ nhẹ lắc đầu, mẹ nhìn tôi hiền hòa, rồi nói tiếp.
“Mẹ mog được nhìn thấy nụ cười trên môi của con. Mẹ có hai cô con gái nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Mẹ thật sự rất thương hai chị em con!”
“Mẹ à!”
“Mẹ biết tính cách của con xưa nay luôn như vậy. Từ nhỏ đến lớn con ít nói, ít cười. Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Mẹ không trách cứ bất cứ điều gì. Chỉ mong con luôn sống vui vẻ.
Mẹ ôm tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm. Tôi cũng hiểu được mong ước của mẹ. Càng nghĩ tôi lại càng không hiểu tính cách của tôi lại như thế, luôn lạnh lùng khó hiểu. Cũng bởi sự lạnh nhạt đó của tôi mà những mối quan hệ anh em thân thiết trong võ đường bị ảnh hưởng ít nhiều.
Mẹ buông nhẹ tôi ra, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn đứa con gái, nỉm cười mẹ nói.
“Tiểu Băng tuy ba con không nói ra, nhưng ông ấy rất tự hào về con, ông ấy luôn mong muốn sau này con sẽ nối nghiệp ông ấy mà duy trì sự phát triển của võ đường. Chị hai con rất yếu đuối không mạnh mẽ, quyết đoán được như con.
“Con không nghĩ mình làm được, nhưng con sẽ cố gắng.”
Mẹ nắm lấy tay tôi.
“Con phải tự tin lên chứ, ba mẹ rất tin tưởng con và con sẽ làm được.”
“Vâng, khuya rồi mẹ về phòng ngủ đi.”
“Được rồi, con uống hết cốc sữa rồi cũng đi ngủ sớm đi nhé.”
“Chúc mẹ ngủ ngon!”
Mẹ đã bước ra ngoài, lòng tôi vẫn thầm nghĩ: “Nhìn bề ngoài con mạnh mẽ vậy nhưng chắc gì bên trong con đã mạnh mẽ được như thế.”
Tôi bưng ly sữa lên uống sau đó tắt máy tính rồi đi ngủ, hôm nay nhờ có men rượu mà tôi ngủ rất ngon, một giấc đến sáng.
Tôi thức dậy làm vệ sinh cá nhân, sau đó xuống nhà ăn sáng, lại bắt đầu mọi việc như trước nay tôi vẫn thường làm. Tôi lên phòng thay đồ rồi xuống phòng tập. Tôi không có thói quen mặc mấy bộ đồ thể thao để tập luyện, vẫn như phongcachs hàng ngày là quần jean và áo ba lỗ.
Căn phòng tập được chia làm hai. Một bên dùng cho anh em trong võ đường tập luyện hàng ngày. Bên còn lại là nơi ba tôi vẫn hàng ngày dạy võ cho những bạn đăng kí theo khóa học mà ba tôi nhận. Chủ yếu vẫn để kiếm thêm thu nhập duy trì võ đường.
Môn võ chúng tôi học là võ cổ truyền mà theo ba kể thì là từ thời ông cố tôi để lại, cứ đời này nối tiếp đời sau mà duy trì.
Trong võ đường tôi gần như không có đối thủ nào, đối thủ nặng kí nhất của tôi vẫn là ba. Ba học từ lâu thì tôi cũng bắt đầu làm quen từ rất sớm. Tôi không hề thua ba về kĩ thuật hay trình độ, cái tôi thua ba chính là kĩ năng giao chiến.
Khi ba đang dạy học thì có một đám người đi vào, nhìn ăn mặc thì cũng không gọi là lịch sự, đoán ngay họ là xã hội đen, mặt mày dữ tợn, ăn nói thô lỗ.
Tôi cùng ba đang nói chuyện dạy học thì đại ca chạy vào.
“Sư phụ, có người muốn gặp sư phụ.”
“Là ai thế?”
“Con cũng không biết ạ!”
Ba nghe vậy thì liền bước ra, tôi và đại ca cũng đi theo sau.
Tôi quét mắt nhìn qua đám người kia một lượt.
Đại ca ghé vào tai tôi nói.
“Sư muội Tiểu Băng, đó có phải bọn người xã hội đen hay không?”
“Phải!”
“Thế em có biết họ đến tìm sư phụ làm gì không?”
“Em không biết!”
“Hay sư phụ gây thù chuốc oán với ai nên hôm nay họ đến dây để tìm sư phụ tính sổ.”
“Anh thôi đi!”
Nói được vài câu tôi thấy ba cùng đám người đi vào nhà. Tôi cũng vào theo.
Ba mời họ Ngồi xuống ghế. Mẹ đã bưng nước ra. Một người trong đám người lên tiếng.
“Chúng tôi sẽ không làm mất thời gian của ông. chúng tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề”
“Được anh nói đi.”
“ Hôm nay tôi thay mặt cho ông chủ của tôi đến thương lượng với ông, ông chủ của tôi muốn mua lại khu nhà này của ông. Giá bao nhiêu ông ấy cũng mua.”
Ba cười.
“ Muốn mua lại ngôi nhà của tôi sao?”
“ Đúng thế.”
Ba nói không cần suy nghĩ.
“Xin lỗi tôi sẽ không bán đâu.”
“ Tại sao?”
“ Đơn giản vì tôi thích ngôi nhà này. Nó là tài sản của gia đình tôi.”
“Ông chủ của tôi bảo ông cứ đưa ra giá, dù cao bao nhiêu ông ấy cũng mua.”
“Tôi không nói đến vấn đề tiền bạc. tôi không bán là không bán.”
Tôi hiểu vì sao Ba không bán. Ngôi nhà là nơi ba lập nghiệp. Trước kia, nó chỉ là một cái chòi nhỏ nhỏ nhưng ba đã biến nó thành ngôi nhà khang trang như hôm nay. Nó mang đậm dấu ấn của gia đình tôi. Ba quen mẹ cũng chính tại vườn hoa sau nhà. Chúng tôi lớn lên cũng chính tại nơi đây.
Đám người đã bỏ đi khi ba kiên quyết không bán.
Ngôi nhà của chúng tôi nằm ngay trung tâm của thành phố. bố rất nhiều người nhòm ngó và muốn mua lại để xây dựng khu vui chơi chơi hay khu mua sắm. Họ cho rằng nếu xây dựng lên thì họ sẽ kiếm được một khoản lời to. Rất nhiều người đã đến hỏi mua nhưng đều tay trắng ra về vì sự kiên quyết không bán của ba. Họ đưa ra một cái giá khổng lồ ba cũng không chịu bán.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play