Tập đoàn L.M, văn phòng chủ tịch.
" Chị Hạ Nhiên cách này chắc là ổn chứ?"
Tiếng nói thì thầm bên trong văn phòng, trên bàn làm việc của chủ tịch các xấp giấy tờ và những văn kiện bị lục tung cả lên. Hai cô gái thập thò thầm thì với nhau, Tiêu Lệ Mẫn cứ hướng mắt vào cánh cửa canh xem có ai đi ngang qua không còn tay thì cứ lục lọi mớ văn kiện trên bàn. Hạ Nhiên cứ thản nhiên tìm hết nơi này đến nơi khác trông căn phòng như đây là phòng của mình vậy.
Khoảng mười phút sau cô nhỏ giọng.
"Chị tìm được rồi này Tiểu Mẫn" - Hạ Nhiên.
Tiêu Lệ Mẫn giật mình "Tốt quá chúng ta nhanh chóng đi thôi chị".
giọng Tiêu Lệ Mẫn hối hả mừng rở. Khi cả hai cô gái chuẩn bị trèo ra cửa sổ rời khỏi, đèn phòng bỗng bật sáng, trước mặt hai cô gái nhỏ bây giờ là sáu bảy người đàn ông mặc vest đen người nào cũng mặt mũi lạnh lùng đến đáng sợ chưa khỏi hoang mang thì một người đàn ông đi tới ra hiệu bắt hai cô gái đó lại. Biết mình không thể thoát được nữa rồi đành phải đứng yên cho trói tay lại Tiêu Lệ Mẫn đổ toát mồ hôi khắp mặt run rẫy không nói nên lời Hạ Nhiên nhìn thẳng người đàn đang ngồi trên chiếc ghế chủ tịch chéo chân lên bàn gương mặt của anh ta đúng là đẹp không góc chết từ cặp mắt sắc bén đó cho đến mái tóc rủ xuống làm cho gương mặt anh trở nên quyến rủ đẹp trai khiến người nhìn phải ngây người. Ngắm một hồi cô chợt nhận ra đây không phải là lúc để ngắm trai đâu con mẹ nó giờ thoát kiểu gì đây. Không giang im lặng và lạnh lẽo đến đáng sợ cứ như chuẩn bị xử tử phạm nhân vậy, một giọng nói ảm đạm lạnh lùng vang lên
"hai cô nhóc biết đây là đâu không mà dám vào trộm đồ của Hoắc Ngạo Thiên tôi đây vậy?" - gương mặt hắn rất bình tĩnh lấy một điếu thuốc trong người ra châm lửa hút và thả ra một làn khói ma mị, nghe tên Hoắc Ngạo Thiên cô ngước mặt lên nhìn kĩ gương mặt cao ngạo đằng kia, hoá ra hắn là Hoắc lão đại mà người trong giới hay gọi tên ác ma cực kì tàn nhẫn không nương tay với bất kì người nào, ai đối đầu với hắn là đồng nghĩa với chết, hắn là một ông trùm mafia chuyên buôn bán vận chuyển ma tuý và vũ khí trái phép, tập đoàn L.M chỉ là vỏ bọc bên ngoài của hắn mà thôi, cả pháp luật khi nhắc đến tên hắn cũng phải kiên nể không làm gì được hắn. Hạ Nhiên bắt đầu run lên không nói nổi chữ nào, suy nghĩ không biết tên này lát nữa sẽ giết cô kiểu nào đây nhưng điều cô lo lắng hơn Tiêu Lệ Mẫn mặc dù cũng là một điệp vụ giống như cô nhưng Tiêu Lệ Mẫn và Hạ Nhiên tính cách trái ngược hoàn toàn, một người thông minh, nhạy bén sở hữu gương mặt xinh đẹp kiều diễm khiến người đi qua không thể không nhìn lại được ví như một tiểu yêu tinh còn một người thì ngây thơ, nóng tính bình thường Tiêu Lệ Mẫn và Hạ Nhiên bị bắt tại trận như thế này Tiêu Lệ Mẫn thích khiêu khích đối thủ nhất tiện thể kéo dài thời gian cho Hạ Nhiên nghĩ cách trốn thoát nhưng bây giờ trước mặt hai cô gái này là Hoắc Ngạo Thiên đấy là tên ác ma giết người không gớm máu đấy lúc này không khí trong căn phòng vẫn thế ngột ngạt đến khó thở không ai nhìn ai cũng chẳng ai nói với ai một câu nào. Hạ Nhiên nghĩ đến nát óc vẫn không nghĩ ra cách nào để cả người cùng thoát được cả, cô từ từ ngước mặt nhìn về phía trước nói " Hoắc... lão... đại chúng... tôi... chỉ là...đi nhầm chỗ thôi" lúc này cô đã bí quá mà mở miệng nói đại mất gần một phút mới hoàn thành một câu.
Hắn nhếch mép cười một cái khiến cô lạnh cả xương sống, một chuyện xàm xí cả con nít ba tuổi còn không tin sao có thể lừa hắn được.
"Nhan sắc không tệ một chút nào" một câu nói của Hoắc Ngạo Thiên đơn giản nhưng vô số ẩn ý cô cũng ra vấn đề một chút, giờ là lúc nào rồi sợ cái quái gì nữa chứ trước sau gì cũng chết thôi thì cứ nói đại ra cho rồi.
"Chỉ một mình tôi thôi là tôi lấy cắp tư liệu bảo mật của công ty anh không liên quan gì đến cô gái đó hết thả cô ấy ra muốn giết tôi ra sao cũng được" cô phun ra một lèo cứ nhắm mắt mà nói, lời nói của cô làm cho hắn có chút ngạc nhiên, hắn chậm rãi tiến đến chỗ cô khom người cuối xuống vuốt ve gương mặt nhỏ ngắn xinh đẹp của cô cười nói "tôi đánh giá cao về sự dũng cảm của cô đấy,nhưng.." một chữ "nhưng" này của hắn cũng đủ để cô biết được là chết là cái chắc rồi nhìn gương mặt run sợ đến nổi nhắm cả hai mắt lại luôn là hắn nghĩ thầm, hoá ra chỉ là một con thỏ con thôi à cô gái này thú vị thật. "Tôi sẽ thả bạn cô đi và tất nhiên cô sẽ là người ở lại đấy" tuy có chút bất ngờ sao hắn lại đồng ý đơn giản ấy nhỉ, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có thời gian để ngẩm nghĩ hay lựa chọn liền đồng ý với hắn.
Tiêu Lệ Mẫn nghe xong nước mắt giàng dụa "chị... không được... chị sẽ chết thật đó đi thì cùng đi...". Hạ Nhiên vẫn kiên định đồng ý với yêu cầu của hắn. Hắn ra hiệu cho hai tên lính đưa Tiêu Lệ Mẫn ra ngoài bỗng cô nói với hắn "xin cho tôi vài câu thôi" hắn chấp thuận "năm phút".
"Tiểu Mẫn nghe chị này chị sẽ không sao em cứ yên tâm quay về đi nếu như cả hai cùng chết luôn ở đây thì chẳng phải thảm hơn sao, quay về đi có cơ hội chị sẽ liên lạc với em ngay". Tiêu Lệ Mẫn biết Hạ Nhiên là người thông minh nghe câu nói này của cô biết chắc cô sẽ tìm ra cách thoát ra cũng an lòng một phần vẫn chần chừ một hồi mới rời đi, sau khi Tiêu Lệ Mẫn được đưa đi hắn ra hiệu cho mấy người còn lại trong phòng cũng ra ngoài hết. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Hoắc Ngạo Thiên và Hạ Nhiên, đôi mắt lạnh lẽo của Hoắc Ngạo Thiên nhìn thẳng vào cô làm cô giật bắn cả người. Hắn ghé sát vào tai cô "cứ ngỡ ai hoá ra là một mỹ nhân" hơi thở của hắn vả vào tai làm đỏ mặt nuốt nước bọt trả lời " cảm...ơn..".
Hắn đứng lên sãi chân đi về phía bàn làm việc ngồi xuống ngoắc ngoắc tay nói với cô - "lại đây".
Mặc dù rất sợ nhưng cô vẫn cố gắn đứng vậy đi chầm chậm về phía hắn, ngắm nghía một hồi hắn đưa tay ôm cô ngồi vào lòng cọ cọ vào sau gáy khiến mặt cô lúc này đỏ bừng lên nói chuyện mà cứ như đánh vần - "Anh...muốn...giết thì...giết nhanh...đi"
giọng nói yếu ớt khiến hắn nghe mà bật cười thành tiếng "Haha..giết sao? Sao tôi có thể giết một mỹ nhân như em được chứ"
vừa dứt câu hắn nâng gương mặt cô lên như một con thỏ con sắp bị cọp ăn thịt vậy, chết đương nhiên cô rất sợ nhưng cứ cái đà này cô cũng sẽ bị tim chết mất,hắn hôn nhẹ vào bờ môi căng mọng của cô như đang nếm thử một món ăn, bàn tay ma mị đó lần mò khắp cơ thể như đang thăm dò cô vậy.
Hắn bế cô vào một căn phòng bí mật riêng trong phòng chủ tịch, trong căn phòng này trang trí đơn giản nhưng rất bắt mắt, toàn bộ đồ vật trong phòng đều là những món đồ đấu giá sang trọng và vài chiếc bình cổ quý giá.
hắn ném cô lên chiếc giường king size rộng rãi êm ái, cô vừa hoàn hồn được một chút đôi môi như bị tấn công sắp xé rách đến nơi vậy, khi cô không còn thở nổi nữa hắn mới chịu buông cô ra, hắn đã từng chơi qua rất nhiều nữ nhân xinh đẹp hay kiều diễm mỹ lệ đều có tất... nhưng đây là lần đầu hắn có cảm giác hứng phấn đến vậy.
hắn đè lên người cô hôn từ cổ cho đến ngực thì thầm một câu- "em còn hơn cả thuốc kích thích đấy bảo bối"
khiến tim cô đập thình thịch tay chân mềm nhũng ra hết không cử động được đành phải nằm yên cho hắn làm gì thì làm , trước sau cũng chết thôi ..an ủi cho cô, hắn rất đẹp trai đều này không thể phủ nhận không lãng phí lần đầu của cô nhỉ.
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu rọi xuyên qua khung cửa sổ cô tỉnh giấc vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ bổng thấy cái gì đó nặng nề ngay eo cô hoá ra tay của tên ác ma đó đang ôm lấy cô ngủ. Hắn ngủ say như thế thôi thì chuồn trước đã, vừa nhúc nhích cô cảm giác toàn thân đau nhức ê ẩm đến nổi tay run rẫy vén chăn lên định đi...vừa đứng lên lúc này cô mới thấy rõ đau, đặc biệt là phần dưới thân cô, bước đi lạng quạng chân như ngàn cây kim châm chích khiến cô đau phải cắn chặt môi bước đi.
Một giọng nói khàn khàn bổng vang lên trong căn phòng yên tĩnh như thế, khiến cô khựng lại trợn tròn mắt không dám nhúc nhích.
"Xem ra đêm qua tôi nương tay với em quá rồi nhỉ".
bàn tay hắn ôm lấy eo cô từ đằng sau khiến cô không khỏi giật mình mà vùng vẫy - "tên khốn này anh muốn gì nữa đây,anh...ưmm.."
hắn dán chặt môi lên đôi môi nhỏ nhắn của cô không cho cô nói lời nào nữa nhỏ giọng vào tai cô "đợi tôi dưới nhà",
cô vẫn chưa kịp tỉnh lại trong nụ hôn mãnh liệt vừa rồi nghe hắn nói vậy thì liền vội mặc quần áo chạy thẳng xuống lầu.
Môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười ma mị liếc sang nhìn chiếc giường trắng, một vết máu đỏ lòng hắn cứ nghĩ đêm qua tưởng phá lệ một lần, hoá ra cô vẫn là xử nữ, cảm giác không tệ chút nào.
Hoắc Ngạo Thiên mắc bệnh sạch sẽ, trước giờ chỉ lên giường với những cô gái còn trinh mà thôi, điều này hẳn là ai cũng biết.
Một lúc sau từ phòng tắm bước ra, hắn tiến đến ban công châm một điếu thuốc đứng ngẫm nghĩ một hồi tiếng -"cốc..cốc" gõ cửa vang lên.
" Vào đi !"
"Hoắc Lão Đại" - nhẹ cuối người chào một tiếng rồi mới nói thẳng vào vấn đề.
" Hai cô gái đêm qua là người của Xích Lâu Bang dưới chướng của Diệp Đức Uy được lệnh đến L.M thăm dò mục đích là lấy trộm tư liệu buôn lậu của chúng ta".
" Hừ.. lão già đó đúng là không an phận rồi" dụi dụi điếu thuốc quay sang Triệu Thường hỏi
" Chỉ dưới chướng ?" Trong giới hắc đạo này chỉ có Diệp Đức Uy mới có cái gan đối đầu trực tiếp với hắn, nhiều năm tranh đấu với nhau Hoắc Ngạo Thiên cũng hiểu Diệp Đức Uy phần nào, nếu như không thân cận và khôn khéo thì sẽ không làm cái nhiệm vụ nguy hiểm này.
"Tiêu Lệ Mẫn và Hạ Nhiên được ông ta đem về nuôi từ lúc tám tuổi, Hạ Nhiên là cánh tay trái của ông ta cô gái đó nhiệm vụ nào hoàn toàn thành công".
"Giờ thì cô ta hết thành công rồi đấy" - Hoắc Ngạo Thiên.
Triệu Thường giọng nói lưu loát nói rất ngắn gọn nhưng cũng rất dễ hiểu, anh là một trợ thủ đắc lực cực kì trung thành bên cạnh của Hoắc Ngạo Thiên mọi chuyện từ buôn bán vũ khí, chất cấm hay toàn bộ chuyện ở L.M Hoắc Ngạo Thiên đều cho giao cho anh quản lí.
Vừa dứt lời của Triệu Thường, "Cốc..cốc" một tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi"
"Hoắc Lão Đại" - Từ Diệp cuối người chào rồi nói,
"chuyện của Hạ Nhiên em đều tra xong rồi ạ".
"Hạ Nhiên hai mươi mốt tuổi, được Diệp Đức Uy mang về nuôi từ năm tám tuổi, mười hai tuổi đã được huấn luyện trở thành một điệp vụ đắc lực của ông ta, về quá khứ từ năm tám tuổi trở xuống em không điều tra được gì nữa".
Từ Diệp cũng như Triệu Thường từ lúc mười lăm tuổi đã theo Hoắc Ngạo Thiên làm xã hội đen, là tâm phúc trung thành của Hoắc Ngạo Thiên.
...
Lúc này bên Diệp Đức Uy bề mặt ông vẫn bình tĩnh nghe xong mọi chuyện Tiêu Lệ Mẫn kể lại nhưng trong lòng ông như lửa đốt không yên tính toán cứu Hạ Nhiên, dù sao cũng là ông nuôi nấng từ nhỏ đến lớn không thể thấy chết mà không cứu.
Diệp Đức Uy tuy nổi tiếng là người máu lạnh ác độc không khác gì với Hoắc Ngạo Thiên nhưng ít nhất ông ta cũng có chút lòng thương người đối với hai cô gái theo ông từ nhỏ đến lớn như con gái ruột mình Tiêu Lệ Mẫn rưng rưng nước mắt- "Liệu...chị ấy có thoát được không vậy lão đại.."
cô lo lắng tự trách nếu như lúc đó cô khuyên Hạ Nhiên nên làm nhiệm vụ nguy hiểm này, không một mình nghe theo Hạ Nhiên mà quay về trước thì bây giờ sẽ không ra như vậy, không biết tên nguy hiểm đó sẽ làm gì chị ấy..
Trong căn phòng có ba người đang đứng ngồi không yên Diệp Ngạc Hạo lên tiếng "ông nói xem coi tên Hoắc Ngạo Thiên có thể để Hạ Nhiên bình an quay về hay không, ông biết rõ tên đó nguy hiểm đến mức nào ông còn để Hạ Nhiên và Tiêu Lệ Mẫn nhận nhiệm đó .."
Diệp Ngạc Hạo kích động vô cùng, anh ta là con ruột của Diệp Đức Uy mẹ anh vì ông ta mà hy sinh năm anh chỉ mới mười hai tuổi nhưng chưa lần nào anh to tiếng với ông ta như bây giờ.
Lúc này tiếng điện thoại reo lên " ring...ring.." ông vội nhấc máy, quả nhiên đầu dây bên kia là Hoắc Ngạo Thiên.
Một câu hỏi thăm đầy mỉa mai từ Hoắc Ngạo Thiên. "Dạo này ông khoẻ chứ Diệp Lão Đại?"
"Thả con bé ra tôi là người sai nó đến có gì thì nhắm vào tôi" - quả nhiên câu nói này chẳng ăn thua gì đến hắn.
"Đừng căng thẳng như thế, ông yên tâm tôi không giết cô ta đâu ngược lại tôi lại thấy cô ta rất tốt ấy chứ, tôi sẽ lấy đi cánh tay trái đắc lực này của ông chuyện này coi như huề ông quá lời rồi đấy".
Hắn đây là thông báo rằng giờ Hạ Nhiên đã là người của hắn chứ không phải đang thoả hiệp với Diệp Đức Uy.
"Tôi muốn nói với con bé vài câu Hoắc tổng không phiền chứ ?"
Quay sang thấy cô đang ăn như thể bị bỏ đói mấy ngày rồi vậy, hắn khẽ cong môi cười đồng ý đi đến đưa di động cho cô. Hạ Nhiên liền hiểu ra dựt lấy ngay điện thoại chạy khuất tầm nhìn của hắn tập chung nghe đầu dây bên kia nói.
"Hắn có làm gì con không Hạ Nhiên?"
"Chú đừng lo con không sao hết"
Ông thở phào nhẹ nhõm nói tiếp "con tạm thời bên cạnh hắn có cơ hội thì sao chép hết tư liệu của hắn được thì hạ sát hắn luôn càng tốt".
Hạ Nhiên nghe câu hạ sát hắn thì bỗng nhiên tay cần di động run lên, mặc dù không phải cô chưa từng giết người nhưng sao lần này cô lại có cảm giác lo lắng sợ hãi.
" Nhiên Nhiên em không sao đó chứ trả lời anh đi"
bên đây Diệp Ngạc Hạo không nghe Hạ Nhiên nói gì liền dựt lấy điện thoại trong tay Diệp Đức Uy nói lớn.
" Anh Hạo nói với chú, em... sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm... vụ, em không sao anh đừng lo" - giọng nói miễn cưỡng yếu ớt càng làm cho Diệp Ngạc Hạo lo lắng hơn, anh vừa định nói thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm lạnh, không ai khác là Hoắc Ngạo Thiên, cô cũng giật mình quay người không biết hắn đứng sau lưng từ lúc nào dật điện thoại lại cũng không biết.
"Năm phút kết thúc, lời chia ly gì thì cũng nói hết rồi nhỉ? Vậy thôi nhé lão già" - nói xong rồi cúp máy quay sang nhìn cô nụ cười tà mị cọ đầu vào cổ cô nói
"em nói xem lão ta có cứu em không ?" - hắn thừa biết bây giờ Diệp Đức Uy chỉ còn một cách là thuận theo ý hắn thôi không thể làm được gì nữa cả. Cô gượng cười nói - " Tôi... làm...sao mà biết".
Đúng như hắn nghĩ Diệp Ngạc Hạo nôn nóng chuẩn bị đến cứu Hạ Nhiên bị Diệp Đức Uy cản lại quát
"con mà đến đó không chỉ gây nguy hiểm hơn cho Hạ Nhiên mà còn người đi mà xác về đấy, bình tĩnh dùng não mà nghĩ đi"
ông phũi tay ra ngoài Tiêu Lệ Mẫn cũng đi theo.
Lúc này hắn một tay kéo cô vào phòng ném lên giường giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cô run cả người.
"cô tốt nhất đừng có mà giở trò sau lưng tôi" - đây là lời cảnh cáo, hẳn là khi nãy cô nói chuyện qua điện thoại với Diệp Đức Uy hắn đã nghe hết, nếu là người khác thì hắn đã băm ra hàng trăm khúc rãi xuống biển rồi. Nhưng lần này là cô là Hạ Nhiên ngay cả hắn cũng không hiểu nỗi những hành động mà hắn đang làm, hắn có cảm xúc khi ở bên cô sao ?không thể nào người lạnh lùng vô cảm như hắn sao có thể.
Hắn tiến lại mép giường cuối đầu thì thầm vào tai cô "tối nay... cùng tôi đi dự tiệc" - Cô thở phào một cái rồi gật đầu nói- "được thôi".
...
Buổi chiều tại dinh thự Bạch Đế Kim, một cô gái với chiếc váy đen xẻ tà làm lộ ra đôi chân thon gọn quyến rủ cực kì, gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhè nhẹ thoát nhìn như một tiểu yêu tinh vậy.
từ trên lầu đi xuống Hoắc Ngạo Thiên cũng bị vẻ đẹp của cô làm cho ngẩn ra một lúc mới bình tâm lại." Khụ..khụ.. đi thôi".
...
Khách sạn AY.Z, nơi đây hầu như hội tụ đủ loại người trong giới thượng lưu hắc đạo hay bạch đạo gì đều có mặt.
Vừa bước xuống khỏi xe Hoắc Ngạo Thiên ngay lập tức trở thành tâm điểm thu hút nhiều nhất tại đó những người ở đó càng bất ngờ hơn, một cô gái chậm rãi bước xuống khoác tay Hoắc Ngạo Thiên mỉm cười bước đi một cách chuyên nghiệp, suy nghĩ trong đầu của Hoắc Ngạo Thiên là sao tiểu yêu tinh này lại không đi làm diễn viên đi nhỉ...
anh ta chưa bao giờ dẫn theo nữ nhân đến một tiệc nhiều nhà báo phóng viên như thế này. Ngay lập tức tiếng "tách..tách..." của máy chụp hình không ngừng, cô vẫn tự tin kiêu hãnh khoắc tay anh đi vào trong.
Vừa vào trong đại sảnh, quả nhiên Hoắc Ngạo Thiên ở đâu thì đều là tâm điểm của nơi đó. Anh diện một bộ âu phục màu đen sẫm cùng màu với chiếc váy mà Hạ Nhiên đang mặc, nhìn vào trong hai người đúng là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh. Các lão già doanh nhân và mấy gã khá có tiếng tâm trong giới hắc đạo cũng chạy đến hỏi
"Hoắc tổng hiếm thấy anh cùng nữ nhân đến những buổi tiệc lớn thế này đấy.."
"Hoắc tổng đây là bạn gái anh sao, đúng là một đại mỹ nhân ..."
"Là thiên kim nhà nào thế Hoắc tổng.."
Hàng loạt câu hỏi tò mò đó được đưa ra, cô cũng hơi lo một chút chẳng biết trả lời sao cho đúng, chẳng lẽ nói là tình nhân hay ăn trộm nhà anh ta bị anh ta bắt đến đây dự tiệc à, thật là khó xử.
Cô đang định mở lời thì bỗng nhiên một bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo cô giọng nói lạnh lùng trả lời.
"Phải, đại mỹ nhân trước mặt các vị chính Hoắc phu nhân tương lai" - vừa dứt lời cả đám người đó kinh ngạc vô cùng, cứ nghĩ cô chỉ là một tình nhân rẻ tiền hoá ra là phượng hoàng.
cái ghế Hoắc phu nhân này không ít mỹ nữ ở đế đô các danh môn thiên kim nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn, tranh giành làm nữ chủ nhân của Hoắc Gia.
Người ngạc nhiên hơn ai hết chính là Hạ Nhiên, cô trợn tròn mắt nhìn anh không nói nổi lời nào, lần này hắn chơi lớn vậy luôn sao, tên này uống lộn thuốc rồi à chuyện này sao có thể đem ra đùa như thế.
Cô không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì nhưng tốt hơn đừng phá hoại việc của hắn, liền phối hợp diễn "anh yêu à..em hơi nhức đầu .." - hắn nhếch mép cười, coi như cô biết điều đấy, gương mặt hắn trở nên tà mị áp sát mặt gần cô nói - "vậy à, chúng ta qua kia nghĩ nhé..bà xã".
"thình..thịch.." dù biết hắn đang diễn lừa bọn người này thôi mà cũng đâu cần phải đùa lớn như thế, nghe thế bọn người kia lập tức biết điều né sang một bên nhường đường nói- "Hoắc thiếu, bạn gái ngài mệt hay qua kia nghĩ ngơi đi sức khoẻ quan trọng hơn "
những người kia cũng hùa theo "phải đó ... phải đó ..".
Cô lôi thẳng tay của Hoắc Ngạo Thiên đi về phía sau khách sạn.
"Anh uống lộn thuốc à, anh nói tôi là Hoắc phu nhân tương lai, bọn họ tưởng thật thì thế nào anh..ưmm".
chưa nói xong một bờ môi hôn cuồng nhiệt bịt chặt miệng cô lại, thấy cô sắp không thở nổi nữa mới buông ra, ghé sát vào tai cô hơi thở phà vào tai cô khiến mặt cô ửng đỏ lên
"em nói xem.. chúng ta có nên làm chút gì đó không..?" - Cô lập tức lùi lại trả lời -"không...cần..".
Trong lúc Hoắc Ngạo Thiên đang nói chuyện giao thiệp với nhiều người thì âm thanh hí hửng đi tới khoắc vai anh nói- "nghe nói cậu đem cả Hoắc phu nhân tương lai đến luôn hả, đâu nào cho tôi xem mặt với..".
vừa nói vừa liếc mắt nhìn xung quanh anh tìm kím vị đại mỹ nhân nào lợi hại đến nỗi có thể leo lên được ghế Hoắc phu nhân này.
Hoắc Ngạo Thiên thở dài, cứ tưởng ai hoá ra là Cố Tử Mặc cậu ấm tập đoàn Cố thị du học từ Anh trở về.
Hai người là bạn thân từ năm mười tuổi, lúc ấy Hoắc Ngạo Thiên là một cô nhi nghèo nàn vô cùng cậu bé năm đó nói ra thật chẳng ai tin là Hoắc Ngạo Thiên cao cao tại thượng lãnh khốc tàn ác như bây giờ, lúc đó hai người gặp nhau và Cố Tử Mặc thường trốn ra ngoài đi chơi cùng Hoắc Ngạo Thiên khám phá những chuyện đời mà một cậu ấm như anh chưa từng trải,
cách nói chuyện này ngoài Cố Tử Mặc ra thì hình như chẳng ai dám dùng kiểu nói chuyện như thế với Hoắc Ngạo Thiên.
Vẫn là cái giọng nói kiêu ngạo lạnh như băng của Hoắc Ngạo Thiên -"cậu chưa chết nữa à? "
cái tên khốn này anh vất vả lắm mới quay về Trung Quốc thế mà hắn lại hỏi cái câu ngớ ngẫn ấy, thật muốn đấm vào cái mặt nghên ngạo đó.
Một giọng nói êm ái ngọt ngào truyền đến thu hút cả đám người xoay mặt lại nhìn, một cô gái với bộ váy đen xẻ tà gương mặt nhỏ nhắn quyến rủ chẳng khác gì một tiểu yêu tinh -"anh yêu à, em thấy hơi mệt mình về trước được không"
hình như cô chẳng quan tâm những người xung quanh nhìn cô như thế nào ngang nhiên đi tới ôm lấy tay Hoắc Ngạo Thiên nũng nịu nói, tim hắn lúc này bỗng nhiên đập mạnh một cách lạ thường, hắn cuối đầu dịu dàng giọng nói cưng chiều.
"được, anh đưa em về".
Người kinh ngạc nhất ở đây là Cố Tử Mặc, quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy cô gái này thoát lên vẻ đẹp ma mị khiến người ta nhìn không thể rời mắt, anh há hốc mồm vội vàng kéo Hoắc Ngạo Thiên lại hỏi dồn dập
" Này, cô gái này là ai thế ?"
" Tình nhân mới sao ?" " Bạn gái tạm thời? "
"Sao cậu không giới thiệu cho anh em biết thế ..." ba la ba la một hồi nhìn lên ánh mắt sát khí của Hoắc Ngạo Thiên thì vội ngậm mồm không hỏi câu nào nữa.
Đi được ba bốn bước liếc mắt lại nói với Cố Tử Mặc giọng nói cứ như khoe khoang tự hào vậy
"Cô ấy là vợ tương lai tôi đấy !"
Không những Cố Tử Mặc mà Hạ Nhiên kế bên đó nghe thấy cũng ngạc nhiên không kém, sao tim cô bỗng đập nhanh thế nhỉ, cảm giác thật lạ, chữ "Vợ" từ miệng hắn nói ra tuy cô biết chỉ là diễn kịch nhưng sao cô lại có cảm giác ấm áp thật lạ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play