Tương truyền, trong nhân gian từng có một quốc gia cổ tên Châu Sa, lãnh thổ rộng lớn, giao thương thịnh vượng, người dân sống rất thuận hoà.
Châu Sa có một vị tướng quân võ nghệ tinh thông, khí thế bất phàm, tính tình nhu hòa, luôn ra tay giúp người hoạn nạn, và cũng được vua giao cho trọng trách trấn giữ biên cương. Người tên là Giang Thành (Giang trong từ giang sơn, Thành trong biên thành, ngụ ý bảo vệ đất nước), quanh năm người chinh chiến xa trường, đánh đâu thắng đó.
Dưới trướng của Giang Thành còn có ba phó tướng rất tài giỏi, từng được Giang Thành cứu mạng. Một vị là Mặc Thần phó tướng có tài dùng binh rất giỏi, vị kia là Vô Nha phó tướng mạnh về võ, vị còn lại là nữ phó tướng duy nhất trong doanh trại rất giỏi về trí, Lưu Ly phó tướng. Cả ba phó tướng đều luôn kề vai sát cánh bên cạnh Giai Thành trên chiến trường, khí thế quá mạnh mẽ đó nên quân giặc không dám đến xâm phạm.
Giang Thành có một người con gái, tên là Ngạn Nhi. Ngài vô cùng yêu thương Ngạn Nhi, mặc dù quanh năm trấn giữ biên ải, nhưng thi thoảng mỗi khi có dịp về thăm phủ, Ngài luôn dành hết thời gian của mình bên cạnh Ngạn Nhi. Thương thay, Ngạn Nhi đã mười ba tuổi nhưng số lần gặp Ngài cũng chưa bằng số tuổi của nàng, thật đáng thương.
Tiết Thanh Minh năm nay, Giang Thành nhận được tin báo đức vua cho về thăm phủ. Mọi người trong phủ, ai nấy đều rất vui mừng, hân hoan chuẩn bị chào đón Tướng quân hồi phủ. Từ ngoài cổng phủ đã thấy nha đinh treo đèn lồng, trải thảm, nha hoàn vội vã khắp sân, căn bếp càng tất bậc hơn thường ngày, người thái thịt kẻ nhóm lửa khiến cho khói nay ngút trời, các gian nhà trong phủ hôm nay nhiều người hơn, ai nấy đều làm việc với tâm khí vui vẻ trong chờ được gặp tướng quân, không khí trong phủ nay ồn ào hơn mọi ngày.
Phủ tướng quân của Giang Thành là phủ lớn nhất trong trấn, tuy lớn nhưng bày trí đơn giản không cầu kỳ hoa lệ lại trong rất khí thế, đằng sau của phủ một ngọn núi rất cao, ngăn cách với Hoàng cung.
Mặc dù là một tướng quân, trinh chiến sa trường nhiều năm, không biết trên tay đã nhuốm bao máu tươi của bao nhiêu kẻ địch, nhưng Giang Thành đối xử rất tử tế với tất cả mọi người. Mỗi năm, ngài đều mở kho lương thực phát cho dân nghèo, xây thành đắp tường, mời thầy về dạy cho các con của những người dân nghèo. Chính vì thế, người dân trong trấn đến kẻ hầu người hạ đều kính trọng Giang Thành.
“Xoạc Xoạc…”
Một người nọ bước chân gấp gáp vào trong một gian nhà to nhất trong phủ, thoạt nhìn gian nhà không có ai canh giữ cũng không có kẻ hầu người hạ, giống như một gian nhà không có người ở. Vừa đi người nọ vừa ho to: "Tiểu thư, tiểu thư ơi! Tướng quân sắp về rồi, tiểu thư ơi, tiểu thư. Người đi đâu rồi!"
Người nọ này có vẻ ngoài trạc năm mươi tuổi, mái tóc đã bạc sợi trắng sợi đen, khuôn mặt trông rất phúc hậu hiền từ.
Người nọ này chính là nhũ mẫu trong coi mọi việc trong phủ khi Giang Thành không ở đây. Khi xưa, nhũ mẫu từng là nha hoàng thận cận bên cạnh phu nhân của tướng quân cũng là mẫu thân của Ngạn Nhi. Sau khi phu nhân qua đời, nhũ mẫu là người mà Giang Thành tin tưởng nhất, ngài giao phó việc chăm sóc Ngạn Nhi cho nhũ mẫu.
Một nô tì hớt hãi chạy vào, cuối đầu thở gấp gáp rồi nói: "Thưa quản gia, sáng hôm nay nô tì có nhìn thấy tiêu thư đã ra ngoài từ sớm."
Nhũ mẫu: “ Tại sau ngươi không báo cho ta biết?”
“Xin lỗi quản gia, nô tì cứ nghĩ quản gia đã biết chuyện rồi nên nô tì cũng không dám nói thêm lời, nô tì đã biết lỗi, xin quản gia tha lỗi cho nô tì.”, nô tì vừa đáp vừa hoảng sợ.
Dường như đã tìm khắp phủ nhưng vẫn không tìm thấy được Ngạn Nhi. Cảm giác lo lắng, bất an hiện lên, nhũ mẫu nghĩ thầm: "Người đang ở đâu rồi tiểu thư, tướng quân sắp về rồi, ta biết ăn nói với tướng quân như thế nào đây, ta phải làm sao bây giờ."
“Hú hú hú…”
Đột nhiên, có âm thanh truyền đến là tiếng ngựa hú lên rất lớn. Một nam nhân mặc y phục đen nhẹ nhàng bước xuống từ lưng của chiến mã, dáng người chững trạc, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhưng vẫn rất góc cạnh, trên tay cầm một thanh kiếm đang từ từ bước vào trong phủ. Đúng vậy, tướng quân đã hồi phủ.
Mọi người trong phủ nhanh chân bước ra xếp thành hai hàng nối từ ngoài cổng vào gian nhà chính, họ lần lượt cuối đầu chào tướng quân đang đi qua. Nhũ mẫu cũng bước ra với vẻ mặt đầy lo lắng, cúi đầu chào người.
Nhận ra biểu hiện khác là hôm nay của nhũ mẫu, tướng quân có lẽ người đã nhận ra điều gì đó khác lạ từ nhũ mẫu, tướng quân hỏi: "Ngạn Nhi đâu!"
Vừa hỏi Giang Thành vừa đưa thanh bảo kiếm trong tay cho một nha đinh mang vào bên trong, người thong dong ngồi xuống, tay nâng tách trà đưa lên ngửi một chút rồi thổi nhẹ lá trà.
Nhũ mẫu đang vô cùng hoảng sợi lại vừa lo lắng, giọng run run đáp: "Bẩm tướng quân, tiểu thư không có ở trong phủ. Tiểu nhân đã tìm khắp trong phủ nhưng không thấy tiểu thư, tiểu nhân thật đáng trách. Xin tướng quân tha tội!"
Giang Thành im lặng không nói gì, lát sau, ngài trầm giọng hỏi: "Nhũ mẫu có thấy điều gì bất thường ở Ngạn Nhi trong mấy ngày hôm nay không?"
Tuy nói tướng quân rất ít khi ở bên cạnh chăm sóc Ngạn Nhi, nhưng tình phụ tử luôn gắn kết hai người họ, có lẽ Giang Thành cũng đã nhận ra điều gì đó, ngài không lo lắng mà chỉ đang muốn chắc chắn những điều đang nghĩ lúc này.
Chợt nhớ ra một việc gì đó, Nhũ mẫu vội đáp: "Bẩm tướng quân, hôm qua tiểu nhân thấy trong phòng Tiểu thư có rất nhiều hoa ngạn tình, nhưng lúc nãy tiểu nhân bước vào phòng tiểu thư thì không thấy chúng đâu nữa, có lẽ..."
Tướng quân đứng dậy hai tay chấp ra phía sau ngắt lời Nhũ mẫu nói: "Thôi được rồi, hôm nay ta cho phép các ngươi nghỉ ngơi sớm, các ngươi lui xuống hết đi."
Mọi người nghe vậy, ai nấy đều cuối thấp người hành lễ rồi chầm chậm lui xuống, chỉ còn một mình Giang Thành đứng giữa gian nhà chính, ánh mắt đang hướng lên trời cao với nhiều tâm sự, rồi nhẹ nhàng bước đi.
**** Giang Thành là vị tướng quân văn võ song toàn, có công rất lớn trong việc bảo vệ giang sơn Châu Sa nên được vua ban cho rất nhiều bỏng lộc. Phủ của Giang Thành thật sự rất lớn, có nhiều giang nhà được phân theo cấp bậc, người hầu kẻ hạ nhiều vô kể. Binh lính canh gác cũng rất nhiều.
"Mẫu thân!"
Ở một nơi khác, trên núi Vọng Tuyền, có tiếng khóc như đang gào thét vang vọng cả một vùng trời khiến cho những chú chim đang đậu trên cảnh cây gần đó bay đi mất, dường như người đó rất đau khổ.
Nhìn kỹ lại đó là một tiểu cô nương trông còn rất nhỏ. Nhưng dường như tiểu cô nương đang mang tâm sự, ánh mắt ngấn lệ chăm chú nhìn vào ngôi mộ trước mặt, tay nắm chặt một bó hoa ngạn tình đang nở rộ.
"Ngạn Nhi! Ta biết con sẽ đến đây."
Một âm thanh từ xa vọng lại, âm thanh này vô cùng trầm ấm nhẹ nhàng.
Năm xưa, lúc Ngạn Nhi chào đời cũng chính là ngày âm khí rất nặng. Khi nàng cất tiếng khóc đầu tiên, toàn bộ cây cối, động vật xung quanh năm trặm dặm đều chết hết, chỉ có một loài hoa màu đỏ vẫn sừng sững và đang nở rộ, đó là hoa ngạn tình. Từ đó nàng được đặt tên là Ngạn Nhi, nhưng ai nấy đều nghĩ Ngạn Nhi là thiên sát cô tinh, nên không ai dám đến gần nàng, người duy nhất chăm sóc nàng mấy năm qua khi phụ thân không có ở cạnh là nhũ mẫu.
Ngạn Nhi nhận ra âm thanh đó, ngẫn đầu quay lại, đôi chân nàng như đang muốn di chuyển thật nhanh. Là phụ thân nàng, Người đã về rồi. Nàng chạy đến ngã vào lòng Ngài, rồi òa khóc nhưng đang được giải phóng hết những ấm ức ra ngoài.
Giang Thành giang tay ôm chặt con gái vào lòng, bàn tay to lớn đang xoa đầu nàng, Giang Thành ấm áp nói: "Không sao rồi, phụ thân về rồi đây."
Ngạn Nhi òa khóc rất lớn trong lòng của Giang Thành, lát sau, Ngạn Nhi ngẩn đầu, nước mắt vẫn còn ở khóe mắt hỏi ngập ngừng hỏi: "Sau phụ thân biết con ở đây?"
Giang Thành cười khì một cái, rồi nghiêng người đáp: "Sao ta lại không biết cơ được."
Ngạn Nhi hỏi tiếp: "Người về rồi, vậy khi nào lại đi ạ?"
Giang Thành: "Lần này ta về, là muốn đưa con đi đến một nơi."
"Nơi nào vậy phụ thân?"
Ngạn Nhi ngơ ngác.
Giang Thành trầm mặt, bàn tay to lớn đang cột lại tóc cho Ngạn nhi, lát sau, ngài nghiêm trọng nói: "Từ giờ, con sẽ là một nam nhân, đến khi con tự bảo vệ được bản thân, hãy quay về thân phận nữ nhi."
Giang Thành vừa nói vừa nhìn Ngạn Nhi với một ánh mắt kiên định: "Ta sẽ đưa con đến núi Sơn Tử để gặp một vị cao nhân, người đó sẽ thay ta chăm sóc con, con phải luôn nghe lời người đó, con phải cố gắng tu luyện, một lòng luôn hướng về thiện lương, con nhất định phải nhớ lời phụ thân đã nói, con làm được đúng không, Ngạn Nhi!"
Ngạn Nhi đã cảm nhận được một điều gì đó không tốt sắp xảy ra, đúng là từ trước đến giờ, nàng ít khi gặp phụ thân, nhưng mỗi lần gặp nhau, phụ thân chưa bao giờ dùng ánh mắt hay thái độ kiên định như vậy để nói chuyện với nàng.
Một lâu sau, Ngạn Nhi đứng dạy, bước đến trước bia mộ của mẫu thân, rất nghiêm giọng: "Mẫu thân, người đã nghe những điều phụ thân đã nói với con rồi đúng không ạ." Rồi nàng nghiêng đầu sang phụ thân cũng đang nhìn mình nói tiếp: "Con nhất định sẽ làm được, xin người hãy yên tâm."
Lời hứa của một tiểu cô nương chỉ mới mười ba tuổi chưa trải sự đời khiến tim Giang Thành đau nhói. Nhưng ngài vẫn tỏ ra vẻ mặt bình thường, cố hít thở thật sâu.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cho mái tóc dài huyền của Ngạn Nhi thêm uyển chuyển, hai người nhìn nhau một lúc đến khi cơn gió đã ngừng.
Giang Thành lấy từ trong người ra một bộ kim châm, nhẹ nhàng đặt lên tay Ngạn Nhi, nói: "Đây là bộ kim châm dùng để trị thương. Năm xưa mẫu thân con đã dùng cái này để cứu ta trên chiến trường, bao năm nay ta vẫn luôn trân quý, bây giờ ta giao lại cho con như một lời hứa của con với chúng ta."
Ngạn Nhi thành kính đón nhận, rồi lao vào ôm thật chật Giang Thành.
“Chúng ta luôn tự hào vì có con."
Giang Thành xoa xoa đầu Ngạn Nhi rồi nghiên người khẽ nói.
Có lẽ đây là cái ôm cuối cùng của tình phụ tử, cảnh vật xung quanh cũng im lặng đến lạ thường như nhường chỗ cho hai người họ. Vừa mới đoàn tụ mà giờ lại thành cái ôm ly biệt rồi sao.
----------------------
"Bẩm tướng quân, xe ngựa đã chuẩn bị xong."
Một nha đinh cuối đầu nói.
Giang Thành “ừm” một tiếng, thần sắc có vẻ u sầu.
Nha đinh cuối đầu một cái rồi lẳng lặng bước xuống.
"Phụ thân, còn chuẩn bị xong rồi. Người thấy thế nào có giống một nam nhi chi chí chưa ạ?"
Ngạn Nhi đứng phía sau Giang Thành, vui vẻ hồn nhiên hỏi.
Giang Thành vội xoay người rồi nhìn Ngạn Nhi một lúc. Lát sau hai bàn tay Giang Thành nắm lại rất chặt, sau đó Giang Thành cười một tiếng, từ tốn nói: "Rất giống, rất giống. Nhưng có điều..."
Ngạn Nhi vội hỏi: "Điều gì ạ?"
Giang Thành đưa tay xoa xoa cằm, giọng hầm hừ nhìn Ngạn Nhi.
Ngạn Nhi sờ lên mặt rồi tròn mắt hỏi lại: "Trên mặt con có gì sao?”.
Giang Thành “chặc” một tiếng rồi nói: "Y phục này hình như là của ta thì phải."
Ngạn Nhi gãi đầu cười tủm tỉm.
Nhũ mẫu vội bước ra cuối chào Giang Thành rồi đến bên cạnh Ngạn Nhi, nói: "Y phục này là của ngài khi mặc còn trẻ, phu nhân không muốn vứt đi nên bảo tiểu nhân mang đi cất, vậy là cất giữ cho đến bây giờ. Tối hôm qua, tiểu thư có nhờ tiểu nhân tìm cho người vài bộ y phục của nam nhân, tiểu nhân thấy vậy nên đã đem cho tiểu thư. Mong tướng quân đừng trách tội."
Giang Thành nói: "Không đâu, việc chi mà ta lại trách nhũ mẫu. Chẳng qua, ta thấy Ngạn Nhi như thế này, nhất thời ta lại nhớ đến tuổi trẻ của mình."
Ngạn Nhi cười khì một tiếng rồi nữa nói nữa đùa: "Thời phong lưu trăng hoa của phụ thân hả?"
Giang Thành ấp úng nói: "Ờ thì....thì...thì là quá khứ thôi."
Nói rồi Giang Thành ho một tiếng quay người thong dong bước đi không quay đầu lại.
Ngạn Nhi và nhũ mẫu thấy vậy cười khúc khích rồi Ngạn Nhi cũng bước theo sau.
Nhũ mẫu vội kêu Ngạn Nhi đang bước gần đến cổng, nói to: "Tiểu thư phải nhớ cẩn thận, tự chăm sóc bản thân cho thật tốt nha. Nhớ về thăm nhũ mẫu này nha."
Ngạn Nhi xoay đầu lại gật gù rồi hí hửng bước lên xe ngựa, Giang Thành cũng vào theo sau. Xe ngựa dần dần lăn bánh từ từ khuất xa phủ, trên đường đi băng qua một con phố tấp nập người mua kẻ bán, Ngạn Nhi tò mò kéo rèm lên một gốc nhìn ra, nhìn đến khi đã ra khỏi thành rồi lại kéo rèm xuống. Xe ngựa lại băng qua một cánh đồng rồi lại băng qua một khu rừng nọ, ở đây cây cối ươm tườm.
Giang Thành không nói một lời suốt dọc đường đi, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm nghiền lại nhưng người vẫn ngồi vững tựa thái sơn.
Ngạn Nhi thấy Giang Thành như vậy tưởng như ngài đã ngủ nên cũng không nói gì rồi nhẹ nhàng nhìn ra bên ngoài. Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiến nha đinh đang quất roi.
Xe ngựa đi qua hết khu rừng dừng trước một thác nước rất lớn, nha đinh nói: "Bẩm tướng quân, đã đến thác nước trước núi rồi ạ."
Giang Thành từ từ mở mắt, tay cầm lấy thanh kiếm rồi nói: "Ngạn Nhi, đến nơi rồi, chúng ta xuống đi con."
Ngạn Nhi gật đầu một cái rồi bước xuống theo sau Giang Thành.
Ngạn Nhi ngơ ngác đứng nhìn thác nước cao ngút đang cuồn cuộn chảy rất uy nga.
Giai Thành nói với nha đinh kia :"Ngươi ở đây đợi ta."
Nha đinh gật đầu rồi dạ một tiếng.
Nói rồi Giang Thành bế Ngạn Nhi trên vai, vội nói: "Ôm phụ thân chặt vào. Chúng ta đi thôi."
Lời vừa dứt Giang Thành nhảy mấy bước đã bay lên đỉnh của thác nước. Ngạn Nhi không biết chuyện gì, tay ôm chặt Giang Thành, mắt nhắm nghiền lại.
Một lát sau, Ngạn Nhi nghe Giang Thành nói: "Đến nơi rồi. Con mở mắt ra đi."
Ngạn Nhi từ từ mở mắt ra, ngây người chút lát. Khung cảnh nơi đây thật đẹp, mây núi hữu tình, muôn hoa đua nở, không khí thoáng mát, phía xa còn có một đạo quán rất to.
Ngạn Nhi nghiêng đầu nhìn Giang Thành.
"Vào thôi."
Giang Thành nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ngạn Nhi.
Hai người cứ thế bước lên từng bậc từng bậc thang, chẳng mấy chốc đã đến cửa lớn của đạo quán.
Cánh cửa lớn của đạo quán từ từ mở ra, bên trong có một đạo sĩ râu tóc bạc trắng, mặc y phục trắng, khuôn mặt nghiêm trang, từ tốn bước ra.
Người này chào Tướng quân một cái rồi quay sang chăm chú nhìn Ngạn Nhi.
Giang Thành nhẹ giọng nói: "Đây là Ngạn Nhi, nhi nữ của ta. Sau này nhờ người chăm sóc."
Giang Thành quay sang cuối người nhìn Ngạn Nhi ngẹn giọng nói: "Sau này, người này sẽ là sư phụ của con. Ngài ấy là người tốt, lại tinh thông tam giới. Con phải ngoan ngoãn nghe lời ngài ấy. Cho dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, con phải luôn ghi nhớ một điều mọi thứ đều có quy luật sinh tồn nếu cưỡng cầu thì ắc hẳn sẽ làm trái lại với sự cân bằng của vũ trụ lúc đó sẽ gây hoạ lớn."
Ngạn Nhi chỉ gật đầu một cái, khuôn mặt thất thần vô cảm.
Giai Thành lấy từ trong tay áo ra hai món đồ vật rồi nói : "Con cầm hãy cầm lấy thanh loan đao này, sau này nó sẽ là binh khí giúp con phòng thân. Còn đây là cây trâm mà ta đã từng tặng cho mẫu thân con làm vật đính ước, bây giờ ta sẽ đưa lại con. Con phải nhớ sau này sống thật hạnh phúc. Còn nữa, ta luôn tự hào vì có con."
Dứt lời Giang Thành ôm chặt Ngạn Nhi một lần nữa.
Lời này nói ra, đối với Ngạn Nhi giống như một lời vĩnh biệt. Ngạn Nhi từ nhỏ đã có tư chất thông minh sao lại không nhận ra được điều bất thường. Nhưng lại không muốn phụ lòng tin ở Giang Thành.
Ngẫm nghĩ trong giây lát, Ngạn Nhi khẽ giọng nói: "Con hứa với phụ thân nhưng người cũng phải hứa với con, chờ con trở về."
Nghe câu nói này của Ngạn Nhi, Giang Thành cũng không biết phải nói gì, ngài chỉ cười nhẹ một cái rồi xoa đầu của Ngạn Nhi.
Lát sau Giang Thành nhìn vị đạo sĩ với ánh mắt đầy thành khẩn rồi giọng rung rung nói: "Xin hãy chăm sóc đứa con này của ta."
Vị đạo sĩ bình tĩnh đáp: "Ngài không nhờ thì ta cũng sẽ chăm đứa bé này tử tế."
Giang Thành nhẹ giọng nói : "Cảm ơn."
Xong chuyện, Giang Thành xoay người bước đi vội vàng, không ngoảnh đầu nhìn Ngạn Nhi lấy một cái. Bởi vì Giang Thành thật sự đã rơi nước mắt, không dám quay đầu lại để Ngạn Nhi nhìn thấy.
Ngạn Nhi vẫn đứng nhìn bóng lưng dần dần xa khuất của Giang Thành, lòng thầm gọi: "Phụ thân ơi."
Vị đạo sĩ đột nhiên nói: "Ngạn Nhi, chúng ta vào trong thôi."
Ngạn Nhi quay đầu lại nhìn người kia đang từ tốn bước vào bên trong: "Dạ, thưa sư phụ."
**Ngôi đạo quán này được xây trên một thác nước rất cao, muốn lên rất khó nhưng muốn xuống lại càng khó hơn, chỉ những người có duyên mới có thể trèo lên thác nước. Khung cảnh nơi đây tràn đầy sức sống, cây cối xanh tươi, hoa nở khắp trời, nhìn xa xa có những đám mây như đa bay lượn.
Ngạn Nhi vừa bước vào, thì nhìn thấy xung quanh nàng có rất nhiều thiếu niên trạc tuổi nàng. Bọn họ mỗi người một vẻ nhưng đều đang tập luyện tập.
Vị đạo sĩ nói, các con lại đây một lát, các thiếu niên vội chạy đến, ai nấy cũng đều chăm chú nhìn Ngạn Nhi.
Vị đạo sĩ thấy đã đông đủ nên nói: "Đây là Tiểu Ngạn, từ giờ sẽ là tiểu đệ của các con. Tiểu Ngạn sẽ ở lại đây cùng các con tu luyện một thời gian. Các con phải chăm sóc tốt cho đệ ấy."
Các thiếu niên xì xào to nhỏ, người thì liếc người thì chăm chú nhìn Ngạn Nhi.
Vị đạo sĩ kia nói tiếp: "Tiểu Ngạn, từ giờ đây sẽ là nhà của con. Con cứ thoải mái."
Ngạn Nhi có phần hơi sợ, nép sát phía sau vị đạo sĩ kia, giọng rung rung nói: "Chào các sư huynh."
Vị đạo sĩ kia lại khàn khàn nói: "Tiểu Dư, con dẫn Tiểu Ngạn đi tham quan cho quen. Ngày mai bắt đầu luyện tập."
"Dạ, thưa sự phụ."
Một giọng nói trong số những thành niên kia phát ra, một thiếu niên thanh tú, dáng người trạc tuổi mười sáu mười bảy bước ra phía trước nói. Đó là đại sư huynh Tiểu Dư.
Vị đạo sĩ kia biến mất , Tiểu Dư đến trước mặt Ngạn Nhi cười nói: "Đừng sợ, nhìn vậy thôi chứ bọn huynh sẽ không làm gì đệ đâu. Các đệ mau đi luyện tập."
Các thiếu niên còn lại nhanh chóng quay về vị trí cũ, còn Tiểu Dư dẫn Ngạn Nhi bước đi từ từ vào trong.
Vừa đi Tiểu Dư vừa nói: "Mọi người ở đây đều là cô nhi, được sư phụ đem về nuôi nấng, từ nhỏ đã sống cùng nhau, nên tình như tay chân, không có ai xấu, muội đừng lo. Hơn nữa, sự phụ không phải là người khó tính, người rất quan tâm bọn huynh."
Ngạn Nhi bước đi theo sau Tiểu Dư, nghe những lời này thở phào nhẹ nhõm, gật gù đồng ý.
Ngạn Nhi nói: "Cảm ơn Tiểu Dư sư huynh."
Tiểu Dư quay đầu nhìn Ngạn Nhi cười một cái.
Tiểu Dư giới thiệu mọi thứ xung quanh cho Ngạn Nhi, hai người cứ thế đi hết một vòng rộng lớn của đạo quán này.
Cuối cùng, Tiểu Dư dẫn Ngạn Nhi dừng trước một gian phòng nhỏ nói: "Sau này đây sẽ là phòng của đệ. Bây giờ cũng tối rồi, đệ vào nghĩ ngơi đi, sáng sớm mai tập trung trước cổng để sư phụ hướng dẫn đệ luyện tập nha."
Ngạn Nhi cười đáp: "Cảm ơn sư huynh."
Tiểu Dư cười rồi quay người đi.
Ngạn Nhi đứng nhìn gian phòng này một lúc rồi mở cửa bước vào, bên trong gian phòng còn một cái giường được một bên, ở giữa có một cái bàn và hai cái ghế nhỏ kế bên còn có đặt một chậu nước nhỏ, trên bàn có một ngọn nến đang le lói ít ánh sáng, gian phòng rất đơn giản, nhưng lại rất ấm áp với Ngạn Nhi. Ngạn Nhi nằm ngửa xuống giường, tay nâng cây trâm lên cao trước mặt rồi thầm: "Phụ thân..."
--------------
"Cốc cốc..."
"Tiểu Ngạn. Đệ dậy chưa?"
Một âm giọng trầm ấm đang gọi Ngạn Nhi.
Ngạn Nhi từ từ ngồi dậy, lê đôi bàn chân nhỏ bé chậm chậm xỏ vào đôi hài đen nhám, tay dụi dụi mắt, nói: "Đệ tỉnh rồi ạ."
Ngạn Nhi vừa nói vừa mở cửa ra.
"Chào Tiểu Dư sư huynh."
Tiểu Dư thấy Ngạn Nhi nửa tỉnh nửa ngơ, mặt nhem nhem, không nhịn được cười một tiếng rồi nói: "Đệ rửa mặt đi rồi cùng ta xuống ăn sáng với mọi người trước khi luyện tập nhé."
Ngạn Nhi gật gù vài cái rồi quay vào bên trong phòng sửa soạn, Tiểu Dư vẫn đứng bên ngoài đợi. Lát sau, Ngạn Nhi bước ra: "Đệ chuẩn bị xong rồi. Chúng ta đi thôi."
Hai người bước đi thông thả theo lối đi xuống gian bếp. Ngạn Nhi chỉ vừa mới đến nên vẫn còn chưa quen, nàng bước đi vẫn còn ngượng ngùng, không dám nói nhiều, ánh mắt chỉ đang chăm chú quan sát mọi thứ xung quang. Đi một hồi cũng đến gian bếp, ở đây đã có rất nhiều người đến trước, Ngạn Nhi ngơ ngác đứng nhìn mọi người đang ăn rất vui vẻ.
Chợt Tiểu Dư đưa Ngạn Nhi một đĩa thức ăn và một cái bánh bao, nói: "Luyện tập sẽ rất vả, đến tối mới được ăn tiếp. Đệ ăn nhiều vào nha."
Ngạn Nhi ngây người nhìn Tiểu Dư rồi lại nhìn xuống đĩa thức ăn đang còn nóng hổi, qua một vài giây định thân lại nàng đưa hai tay nhận lấy rồi lẳng lặng bước vào một góc bàn ngồi nhấm nháp chiếc bánh bao đang còn nóng.
Tiểu Dư cũng ngồi xuống phía đối diện Ngạn Nhi, y nhìn nhìn xung quanh nhường như đang tìm một ai đó, chợt Tiểu Dư đưa tay ra hiệu rồi quay lại nhìn Ngạn Nhi đang ăn rất ngon cười mỉm một cái.
Đột nhiên, có người vỗ vai Ngạn Nhi từ phía sau rồi nhẹ nhàng bước lên trước mặt Ngạn Nhi nói: "Đệ e thẹn cứ như con gái vậy. Tiểu Ngạn đúng không? Ta ngồi ở đây được không?"
Ngạn Nhi nhất thời chưa quen với việc có người vỗ vai lại bị nói trúng bí mật nhất thời đờ đẩng cả người. Nàng không dám ngước lên nhìn mà tiếp tục cuối gầm mặt, im lặng không nói lời nào mà vẫn chăm chú vào đĩa thức ăn.
Biết rõ tính cách của tiểu sư đệ, Tiểu Dư nghiêm giọng nói: "A Tích! Tiểu Ngạn mới đến đây thôi, nhất thời chưa quen. Đệ đừng làm đệ ấy sợ."
A Tích hậm hừ rồi tiếp tục ăn bánh bao.
Tiểu Dư nhìn Ngạn Nhi rồi nói: "Đây là A Tích, trong đệ ấy hơi lỗ mãn nhưng đệ ấy là người tốt. Tiểu Ngạn đừng sợ nha."
Ngạn Nhi nghe vậy thở dài một cái gật đầu nói: "Chào A Tích sư huynh."
A Tích không nói gì vẫn tiếp tục ăn.
Tiểu Dư vừa ăn vừa hỏi A Tích: "Đệ đã gọi được cửu vân chưa."
A Tích quay sang gắt gỏng nói: "Sao huynh cứ hỏi đệ chuyện này hoài vậy."
Tiểu Dư cười nói: "Đệ ngày càng to ra, ta sợ cửu vân của ta chứa thêm đệ không nổi thôi."
A Tích “hứ” một cái rồi há mồm thật to ăn hết một cái bánh bao.
Ngạn Nhi thấy hai người nói chuyện vui vẻ nên đột nhiên bật ra tiếng cười. Tiểu Dư và A Tích ngỡ ngàng khi thấy Ngạn Nhi cười rồi cũng cười theo.
Một thời gian sau đó, Ngạn Nhi mỗi ngày đều nghiêm túc tu luyện cùng các sư huynh. Thấm thoát đã qua năm năm, bây giờ Ngạn Nhi cũng đã mười tám tuổi, các sư huynh vẫn chưa nhận ra nàng là nữ nhi.
Lúc này Ngạn Nhi đang nằm trên giường, một chân đang gác lên chân còn lại, nhẩm một hồi thì chợt nhớ ra hôm nay là tiết Thanh Minh, là giỗ của mẫu thân nàng. Ngạn Nhi nhẹ nhàng mở cửa khẽ nhìn ngó xung quanh không có ai rồi từ từ bước ra khỏi phòng, nàng vừa đi vừa nhìn xung quanh, đi một hồi thì ra khỏi thác nước. Ngạn Nhi tiếp tục đi thêm một chút thì đến một hang động nhỏ, ở đây có rất nhiều con đom đóm nhỏ, chúng đang phát ra ánh sáng mập mờ huyền ảo.
Kỳ thật, nơi đây là nơi Ngạn Nhi vô tình tìm ra trong khi tu luyện, khi muốn ở một mình nàng đều đến đây. Hôm nay lại là tiết Thanh Minh, Ngạn Nhi muốn đường đường chính chính cầu nguyện cho mẫu thân trong hình dạng nữ nhi thật sự của mình nên nàng lại đến đây. Vừa bước vào hang động thì thấy một con hồ ly nhỏ đang bị thương rất nặng, trên cơ thể bê bết máu, hơi thở thoi thóp trông có vẻ sắp chết.
Ngạn Nhi không nghĩ ngợi nhiều chạy đến ôm nó vào lòng mặc kệ cho máu trên cơ thể con hồ ly đã bám hết vào y phục của nàng. Ngạn Nhi cẩn thận ôm con hồ ly lên rồi nhẹ nhàng bước qua một bên rồi lại từ từ đặt nó xuống. Thấy nó đã nằm ổn định, Ngạn Nhi truyền cho nó một ít pháp lực để khôi phục lại kinh mạch, rồi nàng xé từng mảng vải trên y phục đang mặc băng bó lại vết thương cho con hồ ly.
Qua một lâu cũng đã chữa trị xong các vết thương trên cơ thể con hồ ly, nhưng có lẽ nó bị thương quá nặng nên chưa thể tỉnh lại ngay. Ngạn Nhi thấy trời cũng đã tối, hơn nữa con hồ ly này cũng đang bị thương nặng sẽ không thể tự bảo vệ mình khỏi thú hoang nên nàng đã quyết định ở lại hang động một đêm, nàng ôm nó một cách cẩn thận vào lòng rồi ngã lưng vào mỏm đá phía sau trong hang động ngủ một chút.
Ngạn Nhi vừa ngồi ôm con hồ ly, đầu vừa nghiêng qua nghiêng lại, nghiêng một hồi thì đầu va vào mỏm đá rồi bất giác tỉnh lại. Nàng từ từ mở mắt ra thấy trời đã gần sáng nhưng con hồ ly vẫn chưa tỉnh lại, nàng vỗ nhẹ vào con hồ ly vài cái làm cho nó cũng tỉnh theo.
Con hồ ly vừa tỉnh dậy liền quơ móng vuốt sắc nhọn của nó vào người Ngạn Nhi khiến cho máu chảy thấm ra bên ngoài y phục, rồi nó nhảy ra một bền gầm gừ khó chịu.
Ngạn Nhi nhìn nó yếu ớt như vậy cũng không tức giận mà lấy trong người ra một cái bánh bao để trước mặt nó rồi cười nói: "Ta cũng không biết ngươi có hiểu ta đang nói gì không, nhưng mà đây là bánh bao, ngươi có đói thì ăn cái này nha. Bây giờ ta phải về rồi, tối đến ta sẽ ra thăm ngươi.".
Nói xong Ngạn Nhi nhanh chóng rời đi.
Con hồ ly vẫn gầm gừ nhìn theo hướng Ngạn Nhi rời đi.
Ngạn Nhi quay về đạo quán, nhân lúc các sư huynh vẫn còn đang ngủ nàng nhanh chóng trèo tường phía sau rồi chạy nhanh về gian phòng của mình thay ra y phục đang bẩn.Đang thay y phục thi chợt có tiếng bước chân đang bước đến ngày càng gần, Ngạn Nhi vội vứt bộ y phục bẩn dưới gầm giường, khoác lên bộ y phục mọi ngày.
“Két két”, tiếng mở cửa.
A Tích sư huynh bước vào, thấy Ngạn Nhi vẫn đang ngủ nên cất giọng gọi vài tiếng “Tiểu Ngạn”, nhưng Ngạn Nhi vẫn đang nằm trên giường nhắm nghiền mắt vờ như đang ngủ rất say.
Thấy Tiểu Ngạn đang ngủ rất say, A Tích chầm chậm bước đến rồi quan sát vị tiểu đệ này rất kỹ, trong lòng thầm nghĩ: “Nhìn kỹ thì tên này lại rất giống một nữ nhi.”
Càng suy nghĩ, A Tích càng tiến sát đến Ngạn Nhi.
“A Tích, đệ đang làm gì vậy?”
Ra là, Tiểu Dư bước vào kéo A Tích ra bên ngoài.
A Tích nói: “ Huynh không thấy đệ ấy rất kỳ lạ sao? Dáng người thấp bé, nước da trắng mịn, đường nét trên khuôn mặt thì vô cùng thanh tú, hơn nữa đệ chưa từng thấy đệ ấy tắm chung cùng mọi người. Chẳng lẽ, huynh chưa từng nghi ngờ chuyện này sao?”
Tiểu Dư im lặng xoay người lại nhìn Ngạn Nhi đang say giấc, ánh mắt y suy tư trong giây lát rồi quay người lại nói với A Tích: “Ta thấy là đệ suy nghĩ nhiều rồi, cho dù đệ ấy có là gì thì khi đệ ấy vẫn là tiểu sư đệ của chúng ta. À, hình như hôm nay nhà bếp có làm thêm món mới, đệ không nhanhh chân thì sẽ không còn đồ ăn nữa đâu nhé.”
A Tích: “Chào sư huynh.”
Nói rồi A Tích nhanh chóng rời đi. Tiểu Dư vẫn ở lại nhìn Ngạn Nhi rất lâu, trên khuôn mặt y tràn đầy suy nghĩ nhưng lại không muốn nói ra.
Thấy Tiểu Dư mãi không chịu đi, Ngạn Nhi vờ như đã tỉnh lại, rồi ngồi dậy nhìn đại sưu huynh cười nói: “ Chào đại sư huynh. Sớm vậy mà đại sư huynh đã đến tìm đệ là có việc gì quan trọng hay sao?”
Tiểu Dư: “À, hôm nay là Tiết Thanh Minh, nên sư phụ cho chúng ta xuống núi thăm thú một hôm, ta định đến rủ đệ cùng đi chung. Đệ chuẩn bị đi nhé, lát nữa chúng ta sẽ đi.”
Ngạn Nhi vẫn nở một nụ cười thật tười rồi đáp: “Đạ tạ đại sư huynh, nhưng mà hôm nay đệ thấy trong người không khỏe nên đệ muốn ở lại phòng nghỉ ngơi.”
“Đệ thấy khó chịu trong người hay sao, hay để ta bắt mạch xem?”
“Đệ không sao chỉ thấy trong người hơi mệt, chắc hôm qua đệ tập luyện quá độ thôi chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại thôi. Các sư huynh cứ đi chơi vui nhé!”
“Vậy đệ cứ nghỉ ngơi đi nhé.”
“Cảm ơn đại sư huynh.”
Nhìn thấy Tiểu Dư đã rời đi, Ngạn Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Thoáng chốc đã đến tối, nhân lúc mọi người đã xuống núi, Ngạn Nhi mang theo ít thức ăn rồi lại trèo tường phía sau, thoát ra bên ngoài.
Vừa vào hang động, Ngạn Nhi ngơ ngác vài giây rồi lấy tay dụi dụi mắt, con hồ ly lại bị thương nặng như hôm qua. Ngạn Nhi cẩn thận bước đến quan sát, nhìn kỹ thì thấy những mảnh vải vẫn đang quấn trên cơ thể con hồ ly, nàng lại chữa trị cho nó nhưng lòng thầm nghĩ nó đã đi đâu để bị thương đến vậy. Con hồ ly đau quá nên đã ngất đi, Ngạn Nhi lại ôm nó vào trong người rồi ngã người ngủ một lát, đến sáng lại để một cái bánh bao.
Cứ như vậy suốt mười ngày liền, tối nào Ngạn Nhi cũng trị thương cho con hồ ly đó. Hôm nay, Ngạn Nhi không chịu đựng nổi nữa, nàng vừa trị thương cho nó vừa khóc thầm, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống rồi hòa vào máu của con hồ ly.
Con hồ ly nữa tỉnh nửa mơ nhìn thấy Ngạn Nhi rơi nước mắt, nó kêu một tiếng rồi ngất đi. Ngạn Nhi vẫn ôm nó vào lòng ngủ một giấc, đến khi gần sáng Ngạn Nhi tỉnh lại, nàng lặng lẽ đặt con hồ ly xuống nhưng đột nhiên nó tỉnh lại, mở mắt nhìn Ngạn Nhi rồi cười ríu rít, nó đưa cái đuôi yếu ớt lên phẩy mấy cái. Ngạn Nhi nhìn nó như vậy cũng nở một nụ cười ấm áp, một lát sao Ngạn Nhi nói với con hồ ly: "Vì ngươi không biết nói chuyện nên ta cũng không biết ngươi tên gì, vậy ta gọi ngươi là A Bạch nha. Ta sẽ quay lại thăm ngươi. A Bạch, A Bạch!"
Nói xong Ngạn Nhi nhẹ nhàng rời đi.
Vừa về đến đạo quán thì Ngạn Nhi thấy sư phụ đang đứng trước cổng của đạo quán, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm lại, vẻ mặt trầm tư. Ngạn Nhi từ từ bước đến trong lòng đang suy nghĩ nên giải thích sao với người, đang định mở lời thì sư phụ trầm trầm giọng nói: "Tiểu Ngạn. Năm nay còn đã mười tám tuổi. Ta có một chuyện muốn nói con biết."
Ngạn Nhi thành kín đáp: "Dạ, sư phụ nói đi ạ."
Vị đạo sĩ thở dài một hơi rồi nói: "Năm xưa mẫu thân con là một tiên nhân nhưng một lần hạ phàm đã gặp và ái mộ phụ thân con, Giang Thành tướng quân. Vì muốn bên cạnh phụ thân con nên mẫu thân con đã chịu rút gân tiên, trở thành một người bình thường ở bên cạnh tướng quân. Ta chính là người đã rút gân tiên của mẫu thân con. Vì cảm động trước tấm chân tình của mẫu thân dành cho tướng quân nên ta đã hứa nếu có chuyện bất trắc xảy ra, ta sẽ thay họ chăm sóc cho con đến khi mười tám tuổi."
Ngạn Nhi nghe những lời này có quá nhiều khúc mắc vừa định mở lời hỏi thì vị đạo sĩ nói tiếp: "Nay con đã mười tám tuổi. Nên ta sẽ nói cho con biết một chuyện. Năm năm trước, Đức vua nghe lời thao túng của quốc sư gán tội phản quốc cho tướng quân. Tướng quân sợ sẽ liên lụy đến con nên đã giao con cho ta chăm sóc. Sau đó ngài ấy đã quay về cam chịu hàm quan chập nhận hình phạt vạn kiếm xuyên người. Nhưng quốc sư vẫn muốn diệt cỏ tận gốc nên đã xúi dục Đức vua thêu sống toàn bộ người trong phủ tướng quân. Sớm muộn gì con cũng sẽ biết nên hôm nay ta quyết định nói con biết. Ta nghĩ ngày đó tướng quân không muốn chiến tranh xảy ra, ảnh hưởng hưởng đến người vô tội nên đã tự mình gánh chịu."
Ngạn Nhi đột nhiên quỳ xuống dập đầu ba lại trước mặt sư phụ rồi từ từ đứng lên, tay nằm chặt lại. Nàng ngẩn đầu lên nhìn sư phụ lần cuối, khoé mắt đong đầy nước mắt nhưng vẫn chưa chảy xuống, rồi lạnh lùng quay lưng bước đi về phía Châu Sa...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play