Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ái Lệ Tương Tư

CHƯƠNG 1

Quang Ánh Nguyên Thủ, một đế quốc tồn tại qua mấy trăm năm, một nơi phồn thịnh, nguồn tài nguyên giàu có. Với nền kinh tế và công nghệ phát triển, anh ninh chặt chẽ, Quang Ánh Nguyên Thủ trở thành nơi được đánh giá là đáng sống nhất trong lục địa.

Nhưng vào năm năm trước, không biết từ đâu, lại xuất hiện một đế quốc khác, Hắc Ám Nguyên Thủ, cũng giống như Quang Ánh Nguyên Thủ, đế quốc này vô cùng mạnh, dù chỉ mới thành lập.

Nếu Quang Ánh Nguyên Thủ sử dụng Thái Dương Quang để làm năng lượng duy trì đế quốc, thì Hắc Ám Nguyên Thủ lại sử dụng Dạ Nguyệt Ám, đồng thời, cũng giống như tên của đế quốc, người dân ở đó vô cùng u ám và hung tàn. Đất đai, tài nguyên bên Hắc Ám Nguyên Thủ cũng màu mỡ phong phú hơn. Khiến cho Quang Ánh Nguyên Thủ luôn lăm le muốn thôn tính. Điều này khiến cho hai đế quốc xem nhau như kẻ thù, cả hai đều muốn tiêu diệt đối phương.

Achrist đang đi tuần quanh khu vực được chỉ định, là một Quang Ánh chiến binh trung cấp, cậu luôn nghiêm túc tuân thủ luật. Ở một nơi mà sức mạnh chiến đấu luôn là hàng đầu, còn được gọi là Imperium, hầu hết những người sở hữu Imperium đều trở thành Quang Ánh chiến binh.

Riêng Achrist là ngoại lệ, sức mạnh của cậu không phải Imperium, năng lực cậu là năng lực trị liệu. Vì mong muốn trở thành một chiến binh mạnh mẽ, Achrist gạt hết mọi lời đàm tiếu sau lưng mình, sự nỗ lực của cậu không uổng, vì cậu đã có thể được thăng lên hàng trung cấp.

Hai bên thắt lưng là hai lưỡi kích, sau lưng là côn tam khúc, côn có thể gắn lại, ghép thêm hai lưỡi kích vào hai đầu, trở thành Tam Kiện Kích. Khi cần tiếp cận đối phương, Achrist sử dụng hai lưỡi kích cầm tay là chủ yếu. Còn có thêm một bộ dao bạc mười hai chiếc, để hỗ trợ tầm xa.

- Ồ, ngài Vô Dụng đang đi tuần đấy à ?

Achrist quay lại, mà mấy chiến binh cùng cấp với cậu, nhưng không mấy thân thiện. Họ luôn coi thường vì cậu chỉ dựa vào vũ khí để chiến đấu. Và trên hết, tên của cậu luôn là chủ đề để bọn họ đem ra trêu chọc, khinh thường. Tên đầy đủ của cậu là Achrist Fortis, thật nực cười khi họ Fortis có nghĩa là mãnh mẽ, nhưng cái tên Achrist, lại có nghĩa là vô dụng.

- Ngài Vô Dụng tuần cẩn thận nhé, dạo này bọn Hắc Ám Nguyên Thủ hay mò sang đây lắm.

- Haha lo gì, ngài Vô Dụng đâu cần Imperium vẫn có thể chiến đấu đấy chứ.

Đám người kia đi mất, Achrist vẫn im lặng đứng nhìn một lúc rồi quay đi. Vô dụng thì sao, cái tên không nói lên được năng lực của một con người. Achrist chưa từng ghét cái tên mà bố mẹ đã đặt cho cậu, cũng không thắc mắc tại sao họ lại cho cậu cái tên này. Nhưng có thắc mắc cũng sẽ chẳng có câu trả lời, vì bố mẹ cậu đã qua đời do tai nạn vào hai năm trước rồi.

Achrist thong thả bước đi trên dọc vỉa hè, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp lên chuôi cầm lưỡi kích. Hôm nay vẫn yên bình như mọi ngày, mặc dù nhận được tin báo có vài tên Hắc Ám Nguyên Thủ trà trộn vào, nhưng cậu không thấy có gì đáng ngờ trên đường phố.

Mua một ly cafe đen không đường, Achrist dựa lưng vào tường, nhìn ra bãi sân vui chơi dành cho trẻ nhỏ. Cậu phải dốc toàn lực để bảo vệ mọi người, bảo vệ đế quốc, vì tương lai của những đứa trẻ vô tư đằng kia.

Đến giờ giao ca, Achrist gặp Inno, người thay ca với cậu. Inno là bạn cùng khóa tập huấn lính mới, hai người đã thân nhau ngay khi vừa mới gặp. Inno không coi thường Achrist, mà ngược lại còn ngưỡng mộ sự nỗ lực và mãnh mẽ của cậu. Inno khoác vai Achrist cười vui vẻ.

- Mai cậu được nghỉ phép, tranh thủ mà nghỉ ngơi đi, đừng có chạy tới sân tập huấn mà luyện tập nữa.

- Ừ thì cũng như tập thể dục thôi mà.

- Tớ bó tay với cậu luôn đấy Christ.

Inno gọi Achrist bằng tên thân mật, đủ hiểu họ thân tới cỡ nào, cậu ta cũng là người duy nhất gọi cậu như thế. Hai người nói chuyện một lúc, Achrist chào tạm biệt rồi đi về nhà.

....................

Sáng sớm như thường lệ, Achrist dậy rất sớm, vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi ra ngoài đi dạo, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ luyện tập mỗi ngày. Cậu thong dong đi trên con đường quen thuộc hướng về sân tập huấn, tiện thể mua một cốc cafe nóng, một ổ bánh ngọt. Bà chủ quán cafe nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền nở nụ cười.

- Hôm nay là được nghỉ phép đấy à ?

- Vâng, cháu đang đến sân tập huấn ạ.

- Nghỉ phép mà vẫn tập luyện, phải chi con trai tôi được như cậu thì tốt biết mấy, nó lười quá thể. Đây, vẫn như cũ, một cốc cafe đen nóng không đường, và một ổ bánh ngọt.

- Cháu cảm ơn.

Achrist nhận lấy, cậu đã là khách quen của quán kể từ khi trở thành Quang Ánh chiến binh được ba năm rồi, sáng ngày nào cũng ghé vào.

Đi được một đoạn, Achrist bắt đầu cảm thấy lạ, sao hôm nay không nhìn thấy ai đi tuần tra. Cậu nghe được mấy người đi đường bàn tán, có kẻ thù xuất hiện, đột nhập vào Tổng bộ nhưng bị phát hiện, hiện tại đang bị truy bắt.

Achrist uống sạch cốc cafe, quăng vào thùng rác.

- Tổng bộ ? Trước giờ chưa có kẻ nào dám đột nhập vào đó, cho dù là Hắc Ám Nguyên Thủ. Đúng là kỳ lạ.

Achrist cau mày, vừa đi vừa suy nghĩ, định đến Tổng bộ xem thử, lại nhớ đến lời của Inno, bảo cậu ngày nghỉ đừng có mắc bệnh nghề nghiệp mà chạy đến Tổng bộ. Cậu lắc đầu bật cười, cũng đúng, hiếm khi có được một ngày nghỉ mà, cậu nên tận hưởng, tránh để lãng phí nó.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Achrist vẫn tiếp tục đi đến sân tập huấn. Vì không có Imperium, nên cậu phải nỗ lực hơn bất kỳ ai.

Achrist đi qua một con hẻm nhỏ, chợt phát hiện một bóng đen phía bên trong gốc tối. Cậu cảnh giác bước từng bước lại gần, bàn tay đặt sẵn lên chuôi kích. Đến gần mới nhìn rõ hơn một chút, là một người đàn ông đang bị thương, hắn có vẻ vừa chạy trốn khỏi ai đó. Hắn thấy cậu liền cảnh giác vì nhìn thấy huy hiệu Quang Ánh chiến binh ở thắt lưng Achrist. Achrist từ từ ngồi xuống quan sát, nhưng vẫn giữ khoảng cách.

- Anh tên gì, tại sao lại bị thương ?

Hắn bất ngờ nhìn Achrist, có vẻ cậu không nhận ra.

- Tôi đang bị truy sát bởi vài tên không ưa mình.

Achrist nghĩ, "Lục đục nội bộ sao", chuyện xích mích, đánh nhau, bị thương rồi chạy trốn cũng không phải hiếm, cậu không nghi ngờ mà tiến lại gần.

- Để tôi trị thương cho.

- Cậu không sợ tôi giết cậu à ?

- Tôi không thể bỏ mặc người bị thương được.

Người đàn ông im lặng cảnh giác hơn khi Achrist tiến lại gần, nếu cậu có động thái gì, hắn sẽ giết cậu ngay. Nhưng không, Achirst tiến hành trị thương bằng năng lực của mình. Hắn hết sức ngạc nhiên, một Quang Ánh chiến binh mang năng lực trị liệu, đây là lần đâu tiên hắn nhìn thấy. Ngạc nhiên hơn là cậu lại chấp nhận trị thương cho một kẻ mà cậu còn chẳng biết là ai, xuất thân từ đâu.

- Có bao nhiêu chiến binh mang năng lực giống cậu ?

- Chỉ có mình tôi thôi.

- Tại sao ?

- Tôi không giống các chiến binh khác, tôi không sở hữu Imperium.

- Vậy tại sao cậu lại chọn làm Quang Ánh chiến binh ?

- Để chứng minh cho mọi người thấy, Imperium không phải là thứ duy nhất cần được xem trọng. Để mọi người biết, không có Imperium, anh vẫn có thể trở thành chiến binh mạnh nhất.

Hắn im lặng nhìn vào mắt Achrist, đôi mắt kiên định không gợn sóng và đầy tự tin.

- Cậu tên gì ?

- Achrist, Achrist Fortis.

- Cha mẹ nào lại đặt tên con kỳ cục thế ?

- Cha mẹ tôi đặt tên thế nào là quyền của họ.

- Cậu không ghét tên mình à ?

- Tên nào cũng là tên, chỉ cần chúng minh được bản thân không như cái tên là được. Xong rồi, anh cử động thử xem.

Người đàn ông đứng dậy, Achrist mới thấy hắn cao hơn cậu gần một cái đầu.

- Lần sau đừng để bị thương vậy nữa, đâu phai lúc nào cũng có người trị thương cho anh giữ đường thế này. Tôi đi đây.

Achrist quay người đi ra khỏi con hẻm. Hắn đứng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang xa dần, miệng lẩm bẩm tên cậu.

- Achrist, Achrist à... Hmmm.

CHƯƠNG 2

Achrist đi trên hành lang Tổng trụ sở, cậu đã làm xong báo cáo của tháng này nên nhanh chóng đi nộp cho cấp trên để nhận chỉ thị mới.

- Christ!

- Ối!

Inno nhảy lên từ phía sau làm cậu suýt ngã.

- Mới sáng mà đi đến phòng Tổng bộ sớm vậy?

- Nộp báo cáo để nhận chỉ thị mới.

- Ôi bạn tôi ơi ! Cậu có thể bớt nghiêm túc một chút được không, đùng có vùi đầu vào công việc như thế chứ !

- Cậu biết tớ phải cố gắng hơn mà.

- Nhai đi nhai lại có một câu, cậu không thấy chán hả?

- Thì nội dung chỉ có vậy mà.

Achrist cười cười, Inno chán nản bưng đầu, biết là cậu là trường hợp đặc biệt, nhưng ít nhất cũng phải nghỉ xả hơi một chút. Đằng này Achrist không ngừng tìm kiếm tin báo, chỉ thị mới, rồi vùi đầu vào công việc. Inno có nói thế nào thì cậu vẫn không thay đổi. Mà mỗi lần như thế, Inno lại bắt đầu lãi nhãi từ đầu đường tới cuối đường, Achrist im lặng nghe Inno nói, thỉnh thoảng cười hưởng ứng.

Nộp xong báo cáo, nhưng không có chỉ thị gì mới, cấp trên bảo Achrist tạm thời về vị trí đợi lệnh. Vì không có gì làm, Achrist lại đi dạo quanh khu vực của mình. Bụng réo lên, cậu nhớ ra sáng nay mình vẫn chưa ăn sáng. Achrist lại ghé vào quán cafe quan thuộc, ngồi xuống bàn rồi gọi món như cũ, nhưng có thêm một chiếc bánh thịt. Lấy điện thoại ra xem giờ, vẫn còn sớm, cậu dư dả thời gian ăn sáng đi dạo.

Xử xong một chiếc bánh thịt và chiếc bánh ngọt, Achrist từ tốn nhâm nhi tách cafe đen. Cậu thích vị đăng thuần túy của cafe, nó làm cậu tỉnh táo và thoải mái.

Vừa dựa lưng vào ghế thì nghe có tiếng hét.

- Trộm!! Mau bắt lấy tên trộm!!!

Achrist lập tức bật dậy để tiền dưới tách cafe rồi chạy theo hướng người bị trộm chỉ. Xác định được tên trộm, Achrist định rút dao phóng vào chân hắn, nhưng trên đường hiện tại lại rất đông người, cậu đành lách người đuổi theo.

- Xin lỗi ! Cho tôi qua !

Tên trộm rẽ qua khúc cua, Achrist cũng đuổi theo, nhưng vừa rẽ thì đâm sầm vào ai đó.

- Xin l... Ah! Là anh!

Achrist ngạc nhiên, là người hôm nọ ở con hẻm mà cậu đã trị thương cho.

- Đi đâu mà vội thế?

- Nói chuyện với anh sau, tôi phải bắt tên trộm đã!

- Để tôi giúp.

Vừa nói xong, hắn cuối xuống nhặt một chiếc lá, chạy về phía trước rồi phóng vào chân tên trộm, gã đau đớn ngã xuống.

- Xong rồi.

- ...

Achrist đi tới còng tay tên trộm lại, lục trong người gã mấy món đồ mà gã trôm được.

- Anh sở hữu Imperium! Lại còn là năng lực vũ khí hóa, sao anh không trở thành Quang Ánh chiến binh?

- Tôi không thích.

Achrist bĩu môi, cậu không có Imperium, nhưng muốn trở thành một chiến binh mạnh nhất. Còn người đàn ông này sở hữu Imperium mạnh như thế, lại không muốn trở thành chiến binh. Đúng là ông trời bất công.

- Dù sao cũng cảm ơn anh.

- Không có gì.

Giao nộp tên trộm cho Bộ xét xử, Achrist đi ra ngoài, thấy hắn đang đứng ngay gốc cây bên kia đường. Cậu đi đến hỏi hắn.

- Anh chờ ai à?

- Muốn mời cậu một bữa, để cảm ơn lần trước.

- Không cần, lúc nãy anh giúp tôi, thế là được rồi. Nếu không có gì thì tôi đi đây.

Hắn nhìn cậu, rồi tỏ vẻ tò mò chỉ vào lưỡi kích bên hông của Achrist.

- Có thể cho tôi xem vũ khí của cậu không, trông nó...khá lạ.

- Chỉ là một lưỡi kích cầm tay thôi.

Achrist đưa nó ra trước mặt không chút nghi ngờ, hắn cầm lấy.

- Cậu không sợ tôi sẽ cầm thứ này đâm cậu à?

- Trông anh không phải loại người như thế. Với lại đang đứng trước Bộ xét xử, anh nghĩ mình sẽ thoát được nếu đâm tôi ở đây sao?

Hắn bật cười, trả lại lưỡi kích cho Achrist.

- Cậu không thắc mắc tại sao lúc đó tôi bị thương à?

- Tôi không phải kiểu người tọc mạch vào chuyện của người khác.

- Ồ vậy sao?

Achirst chào hắn rồi quay đi.

- Christ!

Achirst trợn mắt quay lại nhìn hắn. Chưa có ai gọi thẳng cậu như thế cả, trừ Inno.

- Tôi gọi thế được chứ?

- Chúng ta không quen biết nhau, nên đừng gọi tôi một cách thân mật như thế.

Achrist cau mày khó chịu, chợt nhớ cậu vẫn chưa biết tên hắn.

- Phải rồi, anh tên gì?

- Gọi tôi là Frigus.

- Vậy Frigus. Chào anh.

Nói xong Achrist bỏ đi luôn, Frigus không nói gì, cũng quay người đi.

....................

Achrist ngồi ở phòng khách vệ sinh vũ khí của mình, cậu tỉ mỉ dùng khăn lau từng chiếc dao bạc, đặt xuống ngay ngắn. Điên thoại bên cạnh reo lên, là Inno gọi.

- Christ! Đi với tớ đi, tớ mới tìm được quan này ngon lắm.

- Tớ bận rồi, khi khác đi.

- Đừng nói cậu lại ngồi lau vũ khí đấy nhé ! Bạn tôi ơi, vũ khí của cậu sáng tới mức có thể dùng để soi gương rồi. Lau chùi mãi không sợ nó mòn à?

- Thì cũng không có việc gì làm mà.

- Thôi tớ bó tay với cậu rồi, cho cậu hai mươi phút, nếu không ra thì ngày mai đừng nói chuyện với tớ.

Inno cúp máy thẳng tay, Achrist bĩu môi, cất bộ dao bạc trở lại vào túi, đeo lên thắt lưng, mang cả Tam Kiện Kích theo.

Ra đến nơi, Inno lại la làng lên.

- Đi ăn chứ có phải đi đánh trận đâu mà mang hết vũ khí theo vậy!!??

- Thói quen mà, không có thì tớ thấy khó chịu lắm. Với lại tớ mặc áo khoác dài, che hết rồi.

Inno bất lực nhìn người bạn thân của mình, rồi kéo Achrist ngồi xuống bàn. Inno gọi món đầy cả bàn, cậu lo ngại cái bụng mình sẽ không chưa nổi, nhưng Inno thì cứ nhiệt tình gắp lia lịa cho cậu. Achrist đành cố nhét hết đống đồ ăn trong chén vào bụng mình, nhìn cậu bạn cứ ngồi vừa cầm đũa vừa luyên thuyên, Achrist bật cười.

Một người bạn ồn ào, cũng đâu có tệ.

....................

Suốt hai tháng sau đó, Achrist không gặp lại Frigus nữa, nhưng cậu cũng chẳng để tâm mấy, dù sao cũng không quen biết. Achrist vẫn giữ thói quen như mọi ngày, đi dạo vào sáng sớm, một tách cafe đen và một cái bánh ngọt.

Đến Tổng trụ sở, Achrist nghe thấy thông báo triệu tập khẩn cấp, cậu nhanh chóng đi tới phòng tổng bộ.

Trên màn ảnh trình chiếu lớn, Achrist sững sờ, là ảnh của Frigus. Cấp trên đang nói về hắn.

- Đây là gương mặt của kẻ đã đột nhập vào phòng tổng bộ. Tên đầy đủ của hắn là Frigus Impetus, trước đây từng là công dân của Quang Ánh Nguyên Thủ. Hắn đã phản bội chúng ta, phản bội đế quốc, trở thành cánh tay đắc lực cho phe bên kia.

Mọi người bắt đầu bàn tán, có người phỉ báng, có người chửi rủa, còn Achrist thì tái mặt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trước mặt. Frigus là người của Hắc Ám Nguyên Thủ, là kẻ thù, tại sao cậu lại không nhận ra cơ chứ. Đã vậy cậu trị thương cho hắn, còn cho hắn biết tên mình, Achrist cảm thấy mình đã phạm phải sai lầm cực kỳ lớn.

Achrist cho rằng cậu đã bị Frigus lừa, lòng tự trọng của cậu bị hắn xúc phạm. Cậu tự hứa với lòng, nếu lần sau gặp lại, chắc chắn cậu phải bắt được hắn. Nhất định không để hắn chạy thoát lần nữa, tuyệt đối không.

Trong một góc nào đó trong thủ đô của Quang Ánh Nguyên Thủ. Frigus châm một điếu thuốc, rít một hơi dài, hắn ngồi trên đỉnh của một tòa nhà cao tầng nhìn xuống dưới. Chiếc tai nghe nhỏ đeo bên tai phải hắn, nghe rõ mồn một tiếng chửi rủa phía bên kia.

Achrist không biết, khoảnh khắc cậu đưa cho Frigus xem lưỡi kích, hắn đã nhanh gắn một thiết bị nghe lén siêu nhỏ vào khe hở giữa chuôi kích và lưỡi kích. Những gì Achrist nghe thấy, hay nói gì, hắn đều nghe cả, thậm chí cả thói quen hằng ngày, những nơi cậu thường ghé vào, hay sở thích, hắn đầu nắm rõ trong lòng bàn tay.

Figus nhìn xuống con đường tấp nập cười qua lại kia, rồi ngửa cổ phà một hơi khói dày đặc lên không trung, nở một nụ cười quỷ dị.

- Christ ơi. Christ à. Không biết lần sau chúng ta gặp lại, sẽ như thế nào đây? Tôi rất mong chờ đấy.

CHƯƠNG 3

Sau khi biết thân phận của Frigus, Achrist không có một ngày nào ngủ ngon giấc. Cậu tự trách bản thân, để cho hắn lừa mình, để hắn ung dung trốn thoát. Đã hơn một giờ sáng, Achrist vẫn không thể cũng được, cậu thay đồ, mang vũ khí theo thói quen rồi ra khỏi nhà.

Thời tiết bắt đầu se lạnh, Achrist mặc áo khoác dạ dài để che vũ khí trên thắt lưng. Đi dạo vào lúc này, yên tĩnh vô cùng, cậu cảm thấy thoải mái được một chút. Đi đến bờ hồ ở công viên, Achrist ngồi xuống bãi cỏ, nhìn vào hồ nước, mặt nước phản chiếu ánh trăng, trông rất mờ ảo.

- Trăng đẹp thật, sáng cũng đâu kém gì mặt trời đâu nhỉ.

Achrist ngồi ngắm trăng, không chú ý phía đang có người bước đến gần, Frigus cúi xuống bên tai cậu.

- Nếu thích trăng đến vậy, thì hãy đến chỗ tôi đi.

Hắn phả một làn hơi vào tai Achrist, cậu lập tức bật dậy, hai tay cầm hai lưỡi kích. "Từ lúc nào, mình không cảm nhận được sự hiện diện của hắn!". Linh tính mách bảo, cậu không thể đối đầu trực tiếp với Frigus, hắn hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Hắn tiến lên một bước, cậu lại lùi một bước.

- Thôi nào, tôi vẫn còn nợ cậu một bữa ăn mà. Đừng cảnh giác thế chứ, cậu làm tôi tổn thương đấy.

Achrist tập trung cao độ, không để bị xao lãng bởi lời nói của hắn.

- Cậu biết mình không thế đấu lại tôi mà, đúng không? Trực giác của động vật ăn cỏ nhạy bén lắm nhỉ.

- Người tiếp cận ta, rốt cuộc có âm mưu gì!?

- Ai da, cậu làm tôi buồn quá đấy. Tôi chỉ muốn mời cậu một bữa ăn, cậu lại nghĩ tôi có âm mưu gì. Lời nói cũng có thể gây sát thương đấy.

Nói xong, Frigus bất giác bật cười, nhưng trong giọng cười của hắn, Achrist cảm giác được sự mỉa mai giễu cợt.

- Christ ơi. Christ à. Thử đến đây bắt tôi xem nào. Nếu bắt được tôi, cậu sẽ được thăng cấp đó. Quá hời phải không?

- Nếu ngươi chịu tự nguyện thì ta cảm ơn nhiều.

Achrist lao đến, linh hoạt xoay lưỡi kích, nhắm vào điểm mù mà tấn công. Frigus xoay gót chân né qua còn gõ nhẹ lên đầu cậu một cái, Achrist bực lên, ra đòn liên tục, nhưng không thể đánh trúng hắn. Frigus cũng chỉ toàn né đòn, hắn tỏ vẻ ung dung, còn gõ lên đầu cậu mấy cái. Achrist tức giận, cảm thấy mình bị coi thường.

- Tên khốn!! Có đánh nghiêm túc không hả!!??

- Ôi Christ ơi. Christ à. Sao cậu nóng tính thể hả? Vậy sẽ làm hư bột hư đường hết đấy.

Achrist được đánh giá cao nhờ khả năng võ thuật của mình, nếu không tính theo Imperium, thì cậu đánh chẳng thua ai. Vậy mà bây giờ lại bị Frigus đùa giỡn, xoay cậu như chong chóng, thậm chí Achrist còn không chạm được vào vạt áo của hắn.

- Christ yêu dấu. Đã thấy mệt chưa nào?

- Im miệng! Đừng gọi ta như thể đã quen biết từ lâu!!

- Không phải thế sao? Cậu lại làm tôi tổn thương quá đi mất... Ahhhh.

Frigus ôm ngực trái, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương, Achrist nắm chặt lưỡi kích tới mức ngón tay trắng dã. Tên này, đúng là vô liêm sỉ, lừa cậu hết lần này đến lần khác, bây giờ hắn còn tính lừa cậu lần nữa sao?

Achrist dùng hết tốc lực lao đến, xoay mũi kích nhắm vào chỗ hiểm của Frigus. Hắn đang ôm ngực cúi đầu giả vờ đau thương, nhưng lại nở một nụ cười rợn người.

- Christ! Christ yêu dấu của tôi ơi! Đến đây nào!

Đột nhiên hắn ngẩng mặt lên, Achrist phát hiện thấy không ổn, định lùi lại thì bị hắn bắt lấy cổ tay. Cả hai tay cậu đều bị hắn giữ chặt.

- Christ à. Cậu thật ngây thơ quá đấy. Đáng yêu lắm. Tôi rất thích.

Nghe hắn nói, Achrist bỗng sởn hết gai ốc, cậu giơ chân đạp vào bụng hắn rồi nhanh chóng lùi về phía sau. Hai cổ tay cậu bị hằn đỏ vì dấu tay của Frigus.

- Ngươi!!! Tên vô liêm sỉ!!!!

- Ồ được nghe Christ khen, tôi rất vui đó nha.

- Đó không phải là khen!!!

- Cũng như nhau cả thôi mà.

Tiếng chuông điên thoại reo lên từ trong túi quần của Frigus, hắn khó chịu bắt máy, nhưng chỉ được mấy giây đã cúp. Còn muốn chơi đùa với Achrist thêm một chút, thì Tổng tư lệnh gọi hắn trở về. Hắn cau có chửi thề một tiếng, rồi lại quay sang cười tươi với cậu.

- Thật đáng tiếc, tôi có việc đột xuất phải trở về, không thể chơi tiếp với cậu rồi. Lần sau tôi đưa cậu đến Hắc Ám Nguyên Thủ ngắm trăng nhé, trăng ở đó đẹp hơn nhiều so với nơi tẻ nhạt này.

- Ta không để ngươi trốn thoát lần nữa đâu!!

Frigus bước tới gần Achrist, cậu liền thủ thế tấn công, nhưng lại bị hắn khóa tay mình lại ép vào thân cây gần đó. Sức của hắn hơn cậu rất nhiều, Achrist bị khóa cứng không thể cử động, Frigus áp sát mặt vào tai cậu.

- Christ ơi. Christ à. Chúng ta sẽ còn gặp lại, sẽ sớm thôi.

- T-tên khốn!! Mau thả ra!!

Frigus cười khà khà, hắn đấm mạnh vào bụng cậu một phát, cảm giác đau truyền thẳng lên não, sau đó mọi thứ tối sầm. Achrist ngất lịm, hắn để cậu dựa vào gốc cây.

- Tạm biệt. Christ yêu dấu.

.......................

Frigus trở về dinh thự của Tổng tư lệnh, hắn tỏ vẻ khó chịu cực kỳ.

- Tổng tư lệnh, bây giờ mới có ba giờ sáng, ngài gọi tôi gấp vậy là có chuyện gì à?

- Tôi bảo anh sang Quang Ánh Nguyên Thủ thu thập thông tin. Rồi đã có gì chưa?

Người đàn ông được gọi là Tổng tư lệnh chống khuỷu tay lên bàn, đanh mặt hỏi Frigus. Hắn lại nhún vai, bảo vừa đột nhập vào đã bị đuổi đánh trong thương. Tổng tư lệnh thở dài.

- Trước đây anh đâu có làm việc như thế. Bây giờ lại xao lãng tới mức này, anh nói xem tôi nên làm gì anh đây?

- Ngài nghĩ tôi là ai? Nếu đã tin tưởng tôi, thì nên tin tới cùng.

- Tôi mong là vậy.

Frigus đi rồi, người đàn ông mới dưa lưng ra ghế bóp trán. Tự nhiên hắn lại nhớ tới một người anh họ, đã năm năm rồi, từ lúc hắn phản bội đế quốc, tự lập ra Hắc Ám Nguyên Thủ. Dù không phải anh em ruột, nhưng người đó là người duy nhất luôn tốt với hắn. Người đó nhỏ hơn hắn bốn tuổi, nhưng hắn vẫn gọi anh, xem người đó như anh ruột của mình. Đã lâu rồi, hắn muốn gặp lại người đó.

- Achrist, em tự hỏi bây giờ anh đang làm gì...

....................

Achrist tỉnh lại, thấy mình đã ở bệnh viện, Inno mở cửa bước vào, thấy cậu tỉnh rồi, liên lao đến hỏi tới tắp.

- Cậu sao rồi? Tự nhiên lại ngất xỉu giữa công viên như thế, cũng may có người phát hiện ra cậu rồi đưa vào viện. Cậu có sao không thế? Sao tự nhiên đêm hôm lại ra công viên để bị ngất xỉu vậy?

- Được rồi được rồi, hỏi từng câu thôi, cậu làm tớ loạn đấy.

Achrist ngồi dậy, bụng vẫn còn hơi nhói khiến cậu nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Inno không hiểu chuyện gì xảy ra, tự nhiên thấy mặt cậu trở nên vô cùng tức giận.

- Chết tiệt!!

- Đã xảy ra chuyện gì à?

Achrist không nói, cậu sợ Inno sẽ bị cuốn vào chuyện này.

- Không có gì, xin lỗi đã làm cậu lo.

- Nếu có gì cứ nói với tớ, bạn bè phải giúp đỡ nhau. Đừng có mà tự ôm chuyện một mình đấy.

- Rồi rồi.

Xuất viện về nhà, Achrist mệt mỏi ngồi xuống, Inno đã xin cho cậu nghỉ phép nên cậu tạm thời không phải đi tuần hôm nay. Tháo vũ khí ở thắt lưng xuống để kiểm tra, mở túi dao thì phát hiện, bên trong có một con dao lạ, không có trong bộ dao và một mảnh giấy. Achrist cau mày cầm lên xem, con dao này nhỏ và mảnh hơn dao của cậu, Achrist giở mảnh giấy ra xem.

" Con dao này tặng cho cậu. Christ yếu dấu."

Achrist tức giận vò nát mảnh giấy trong tay, cầm con dao ném thẳng vào sọt rác rồi đi vào phòng ngủ.

Bên Hắc Ám Nguyên Thủ, Frigus đang ngồi giữa đống giấy tờ, hắn thông qua thiết bị nghe lén mà biết Achrist đã về nhà, còn biết được cậu vừa làm gì.

- Christ à. Tôi thật sự buồn cậu ghê gớm. Dù sao cũng là quà tôi tặng cậu, cậu nên trân trọng nó mới phải.

Châm thêm một điếu thuốc, ngón tay hắn gõ từng nhịp lên mặt bàn.

- Ahhhhh. Tôi rất mong chờ lần gặp sau của hai ta đấy Christ yêu dấu à. Lần tới, tôi sẽ cho cậu một bất ngờ lớn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play