Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Dục Hoả Trùng Sinh: Ta Không Làm Hoàng Hậu

chap1:

Năm 264, Hoàng hậu Lục Huyên Linh, vợ của Hoàng Đế Triệu Văn Đế, con gái cố tể tướng Lục Diệp Thần, bị nghi ngờ sát hại thập nhị hoàng tử, tạm thời chờ tra xét, bị giam lỏng tại Tâm Bảo điện.

Trong tẩm cung lạnh lẽo. gió thổi nhẹ mang theo cái lạnh của mùa đông, sau bức mành trắng, một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy đèn cầy. khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo, đẹp không tì vết, nhưng đôi mắt phượng lại ủ rũ không có sức sống.

Lục Huyên Linh nhớ lại từ thuở mới quen, cho đến khi hắn nâng niu nắm tay nàng bái đường thành thân, rồi cho đến tận lúc này...những lời hắn nói....hắn đều không thực hiện được...ngược lại...hắn còn ra tay đánh nàng... càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng cảm thấy hắn đã không còn thương nàng nữa rồi......

*trước đó 3 canh giờ.

Gương mặt Lục Huyên Linh lạnh mặt nhìn Triệu Văn Đế:

" chàng vì những lời hạ nhân nói, liền tin tưởng nàng ta? chàng vì nàng ta đau lòng liền không cần chứng cứ mà nhốt ta lại? nhiều lần như vậy rồi, chàng lại vì ta làm cái gì? nếu không còn yêu thương ta nữa, vậy sau lần này, chúng ta hoà ly."

nghe nàng nói vậy, tâm hắn tràn đầy chua chát cùng đau đớn. Hắn tức giận đến nỗi chưa kịp nghĩ ngợi đã giơ tay tát nàng, " chát" tiếng vang thanh thúy vang vọng quanh cung điện. Nàng ngỡ ngàng, đưa tay xoa lên vết đỏ hắn vừa để lại trên má nàng, nước mắt ấm ức, chất chứa bao lâu nay bỗng trào ra.

Bản thân nàng không thể ngờ được, hắn thế nhưng thật sự đánh mình, nàng gạt đi nước mắt, gương mặt trở nên càng lạnh lùng hơn. Mặt đau, tâm càng đau hơn... hắn không còn là người mà nàng biết trước đây, hắn đã thay đổi rồi.

Triệu Văn Đế hốt hoảng nắm chặt tay nàng, (Sao nàng lại có thể nói ra những lời như vậy? dù có như thế nào đi chăng nữa, chuyện này cũng không phải nói giỡn liền giỡn. Người ta trăm cay nghìn đắng mới giữ lại được, vậy mà nàng lại muốn sau chuyện này sẽ chia tay với hắn? nàng đừng có mơ tưởng.)

" Nàng nói nhăng nói cuội cái gì? chuyện này chứng cứ còn chưa xác thực, thì nàng cũng là người bị tình nghi nhất, hơn nữa ta là muốn tốt cho nàng. Dù ta có muốn tin nàng thì cũng không thể khơi khơi coi như chưa xảy ra chuyện, chờ ta có chứng cứ sẽ lập tức thả nàng ra."

hắn nắm chặt bàn tay vừa tát nàng, lòng bàn tay có chút tê rần, tê đến tận tin gan của hắn.

Nàng cười chua chát: " vậy nếu chứng cứ xác thực chàng sẽ xử lý như thế nào?"

Hắn ngẩng mặt lên nhìn trần nhà:

" Ta sẽ đưa nàng đến chỗ Diệp Thanh."

Nàng không thể tin vào tai mình, ( Hắn thế nhưng muốn ta rời khỏi hoàng cung? Hắn thật sự muốn chúng ta chấm dứt sao?) nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, chua chát đến nghẹn lòng. Nàng gạt đi bàn tay đang nắm tay mình.

Hắn thu tay, giấu sau lưng có chút run rẩy, nàng là đang muốn xa cách hắn, thật sự rất muốn ôm nàng, đưa tay xoa vết sưng đỏ trên mặt nàng, lau đi nước mắt nàng. Nhìn đến dấu bàn tay còn in trên khuôn mặt trắng trẻo ấy phá lệ chói mắt, hắn cũng đau lòng không tả nổi, hắn có chút hối hận vì nóng giận mà tát nàng. Nhưng hắn thật sự rất giận nàng, nếu nàng không chịu xin lỗi trước, hắn cũng sẽ không muốn giải thích.

( Làm sao nàng có thể tức giận liền nói hoà ly?... hơn nữa, bây giờ đại cục đã định, nếu trong cung quá nguy hiểm hắn sẽ đưa nàng tới chỗ Diệp Thanh một thời gian, chờ ổn định triều thần lại đón nàng trở về.) hắn nghĩ như vậy, nhưng lại không chịu nói ra miệng.

Không biết trong giọng nói của nàng là mang theo đau khổ hay thất vọng, nhưng khuôn mặt lại nghiêm cẩn cùng xa cách:

" Vậy, như ý nguyện của người! Hoàng Thượng. thần thiếp cáo lui."

Triệu Văn Đế lặng người. Từ khi hắn lên ngôi tới nay, nàng chưa bao giờ gọi hắn là Hoàng Thượng. Thế nhưng ngay lúc này, nàng lại xa cách gọi hắn 1 câu...Hoàng Thượng...

Tại cung Tâm Bảo.

Lục Huyên Linh tự rót cho mình một chum trà, ngồi thẫn thờ nhìn trăng sáng nơi cửa sổ, đêm nay...sẽ là một đêm thật dài đi.

Sau đó, nàng lấy tay cầm một lọn tóc của mình, đưa kéo dứt khoát cắt mạnh xuống. Sau đó nàng cho vào hộp gấm nhỏ. Bên trong đã để sẵn ngọc bội phu thê cùng 1 bức thư.

" A Mạn. sáng sớm ngày mai, đưa thứ này tới cho hoàng thượng."

A Mạn ngập ngừng:" bẩm hoàng hậu....người không nên suy nghĩ dại dột, hoàng thượng sẽ nhanh chóng giải oan cho người."

Lục Huyên Linh cười khổ:

"đây là những điều Hoàng Thượng mong muốn, ta chỉ là thực hiện ước muốn của người mà thôi"

nói rồi nàng xoa nhẹ đôi tay, thúc giục A Mạn: " khí trời thật lạnh, em mau mau đi sai người nấu chút hạt sen nấm tuyết."

Tiểu A Mạn nhìn hoàng hậu nhà mình, mím mím môi muốn nói lại thôi. Không làm sao lay động được ý định của hoàng hậu, chỉ đành "vâng" một tiếng rồi đi đến nhà bếp...chờ nàng trở về liền nghĩ cách khuyên can Hoàng Hậu đi...

Lục Huyên Linh lấy trong người ra cây tiêu nhỏ, thổi nhẹ một cái.

một bóng đen ngay lập tức xuất hiện.

nàng đưa một mảnh giấy nhỏ cho hắn:

" Sâm. đưa cái này đến chỗ Cung Chủ"

Bóng đen tên Sâm cầm lấy mảnh giấy sau đó lập tức biến mất.

Từ khi nàng bị phế đi võ công, Diệp Thanh đã để Sâm ở bên cạnh nàng, bảo vệ an nguy cho nàng. Vì võ công của Sâm không có ai bì nổi, nên nàng không cần dùng đến ám vệ của Triệu Văn Đế đưa tới, cũng vì chuyện này mà phu thê hai người giận dỗi một thời gian.

Sâm vừa đi thì Lệ Phi đã đứng ngoài cửa cung Tâm Bảo, ánh mắt đen tối nhìn cánh cửa đang đóng, nơi này không có bóng dáng của bất kì thị vệ nào. [ Hoàng thượng cũng thật thiên vị. Thế này cũng được gọi là giam lỏng sao? Lại chỉ yêu cầu Hoàng Hậu không được ra khỏi tẩm cung, cung nữ vẫn để lại người thân tín cho nàng ta sai sử? Không Sao, vậy càng dễ dàng cho ta thực hiện ý đồ.]

Cha Lệ Phi trước đó vài ngày có gửi thư mật đến báo rằng hoàng thượng đã nắm được một phần chứng cứ cha nàng cấu kết với ngoại bang. Nếu để hoàng thượng nắm được hết chứng cứ, sẽ không e ngại mà thu hồi binh quyền, cả Tướng quân phủ liền không giữ được nữa. Hoàng thượng nay đã khác xưa, cha nàng đã không kìm hãm được hắn rồi.

Nàng ta thế nhưng lại chỉ nghĩ đến, khi cha nàng ta nằm xuống sẽ không còn chỗ dựa cho nàng ta nữa, Hoàng Thượng sẽ không còn quan tâm đến nàng ta, mà Lục Huyên Linh sẽ là người nắm tay Hoàng Thượng đi đến cuối cùng... Lệ Phi hai mắt như muốn phun lửa, dù sao nàng ta không có được, thì Lục Huyên Linh cũng đừng mơ tưởng có được.

Lệ Phi không chờ cung nữ báo lại, cứ thế ung dung đi thẳng vào phía trong tẩm cung.

Nhìn người đi tới, Lục Huyên Linh nhẹ nhấp một ngụm trà, không thèm để ý đến. Thấy Vậy đôi mắt Lệ phi lần nữa loé lên sự thù hận, ngoài mặt lại cố tình nhếch khoé miệng làm như đang vui vẻ.

" Hoàng Hậu tỉ tỉ thật có nhã hứng. Sắp chết đến nơi rồi mà còn ung dung được như vậy, ta cũng thật bái phục."

Nàng đặt chum trà xuống, nhìn về phía Lệ phi:

" Lệ Phi tới là muốn cái gì đây?"

Lệ Phi cười cợt trả lời:

" Tất nhiên là tới xem ngươi chết có bao nhiêu thảm rồi. Hoàng thượng đã thâu tóm được lại một nửa binh quyền trong tay các vương gia, chắc ngươi cũng biết đi?"

Nàng nhìn Lệ Phi:

" Vậy thì liên quan gì đến ngươi ?"

Nàng ta nhìn nàng, sau đó phá lên cười:

" Sao lại không liên quan? cha ta đã hứa hẹn với hoàng thượng, chỉ cần ta lên làm hoàng hậu, thì ngài liền 2 tay giao nốt một nửa binh quyền cho hoàng thượng.

Ngươi nghĩ hoàng thượng có đáp ứng hay không?"

Thấy nàng im lặng không nói một lời, nàng ta hả dạ cười lớn:

" Sao? không dám trả lời? vậy để ta nói cho ngươi trước cũng được. Dù sao cũng là tin vui, ta từ bi hỉ xả đem tin tức tốt này nói cho ngươi. Ngài chính là vui vẻ đáp ứng rồi."

Nàng nhìn nàng ta:

" Ngươi hồ ngôn."

" Ta hồ ngôn? Vậy chắc chắn ngươi không biết những thứ này đi?"

Lệ phi đặt vào tay nàng một sấp giấy thật giày, tất cả đều là thư từ qua lại giữa Triệu Văn Đế cùng Nàng ta, mà bức Thư đầu Tiên được gửi đi, chính là vào buổi tối cùng ngày mà nàng cùng hắn vô tình gặp gỡ.

Nàng nhìn nét chữ cùng chữ kí. Đúng là nét chữ của hắn, không thể nhầm lẫn vào đâu được...mà trong thư hai người họ chính là một đôi uyên ương tình thâm... Tâm nàng đau đến chết lặng, cả cơ thể đều như không còn sức sống nữa, thì ra nàng lại chỉ là một bàn đạp trong cuộc chiến lên ngài vàng của hắn.

Lệ Phi rút một lá thư ra, chìa về phía nàng:

" Nhìn xem. đây là cái gì?"

Lục Huyên Linh cầm lấy lá thư, là bức thư nói hắn muốn thủ tiêu Phụ thân nàng. Hắn đã đạt được mục đích, giờ chỉ cần chặt gãy hết vây cánh của Tể Tướng hắn liền sẽ thao túng một nửa quần thần cùng binh quyền.

Tay nàng cầm lá thư không tự chủ run lên, tâm can đều đau đớn, cơ thể dường như không có sức lực, nàng hoang mang không hiểu Phủ Tể Tướng cùng bản thân đã hi sinh vì cái gì? không có gì có thể diễn tả nổi cảm giác thống khổ của nàng lúc này.

Nàng tự hỏi, Nàng cùng Phụ Mẫu đã làm gì nên tội mà Triệu Văn Đế hắn lại đối xử với gia đình nàng như vậy? Hắn lừa gạt sự tin tưởng của tể tướng phủ, lừa gạt nàng, lừa gạt huynh trưởng nàng.

Đem Phủ Tể Tướng làm bàn đạp, sau đó không còn giá trị liền loại bỏ...

Lệ Phi kéo nàng lại gần mình hơn, nói nhỏ bên tai nàng:

"Ngươi biết vì sao đến giờ này ngươi vẫn yên vị trên ghế Hoàng hậu không? Ngươi tưởng hoàng thượng thương yêu ngươi thật lòng sao? Thật ra vì ngươi vẫn còn có thể lợi dụng mà thôi. Một tấm khiên tốt như vậy, bỏ có phải rất uổng phí hay không? một tấm khiên không có chỗ dựa, không có hài tử, không có gì hết.

Dù ngươi không có thực quyền gì, hắn vẫn che chở ngươi. Là vì muốn để dân chúng bá tánh nhìn vào mà thôi.

Hắn càng tỏ ra yêu thương ngươi, ngươi càng trở nên thảm hại. Nay thực quyền sắp thu hồi về tay hoàng thượng, ngài đã chán diễn kịch cùng ngươi rồi. Hoàng thượng bây giờ chỉ cần ta là đủ. Vì cái gì? Vì cái gì ta phải nhường ngôi vị hoàng hậu cho ngươi. Ngươi nên trả lại vị trí cho ta sau đó đi chết được rồi, hoàng thượng nhất định sẽ rất cảm ơn ngươi đấy. ha ha ha."

Nàng như chết lặng, khuôn mặt không giữ nỗi bình tĩnh nữa, nước mắt chịu đựng cuối cùng cũng rơi xuống. Chua chát, đau thương. Nàng thì thầm như tự nói với chính mình [ Thảo nào ..... thì ra là vậy.....thì ra chỉ có một mình ta ngu ngốc......Hắn thế nhưng giết phụ mẫu ta? hắn thế nhưng không cho ta cơ hội làm mẫu thân.....a...a...a.... Hắn thế nhưng lừa dối ta. Coi ta là bàn đạp, là lá chắn, hắn vì quyền thế mà làm phủ tể tướng không còn ai...]

Lệ Phi cười phá lên, nàng ta không nghĩ lại có thể lừa gạt được Lục Huyên Linh. Lệ Phi giống như đang điên cuồng trả thù tình cảm của Triệu Văn Đế, hả dạ nhìn người Triệu Văn Đế yêu thương lại đi thống hận chính hắn.

" Thôi thế là đủ rồi, thấy ngươi quá đáng thương nên trước khi chết, ta đây tâm địa thiện lương, nói cho ngươi biết sự thật. Xuống đó còn có mặt mũi gặp lại phụ mẫu của ngươi."

Lệ phi trong lòng điên cuồng suy nghĩ, [ Dù cho có muốn giết chết Lục Huyên Linh thì cũng phải khiến nàng ta đau khổ đến tê tâm liệt phế mà rời đi thế gian này. dù có chết cũng phải khiến Lục Huyên Linh chết trong đau đớn cùng thống khổ.] Nghĩ tới đây nàng ta ra hiệu cho thái giám bên cạnh. Gã thái giám hiểu ý gật nhẹ 1 cái, cùng Lệ Phi ra khỏi cung Tâm Bảo. sau đó, lại tách ra đi về một hướng khác.

Lục Huyên Linh ngồi im trên nền đất lạnh như người mất hồn. Nàng vốn định hù doạ Triệu Văn Đế một chút, dù có ra sao nàng vẫn muốn tin tưởng hắn một lần cuối. Nhưng hiện tại, có lẽ không cần nữa rồi, thù phụ mẫu cần phải báo, mà kẻ thù không ai khác lại là người nàng yêu.... Tâm can đều đau đến không chịu nổi, nàng gần như nín thở đến nỗi khuôn mặt đã đỏ ửng, nàng dằn lại nỗi đau như xé nát cõi lòng này, bàn tay vô thức xiết chặt những lá thư của vẻ đã cũ kĩ trên tay. Nước mắt tí tách rơi xuống không ngừng.

Ánh mắt nàng từ thống khổ rồi dần dần trờ nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Bỗng trong đêm tối Tẩm cung Tâm Bảo cháy sáng rực cả bầu trời đêm. Ngọn lửa từ đâu lan tới quá nhanh, lan rộng quanh phòng nàng. Định đưa tay tìm chiếc tiêu, thế nhưng lại nhớ đến, nàng đã sai Sâm đi tìm Diệp Thanh, không ai có thể cứu nàng. Cơ thể sau khi bị phế võ công vốn đã hay ốm yếu, lại thêm bệnh tật liên miên, nàng không có sức lực để chạy ra ngoài. Ngọn lửa lan nhanh về phía nàng, thế nhưng nàng lại không có chút động tĩnh, tâm can đều đau, phổi và cổ họng vì hít phải khói mà hô hấp yếu dần. Nàng ho vài hơi, mắt vì hơi khói hay vì quá đau khổ mà đỏ đến lợi hại. [ Hắn thế nhưng thật sự muốn giải quyết nàng luôn? Tới mức không chờ được nữa mà muốn giết chết nàng....]

Ngọn lửa quá lớn như thiêu đốt đi lí trí cuối cùng của Lục Huyên Linh.

" Ta còn chưa kịp báo thù cho cha nương...Ta có lỗi với hai người.....Có lỗi với phủ thừa tướng. Nếu có kiếp...sau...ta ... thề sẽ không yêu người nữa...ta thề sẽ trả thù...!" Nàng ngã xuống, cả người chìm trong biển lửa.

Trong ngự thư phòng hoàng đế Triệu Văn Đế đang ngồi phê duyệt tấu chương. Bỗng dưng miếng ngọc bội dắt bên hông vỡ làm đôi, rơi xuống nền nhà vang lên âm thanh thanh thúy. Lòng hắn dâng lên một cỗ lo lắng. Vừa nhặt lên 2 nửa ngọc bội thì Thái giám đã vội vàng chạy vào, quỳ mạnh xuống đất: " bẩm Hoàng Thượng, cung Tâm Bảo bị cháy...." Không đợi thái giám đó nói xong. Hoàng Thượng đã nhanh chóng biến mất. Triệu Văn Đế chạy như bay, hướng về phía cung Tâm Bảo điện. Hắn hoảng hốt tự nhủ với lòng: "nàng không có việc gì, nhất định không có việc gì."

Tâm hắn như treo lên, không còn để ý đến hình tượng của mình, dùng khinh công bay qua mái nhà, thẳng hướng tới cung Tâm Bảo.

Vừa tới cửa cung. Cung nữ thái giám đang thi nhau múc nước chữa cháy, lại không quên xầm xì to nhỏ, bỗng thấy Hoàng Thượng lao thẳng từ trên mái nhà xuống. Định lao thẳng vào tẩm cung Hoàng Hậu. Cả đám người hốt hoảng thi nhau quỳ xuống.

Một thị vệ hét to: " mau ngăn hoàng thượng lại"

Hắn gầm lên:" Kẻ nào dám!!!" Mọi người đang định giơ tay lên chặn Hoàng Thượng, nghe tiếng quát lạnh lùng của hắn đều sợ hãi quỳ xuống.

Lửa quá lớn khiến mọi tiếng ồn xung quanh như bị pha loãng.

Bước chân như nặng ngàn cân, đình chỉ tại chỗ. Hắn như không nghe thấy gì. Chỉ nhìn chăm chăm vào cánh cửa đang cháy rực đằng kia. Mắt hắn gằn lên 1 màu đỏ đến đáng sợ. Gân xanh trên mặt cũng nổi lên. Hắn đang đè nén cảm xúc của mình. Nghiến răng nghiến lợi phát ra lời nói: " Còn không mau chữa cháy cho ta! Hoàng hậu có mệnh hệ gì các ngươi cứ chờ chôn cùng đi!"

Cung nhân và thái giám quỳ trên mặt đất không khỏi rùng mình sợ hãi, thi nhau lết ra khỏi tầm mắt hoàng thượng, chạy nhanh đi dập lửa.

Hắn lôi lại một tên thái giám đang nhấc thùng nước chữa cháy, vội vàng đổ nước lên người, sau đó không chút do dự phi thân vào ngọn lửa.:"Huyên nhi...Huyên nhi ... Nàng ở đâu?"

" HOÀNG THƯỢNG!!!" tất cả những cung nhân, thái giám cùng thị vệ không kịp ngăn lại người đang lao như điên vào giữa đám lửa.

chap 2: ai là người đáng hận?

Tiểu A Mạn im lặng quỳ trên mặt đất lạnh, rơi nước mắt:" Nô tì khấu kiến hoàng thượng."

A Mạn ngẩng mặt lên nhìn người bị bỏng một bên vai nằm trên long sàn, nhưng tay vẫn khư khư ôm chặt một thi thể đã không còn nhìn rõ mặt bên cạnh. Trông hoàng thượng lúc này có chút đáng sợ cùng điên rồ. Nàng nhìn thi thể được ôm trong lòng đế vương nước mắt liền rơi xuống.

" Đây là nương nương dặn nô tì giao lại cho người."

Hai tay A Mạn dâng lên, nàng thật sự không ngờ, nàng vừa rời đi một lúc hoàng hậu đã xảy ra chuyện, rõ ràng người chỉ có ý định buổi tối nhờ Diệp cung chủ đưa người trốn khỏi kinh thành một thời gian, muốn doạ hoàng thượng sợ mà thôi. Vì sao lại có thể xảy ra chuyện này? nghĩ tới đây, A Mạn khóc càng thương tâm.

Triệu Văn Đế nhìn hộp gấm trên tay A Mạn, có chút không tự chủ được bản thân, hắn càng ôm chặt người kia vào trong lòng.

" Ngươi cầm chỗ ngân lượng này rồi trở về quê sinh sống đi, đây có lẽ cũng là điều Huyên nhi mong muốn." Hắn nhìn chằm chằm vào người trong lòng.

A Mạn nước mắt chảy dài lắc lắc đầu:" Nô tì mong được ở lại chăm sóc bài vị cho nương nương. Người có ơn với cả nhà nô tì, mạng của nô tì là của người. Mong hoàng thượng thành toàn cho nô tì được ở lại canh bài vị cho người" A Mạn vội vàng khấu đầu lần nữa.

Triệu văn Đế nâng người ngồi dậy nhìn A Mạn:" Không uổng công Huyên Nhi thương ngươi như vậy...Chuẩn chỉ."

A Mạn vội vàng dập đầu:" tạ ơn Hoàng thượng."

Tiểu A Mạn vừa rời đi, Triệu Văn Đế thân hình lung lay muốn đổ, thái giám bên người vội vàng đỡ lấy.

Hắn từ đêm qua đến giờ như người điên dại. phi thân vào nơi biển lửa không chút do dự, tìm kiếm khắp các gian phòng nhưng không tìm thấy nàng đâu. lúc hắn tìm đến nơi ngọn lửa cháy mạnh nhất, nhìn thấy người nằm trên mặt đất nơi sương phòng, thi thể đã không còn rõ mặt. Nhưng hắn nhận ra...Là nàng. tâm hắn đau đến lợi hại, cả bầu trời đều như sụp đổ. Hắn ôm chặt thi thể Lục Huyên Linh, tâm can đều như muốn nát.

" Huyên Nhi. Nàng mau tỉnh lại."

Hắn cố gắng lay tỉnh người đã không còn hơi thở. Nước mắt không hẹn mà rơi xuống. Hắn cũng mặc kệ những đau đớn cùng bỏng rát trên người, cố gắng ôm nàng chạy ra ngoài. Đúng lúc này, xà nhà trên đầu vì lửa cháy lớn, đang rơi xuống chỗ hai người.

Hắn ôm chặt nàng, cố gắng tránh đi xà nhà. Xà nhà cháy lớn sượt qua vai hắn, khiến vai hắn bị bỏng một mảng lớn, hắn lại chỉ lấy tay dập chỗ lửa cháy trên vai, tầm mắt hắn chỉ chú ý đến nàng có bị thương đến hay không. Hắn lúc ấy đã không còn tỉnh táo nữa. Ôm được nàng ra ngoài thì cơ thể hắn cũng đầy người vết thương, trông thảm vô cùng.

....

Triệu Văn Đế phất tay:" ngươi lui ra."

Tiểu thái giám buông tay, cúi đầu lùi dần ra cửa.

Diệp Thanh ( cung chủ Nguyệt Thần Cung) thình lình xuất hiện. Cầm kiếm chém về phía Triệu Văn Đế.

" Tất cả là tại ngươi. Là ngươi hại nàng."

Đêm Qua lúc Diệp Thanh nhận được lời nhắn của Lục Huyên Linh liền lập tức tới đây. Thế nhưng khi tới nơi, cung Tâm Bảo đã chỉ còn lại một mảnh tro tàn. Vì đây là hoàng cung, Diệp Thanh không thể tự do đi lại. Nên phải dùng mấy canh giờ mới có thể tìm ra nàng, Nhưng nàng đã không còn nữa.

Triệu Văn Đế lo sợ Diệp Thanh chém phải nàng, không kịp nghĩ nhiều lập tức lấy tay đỡ kiếm. Hắn tức giận nhìn Diệp Thanh.

" Ngươi cẩn thận, trúng phải nàng thì sao?"

Tay Triệu Văn Đế vì đỡ Kiếm mà chảy rất nhiều máu. Máu thấm từ Lòng bàn tay, chảy dài theo lưỡi kiếm rồi như đoá hoa đào đỏ rực rơi xuống nền đất.

Diệp Thanh đau đớn nhìn thi thể đà không nhìn ra hình dạng đang nằm trong vòng tay của Triệu Văn Đế. Mắt hắn đỏ lên.

" Lúc Nàng còn sống, ngươi một chút cũng không để ý đến cảm nhận của nàng. Giờ nàng đã mất.... Ngươi lại giả vờ tình thâm giữ khư khư thân xác nàng. Làm như vậy còn ý nghĩa gì? Nếu lúc trước ngươi giao nàng cho ta, thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay."

Triệu Văn Đế nhắm mắt, tay rút khỏi thanh kiếm, máu chảy ra ồ ạt, hắn lại một chút cũng không để ý đến. Hắn ôm chặt lấy thi thể nàng.

" Ta biết, là ta bất tài vô dụng. Làm một bậc đế vương nhưng lại không thể bảo vệ nàng bình an một đời....Ta đã cố gắng để thâu tóm lại triều đình... Chỉ cần thêm một chút nữa thôi....Một chút nữa... Nàng sẽ không cần phải chịu ủy khuất."

Diệp Thanh buông kiếm, hai tay ôm mặt. Tức giận cùng đau khổ hoà thành nước mắt mặn đắng.

" Nhưng nàng không chờ được. Ngươi cũng dần quên đi ngươi từng hứa với ta những gì."

Suốt 11 năm, hắn dõi theo bước chân nàng. Lại chưa một lần dám thẳng thắn với nàng. Đến lúc này có nói gì, làm gì cũng vô dụng. Bởi Người nàng yêu là kẻ trước mắt này. Hắn đem nàng đi, có khi nàng còn trách móc hắn cũng nên.

" Ngươi tự hỏi bản thân ngươi xem, ngươi có lỗi với nàng hay không?"

Diệp Thanh lặng lẽ quay người rời đi, trông dáng người cô đơn hơn ai hết.

Triệu văn đế nhìn bóng dáng Diệp Thanh biến mất, hứa hẹn lại như nói với chính mình.

" Ta thật sự đã hối hận rồi, ta nhất định sẽ trả thù cho nàng"

Tay có chút run rẩy chạm vào khoá hộp gấm. Hộp gấm này hắn nhận ra. Khi hắn tặng nàng ngọc phu thê, nàng đã nói phải dùng chiếc hộp này cất giữ, nâng niu nó như báu vật.

Tay hắn vân vê mặt ngọc. Lại nhẹ tay giở lá thư nàng gửi cho hắn.

(Gửi Trác Ngọc ca ca.

2 năm đầu quen huynh muội thật sự rất hạnh phúc. Nhưng có lẽ, hạnh phúc thật mỏng manh.

10 năm còn lại Muội chờ đợi huynh quay trở về, nhưng có lẽ muội thật sự không chờ được nữa rồi ... Muội đã quá mệt mỏi rồi. Có lẽ huynh của trước kia đã không còn.

Hai ta cứ như vậy kết thúc tất cả đi.

Lọn tóc này muội cắt. Dứt tình dứt nghĩa, kiếp này không còn duyên phận..duyên ta chấm hết tại đây..)

Hắn nắm chặt bức thư, từng lời từng chữ nàng viết, đều như đâm dao vào trái tim hắn, đau đến chết lặng.

" Ai cho phép nàng tự mình cắt đứt? Ai cho phép nàng rời xa ta? Ta có đồng ý sao? Ta còn ở đây này, đang chờ nàng ở đây.

Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau, hay hàng ngàn kiếp sau nữa ta cũng tìm cho bằng được nàng, bù đắp cho nàng. Đừng đối xử với ta như vậy. Ta sai rồi. Ta biết sai rồi! Huyên nhi, đừng bỏ Huynh lại!"

Một tuần sau khi Hoàng Hậu nương nương tạ thế. Hoàng Thượng chiếu cáo thiên hạ: Hoàng Hậu vì bệnh tật quấn thân không qua khỏi. Hoàng Thượng đau lòng không thôi. Đưa linh cữu hoàng hậu vào Hoàng Lăng. Chờ sau này hoàng thượng tạ thế sẽ yên nghỉ cùng một chỗ. Vì hoàng hậu lúc sinh thời dưới gối không có con cái, nên đã phong cho đại thiếu gia của Binh Bộ thượng thư Lục Diệp Hải , nhi tử của đại ca nàng là Lục Diệp An lên làm Hoàng Tử dưới gối Hoàng Hậu, lấy hiệu là: Triệu Văn Trác. Dù bị cận thần ra sức phản đối, nói Triệu Văn Đế có thể để 1 trong số các hoàng tử của hắn đặt dưới gối cố Hoàng Hậu. Nhưng 1 câu hắn cũng không nghe lọt lỗ tai.

Năm thứ nhất khi Hoàng Hậu tạ thế. Hoàng Thượng phân tán hết hậu cung 3000 giai lệ, chỉ còn lại một mình Lệ phi. Hắn đem nàng nhốt trong lãnh cung, hằng ngày sai người đánh đập, đánh đến mức nàng ta tàn phế.

Năm thứ hai khi hoàng hậu tạ thế. Hoàng thượng ra chiếu chỉ: Chém đầu cả nhà đại tướng quân Hoắc Hoằng. Thu hồi lại lệnh bài điều động binh quyền, chi thứ 2 trở đi, nam biếm thành nô lệ, nữ bị bán vào lầu xanh, trẻ nhỏ liền thành kẻ hầu người hạ. Hoắc Linh Lung hay còn gọi là Lệ phi, là con gái đại tướng quân giờ cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ốm đau liên miên, thê thê thảm thảm. Đại tướng quân Hoắc Hoằng bán nước cầu vinh, cấu kết ngoại bang, từ một đại tướng quân trăm họ tôn kính trở thành kẻ cả đất nước phỉ nhổ. Cũng không ai biết rằng nơi lãnh cung Lệ phi bị tra tấn đến mức nào. Lệ phi từ một sủng phi trở thành kẻ tàn tật, hai chân bị gãy, bị cung nhân coi như súc vật mà hành hạ. Hằng ngày còn được nghe cung nhân nhắc nhở cái chết của cả gia tộc nàng có bao nhiêu đáng sợ, có bao nhiêu man rợ, nàng ta không tin, luôn miệng nói muốn gặp hoàng thượng.

Hắn cũng thật sự di giá đến lãnh cung lạnh lẽo này, để nhìn kẻ khiến Huyên Nhi của Hắn chết trong thống khổ.

Hoắc Linh Lung nhìn người trước mặt, nước mắt lăn dài.

" Hoàng Thượng... hu hu hu. Cuối cùng người cũng chịu tới gặp thần thiếp, thần thiếp rất đau... Lũ nô tì này hành hạ thần thiếp, người phải làm chủ cho thần thiếp.

Chúng luôn miệng nói người đã giết cả nhà thần thiếp. Làm sao có chuyện đó được. Có đúng hay không? Hoàng Thượng."

Hoắc Linh Lung ôm chặt lấy chân Triệu Văn đế, luôn miệng kêu gào, khóc thét, cho đến khi hắn chịu đựng không nổi, đá nàng ta ra xa. Cú đá quá mạnh khiến miệng Hoắc Linh Lung tràn ra một tia máu.

Hắn khinh bỉ cười cợt, khuôn mặt hắn lúc này gầy tới trơ xương, nhìn có chút đáng sợ. Hắn gằn giọng.

"Bớt diễn trò. Ngươi biết tại sao cung nhân ở đây dám ngang nhiên hành hạ ngươi, nhục mạ ngươi, dằn vặt ngươi không? Ngươi biết tại sao đôi chân của ngươi lại bị phế không? Tại sao thái tử lại bị nhốt không? Tại sao cả nhà ngươi đều bị ngũ mã phanh thây hay không? Tại sao bây giờ ngươi rơi vào tình cảnh như thế này hay không?

Tất cả là do ta làm! Vậy... ngươi cầu kẻ thù của mình có phải là rất nhục nhã ? ha ha ha ha."

Nàng ta lấy tay che đi đôi tai của mình. Tâm đau đớn đến lợi hại. Dù hắn có giết người thân nàng, nàng cũng có thể tha thứ cho hắn. Nhưng hắn lại nhốt con của nàng? Còn khiến nàng ta thành bộ dạng này, hắn muốn làm gì?

" Thiếp không tin, không tin, người làm sao sẽ đối xử với thiếp như vậy được? Hơn nữa... Thái tử là con của người, làm sao người lỡ..." Nước mắt nàng ta cứ thế lăn xuống khuôn mặt nhớp nháp cùng bẩn thỉu. Dù ngay từ đầu nàng ta đã biết rõ chuyện Triệu Văn Đế đã làm cũng vẫn tự lừa mình dối người, tìm đủ mọi lý do mà biện minh cho việc hắn làm với nàng ta. Thế nhưng đến cả con của nàng ta và hắn, hắn cũng không buông tha... Lệ Phi điên cuồng gào thét.

chap 3

Hắn haha cười to.

"con trai ta? ta làm gì có đứa con nào. tất cả nữ nhân có con với ta thực ra chỉ là con của một kẻ thế thân mà thôi."

Hoắc Linh Lung trợn to đôi mắt, không thể tin được những lời Triệu Văn Đế nói.

Hắn bắt lấy cằm nàng ta bóp mạnh.

" là ngươi tự tìm, ai bảo ngươi khiến nàng rời bỏ ta? là Hoắc Hoành tự tìm, gia tộc ngươi quá tham lam, vừa muốn có được ngôi vị này, lại vừa muốn hại nữ nhân mà ta yêu.

Nàng ta bị ăn đau, nước mắt lã chã rơi xuống khuôn mặt bẩn thỉu.

Hắn càng bóp mạnh, khiến cằm Hoắc Linh lung như mốn vỡ ra:

"Ngươi không nên vì vị trí thái tử mà hạ thuốc nàng, khiến nàng không thể sinh hạ bảo bảo với ta.

ngươi không nên hết lần này đến lần khác hãm hại nàng, giết chết phụ mẫu nàng. khiến nàng nhiều lần chịu tội, chịu lạnh, chịu khổ. chịu đau đớn.

Ngươi làm những điều đó ta có thể tạm thời bỏ qua ngươi, thế nhưng ngươi không nên khiến nàng chết trong đau đớn rồi bỏ ta lại một mình. các ngươi thế nhưng dám ra tay với nàng.

ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy? hửm?."

hoắc linh lung nghe vậy liền tức cười, nàng ta nghĩ đằng nào cũng phải chết, vậy thì cứ sả ra thôi.

" ngươi nói là tại ta? tại gia tộc ta? đúng vậy! nhưng không phải phần lớn là tại ngươi hay sao? ha...kẻ không có đủ quyền lực bảo vệ nữ nhân của mình, sợ hãi cha ta làm phản nên cố tình cưới ta không phải ngươi sao? rõ ràng biết ta hạ thuốc khiến nàng ta vô sinh, ngươi lại chọn cách im lặng. biết rõ ta hãm hại nàng ta hết lần này đến lần khác, biết rõ cả hậu cung này ta mới là người nắm quyền, ngươi vẫn ung dung sủng nàng ta, không phải càng hại thảm nàng ta sao?

Ngươi biết rõ nàng ta quá ngây thơ, không thể sống trong bể nhuộm này thế nhưng ngươi vẫn kéo nàng ta vào không phải sao? ngươi vì thực quyền nên cưới nàng, thế nhưng Tể tướng đại nhân chết đi, ngươi không phải vẫn vì thực quyền mà cưới ta sao?

Ngươi biết khi nàng chết đi bộ dạng thế nào không?hahaaha. ta chính miệng nói với nàng người giết cha mẹ nàng là ngươi, ngươi chỉ xem nàng như bàn đạp, là khiên chắn , ngươi còn cho nàng uống thuốc tuyệt tự. Ngươi nghĩ xem nàng phản ứng ra sao? Nàng chính là thống hận ngươi, rồi đau đớn mà chết đi.

nàng ta hét lên.

" bản thân ngươi liền biết, kẻ có tội với nàng ta nhất chính là ngươi, Triệu Trác ngọc."

mắt hắn long lên sòng sọc, trông cực kì đáng sợ, tâm gan hắn đều trở nên đau đớn, nghĩ đến nàng bị những lời nói ấy hành hạ, hắn không khỏi càng thêm thống hận kẻ trước mắt này.

Hắn hất nàng ta ngã văng ra xa, rồi sai thị vệ bên cạnh:

" đem đi hình đường, dùng đủ mọi cách làm nàng ta sống không bằng chết." giọng nói của hắn mang theo rét lạnh cùng tàn nhẫn.

Hoắc Linh Lung ha hả cười to:

" yêu thì sao chứ? đến cuối cùng ta và nàng ta đều đáng thương.Nàng và ta có khác gì nhau? Đều ngu ngốc khi yêu phải ngươi."

Hắn không thèm để ý đến lời nói nhăng nói cuội của nàng ta. Cơ thể mệt rã rời xoay người ra cửa.

hắn mệt mỏi xoa xoa đôi mắt thâm đen.

Hoắc Linh Lung vẫn không chịu buông tha, còn hét lên:

" chính là ngươi, đã khiến nàng ta chết tâm, ta chỉ là bôi thêm chút muối mà thôi." hahaha

hắn ngập tràn tức giận:

" nếu Hoắc Hoành không cố tình giữ chặt binh quyền không buông. Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cảm thụ của nàng mà cưới các ngươi sao?"

Nghe vậy Lệ phi ôm chặt ngực, miệng phun ra một ngụm máu, miệng cười thoả mãn:

" ta và ngươi là cùng một loại người mà thôi. đều là kẻ nhẫn tâm cùng ác độc, ngươi khiến ta đau khổ, ta liền khiến nàng đau khổ cùng thống hận ngươi. Tâm ngươi có đau không? Ha hả, có đau đớn hay không?"

Triệu Văn Đế nắm chặt nắm tay, sau đó điên cuồng đấm vào tường, khiến bàn tay be bét máu.

Hoắc Lung linh sau đó bị đưa đi hình đường, bị dùng đủ mọi cung hình, cuối cùng không chịu nổi đau đớn vì bị xẻo từng miếng thịt trên người mà chết đi. Nàng ta đến lúc chết vẫn thấy vui sướng khi khiến Triệu Văn Đế thống khổ.

Triệu Văn Đế mệt mỏi ngã người dựa vào tường, từng đoạn từng đoạn chuyện trong quá khứ hiện ra.

nàng luôn bên hắn, nhưng lại chưa bao giờ vui vẻ, nàng luôn bị tổn thương, bị hãm hại, mà hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn những điều đó xảy ra.

Hắn vì con dân đất Triệu mà hi sinh, nàng lại vì yêu hắn mà mất đi sinh mạng. Vậy... đất triệu này bình yên mà không có nàng còn ý nghĩa gì?

Năm thứ ba sau khi hoàng hậu tạ thế,hậu cung không còn một phi tần, hoàng thượng ngày càng gầy yếu, tính tình càng ngày càng tàn bạo. Đại thần trong triều dâng tấu chương mong hoàng thượng lập lại hậu cung, nhưng lại bị hoàng thượng trách phạt, từ đấy không đại thần nào dám khuyên hoàng thượng mở rộng hậu cung nữa. Hắn đã thâu tóm được mọi quyền hành trong triều. không một kẻ nào dám ho he trước mặt hắn.

năm thứ tư sau khi hoàng hậu qua đời, hoàng thượng hấp hối trên long sàn,lấy chiếu chỉ chiếu cáo thiên hạ:" không lập thái tử hay một hoàng tử trong số 10 hoàng tử còn lại của mình, mà lập hoàng tử Triệu Văn Trác dưới gối hoàng hậu lên ngài vàng, phong Lục đại nhân, anh trai của hoàng hậu làm nhiếp chính vương, nâng đỡ và dạy bảo tân hoàng đế."

Lúc này hoàng thượng tại vị bên trong hoàng lăng, hắn mở lắp quan tài được làm bằng gỗ tinh xảo, đưa đôi tay đã không còn chút thịt nào, xoa nhẹ bộ xương nằm bên trong, hắn mới thở dài:" Lục Huynh, huynh nói xem, nàng sẽ tha thứ ta sao?"

Nhiếp chính vương nhìn người như nửa điên cuồng, chỉ có thể cầm hơi nhờ nhân sâm ngàn năm kia:" ta không rõ, chỉ bản thân muội ấy mới biết có thể tha thứ người không."

Hoàng thượng nhìn vào trong quan tài, cười lên có chút đáng sợ:" vậy ta liền tự mình đi hỏi nàng. Những năm qua ta đã tìm mọi cách hồi sinh nàng, nhưng vô ích." hắn thở không ra hơi.

" thế nhưng ta lại tìm ra cách để bên nàng ở kiếp sau. Huynh nhớ giúp ta làm theo những gì Vu Lão nói. Hắn là Vu Lão cuối cùng của bộ tộc Tiên, có thể tin được. Ta đã phải bỏ ra một nửa thần hồn của mình cho Lão, lão mới đồng ý giúp ta... Việc còn lại nhờ cả vào Huynh."

Nhiếp chính vương không nỡ nhìn thẳng.

" ngài mê muội quá rồi, có đáng giá để ngài bỏ đi cả tính mạng của mình hay không?"

hắn mỉm cười, nằm vào bên cạnh bộ xương, ôm ấp một cách cẩn thận, sau đó vòng tay buộc sợi dây màu đỏ nối từ cổ tay hắn tới cổ tay của bộ xương, nước mắt liền rơi xuống.

" xứng đáng. đây là ta nợ nàng."

nói xong Triệu Văn Đế an tĩnh nhắm mắt. hắn lẩm nhẩm trong miệng:

" Nguyện kiếp sau gặp lại nàng, bảo vệ nàng, che trở nàng, bù đắp nàng...huyên Linh."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play