Tiếng nhạc sập sình trong căn phòng mờ ảo. Khắc Cát Diệp nhấp một ngụm rượu vang. Cô khẽ nhăn mặt vì vị đắng chát nơi đầu lưỡi. Đôi mắt xanh thẳm tựa hồ dại dương lờ đờ khép lại rồi mở ra, long lanh ẩn hiện sau hàng mi cong.
Tự nhiên Khắc Cát Diệp bật cười. Một nụ cười kiều diễm mà chua chát. Khắc Cát Diệp đang cười chính bản thân, cười cho số phận cay đắng của mình.
Tại sao trong vụ tai nạn đó, người chết lại không phải là cô?
Mười chín năm tuổi đời, thì đã có tới mười ba năm phải sống trong sự kiểm soát và ghẻ lạnh. Bảo học là phải học, bảo làm là phải làm. Thử hỏi mà xem, một đứa trẻ lớn lên trong môi trường như thế sẽ trưởng thành ra sao? Nó sẽ dần dần thu mình lại, răm rắp tuân theo sự sắp đặt và làm vừa lòng người khác, chỉ vì nghĩ rằng bản thân thật vô giá trị.
Tất cả những mảnh quá khứ tối tăm đó đã hoàn toàn khiến tâm hồn Khắc Cát Diệp đông cứng và lạnh ngắt như sứ từ lâu.
Búp bê không thể trở lại làm người nữa.
Nghĩ rồi, Khắc Cát Diệp lim dim đưa mắt nhìn những ả điếm rẻ tiền đang quấn quýt bên đàn ông. Còn tên đàn ông kia cũng cầm thú không kém, bàn tay *** ô vỗ mạnh vào đường cong ngọt ngào, hào phóng vung tiền cho hạ nhân quỳ xuống nhặt. Chứng kiến cảnh tượng nhơ nhuốc đó, cô nhếch môi rồi chậm rãi tháo dây buộc tóc. Mái tóc bồng bềnh cứ thế bung xõa lả lơi.
Búp bê cần một người chủ mới.
Người phụ nữ được sinh ra và huấn luyện chỉ để phục tùng người khác, bắt đầu từ hôm nay sẽ dấn thân vào con đường mòn như bao sugar baby mạt hạng.
Mười chín năm sống trên đời, Khắc Cát Diệp không có gì ngoài ba nghĩa vụ chính: học hành, kiếm tiền, và làm việc nhà. Nếu không tuân theo vòng xoay ngột ngạt đó, cô chắc chắn sẽ bị bạo hành và bỏ đói đến kiệt quệ. Giờ đây, chính tay cô đã tự tháo bỏ lớp mặt nạ gái ngoan ấy để tập rẻ rúng lương tâm, vấy bẩn thân thể của bản thân mình.
Vốn dĩ trong một xã hội khắc nghiệt như vậy, muốn được sống yên ổn thì chỉ có hai lựa chọn: hoặc có tiền, hoặc làm con chó bám chân người có tiền.
Thứ rượu cay này cô đã quen dần sau khi uống hết một chai. Cô nhìn tất cả số tiền có trong túi, sau tang gia và ba món nợ thì chẳng còn lại bao nhiêu. Đủ sống trong một tuần chăng? Không. Khắc Cát Diệp không quan tâm mình sẽ sống thế nào nữa. Bởi cô chưa từng có quyền để lựa chọn cách sống. Khắc Cát Diệp lảo đảo lê bước khỏi quán bar, đi thẳng đến cửa hàng thời trang để đốt tiền.
Váy body ngắn cũn cỡn, nội y ren quyến rũ, son đỏ, nước hoa nồng, mascara,... Ái chà, cô cũng ra dáng một sugar baby đấy chứ. Tuổi trăng tròn phơi phới trên từng đường cong và nước da mơn mởn của cô thiếu nữ. Thôi thì tạm chôn vùi thanh xuân tại đây vậy.
Khắc Cát Diệp bước đi lững lờ trên đôi cao gót. Cô quay lại quán bar, dịu dàng bám vai ông bầu đang tu rượu ừng ực. Gã đàn ông già khụ kia nhìn cô với ánh mắt hau háu. Hắn vuốt râu mà xuýt xoa với người ngồi cạnh:
"Chậc chậc. Tao chưa thấy đứa nào hoàn mỹ thế này."
Tên kia xốc lại cà vạt, giọng nhè nhè, nói:
"Nhìn là biết cô em mới vào nghề. Ta chưa ăn vội. Rượu ngon phải kính Đế thiếu trước."
Rồi hai gã già bắt đầu quay qua lầm bầm bàn bạc với nhau điều gì. Sau đó, một tên mò mẫn chạm lên đùi Khắc Cát Diệp, gian xảo dụ dỗ:
"Muốn tiền phải không? Đêm nay ngoan ngoãn hầu hạ Đế thiếu, ắt sẽ được sống trong nhung lụa."
Khắc Cát Diệp cũng ậm ờ cho qua. Chủ nhân mới của cô là Đế thiếu, cô chỉ cần biết có thế. Còn người ta sẽ giày vò, chà đạp cô ra sao, cô vẫn buông xuôi và chịu đựng mà thôi. Với một người đang vô vọng, mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa. Và Khắc Cát Diệp cũng như vậy, cũng bị tuổi thơ đen tối làm cho khô cằn cảm xúc.
Sau cùng, tất cả chỉ còn lại là một cô búp bê xinh đẹp bên ngoài mà trống rỗng bên trong.
Xuyên suốt quãng thời gian ngồi trên ô tô, Khắc Cát Diệp nghe loáng thoáng được vài thông tin. Hai người đang đưa cô đi là giám đốc Hoắc Duy Anh và Hoắc Hoàng Anh. Công ty của hai tên đó tuy đã trụ lâu trên thương trường nhưng cũng không quá lớn mạnh, và để đi lên thì bọn hắn không từ mọi thủ đoạn.
Trong đó, Đế thiếu, tổng tài mới kế nhiệm tập đoàn quốc tế G.K, là Đại thiếu của Đế gia. Tuy mới bước chân vào giới kinh doanh trong vài năm gần đây nhưng đã một tay làm mưa làm gió, quyền thế ngập trời.
Đêm nay cô sẽ trở thành "món quà" kính biếu cho ngài.
Khách sạn Hữu Thịnh, mười giờ đêm.
"Rất vinh dự được hợp tác cùng Đế Tổng. Mong ngài chiếu cố."
Hoắc giám đốc cúi người cung kính. Buổi kí hợp đồng đã kết thúc. Tuy phải chịu nhiều ràng buộc và thiệt thòi nhưng được trở thành một đối tác nhỏ lẻ của G.K quả thật cũng đã là thành công lớn trên thương trường.
Đế Thiết Thành liếc nhìn chiếc đồng hồ nạm vàng trên cổ tay, không chút bận tâm, cứ thế sải bước đi khỏi. Thư kí Hiển đã đợi sẵn phía ngoài, sau khi chăm chú quan sát sắc mặt của sếp, biết là anh đang không vui, cũng chẳng tức giận, cậu Hiển liền mở lời:
"Sếp à. Hoắc Thị có một món quà cảm ơn ở phòng tổng thống."
Nghe vậy, đôi mắt xám tro lạnh lẽo khẽ nheo lại, khí chất băng lãnh vẫn vậy, thậm chí còn có phần khó đoán hơn. Anh mở cửa, bước vào trong.
Khắc Cát Diệp đang ngồi ngoan trên giường, tư thế thẳng tắp và cứng nhắc.
Không liếc nhìn cô lấy một cái, Đế Thiết Thành trực tiếp đưa ly rượu lên uống. Một lát sau, anh hướng mắt về vầng trăng sáng trên nền trời thành phố, ngữ khí nhàn nhạt, nói:
"Cô đi được rồi."
Khắc Cát Diệp tròn mắt. Cô bấu chặt vạt váy, quay đầu nhìn bóng lưng cường tráng kia. Đoạn, Khắc Cát Diệp nghĩ mình chưa đủ sạch sẽ nên khiến anh không hài lòng, bèn lặng lẽ đi vào nhà tắm.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua. Đế Thiết Thành đặt tập tài liệu xuống bàn, day day mi tâm. Anh ngả lưng lên chiếc giường lớn, thấy vẫn còn vương chút hơi ấm của cô gái ban nãy. Nhưng Đế Thiết Thành không nghĩ nhiều nữa, chỉ đưa tay nới lỏng cà vạt và khép mi để nghỉ ngơi một chút.
Cánh cửa phòng tắm bỗng hé mở. Khắc Cát Diệp bước ra. Trên người cô chỉ độc một chiếc váy lụa mỏng manh, tôn lên vẻ đẹp kiều mị đến mê hoặc lòng người.
Đế Thiết Thành bị mùi hương tự nhiên của thiếu nữ đánh thức. Cô gái thuần khiết kia làm lòng anh chợt thấy rạo rực lạ lùng. Từ đôi mắt to tròn cho tới cánh môi đỏ mọng, từng đường nét đều hoàn mỹ hệt như một búp bê sống.
"Em thuộc về ngài, thưa Đế thiếu chủ nhân."
Khắc Cát Diệp đặt tay chéo trên ngực, cúi người lễ phép, tỏ một phong thái hiến dâng của phận tôi tớ. Khe ngực đầy đặn lồ lộ ra ngay trước mắt Đế Thiết Thành. Gương mặt anh lập tức tối sầm lại. Cổ họng khô khốc, Đế Thiết Thành nuốt nước bọt ừng ực, yết hầu không ngừng chạy lên xuống. Một người theo hệ cấm dục bấy lâu, nay thân thể đang dần nóng lên mất kiểm soát.
"Không cần phục vụ tôi. Em bị họ lừa rồi." Đế Thiết Thành trầm giọng, nói.
Tuy nhiên bỏ ngoài tai lời cảnh báo, Khắc Cát Diệp vẫn tiến lại gần, dịu dàng ngồi lên đùi anh. Cánh tay yêu kiều quàng ôm lấy cổ nam nhân ấy. Hơi thở nữ tính của cô phả lên vành tai đỏ rực của Đế Thiết Thành.
"Xin ngài đừng bỏ em."
Chất giọng trong trẻo vang lên đều đều và tha thiết. Quả thật bây giờ, Đế Thiết Thành chính là người duy nhất mà cô có thể dựa vào. Anh là ánh sáng duy nhất, là chủ nhân của cô theo đúng như những gì hai gã đàn ông kia đã nói.
Lúc này, Đế Thiết Thành thật sự đã mất kiểm soát. Vật nam tính phía dưới bị sự mềm mại của Khắc Cát Diệp cọ xát mà cư*ng cứng lên một cách rất đỗi bản năng. Lý trí lần đầu bị con tim hạ gục. Đế Thiết Thành nắm lấy cổ tay cô, lật ngược người lại, trong phút chốc đã thành công khoá chặt cô thiếu nữ xuống tấm nệm. Anh không thể hiểu nổi, vì sao bản thân biết rõ cô gái nhỏ này chỉ là một nàng cừu non bị lừa mà vẫn có cảm giác rung động đến lạ.
Chưa bao giờ phụ nữ lại trở thành một cám dỗ khó cưỡng đối với Đế Thiết Thành như bây giờ.
"Đều do em tự nguyện." Đế Thiết Thành vừa dứt lời, liền say mê ngấu nghiến đôi môi cô. Lưỡi anh tiến sâu vào khoang miệng Khắc Cát Diệp mà khuấy đảo như muốn chiếm hết tất cả mật ngọt. Cánh môi hồng của cô quả nhiên thơm mềm và ngọt ngào đến mê người. Càng hôn càng thấy say sưa, đắm đuối, không thể nào ngừng đê mê chìm đắm vào.
Sau đó, Đế Thiết Thành không yên phận mà bắt đầu di chuyển xuống cổ, xuống đôi xương quai xanh trắng nõn. Làn da mịn màng của Khắc Cát Diệp lần lượt in đỏ từng dấu hôn mặn nồng.
Bàn tay thô ráp bất ngờ đưa lên nắn bóp bầu ngực gợi cảm. Dây váy mỏng manh trễ xuống bên sườn, để lộ ra một vùng trăng non trắng muốt và căng tròn đầy đặn. Da thịt nóng hổi của thiếu nữ ngập trong lòng bàn tay anh. Thật mềm mại làm sao, Đế Thiết Thành không kiềm được mà bắt đầu cúi xuống, mê mẩn cắn mút nơi nhũ hoa hồng nhuận. Khắc Cát Diệp bị anh kích thích đến khẽ rên lên. Một luồng điện tê dại và nóng rực ập tới, thiêu đốt trái tim cô thiếu nữ rồi cứ thế làm tấm thân cô mềm nhũn. Âm điệu cao vút của Cát Diệp làm dục vọng đàn ông một lần nữa lại cuộn trào như sóng bể.
Thân nhiệt tăng lên dữ dội, Đế Thiết Thành nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi và quần âu, trưng ra thân ảnh rắn chắc hoàn mỹ. Từng múi cơ trên người đều gắng gồng lên hòng ức chế máu nóng đang sôi sục mà không thành. Đôi tay to lớn dần lần mò xuống nơi tư mật của Khắc Cát Diệp. Bằng chút kĩ thuật vụng về song lại vô cùng dịu dàng, táo bạo, anh cứ thế mân mê ve vuốt cô bé nhạy cảm ấy. Lớp phòng vệ cuối cùng đã được tháo gỡ. Đế Thiết Thành càng không ngần ngại mà cúi xuống, li*m mút vườn xuân mơn mởn.
Hơi thở của Khắc Cát Diệp càng trở nên dồn dập. Cô rên rỉ, đỏ bừng cả mặt, không còn điều khiển được tâm trí mình nữa. Một xúc cảm thăng hoa chưa từng có nay đang bao trùm lấy Khắc Cát Diệp. Mọi sự nhạy cảm của cô đều đã được phô bày đầy phong tình và quyến rũ dưới thân Đế Thiết Thành.
Khi d*m thủy đã tràn ra ướt đẫm, cũng là lúc Đế Thiết Thành đạt đến ngưỡng kiềm chế cuối cùng. Phía dưới của anh đang căng cứng vô cùng khó chịu.
"Cho tôi, có được không?"
Ngữ khí tuy đã khản đặc nhưng anh vẫn cẩn thận hỏi xin Khắc Cát Diệp. Nhận được cái gật đầu của cô, Đế Thiết Thành mới từ từ đưa vật nóng hổi kia thâm nhập vào sâu trong nơi ẩm ướt. Cả hai con người trần trụi cùng nhau thở dốc. Khắc Cát Diệp ghim chặt móng tay trên lưng anh, rên lên đầy thảm thiết.
"Cố chịu đau một chút. Tôi sẽ nhẹ nhàng."
Đế Thiết Thành đan tay Khắc Cát Diệp, dịu dàng vỗ về. Rồi anh cũng gầm lên, đâm xuyên qua màng trinh thiếu nữ.
Căn phòng mờ ảo tràn ngập những âm thanh ám muội của khoái cảm. Tiếng da thịt va chạm vang lên không ngừng, ngày một mạnh hơn, nhanh hơn.
"A...S...sướng chết mất thôi..."
Đế Thiết Thành bị màn sương mờ của nhục dục che phủ, liên tục ra vào nơi hạ thân Khắc Cát Diệp. Tiềm thức của người đàn ông đang trong cơn hứng tình đã hoàn toàn bị xâm chiếm bởi khoái lạc miên man và những đê mê bất tận. Cô đang siết chặt lấy anh, cô đang hiến dâng cho anh, cô chỉ là của mình anh, tất cả đều chỉ thuộc về anh. Những gì ấm nóng, ẩm ướt, khít chật và kiều mị nhất cùng lúc ôm trọn lấy vật nam tính, không ngừng chiều chuộng bản năng khát tình trong Đế Thiết Thành.
Mười lăm phút sau, anh càng ghì chặt chiếc eo thon, di chuyển hông mình mạnh bạo và gấp gáp hơn nữa. Rồi khi đã đạt tới đỉnh điểm khoái cảm, Đế Thiết Thành nghiến chặt răng, thỏa mãn giải phóng hết toàn bộ tinh hoa của mình.
Vật nam tính vừa được rút ra khỏi, Khắc Cát Diệp liền khẽ rên lên.
"Đây là lần đầu của tôi nên có hơi nhanh và vụng về, để em phải thất vọng rồi."
Đế Thiết Thành cúi xuống, hôn lên trán Khắc Cát Diệp như một lời dỗ dành.
Khắc Cát Diệp lờ đờ mở mắt và tỉ mỉ nhìn ngắm từng đường nét tuấn tú của chủ nhân. Cô cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ. Không tàn bạo, không vũ nhục, Đế Thiết Thành, từ đầu cho tới cuối, đều rất dịu dàng và trân trọng cô. Thế là Khắc Cát Diệp bật khóc, giọt lệ cứ thế tuôn trào từ khóe mắt long lanh. Khuôn miệng nhỏ khẽ nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
Anh thấy vậy mà vội lúng túng, thủ thỉ trấn an cô:
"Tôi không khống chế được bản thân. Xin lỗi vì đã làm em đau."
Khắc Cát Diệp nghe thế liền lắc đầu. Thật ra không phải cô khóc vì đau, mà cô khóc vì chợt nhận ra rằng trên đời này vẫn còn có người đối xử tử tế với mình như vậy.
"Chủ nhân, ngài thật tuyệt!"
Từng câu từng chữ được bật lên trong cơn nức nở đều lọt vào tai Đế Thiết Thành, rõ ràng và thuần khiết. Thế nhưng đầu óc trong sáng như màn đêm của anh lại hiểu lầm thành cái phương diện kia.
Được khen, ai mà lại không thích?
Đế Thiết Thành đỏ mặt, lật ngược Khắc Cát Diệp lại. Anh nâng phần thân dưới mềm mại lên, mon men xoa nắn bờ mông đẫy đà.
"Dám đùa với lửa. Đêm nay sẽ dài lắm đây"
Nắng sớm len lỏi qua tấm rèm trắng, làm sáng lên từng đường nét đẹp như tạc tượng của Đế Thiết Thành. Mi mắt anh khẽ động rồi từ từ mở ra. Trước mắt anh là một cảnh xuân thanh bình. Tấm lưng mảnh mai của Khắc Cát Diệp không có lấy một tấc vải.
Có vẻ cô đang ngồi trước nắng và cặm cụi làm gì đó.
Đế Thiết Thành nhoài người ra, ôm chầm lấy cô từ phía sau. Anh gục mặt xuống bờ vai nõn nà mà dụi mũi, tham lam đắm chìm trong hương thơm cơ thể.
"Chào buổi sáng, Đế thiếu." Khắc Cát Diệp mở lời.
Đế Thiết Thành ừm một tiếng trong cuống họng, lặng lẽ đưa mắt nhìn chiếc kim chỉ trên tay Khắc Cát Diệp, anh tò mò hỏi:
"Đêm qua em đã vất vả rồi, sao không nghỉ ngơi thêm?"
"Em đang đơm lại cúc áo cho ngài. Ngài cởi áo mà dùng tay xé, bị bung hết cúc."
Cô chậm rãi giải thích, chất giọng mềm mại và dịu dàng như rót mật vào tai. Đế Thiết Thành cũng chợt nhớ lại khoảnh khắc ấy, đúng là toàn thân hừng hực nóng ran nên chẳng còn nghĩ nhiều nữa, liền thẳng tay xé toạc áo quần. Tạm ngưng dòng hồi tưởng ám muội, anh tiếp tục chăm chú ngắm nhìn cô gái đang cúi đầu may vá. Góc nghiêng của cô quả thật kiều diễm như tranh vẽ.
Không khí buổi sáng này, Đế Thiết Thành chưa từng được thấy qua. Yên bình, ngọt ngào và ấm áp. Điều đó khiến anh tự nhiên anh muốn kéo dài mãi giây phút bình minh hiện tại, để bản thân được vùi mình trong hơi ấm của cô thiếu nữ này lâu hơn nữa.
Nhưng rồi ý nghĩ vẩn vơ ấy làm Đế Thiết Thành chợt nhận ra mình thật quá tham lam và kì lạ. Anh bối rối chẳng biết hành xử ra sao. Cấm dục từ thời niên thiếu, mà nay chỉ trong nháy mắt đã vừa lấy đi sự trong trắng của một cô gái không quen không biết, mới gặp lần đầu.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em." Đế Thiết Thành nói, không nhanh không chậm, ngữ khí lại vô cùng kiên định.
Khắc Cát Diệp cũng đã khâu xong. Cô gấp chiếc sơ mi lại gọn gàng, ngây ngô hỏi:
"Vâng thưa ngài. Như vậy được gọi là bao nuôi đúng không ạ?"
Đế Thiết Thành im lặng hồi lâu, không ngờ thành ý của mình lại bị hiểu theo hướng xấu như vậy. Vả lại anh còn cảm thấy bản thân như đang trò chuyện với một nàng búp bê thì đúng hơn. Gương mặt đáng yêu mà cứng nhắc không rõ biểu cảm, giọng nói cũng mượt mà, có thưa có gửi, hệt như đã được lập trình sẵn.
Thấy anh im lặng, cô cứ ngỡ mình đã làm sai điều gì, vội quỳ rạp xuống sàn. Hàng lông mày sắc bén của nam nhân chau lại, Đế Thiết Thành không hiểu được hành động lạ lùng này.
Cát Diệp ngước mắt lên, nói với anh:
"Nếu có đánh, xin ngài đừng đánh vào mặt. Mẹ kế nói mặt em còn phải dùng để kiếm tiền."
Và lần này Đế Thiết Thành mới thật sự là nổi giận, anh túm cổ tay, kéo Khắc Cát Diệp lên giường.
Khắc Cát Diệp không phản kháng. Cô lặng lẽ nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đòn. Nhưng Đế Thiết Thành chỉ cúi xuống hôn cô thật sâu. Hai đầu lưỡi ướt át cuốn lấy nhau, mãi cho đến khi Khắc Cát Diệp lúng túng không biết điều chỉnh hô hấp, Đế Thiết Thành mới chịu lưu luyến rời ra.
"Sao tôi lại phải đánh em?" anh hỏi, tay đưa lên nhéo cái mũi nhỏ của Khắc Cát Diệp. Cô ngại ngùng nhìn sang nơi khác, lí nhí:
"Vì em làm ngài không vừa ý. Trẻ hư phải bị phạt."
Đế Thiết Thành có chút bất ngờ trước câu trả lời này.
"Ai nói với em như vậy?" anh dịu dàng dỗ dành cô.
"Ba mẹ ạ" Khắc Cát Diệp đáp, sắc mặt vẫn không đổi như đã quen với việc này.
Đối diện với dáng vẻ đáng thương kia, quả thật Đế Thiết Thành đã xiêu lòng ngay, dù bị hiểu lầm nhưng cũng không nỡ trách cứ. Anh tự hỏi trong quá khứ cô đã trải qua những chuyện gì mà lại tự hành hạ bản thân như vậy. Nhưng có lẽ đó phải là một vết thương sâu lắm, sâu đến đau lòng, nếu trực tiếp gợi lại thì chỉ càng khiến cô buồn hơn mà thôi.
"Lần sau còn nghĩ như thế nữa thì tôi sẽ đánh thật mạnh vào mông em đấy."
Khắc Cát Diệp nghe anh cảnh cáo mà ngây thơ gật đầu.
"Vâng thưa ngài."
Đế Thiết Thành không đáp, trực tiếp bế Khắc Cát Diệp lên mà đi thẳng vào bồn tắm. Khắc Cát Diệp lần đầu được bế như công chúa, liền không quen mà cựa cựa người.
"Ngoan. Còn động nữa thì em sẽ đánh thức nó dậy mất"
Được ôm thiếu nữ trần trụi trong lòng, quả thật anh đã rất nỗ lực để ngăn không cho cơn thú tính chi phối. Mặc dù ngay từ khoảnh khắc tỉnh giấc và nhìn thấy Khắc Cát Diệp, anh đã như một con sói bị bỏ đói lâu ngày. Nhưng thiết nghĩ không thể vì thỏa mãn ham muốn cá nhân mà báo hại cô mệt mỏi, ngài Đế đành cố cắn răng kìm nén.
Được gột rửa sạch sẽ xong, những dấu hôn mặn nồng từ đêm qua vẫn còn lộ rõ. Đế Thiết Thành nhìn Khắc Cát Diệp đầy ái ngại. Lòng anh ngập tràn hối hận vì đã nỡ tâm vấy bẩn một thiên sứ nhỏ.
"Em tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Vừa hỏi, Đế Thiết Thành vừa quay đi, xả nước lạnh lên người hòng lấy lại tỉnh táo trước ghi bản thân lại "ăn" cô ngay tại đây.
"Em là Khắc Cát Diệp, khoảng mười chín ạ." cô lễ phép đáp.
Chữ "khoảng" ấy nghe thật chênh vênh làm sao. Nhưng cô không nhớ chính xác cũng phải thôi. Đã rất lâu rồi cô không được tổ chức sinh nhật, chỉ biết bản thân đang học đại học kinh tế năm nhất. Ấy thế mà chưa kịp trở thành một doanh nhân đúng như sự sắp đặt của ba mẹ, thì họ cũng đã đột ngột qua đời.
Căn bản là Khắc Cát Diệp chẳng tiếc thương, cũng không buồn bã. Gần mười ba năm sống trong sự kiểm soát của người khác, bây giờ phải trơ trọi một mình, cô chỉ là cảm thấy vô định, cũng giống như một con rối bị đứt dây vậy...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play