Thập Nhất vừa mở mắt đã nhìn thấy rất nhiều xác chết nằm cạnh mình, cô từ từ bò dậy nhìn ra xung quanh, có rất nhiều máy quay và con người đang hướng ánh mắt về phía cô, một người đàn ông cầm loa quát tháo:
"Cắt. Đang quay hình mà làm cái gì vậy hả? Mau nằm xuống."
Thập Nhất im lặng nằm xuống chỗ cũ, bên tai vang lên tiếng va chạm của binh khí, có một nhóm người đang đánh nhau gần đó.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
[Chào mừng ký chủ đến với hệ thống siêu cấp vô địch Đại Thần. Từ nay bắt đầu bước trên con đường đi tới đỉnh cao nhân sinh.]
Một giọng nói vang lên từ trong đầu làm Thập Nhất giật mình suýt nữa cắn lưỡi.
Hệ thống???
Ngay sau đó Thập Nhất nhanh chóng biết được tình tình hiện tại của mình.
Một hệ thống tự xưng là Đại Thần đã trói buộc linh hồn cô, muốn cô đi làm nhiệm vụ cứu vớt các thế giới khỏi kết cục sụp đổ.
[Ta không làm. Muốn chém muốn giết gì tùy ngươi.]
Thập Nhất nghe xong liền từ chối nhiệm vụ này.
Cô không phải thần cứu thế!
Đại Thần không tỏ ra ngạc nhiên với phản ứng này của Thập Nhất, chỉ bình tĩnh nói với cô:
[Nếu cô không làm, vậy thân xác của cô ở thế giới đó sẽ được đưa đến tận tay mười vị sư huynh kia.]
Ánh mắt Thập Nhất ngay lập tức trở nên nguy hiểm:
[Ngươi biết thân phận của ta?]
[Tất nhiên. Ta còn có thể biết từ nhỏ đến lớn ngươi lén nhìn trộm mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp tắm bao nhiêu lần nữa đấy.]
Thập Nhất bắt đầu suy nghĩ về nguồn gốc của hệ thống này, nó biết thân thế của cô vậy thì phải biết sư phụ của cô là ai, vậy mà vẫn dám đánh chủ ý lên người cô nghĩa là người đứng sau nó có địa vị rất ghê gớm.
Nó còn biết rõ điều cô ghét nhất để đem ra uy hiếp.
Thân thể cô mà rơi vào tay mấy vị sư huynh kia thì...
Nghĩ tới thôi đã nổi da gà rồi.
Đằng nào cũng không thể quay về, chi bằng cứ thế tiến tới. Anh hùng mười năm trả thù chưa muộn, đợi cô trở về nhất định cho đám sư huynh kia một trận, chắc chắn chuyện này không thể thiếu phần của bọn họ.
Đêm qua đột nhiên mua đồ ăn thức uống chiêu đãi cô, bây giờ thì cô lại bị dính vào hệ thống kì lạ này. Nói không liên quan một chút cô cũng không tin.
Vì thế Thập Nhất quyết định trấn an tư tưởng, đồng ý làm nhiệm vụ với hệ thống kỳ quặc này.
[Nhưng mà cũng phải có một hạn mức thời gian cho ta chứ.]
[Mỗi một thế giới được cứu vớt thành công, hệ thống sẽ đánh giá và cho ký chủ một số điểm công đức, tối đa nhận được 10.000 điểm ở một thế giới. Đạt được một triệu điểm công đức ký chủ sẽ được quay về thế giới của mình.]
Đầu óc Thập Nhất ngay lập tức tính toán, như vậy ít nhất cô phải thực hiện một trăm nhiệm vụ mới đủ một triệu điểm, còn chưa kể trường hợp số điểm công đức mà cô dành được ít hơn 10.000 thì sẽ còn thêm rất nhiều nhiệm vụ nữa.
Mỗi một thế giới cũng phải mất vài năm đến vài chục năm nhỉ?
Thập Nhất nghĩ đến đây liền muốn tá hỏa.
Má ơi, có khi nào đến lúc cô quay lại thì thân thể xinh đẹp của cô đã héo hon rồi không?
Trong lúc Thập Nhất còn đang lo lắng cho thân thể mình thì một cơn đau đầu đột nhiên ập đến, rất nhiều thông tin xuất hiện trong đầu cô.
[Mời ký chủ tiếp nhận cốt truyện.]
Thế giới này xoay quanh câu chuyện tình yêu của nam chính Cao Lãng là tổng giám đốc của tập đoàn lớn và tiểu hoa đán mới nổi Lâm Hinh.
Lâm Hinh và Cao Lãng vốn có mối hôn sự do lão bối hai bên gia đình định đoạt từ lâu, nhưng nữ chính với tư tưởng muốn được tự do yêu đương nên đã quyết định bỏ nhà đi và theo đuổi ước mơ trở thành diễn viên của mình.
Cao Lãng đối với hành vi của vị hôn thê chưa bao giờ gặp mặt thấy rất nực cười, người đàn ông như hắn là niềm mong ước của biết bao cô gái cả về gương mặt hay địa vị. Hai người trải qua thời gian đấu đá, hiểu lầm rồi yêu nhau, nhưng khi quả ngọt sắp kết trái thì lại xảy ra tai nạn xe hơi khiến cho nam nữ chính ra đi mãi mãi.
What the F***
Cái kết truyện lãng xẹt gì vậy.
[Hệ thống, ngươi đưa cho ta kịch bản ba xu gì vậy?]
[Ký chủ, vì thế mới cần cô đến cứu vớt thế giới này. Nam nữ chính chết nên thế giới này bị sụp đổ, cô chỉ cần giúp họ tránh khỏi kết cục này là được.]
Thập Nhất cảm thấy người viết ra câu truyện này nhất định là bí ý tưởng nên mới thiết kế đại một tai nạn cho nam nữ chính chết cả đôi như vậy.
[Ngoài ra ký chủ còn có một nhiệm vụ phụ khác.]
Hệ thống Đại Thần giải thích thêm rằng bởi vì một số đặc thù của thế giới thật mà Thập Nhất đang sống, nên linh hồn của cô trong thân thể con người ở đây sẽ bị suy yếu và dần tan biến trong vòng năm năm.
Thập Nhất sẽ được cung cấp một thứ giúp bảo toàn linh hồn nếu cô hoàn thành được tâm nguyện của nguyên chủ - thân thể mà cô xuyên vào.
[Nếu trong năm năm tới cô không thể hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ thế giới này thì sẽ bị hồn bay phách tán.]
Thân thể mà Thập Nhất xuyên vào tên là Nghiên Nhi, vốn là một diễn viên quần chúng, nhờ có nhan sắc nghiêng thành mà được các đạo diễn chú ý.
Cô bắt đầu nhận các lời mời đóng phim từ vai phụ đến chính, được đông đảo khán giả nam yêu mến nhờ gương mặt của mình. Nguyên chủ dần trở nên nổi tiếng nhưng cũng kèm theo một danh xưng không mấy tốt đẹp là "bình hoa di động".
Nghiên Nhi thật sự không có khả năng diễn xuất tốt, đặc biệt là những cảnh bi ai, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể diễn ra nét mặt đau thương.
Rất nhiều khán giả theo trường phái thực lực ném đá, chửi mắng cô trên mạng. Nguyên chủ đọc những bình luận đó mà dần trở nên tự ti, ốm yếu, nhan sắc cũng tụt dốc.
Sau đó cô lùi dần khỏi showbiz và không tham gia đóng phim nữa. Nhưng những khi nhìn thấy các diễn viên nữ nhận cúp trong buổi trao giải cô đều có một khát vọng rằng người đó là mình.
Tâm nguyện của Nghiên Nhi chính là có thể nhận được giải thưởng Ảnh Hậu bằng thực lực của mình, làm một diễn viên thực thụ chứ không phải chỉ là một bình hoa.
Thập Nhất sắp xếp lại đống ký ức và thông tin trong đầu mình.
Ảnh hậu sao?
Cái mặt đơ của cô liệu có thể hoàn thành nổi tâm nguyện này không?
"Cắt."
Tiếng đạo diễn vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thập Nhất, mấy xác chết xung quanh lồm cồm đứng lên, Thập Nhất xoa đầu ngồi dậy, đi vào theo đám người phía trước.
Trong ký ức của Nghiên Nhi thì chính tại phim trường này cô đã lọt vào mắt xanh của một vị đại diện rồi trở thành diễn viên trong công ty của nam chính.
Quả nhiên mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ, một người đàn ông đang đưa danh thiếp tới trước mặt Thập Nhất. Hắn ta ba hoa rất nhiều về một tương lai tươi sáng của cô.
"Dừng lại, tôi chỉ có một điều kiện đó là mọi hoạt động đều phải thông qua sự chấp thuận của tôi. Nếu không thì tôi không còn gì để nói cả."
Yêu cầu này khiến cho chàng trai nhíu mày, một người mới lại đòi hỏi như vậy thì hơi quá rồi nhưng khuôn mặt này thật sự khiến hắn ta tiếc nuối.
Người đàn ông nói sẽ suy nghĩ rồi liên lạc lại với cô sau. Thập Nhất cũng cầm danh thiếp của anh ta đút vào túi. Cô trở về căn hộ của mình tại một chung cư nhỏ. Ba mẹ nguyên chủ đã mất từ hai năm trước, căn nhà này là họ để lại cho cô ấy. Thâp Nhất kiểm tra số dư trong tài khoản, số tiền ít ỏi khiến cô phải nhăn mày.
[Hệ thống, ngươi không có phúc lợi trợ cấp cho ký chủ của mình sao?]
[Ký chủ vui lòng gọi ta là Đại Thần. Hiện tại chưa có chức năng này, cảm ơn ký chủ đã phản ánh, ta xin ghi nhận và cố gắng nâng cấp lại sau.]
Là hệ thống lại không chịu được gọi là hệ thống. Đại thần với nó thì liên quan gì chứ.
Lại còn giọng điệu đó nữa, Thập Nhất nhìn thế nào cũng thấy hệ thống này giống một công ty đa cấp.
Đại Thần nhìn Thập Nhất mấy ngày qua chỉ ăn rồi ngủ, hình như không nhớ chút xíu nào về tình trạng hiện tại của bản thân.
[Cô có tính làm nhiệm vụ không vậy ký chủ?]
[Nhớ, ta đang chờ.]
Người đại diện kia không hề liên lạc lại với cô, có vẻ là anh ta không chấp nhận nổi điều kiện đó của cô rồi.
Vì vậy Thập Nhất chỉ có thể tự lực cánh sinh, cô lục tìm trong kí ức của Nghiên Nhi và biết được rằng sắp tới sẽ có một bộ phim được sản xuất, đây cũng chính là bộ phim đưa tên tuổi của nữ chính Lâm Hinh ra công chúng.
Có một vai trong bộ phim này mà Thập Nhất muốn. Cô không có kinh nghiệm diễn xuất nên chỉ có thể lựa chọn một vai diễn gần giống với tính cách của cô nhất.
Cho nên hôm đó, Thập Nhất xuất hiện ở hội trường casting.
Cô trông thấy nữ chính Lâm Hinh ở phía đối diện, cô ta đến để casting cho vai nữ phụ của bộ phim. Hình ảnh thiếu nữ đơn thuần đáng yêu này của nữ chính hoàn toàn phù hợp với nhân vật.
Lâm Hinh giống như cảm nhận được tầm mắt của cô, quay lại mỉm cười với Thập Nhất một cái.
Thập Nhất lạnh lùng ngoảnh đi không đáp lại nụ cười này khiến cho nữ chính ngượng ngùng gãi đầu.
Bây giờ chỉ mới là thời gian mở đầu của câu chuyện, cách thời gian nam nữ chính yêu nhau còn rất xa. Thập Nhất nghĩ tạm thời không cần dính líu đến bọn họ.
Đến lượt của mình, cô đứng dậy bước vào, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây rất giản dị và mái tóc cột cao. Gương mặt xinh đẹp của cô khiến nhiều người ở đây chú ý.
Thập Nhất cúi chào rồi bắt đầu đọc lời thoại của mình: "Ta... Cho dù chết cũng sẽ kéo ngươi theo cùng."
Ánh mắt của cô nhìn thẳng vào đạo diễn bộ phim đang ngồi chính giữa, ánh mắt cô sâu thẳm, chứa đầy sát khí khiến cho ông ta phải hoảng hốt. Sau đó là một loạt động tác chém giết thành thục nước chảy mây trôi.
Cho đến cuối cùng ánh mắt cô gái vẫn không giảm đi sát khí kia mà chỉ càng trở nên mãnh liệt hơn.
"Khương Quân, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được ta."
Ngô Hải sững sờ khi ông có thể nhìn thấy một tia đau lòng trong ánh mắt tràn đầy thù hận đó.
Ông vội vàng đập bàn đứng dậy nhìn cô gái trước mặt. Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp nhưng chỉ mới đây ông thật sự giống như nhìn thấy được hình ảnh Mạc Vô Tà chân thực hiện hữu.
Thập Nhất lúc này đã hoàn thành xong phần diễn, cô thu lại ánh mắt của mình, trở lại làm cô gái xinh đẹp tĩnh lặng trước mặt ban giám khảo.
"Cô gái, hôm nay chúng tôi là casting vai nữ phụ, cô diễn như vậy-"
"Được rồi, cô có thể trở về đợi kết quả."
Ngô Hải lên tiếng cắt ngang câu nói của trợ lý trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người ở đây.
Nếu như đạo diễn Ngô đã nói như vậy thì đến 99% là cô gái này được chọn rồi.
Thập Nhất hài lòng rời khỏi hội trường, cô đi đến một siêu thị gần khu chung cư để mua chút đồ ăn. Sau đó lại về nhà tự nấu tự ăn một mình.
Hệ thống thấy ký chủ này là một người có lối sống rất nề nếp và lành mạnh. Chỉ có cái tật ăn hơi xấu một chút, nhanh một cách quá đáng giống như sợ ai giành với cô vậy.
Về vấn đề này Thập Nhất chỉ có thể thở dài.
Thói quen a.
Cứ thử sống với một đám nam nhân ăn như hổ đói mà xem, nếu cứ nhẹ nhàng từ tốn sợ đến cái xương cũng không có mà ăn.
...
Hai ngày sau Thập Nhất nhận được điện thoại của đoàn phim thông báo việc cô đã nhận được vai Mạc Vô Tà trong bộ phim Thiên Hạ. Họ thông báo ngày giờ để cô đến ký hợp đồng và sắp xếp lịch quay.
Vài ngày tiếp theo cô có một buổi đọc kịch bản đầu tiên với dàn diễn viên của bộ phim. Người đóng vai nam chính là vị ảnh đế nổi tiếng lạnh lùng Vinh Ca, còn vai nữ chính do một diễn viên tên Hạ Vân đảm nhiệm.
Lúc Thập Nhất nhìn thấy Hạ Vân ánh mắt lập tức sáng lên.
Ngự tỷ này quá xinh đẹp, ánh mắt sắc sảo kiêu hãnh, vẻ đẹp này hoàn toàn là gu của trái tim thiếu nam Thập Nhất.
Ánh mắt của cô mãnh liệt đến nổi khiến Hạ Vân phải nhìn sang, nhìn thấy cô gái đang nghiêm mặt nhìn mình chằm chằm Hạ Vân còn tưởng mặt bị dính gì nên lấy gương ra soi.
Thập Nhất bất đắc dĩ thu lại ánh nhìn khi bị mỹ nhân bắt gặp.
Đối diện cô là Lâm Hinh, đảm nhiệm vai nữ phụ và cũng là em gái nhân vật Mạc Vô Tà của Thập Nhất.
Buổi đọc thoại giữa các diễn viên diễn ra khá thuận lợi ngoại trừ Thập Nhất.
Giọng đọc của cô được nhận xét là trầm ổn một màu không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, đối với vai diễn khi Mạc Vô Tà còn là thiếu niên ngây thơ thì lại thiếu đi nét trong sáng.
Thập Nhất gật đầu ghi nhận, âm thầm trở về nhà luyện tập với sự giám sát của hệ thống.
[Ký chủ, chỗ này cô phải tỏ ra vui vẻ.]
[Ký chủ, chỗ này cô phải tỏ ra giận dỗi.]
[Ký chủ...]
[Ký chủ...]
[A... Ký chủ. Sao tập nãy giờ rồi mà cô vẫn đọc y chang như cũ vậy?]
Đại Thần tức giận nhìn Thập Nhất đang đọc thoại một cách không cảm xúc.
Thập Nhất đóng cuốn kịch bản lại, vai Mạc Vô Tà trước khi hắc hóa có quá nhiều cảm xúc. Cô chỉ có thể đóng Mạc Vô Tà sau khi hắc hóa mà thôi.
Thất sách rồi.
[Ký chủ, cô phải đặt bản thân mình vào trong nhân vật, nghĩ tới lúc vui, lúc buồn, lúc giận dỗi sẽ như thế nào thì diễn tả lại đúng như vậy.]
"Mặt của ta vẫn luôn như vậy."
Thập Nhất nhìn gương mặt phản chiếu trên mặt kính, dù là vui hay buồn, biểu cảm của cô vẫn luôn như vậy mà thôi.
Vì thế Thập Nhất quyết định không tập nữa, dù sao tập nữa cũng không được. Tới đâu tính tới đó vậy.
Thập Nhất sau khi nấu ăn tối xong mới nhận ra thiếu nước uống vì vậy cô đi xuống tạp hóa gần khu chung cư. Khi đi ngang qua một công viên, cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế đá, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Thập Nhất đi được một đoạn, quay đầu lại liền thấy cô gái kia đang đi theo mình.
Cô tới tạp hóa mua mấy lon nước ngọt rồi quay về, cô gái đứng ngoài cửa tiệm thấy cô đi ra lại tiếp tục lẽo đẽo theo sau.
"Đừng đi theo tôi."
Thập Nhất nói rồi quay lưng đi nhưng vẫn cảm nhận được bước đi của người phía sau. Cô gái theo Thập Nhất về đến tận cửa căn hộ.
"Cô nên về nhà."
Lúc này cô gái mới ngẩng đầu lên nhìn Thập Nhất với ánh mắt long lanh.
"Đói."
Thanh âm từ tính vang lên làm dây thần kinh cuồng ngự tỷ của Thập Nhất nhảy lên một cái.
Vậy là cô gái kia thành công bước vào căn hộ, bây giờ còn đang nhìn chăm chú các món ăn ở trên bàn.
Thập Nhất đặt một cái bát trước mặt cô ta, cô gái nhanh nhẹn cầm đũa lên gắp thức ăn. Ngay sau khi ăn miếng đầu tiên ánh mắt của cô gái sáng lấp lánh, khóe miệng còn hơi kéo lên.
Thập Nhất nhìn biểu cảm của cô ta, mặc dù không nói gì nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được cô đang vui vẻ.
Gương mặt sắc sảo xinh đẹp nhưng phản xạ lại hơi giống người ngốc. Nhìn quần áo cô ta đang mặc thì chắc chắn có xuất thân giàu có.
Thập Nhất mở nắp một lon nước cho bản thân, cô gái nhìn cô uống một cách chăm chú.
Cô đẩy một lon nước vị cam sang cho cô ta: "Nhanh rồi về, tôi sẽ không chứa chấp cô."
Cô gái ăn xong ngồi xoa bụng trên ghế, biểu cảm đầy thỏa mãn.
Thập Nhất dọn dẹp và rửa chén bát xong xuôi mọi việc quay qua thì thấy cô gái đã ngủ gật trên ghế rồi. Cô cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, lập tức lấy tay lay người cô ta.
Cô gái bị đánh thức mở to đôi mắt mờ mịt nhìn cô.
"Đi về."
Thập Nhất thật sự đuổi cô gái ngốc đó ra ngoài một cách không thương tiếc.
[Nửa đêm lại để con gái ra bên ngoài một mình như vậy hình như không tốt lắm.]
Hệ thống Đại Thần ngoi lên cảm thán, nó cảm thấy cô gái kia thật tội nghiệp.
"Liên quan gì tới ta?"
Thập Nhất nói rồi leo lên giường đi ngủ, giống như thật sự không có một chút bận tâm nào về cô gái đó.
Bộ phim Thiên Hạ lấy bối cảnh ở thời đại phong kiến, nơi mà vương vị đế vương là tuyệt đối, Khương Quân là tứ hoàng tử bị thất sủng, hắn cùng với thị vệ thân tín nhất của mình là Mạc Vô Tà từng bước xây dựng quyền lực, đi đến ngôi vị tuyệt đối kia.
Nhưng khi Khương Quân sắp sửa đăng cơ thì hắn lại bị Mạc Vô Tà phản bội bắt giam. Mạc Vô Tà chính là vị hoàng tử của vương triều nhà Mạc trước đây. Hắn ta một bên làm thị vệ cho Khương Quân, một bên âm thầm tập hợp tàn quân nhà Mạc, xây dựng lực lượng của riêng mình.
Cả quá trình sau đó là hành trình bỏ trốn và xây dựng lại lực lượng của Khương Quân dưới sự giúp đỡ của con gái Tướng Quân Yên Nghi.
Nữ phụ Mạc Linh vốn là em gái của Mạc Vô Tà, cũng chính là công chúa của Mạc triều nhưng lại đem lòng yêu thầm Khương Quân. Cô âm thầm giúp đỡ Yên Nghi cứu Khương Quân và làm nội gián cho hắn ta.
Trong trận chiến cuối cùng Mạc Vô Tà một mình chống chọi với ngàn quân lính, hắn ta sức cùng lực kiệt chống đỡ đến cuối cùng nhưng thất bại. Khương Quân vốn chỉ có ý định bắt sống hắn nhưng Mạc Vô Tà lại lựa chọn nhảy xuống vực tự sát, câu nói cuối cùng của hắn ta khi ấy chính là:
"Khương Quân, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được ta."
Mạc Linh sau khi nghe tin anh trai chết đã trở nên điên cuồng hỏi Khương Quân tại sao thất hứa, sau đó nàng cũng tự vẫn đi theo ca ca.
Khương Quân lên ngai vàng, Yên Nghi trở thành mẫu nghi thiên hạ, hai người cùng nhau trị vì đất nước thiên hạ thái bình.
Bộ phim Thiên Hạ đã bắt đầu đi vào những ngày sản xuất đầu tiên, lúc này Thập Nhất đang mặc một bộ xiêm y thị vệ màu đen đứng phía sau Vinh Ca diễn vai tứ hoàng tử Khương Quân.
"Vô Tà, ngươi mau nhìn xem, hảo hán kia múa lửa thật lợi hại."
Mạc Vô Tà nhìn về phía rạp xiếc trên đường lớn, ánh mắt trầm tĩnh đáp lại: "Rất hay."
"Cắt."
Đạo diễn Ngô nói biểu cảm của Thập Nhất quá hờ hững trong khi cô đang là một thiếu niên hứng thú vì màn xiếc trước mặt. Vài lần tiếp theo, cảnh quay này vẫn tiếp tục bị cắt, chỉ mới cảnh đầu tiên đã NG nhiều lần, lại còn là một cảnh đơn giản khiến nhiều người không vui ra mặt.
"Nghỉ ngơi một chút, năm phút sau quay tiếp."
Ngô Hải nhíu mày cho tạm dừng, nãy giờ biểu cảm của Nghiên Nhi không hề thay đổi, cô gái này hôm casting diễn xuất tốt như vậy mà bây giờ một cảnh đơn giản cũng không qua được thì thật kỳ lạ.
"Đạo diễn, tôi có điều muốn trao đổi với ông về nhân vật Mạc Vô Tà."
Thập Nhất bước tới nói chuyện với Ngô Hải. Năm phút sau đoàn làm phim lại tiếp tục, Thập Nhất đứng vào vị trí của mình. Vẫn nói ra câu thoại một cách vô cảm, nhưng mà lần này tiếng hô cắt lại không bị vang lên.
Những cảnh quay phía sau cũng trôi qua một cách trôi chảy.
Thật ra điều mà cô nói với Ngô Hải chính là tâm lí của nhân vật Mạc Vô Tà. Một hoàng tử mất nước, chứng kiến biển máu hoàng cung trong một đêm, làm sao có thể mang tâm tư của thiếu niên đơn thuần, tỏ ra vui vẻ ngay bên cạnh kẻ thù của mình.
Ngô Hải vốn là một người không thích diễn viên thay đổi nhân vật nhưng khi nghe Thập Nhất nói ông lại cảm thấy điều này rất có ý.
Mạc Vô Tà chính là nhân vật đem việc trả thù lên trên tất cả, há có thể vui vẻ vì những điều nhỏ nhặt.
Nhờ vậy mà Thập Nhất trôi qua những ngày quay phim sau đó một cách bình yên.
...
Hôm nay Thập Nhất có cảnh quay cùng với nữ chính, Mạc Vô Tà làm nhiệm vụ trở về bị thương được tiểu muội Mạc Linh băng bó.
"Cắt... Lâm Hinh, ánh mắt của cô chưa diễn tả được sự thương xót nhưng lại cố gắng che giấu."
"Cắt... Lâm Hinh, cánh tay của cô không đúng vị trí."
"Cắt... Làm lại."
Lâm Hinh hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tinh thần.
Thập Nhất trong cảnh này vốn không cần làm gì, nhưng lúc này cô lại đặt bàn tay của mình lên bàn tay đang băng bó của Lâm Hinh:
"Ca không đau, chỉ là vết thương nhỏ."
Khuôn mặt Mạc Vô Tà trắng bệch, vết thương lúc nãy còn chảy máu rất nhiều nhưng hắn lại đang cố gắng an ủi tiểu muội của mình.
Lâm Hinh giống như bị cảm xúc của Thập Nhất chi phối, sự thương xót trào dâng nhưng lại chỉ có thể mỉm cười nói:
"Muội biết ca ca rất lợi hại."
Đạo diễn Ngô hài lòng nhìn biểu cảm của Lâm Hinh, cũng không trách Nghiên Nhi tự ý thêm thoại, cảm xúc rất tốt.
"Cắt. Rất tốt. Chuẩn bị cảnh quay 24."
Lâm Hinh thở phào nhẹ nhõm, bình thường Nghiên Nhi này không tiếp xúc với ai nên cô còn thấy cô ấy khó tính, không ngờ hôm nay cô ấy lại giúp cô lấy cảm xúc như vậy.
Nữ chính thật lòng nói cảm ơn nhưng Thập Nhất chỉ nói không có gì rồi đứng dậy đi tới ghế ngồi của mình, chút nữa vẫn còn vài cảnh quay của cô.
Lâm Hinh nhìn thái độ lạnh nhạt của cô gái nhưng lại không thấy giận, còn đem tới một chai nước cho cô.
"Cô khát không?"
Thập Nhất nhận chai nước nói cảm ơn xong cũng không uống mà đặt sang một bên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi tại chỗ.
Lâm Hinh biết ý về chỗ của mình không làm phiền cô, quản lí của nữ chính trông thấy tất cả, tỏ vẻ không vui nói về Thập Nhất:
"Cô ta cũng chỉ là một diễn viên vô danh mà còn ra vẻ hơn cả ảnh hậu nữa, Lâm Hinh, cô không cần đối tốt với loại người này."
Nữ chính không cảm thấy lời quản lý nói là đúng nhưng cũng không tranh cãi, chỉ mỉm cười cho qua.
Đến tối muộn thì các cảnh quay của Thập Nhất mới kết thúc. Cô không có trợ lý như những người khác, chỉ có thể một mình tẩy trang rồi thu dọn đồ đạc.
Bởi vì tính cách lãnh đạm của mình mà nhiều diễn viên và nhân viên ở đây đều không thích Thập Nhất.
Một diễn viên mới khi nhận được vai diễn thường phải xum xoe nịnh nọt diễn viên tiền bối hoặc đoàn làm phim nhưng Thập Nhất thì không, có ai hỏi đến cũng trả lời một cách ngắn gọn xúc tích. Trong nhận thức của mọi người thì hầu hết ai cũng có đánh giá về cô giống như người quản lý kia.
Thập Nhất thu dọn đồ đạc xong thì trở về nhà, trên tay cô cầm một túi đồ ăn mới mua ở siêu thị bước lên cầu thang.
Một bóng người đang ngồi bệt ở trước cửa nhà cô, gương mặt vô hồn nhìn về phía trước.
Đôi mắt ấy khi nhìn thấy Thập Nhất xuất hiện trước mặt mới có một chút chuyển động.
"Đứng lên."
Thập Nhất nhìn cô gái chắn cửa nhà ra lệnh nhưng cô gái chỉ giương mắt nhìn chằm chằm cô.
Thập Nhất dùng vũ lực kéo cô gái sang một bên, tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa, sau đó lại đóng sập cánh cửa trước mặt cô gái.
Sau khi tắm xong, cô bắt đầu công việc nấu ăn của mình, tiếng dao thớt lạch cạch vang lên trong căn nhà im ắng. Một lát sau các món ăn đã được bày biện trên bàn, Thập Nhất cởi tạp dề bắt đầu thưởng thức thành quả của mình. Bây giờ thì cô đã có thể ăn uống một cách từ tốn như bình thường rồi.
Ăn xong cô lại dọn dẹp rồi mở tivi lên xem như thường ngày, trên màn hình đang chiếu bộ phim của Ảnh hậu hiện tại, cô chăm chú quan sát biểu cảm của người diễn viên nữ.
Bộ phim kết thúc, Thập Nhất tắt tivi đi, cho đến lúc lên giường đi ngủ, hệ thống cũng không thấy ký chủ này liếc mắt ra ngoài cửa lấy một lần.
Cô thật sự không chút quan tâm đến cô gái ngoài cửa như thế nào.
Con người này quá vô cảm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play