Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Có Muốn Quản Tiền Của Anh Không?

Bác sĩ Nghiên Kỳ

"Bác sĩ Nghiên, có mấy người bị thương ở công trường đang được đưa đến đây, cô chuẩn bị ra sảnh bệnh viện ngay nhé."

Nghiên Kỳ tặc lưỡi liếc nhìn hộp cơm vừa ăn được mấy miếng, nhanh chóng đi tới bồn rửa tay, vừa sát khuẩn vừa nói với y tá Lưu đang đứng chờ ở cửa

"Cô chờ tôi một lát, tôi rửa tay đã."

Sau đó hai người nhanh chóng di chuyển ra đại sảnh của bệnh viện thì thấy đã có vài bác sĩ và y tá ở đó. Trong lúc đứng chờ xe cứu thương tới, Nghiên Kỳ quay đầu hỏi chuyện y tá Lưu

"Công trường có chuyện gì sao?"

"Nghe nói công trường bị sập giàn giáo, có nhiều người bị thương khá nặng."

Nắm được tình hình sơ bộ, Nghiên Kỳ chỉ lơ đãng "À.." một tiếng. Làm việc ở bệnh viện đã mấy năm, những tình huống như thế này cũng không còn quá xa lạ nữa.

Thấy Nghiên Kỳ ung dung xoay xoay cổ tay, y tá Lưu nhớ đến chuyện Nghiên Kỳ còn kịp chưa ăn cơm thì áy náy nói:

"Tôi biết là cô vừa trực suốt đêm hôm qua. Lúc nãy tôi tới phòng cấp cứu thì mới biết sáng nay phần lớn bác sĩ phòng cấp cứu đều đi tập huấn, vì vậy tôi đành phải tới gọi cô."

Nghiên Kỳ vẫn tiếp tục mát xa các ngón tay, tuỳ ý đáp: "Có gì đâu, cái nghề này không cần câu nệ như thế."

Chưa kịp để y tá Lưu đáp lời, một giọng nói mỉa mai đã vang lên giữa đại sảnh:

"Ôi chao, cho dù có là bông hoa đẹp nhất cái bệnh viện này thì cô ta cũng chỉ là bác sĩ quèn mà thôi, y tá Lưu không cần nịnh bợ như thế đâu. Ai mà chẳng vất vả cơ chứ."

Nghiên Kỳ liếc về phía Tô Yến một cái rồi quay đi, không thèm so đo với cô ta. Nói đến mối nghiệt duyên của hai người cũng thật là phong phú. Nghiên Kỳ và Tô Yến học chung một trường đại học, sau này đều làm việc tại khoa Ngoại của bệnh viện A.

Chẳng qua, điều làm hai người bọn họ "cơm không lành, canh không ngọt" bắt nguồn từ một vị đàn anh ở trường đại học. Lúc mọi người còn là sinh viên Trường Đại học Y khoa Giang Thành, Lục Vũ Hải là một nhân vật phong vân, anh ta cực kì nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai lẫn kiến thức chuyên ngành uyên bác. Bây giờ anh ta đã là một bác sĩ khoa tim mạch rất nổi tiếng ở Đức, có thể nói phụ nữ muốn bò lên giường anh ta không thể đếm xuể.

Khi Nghiên Kỳ học năm thứ 3, vô tình gặp Lục Vũ Hải tại một buổi thực tập ở bệnh viện A, lúc đó anh ta có chuyến công tác ngắn ngày tại đây.

Sau khi thấy Nghiên Kỳ, anh ta liền công khai theo đuổi cô, cũng hết lòng nâng đỡ cô trong quá trình cô thực tập tại bệnh viện. Mặc dù Nghiên Kỳ vẫn luôn không để tâm, nhưng Lục Vũ Hải vẫn rất kiên trì, mãi đến khi chuyến công tác kết thúc, anh ta trở về Đức thì mọi chuyện mới chấm dứt.

Đối với Nghiên Kỳ, cô đương nhiên sẽ không cho rằng tình cảm của Lục Vũ Hải là thật lòng. Khi bọn họ còn học ở Trường Đại học Y khoa Giang Thành, anh ta đã là một tay chơi có tiếng, rất nhiều nữ sinh đau khổ vì anh ta.

Tuy nhiên, sẽ không có gì đáng nói nếu như trong một lần Tô Yến tỏ tình với Lục Vũ Hải , anh ta đã lấy Nghiên Kỳ làm lí do từ chối Tô Yến trước mặt mọi người. Từ đó Nghiên Kỳ đã là cái gai khó nhổ trong lòng Tô Yến.

Mấy năm sau Nghiên Kỳ và Tô Yến đều làm việc tại bệnh viện A, trò cười của Lục Vũ Hải đã qua đi từ lâu, không ai còn nhớ đến nói nữa. Nhưng do có nhiều điểm chung nên Nghiên Kỳ và Tô Yến vẫn thường xuyên được đặt lên bàn cân để mọi người so sánh.

Chính vì mối quan hệ có phần nhạy cảm như vậy, Nghiên Kỳ cũng tránh va chạm với Tô Yến. Thế mà không hiểu tại sao một năm trở lại đây, Tô Yến đối chọi vô cùng gay gắt với Nghiên Kỳ, thường xuyên nói lời châm chọc cô trước mặt các đồng nghiệp khác.

Đối với lời khích bác của Tô Yến, y tá Lưu còn định đáp trả thay cho Nghiên Kỳ thì tiếng còi xe cứu thương truyền đến, lúc này thì mấy vị bác sĩ khác cũng không còn tâm trạng hóng chuyện nữa, nhanh chóng chạy tới để hỗ trợ.

Nghiên Kỳ và y tá Lưu đứng ở gần lối đi nhất nên hai người nhanh chóng tiếp cận chiếc xe cứu thương đầu tiên.

Cửa xe vừa mở ra, y tá Lưu kinh ngạc hô lên một tiếng, Nghiên Kỳ cũng nhíu mày nhìn người đàn ông đang nằm trong xe cứu thương. Ông ta tầm 60 tuổi, chân phải bị đứt lìa, máu tươi thấm đẫm tấm trải giường.

Khi bệnh nhân được đưa vào phòng cấp cứu, Nghiên Kỳ liền ra hiệu cho các y tâ thực hiện các thao tác kiểm tra dấu hiệu sinh tồn cho bệnh nhân, cô nhíu mày nhìn các số liệu

"Tình hình không tốt lắm, huyết áp 80/40, nhịp tim 140/phút, nhiệt độ cơ thể 39,8°C, tiêm cho bệnh nhân 5mm morphine rồi đưa đi xét nghiệm, chụp cắt lớp và chuẩn bị 2 gói hồng cầu nữa."

Sau khi bệnh nhân được đưa đi, Nghiên Kỳ hỏi người lính cứu hộ đứng bên cạnh: "Tình huống của bệnh nhân là sao vậy?"

Người lính cứu hộ sắc mặt không tốt lắm, nhanh chóng trả lời: "Ông ấy bị rơi từ tầng 17, chân bị gạch đá đè lên, một phần của chân gần như nát vụn. Chúng tôi đã cầm máu và sơ cứu tại hiện trường."

Nghiên Kỳ gật đầu với anh ta rồi quay sang dặn dò y tá: "Tôi cần bàn bạc với bác sĩ Phùng một chút, cô tìm cách liên lạc với người nhà bệnh nhân nhé. Bệnh nhân đã hôn mê nên không thể kí vào giấy làm phẫu thuật được."

Một lúc sau, kết quả chụp phim đã có, Nghiên Kỳ đang bàn bạc với bác sĩ Phùng thì có một nữ sinh hớt hải chạy tới, trên người còn mặc bộ đồng phục của trường trung học, chắc là chạy thẳng từ trường đến bệnh viện.

Cô bé níu lấy tay của Nghiên Kỳ, run rẩy hỏi: "Bác sĩ, bố em sao rồi ạ?"

Nghiên Kỳ ra hiệu cho bác sĩ Phùng vào chuẩn bị trước rồi mới quay sang trả lời cô bé: "Chân phải của bố em cần phẫu thuật gấp, chúng tôi cần người nhà kí một số giấy tờ, trong nhà em còn ai nữa không?"

"Mẹ em mất lâu rồi, chỉ còn bố và em thôi ạ."

Đối diện với khuôn mặt đẫm lệ của cô bé, Nghiên Kỳ chỉ có thể vỗ vai an ủi: "Chị sẽ cố gắng hết sức, bây giờ em tới quầy bên kia gặp y tá để làm thủ tục nhé, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu."

Nghe vậy cô bé cũng không kịp nói gì thêm, khẽ gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi. Nhìn bóng dáng liêu xiêu ấy, Nghiên Kỳ thở dài, hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng phẫu thuật.

Khẽ nhìn bệnh nhân đang nằm trên giường phẫu thuật, Nghiên Kỳ gật đầu với bác sĩ Phùng, bắt đầu tiến hành phẫu thuật.

Bốn tiếng sau, Nghiên Kỳ nhìn các chỉ số trên điện tâm đồ rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau khi hoàn thành khâu cuối cùng, cô nhẹ nhàng nói với bác sĩ Phùng và các y tá: "Bệnh nhân đã ổn định, cảm ơn mọi người."

Mọi người vừa cởi đồ phẫu thuật vừa xua tay tỏ vẻ không có gì. Trong bệnh viện A này, ai cũng biết đây là thói quen của bác sĩ Nghiên. Mỗi khi phẫu thuật cho bất kì ca bệnh nào, dù thành công hay không thì cô đều nói cảm ơn với ekip phẫu thuật cùng mình ngày hôm đó.

Trước khi tan ca về nhà, Nghiên Kỳ còn cố ý ghé qua phòng bệnh của người đàn ông kia. Vừa đến trước cửa phòng, cô đã nghe thấy tiếng khóc nức nở, đoán chừng là của cô bé đó.

Nghiên Kỳ điều chỉnh lại tâm trạng một chút rồi mới gõ cửa. Người đàn ông vẫn chưa tỉnh lại, Nghiên Kỳ nhìn qua các chỉ số trên điện tâm đồ, khẽ lên tiếng:

"Bố em sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, em đừng khóc, bố em nghe được sẽ buồn đấy."

Cô bé nhìn Nghiên Kỳ nức nở: "Mất đi một chân, bố em phải làm sao bây giờ?"

Nghiên Kỳ bước tới gần giường bệnh, khẽ vươn tay xoa đầu cô bé an ủi: "Giữ được sinh mệnh đã là điều may mắn nhất rồi, sau này cái gì cũng có thể giải quyết được."

Đáp lại Nghiên Kỳ chỉ có tiếng khóc của cô bé. Làm việc trong bệnh viện mấy năm, việc phải liên tục chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt đã khiến Nghiên Kỳ cảm thấy còn sống đã là điều may mắn nhất.

Nhìn qua đồng hồ đeo tay đã gần 5 giờ chiều, Nghiên Kỳ dời sự chú ý của cô bé bằng một câu hỏi: "Em đã ăn cơm chưa?"

Cô bé cắn chặt môi, chậm chạp lắc đầu.

Nghiên Kỳ nhìn bộ đồng phục đã có phần sờn cũ thì hiểu được đôi chút hoàn cảnh của hai cha con, cô suy nghĩ một chút rồi nói với cô bé:

"Vì em chưa đủ 18 tuổi nên bệnh viện sẽ có hỗ trợ, lát nữa chị sẽ báo lại với y tá đưa phiếu ăn cho em, đến bữa em cứ tới nhà ăn của bệnh viện nhé."

Cô bé kinh ngạc xác nhận lại lần nữa: "Đồ ăn sẽ được miễn phí ạ?"

Nhìn gương mặt mừng rỡ của cô bé, Nghiên Kỳ bật cười: "Đúng vậy. Bệnh viện bọn chị có phải rất ngầu không?"

Đối với lời bông đùa của Nghiên Kỳ, cô bé cũng đã dần bình tĩnh lại, không khóc nữa, liên tục gật đầu nói cảm ơn.

Sau khi chào tạm biệt cô bé, Nghiên Kỳ đi tới quầy gặp y tá trực ban: "Người đàn ông ở phòng 302 đã nộp viện phí chưa?"

Y tá Lâm kiểm tra hệ thống trên máy tính rồi lắc đầu: "Vẫn chưa thanh toán hết. Con gái ông ấy chỉ mới nộp một nửa."

Nghiên Kỳ nghe vậy thì lưu loát mở túi xách, cô đưa thẻ tín dụng cho y tá Lâm rồi cẩn thận dặn dò:

"Như cũ nhé, cứ nói là bệnh viện có chương trình hỗ trợ là được."

Có vẻ như đã quen với việc Nghiên Kỳ thanh toán viện phí giúp bệnh nhân, y tá Lâm chỉ mỉm cười quẹt thẻ.

Cất hoá đơn xong xuôi, Nghiên Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay rồi gấp gáp nói với y tá Lâm: "Tôi muốn trả tiền ăn cho con gái của bệnh nhân phòng 302. Lát nữa cô đi ăn cơm tối, có thể giúp tôi nói với nhà ăn một tiếng được không? Bây giờ tôi hơi vội."

"Được ạ. Tôi sẽ bảo nhà ăn in luôn phiếu cơm cho cô bé."

"Từ giờ đến ngày bố cô bé xuất viện, cô cứ bảo họ ghi tên tôi, tôi sẽ thanh toán sau."

"Vâng, tạm biệt bác sĩ Nghiên."

"Ừ tạm biệt mọi người."

Chờ cho đến khi bóng dáng Nghiên Kỳ khuất hẳn, y tá Lâm mới quay sang hóng hớt với y tá Lý đang sắp xếp hồ sơ ở bên cạnh

"Sao bác sĩ Nghiên hào phóng thế nhỉ? Chắc lương của cô ấy cao lắm."

Y tá Lý bình thản đáp: "Không chỉ có lương cao thôi đâu, bạn trai của cô ấy còn giàu nữa."

Như nghe được tin động trời, y tá Lâm há hốc mồm kinh ngạc: "Bác sĩ Nghiên đã có bạn trai? Không phải là bác sĩ Phùng đấy chứ."

"Đương nhiên không phải. Cô mới vào nên không biết đấy thôi, cứ vài ba bữa sẽ có một chiếc Bentley đưa đón bác sĩ Nghiên đi làm."

Âu Minh Nghiên Kỳ

Như nghe được tin động trời, y tá Lâm há hốc mồm kinh ngạc: "Bác sĩ Nghiên đã có bạn trai? Không phải là bác sĩ Phùng đấy chứ."

"Đương nhiên không phải. Cô mới vào nên không biết đấy thôi, cứ vài ba bữa sẽ có một chiếc Bentley đưa đón bác sĩ Nghiên đi làm."

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Nghiên Kỳ liền lái xe tới siêu thị gần nhà. Hôm nay cô muốn ăn sủi cảo nhân tôm thịt để thoả mãn cái bụng đói meo của mình.

Đúng ra, Nghiên Kỳ đã được tan làm từ sáng sớm vì cô đã trực suốt đêm hôm qua. Thế nhưng hôm nay công trường xảy ra sự cố, có rất nhiều công nhân bị thương nhưng không đủ bác sĩ, vì vậy cô phải tăng ca tới tận chiều muộn, cơm cũng chưa ăn được mấy miếng tử tế.

Hiện tại đang là giờ tan tầm nên người đi siêu thị rất đông, nhìn dòng người nườm nượp bên trong, Nghiên Kỳ tặc lưỡi, quyết định không lấy xe đẩy nữa, cô sợ đụng phải người ta.

Sau khi xem xét kĩ càng thành phần, Nghiên Kỳ nhanh chóng lấy mấy túi sủi cảo đông lạnh, dự định sẽ tới quầy thanh toán luôn. Nhưng khi đi qua gian hàng bán sữa, cô chợt dừng lại, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại:

"Cuối tuần anh về làm bánh tart trứng cho em được không?"

Đầu giây bên kia rõ ràng hơi sửng sốt, dừng lại mấy giây rồi mới trả lời: "Em đang ở siêu thị hả?"

Nghiên Kỳ ngắm nghía một loại sữa mới ra mắt, cô vừa đọc bảng thành phần trên bao bì, vừa uể oải đáp:

"Đúng vậy. Em muốn ăn sủi cảo tôm thịt nhưng chồng em quá bận, không thể về nấu cho em nên em đành tự sinh tự diệt, mua sủi cảo đông lạnh ăn tạm vậy."

Tiếng cười quyến rũ của người đàn ông truyền đến rõ ràng, anh cợt nhả: "Vậy để anh nói cho em một tin tốt, nếu em nói vài lời ngọt ngào, chồng em nhất định sẽ xuất hiện trước mặt em ngay."

Đối với lời trêu chọc của đối phương, Nghiên Kỳ cũng lười đáp trả, trực tiếp cúp điện thoại. Tiếp tục xem xét có nên mua loại sữa mới hay không.

Cô biết dù có nói thật thì anh cũng sẽ không xuất hiện, chuyến công tác ở NewYork của anh ngày mai mới kết thúc.

Chen chúc ở siêu gần 1 tiếng đồng hồ, lúc đi ra khỏi siêu thị thì trời đã tối hẳn. Nghiên Kỳ cẩn thận đeo khăn quàng cổ rồi mới xách 2 túi đồ lớn ra bãi đỗ xe.

Khi đang thầm than vì đã mua quá nhiều đồ, Nghiên Kỳ sửng sốt nhìn người đàn ông đang đứng tựa vào xe cô. Anh đang cúi đầu xem điện thoại nên không thấy Nghiên Kỳ đi tới, cô bèn đứng cách anh vài bước, gọi một tiếng:

"Âu Minh, tay em sắp gãy rồi."

Người đàn ông giật mình ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang phụng phịu, anh bật cười đi tới, tay phải giúp cô xách đồ, tay trái xoa má cô, ra vẻ nghiêm túc hỏi:

"Sao lại không dùng xe đẩy của siêu thị? Em lười vì chỗ trả xe quá xa đúng không?"

Nghiên Kỳ liền ôm lấy cánh tay anh, chu môi giải thích: "Làm gì có. Siêu thị đông quá, em sợ đẩy xe đụng phải người ta, em không có tiền đền đâu."

Âu Minh cười cười, cũng không nói về bệnh lười của cô nữa, nhanh chóng thúc giục cô: "Mau đi vào xe ngồi, em mà cảm lạnh thì các bệnh nhân sẽ buồn lắm đấy."

Nghiên Kỳ cười hì hì chui vào ngồi trong ghế phụ, nhanh nhẹn bật máy sưởi, nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp. Cô ngồi thư giãn như thế, mặc kệ Âu Minh vừa lái xe vừa vuốt ve bàn tay cô, mãi cho đến khi xe dừng đèn đỏ, cô bất chợt mở mắt, nghiêng đầu hỏi anh:

"Sao anh biết em ở siêu thị này mà tới thế?"

Dường như đã quá quen với kiểu nói chuyện bất chợt của Nghiên Kỳ, Âu Minh bình thản đáp: "Lười như em còn có thể đi nơi khác hả?"

Nghe được lời chê bai của chồng mình, Nghiên Kỳ tức tối đánh anh một cái, nhăn mũi cãi lại: "Anh có thấy ai lười mà lại làm việc từ 8 giờ tối hôm qua đến 5 giờ chiều hôm nay không hả? Gần 21 tiếng đồng hồ đấy Âu tổng."

Mặc dù biết là cô chỉ nói bâng quơ thế thôi, nhưng Âu Minh vẫn vươn tay xoa đầu cô, đau lòng hỏi: "Hôm nay có chuyện gì hả? Có phải em lại bỏ bữa đúng không?"

Nghiên Kỳ biết anh xót cô, nhân cơ hội làm nũng một chút. Cô cầm lấy cái tay đang xoa đầu mình, vừa vuốt ve vừa kể: "Hôm nay công trường bị sập, có nhiều người bị thương nặng, em đảm nhận một ca phẫu thuật dài 4 tiếng."

Dừng một chút, Nghiên Kỳ lẩm bẩm: "Âu Minh, ông ấy mất một bên chân, sau này sẽ tàn phế suốt đời. Con gái ông ấy chỉ là trẻ vị thành niên, mẹ mất sớm nên ở với bố, thế mà..."

Liếc nhìn bộ dáng ủ rũ của vợ mình, Âu Minh tăng tốc, đánh tay lái rẽ vào tiểu khu. Sau khi đã yên vị dưới hầm đỗ xe, Âu Minh mới quay sang hôn cô một cái lên môi cô, hai tay xoa mặt cô, nhỏ giọng an ủi:

"Nghiên Kỳ, đó không phải là lỗi của em."

Đúng vậy, đó không phải là lỗi của cô. Từ khi Nghiên Kỳ bắt đầu làm việc tại bệnh viện A, tính đến nay đã gần 5 năm, không biết đây là lần thứ bao nhiêu Âu Minh nói với cô: "Nghiên Kỳ, đó không phải là lỗi của em."

Mà mỗi lần đối diện với lời an ủi này của anh, Nghiên Kỳ đều gật gù: "Em biết. Lúc đến bệnh viện thì chân ông ấy đã đứt lìa rồi, không thể làm gì hơn."

Làm việc ở bệnh viện, việc chứng kiến chuyện sinh tử rất bình thường. Đã có không ít người chết trên bàn mổ của cô, đó luôn là nỗi buồn của những người bác sĩ. Có thể nói Nghiên Kỳ là người có tính cách tương đối lạnh nhạt, cô rất ít khóc, mà hầu hết là chỉ khóc trước mặt Âu Minh.

Còn nhớ lần Nghiên Kỳ khóc dữ dội nhất là khi bố cô mất. Trong suốt đám tang của bố Nghiên, cô rất kiên cường, không những không khóc nháo mà còn cực kì điềm tĩnh tiếp đón những người tới viếng. Mãi đến khi đám tang kết thúc, cô mới dám khóc thật to, trút hết nỗi đau trong lòng.

Câu chuyện xưa ngọt ngào

Nói đến đám tang của Nghiên Trác Tùng, Nghiên Kỳ liền nhớ đến thời khắc Âu Minh đứng yên nhìn cô suốt mấy tiếng đồng hồ. Sự tử tế, dịu dàng của anh vào đêm hôm ấy, Nghiên Kỳ vẫn luôn nhớ kĩ, mãi mãi cất giữ trong tim.

**********************

8 năm trước

Sau khi đám tang bố Nghiên kết thúc, Nghiên Kỳ đưa mẹ về nhà, dỗ cho bà ngủ xong cô mới bước vào phòng làm việc của bố. Ngắm nhìn những cuốn sách bố từng đọc, những trang giấy bố từng luyện chữ, còn có những tấm bằng khen danh giá của bố nữa, tất cả đều khiến trái tim Nghiên Kỳ vỡ vụn.

Cô cố kìm nén để không bật khóc, mẹ Nghiên vừa mới ngủ, cô không muốn đánh thức bà. Sau khi đóng cửa thư phòng, Nghiên Kỳ lặng lẽ ra khỏi nhà, cô muốn đi dạo một chút. Để nếu có khóc, cũng không cần phải gồng mình kìm nén, thoải mái khóc thật lớn, trút hết nỗi đau trong lòng.

Vì Nghiên Trác Tùng là giáo sư đại học nên nhà họ Nghiên ở trong một tiểu khu độc lập. Hầu hết các hộ gia đình ở đây đều là cán bộ nên việc ra vào được quản lý tương đối nghiêm ngặt.

Số dân cư trong tiểu khu cũng không nhiều, khi Nghiên Kỳ định ra ngoài thì anh bảo vệ đã cất tiếng chào hỏi: "Bây giờ đã muộn rồi, cô Nghiên còn đi đâu vậy?"

Đối diện với ánh mắt ái ngại của anh bảo vệ, trong lòng Nghiên Kỳ cũng cảm thấy ấm áp đôi chút, cô mỉm cười nhẹ đáp lời:

"Tôi đi tới ngã tư mua cà phê, sẽ về ngay thôi."

"À vâng, cũng gần khuya rồi, cô cẩn thận chút nhé ."

Vừa đi quá tiểu khu một đoạn, Nghiên Kỳ giật mình vì nhìn thấy Âu Minh đang đứng dưới gốc cây ngô đồng. Khí chất của anh rất nổi bật, dù chỉ lặng lẽ đứng ở đó, ngắm nhìn dòng người qua lại, dáng vẻ như đang chờ ai đó khiến người ta không thể rời mắt. Không chỉ có nhan sắc, Âu Minh cũng rất có tài, anh là người học trò mà bố Nghiên ưng ý nhất.

Nghe thấy tiếng bước chân, Âu Minh ngẩng đầu lên thì thấy Nghiên Kỳ đứng cách mình không xa. Do quần áo trên người toàn là màu đen nên nhìn cô có phần chín chắn hơn bình thường.

Cũng phải, hôm nay là tang lễ của Nghiên Trác Tùng, thân là con gái duy nhất của ông, cô phải giữ dáng vẻ thành thục, trưởng thành để đón tiếp khách khứa tới viếng. Suốt cả một ngày, Nghiên Kỳ vừa phải túc trực bên linh cữu của bố, đáp lễ với những người tới viếng, vừa phải trông nom mẹ cô. Kiều Tịnh vì khóc quá nhiều nên bị tăng huyết áp, bà đành ngồi một chỗ nghỉ ngơi, để một mình con gái lo liệu mọi việc ở tang lễ.

Nhìn người con gái đứng trước mặt, Âu Minh do dự, anh muốn bước tới ôm cô vào lòng. Nhưng anh có tư cách gì mà làm thế? Lấy thân phận là học trò của bố cô ư?

Nghiên Kỳ thấy Âu Minh đứng trước cửa tiểu khu thì chỉ hơi sửng sốt một chút. Dù sao anh cũng là học trò thân cận của Nghiên Trác Tùng, cô cũng đã gặp qua vài ba lần nên không thể thất lễ được.

Sau khi đã điều chỉnh lại tâm trạng, Nghiên Kỳ mới bước đến trước mặt Âu Minh, cất giọng chào hỏi:

"Anh Âu Minh, anh đang đợi ai sao?"

Âu Minh nhìn nụ cười méo mó trên gương mặt cô thì đau lòng không thôi. Âm thầm thở dài một hơi, anh vươn tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói:

“Đừng cười khó coi như thế. Nghiên Kỳ, em có thể thoải mái khóc trước mặt anh, anh không chê em đâu.”

Nói xong, Âu Minh còn không quên đưa ống tay áo lên trước mặt cô, tiếp tục dỗ dành: “Ngơ ngẩn gì nữa? Ngoan, mau khóc đi nào.”

Nghe thấy lời nói đùa của anh, Nghiên Kỳ không nhịn được liền bật cười, nhưng mấy giây sau lại không kìm được, úp mặt vào ống tay áo của anh khóc nức nở.

Hai người cứ thế đứng ở dưới cây ngô đồng thật lâu, ai đi qua đó cũng không nhịn được ngoái đầu lại nhìn vài lần, người ta thấy chàng trai đứng yên vô cùng an tĩnh, anh không nói gì mà chỉ thỉnh thoảng xoa đầu cô gái đang khóc nức nở.

Đêm hôm ấy, sau khi Nghiên Kỳ trút hết nỗi cô đơn trong lòng, cô lau sạch nước mắt, ngẩng đầu nhìn Âu Minh một chút rồi cúi đầu thật sâu, chân thành nói câu cảm ơn với anh.

Hai người không tính là thân thiết, nhưng cô rất cảm kích vì anh đã dành thời gian chia buồn cùng cô, lại còn kiên nhẫn chờ cô giải tỏa tâm trạng. Sau cùng, Âu Minh cũng không nói gì nhiều, chỉ xoa đầu cổ vũ cô một câu: “Cố lên nhé, Tiểu Nghiên.”

Lúc này nhớ lại, Nghiên Kỳ vẫn còn hơi buồn cười, vừa mở cửa xe đã tò mò hỏi Âu Minh: “Sao đêm hôm đó anh lại kiên nhẫn đứng nghe em khóc thế?”

Anh đang lấy đồ từ trong cốp xe ra, cũng không mấy bất ngờ đối với câu hỏi này của cô. Vợ anh ấy à, cứ mỗi lần nhắc đến từ khóc, cô liền hỏi anh về chuyện đêm ngày diễn ra đám tang của bố Nghiên, lần nào anh cũng cười bảo: “Thích em.”

Đương nhiên lần này câu trả lời cũng không khác lần trước, Nghiên Kỳ đi tới đá vào bắp chân anh hai cái, không quên lườm nguýt: “Anh bớt khoác lác đi, anh gặp em trên không đến 5 lần thì thích cái nỗi gì.”

Đối diện với vẻ mặt đanh đá của cô, Âu Minh bật cười, nhanh chóng cúi xuống hôn hai cái lên môi cô, ngụ ý khen cô rất thông minh. Chuyện này Nghiên Kỳ cũng chỉ tiện mồm hỏi vậy, cũng không để trong lòng. Hai người nắm tay nhau đi vào thang máy.

Nhìn những con số trong thang máy, Âu Minh nhớ lại chuyện năm xưa. Đúng vậy, từ lần đầu tiên đến lúc bố cô mất, anh gặp cô chỉ đúng 4 lần, nói chuyện với nhau không đến 10 câu, ấy thế mà anh lại thích cô. Đến anh cũng đã từng thắc mắc vì sao mình lại nhất kiến chung tình với Nghiên Kỳ.

Nhìn những con số trong thang máy, Âu Minh nhớ lại chuyện năm xưa. Đúng vậy, từ lần đầu tiên đến lúc bố cô mất, anh gặp cô chỉ đúng 4 lần, nói chuyện với nhau không đến 10 câu, ấy thế mà anh lại thích cô. Đến anh cũng đã từng thắc mắc vì sao mình lại nhất kiến chung tình với Nghiên Kỳ.

Cửa chung cư vừa mở, Âu Minh đã ôm lấy Nghiên Kỳ quấn quýt hôn môi cô. Tuần vừa rồi anh có chuyến công tác ở New York, sáng nay vừa trở về đã phải tham gia hai cuộc họp nên không có thời gian tới gặp cô trước. Hai người đứng dựa vào cửa ôm hôn không rời, mãi đến khi Âu Minh làm rơi mấy túi đồ xuống đất, Nghiên Kỳ mới tách anh ra, không quên đạp anh một cước: “Là đồ ăn đấy, sao anh lại ném mạnh thế chứ?”

Bởi vì đói bụng nên Nghiên Kỳ cũng không còn tâm sức bồi anh vui vẻ, cô nhanh chóng thay giày rồi đi vào phòng bếp, rót ngay một cốc nước uống lót dạ. Âu Minh nhìn dáng vẻ vội vã của vợ thì cười khổ, anh cũng cấp tốc thay giày, nhặt mấy túi đồ bị rơi rồi bước nhanh vào bếp.

Thấy Nghiên Kỳ vẫn đang ngửa cổ uống nước, anh không nhịn được nhắc nhở: “Đừng uống nữa, đến lúc anh nấu xong lại không ăn nổi.”

Nghĩ đến sủi cảo tôm thịt vừa mua, cô nhanh chóng đóng nắp chai lại, cất vào tủ lạnh. Sau đó chạy đến ôm cổ Âu Minh, tặng anh một nụ hôn chuồn chuồn nước rồi dặn dò: “Bây giờ em đi tắm, tối nay cho phép anh phục vụ em món sủi cảo nhân tôm thịt đóng gói sẵn, nhưng lúc em tắm xong phải có ăn liền, anh làm được không?”

Nhìn dáng vẻ đói phát hoảng của Nghiên Kỳ, anh mừng thầm, may mà cô không bắt anh tự tay gói sủi cảo như bình thường. Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 8 giờ tối, nếu bây giờ mới bắt đầu nhào bột thì đến khuya mới có ăn.

Ngắm nghía gương mặt bất đắc dĩ của chồng mình, Nghiên Kỳ lại hào phóng cho anh thêm một nụ hôn sâu nữa rồi mới tung tăng lên tầng trên tắm rửa.

Âu Minh ở trong bếp bận rộn một hồi thì sủi cảo cũng làm xong vừa kịp lúc. Nghiên Kỳ nhanh nhẹn ngồi vào bàn ăn, lại tặng cho anh một nụ hôn khen thưởng, xong xuôi mới bắt đầu ăn.

Khi ở trong không gian chỉ có hai người, tướng ăn của Nghiên Kỳ cực kỳ bá đạo. Cô quay hẳn người về phía anh, tay trái dựa vào bàn làm điểm tựa, sau đó gác hai chân lên đùi anh. Thân làm bác sĩ, Nghiên Kỳ tự nhận thấy dáng ngồi này có chút phản khoa học, nhưng phải làm sao bây giờ, thói quen này được hình thành từ lúc cô 19 tuổi rồi cơ.

Vì đã giao hẹn trong lúc ăn không được nói chuyện nên Nghiên Kỳ rất chuyên tâm, cô ăn chậm nhai kĩ, đặc biệt là lúc nhai phải tiêu hoặc ớt cay thì cô sẽ dùng ngón chân vẽ vài vòng lên bụng anh để bày tỏ sự kháng nghị.

Âu Minh cũng không lạ gì thói quen xấu này của cô nữa, yên lặng ăn sủi cảo, thỉnh thoảng sẽ vỗ vào bàn chân cô một cái vì chỉ lo nghịch ngợm trên bụng anh, không tập trung ăn cơm.

Chiều nay, trước khi tới đón cô thì anh có lịch hẹn với đối tác, trong lúc bàn chuyện cũng đã ăn một chút nên bây giờ anh không đói lắm, thoáng cái đã ăn xong bữa.

Vẫn theo thói quen cũ, nếu anh ăn xong trước, sẽ tiện tay ấn huyệt bàn chân cho cô. Nhớ lại mấy năm trước, lúc Nghiên Kỳ vừa mới thực tập tại bệnh viện A, do chưa quen nên cô vẫn luôn than đau chân, vì vậy anh đã bớt chút thời gian đi học một khóa ấn huyệt và massage chân, sau đó vài ngày sẽ giúp cô thư giãn một lần.

Bữa tối hôm nay vừa được giải toả cơn thèm sủi cảo, vừa được chồng yêu massage nên Nghiên Kỳ vô cùng thoải mái. Tâm tình tốt liền xung phong rửa bát và dọn dẹp lại căn bếp.

Đối với người ưa sạch sẽ như bác sĩ Nghiên, Âu Minh dường như đã quen chuyện cô tự tay dọn dẹp hết mọi ngóc ngách trong nhà. Chỉ có khi nào quá bận rộn thì Nghiên Kỳ mới đồng ý gọi dì giúp việc tới quét dọn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play