Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tỉnh Dậy Liền Trở Thành Con Gái.

Chương 1: Mở đầu...

_TỈNH DẬY LIỀN TRỞ THÀNH CON GÁI_
Chương 1: Mở đầu...
[Tôi - Diệp Kim Thư]
Tôi và cậu ấy đã từng chơi chung với nhau rất vui vẻ, cho đến khi...
Tôi cất lời.
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
Tớ thích cậu.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Hả?...
Khuôn mày cậu nhíu lại, ánh mắt đan xen sự dịu dàng.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Ý cậu là...
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
...
Nhìn cái biểu cảm bất ngờ trên khuôn mặt của cậu ấy, tôi cũng có thể dễ dàng hiểu rõ câu trả lời tiếp theo của cậu ta là gì rồi.
Bởi vì cái nét mặt đó y như bao cái biểu cảm mà cậu hay từ chối những cô gái tỏ tình cậu trước đây.
Đối với tôi, chỉ là "Trên tình bạn, dưới tình yêu" thôi sao?
Hay là do tôi tự si tình, tự ảo tưởng, cứ ngỡ cậu ấy cũng có một chút cảm xúc gì đó đối với tôi. Nhưng sự thật, tôi chẳng có gì đặc biệt với cậu ấy, tôi cũng y hệt tất cả những cô gái mà cậu ấy quen trước đây thôi.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Haha, cậu đừng có giỡn nữa, không vui đâu.
Cậu ta cười nhẹ, cứ ngỡ tôi đang đùa giỡn.
"Giỡn hả?"
Ai giỡn với cậu?
Tình cảm không phải là thứ nói giỡn là giỡn được.
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
Tớ không có giỡn đâu, tớ thật sự nghiêm túc đó.
Dứt lời, mặt cậu ấy có chút bối rối.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
À... Vậy thì... Mình thật sự rất xin lỗi cậu...
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên đáp lại câu hỏi của thiếu niên. Khóe miệng của cô gượng gạo mà lộ ra nụ cười cười khổ.
Không để cậu nói tiếp hết lời, cô trực tiếp cất lời chen vào.
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
Được rồi, cậu không cần nói gì thêm nữa đâu, tớ hiểu mà.
Diệp Kim Thư quay bước rời đi, khuôn mặt có chút bất mãn, đôi mắt của cô mở to ra, môi mím chặt, mặt nóng đỏ bừng lên... Như đang kìm nén lại nước mắt vậy.
Thấy Diệp Kim Thư không nói gì thêm, Dương Hạ Vũ vẻ mặt có chút lo lắng.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
À này...
Khi cô vừa xoay bước, cậu ta nắm lấy tay của cô. Là đang níu kéo lại sao?...
Diệp Kim Thư cũng không dám quay toàn bộ mà đối diện với cậu, chỉ liếc mắt chút về sau, nếu mà để cậu thấy vẻ mặt sắp khóc của bản thân thì không biết còn có lần sau đối mặt với cậu nữa không.
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
H... Hở? Có gì không?
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
À... Chúng... Chúng ta... Vẫn sẽ là bạn thân chứ?
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
...
...
Cô nghe vậy, lại càng đau, càng muốn khóc oà lên. Đứng trầm tư một lát rồi Diệp Kim Thư mới ổn định lại cảm xúc, từ tốn đáp.
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
Tớ... Không chắc.
...
Không chắc?
Sao lại không chắc chứ?
Là do tôi không đủ dũng khí, tinh thần để đối mặt với cậu ấy sau này sao?
Hay là... Còn một lí do nào khác?...
Và thế, cuối cùng... "Tình bạn" này của chúng tôi kết thúc chỉ vì một câu nói: "Tớ thích cậu."
...
Mọi ngày đến trường học luôn là những ngày bình thường, vui vẻ với bạn bè, nhưng kể từ ngày hôm đó, nó gượng gùng đến kì lạ.
Có lẽ cả hai đứa vẫn nên giữ khoảng cách với nhau thì hơn, mỗi người tự tìm cho bản thân mình một hạnh phúc mới, không dính dáng gì đến nhau nữa.
Năm cấp hai cũng cứ thế mà trôi qua thật nhanh. Không ngờ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn như vậy, lại mất đi một "tình bạn đẹp" một cách dễ dàng như thế.
Đúng là... Cuộc sống này, tình cảm giữa con người thật là phức tạp.
[...]
-Hết Chương 1-

Chương 2: Tai nạn.

Chương 2: Tai nạn.
[...]
[Tôi - Dương Hạ Vũ]
Sau buổi chiều hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều...
Cô ấy... Thật sự thích tôi sao?
Tôi còn tưởng trước đây cô ấy đã biết rõ bản chất thật của tôi. Tôi là một thằng trai đểu chính hiệu, thích trêu đùa tình cảm của người khác.
Lúc trước thì trêu hoa ghẹo bướm, dịu dàng, tốt bụng vói những nữ sinh, rồi làm những hành động gây hiểu lầm để cho những cô gái đó chết đứng, tự ngỡ tôi thích các cô ấy, xong đợi họ nhận ra xong lại đâm ra đeo bám tôi.
Cứ tưởng cậu ấy biết rõ nên sẽ chẳng bao giờ lọt phải lưới tình của tôi.
Đó chính là thú vui tao nhã của bản thân tôi.
Nhưng đối với cậu, tôi không thể trêu đùa tình cảm với cậu ấy được. Vì chúng tôi là bạn thân, và tôi đã cố gắng tỏ ra y như một "người bạn." Tính xấu, tật xấu gì của tôi, cũng chỉ mỗi cô ấy biết. Cứ ngỡ cô ấy sẽ hiểu rõ, giữa quan hệ của hai đứa là gì.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Thật là...
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Có phải là quá dễ dãi rồi không?
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Ngày mai lên lớp thì chắc khó xử lắm, làm sao dám nhìn mặt nhau chứ.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Cô ấy còn nói "Không chắc" nữa.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Vậy là kết thúc thật rồi sao?...
Tối hôm đó, tôi đã tiếc nuối và suy ngẫm rất nhiều, trằn trọc mãi không ngủ được. Ngẫm cả đêm, tôi mới chọn ra giải pháp, đó là lơ đi và giữ khoảng cách với cô ấy.
_____________________________
Sáng hôm sau...
Diệp Kim Thư và Dương Hạ Vũ vẫn đến trường học như bình thường.
Cuối cấp rồi, cũng đã sắp hết năm học, có lẽ đây là thời gian thích hợp nhất để chấm dứt.
Cả hai người không dám đối mặt nhau, đôi lúc cũng chỉ liếc liếc qua một chút trong thầm lặng.
Rồi ngày hôm ấy, cả hai đi qua đoạn hành lang trường, đi đối diện nhau, vẻ mặt cả hai cũng khá lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể.
Và cuối cùng... Là đi lướt qua, xem như không có chuyện gì, không quen, không thân, không biết.
Các nữ sinh.
Các nữ sinh.
Uầy, bọn mày. Dương Hạ Vũ với Diệp Kim Thư sao hôm nay không thấy bám dính nhau như mọi ngày ta.
Các nữ sinh.
Các nữ sinh.
Sao mà tao biết được, chắc là giận dỗi nhau gì đó thôi.
Các nữ sinh.
Các nữ sinh.
Nhưng mà tao tự hỏi từ trước đến giờ, hai người đó có đi qua giới hạn tình bạn không nhỉ?
Các nữ sinh.
Các nữ sinh.
Cũng có thể, nhưng mà cả hai người họ đối với nhau rất lầy lội, chắc sẽ không xảy ra tình cảm gì ở đây đâu.
Các nữ sinh.
Các nữ sinh.
Với lại tao không ưa nổi nhỏ Diệp Kim Thư, nó cứ loanh quanh bám dính lấy Dương Hạ Vũ ấy.
Các nữ sinh.
Các nữ sinh.
Hay là chiều nay hẹn nó ra cổng trường đi, cho hai người họ dứt với nhau luôn.
Các nữ sinh hâm mộ Dương Hạ Vũ bàn tán xôn xao. Tuy họ giận nhau như vậy, nhưng đó lại là điều tốt, ít nhất xung quanh Crush của họ không có bất kì cô gái nào quá thân thiết.
Trầm Mai Hy
Trầm Mai Hy
Các cậu đừng có làm vậy.
Một cô gái cùng lớp Dương Hạ Vũ và Diệp Kim Thư chen vào những lời bàn tán của đám nữ sinh kia.
Trầm Mai Hy
Trầm Mai Hy
Nếu các cậu thích người ta thì cố mà chiếm được tình yêu của họ, đừng có chơi mấy trò hèn hạ như vậy.
Các nữ sinh.
Các nữ sinh.
À... Bọn tớ...
Trầm Mai Hy
Trầm Mai Hy
Tôi nói rồi, dù có ghét đến mức nào thì cũng đừng chơi kiểu hèn hạ như vậy, tôi cảnh cáo rồi đó.
Trầm Mai Hy - Một cô gái vừa xinh đẹp, lại giàu có, học vô cùng giỏi và đã lập nghiệp cho tương lai dù chỉ mới học cấp hai, rất có tiền đồ. Tính cách cũng rất ôn hoà, tốt bụng, bảo vệ, giúp đỡ kẻ yếu hơn, bênh theo lẽ phải, công lý, luôn vững vàng với ý kiến của mình.
Các nữ sinh.
Các nữ sinh.
À... ừm, tớ xin lỗi...
______________________________
Trầm Mai Hy và Diệp Kim Thư cũng có quan hệ rất tốt, có nhiều điểm chung nên cũng khá hợp với nhau.
Tan học, Trầm Mai Hy hẹn cô tối nay đi mua sắm.
Trầm Mai Hy
Trầm Mai Hy
Vậy nhé, tối nay nhớ đợi tớ nha!
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
À... Ừm. Tớ sẽ đến đúng giờ.
Tối, cả hai người cùng nhau đến trung tâm mua sắm, mua rất nhiều quần áo, đúng là nhà giàu, muốn mua cái gì mà chẳng được...
Sau đó họ đến một nhà hàng sang trọng.
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
À... Nơi này có hơi... sang trọng quá không?... Tớ không mang đủ tiền.
Trầm Mai Hy
Trầm Mai Hy
À... Không sao, không sao! Tớ là người mời cậu mà, tớ sẽ trả tiền hết.
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
À, vậy thì để đến mai tớ mang tiền trả lại cho cậu.
Trầm Mai Hy
Trầm Mai Hy
À... không cần đâu.
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
Đâu được, tớ ăn tớ phải trả chứ.
Thấy Kim Thư nhất quyết như vậy, Mai Hy cũng ừ ờ.
Trầm Mai Hy
Trầm Mai Hy
Ừm... Vậy cũng được.
Sau khi ăn xong, bây giờ cũng khá muộn rồi. Hai người họ dắt nhau đến trạm xe ở một ngã ba có đèn giao thông, chờ xe taxi.
Đứng chờ được một lúc thì Mai Hy không thấy túi xách của mình đâu.
Trầm Mai Hy
Trầm Mai Hy
Ấy, hình như tớ để quên túi xách ở nhà hàng rồi.
Trầm Mai Hy
Trầm Mai Hy
Cậu đứng đây chờ tớ một chút nha, tớ lấy túi xách rồi quay lại liền.
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
Để tớ đi với cậu.
Trầm Mai Hy
Trầm Mai Hy
Không cần! Tớ đi xíu quay lại liền mà!
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
À, ừm, vậy tớ đứng đây đợi cậu.
Trầm Mai Hy nhanh chóng chạy đi, chạy ngang qua kẻ vạch trắng qua đường, về hướng của nhà hàng lúc nãy. Còn Kim Thư thì đứng ở trạm chờ.
Chờ rất lâu, bầu trời càng lúc càng tối dần, con đường càng lúc càng vắng vẻ, chắc gần 2 tiếng trôi qua, bây giờ cũng đã gần 11 giờ tối rồi, nhưng Mai Hy vẫn chưa quay lại.
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
Sao lâu quá vậy ta.
Diệp Kim Thư (Thật)
Diệp Kim Thư (Thật)
Hay cậu ấy xảy ra chuyện gì?!
Nghĩ đến đây, cô lo lắng, nhìn lên cột đèn giao thông, đèn xanh vẫn đang đếm ngược những giây cuối để chuyển sang đèn đỏ, thấy đường cũng vắng xe nên Kim Thư quyết định đi qua đường luôn, không chờ đèn đỏ.
Vừa mới bước vài bước đến giữa con đường, một chiếc xe ô tô đi theo chiều của đèn giao thông chạy với vận tốc cực nhanh, phóng lao thẳng đến.
Kim Thư phản ứng không kịp, liền bị chiếc xe đó tông mạnh.
...
"Tịt."
Đèn xanh chuyển qua đèn đỏ.
Một dòng máu đỏ tươi chảy ra, loang hết mặt đường bê tông.
[...]
-Hết Chương 2-

Chương 3: Cậu ở đâu?

Chương 3: Cậu ở đâu?
[...]
Gần 12 giờ tối.
Dương Hạ Vũ vừa mới chơi bóng rổ ở sân vận động về, rồi đi tắm cho sạch sẽ. Vừa tắm xong thì điện thoại ngoài phòng reo lên.
"Reng! Reng! Reng!"
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Hở? Giờ này muộn rồi mà ai còn gọi vậy?
Nhìn vào điện thoại, là mẹ của Diệp Kim Thư gọi.
"Tít." - Cậu bắt máy.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dạ bác?
Diệp Thanh Vân (Mẹ của Diệp Kim Thư)
Diệp Thanh Vân (Mẹ của Diệp Kim Thư)
Hạ Vũ! Kim Thư nó có ở chỗ cháu không?
Giọng một người phụ nữ bên đầu dây bên kia cất lên, giọng nói như đang rất hốt hoảng, lo sợ.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dạ? Dạ không. Có chuyện gì không ạ?
Diệp Thanh Vân (Mẹ của Diệp Kim Thư)
Diệp Thanh Vân (Mẹ của Diệp Kim Thư)
Không có sao? Chết, chết rồi...
Nghe xong, cậu liền lo lắng.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Sao thế bác? Kim Thư bị làm sao ạ?
Diệp Thanh Vân (Mẹ của Diệp Kim Thư)
Diệp Thanh Vân (Mẹ của Diệp Kim Thư)
Kim Thư đến giờ vẫn chưa về nhà, bác gọi cả chục cuộc mà không thấy nó bắt máy.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
CÁI GÌ?!
Diệp Thanh Vân (Mẹ của Diệp Kim Thư)
Diệp Thanh Vân (Mẹ của Diệp Kim Thư)
Bác phải gọi báo cảnh sát thôi...
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Cháu... Cháu sẽ đến tìm cô ấy giúp bác.
Diệp Thanh Vân (Mẹ của Diệp Kim Thư)
Diệp Thanh Vân (Mẹ của Diệp Kim Thư)
Ừm, vậy cảm ơn cháu.
Cúp máy xong, cậu liền gọi ngay cho Kim Thư liền. Nhưng gọi mãi... gọi mãi... vẫn không ai bắt máy...
"Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Aizzz! Thật là, lo chết đi được!
Dương Hạ Vũ nhíu mày, vừa lo lắng, vừa tức giận. Thấy gọi điện không được, cậu không chần chừ gì liền bước mạnh ra khỏi nhà, để tìm cô.
Mẹ của cậu nghe thấy tiếng cửa, mới lật đật từ phòng ngủ ra xem có chuyện gì, thấy cậu còn chạy ra ngoài vào giờ này, mẹ cậu lo lắng hỏi.
Lý Cửu Nguyệt (Mẹ của Dương Hạ Vũ)
Lý Cửu Nguyệt (Mẹ của Dương Hạ Vũ)
Con đi đâu đấy Vũ?
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Con đi kiếm Kim Thư!
Lý Cửu Nguyệt (Mẹ của Dương Hạ Vũ)
Lý Cửu Nguyệt (Mẹ của Dương Hạ Vũ)
Hả?
Không để mẹ hỏi gì thêm, cậu vội đeo giầy chạy một mạch ra ngoài, dùng điện thoại định vị vị trí của cô.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Rốt cuộc là đi đâu chứ...
"Ở phía đồng đường H thành phố A."
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Đường H?
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Sao lại ở xa vậy chứ...
Đoạn đường hiển thị trên định vị cách chỗ cậu đang đứng 10km. Cậu thấy chiếc taxi đi ngang qua, liền gọi đến và lên xe.
Bác tài xế Taxi.
Bác tài xế Taxi.
Chàng trai trẻ, muốn đi đâu đây.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Đường H. Làm ơn chạy nhanh nhất có thể giúp tôi.
Bác tài xế Taxi.
Bác tài xế Taxi.
Hả? À vâng được rồi.
Ngồi trong xe với tâm trạng lo lắng, đứng ngồi không yên. Bỗng trời bắt đầu đổ cơn mưa.
"Tách... Tách..."
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
*Mưa... Mưa sao?*
Ghi chú: *...* (Suy nghĩ)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
*Sao bây giờ lại mưa chứ?!*
Bác tài xế Taxi.
Bác tài xế Taxi.
Âyza... Cơn mưa đêm không phải lúc nào cũng dễ dàng mà có đâu, chắc là có điềm rồi đó.
Bác tài xế vừa lái xe vừa nói chuyện.
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
Có điềm? Ý bác là sao?
Bác tài xế Taxi.
Bác tài xế Taxi.
Ưm... Tôi cũng không chắc. Tôi từng nghe qua tin đồn rằng, nếu trời mưa vào 12 giờ đêm tức là có một điềm báo không lành, ai mà chứng kiến thấy cơn mưa này thì người đó sẽ gặp một thứ gì đó khá kinh khủng... Trong tương lai.
Càng nghe, Dương Hạ Vũ lại càng khó hiểu, cứ ngỡ ông tài xế này suy nghĩ có vấn đề nên mới tin vào ba cái lời đồn nhảm đó, rồi lại thốt ra ba cái lời linh tinh.
Cậu nghe xong, cũng không quan tâm gì mà ngó lơ.
Bác tài xế Taxi.
Bác tài xế Taxi.
Ể... Hình như trên đường có cái gì đó... Giờ này trễ rồi, đáng lẽ mọi người phải đi ngủ chứ, sao lại bu đông ở giữa đường thế này.
Bác tài xế vừa dứt lời, Dương Hạ Vũ nhìn vào màn hình điện thoại, nó hiện lên vị trí của Diệp Kim Thư chỉ cách đây khoản vài bước chân.
Cậu lo lắng, liền mở cửa xe mà chạy ra đằng trước xem, mặc kệ trời mưa thế nào.
Cậu chen lấn hàng người bu đông, cố len vào trung tâm.
Rồi... Một cảnh tượng kinh khủng đập thẳng trước mắt cậu...
Dương Hạ Vũ (Thật)
Dương Hạ Vũ (Thật)
K... Kim... Kim Thư...
Dương Hạ Vũ như không tin vào mắt mình, khuôn mặt tái xanh, mắt trợn lên sợ hãi...
[...]
-Hết Chương 3-

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play