Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thanh Xuân Tôi Có Cậu

Chương 1

Chương 1.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học của năm lớp 12.Mẹ cô đã chuẩn bị sẵn sàng bữa sáng cho cô con gái cưng của mình xong thì đi vào phòng cô.

-Nữ ơi dậy đi học đi con.!

Lơ mơ từ trong giấc ngủ,cô ngồi dậy dụi dụi mắt.Giọng còn ngáy ngủ đáp.

-Dạ.

-Vệ sinh thay đồ rồi ra ăn sáng mẹ chuẩn bị hết rồi.

-Dạ.

Mười phút sau, cô ngồi ở bàn ăn sáng cùng ba mẹ. Miệng nhai nhoàm nhoàng,hưng phấn khen.

-Đồ ăn ngon quá,mẹ đúng là số một.

Mẹ cô nghe con khen thì vui trong lòng nhưng vẫn giả vờ nói.

-Dẻo miệng.

-Ơ con nói thật mà đúng không ba,mẹ là số 1 phải không?

Đối với câu hỏi của cô ba cô cười khà khà gật gật.

-Phải!Mẹ con là số 1 mà.

Mẹ cô mới sáng ra đã được cha con cô dỗ ngọt liền vui vẻ ra mặt,miệng cười không ngớt.

-À con gái này.

-Dạ.

Miệng cô vẫn nhai đồ ăn,ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

-Từ hôm nay cho đến hết tuần ba mẹ sẽ làm ca đêm.Con tự chăm sóc mình nha.

-Dạ con biết rồi.Ăn tối xong ngủ một giấc,sáng dậy sớm đi học trưa về là có ba mẹ ở nhà rồi.

Vì đây cũng không phải là lần đầu ba mẹ cô làm đêm nên cô đã sớm quen rồi.

Mà hai người họ giống như là vợ chồng son thuở ban đầu,mặn nồng vô cùng, họ làm chung một công ty,làm cùng thời gian với nhau,đưa đón nhau đi về,vô cùng tính tứ.

Cô là con một trong nhà,kể ra cô cũng muốn có em trai em gái để chơi đùa lắm chứ nhưng ngặt nỗi kể từ lúc ba nhìn thấy mẹ đau đớn sinh cô ra là từ đó ba không muốn mẹ phải chịu đau đớn thêm lần nào nữa.Ba cô thật đúng là một người chồng tuyệt vời mà.Ba không cần đẻ con trai nối dõi tông đường đồ gì này kia,ba đơn giản chỉ là không muốn vợ con mình phải chịu đau đớn khổ sở.Từ lúc cô bắt đầu biết nhận thức thì cô chưa bao giờ nghe to tiếng cãi nhau của ba mẹ cả,lúc nào cũng thấy họ rất tình cảm,quan tâm chăm sóc thấu hiểu lẫn nhau.

Giống như lúc này,trước mặt cô mà họ cũng không e ngại đút cho nhau ăn,khiến cô nhìn họ với ánh mắt ganh tị.

-Ba mẹ có thể ở trước mặt con bớt tình tứ lại không. Con không thể nhìn nổi nữa.

Cô vừa nói vừa đưa cánh tay nổi đầy da gà ra trước mặt họ,còn vờ rùng mình thêm một cái.

Đối với thái độ này của cô thì hai người họ lại cười rất phấn khích như đang trêu cô.

-Nữ ơi đi học.

Tiếng cậu bạn thân vang vảng bên ngoài,cô uống ly nước cam rồi la lên.

-Ra liền.

Cô tạm biệt ba mẹ còn không quên dặn dò họ.

-Đi làm chú ý ăn toàn nha ba mẹ.

-Ừ con đi học vui vẻ.

-Dạ.

Ngồi trên chiếc xe đạp,cô vui vẻ hát ca cảm thấy không khí ngày đầu năm học rất vui tươi và háo hức.

Thấy cô hát hò này kia cậu bạn phía trước lên tiếng.

-Hôm nay vui vẻ nhỉ.

-Tớ lúc nào chả vui.

-Ừ nhưng tớ không vui nổi.

-Sao vậy?

Cô nét mặt ngây thơ nhìn vào tấm lưng đầy mồ hôi của cậu bạn,vẫn không hiểu tại sao bạn mình mới đầu năm học đã không vui.

- Cậu không biết thật sao?.

-Thật mà tớ không biết.

- Cậu nặng lắm đó cô bé,tớ đạp sắp không nổi nữa rồi đây huhu.

Cô lúc này mới gật đầu hiểu ra liền vui vẻ thêm chân vào bàn đạp.

-Haha nãy giờ tớ không để ý,xin lỗi Nam Thần Kinh nhá.

- Này,không được gọi tớ là Nam Thần Kinh. Gọi Nam Thần thôi.

- Không thích.

-Thế tớ gọi cậu là Nghiệt Nữ nhá.

-Không chịu đâu.

-Vậy được rồi gọi tên nhau.Cậu gọi tớ sao tớ sẽ căn cứ theo đó mà gọi lại.Ok?

-...

- Này trả lời đi chứ.

Cô im lặng vờ giận hờn,tính rút chân lại cho cậu ta đạp xe một mình nhưng cũng không nỡ.

-Giận rồi sao?

Cậu thấy cô im lặng hồi lâu thì lại hỏi.Cô biễu môi xem thường.

Tới trường cô xuống xe không nói lời nào bỏ lại cậu mà đi thẳng lên lớp.

Cậu bạn này đang ngơ ngác không thể hiểu tâm tư con gái được.Thở dài lắc đầu dắt xe đến nhà xe rồi về lớp của mình.

Cô là Trần Mộng Nguyệt Nữ,nữ sinh lớp 12.Chỉ cao 1m55 nhưng sao đáng yêu chứ không dịu dàng.Tính cách năng động, tinh nghịch, trong sáng,khuôn mặt không xinh nhưng lại có phần dễ thương.Học thì không giỏi lắm nhưng cũng không đến mức tệ,ừ nói chung đủ lên lớp.Gia đình bình thường, cha mẹ đều làm ở một công ty Giày da nên đi làm từ rất sớm,có khi thì làm buổi tối nên cô cũng tự chăm sóc bản thân mình không phụ thuộc vào cha mẹ quá nhiều.

Cậu là Dương Trung Nam, cũng học cùng trường với cô nhưng lại khác lớp.Vì khi lên cấp ba trường sẽ xếp những học sinh điểm cao vào lớp chọn.Và không ngoài dự đoán của các bạn cậu ấy học rất giỏi,lại thêm vẻ bề ngoài cao ráo điển trai lại có tính cách hòa đồng hay giúp đỡ người khác nên được các bạn nữ mê trai đặt cho cái tên là "Nam Thần " nhưng đối với cô lại thành "Nam Thần Kinh ".Gia đình khá giả,cha mẹ đều là công chức nhà nước nên con đường sau này vô cùng sáng lạng.

Chương 2

Chương 2.

Tan học,cậu ngồi trên xe đạp đứng chờ cô ở cổng.Ánh nắng chói chang khiến mặt cậu nóng bức đỏ bừng,thấy bóng dáng lùn lùn như con vịt của cô đi ra chân mày cậu không ngừng giật giật.

Cô là ninja hả,cái gì mà bao trùm từ trên xuống dưới,cả đôi mắt cũng có cặp kính nữa.Thật không thể tin nỗi con gái mà,trời nóng như này mà vẫn có thể mặc một đống đồ lên người.

Khâm phục!

Thấy cậu chờ cô liền chạy nhanh ra,sự giận dỗi lúc sáng cũng chẳng buồn nhớ đến.

-Đi thôi, nắng quá.

Cô ngồi lên xe thì liền hối thúc.

-Khoan khoan.

-Sao nữa!

-Mang khẩu trang vào.

- Không cần đâu.

Cậu né tránh không chịu mang cái thứ ấy được.Là con trai dù phải đen cái mặt cũng nhất định không đeo khẩu trang.

Cô thấy cậu cứ nhất quyết không đeo thì liền nhăn mặt.

-Đeo vào,nhanh.

-Không mà.

-Muốn ăn vả không.?

Nhìn bàn tay cô dơ lên uy hiếp, cậu liền thở dài đeo nó vào rồi cả hai chở nhau về.

Về đến nhà, cả hai như bị cái nóng bức rút trọn sinh khí,mệt lả mồ hôi nhễ nhại.Cô lếch thân vào nhà vớ lấy chai nước uống ừng ực, rồi thoát y hết tất cả quần áo trên người nằm xuống giường mà thở.

Nam nhìn mặt mình trong gương,đỏ ửng nóng rát chỉ trừ mỗi nơi có đeo cái khẩu trang, cầm cái khẩu trang trên tay miệng bất giác mỉm cười, nhớ đến người bắt mình đeo nó.

Ba mẹ cô đều đã đi làm từ lúc 5h chiều.Cô một mình thì cảm thấy buồn chán vô cùng nên chạy sang nhà cậu bạn chơi.

Tiếng chuông vang lên,mẹ Nam ra mở cửa, nhìn thấy cô liền tươi cười.

-Nữ vào nhà đi cháu,ăn cơm chưa?

-Dạ rồi ạ!.

Nhà cô với nhà Nam sát vách nên hai gia đình cũng thân thiết, nhà Nam thì có điều kiện hơn nhà cô rất nhiều nhưng ba mẹ Nam không vì thế mà kiêu ngạo, khinh người ngược lại họ rất đàng hoàng tử tế và hiền hậu.

-Thôi qua rồi thì vào ăn thêm cho vui với gia đình bác cũng được.

Ba Nam thấy cô thì cũng liền cười nói.

-Vậy cháu không từ chối hihi.

Ba mẹ Nam đẻ đúng hai người con trai thì mẹ Nam không thể đẻ nữa,họ rất thích có một người con gái nên xem cô như con gái trong nhà mà đối xử.

Cô giúp mẹ Nam dọn đồ ăn lên bàn xong thì đảm nhiệm lên gọi hai ông giời kia xuống ăn.

Cô chạy lên lầu dùng cái miệng rộng của cô như loa thông báo.

-Ăn cơm thôi.

Đúng là có tác dụng, hai cánh cửa phòng liền lập tức mở ra.

-Nữ à.Em không sợ sẽ ế sao?

Anh trai Nam là Dương Trung Kiên khiếp sợ cái giọng của cô nên liền trêu.

Cô chu miệng,cãi lại.

-Anh Kiên,em mà ế thì em sẽ phá hỏng đám cưới của anh.

-Haizz anh sợ em rồi.Đi ăn cơm.

Kiên đi đến khoác vai cô cùng đi xuống lầu,hai người họ vô tư nói chuyện cứ như là anh em ruột.Còn Nam thì lững thững đi sau nhìn họ mà không khỏi lắc đầu, như hai đứa con nít.

Trong bàn ăn mọi người đều nói chuyện với nhau rất vui vẻ.Các món ăn thì ngon và vô cùng phong phú khiến cô không ngưng được mà ăn rất nhiều.

Nam thấy thế liền trêu.

-Nữ cậu sắp thành heo rồi đấy.

Cô chưa kịp nói gì đã nghe một tiếng “Ui da" đau đớn phát ra từ miệng cậu ta.

Cô thì ngơ người nhìn cậu ta ôm đầu,rồi bật cười không thôi.Người nhà họ Dương thật là vui mà,sau câu nói của cậu ta thì ba mẹ và anh của cậu đều cho cậu một cái gõ vào đầu.

-Ăn đi con gái.

Bác trai cười đưa tay ý bảo cô tiếp tục ăn.Bác gái cùng anh trai cậu cũng nhìn cô cười hiền dịu nhưng khi quay sang Nam thì ánh mắt đanh lại.

Bác trai nói.

-Con mà còn nói con gái nhà người ta như thế thì chết với ba đấy.

Anh trai cũng phụ họa.

- Đúng rồi cho nghỉ ăn cơm luôn mới chừa.

Mẹ cậu cũng hùa vào.

- Đúng đấy sao có thể nói con gái nhà người ta như heo.Thật không thể chấp nhận mà.

Nam ngơ ngác nhìn mọi người, cái tình hình gì đang diễn ra thế này.Cậu có phải thật sự là con của họ không đấy,liệu có nhầm lẫn con cái gì không?

Nhưng sự thật là cậu đúng là con mà mẹ cậu sinh ra,tại sao lại bị ăn ba cái cốc như thế này huhu.

Còn cái con bạn thân lại vênh váo nhìn cậu,mặt vô cùng ngạo mạn khiến cậu tức chết mà.

-Ba mẹ con hôm nay có đi làm không?

Mẹ Nam hỏi cô.

-Dạ có, tuần này ba mẹ con làm ca tối.

-Ồ vậy thì tối sang nhà bác ăn cơm cho vui nè.Ở lại ngủ cũng được.

Cô cười hì hì đáp.

-Dạ con qua ăn là được rồi.Con ngủ ở nhà con ạ.

- Con gái ở nhà một mình ban đêm nguy hiểm lắm,qua ở nhà bác đi,an toàn hơn.

-Dạ không sao đâu ạ.Con ở cũng quen rồi mà.

-Ừm tối mà có gì nguy hiểm thì gọi qua nhà bác liền nhé.

-Dạ con biết rồi hihi.

Sau bữa tối,cô cùng ba mẹ Nam ngồi xem tivi để việc dọn dẹp và rửa chén lại cho anh em Nam.Gia đình này thật đúng là đáng mơ ước mà.

Chương 3

Tiếng chuông báo thức kêu vang căn phòng, cô bật người ngồi dậy,ngáp dài một cái,xoay xoay cái cổ xong thì đứng dậy gấp chăn mền rồi đi vệ sinh cá nhân.

Chuẩn bị sẵn sàng cô nhìn lại đồng hồ,cô nhếch miệng cười tự đắc.

-Xời 6h đúng. Mầy đỉnh quá Nữ ơi.

Cô tung tăng xuống phòng khách ngồi nhàn nhã lướt điện thoại.Điện thoại chợt rung lên làm cô giật mình suýt chút nữa đánh rơi nó xuống đất.

-Gì đấy ?

" Cậu dậy chưa?"

Giọng nam trong điện thoại thật ấm áp,tim cô bất chợt đập khác lạ nhưng cô liền trấn tĩnh bản thân.

-Tớ dậy rồi.Sao đấy!

"Qua nhà tớ ăn sáng xong mình đi học luôn.Mẹ tớ chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ cậu qua thôi đấy."

-Ờ ờ tớ qua ngay.

Cô đứng dậy cất điện thoại vào cặp xong khóa cửa rồi chạy sang nhà Nam.Chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra.

-Vào nhà đi Nữ.

Anh Kiên vừa cửa nở nụ cười như hoa mùa xuân với tôi,tôi cũng cười đáp.

-Sao anh Kiên biết em qua mà mở cửa nhanh vậy.?Em còn chưa kịp gõ nữa.

-Đỉnh nó thế đấy em.Vào đi cả nhà chờ em kìa.

-Dạ!

Cô cởi giày rồi đi vào trong.Đúng như cả Năm và anh Kiên nói cả hai bác đang ngồi chờ một mình cô qua.

-Dạ con chào hai bác.

Cả hai bác cười tít mắt khi thấy cô.

-Nào ngồi đi con.

Bác gái vỗ vào chiếc ghế bên cạnh,cô cũng không ngại gì nữa mà ngồi vào,đồ ăn có sẵn cho từng người hết rồi.Cả nhà vừa ăn vừa nói rộn ràng. Bác gái nhìn sang hỏi cô

-Tối qua có ngủ ngon không con.

-Dạ ngon ạ.

-Giỏi thế nhỉ.Thấy mấy đứa con gái khác ngủ một mình sợ ma rồi sợ chuột sợ gián các thứ mà con thì chả sợ gì cả.

-Hihi lâu thì nó cũng quen thôi bác ạ! Tối qua hai bác ngủ ngon chứ ạ!

-Hai bác đêm nào cũng ngon giấc cả.Haha.Đầu hôm thì còn lo lắng này kia chứ vào giấc rồi là quên cả trời đất.

Bác trai nói xong thì cười khà khà, bác ấy lớn hơn ba tôi vài tuổi nhưng trông vẫn còn trẻ trung và phong độ lắm,bác gái thì sắc nước hương trời thành sinh hai anh em đẹp trai má ôi luôn á.Mê mẩn.

Ăn uống xong đã 6h30,cả hai chúng tôi đi học còn hai bác và anh Kiên cũng chuẩn bị đi làm.

- Này cậu lấy xe đạp nhanh lên,sao nay lề mề thế,trễ học bây giờ.

- Yên tâm đi cô gái,có Nam ở đây cậu không lo bị trễ học đâu.

Cô khoanh tay lại liếc đôi mắt lên xuống nhìn thằng đang đứng trước mặt nổ banh trời,ánh mắt khinh bỉ nói.

-Tôi cho cậu đạp lòi cơm luôn,không phụ đâu nhé!

- Này tớ đây là cho cậu đi nhờ xe đấy.Lộn xộn đi bộ à nghen.

- Cậu nói gì cơ.Đi bộ á.Bổn tiểu thư về nhà lấy xe đạp tự đi nhé.Giận.

Cô làm mặt dỗi dậm chân bước về nhà mình,nghĩ chuyến này đạp xe giảm cân cũng được không thèm chơi với tên kia nữa.

Nhưng chỉ mới bước được một bước đã bị kéo giật ngược về phía sau.

Cô giận dữ quay lại định quát cậu ta cho đã, nhưng không ngờ lời chưa kịp nói ra đã đành vứt xuống.

Mặt Nam tỏ vẻ đầy tội lỗi và ăn năn,bàn tay cậu nắm cổ tay cô vẫn chưa buông.

-Tớ xin lỗi, từ giờ tớ sẽ không nói thế nữa đâu.Để tớ chở cậu đi.

Thấy cậu thành tâm ăn năn hối cải như vậy cô cũng không giận dai, chẳng qua từ đầu giả vờ giận vu vơ cho có không khí xíu ai ngờ cậu ta lại như vậy.

-Thôi được rồi tớ tha lỗi cho cậu đấy.Lần sau có nữa giận thật đấy.

-Ừ...Tớ có một bất ngờ nè.

-Gì vậy?

Cậu chạy vào trong sân,không biết làm gì sai bụi cây,cô thì sốt ruột nhìn đồng hồ điện thoại,má ơi 40 rồi đấy,cậu ta hôm nay bị sao thế không biết.

-Tèn ten...Ngạc nhiên chưa.

-Woa. Quá tuyệt.

Trước mắt cô là con xe máy điện mới tinh,màu xanh dương tươi tắn.Thì ra là vì có em nó nên cậu ta mới nhàn nhã vậy.

-Lên xe.

Cậu hùng dũng hô to,cô vui vẻ nhảy lên miệng cười toe toét.

Chiếc xe chạy bon bon trên đường, hôm nay trời sao mà mát mẻ đến thế,sao mà nhẹ nhàng đến thế,sao mà khỏe đến thế.Hên thật sự chứ nếu mà lúc nãy cậu không níu cô lại chắc giờ cô đang gồng mình đạp chiếc xe đạp đến trường quá.

- Cậu mua nó lúc nào thế Nam?

-Chiều hôm qua.

-Sao không rủ tớ đi với.

-Tớ muốn cho cậu bất ngờ mà.

-Haha đúng là bất ngờ thật.Sao tự dưng lại mua nó vậy.

-Haizz tớ cũng không tính mua đâu,có mua cũng mua mấy năm trước chứ giờ cũng lớp 12 mua làm gì,lên đại học sợ cũng không dùng đến nó.

-Ừ đúng rồi!

- Nhưng mà vì hôm qua,tớ như muốn đột quỵ khi về tới nhà,tớ nhận ra tớ đã già không còn sức để còng lưng đạp xe đón đưa cậu nữa rồi.Cho nên quyết định tậu em nó về.

-Hihi thế ra cậu không thể bỏ tớ à.

Mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng, còn cô bé ngoài sau vẫn nói mấy lời chọc cậu.Phải chăng cậu đã quen với việc có cô bé rắc rối này bên cạnh,thích được đưa đón cô ấy mỗi ngày.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play