Trong sảnh khách sạn sa hoa, tiệc liên hôn đặc biệt của Vương gia và Trương gia cũng như mốc đánh dấu sự chấm dứt chiến tranh lạnh lâu năm giữa hai ông lớn trong giới kinh doanh được diễn ra. Không cần dùng não cũng biết đám cưới này lớn tới cỡ nào, nhà hàng nổi tiếng nhất nước, đầu bếp tầm cỡ thế giới mời từ Ý sang, cách bày trí độc quyền,... tất cả đều nói lên sự sa hoa vung tiền không tiếc tay của họ. Đơn giản thôi, cô là truyền nhân kế thừa sản nghiệp của Vương thị, anh là con rồng đứng đầu Châu Á lĩnh vực kinh doanh. Thù oán diễn ra từ đời ông, tới đời cháu vì bảo toàn địa vị đành hoà giải. Liệu nam nữ chính trong bữa tiệc có vui nổi không?
Tại căn phòng rộng lớn khác, không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng khóc bị thương. Vương Hào Ngọc cầm bó hoa trên tay, nước mắt lăn dài làm nhoè đi lớp trang điểm cầu kì. Người đàn ông đó cô yêu thầm bao năm nay, muốn một lần được tay trong tay tiến vào lễ đường nhưng không phải như vậy. Làm thế thân cho chị gái, cưới anh rể thay chị gái, đây là điều một con người có thể làm sao?
Bà Vương ngồi xuống kế bên cô, dang đôi tay ấm áp ôm Hào Ngọc vào lòng:
"Mẹ biết con rất đau khổ. Chị gái con cũng chẳng khác con là mấy. Bảo nó kết hôn với người nó không yêu, nó tuyệt đối kháng cự. Nhưng thằng bé đó là người con yêu. Trên đời này còn gì hạnh phúc hơn được cưới người bản thân yêu chứ?"
Cô ngước đôi mắt bi khuất nhìn bà:
"Cưới anh rể, con... con cũng không muốn. Nhỡ đâu người anh ấy yêu là chị thì sao?"
Bà nhẹ lau những giọt nước mắt nóng hổi của cô:
"Bên nhau lâu ngày, ắt sẽ có tình cảm. Chị gái con còn phải gánh vác cả sản nghiệp Vương gia, hiện tại hay tương lai, kết hôn với Trương gia đều có hại."
Vương Hào Ngọc đã hiểu rõ mọi thứ. Từ nhỏ tới lớn, cô như thế thân của chị gái, chị từ chối cái gì thì cô phải nhận cái đó, chị cô ghét cái gì thì cô bắt buộc phải vơ nó về bên mình. Đến cả hạnh phúc cả đời, cô cũng khó thể đường đường chính chính lấy được, chỉ có thể núp dưới danh nghĩa chị gái...
Tại góc khuất khác, người đàn ông mặc âu phục trắng tôn lên vóc người hoàn mĩ, toàn thân toả ra luồng khí lạnh chết người. Ngón tay thon dài để hờ trên sống mũi cao, môi mỏng nhếch một đường cười khêu gợi đem theo vài phần khinh thường:
"Trò chơi trốn tìm tới giờ em vẫn muốn chơi? Được thôi, để xem tôi bắt em về thế nào."
Trương Hạo Minh đứng dậy, chỉnh lại âu phục, bước nhanh khỏi phòng tổng thống. Người phụ nữ hắn muốn có, ngang nhiên bỏ trốn trong hôn lễ, đã thế còn đưa đứa em gái ra làm hình nhân thế mạng. Gan cô đúng thật quá to rồi.
"Ắt xì..."
Vương Hào Oánh run rẩy co ro người trên chiếc ghế đá, dưới chân lá phong rụng trải vàng đường đá. Canada mùa thu lạnh quá, người chịu lạnh kém như cô quả thực vô cùng ghét. Hào Oánh mở điện thoại, thấy hình ảnh em gái lộng lẫy diễm lệ trong bộ váy cưới cô thiết kế riêng.
"Hào Ngọc, chúc em hạnh phúc. Xin lỗi vì đã không nói trước cho em biết sự thật."
"Gemma, cô muốn ngồi đó tới khi nào? Còn không mau chuẩn bị hành lí bay về Trung Quốc."
Anh bạn ngoại quốc Robert lúc nào cũng càu nhàu sự đủng đỉnh sợ nước không ngập đầu của cô. Anh ta sở hữu đôi mắt màu hổ phách cương nghị, gương mặt trắng, vóc người cân xứng. Nhưng khi ông trời cho anh ta vẻ đẹp lại quên đưa hướng dẫn sử dụng thì Robert như tên ngốc khó ưa.
Hào Oánh vịn tay hắn đứng dậy, ngồi ngắm lá phong lâu quá, chân tê lúc nào cô cũng không hay. Cô thở ra làn khó ấm:
"Chuyến công tác này dài quá. Về nước tôi sẽ ngủ một giấc nguyên ngày luôn."
Anh ta ngao ngán lắc đầu:
"Tiếp xúc lâu tôi mới phát hiện ra vẻ cao quý trước kia của cô chỉ là vỏ bọc."
Cô búng tay trước mặt hắn:
"Cậu có phước lắm mới được thấy bộ mặt thật của tôi đấy."
...----------------...
Cô dâu xinh đẹp khoác tay bố bước vào lễ đường. Thoạt đầu Trương gia ai nấy đều ngạc nhiên, lúc sau đành tặc lưỡi ngầm hiểu. Vương Hào Ngọc kể ra còn xinh hơn chị gái, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ vô lo vô nghĩ ấy đã khiến bao chàng trai phải đổ gục. Trời sinh đôi mắt to long lanh đầy tỉnh cảm, thân hình nhỏ nhắn ai nhìn cũng đều muốn che chở.
Cô tiến tới bên anh, nhẹ giọng hỏi:
"Anh có thất vọng không?"
Trương Hạo Minh nổi tiếng là kẻ cao ngạo khó gần, anh chỉ đứng cạnh cô nhàn nhạt trả lời:
"Không ngoài dự tính."
Biết trước Hào Oánh đào hôn mà anh vẫn bình chân như vại, thản nhiên tiếp nhận cô. Có khi nào giống lời chị gái nói, anh cũng yêu cô?
Nhìn thấu tâm tư rẻ tiền của cô, anh chán ghét liếc bộ lễ phục:
"Cô đang sỉ nhục chiếc váy khi mặc nó."
Nghe tới đây lòng tự ti tận đáy lòng dâng trào, cô cúi thấp mặt. Không ngờ với anh, cô tầm thường tới vậy. Chị gái để lại cho cô hạnh phúc hay khô đau đây?
Biệt thự Trương gia rộng lớn với khuôn viên nhà chính 3 tầng màu trắng, xung quanh vườn nhỏ trang trí rất hài hòa trang nhã. Phòng cô được sắp xếp riêng biệt với anh. Phòng anh ở phía đông tầng ba, tầm nhìn thoáng đãng thì phòng cô ở phía tây tầng 2, phong cảnh bị che khuất bởi tán cây ngân hạnh.
Vương Hào Ngọc trút bỏ bộ váy nặng nề trên người cùng lớp trang điểm dày cộp. Cô vốn là người thích sự tự do thoải mái, quần áo mặc ở nhà luôn rộng thùng thình kiểu dáng oversized. Mái tóc ngắn ngang vai xoăn lọn sóng nhẹ được cô buộc gọn phía sau. Hào Ngọc nhảy lên giường muốn ngủ một giấc thật dài, ngủ cho quên đi cái mệt mỏi nguyên ngày phải vác bộ mặt cười giả tạo.
Giấc mơ khởi đầu rất đẹp.
Trương Hạo Minh cầm bó hoa cẩm tú cầu cô thích nhất, ánh nắng nhàn nhàn trải dài trên người anh, làn gió thổi tung bay tà váy trắng của cô. Hào Ngọc vui vẻ đón nhận bông hoa, phút giây ấy cô vô cùng hạnh phúc. Anh nắm tay cô, dịu dàng nói:
"Anh sẽ yêu thương em suốt cuộc đời này, Hào Oánh."
Tiếng sét đổ ầm xuống tai cô, đột nghiên vị trí của cô thay bằng chị gái còn cô bị đá văng ra xa. Bông hoa cẩm tú cầu trên tay cô cũng biến mất theo. Cô sợ hãi gọi to tên anh:
"Hạo Minh,Hạo Minh..."
Vương Hào Ngọc sợ hãi bật dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi. Sau khi đã định thần cô mới thở hắt ra.
"Phù, may quá, chỉ là giấc mơ."
Nhưng có khi nào giấc mơ đó là điềm báo xấu không? Chắng không đâu, chị gái cô sẽ không bao giờ cướp anh khỏi tay cô.
Hào Ngọc nghe theo lời mẹ, chạy xuống bếp tự tay nấu bữa tối cho anh. Con đường ngắn nhất tới trái tim đàn ông chính là qua dạ dày. Bốn năm du học bên Anh Quốc, tài năng nấu nướng của cô thăng hạng lên nhiều.
Hơn 7 giờ tối, cô bỏ kỳ tử vào nồi nước thơm phức, vừa tắt bếp cũng là lúc anh về tới nhà. Cô mau chóng sắp đồ ăn lên bàn, nhìn anh đầy mong đợi:
"Em mới làm bữa tối, có canh củ cải trứng ốp la, giò heo om xì dầu, sủi cảo chiên,... Anh ăn thử nhé!"
Anh ngả lưng xuống ghế, thuận tay nới lỏng cà vạt mà không thèm trả lời cô. Hào Ngọc mím mím môi tiến tới tính cất túi cho anh liền bị anh giật lại:
"Đừng động vào."
Cô cúi gằp mặt lùi lại:
"Thế anh tắm rửa rồi xuống ăn cơm."
Anh đứng lên, trên mặt hiện rõ hai chữ khó ở:
"Tôi chưa kí vào tờ hôn ước thế nên cô Vương hãy an phận làm khách trong Trương gia."
Cô buồn bã nhìn theo bóng lưng anh khuất dần sau cầu thang. Đúng vậy, hôm đó sau khi trao nhẫn xong anh liền đi mất, không thèm kí nốt tờ giấy hôn thú. Xét theo luật pháp hiện tại, cô với anh chẳng là gì hết. Nhưng cô tin vào lời mẹ nói, sống chung lâu ngày ắt nảy sinh tình cảm.
Hôm sau, cô cùng anh về nhà chính Trương gia thăm mẹ chồng. Bà là người theo trường phái phong kiến nên rất mực ưa thích người con dâu mới này. Trước kia hay tin con trai phải kết hôn với đại tiểu thư Vương gia, bà còn nhảy dựng lên. Bởi lẽ một con người quá nổi trên thương trường, suốt ngày lo lắng cho sự nghiệp sẽ chẳng bao giờ vun vén được cho gia đình. Còn với Hào Ngọc, cô trong sáng thuần khiến, lại không quá coi trọng địa vị, chỉ làm một nhà thiết kế nội thất nhỏ.
Bà Trương dẫn cô sang góc sân nhỏ bên cạnh hồ nước.
"Tối mai con cùng ta tới bữa tiệc mừng sinh thần Thôi phu nhân."
Cô e dè rụt tay lại:
"Con sợ Hạo Minh không vui. Bọn con trên giấy tờ vẫn chưa là vợ chồng."
Bà thở dài kéo cô ngồi xuống ghế:
"Để ý tới cảm xúc của chồng là điều tốt. Nhưng sợ chồng thì không nên. Sớm muộn gì nó cũng phải kí vào tờ giấy đó. Hơn nữa không chỉ Trương gia, giới truyền thông đều biết con là vợ hợp pháp của Hạo Minh."
Hôn nhân không hạnh phúc liệu có thoải mái? Dĩ nhiên chẳng bao giờ. Ngoài đi làm ra, cô chỉ còn có thể tới ngồi chơi tâm sự với bà Trương mà thôi.
[Chàng Khuê Mộc Lang vẫn luôn tìm theo ý trung nhân tình hạ phàm Bách Hoa
Cớ sao khi đã tương phùng duyên nỡ quên câu hẹn trăm năm chẳng rời]
Nhạc chuông êm dịu vang lên, cô lập tức bắt máy:
"Chị ạ? Chị về nước chưa?"
Ở bên kia, Hào Oánh lắc lắc cái đầu sau ngày dài ngồi máy bay:
"Chị mới xuống sân bay. Thế nào rồi? Anh ta đối xử với em tốt không?"
Cô cắn cắn môi suy nghĩ, nếu nói thật sợ rằng chị ấy lại giận, nói dối chị gái căn bản cô không thể làm nổi.
"Chị mệt thì nghỉ ngơi sớm nhé! Em đang bận nói chuyện với mẹ chồng."
Hào Oánh đứng vững trên thương trường bao năm nay, một câu nói che đạy sơ hở thế lẽ nào dễ dàng tin?
"Thế thôi, khi nào gặp em sau."
Hào Oánh tắt máy, liếc nhìn trợ lí:
"Lịch trình hôm nay có những gì?"
Robert mở iPad ra, lướt lướt vài dòng nói:
"11 giờ trưa hẹn chủ tịch công ty Wenda ăn cơm, 14 giờ có cuộc họp cấp cao, 15 giờ 45 gặp đại diện tập đoàn CP kí kết hợp đồng, 17 giờ 15 phút khảo sát hạng mục thi công 37HX98, 19 giờ có bữa tiệc họp mặt hai bên gia đình Trương_Vương. Lịch trình dày đặc thế này, cô có cần nghỉ ngơi không?"
Hào Oánh đeo kính râm lên, đi nhanh ra xe:
"Về nhà, tôi muốn thay đồ."
Từng nhịp bước dày cao gót mang theo đầy khí chất quý tộc cao sang, dù không làm gì cũng thu hút bao ánh nhìn.
Vương Hào Oánh chọn cho bản thân chiếc đầm xoè nhún hai tầng cổ nhọn. Đầm đỏ không chỉ rực rỡ mà còn mang nét đẹp đầy quyền lực và kiêu sa. Với gam màu đỏ bordeaux thời thượng cùng dáng xòe trẻ trung thướt tha, khí chất hơn người của cô càng nổi bật. Vì trời thu có chút se lạnh về đêm nên tiện tay cô với luôn theo chiếc áo blazer màu beige.
Bên trọng sảnh tiệc nội bộ, chỉ có vài người họ hàng thân thích và người nhà. Cách trang trí tinh tế tỉ mỉ này nhìn sơ qua cô cũng biết là do em gái mình làm. Dù là chị em song sinh, gương mặt rất giống nhau nhưng tính cách trái ngược hoàn toàn. Hào Oánh theo thiết kế thời trang quý phái, sang trọng với màu đỏ thu hút. Còn Hào Ngọc theo thiết kế nội thất trang nhã, nhẹ hàng với sắc trắng trong trẻo.
Thấy chị tới, Hào Ngọc chạy ngay ra, níu níu cánh tay cô:
"Vào thôi, mọi người đang đợi chị đấy."
Hào Ngọc vẫn trung thành với cách mix đồ năng động, cá tính. Áo Len form rộng trắng cùng chân váy dài xếp li đen với đôi Nike Cortez làm nổi bật sự đáng yêu, tinh nghịch vốn có. Nhưng cách ăn mặc này thật không hợp với người giới thượng lưu. Cô bước theo em gái mà miệng vẫn cằn nhằn:
"Em nên chú ý lại trang phục. Trước kia còn ở Vương gia, em thoải mái không ai trách. Giờ đã là vợ người ta, hơn nữa gia thế không phải nhỏ. Mỗi cử chỉ, đi đứng đều bị soi mói. Tốt nhất đừng để cánh báo trí đồn đại lung tung."
Lần nào nghe mắng, Hào Ngọc đều gật đầu hứa sửa sai, chưa đầy 30 giây sau đã quên.
Trong bàn rộng chỉ gồm 6 người, Trương phu nhân, Trương lão gia, Vương phu nhân, Vương Hào Ngọc, Vương Hào Oánh và Trương Hạo Minh. Các món ăn nóng hổi được mang lên khiến cơn đói trong bụng Hào Ngọc kêu réo.
Trương phu nhân cười cười nhìn Hào Oánh đầy "thân thiện":
"Vừa đi công tác về đã làm phiền Vương đại tiểu thư. Chắc giờ cháu vẫn mệt lắm ha."
Bốn chữ "Vương đại tiểu thư" đã đánh dấu ranh giới giữa cô và con trai bà. Cô đâu có ngu tới mức không hiểu được ngụ ý mỉa mai kia chứ. Cũng may hôm đó cô đào hôn, nếu không cuộc sống sau này sẽ vô cùng khổ cực dưới tay bà mẹ chồng kia. Hào Oánh chỉ nhẹ mỉm cười theo đúng khuôn chuẩn xã giao:
"Vì em gái, cháu không mệt."
Mỗi câu, mỗi chữ của giới hào môn thốt ra đều mang ngụ ý sâu xa. Đâu chỉ đơn giản vì bản thân mà còn bởi cả gia tộc đứng sau. Từ nhỏ tới lớn, cô đã được học và chứng kiến sự tàn khốc giới thượng lưu phân tranh. Nếu không có nụ cười xã giao chỉ mang tính tượng trưng cùng bộ óc tư duy nhạy bén thì đã bị vùi từ lâu rồi.
Haizz... tiếc rằng đứa em gái kia quá đơn thuần, nhiều lúc muốn bảo bọc nó cũng khó. Hào Ngọc hồn nhiên như đứa trẻ tiếp lời cô:
"Chị ấy làm việc từ sáng tới tối, bay đi bay về mấy lần còn không mệt, huống gì một bữa tiệc chứ."
Nếu hôm nay mà có người ngoài, đảm bảo hôm sau Hào Ngọc lên hot search vì độ vô cảm với chị gái. Thực chất em gái nói chẳng sai, một chút tiệc bé này nhằm nhò gì.
Được một lúc, Hào Oánh xin phép ra ngoài. Cô ngán ngẩm đứng trên ban công nhà hàng ngắm cảnh. Thành phố về đêm sáng rực, còn sáng hơn cả ánh trăng trên trời. Những ngôi sao lấp lánh cũng chẳng còn nữa, chúng bị mây che kín khuất ánh nhìn . Cô lắc lắc li sâm panh trên tay, chất lỏng vàng trong sóng sánh gợn theo nỗi lòng này. Đẩy người đàn ông đó cho em gái liệu có phải sự lựa chọn đúng đắn? Thông qua bữa tiệc vừa rồi, cô có thể chắc chắn 100% anh chẳng hề yêu em gái. Từng cử chỉ lạnh lùng hờ hững ấy, cô có thể chịu đựng được nhưng với Hào Ngọc lại là con dao trí mạng.
Từ trong góc tối, bóng dáng người đàn ông cao lớn bước ra, đôi con ngươi hẹp dài chứa đựng vô cảm. Anh để một tay vào túi quần, tay còn lại kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở.
"Vương tiểu thư nay có nhã hứng ngắm cảnh sao?"
Giọng nói mang theo sự mỉa mai ấy cô còn xa lạ gì. Hào Oánh xoay người mặt đối mặt với Hạo Minh:
"Thu ngay cái bộ dạng khinh người của anh vào. Trên thương trường tôi với anh ngang hàng đấy."
Anh buông điếu xuống lá xuống, tiến tới gần cô hơn. Anh phải thừa nhận thực lực của cô chẳng kém anh bao nhiêu. Xét về mặt thương trường, cô là đối thủ, xét về gia đình, chắc chắn cô sẽ là vợ anh.
"Thì?"
Thì? Anh có bị ngớ ngẩn không thế? Hào Oánh tiến thêm bước nữa, ngẩng mặt kiên cường. Dù chiều cao có hơi thấp đi, nhưng cái não chưa chắc đã kém nha.
"Thì anh tốt nhất nên tôn trọng tôi. Đừng dùng cái giọng cao cao tại thượng ấy với tôi."
Gió lạnh thổi qua khiến bàn tay cô lạnh buốt. Mặt đối mặt thế này sớm muộn cô cũng sẽ bị đóng băng thôi. Có cái áo khoác cũng quên mang theo, lí trí của cô bay đâu hết rồi?
Trương Hạo Minh biết cô đang lạnh liền nhếch môi thưởng thức:
"Được thôi. Cô có gì chứng minh cô đáng được tôi xem trọng?"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play