...------------------ Chương 2 --------------------...
Khung cảnh hiện lên , cậu thấy ba và mẹ của mình . Chẳng lẽ cậu chưa chết nhưng khung cảnh trước mặt quá đỗi chân thật .
Ba cậu đang ngồi trên bàn , một tay khoác vai mẹ cậu một tay giữ tấm báo , hai người vừa ngồi đọc báo vừa nói cười rôm rả . Khung cảnh khiến cậu cảm thấy trong lòng ấm áp nhưng trái tim lại như bị bóp ghẹt , ứa ra máu .
Vì cậu biết họ đã đi xa rồi .
Mắt hơi cay , cậu mở miệng định gọi nhưng bóng dáng ba mẹ cậu đã trở nên mờ dần :
" Không.....không ba , mẹ , chờ con "
Hình ảnh ba mẹ cậu hoàn toàn biến mất , thay vào đó là một thân ảnh hiện lên , làm cậu vừa ngạc nhiên , vừa có chút sợ hãi .
Là Thiên Kỳ sao cậu ta lại ở đây .
Thiên kỳ tiến lại gần cậu , theo bản năng cậu từ từ lùi lại cho đến khi nhận ra chân mình không thể cử động được nữa .
Cảm thấy cả tinh thần và thể xác bị áp đảo cậu không kìm được mà rơi nước mắt .
Thiên kỳ giơ khẩu súng đã từng bắn cậu lên , cậu nhắm mắt lại nín thở , sau một khoảng thời gian im ắng cậu liền thử mở mắt ra . Cậu mở to mắt , mày nhíu lại :
hắn đang khóc ? Thiên kỳ sao lại khóc .
" Tử Hàm , Tử Hàm , tiểu Hàm ...."
Một giọng nói dịu dàng quen thuộc xen phần sốt ruột vang lên trong không khí khiến mọi thứ xung quanh biến mất , hóa thành một mảng đen kịt . Cậu dần mở mắt , mắt còn khó chịu chưa nhìn rõ được . :
" Tử Hàm con tỉnh rồi , sao vậy , con có đau ở đâu không ? con gặp ác mộng sao ? " .
Đây là giọng nói vừa nãy cậu nghe trong mơ , thật quen thuộc , giống như là ..... mẹ cậu? .
Đúng vậy đây là giọng mẹ cậu mà , chẳng lẽ cậu đang trên thiên đàng .
Cậu dụi mắt vài lần , hình ảnh trước mắt dần hiện rõ .
Trước mặt cậu là một người phụ nữ trông còn khá trẻ , đường nét khuôn mặt thanh thoát , dù biểu cảm chứa đầy sự lo lắng mắt và mũi có chút đỏ song vẫn không thể lấn áp hết sự phúc hậu dịu dàng kia . Chính là mẹ cậu - Cố Tử Lam hồi còn trẻ .
đầu cậu liền " oang " một tiếng , không màng tình cảnh hiện tại ra sao , cậu liền ôm chầm lấy mẹ . Khóc nức nở rồi liên tục gọi lớn
" Mẹ !! , mẹ ơi ....con nhớ mẹ , mẹ ơi , oa..a...a."
Lúc này thấy giọng của mình có chút kỳ lạ , với cả từ bao giờ mẹ cậu lại lớn thế cậu không ôm trọn được .
Nhưng cậu không thèm để tâm mấy cái đó , cũng không cần hình tượng băng lãnh gì gì đó trước kia của cậu nữa .
Ôm mẹ chưa được vài phút bỗng cửa phòng liền bị bật tung , một giọng nói của đàn ông sốt ruột vang lên
" Sao vậy ! có chuyên gì sao ? " .
Tử Hàm giật mình hướng mắt phía tiếng động khi nãy . Dáng người cao lớn , gương mặt tuấn tú cùng đôi lông mày rậm .
Ba , là ba cậu . Ôm mẹ đủ lâu , cậu vội vã hướng phía người đàn ông tên Thẩm Lâm Dương mà lao tới .
vừa rời giường liền hụt chân , cậu suýt lộn nhào xuống dưới đất , may mà có Tử Lam túm lại được , lúc này cậu cũng bình tĩnh lại đôi chút :
Chân cậu ngắn đến vậy sao ? xuống giường cũng suýt ngã !.
Lâm Dương đi đến giúp bà xã của mình nâng Tử Hàm dậy . Đến nơi chưa kịp làm gì , cánh tay của mình đã bị Tử Hàm gắt gao ôm lấy , vừa ôm vừa thút thút :
" Ba ơi , ba , con cũng nhớ ba nữa ..hic ....ba "
Tử Hàm nghĩ :
nếu đây là mộng thì nó cũng quá là đẹp đi .
Lâm Dương bị giọng mũi non nớt của trai làm mềm lòng , định trách mắng chút lại không nỡ . Cuối cùng chỉ nhìn tiểu Hàm của mình mà thở dài :
" Haizzz...con đã hỏng thân rồi có phải ngã từ cây xuống cũng hỏng luôn đầu rồi không ? ".
:" Ba ? " .
Tử Hàm kêu gọi một tiếng chứa đầy sự khó hiểu . : " Haha" Giọng cười khẽ của Tử Lam vang lên :
" Nhìn cho con hai cha con nhà anh mà xem " .
Quay sang hướng Tử Hàm ấn nhẹ trán cậu một cái rồi nói bằng chất giọng dịu dàng bao dung :
" thôi được rồi mới bất tỉnh có hai ngày con có phải mấy năm mới gặp lại bố mẹ đâu , làm sao vậy ? " .
Vừa nói cô vừa vuốt nhẹ đầu Tử Hàm . Tử Hàm bị mẹ nói trúng tim đen trong lòng thầm nghĩ :
đúng vậy cũng đã ba năm rồi . Nhưng cái bất tỉnh hai ngày kia thì cậu không để ý -_-.
Tử Lam nói tiếp : " Thôi chắc con cũng đói rồi để mẹ mang cháo lên cho con " . Tử Hàm liền từ chối :
" không , con không muốn , con muốn ăn cơm " .
Một phần cậu vì lâu đã không được ăn cơm cùng người thân , hai là cậu thật sự cảm thấy có chút đói :
quái lạ mộng mà cũng có cảm giác này sao , với cả giọng mình nghe như mấy đứa con nít thế này '-' ???.
" không được cơ thể con rất yếu khó tiêu hóa cơm , sẽ đau bụng " giọng Lâm Dương ôn tồn nói .
" Đúng vậy , con nghe lời ba đi " Tử Lam tiếp lời phụ họa .
Cậu thật sự bất mãn cúi mắt nói lí nhí bằng giọng buồn rầu nhưng đủ cho cả ba và mẹ cậu nghe thấy :
" Nhưng con chỉ muốn ăn cùng bố mẹ " .
Thấy điệu bộ đáng thương của con trai , hai người Tử Lam và Lâm Dương nhìn nhau , cuối cũng không nhịn được mà nở nụ cười . Tử Lam nói :
" Được được mẹ cho con xuống ngồi cùng bố mẹ nhưng con chỉ được ăn cháo thôi "
Cậu liền gật đầu lia lịa :" nhất định được ạ ".
Cậu định nhảy xuống giường một lần nữa liền bị Lâm Dương thẳng tay cõng lên . :
" A.....ba , thả con xuống , con tự đi được " .
Tử Hàm bất ngờ kêu lên , thầm lòng : Ba mình.... từ bao giờ cõng được người đàn ông 27 tuổi ?? không phải ! . Tử Lam liền cắt ngang suy nghĩ của cậu nói :
" đừng quậy chân con lâu không hoạt động giờ khó đi vững ".
:" Vâng " .
Tử Hàm đáp lại rồi quay về dòng suy nghĩ của mình :
Nếu bố mẹ trẻ như vậy , tức là cậu đã trở lại mang hình dáng thời còn bé ! :
"Được rồi con ngồi ở đây "
trong lúc cậu nghũ ngợi thì đã được ba cho ngồi lên ghế mất rồi .Cậu thở dài trong lòng :
Thôi vậy , dù sao đây cũng chỉ là mộng , nhìn thấy ba mẹ chân thật như vậy khiến cậu thật sự ấm lòng , thầm cảm ơn ông trời mà cắm mặt vào ăn cháo:
" ngon quá" :
" Ăn từ từ thôi " Nhìn thấy con trai mình tỉnh dậy mà vẫn bình an , họ không khỏi mừng rỡ .
một lúc sau , cậu ăn xong thấy người lại có chút uể oải :
Cái cơ thể này thật sự giống hệt cậu hồi bé , yếu chết đi được .
Lâm Dương đã vào phòng làm việc , thấy con trai mình đã mệt , Tử Lam nhẹ nhàng xoa đầu con trai mình nói :
" Mệt rồi phải không , mẹ dẫn con lên phòng nhé " Tử Hàm không còn sức liền gật đầu đáp lại mẹ , để mẹ dìu lên phòng .
Sau một hồi đắp chăn cẩn thận , Tử Lam hôn nhẹ một cái lên chiếc trán nhỏ của Tử Hàm chúc cậu ngủ ngon . Không hiểu sao lúc này cậu bỗng có chút xúc động nói nhỏ :
" Mẹ , con yêu mẹ " .
Dù vậy nhưng Tử Lam vẫn nghe thấy cô không nói gì mà nhẹ nhàng ra khỏi phòng đóng cửa .
Cậu không ngủ được hay nói đúng hơn là cậu không dám ngủ , cậu sợ khi qua giấc mộng đẹp này mọi thứ sẽ biến mất , cậu sẽ thật sự chết nhưng chỉ vì cậu gặp lại được bố mẹ mà giờ cậu lại lưu luyến không dứt .
Cuối cùng vì không chống lại cơn buồn ngủ mà thiếp đi , cầu mong ngày mai vẫn được nhìn thấy bố mẹ của mình.....
...________________ Hết chương 2_______________...
Tử Hàm :" Tôi 27 tuổi rồi viết cái kiểu gì như đứa trẻ lên 3 vậy " :Đ??.
Thiên Tinh Tử : Thì anh cũng phải vào vai cho hợp chứ :"> với cả cũng đáng yêu mà . ( biện minh)
Thiên kỳ :" Đúng vậy "
Tử Hàm :"........?."( đúng cái quái gì )
Thiên kỳ :" Tác giả viết kiểu gì vậy "
Tử Hàm :" Đún......" ( Đúng vậy )
Thiên kỳ :" Tại sao chương này anh ấy dễ thương vậy mà không có mặt của tôi ?" :"(((
Tử Hàm :"......."
Thiên Tinh Tử :......
____________________________________________
Thiên Tinh Tử :Ò.....lần sau sẽ rút kinh
nghiệm
...------------------- Chương 3 -------------------...
" RENG...RENG...RENG.."
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên không ngừng . tiểu Tử Hàm nhíu mày , vẻ mặt giấc ngủ bị làm phiền , từ từ mở mắt ra .
Khung cảnh dần hiện rõ cậu thấy họa tiết trần nhà cầu kì quen thuộc , phải rồi hôm qua .
Mọi ký ức trở về như sóng thủy triều , cậu đã chết rồi cơ mà , bị chính tay Thiên Kỳ giết chết !!! vậy ở đây là ..... Trong lúc suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu thì đồng hồ vẫn reo không ngừng reo .
" Cốc cốc cốc " .
Bỗng tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên đánh tan suy nghĩ của cậu hiện tại , tiếp sau đó một giọng nói hơi khàn vang lên từ phía ngoài cánh cửa căn phòng :
" tiểu thiếu gia cậu dậy chưa " .
Cậu liền phản ứng " À à dậy rồi ! " Cậu vừa trả lời định vươn tay tắt báo thức nhưng không tới ?
Hết cách cậu đành phải nhảy xuống giường để tắt cái báo thức chết tiệt kia .
" Rầm " cậu ngã mất rồi .
Ngoài cửa , vừa nghe âm thanh lớn kia . Ông liền đẩy cửa xông vào . Thấy tiểu thiếu gia của mình đầu cắm xuống sàn hai chân vẫn còn vắt chết giường , liền cuống cuồng đỡ Tử Hàm dậy , tay xoa đầu và mặt cậu , luôn miệng hỏi :
" Ai da tiểu thiếu gia thấy chóng mặt sao , không khỏe chỗ nào ư , hay để lão gọi bác sĩ cho thiếu gia nhé " .
Sau cú ngã Tử Hàm vẫn có chút choáng cậu đẩy tay ông ra nói " Không sao , không sao " .
Mặt ông vẫn còn chút lo lắng nhưng thấy tiểu thiếu gia nhà mình vẫn nói được liền thở phào nhẹ nhõm , vươn tay tắt chiếc đồng hồ .
Người trước mặt cậu tóc đã bạc gần hết , khuân mặt đã có vài điểm đồi mồi nhạt . Lúc này Tử Hàm nhìn lão có chút không tin , gọi :
" Bác Tần ? " .
Bác Tần quay sang nhìn Tử Hàm hỏi " Sao vậy tiểu thiếu gia ? " . :" không có gì " :
chỉ là gặp lại được bác cũng thật tốt .
Bác Tần thở dài nói : " Haizzz lâu rồi lão không thấy cậu ngủ ngon như vậy , không lỡ đánh thức . Ba mẹ cậu ăn sáng đi làm hết rồi , cậu cũng xuống ăn chút gì đi " .
:" À ừ lát cháu sẽ xuống , bác xuống trước đi " cậu đáp .
Tần Lăng hơi bất ngờ :" Tiểu thiếu gia cậu không cần tôi thay quần áo cho cậu ư ?" .
Tử Hàm nhận ra gì đó rồi đáp lại :" Không cần hôm nay cháu tự làm được " .
Thấy tiểu Tử Hàm hôm nay hơi kì lạ ông vẫn nhìn cậu như dò hỏi bằng mắt :
cậu không cần lão giúp thật ư .
Thấy vậy Tử Hàm đáp lại một lần nữa bằng giọng nói trẻ con non nớt nhưng chứa đầy sự uy tín , đúng vậy là uy tín đó :
" Bác Tần bác yên tâm " .
Nghe vậy ông mới ra khỏi phòng đóng cửa lại .
Lúc này cậu mới thả phào , rồi đi xuống giường , đúng hơn là tuột từ từ xuống .
Chiếc giường này đâu có cao lắm đâu nhưng nhìn lại nó cũng phải đến nửa người cậu .
Đúng rồi , hồi nhỏ là bố mẹ muốn mua giường cỡ trẻ con cho cậu nhưng mẹ cậu nói đùa , bảo :
Sau này lớn lên rồi sẽ không nằm vừa giường nữa , cậu nghe lại tưởng thật nhất định phải mua giường lớn .
Đến lúc lớn mới nhận ra hóa ra cậu bị mẹ lừa vì nếu giường nhỏ nằm không vừa thì chỉ cần đổi cái khác thôi mà ! .
Nghĩ lại thấy mình hồi nhỏ dễ dụ thật . Cậu đi vào nhà tắm để đánh răng rửa mặt , đúng như cậu nghĩ cái gương cao quá , cậu phải vươn người lên mới lấy được chiếc bàn chải .
Sau vài phút vật lộn với công việc vệ sinh cá nhân , Tử Hàm đi đến chiếc tủ quần áo của mình , mở cánh cửa tủ còn to gấp ba lần hình thể của cậu ra .
Bên trong rất rộng nhưng hơn hai phần ba là áo sơ mi và quần tối màu , còn những quần áo còn lại cũng chỉ có mấy chiếc áo phông cùng mấy cái quần lửng không quá màu mè . Cậu nghĩ :
dù sao cũng ở nhà , cậu liền vớ đại chiếc áo phông màu lam tràm nhạt với chiếc quần lửng dài vừa đến đầu gối , mặc rồi chạy ra chiếc gương lớn góc phòng .
Hình ảnh phản chiếu trong gương là một bé trai tầm mười tuổi , khuôn mặt trắng trẻo mang bốn phần xinh đẹp , sáu phần dễ thương , chỉ là có một cục u màu hơi đo đỏ trên trán , cũng khá nổi bật .
Chẳng lẽ cậu đã trở lại năm mười tuổi . một lần nữa cậu liền chạy đến chỗ cuốn lịch để trên bài . Hôm nay là ngày 13 tháng 6 năm 2006 .
Vậy cậu cũng phải mười hai tuổi rồi mà sao vẫn trông thật nhỏ con , Cậu nhớ lại :
À phải rồi hồi cậu ra đời, sinh non nên thể chất vốn khá yếu ớt không thể chạy nhảy vô tư như các bạn nhỏ cùng tuổi khác .
Được những người xung quanh vì thương cảm mà luôn luôn nâng niu bao bọc cậu . Cho đến khi cậu gần hoàn tất quá trình dậy thì , thì đến lúc đó thể chất mới có thể ví như một người bình thường .
Đó cũng chính lí do vì sao cậu trông nhỏ con hơn tuổi thực và luôn để mọi người lo lắng .
liên kết những gì bản thân thấy cùng với đó là những gì chính cậu trải nghiệm ở kiếp trước .
Cậu bây giờ chắc chắn rằng mình trở về 13 năm trước rồi . Hay giống như mấy quyển tiểu thuyết cậu từng đọc thời đi học , nó gọi là trọng sinh ! .
: CẬU _ TRỌNG _ SINH _ RỒI !!!!!.
không biết nên hay buồn , bỗng cậu cảm thấy cuộc đời cậu chẳng khác nào mấy cuốc tiểu thuyết vớ vẩn rẻ tiền kia là bao :
Vậy cậu cuối cùng cũng có thể là.........
" Ọt ~ " !!
Thôi thôi có gì tính sau dù sao đã trở thành trẻ con vô tư một chút cũng chẳng chết ai . Nghĩ vậy cậu liền đi xuống lầu .
Trên đường đi đến phòng ăn cậu nhìn ngắm tất cả mọi thứ một lượt , khung cảnh này khiến lòng cậu cảm thấy ấm áp , cảm thấy đây mới chính là nơi cậu thuộc về .
Thật ra từ khi ba mẹ mất , cậu bận bịu tiếp quản toàn bộ công việc của ba , chẳng mấy khi về nhà , mà đến khi về cũng là mang một trạng thái hoàn toàn không tỉnh toán do phải mời rượu .
Khiến căn nhà khi ấy dù luôn sạch sẽ không một hạt bụi nhưng luôn hiện hữu cảm giác trống vắng , lạnh lẽo khiến con người ta cô đơn vô cùng .
Đi vào phòng ăn cậu thấy một dáng người quen thuộc đang bận bịu làm gì đó , hoàn toàn không nhận ra cậu đã đến . Tiểu Tử Hàm mở miệng không do dự gọi một tiếng
:" Bác Chu " .
Người kia quay đầu là một người phụ nữ cũng đã ngoài 45 tuổi , trên người mặc tạp dề , tóc đã có chút bạc , khuân mặt bà phúc hậu , trên mặt mang nhiều nếp nhăn do sự lụi tàn của tuổi thanh xuân .
Chu Ly nở một nụ cười vui vẻ nói :
" tiểu thiếu gia cậu tỉnh rồi , hôm nọ cậu ngã làm tôi sợ chết đi được . Này này lại đây , hôm qua không nấu cháo cho cậu , hôm nay cậu phải bồi bổ "
nói xong bà bưng ra một bát cháo sườn heo đầu ụ rồi nói tiếp :
" chờ khi nào tiểu thiếu gia khỏe lại bác sẽ nấu nhiều món ngon cho cậu ăn "
Cậu quay sang gật đầu với Chu Ly một cái , bà thì quay đi tiếp tục làm việc còn cậu thì từ từ vừa thổi cháo vừa ăn .
Tâm trí cậu chìm trong hồi ức . Bác Chu đã làm việc ở đây khi Ba cậu còn chưa lấy mẹ cậu . Bà nấu ăn rất ngon và luôn nhớ rõ hết khẩu vị của từng người trong nhà cậu .
Nhưng từ khi Ba mẹ cậu qua đời . Cậu ít được ăn mấy món bác Chu nấu , còn Bác Chu cứ có cơ hội liền nấu thật nhiều mấy món bổ cho cậu khiến cậu dù ăn đến bể bụng cũng không thể nào ăn hết . :
" hương vị này , thật nhớ quá "
Ăn cố hết bát cháo lớn cậu liền thở nhẹ ra một hơi.......
..._______________ Hết chương 3_________________...
Tần Lăng : " Hôm nay tiểu thiếu gia có chút rất kỳ lạ "
Chu Ly: " Đúng là có một chút "
Thiên Tinh Tử : hưmm... ví dụ
Tần Lăng :" Hôm nay cậu ấy không cần lão giúp đỡ ! với cả cách ăn nói có chút người lớn ?? "
Chu Ly :" còn tiểu thiếu gia hôm nay tôi thấy ăn giỏi hơn bình thường , chính là ăn hết một tô cháo lớn của tôi 0-0 "
Tử Hàm :" Bác Tần , Bác Chu hai người nghĩ nhiều rồi , cháu vẫn bình thường mà " ( chỉ là giờ tâm hồn cháu là một người đàn ông 27 tuổi thôi mà '-' )
Tần Lăng , Chu ly :" ......." ( ngoại trừ hình thể còn lại không bình thường chỗ nào hết !!)
...------------------- Chương 4 -------------------...
Tiểu Tử Hàm ăn xong nhìn đồng hồ cũng đến 9 giờ rồi , giờ là mùa hè cậu được nghỉ nên cậu cũng rất nhàn rỗi , liền quyết định ra vườn chơi tiện thể xem bé Mốc của cậu sao rồi .
Mốc là một con mèo , là con mèo đầu tiên nhưng cũng là duy nhất vì từ khi nó chết cậu không nuôi thêm bất cứ con mèo nào nữa .
Mèo này thật ra không phải của cậu , cũng không phải cậu mua . Chỉ là mấy năm trước , ngày cậu còn bé hơn bây giờ , cậu thỉnh thoảng với được ra vườn chơi .
Đang chơi cậu thấy một bé mèo chui ra từ trong bụi cỏ , nhìn màu lông trông rất kì cục đen vàng trộn lẫn với nhau nhưng nhìn kĩ thì vẫn có chút đáng yêu nên cậu đặt là Mốc .
Từ đó cậu hay lén mang đồ ăn cho Mốc rồi chơi với nó .
Cho đến khi bị Bác Tần phát hiện , sau khi được bố mẹ cậu đồng ý thì Mốc có nguyên một cái ổ nhỏ được làm bằng gỗ ở vườn .
Cái lần cậu ngã từ trên cây xuống là do thấy Mốc trèo lên một cái cây thật cao rồi không xuống được , đúng lúc bác Tần đang bận việc khác không có ở bên .
Cậu lén vào kho vác cái thang ra để trèo lên cây , đứng trên cành cây to định nhích tới chỗ Mốc . Mốc thấy cậu cũng mừng rỡ kêu " meo meo " mấy cái rồi bất thình lình chạy về phía cậu .
Cậu tóm được Mốc nhưng thân cây lâu năm đã mọc rêu , cậu trượt chân , mất căn bằng cậu rơi từ trên cành cây xuống tay vẫn ôm chặt Mốc trong lòng .
Sau đó cậu có nghe bác Tần kể lại , khi ông quay lại thì nghe được tiếng kêu của Mốc , chạy ra thì thấy cậu nằm bất tỉnh trên cỏ .
cũng may chỉ ngã từ cành cây cao 4 mét . Như những đứa trẻ khác thì có lẽ không đến nỗi ngất nhưng cậu vốn thể chất yếu liền bất tỉnh liên tục gần 2 ngày khiến ai cũng sợ muốn chết.
Vậy là cậu lại ngã một lần nữa chỉ khác lần này tỉnh lại cậu thân xác 12 nhưng tâm hồn đã 27 mất rồi . Cậu ra đến vườn nhìn quanh một vòng rồi lẩm bẩm một mình :
" Hôm nay không có ở đây à ? " .
Không nghĩ ngợi gì khác đi thẳng đến ổ của Mốc .
Nói là ổ của Mốc nhưng thật ra lại rộng gấp ba mấy cái ổ mèo bình thường , còn có thêm mái che đàng hoàng . tiểu Tử Hàm cúi nhẹ người là đã có thể nhìn vào bên trong , cậu gọi nhẹ :
" Mốc , mày có đó không " .
Im lặng khoảng hai giây cậu thấy lờ mờ một cục bông hơi động đậy sau đó một tiếng kêu khẽ vang lên :
" Meo ? "
: " Là tao đây Mốc " cậu nói thể đang đáp lại tiếng kêu đó .
Bỗng một hình dáng cục lông bốn chân lao về phía cậu bật lên . Cậu nhanh tay đón lấy nhưng liền bị sức nặng của con vật kia đè ngã .
Mốc liếm láp má và mũi của Tử Hàm cổ họng ngừng phát ra tiếng " gruhhhhh " . Tiểu Tử Hàm bị chiếc lưỡi mèo có lông cứng kia liếm vừa rát vừa nhột , vừa cười haha vừa đẩy Mốc ra :
" Haha .... thôi được rồi tao cũng nhớ mày lắm , tao ổn , mày may dậy lại , mập lên rồi đúng không ? "
Dù đã đứng dậy nhưng Mốc vẫn không ngừng cọ người vào chân nhỏ của tiểu Tử Hàm . Cọ mạnh đến nỗi suýt đẩy cậu ngã .
Cậu liền ngồi xuống chơi với Mốc một chút . Biết tiểu thiếu gia hay chơi chơi với mèo , bác Tần rất hay tắm và cắt móng cho Mốc nên khi chơi với Mốc tay cậu không có một vết xước .
Vận lộn ngoài vườn cùng Mốc hơn một tiếng thì bác Tần đã đứng gần đấy từ bao giờ , nói :
" tiểu Thiếu gia đến giờ ăn trưa rồi "
:"Bác Tần " Tiểu Tử Hàm đáp lại :" cháu mới ăn xong lúc chín giờ mà bây giờ vẫn chưa đói . Bác Tần lại nói :
" Không được ở ngoài lâu cậu dễ bị say nắng " .
Tiểu Tử Hàm :" Vâng ạ "
Cậu chỉ nhớ ngày trước thể chất cậu rất yếu , ai ngờ yếu đến vậy "-" Cuối cùng cậu vẫn rời đi trong ánh mắt tiếc nuối của Mốc .
vào trong nhà cậu không phải làm gì , má cũng đâu có gì làm . Liền ra sô pha ngồi xem tivi .
Bây giờ là năm 2006 nên tivi cũng là đời cũ mặc dù xem được thì cũng toàn mấy tin tức cũ rích .
Bác Chu thấy cậu ngồi xem tivi liền làm cho cậu một ly nước cam ép .
Xong cậu cảm ơn bác Chu , bác Chu cười một cái rồi nấu ăn tiếp .
Nằm một hồi cậu lại bắt đầu chìm trong suy nghĩ của bản thân .
Câu nhớ lại kiếp trước , cậu gặp thiên kỳ năm 2011 , lúc ấy Thiên kỳ đã mười tuổi rồi .
Cậu không biết nhiều về Thiên Kỳ , nói thật cũng là do hắn quá đỗi kiệm lời nhưng thật sự cậu lại thích hắn một ..... chút .
Cậu cũng nghe nói trước lúc cậu gặp hắn cả bố và mẹ hắn đều đã mất , hình như mẹ mất năm hai tuổi do tai nạn xe , bố mất năm tuổi do hỏa hoạn tại nhà .
Vậy mụ kia là ai , sạo cậu lại gọi bà là mẹ .
khoan đã , tiểu Tử đang nằm dài trên sô pha bỗng nhận ra gì đó bật dậy :
Vậy bây giờ Thiên Kỳ năm tuổi mà . Cậu cố nhớ lại ngày mà bố của Thiên Kỳ mất .
-Ngày đó khi thăm mộ bố mẹ của mình cậu thấy bóng dáng hắn đứng trước một cái mộ đôi .
Lúc đó mặc dù biết mộ đó là của ai nhưng cậu vẫn tò mò , chờ hắn rời đi cậu mới đi tới đôi mộ đó xem .
Cậu nhớ lúc đó :
Quyên Mẫn ngày 23 tháng 2 và Trương Minh 21 tháng 6 . Tháng 6 đó ! .
Hôm nay cậu đã xem lịch vậy còn tám ngày nữa thôi .
Đúng lúc này ngoài sân có tiếng xe , cũng đã hơn 11 giờ trưa ba mẹ cậu về rồi .
Cậu từ từ đi ra cửa nhà chính chờ bố mẹ ở cửa .
Lâm Dương và Tử Lam thấy cậu hôm nay đứng ở của chờ mình liền vui vẻ quên đi hết mệt nhọc . Nhưng một hồi hành động của cậu khiến hai người kia có chút không tin .
Cậu cúi nhẹ đầu tỏ thái độ lễ phép rồi nói
" Ba , mẹ , hai người về rồi " .
Lâm Dương :"........"
Tử Lam :"......."
:" Tiểu Hàm hôm nay con không khỏe sao " Tử Lam vừa nói vừa cúi xuống xoa mặt của tiểu Tử Hàm .
Ttiểu Tử Hàm khó hiểu :" Dạ ? , không con thấy rất khỏe mà " .
Nghe vậy Tử Lam nói tiếp :" Vậy sao hôm nay không ôm ba với mẹ ? bình thường con hay làm thế mà " .
Đúng là ngày trước hay làm thế thật nhưng giờ cậu cũng đã 27 tuổi rồi :
" À hôm nay ........con thấy bố mẹ hơi mệt nên...." .
Cậu chưa kịp nói xong liền bị Lâm Dương xoa đầu , nói :" Thôi không sao đâu vô ăn cơm không đồ ăn nguội hết .
Ba người ngồi vào bàn ăn chờ Bác Chu bưng đồ ăn ra . Lúc đó Tử lên tiếng nói với tiểu Tử Hàm :
" Tiểu Hàm hôm nay bận quá ăn xong ba mẹ sẽ đến công ty luôn , nên hôm nay không dỗ con ngủ được , con... "
Cô còn chưa nói hết Tử Hàm đã trả lời một mạch :
" không sao đâu mẹ , con tự ngủ được , với cả sau này nếu bận quá ba với mẹ cũng không cần về đây ăn với con đâu , công ty của ba mẹ cũng cách nhà mình không gần . Ở nhà con có bác Tần với bác Chu rồi không sợ cô đơn đâu " .
Ngày ấy cậu còn nhỏ vì khác với những đứa trẻ cùng tuổi cậu chỉ có thể ở nhà , nằm trong tầm nhìn của mọi người nên căn bản là không có bạn bè vì vậy dù có bận ra sao thì hồi đó ba và mẹ cậu đều tranh thủ về ăn trưa cùng con trai mình .
Nói xong cậu mới để ý khuân mặt của ba mẹ cậu , hai người kia nhìn nhau rồi lại nhìn tiểu Tử Hàm .
Một đứa trẻ mười hai làm sao nói ăn nói được như vậy chứ !! . Tiểu Tử Hàm thấy ba mẹ nhìn mình bằng ánh mắt không tin liền nói tiếp :
" Ây da ba , mẹ tin con đi con lớn rồi mà với lại ba mẹ cũng bận nữa nên .."
" Được rồi được rồi ba tin mau ăn đi không thức ăn nguội hết cả " .
Ba người bắt đầu ăn mà không ai nhận ra rằng làm sao tiểu Tử Hàm này biết công ty của bố mẹ cậu không gần nhà .
Lúc sắp ăn xong tiểu Tử Hàm nhớ ra gì đó liền nói :" Ba , chiều ba cho bác Tần đưa con sang nhà Trương gia chơi nha ? ".
..._______________ Hết chương 4_________________...
Tử lam :" hôm nay trông tiểu Hàm lạ quá "
Lâm Dương :" Anh thấy bình thường mà , thằng bé chỉ trường thành thôi , em lo lắng quá rồi "
Tử Lam :" Haizzz như vậy mà anh thấy bình thường , thằng bé mới 12 thôi , nhìn khác gì ông cụ non đâu chứ "
Lâm Dương :" Giống anh hồi nhỏ mà "
Tử Lam :"........" ( '-' )
Tử Hàm :"......" ( lần sau cẩn thận hơn vậy dù sao bây giờ cũng không phải cái thân 27 tuổi)
_____________________________________________
( Đôi lời của tác giả ) : nhà mình cũng có 1 con mồn lèo tên Mốc nhưng lông nó ko dài như mình tả với lại con mồn lèo nhà mình không bao giờ đáng yêu được như trong truyện đâu .:"))) ( khi mình viết xong chương này thì nó đang nằm cạnh mình :> )
Download MangaToon APP on App Store and Google Play