''Ưm… đầu đau quá… đây là đâu… tại sao lại thấy khó thở đến vậy…''
Đào Quế Chi nằm quằn quại trên giường, đầu cảm thấy hơi choáng, toàn thân cô cảm thấy mệt mỏi khi có vật gì đó áp lực đè lên thân thể xử nữ của mình. Ánh mắt cô mơ hồ mà mở ra nhìn cảnh vật ở trước mắt.
Vừa mở mắt ra, đập vào đôi mắt cô là một thân hình rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn của người đàn ông trước mặt. Hắn ta sở hữu gương mặt điển trai với những đường nét nam tính pha lẫn một chút trầm mặc, cặp chân mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt long lanh tựa như có vị thần, sống mũi cao dài cùng nụ cười lạnh nhạt nở trên khoé môi của hắn khiến cho người ngoài trông thấy cũng phải thốt lên tán thưởng.
''Dậy rồi sao, bé con?''
Đào Quế Chi hơi sững người, thanh âm của người đàn ông thoát ra truyền cho cô một cảm giác lạnh buốt sống lưng. Sau lời nói đó, hắn ta luồn tay ra sau vuốt ve tấm lưng trần của cô, tay còn lại đặt lên đôi gò bồng đào căng tròn.
Đào Quế Chi giật mình hoảng hốt, tứ chi giãy giụa, hai tay cô chống vào cơ ngực rắn chắc của hắn ra sức đẩy hắn ra, né tránh đi ánh mắt thèm khát của hắn.
''Khoan… khoan đã… chú… chú là ai vậy? Tại sao lại dở trò đồi bại với tôi?''
''Chú? Trông tôi già đến vậy sao?''
Vừa nói hắn vừa dùng lực tay siết chặt lấy một bên gò bồng đào, đôi môi lạnh lẽo bao phủ lên bờ vai gợi cảm khiến Đào Quế Chi rùng mình.
Môi hắn lạnh quá!
Hắn ta là người hay là quỷ vậy?
Người này mình không hề quen biết, tại sao hắn ta lại định giở trò đồi bại với mình vậy?
Với lại đây là đâu? Tại sao mình lại ở một trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy đến vậy?
Nhìn chùm đèn phát ra nhiều ánh sáng to nhỏ trên trần nhà, Đào Quế Chi bất giác nhận ra một điều.
Khung cảnh mãn lạng thơ mộng này chẳng phải thường xuất hiện trong thế giới ngôn tình hay sao?
Căn phòng rộng lớn này không phải phòng tổng thống của một khách sạn nào đó chứ?
Đào Quế Chi rơi vào cơn suy nghĩ mông lung, hàng vạn những câu hỏi tại sao không có lời hồi đáp cứ xuất hiện trong tâm trí cô, khiến cho tâm trạng cô muốn phát hỏa.
Người đàn ông nằm ở trên, hắn giữ một gương mặt lạnh lùng nhưng toàn thân hắn toả một một luồng sát khí chết chóc. Tâm trạng của hắn không hề vui chút nào khi nghe người thiếu nữ dưới thân mình gọi hắn một câu ''chú''.
Hắn ta không ngần ngại gì, nhẫn tâm cúi đầu xuống cắn chặt lấy khoé môi của Đào Quế Chi. Cô đau quá không chịu được mở miệng kêu đau, nhân cơ hội đó hắn đưa tay lên bóp lấy miệng cô, thuận lợi đưa đầu lưỡi xâm nhập vào sâu bên trong miệng, cháo đảo khuấy động ép những thứ mật ngọt tiết ra trong khoang miệng để mà hút lấy hút để.
Ôi đậu xanh!
Đào Quế Chi bất động toàn thân sững sờ lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn vô hồn lên trần nhà, viền mắt của cô nàng bắt đầu đỏ hoe, hai hàng mi thi thoảng chớp động như thể đang ép giọt lệ thoát khỏi hốc mắt.
Tại sao chuyện này không hẹn trước mà đột ngột xảy ra vậy? Thật không công bằng một chút nào!
Suốt bao năm qua, Đào Quế Chi chưa một mối tình nào vắt qua vai, cô từng hứa, mãi sau này khi tìm được tình yêu đích thực của đời mình thì cô sẽ trao nụ hôn đầu của mình cho người mình yêu. Vậy mà nụ hôn gần mười tám năm Đào Quế Chi gìn giữ mà nay bị một người đàn ông cô không hề quen biết cướp đoạt lấy.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với cô vậy?
Hoang mang cộng thêm sợ hãi cứ bao quanh lấy tâm trạng, ngay lập tức Đào Quế Chi hung hăng cắn mạnh vào môi hắn, cắn mạnh đến nỗi cô có thể cảm nhận được vị máu tanh trong khoang miệng của mình.
''Chết tiệt, em dám cắn tôi?''
Đào Quế Chi được hắn ta buông bỏ cánh môi ra, cô lập tức lùi lại phía sau phát hiện có cái gì không đúng cho lắm. Tại sao cảm thấy bản thân mình lại thoả mái đến như vậy? Đào Quế Chi nhớ rõ ràng hôm nay cô mặc đồng phục bó sát người cơ mà.
Phân tâm Đào Quế Chi sinh ra hoài nghi, cô từ từ cúi đầu xuống nhìn.
Từ khi nào đồng phục trên người bị biến thành một bộ đồ ngủ bằng ren gợi cảm đến như vậy cô chứ?
Đào Quế Chi không tin những gì mắt cô nhìn thấy. Chiếc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu xanh làm bằng chất liệu co giãn không còn nữa mà thay vào đó là bộ váy ngủ sexy gợi cảm xuyên thấu.
Bộ đồ ngủ mỏng manh này có thể nhìn rõ cảnh xuân bên trong. Đào Quế Chi đỏ mặt hai tay ôm trước ngực.
''A... tại sao lại mặc bộ đồ này...''
Ngay sau đó Đào Quế Chi trừng mắt với người đàn ông trước mặt, ánh mắt cô hiện rõ sự phẫn nộ. Cô không nhượng bộ một chút nào mà vung tay tát cho hắn một bạt tai.
''Đồ khốn, chú dám làm trò đồi bại với tôi sao? Tôi vẫn chưa mười tám tuổi đâu, vậy mà chú gan to dám làm điều này với tôi!''
Vừa nói Đào Quế Chi vội quơ lấy chiếc chăn mỏng trên drap giường mà che đi những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể mình, hốc mắt cô ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào thoát ra khỏi cuống họng.
Chỉ còn hơn hai tháng nữa là tới sinh nhật tuổi mười tám của cô, vậy mà cô lại gặp phải một kẻ lưu manh biến thái này. Là ai đã hại cô? Dám dâng hiến tấm thân trinh nữ của cô cho một người đàn ông xứng tuổi làm chú của cô.
Hắn ta sững sờ ngay tại chỗ sau khi nhận được cái tát bạt tai, vài giây sau hắn nhận thức trở về thực tại. Hắn ta thâu tóm lấy cổ chân của Đào Quế Chi mà kéo ngược lại về chỗ hắn, hai tay cô bị hắn trói cố định lên đỉnh đầu. Khuôn mặt tức giận ghé sát mặt cô.
''Mặc Châu Sa, ai cho em cái gan lớn phản kháng lại tôi vậy?''
Đào Quế Chi chết lặng khi nghe hắn ta gọi tên, nhưng cái tên đó không phải của cô.
''Nè, tôi nói chú nghe này, chú bị gì vậy? Chú nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Mặc Châu Sa, tôi là…''
Đào Quế Chi chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn ông bóp chặt lấy miệng không cho cô nói tiếp.
''Em tưởng tôi là thằng ngốc dễ lừa gạt đến vậy à? Ngu dốt!''
Người đàn ông nhìn đăm đăm vào khuôn mặt ngây thơ của Đào Quế Chi, hơi thở ấm áp phà vào da thịt của người con gái.
''Muốn qua mặt Châu Mặc Phong đâu có dễ! Cho dù em có hoá thân vào đống tro tàn tôi cũng vẫn nhận được hình dạng của em!''
Đào Quế Chi sững người hơn khi nghe hắn ta nói vậy! Cô không hiểu hắn ta đang nói gì nhưng cô dường như đã nhận thức điều gì đó trong sự việc này.
Mặc Châu Sa?
Châu Mặc Phong?
Tại sao hai cái tên này cô lại nghe quen tai đến vậy? Hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi, chỉ mới đây mà thôi.
''Ôi, mẹ tôi ơi!''
Đào Quế Chi khẽ kêu thầm trong lòng mình. Không phải chứ, hai cái tên này là tên của cặp đôi nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết bạn thân cô đang viết hay sao?
Nhìn bối cảnh xung quanh căn phòng này, Đào Quế Chi bỗng nhận ra nó rất giống với mọi tình tiết chương đầu cuốn tiểu thuyết ''Nửa hận nửa đau'' của bạn cô viết. Hoàn cảnh cô thực tại rất giống với bi kịch của nữ chính trong tiểu thuyết, bị chính người ba của mình gán nợ cho một nhân vật nguy hiểm nhất.
Người đàn ông này vốn là một tên lạnh lùng lãnh khốc, hai mươi tám năm lặn lội trong giới giang hồ, luôn luôn đối mặt với phong ba bão táp mùi thuốc súng. Luôn phải đối mặt với khoảnh khắc sinh ly tử biệt, đối mặt với mọi nguy hiểm, đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Hắn là tên sát thủ khét tiếng tàn nhẫn trong xã hội đen của một tổ chức Hắc Ám, đặc biệt hắn không bao giờ gần với nữ sắc. Vậy mà khi Mặc Châu Quân có ý định gán nợ con gái mình, hắn không một chút khó chịu cũng không cần nghĩ suy nhiều mà lập tức gật đầu đồng ý.
Cô vậy mà xuyên không vào cuốn tiểu thuyết đang còn viết dang dở chưa có hồi kết của cô bạn thân ư? Sao số cô lại khổ đến vậy chứ?
Mặc Châu Sa không hiểu bản thân mình tại sao lại xuyên không vào thế giới tiểu thuyết của bạn mình, cái giả thiết xuyên không này cô chưa bao tin vào, chỉ thường xem những bộ phim ngôn tình xuyên không trên truyền hình, nào ngờ giờ đây bản thân mình lại được trải nghiệm!
Đúng là nghiệp quật không trượt phát nào là có thật.
Đào Quế Chi còn nhớ trước đó đã từng nói với bạn thân của mình rằng cô không thích thể loại về ngôn tình đô thị. Cô còn nói rằng tiểu thuyết ngôn tình là một thứ vô vị, mười tổng tài thì chín người đau dạ dày, tám người có mùi thuốc lá, bảy người không tiếp nhận bất kỳ người phụ nữ nào trừ nữ chính, sáu người bị bệnh sạch sẽ, năm người mất ngủ, bốn người có kết hôn liên minh với gia tộc, ba người tàn phế, gặp được nữ chính thì đều khỏi bệnh cả. Không thì lại là câu nói quen thuộc của quản gia: Đã lâu rồi không thấy thiếu gia cười.
Ngon rồi, chỉ cảm thấy mệt mỏi sau những tiết học ôn thi nên mới gục mặt xuống bàn học chợp mắt một chút, ai ngờ vừa mở mắt ra đã bị tên lưu manh xứng tuổi làm chú đang định ''lếu lều'' mình.
Mà theo như những gì cuốn tiểu thuyết mà bạn cô viết, mở đầu chương một là cảnh nữ chính tên Mặc Châu Sa bị tên cầm thú cướp đi lần đầu khi chưa đến tuổi mười tám. Đào Quế Chi hoang mang, giờ đây cô đã thế thân cho nhân vật nữ chính chẳng khác gì cô đánh mất thứ gọi là trinh tiết cho tên nam chính lưu manh này?
Đào Quế Chi đang chìm đắm trong cơn suy nghĩ miên man để tìm ra đáp án cuối cùng thì bỗng dưng toàn thân cô giật nảy mình lên vì có thứ gì đó lạnh lẽo đang tịnh tiến lại gần nơi nhạy cảm nhất của mình.
''Á, chú... chú định làm cái gì vậy?''
Đào Quế Chi la lên, tứ chi cô giãy giụa dưới thân thể cường tráng của người đàn ông. Trong lúc Đào Quế Chi chút tâm suy nghĩ thì người đàn ông đã lột bỏ đi bộ đồ ngủ sexy quyến rũ từ bao giờ, để lộ ra tấm thân đẹp đẽ, làn da trắng nõn không tì vết đập vào đồng tử của hắn.
Hai tay Đào Quế Chi đã bị người đàn ông lấy cà vạt trói lên đỉnh thành giường, tấm thân ngọc ngà của cô đang trần trụi với thiên nhiên, trên làn da mịn màng trắng như tuyết đã xuất hiện lên sởn gai ốc khi nơi nhạy của người thiếu nữ bị người lạ đụng chạm.
Nhận thấy đầu ngón tay quái quỷ của hắn ta xâm nhập vào thăm dò mọi ngóc ngách trong nơi tư mật của mình. Nhưng đầu ngón tay của Châu Mặc Phong chạm đến lớp màng trinh thì hắn không tiến thêm bước nữa. Hắn trực tiếp chơi đùa lớp thịt mềm trong hạ thể của Đào Quế Chi.
Lần đầu bị người khác động chạm kiểu thân mật này, mật động của cô gái khá nhạy cảm không chịu nổi khoái cảm này liền đạt đến cao trào, một dòng mật dịch nhớt nhát không hẹn trước tuôn ra quấn lấy đầu ngón tay của hắn.
''Tên khốn! Bỏ cái tay của chú ra... aaa....''
Hắn ta sững sờ ngay tại chỗ sau khi nhận được cái tát bạt tai, vài giây sau hắn nhận thức trở về thực tại. Hắn ta thâu tóm lấy cổ chân của Đào Quế Chi mà kéo ngược lại về chỗ hắn, hai tay cô bị hắn trói cố định lên đỉnh đầu. Khuôn mặt tức giận ghé sát mặt cô.
''Mặc Châu Sa, ai cho em cái gan lớn phản kháng lại tôi vậy?''
Đào Quế Chi chết lặng khi nghe hắn ta gọi tên, nhưng cái tên đó không phải của cô.
''Nè, tôi nói chú nghe này, chú bị gì vậy? Chú nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Mặc Châu Sa, tôi là…''
Đào Quế Chi chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn ông bóp chặt lấy miệng không cho cô nói tiếp.
''Em tưởng tôi là thằng ngốc dễ lừa gạt đến vậy à? Ngu dốt!''
Người đàn ông nhìn đăm đăm vào khuôn mặt ngây thơ của Đào Quế Chi, hơi thở ấm áp phà vào da thịt của người con gái.
''Muốn qua mặt Châu Mặc Phong đâu có dễ! Cho dù em có hoá thân vào đống tro tàn tôi cũng vẫn nhận được hình dạng của em!''
Đào Quế Chi sững người hơn khi nghe hắn ta nói vậy! Cô không hiểu hắn ta đang nói gì nhưng cô dường như đã nhận thức điều gì đó trong sự việc này.
Mặc Châu Sa?
Châu Mặc Phong?
Tại sao hai cái tên này cô lại nghe quen tai đến vậy? Hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi, chỉ mới đây mà thôi.
''Ôi, mẹ tôi ơi!''
Đào Quế Chi khẽ kêu thầm trong lòng mình. Không phải chứ, hai cái tên này là tên của cặp đôi nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết bạn thân cô đang viết hay sao?
Nhìn bối cảnh xung quanh căn phòng này, Đào Quế Chi bỗng nhận ra nó rất giống với mọi tình tiết chương đầu cuốn tiểu thuyết ''Nửa hận nửa đau'' của bạn cô viết. Hoàn cảnh cô thực tại rất giống với bi kịch của nữ chính trong tiểu thuyết, bị chính người ba của mình gán nợ cho một nhân vật nguy hiểm nhất.
Người đàn ông này vốn là một tên lạnh lùng lãnh khốc, hai mươi tám năm lặn lội trong giới giang hồ, luôn luôn đối mặt với phong ba bão táp mùi thuốc súng. Luôn phải đối mặt với khoảnh khắc sinh ly tử biệt, đối mặt với mọi nguy hiểm, đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Hắn là tên sát thủ khét tiếng tàn nhẫn trong xã hội đen của một tổ chức Hắc Ám, đặc biệt hắn không bao giờ gần với nữ sắc. Vậy mà khi Mặc Châu Quân có ý định gán nợ con gái mình, hắn không một chút khó chịu cũng không cần nghĩ suy nhiều mà lập tức gật đầu đồng ý.
Cô vậy mà xuyên không vào cuốn tiểu thuyết đang còn viết dang dở chưa có hồi kết của cô bạn thân ư? Sao số cô lại khổ đến vậy chứ?
Mặc Châu Sa không hiểu bản thân mình tại sao lại xuyên không vào thế giới tiểu thuyết của bạn mình, cái giả thiết xuyên không này cô chưa bao tin vào, chỉ thường xem những bộ phim ngôn tình xuyên không trên truyền hình, nào ngờ giờ đây bản thân mình lại được trải nghiệm!
Đúng là nghiệp quật không trượt phát nào là có thật.
Đào Quế Chi còn nhớ trước đó đã từng nói với bạn thân của mình rằng cô không thích thể loại về ngôn tình đô thị. Cô còn nói rằng tiểu thuyết ngôn tình là một thứ vô vị, mười tổng tài thì chín người đau dạ dày, tám người có mùi thuốc lá, bảy người không tiếp nhận bất kỳ người phụ nữ nào trừ nữ chính, sáu người bị bệnh sạch sẽ, năm người mất ngủ, bốn người có kết hôn liên minh với gia tộc, ba người tàn phế, gặp được nữ chính thì đều khỏi bệnh cả. Không thì lại là câu nói quen thuộc của quản gia: Đã lâu rồi không thấy thiếu gia cười.
Ngon rồi, chỉ cảm thấy mệt mỏi sau những tiết học ôn thi nên mới gục mặt xuống bàn học chợp mắt một chút, ai ngờ vừa mở mắt ra đã bị tên lưu manh xứng tuổi làm chú đang định ''lếu lều'' mình.
Mà theo như những gì cuốn tiểu thuyết mà bạn cô viết, mở đầu chương một là cảnh nữ chính tên Mặc Châu Sa bị tên cầm thú cướp đi lần đầu khi chưa đến tuổi mười tám. Đào Quế Chi hoang mang, giờ đây cô đã thế thân cho nhân vật nữ chính chẳng khác gì cô đánh mất thứ gọi là trinh tiết cho tên nam chính lưu manh này?
Đào Quế Chi đang chìm đắm trong cơn suy nghĩ miên man để tìm ra đáp án cuối cùng thì bỗng dưng toàn thân cô giật nảy mình lên vì có thứ gì đó lạnh lẽo đang tịnh tiến lại gần nơi nhạy cảm nhất của mình.
''Á, chú... chú định làm cái gì vậy?''
Đào Quế Chi la lên, tứ chi cô giãy giụa dưới thân thể cường tráng của người đàn ông. Trong lúc Đào Quế Chi chút tâm suy nghĩ thì người đàn ông đã lột bỏ đi bộ đồ ngủ sexy quyến rũ từ bao giờ, để lộ ra tấm thân đẹp đẽ, làn da trắng nõn không tì vết đập vào đồng tử của hắn.
Hai tay Đào Quế Chi đã bị người đàn ông lấy cà vạt trói lên đỉnh thành giường, tấm thân ngọc ngà của cô đang trần trụi với thiên nhiên, trên làn da mịn màng trắng như tuyết đã xuất hiện lên sởn gai ốc khi nơi nhạy của người thiếu nữ bị người lạ đụng chạm.
Nhận thấy đầu ngón tay quái quỷ của hắn ta xâm nhập vào thăm dò mọi ngóc ngách trong nơi tư mật của mình. Nhưng đầu ngón tay của Châu Mặc Phong chạm đến lớp màng trinh thì hắn không tiến thêm bước nữa. Hắn trực tiếp chơi đùa lớp thịt mềm trong hạ thể của Đào Quế Chi.
Lần đầu bị người khác động chạm kiểu thân mật này, mật động của cô gái khá nhạy cảm không chịu nổi khoái cảm này liền đạt đến cao trào, một dòng mật dịch nhớt nhát không hẹn trước tuôn ra quấn lấy đầu ngón tay của hắn.
''Tên khốn! Bỏ cái tay của chú ra... aaa....''
Download MangaToon APP on App Store and Google Play