- Chết tiệt! Mình lạc vào cái nơi quái quỷ gì thế này?
Đây là ngày thứ hai kể từ khi cô lạc đến cái thế giới lạ lẫm này. Một nơi mà loài người vẫn còn di chuyển bằng xe ngựa...à không, nó cũng chẳng tính là con ngựa bởi vì con “quái vật” đó có thân là một con bò và cái đầu là một loài nào đó có họ hàng với hổ, điểm thêm giữa trán là bốn chiếc sừng dài nằm đối xứng nhau dài khoảng năm mươi đến một trăm cen-ti-met. Ngoài ra, người dân ăn vận rất kì lạ, cô hoàn toàn chưa thấy bao giờ.
Tóm lại, cô chẳng biết bản thân đang ở nơi nào, chỉ biết rằng chắc chắn nó không phải Trái Đất, nếu không con vật kì dị kia đã lên báo từ lâu rồi.
- Mình sắp chết đến nơi rồi...tất cả là tại tên khốn kia!
Hai ngày trước.
- Phan Nguyên Hân! Đợi!
- Mày không nhanh lên được sao?
*Ghi chú: Mình lấy bối cảnh trước xuyên không là Việt Nam và sau xuyên không là Châu Âu nên tên nhân vật sau này sẽ lấy tên khác. Trong những bối cảnh nhân vật còn ở Trái Đất mình sẽ gọi bằng tên tiếng Việt và ngược lại. Và một ghi chú nhỏ nữa là mình xưng hô “mày-tao” cho nó thân thuộc.
Phan Nguyên Hân đứng trước cổng trường, khoanh tay nhìn cậu bạn của mình. Đây là Nguyễn Phước Huy, người bạn thân từ hồi cấp hai đến nay của Phan Nguyên Hân. Cậu là một người vừa thông minh vừa tài giỏi đúng chuẩn mực của “con nhà người ta”, cậu cũng rất giỏi...đánh nhau.
- Xin lỗi, tao bận lấy xe. Tại nó nằm lẫn trong đám xe của lớp khác nên tao khó khăn lắm mới lấy được.
- Được rồi, mày muốn đưa tao thứ gì vậy?
Nguyễn Phước Huy lấy từ trong ba lô ra một cuốn sách khá dày rồi đưa cho cô. Cuốn sách có một cái bìa nhìn rất cũ nhưng vẫn rất đẹp với màu nâu ngả vàng, bên trên là hình ảnh của một vật gì đó hình tròn làm bằng bạc, chính giữa là quả cầu màu xanh lam nhìn rất sinh động. Giống như...nó đang chuyển động?
Chắc là hoa mắt rồi.
- Cuốn sách này tao rất tâm đắc. Nhớ giữ kĩ đó, nó hay lắm nhất định phải đọc cho hết.
Sau khi Nguyễn Phước Huy đã rời đi, cô liền trở về nhà rồi mở cuốn sách ra đọc.
Nội dung của cuốn sách...rất trắng.
- Cái quái! Sao trong sách chẳng có chữ nào thế này? Tên nhóc đó lừa mình sao? Còn dặn phải đọc hết, là đọc hết cái gì?
Phan Nguyên Hân lật qua lật lại một hồi vẫn chẳng có gì. Cô bắt đầu chán nản.
Nhất định ngày mai phải cho tên kia biết tay!
“Loạt soạt, loạt soạt”
Cuốn sách tự động mở ra, như một cơn gió đang lướt qua, những trang sách bỗng dưng “nhảy múa”.
- Cái gì vậy?
Cô cảm thấy chuyện này thật kì lạ, phòng cô làm gì có gió cơ chứ?
Phan Nguyên Hân ngồi dậy, ôm cuốn sách lên rồi ngó nghiêng. “Lóe” -cuốn sách đột nhiên phát sáng, ánh sáng mạnh mẽ khiến cô nhắm nghiền đôi mắt.
- Á!
Tiếng cô hét lên chỉ vỏn vẹn một giây rồi tắt hẳn, sau đó là tiếng cuốn sách rơi xuống đất. Căn phòng trở nên trống trải, không có ai.
...
- Đ...Đây là sa mạc? Cái quái gì thế này!
Phan Nguyên Hân đứng giữa một vùng cát lớn, cô dường như chỉ thấy bốn phía là đường chân trời.
Thế quái nào sau hai ngày lang thang cô lại lạc đến sa mạc? Cô sẽ chết ở nơi đây mà không có được một buổi tang lễ đàng hoàng sao? Cô không muốn!
Nhưng cô không muốn thì sao chứ? Vốn dĩ cũng không thoát được.
Phan Nguyên Hân khụy xuống, đầu gối tiếp xúc với từng hạt cát, nóng ran. Cô bắt đầu nhớ nhà rồi, nhớ những tiếng nói cười của gia đình, nhớ những trò đùa cợt của anh trai, nhớ món sườn ram của mẹ, nhớ những món quà cha cô mang về sau từng đợt công tác xa...
Cô bật khóc. Làm sao để quay trở về được đây?
- Ở đây có người!
Đang chìm trong tâm trạng u uất, giọng nói của một thiếu nữ từ xa vọng lại. Là cô quá mệt nên sinh ra ảo giác sao?
Không phải. Người đó càng ngày càng tiến về phía cô gần hơn, phía sau còn có hai cậu con trai rất khôi ngô. Chết thật, cô sinh ra hoang tưởng rồi...
- Này! Cô làm sao mà đến đây được vậy? Có biết đây là vùng hoang mạc chết không? Người bình thường đến đây rồi sẽ không thoát ra được đâu đấy!
Thiếu nữ kia vội vàng đỡ cô đứng dậy rồi đưa đến chiếc xe... “ngựa” gần đó, hình như là của bọn họ. Chiếc xe này khá to, có thể chứa rất nhiều đồ, bên trên còn có cả mái che, rất thích hợp cho việc di chuyển ở nơi này.
- Nước đây, cô mau uống đi.
Cô nhận lấy túi nước từ tay người kia, uống một cách vội vàng. Dù sao đã hai ngày rồi cô chưa uống một giọt nào, đến cả mồ hôi cũng không buồn chảy ra.
- Cảm ơn...
- Không có gì. Mà tại sao cô lại đến được đây vậy? Nhìn cách ăn mặc cũng không giống người ở đây.
Phan Nguyên Hân nhìn cô gái trước mặt, càng nhìn càng thấy cô ấy rất xinh. Mái tóc cô ấy có màu vàng nhạt, tết lại thành hai cái bím nhỏ rồi buộc sang một bên. Phong cách ăn mặc cũng rất kì lạ, những bộ trang phục này Nguyên Hân chưa từng thấy trước đây. À không, hình như rất giống phong cách của mấy nhân vật trong truyện “Manga Nhật Bản”.
Không chỉ cô gái đó, mà cả hai chàng trai kia cũng ăn mặc giống như vậy. Một người có mái tóc màu bạch kim, dài ngang lưng được buộc lại bằng một loại dây vải nào đó, trông rất trưởng thành. Người kia lại khác, ánh mắt dịu dàng, mái tóc màu đỏ nhạt cắt ngắn đến sau gáy, tổng thể toát lên vẻ điềm đạm, thư sinh.
- Thực ra...tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại ở đây nữa.
- ...
Cô nhìn bản thân rồi lại nhìn về phía ba người bọn họ. Thật thảm hại làm sao. Quần áo thì bẩn hết, trên chân thì đầy vết đỏ ửng, bầm tím vì cô mặ quần khá ngắn đã vậy ban nãy còn quỳ xuống cát nóng. Tóc tai thì rũ rượi, mắt thì lại có vệt thâm bởi hôm qua không ngủ lại còn lang thang khắp nơi. Thảm hơn cả chữ thảm.
- Tôi cũng chẳng biết đây là đâu. Nếu không gặp ba người, có khi tôi đã chết trên sa mạc đó rồi.
- Cô thật là một cô gái kì lạ. Khu vừc này được gọi là Hoang Mạc Chết bởi vì dưới lớp cát có không ít độc tố, ban đêm lại có nhiều quái vật. Xung quanh được bảo vệ bởi lớp Maora rất mạnh nên người thường vào đã khó, ra lại càng không thể.
*Maora -một loại kết giới ma thuật được tạo ra bởi độc tố.*
- ...
Cô cứng người nhìn bọn họ. Cô đang nghe cái gì thế này? Maora, lại còn quái vật. Bọn họ đang đóng phim ư?
- A, nói quá trời cuối cùng tôi vẫn chưa biết tên cô. Tôi là Freiwon Ze Mexl, còn cái tên mặt mày lúc nào cũng như khúc gỗ này tên là Etrkai Sar Lown, còn người này tên là Pyilot Zaoling và là người ngoại quốc.
- Tôi...
Phan Nguyên Hân suy nghĩ một hồi cũng không biết nên giới thiệu sao. Liệu bọn họ có cảm thấy kì lạ trước cái tên của mình? Thôi vậy, nếu đã lỡ không biết gì rồi thì tại sao không giả vờ bản thân bị mất trí nhớ luôn đi! Nếu như vậy, những điều cô nói ra sẽ không quá kì lạ.
- Tôi không nhớ gì về bản thân hết.
Không do dự, cô nói một mạch. Đây cũng chính là cái tính mà cô vô cùng ghét -miệng nhanh hơn não.
- Không nhớ?
Mexl nhìn cô, có chút lo lắng. Đúng vậy, nhìn từ trên xuống dưới trông cô chẳng có gì ngoài cái cơ thể nhơ nhuốc này cả.
- Giờ tôi mới để ý, ngay cả giấy thông hành và giấy xác nhận thân phận cũng không mang theo. Cô ấy bây giờ muốn trở về cũng rất khó khăn.
Đứng quan sát bên cạnh ngay từ đầu, Zaoling cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Giọng nói của anh ta cũng thật dịu dàng và ấm áp.
- Cô hiện tại có nhớ một chút gì không? Một ít thôi cũng được.
Zaoling khụy một chân xuống đối diện với cô. Cô lắc nhẹ đầu, đưa tay lên má gãi nhẹ tỏ vẻ ngượng ngùng.
- Vậy phải làm sao đây, nếu không có giấy xác nhận thân phận cô ấy sẽ không được vào thành đâu đấy.
Mexl lo lắng, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô ngơ ngác nhìn bọn họ, rốt cuộc cái giấy thông hành đó là cái gì?
Chưa kịp suy nghĩ xong thì trước mặt cô, một tiếng “Oái” vang lên.
- Lown! Anh làm cái gì tôi vậy hả!
Cô nhìn vật trong tay Lown, là một chiếc hoa tai màu hồng ngọc hình một viên pha lê dài đoạt được từ trên tai Zaoling.
- Cậu không phải là người ở đây, cho cô ấy một thân phận là được.
Nói rồi Lown tiến tới bên tai cô, thoáng cái, chiếc hoa tai tinh xảo đã yên vị ở trên tai Phan Nguyên Hân. Từng động tác của hắn không để lại cho cô một chút đau đớn nào, ngược lại rất thoải mái. Cô giật mình, hai má hơi ửng hồng, đây là lần đầu tiên cô được một người xa lạ chạm vào tai mình mà không cảm thấy khó chịu, cô bệnh thật rồi.
- Này, ấn hiệu của gia tộc tôi mà anh tùy tiện quá nhỉ?
- Nếu cậu không làm theo tôi thì cậu phải ở lại đây chăm sóc cho cô ta đấy. Không lẽ cậu tính để cô ấy ở lại đây sao?
- Haizzz, thôi được rồi.
Mexl lấy chiếc lược nhỏ trong túi, kéo tay cô đặt vào trong lòng. Nhẹ nhàng, Mexl chải tóc cho cô.
Phan Nguyên Hân không quá ngạc nhiên, ngồi yên trong lòng Mexl. Cô suy nghĩ một hồi rồi ngước nhìn hai người đàn ông trước mặt. Cái thứ cô mang trên người là ấn hiệu của gia tộc Zaoling? Vậy cô sẽ trở thành người nhà tạm thời của anh ta? Cô thật sự không phản ứng kịp với cái tình huống này...
- Pyilot Slum.
Mexl đột nhiên lên tiếng, tay vẫn đặt trên mái tóc của Phan Nguyên Hân. Thấy nét mặt khó hiểu của mọi người, cô nàng mới bật cười.
- Là tên của cô ấy. Dù sao cũng giả vờ là người của gia tộc Pyilot ít nhất cũng phải cho cô ấy một cái tên chứ. Slum có nghĩa là kì lạ, cô là một người vô cùng kì lạ nên tôi thấy nó rất hợp với cậu.
- Cảm ơn cậu.
Pyilot Slum, một cái tên hay đấy chứ.
...---còn tiếp---...
Thế giới này có tên là Immortales (theo google dịch thì nó có nghĩa là “bất diệt” trong tiếng Lating ‘)) ) được chia thành 7 vùng đất, mỗi vùng đất đều rất rộng lớn và có vua cai trị.
- Chaklop: Vùng đất cổ điển, nơi khởi nguồn của nền văn minh nhân loại. Nơi đây được biết đến là vùng đất của sự thiêng liêng, tồn tại nhiều cổ tục. Phong cách sống điềm đạm, nhã nhặn nhưng không kém phần mạnh mẽ. (thời trang ở Chaklop và mấy món ăn cứ tưởng tượng là nó giống với Trung Quốc á)
- Niliwkoch: Vùng đất thánh, là trung tâm của hành tinh này, nơi được biết đến với lượng ma pháp sư khá cao vì nó chứa nhiều loại Panwa nhất thế giới (Panwa là ma lực nói chung ở thế giới này, panwa có rất nhiều loại) cũng vì thế mà Niliwkoch được xem là vùng mạnh nhất Immortales. Vùng đất này chỉ xuất hiện sau Chaklop 200 năm. (đây là nơi sẽ diễn ra cuộc sống của nhân vật chính)
- Kioggai: được biết đến là vùng đất của các loài nhân thú. Tuy vậy, nhân loại ở đây cũng chiếm 20% dân số Kioggai. Kioggai tuy bề ngoài là vùng đất nhỏ thứ hai ở Immortales nhưng nói về sức mạnh thì chỉ xếp sau Niliwkoch.
- Qwapnill: vùng đất được ma nhân chiếm giữ. Nơi này ngoài ma nhân và quỷ nhân ra thì không ai được định cư ở đây (kiểu sống bao nhiêu ngày cũng được nhưng vẫn không được công nhận là thần dân ở đó á). Tuy vậy, nơi này cũng không quá u ám, ngược lại còn rất nhộn nhịp.
- Changliup: vùng đất phía bắc Niliwkoch. Giàu khoáng sản và rất hưng thịnh, đa số người ta đến nơi này chỉ để trao đổi, mua bán hàng hóa. Vì nằm biệt lập ngoài biển nên rất bình yên, trừ một số loại quái vật sống dưới đại dương ra thì hầu như nơi này không có quá nhiều quái thú, quái vật...
- Maiaewa: vùng thần tiên, nơi này mới được hình thành cách đây 3455 năm, được biết đến là vùng đất nổi. Vì tuổi đời còn nhỏ nên nơi này ít dân sinh sống, đa số đều là những tiên có cánh và các Elf. Họ dùng phương tiện là tàu bay hoặc chim khổng lồ để di chuyển đến những nơi khác. Còn những người ở thế giới bên ngoài muốn đến đây phải gửi thư báo trước cho họ bằng chim đưa thư.
- Poporia: Vùng đất gió, đây là nơi tồn tại nhiều loại cối xây gió nhất Immortales. Người dân tại nơi này sống rất ôn hòa, họ rất chăm chỉ và hiền lành. Phong cảnh của Poporia rất xinh đẹp và bình yên, thích hợp để nghỉ dưỡng.
Ngoài những vùng đất trên thì Immortales còn có vài vùng đất hoang, diện tích không quá lớn. Nơi đó tồn tại những loài quái thú tàn ác và những điều ghê rợn. Đã có rất nhiều người muốn đi khám phá nó nhưng ít ai có thể quay trở về dù là pháp sư mạnh nhất.
Ở đâu đó trong các vùng đất hoang, có một nơi nằm sâu trong làn sương trắng tồn tại một sinh vật được gọi là Un, nó có thể thay đổi hình dạng thành bất cứ ai rồi trà trộn vào những người dân ở nơi khác. Mục đích duy nhất của chúng là sinh khí của người dân. Tuy chúng không quá đông, cũng không quá mạnh, chỉ ngang với một ma pháp sư cấp A, nhưng ít ai có thể phân biệt được chúng với người dân. Vì vậy, người dân từ khi mới sinh ra đều đã được các ma pháp sư cấp S khắc hình từ một loại bột đặc biệt trên trán họ. Loại bột này được ma pháp sư dùng ma thuật để khắc nên không thể phai trừ phi họ chết. Tuy nhiên, cũng có những con người không thích ứng được với loại bột này (kiểu khắc mà nó không dính á) điển hình là các quý tộc hoặc người của hoàng gia, họ sẽ được ban cho một chiếc nhẫn mang bên người từ khi lên ba tuổi. Loại nhẫn này có thể hiện lên thông tin của người sở hữu, nó chính là giấy xác nhận của họ.
Cô vô tình xuyên vào cuốn sách không có nội dung, trong lúc nguy cấp lại được một nhóm người cứu giúp. Đã mang ơn người ta, lại ngang nhiên trở thành em gái bất đắc dĩ của Pyilot Zaoling.
Hiện tại, nhóm người của cô đã đến trước cổng thành. Thật sự rất thần kì...cổng thành được bảo vệ bởi bốn binh sĩ mặc trang phục màu đồng, trên tay mỗi người là một cây thương. Đặc biệt hơn, bên cạnh họ là hai con thú lớn, cao ngang cổng thành, vẻ mặt rất hung dữ.
Pyilot Slum (Phan Nguyên Hân) thấy mình đến nơi, vội rụt cổ xuống.
- Bốn người.
Một tên binh sĩ tiến tới, nhìn vào bên trong chiếc xe. Một người khác thì tiến về phía Lown đang ngồi phía trước đánh xe. Hai người đang nói điều gì đó mà cô không nghe rõ.
- Họ là nhóm người pháp sư được cử đi dẹp loạn ngoài thành.
- Xác nhận thông tin của họ.
Cô nhìn ra bên ngoài. Thật kì lạ, chỉ có một số người bị chặn lại để kiểm tra. Nói đúng hơn là những người có dùng phương tiện di chuyển.
Trong thời gian quan sát xung quanh, tên lính kia cũng kiểm tra đến cô. Gương mặt hắn bặm trợn, mang theo cây thương giáo bên mình, tạo nên áp lực cho cô.
- Giấy xác nhận của cô?
Slum giật mình, cô rụt người lại. Lần đầu tiên cô sợ hãi đến vậy. Có lẽ là do cô sợ hai con quái vật canh cổng, hoặc là cô lo mình bị giết nếu không có giấy xác nhận...
- Em ấy không có giấy xác nhận. -Zaoling lên tiếng, đồng thời đưa người chắn trước mặt cô.
Gương mặt tên binh sĩ trở nên khó coi. Hắn trừng mắt nhìn hai người, cái thương trên tay hắn cũng chuyển hướng chỉa về phía cả hai.
- Cô ta là Un?
- Không phải, em ấy là em gái tôi. Anh biết đấy, con bé quá nhớ tôi nên mới từ Chaklop sang đây để thăm tôi.
- Tại sao không mang theo giấy xác nhận?
- Có lẽ em ấy đã làm rơi mất khi đang đi trên đường, tính em ấy khá bất cẩn. - Zaoling nhìn ra sau một lát rồi quay lại nhìn tên kia. -Anh nhìn xem, chiếc hoa tai bên trái của em ấy là ấn hiệu của gia tộc tôi.
Slum lúc này mới ló đầu ra từ phía sau lưng Zaoling. Cô ấp úng, gãi nhẹ cái má hồng hào của cô.
- Vì các người là người được hoàng gia đích thân cử đi nên tôi tạm thông qua, sau khi vào thành thì đến thánh hội làm lại một cái cho cô ấy.
- Được.
Hai binh sĩ chắn trước chiếc xe, cuối cùng cũng đứng sang hai bên. Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi di chuyển vào trong thành.
Slum lúc này mới thở phào ngồi phịch xuống sàn. Cô tưởng là mình sắp chết đến nơi rồi.
- Cậu nghĩ bọn họ có tin mình thật không? -Mexl đưa tay lên cằm, mắt nhìn đăm chiêu về phía hai người bọn họ.
- Chắc sẽ ổn thôi, nhưng ai cũng sẽ nghi ngờ thôi. Chiếc nhẫn được làm bằng ma thuật của các đại pháp sư, lại dễ dàng rơi ra như thế sao?
- Cậu nói cũng đúng.
Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy, bầu không khí lúc này thật ngột ngạt. Có gì đó không đúng, tiếp theo cô phải làm gì đây?
- Mà...ban nãy người kia có nhắc đến Un, nó là gì thế?
Nghe câu hỏi của cô, chiếc xe bỗng dừng lại đột ngột.
- Em không biết gì sao? -Zaoling nhìn cô.
Slum lắc đầu. Đừng nói là Un, cô còn vạn vạn câu hỏi trong đầu đang xếp hàng để được cô nói ra ngây bây giờ đây.
- Un là một loại sinh vật vô diện, bởi vì chưa ai từng thấy nó ngoài đời bao giờ. Em biết không? Immortales có rất nhiều vùng đất có chủ, nhưng ngoài kia còn có vài vùng đất hoang tồn tại, diện tích không quá lớn. Nơi đó có những loài quái thú tàn ác và những điều ghê rợn. Đã có rất nhiều người muốn đi khám phá nó nhưng ít ai có thể quay trở về dù là pháp sư mạnh nhất.
- Un cũng nằm trong số đó, nó có thể thay đổi hình dạng thành bất cứ ai rồi trà trộn vào những người dân ở nơi khác. Mục đích duy nhất của chúng là sinh khí của người dân. Tuy chúng không quá mạnh so với những con thú trên đất hoang khác, chỉ ngang với một ma pháp sư cấp A, nhưng nó rất đông và ít ai có thể phân biệt được chúng với người dân, một khi nó đã lấy đủ sinh khí rồi thì lại trở nên mạnh mẽ hơn hẵn những gì loài người từng chứng kiến được. Vì vậy, người dân từ khi mới sinh ra đều đã được các ma pháp sư cấp S khắc hình từ một loại bột đặc biệt trên trán họ. Loại bột này được ma pháp sư dùng ma thuật để khắc lên nên không thể phai đi trừ phi họ chết. Tuy nhiên, cũng có những con người không thích ứng được với loại bột này, nói đúng hơn là họ hấp thụ được ma pháp của các vị pháp sư khác nên không thể giữ được lâu. Đa số họ đều là người của hoàng gia, các quý tộc hay một số ma pháp sư cấp cao và để phân biệt, họ được phát cho một chiếc nhẫn ma thuật bên trong được khắc thông tin của người sở hữu nó từ khi lên ba, vì chiếc nhẫn đó không trực tiếp đưa ma thuật lên người của quý tộc nên không thể bị hấp thu. Nếu làm mất nó sẽ dễ rơi đầu lắm đó!
Slum run nhẹ, thì ra là vậy, nếu ban nãy họ không giúp cô thì có lẽ bây giờ cô đã đi đời rồi. Cái thế giới quái quỷ gì thế này cơ chứ!
- Vậy tại sao mọi người biết em không phải Un?
- Vì em không có Panwa hay còn gọi là ma lực. Những người dân bình thường ở đây đa số tuy không thể sử dụng ma thuật nhưng trên người vẫn có chút ma lực, những ma lực đó thường chỉ đủ để họ tạo ra ma thuật vô sắc. Loại ma thuật này cũng giống như thuốc tăng lực vậy, thay vì tấn công hay phòng thủ nó chỉ có thể tăng sức khỏe cho tay và chân, phục vụ cho công việc của họ như cày cấy, chạy bàn hay giao hàng... mà thôi. Đương nhiên trên cơ thể Un cũng nồng nặc Panwa còn em thì không. Chị nghĩ em đã cạn Panwa nên mới giúp em, ngoại trừ các ma pháp sư cấp C trở lên và các quái vật không bao giờ cạn Panwa như người dân bình thường đâu.
Chiếc xe lại lăn bánh. Slum lại rơi vào trầm tư, cô có rất nhiều điều muốn hỏi.
- Em thật sự không nhớ gì về thế giới này hết. Có lẽ em đã bất tỉnh quá lâu nên có cảm giác bản thân là từ một nơi khác, rất xa với thế giới này rồi lạc đến đây...
Cô nói dối, cũng không phải bịa đặt hoàn toàn. Mong sao họ có thể tin cô dù chỉ một chút.
- Mất trí nhớ như em, lần đầu tiên chị mới thấy đó.
- Bây giờ...chị đã thấy rồi đó.
Mexl bật cười. Nụ cười của cô ấy rất xinh. Người dân ở đây, ai cũng xinh đẹp như vậy sao?
- Chị có thể cho em biết thêm về nơi này không?
- Em đúng thật rất kì lạ. Cứ như ở trên trời rơi xuống vậy. Để xem nào... Immortales là một thế giới nhỏ sử dụng ma thuật để sinh sống, chắc điều này em cũng biết rồi nhỉ? Đây là Niliwkoch, vùng đất trung tâm của Immortales, tập trung nhiều ma pháp sư và các guild lớn nhỏ. Mà này, đừng nói em quên cả việc nơi này có ma lực đấy nhé?
Slum vội vàng lắc đầu. Nghe đến đây cô cũng mườn tượng ra một số chi tiết rồi. Đó là nơi này, chính là thế giới ma thuật, một nơi mà cô thường xuyên bắt gặp trong mấy bộ manga Nhật Bản.
Trớ trêu thật...
- Nhưng mà, em không nhớ chi tiết cho lắm. Ví dụ như...cách ma pháp sư hoạt động.
- Hmm... hay em tự tìm hiểu đi, có khi nó sẽ giúp em lấy lại kí ức?
- Tự tìm hiểu? Nhưng...bằng cách nào? Em cũng không phải thiên tài.
- Chị biết gần đây có một cái thư viện, mất kí ức không ảnh hưởng quá lớn đến việc đọc hiểu đâu. Trước tiên phải đưa em đến thánh hội và tìm cho em một nơi tá túc đã.
- ...
Thực ra là cô hoàn toàn mù tịt, bảo cô nhớ? Chắc không có cơ hội đâu.
Đi được một lát, chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng thời trang gần đó. Mexl không do dự, kéo tay Slum đi vào bên trong cửa hàng. Thoáng một cái, cả hai cùng bước ra với bộ dạng khác.
- Đến giáo hội, vẫn là nên ăn mặc lịch sự một chút.
- Em...cảm ơn chị.
Thực ra khi nãy, cô đã từ chối rất nhiều lần. Nhưng nghĩ lại, bên người cô chẳng mang theo thứ gì cả.
...
- Lần sau không được để mất nữa, nếu không ngươi sẽ bị giết đấy.
Một người trông đã đứng tuổi đưa cho cô một chiếc nhẫn, bên trên là một viên đá màu xanh ngọc phát sáng. Nghe bảo nó có chứa ma thuật, nhưng cô không biết làm sao để khiến nó xuất hiện giấy xác nhận thân phận.
- Tôi biết rồi, thành thật xin lỗi.
Rốt cuộc cô xin lỗi vì điều gì chứ?
Ra khỏi thánh hội, cô đứng ngẩn người trước chiếc xe. Trong những cuốn truyện cô đã từng đọc qua, nhân vật chính thường sau khi xuyên không sẽ trở nên mạnh mẽ. Không biết cô có được phúc lợi như vậy không?
- Đi thôi.
Chiếc xe lại lăn bánh. Lần này là đến một nơi trông khá đông đúc. Cô nhìn về phía Mexl với ánh mắt hoang mang.
- Guild của tụi tôi. Saslvon.
- Guild? Hội ma thuật ạ?
Mexl gật đầu, tặng thêm cho cô một nụ cười nhẹ nhàng.
- Em làm gì có ma thuật!? Không được đâu ạ!
- Cô ấy không có ý định để em gia nhập đâu. Những người Panwa còn không có như em thì làm gì có cái guild nào nhận?
Zaolin nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu Slum rồi xoa xoa.
- Nhóm chúng tôi ở tại nhà trọ của hội, ngoại trừ Lown là tự thuê phòng bên ngoài. Đương nhiên nhà trọ của hội rẻ hơn rất nhiều.
Zaoling vừa nói vừa bước vào bên trong, tiến tới bàn tiếp tân nằm giữa hội. Anh ta ấn tay lên chiếc chuông nhỏ, phát ra tiếng leng keng vừa đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.
Riêng Lown khi bước vào đã tiến tới quầy nước của hội, ngồi như thể hắn đang ở trong thế giới riêng của mình, tách biệt với mọi người.
- Zaoling? Nhóm cậu xong việc rồi sao?
Giọng nói chứa đựng sự ngạc nhiên của một người nào đó đã kéo ánh nhìn của Slum từ phía Lown quay trở lại cái bàn tiếp tân.
- Sớm hơn dự kiến hai ngày, không biết có thưởng thêm gì không nhỉ? - Mexl chống tay lên mặt bàn, mỉm cười.
- Được rồi, kí tên vào đây đi, chiều tôi sẽ đưa tiền cho các cậu.
Cô gái đưa tờ giấy về phía Zaoling. Lúc này mới chú ý đến sự xuất hiện của một nhân vật mới.
- Ai vậy? Thành viên mới sao?
- Em ấy tên Pyilot Slum, em gái của tên kia. Không phải là thành viên mới gì, em mang em ấy về để sống cùng em. - Mexl hất ánh nhìn về phía Zaoling.
- Em gái?
- Cứ cho là vậy đi. - Zaoling thở dài.
Slum cúi đầu chào hỏi người trước mặt. Nhận thấy một cái nhíu mày từ người đó, cô vội cúi thấp đầu hơn.
- Em ấy không có panwa?
- Panwa bị cạn khi em ấy đến đây rồi. Nên em mới phải bảo bọc em ấy đó. Thôi, em phải đưa em ấy về nhà để sắp xếp phòng ngủ đây!
Mexl nói xong không đợi người phía trước mặt phản ứng lại, vội vàng kéo tay Slum rời đi.
Đến nhà trọ của hội, Mexl mới thả tay của cô ra.
- Chị ấy là Tsela, con gái của hội trưởng. Chị ấy rất dịu dàng.
Slum gật đầu hiểu chuyện, đi theo Mexl vào phòng riêng của hai người. Bên trong có một chiếc giường và một số nội thất khác mang phong cách cổ điển, trông khá gọn gàng.
- Từ giờ em sẽ ở đây với chị. -Mexl ấn người Slum xuống ghế, mỉm cười.
- Sẽ không phiền đến chị chứ?
- Có thêm người càng vui. Chị cũng muốn có người bầu bạn mà.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play