Xin chào! Tôi là bác sĩ Hạ, Hạ Chân Phương. Tôi là việc ở một bệnh viện Quốc Tế lớn nhất nhì thành phố. Nhiệm vụ của tôi là phải thông báo cho người nhà biết về thời gian cũng như nguyên nhân về sự ra đi của người bệnh. Hay nói đúng hơn tôi chính là bác sĩ pháp y. Sáng sớm là tôi đã có mặt ở bệnh viện đến tối muộn mới quay về nhà. Cuộc sống cứ như vậy lập đi lập lại mỗi ngày.
Hôm nay, như thường lệ tôi mang khẩu trang, bao tay và chuẩn bị tất cả các vật dụng đi đến nhà đại thể. Tôi vào bên trong kéo ngăn lạnh ra thì:
“Xoảng"
Bộ dụng cụ phẫu thuật rơi xuống với bởi sự tức giận của người đàn ông trước mặt:
“Mày không phải là người! Tao không muốn tìm hiểu lý do vì sao ba tao mất. Ông ấy đã đi rồi mày hãy để cho ông ấy yên!”
Nguyên nhân nhân sơ bộ dẫn đến tử vong là do bị hành hung. Rõ ràng, tôi đang đi tìm sự thật nhưng người đàn ông đó lại cố tình gây rối. Người đàn ông này quả thật không nói lý lẽ.
Ông ta giận dữ lao về phía tôi đẩy một cái thật mạnh:
“Mày đi chết đi! Đồ không có trái tim!”
Tôi bị đẩy ngã về phía sau:
“Tủm"
Mảng không gian như bị xét nát bởi những tia sáng vụt ngang.
Đến khi mở mắt ra tôi biết mình đã rơi xuống hố nước. Tôi cố gắng vươn tay lên níu lấy những gì có thể, miệng ú ớ kêu cứu:
“Cứu… Tôi…”
Lạ thay tôi đang ở dưới nước nhưng vẫn có thể hít thở. Chỉ duy nhất một điều chính là cơ thể tôi cứng đờ như bị đóng băng.
Bây giờ trước mặt tôi lại xuất hiện hai người một nam, một nữ tuổi trung niên hung hăng nói:
“Đồ câm! Tao chính là muốn đem này gả cho một thằng sắp chết thay con gái tao. Haha… Mày bị câm thì làm sao mà người khác biết được!”
Rồi tôi lại thấy hai ông bà đó đem đám thuộc hạ xong đến bắt giữ lấy tôi mà mắng nhiếc:
“Mau đem nó dùm xuống nước cho ta. Như vậy, sự thật từ nay về sau sẽ mãi mãi chôn vùi! Một con câm như mày là có chút chuyện cũng không xong. Vừa gả thay con tao lại khiến tên nam nhân đó chết đi!”
Tôi muốn gào lên kêu cứu nhưng đều vô dụng. Tôi vùng vẫy nhưng hoàn toàn không có ai đáp lời. Đầu tôi đau quá…
Một lúc sau, tôi cảm giác bản thân đã được đưa lên khỏi mặt nước. Tôi nghe tiếng khóc ở bên tai nhưng vẫn không thể cử động:
“Chân Phương… Con gái đáng thương của cha mẹ! Vì cứu con cha mẹ phải gả con tên ác ma người người khiếp sợ. Như vậy, con mới có tránh sự truy sát của bọn người xấu kia. Tha lỗi cho chúng ta…”
“Á…”
Cơn đau đầu lại ấp đến! Đoạn ký ức này từ đâu mà có?
Tôi đau đến mức ngất đi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, một giọng nói chanh chua chói tai làm tôi giật mình:
“Ngươi tránh ra! Ta phải cho con nhỏ đó đi chầu diêm vương có thể trời không hay quỷ không biết!”
Tôi khẽ nhíu mày nhẹ nhàng nâng mi mắt của mình lên nhìn thật kỹ tình huống trước mắt. Một căn nhà bằng gỗ hoàn toàn xa lạ. Đây là đâu? Tôi là ai? Sao lại mặc đồ giống như cô nương thời xưa thế này?
Chưa kịp định hình thì người đàn bà xa lạ la lên:
“Á… Đừng mà! Xin bà tha cho Chân Phương!”,
Tôi từ từ ngồi dậy. Sau khi nghe thấy cho người gọi tên mình liền lấy tay tự chỉ vào bản thân mình ngạc nhiên hỏi:
“Tôi ư? Tôi làm gì mà phải xin người đàn bà ấy tha mạng? Đây là đâu?”
Tôi lấy đây xoa đầu của mình. Chẳng phải tôi đang ở bệnh viện hay sao? Sao bây giờ lại ở đây? Hai người họ ăn mặc như thời phong kiến. Bỗng nhiên người phụ nữ đang quỳ nhìn thấy tôi ngồi dậy, nét mặt mừng rỡ chạy đến:
“Hạ Chân Phương! Con của mẹ! Không sao là tốt rồi!”
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra mà người phụ nữ trước mặt lại xưng hô mẹ con với tôi. Tôi liền đẩy bà ta ra.
“Chân Phương! Ta là mẹ của con! Hu… Hu… Con bị làm sao vậy? Không lẽ ngay cả mẹ con cũng nhận không ra nữa sao?”
Người đàn bà ấy ôm thật chặt tôi vào lòng rồi khóc nức nở mặc cho sự ngơ ngác của tôi. Tình huống này không lẽ tôi đã xuyên không rồi sao?
Không thể nào!
Nhưng điều tôi không tin lại là sự thật. Tôi lấy tay chạm vào gương mặt của mình. Đưa hai bàn tay để ở trước mặt xem xét. Hoá ra tất cả là thật. Tôi chính xác đã xuyên không về quá khứ. Thân xác này và cả đoạn ký ức lúc nãy đều không phải của tôi.
Tôi tay tôi run rẩy chạm lên mặt bàn tìm chỗ dựa. Ánh mắt hoang mang nhìn xung quanh. Tất cả hoàn toàn xa lạ. Và tôi lại biến thành một cô gái câm đáng thương, bị người ta bắt cóc, ép gả cho một tên nam nhân sắp chết theo tục xung hỉ cổ xưa. Xung hỉ không thành lại biến thành vật xui xẻo bị dìm xuống sông. Trong lòng tôi gào lên trong tuyệt vọng tại sao không là ai khác mà lại là tôi cơ chứ?
Đột nhiên một tiếng động lạ vang lên:
“Vèo…”
Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì bên trong lại nhào ra thêm một người ăn mặc như người thời cổ trong mấy bộ phim ngôn tình hay chiếu trên màn ảnh.
“Nương tử của ta…”
“Á…”
Tên nam nhân hai tay dang rộng ra như muốn ôm nhào đến phía tôi. Và phản ứng của tôi chính là:
“Chát”
Một cú tát đau đớn giáng vào mặt của hắn:
“Dám lợi dụng tôi! Không dễ đâu!”
Hắn đứng yên như hoá đá. Lúc này đây tôi mới có dịp nhìn kỹ, gương mặt hắn đẹp như tạc. Ánh mắt phượng hẹp cao ngạo, thân hình đúng chuẩn soái ca. Quả thật là một tuyệt sắc mỹ nam.
Tôi đứng dây chống nạnh, rõ ràng là rất sợ nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn:
“Nói đi! Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?”
Nam nhân đó vẫn xong về phía tôi, ra sức ôm chặt lấy tôi không chịu buông:
“Nương tử của ta! Ta muốn ôm!”
“Tránh ra!” tôi đẩy hắn ra nhưng không được.
Cùng lúc người đàn bà chua ngoa ngước nhìn tôi, gương mặt ngạc nhiên hỏi:
“Chẳng phải ngươi bị câm sao? Sao ngươi có thể nói chuyện được? Như vậy ta càng phải nhanh tiễn ngươi đi gặp diêm vương!”
Bà ta cầm cái bát xong thẳng về phía tôi:
“Xoảng”
Tôi nhắm mắt lại nghe tiếng chén vỡ tan tàn, rơi từng mảnh nhỏ xuống đất. Tôi run rẩy lấy tay sờ vào đầu của mình. Rồi từ từ mở mắt ra. Trước mặt tôi là một bóng lưng vững chãi kèm theo lời nói âm trầm dịu dàng:
“Nương tử! Không sao rồi! Ta sẽ không cho người phép người xấu này bắt nạt nàng đâu!”
Ánh mắt tôi vừa sáng lên. Thật sự tôi chưa bao giờ gặp được một người có thể che chở cho mình như vậy. Một màn trước mặt khiến tôi vô cùng cảm động. Khóe mắt rưng rưng cay xè.
Hắn là vì tôi sao?
Thật cảm động!
Nhưng hắn ta quay lại lấy ta sờ vào đầu, nét mặt như sắp khóc:
“Nương tử ơi! Hu… Hu… Ta đau quá! Mau cứu ta với!”
“Rắc…”
Đó là tiếng mảnh vỡ trong lòng tôi. Hình tượng đẹp đẽ hoàn hảo của hắn vẽ ra trước mắt tôi hoàn toàn sụp đổ:
“Ngươi là đồ ngốc sao?”
Tôi vừa định mở lời hỏi hắn thì bị bà thím trước mặt chen vào:
"Con nhỏ kia mày có nghe không?"
Sao bà ta lại có thể trơ trẽn đến như vậy? Làm sai mà còn không biết nhận. Tôi nhìn về phía bà ấy mà nói:
“Bà còn muốn gây chuyện? Bà có tin với hành vi phạm tội tráo người, lừa gạt lấy tiền của bà tôi có thể đem tố cáo bà đến cảnh sát vì tội bắt cóc, chiếm đoạt tài sản không?”
Bà ta ngơ ngác nhìn tôi: “Ngươi nói cảnh sát là gì? Cái gì mà chiếm đoạt tài sản ta nghe không hiểu?”
Đột nhiên tôi quên mất ở đây là thời xưa nên tôi giải thích cho bà ấy một lần nữa:
“Tôi sẽ báo lên nha môn. Xem đến lúc đó không những bà, cả nhà bà, con gái cưng của bà cũng phải chịu tội! Xem họ tin tôi hay tin bà!”
Bà ta chỉ tay về phía tôi: “Ngươi… Ngươi…”
“Ta thì sao? Còn không mau cút?”
Nói rồi tôi quay sang nhìn về phía nam nhân trước mặt: “Người biết võ công đúng không?”
Hắn ta gật đầu. Tôi vui vẻ vỗ tay đắc ý nói: “Mau tiễn bà ta một đoạn!”
Bà ta tức giận lườm tôi: “Mày đợi đó đi! Trước sau gì tao cũng tìm đến mày! Hắn có thể bảo vệ ngươi lúc này nhưng không phải là mãi mãi!”
Nam nhân nhìn bà ta, bà ta hoảng sợ vấp ngã vài lần. Sau đó chạy nhanh như bay rời khỏi. Bà ta vừa rơi khỏi thì người tôi gọi là “Mẹ” rơm rớm nước mắt chạy đến nắm tay tôi:
“Hạ Chân Phương! Cuối cùng cũng có người bảo vệ con!” Nói rồi bà ấy xoay lưng rời khỏi. Bây giờ trong căn nhà chỉ còn lại tôi và tên nam nhân ngốc nghếch xa lạ. Ánh nhắm hắn nhìn tôi trìu mến làm tôi cảm thấy sởn gai ốc:
“Nương tử của ta! Cho ta ôm nào!”
Tôi lùi về sau liên tục né tránh hắn: “Tránh ra! Ngươi đừng qua đây!”
“Ta chỉ muốn ôm nàng thôi!” hắn nhào về phía tôi ôm chầm lấy tôi.
Tôi hét thật lớn:
“Á… Lưu manh thối! Tránh ra!”
Tôi hét lên lùi về sau vấp ngã. Và cũng chính lúc này, tên nam nhân kia cũng ngã nhào theo tôi. Và rồi:
“Chụt"
Hắn hôn tôi sao?
Tôi hốt hoảng: “Tên kia ngươi mau cút!”
Hắn nhìn tôi trìu mến rồi nở nụ cười mị hoặc: “Chẳng phải do nàng kéo ta ngã đấy sao?”
Tôi khó chịu đẩy hắn ra: “Từ đây về sau cấm ngươi lại cần ta! Tránh càng xa càng tốt!”
Bàn tay hắn níu lấy tay tôi: “Nương tử! Đừng bỏ rơi ta!”
Bỗng dưng một cơn cuồng phong thổi vào, mắt tôi cay xè mở không lên. Tiếp theo đó là một luồng sáng mạnh hắt vào mặt. Không gian xung quanh đột nhiên ngưng đọng. Tên nam nhân trước mặt tôi đứng yêu không nhúc nhích mặc cho tôi gọi như thế nào.
Đột nhiên một giọng nói vang lên làm tôi giật mình:
“Đừng kêu nữa vô ích!”
Xuất hiện trước mắt tôi là một anh chàng đẹp trai đeo kính. Mắt tôi tròn xoe nhìn người trước mặt. Hai tay tôi đan chặt vào nhau miệng há chữ “o”. Chàng trai nâng gọng kính lên tiến về phía tôi búng trán tôi: “Đẹp trai đúng không?”
Chỉ xuất hiện thôi mà có cần khoa trương vậy không?
“Anh là?”
Anh chàng đó nháy mắt nhìn tôi: “Là một chàng trai vô cùng đẹp đưa cô đến đây!”
“Bắt cóc?”
Hắn giậm chân trả lời lại: “Không phải! Ta chính là hệ thống vạn năng đưa ngươi trải nghiệm trò chơi lần này!”
Tôi cười khẩy ngước mặt lên nhìn: “Đùa sao?”
“Ta không đùa đâu. Nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì không bao giờ có thể quay trở lại!”
Tôi đẩy hắn sang một bên đi một mạch ra khỏi cửa. Chắc chắn khi đến đây như thế nào thì về cũng bằng cách như vậy. Thế là tôi nhất quyết nhảy xuống sông.
“Tủm”
Chưa đây một giây sau tôi lại được kéo trở lên bờ. Tính tình tôi rất ngang bướng nên vẫn tiếp tục nhảy xuống:
“Tủm"
Lần này sắp nghẹt thở lại bị kéo lên bờ. Cả thân người tôi ướt sũng. Chàng trai đó lắc đầu bảo:
“Này! Có nghe ta nói gì không? Đừng nhảy nữa vô ích thôi! Muốn trở về hiện tại chỉ có một cách duy nhất chính là hoàn thành nhiệm vụ!”
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì? Cái gì đang xảy ra vậy?”
Chàng trai đó nháy mắt nở nụ cười bí ẩn: “Nhiệm vụ đầu tiên bắt đầu!”
“Này! Tôi còn chưa hỏi xong mà?”
Chưa kịp hỏi gì nữa thì một cơn gió mạnh thổi qua, chàng trai biến mất và rồi một vật thể lạ rơi trúng đầu tôi:
“Vèo…”
Thật là đau quá đi! Tôi nhíu mày lấy tay xoa đầu. Đến như một cơn gió và đi cũng như một cơn gió. Đã vậy chàng trai ấy còn tặng kèm một thanh tre nhỏ bay vào đầu. Tôi lấy tay xoa đầu, tay còn lại nhặt thanh tre lên. Trên thanh tre có viết một dòng chữ nhỏ. Phải mở thật to mắt mới nhìn ra được:
“Nhiệm vụ: Giúp một đứa trẻ bình an ra đời!”
Quá vô lý, tôi là một bác sĩ pháp y chứ đâu phải là bác sĩ khoa sản? Còn nữa ở nơi hoang vắng như thế này tìm đâu ra một sản phụ? Tôi vứt thanh tre đi. Chưa bao lâu, cơn gió nổi lên tiếp tục thổi thanh tre bay vào đầu tôi.
“Á…”
Tôi tức nên hét lớn: “Được rồi! Làm thì làm! Trước giờ chẳng có gì có thể làm khó Hạ Chân Phương tôi!”
Vậy là tôi đành phải thực hiện nhiệm vụ như lời anh ta nói. Không gian đã trở lại bình thường. Gã nam nhân ngốc kia chạy đến đỡ tôi dậy:
“Vợ ơi! Sao lại ngồi đây? Em không sao chứ?”
“Tránh ra! Tôi phải đi!” tôi bực bội trả lời.
“Vợ đi đâu vậy?”
“Kệ tôi!”
Hắn níu tay tôi. Nam nhân như hắn thật phiền phức. Suy đi nghĩ lại ở đây không có ai ngoài tên nam nhân này. Liệu hắn có thể giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ để trở về? Tôi chững lại suy nghĩ vài giây sau đó hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Tô Hoàng Quân!”
Tôi gật đầu lầm bầm trong miệng: “Xem ra cũng không phải là ngốc!”
Tôi tiếp tục hỏi: “Có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Hắn lập tức đồng ý: “Chỉ cần điều nàng yêu cầu ta đều đáp ứng!”
“Được! Vậy dẫn tôi đi tìm một em bé!”
Hắn nheo mắt cười vui vẻ: “Ý nàng là cùng ta sinh em bé!”
“KHÔNG PHẢI! Là đi giúp một đứa bé ra đời bình an hiểu không?”
Hắn gãy đầu nhìn tôi: “Ý nàng là “đỡ đẻ"?”
Tôi gật đầu. Thế là ngay lập tức hắn vác tôi lên vai chỉ trong tích tắc, hắn bay lượn lên không trung “cưỡi gió đạp mây" đưa tôi đi vào thị trấn nhỏ. Trước giờ tôi ngoài mùi thuốc khử trùng và những cái xác nằm yên bất động ở bệnh viện thì đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái không khí trong lành mát mẻ đang phả vào gương mặt. Những cành cây ngọn cỏ tràn đầy sức sống. Một cảm giác của tự do!
Chẳng mấy chốc, hắn đã bế tôi đáp xuống thị trấn nhỏ tấp nập người qua lại. Chỉ là làm sao để biết nhà nào có người đang chuyển dạ?
“Không lẽ tôi phải ở đây mãi mãi sao?” tôi đứng nhìn mọi thứ trong nỗi hoang mang cực độ.
Đột nhiên có người đàn ông va vào tôi, nét mặt của anh ta vô cùng lo lắng:
“Đi đường không nhìn sao?”
Người đàn ông đó gấp gáp nói: “Xin lỗi! Vợ tôi sắp sinh rồi nên tôi… Tôi phải tìm đại phu! Xin mạn phép!”
Tôi nở nụ cười hài lòng: “Đúng là ông trời cũng giúp tôi!”
Thế là tôi kéo tay áo của hắn: “Tôi là bác sĩ! À phải nói đúng hơn là “đại phu”. Mau dẫn ta đến gặp phu nhân của ngươi!”
Hắn mừng rỡ lấy tay lau nước mắt: “Tốt quá! Mau đi theo tôi!”
Một lúc sau, tôi đã có mặt ở một biệt phủ. Hắn kéo tôi cùng Tô Hoàng Quân vào bên trong: “Mau… Mau vào đây!”
Chưa vào đến cửa thì gặp một lão bà đang đi qua đi lại miệng không ngừng lẩm bẩm: “Trời Phật phù hộ cho Liên gia chúng con!”
Bà ta mừng rỡ khi nghe con trai thông báo rằng “đại phu" đến nhưng không ngờ một giây sau sắc mặt lại thay đổi 180 độ:
“Mau cút! Đồ xui xẻo! Sao con lại dẫn con nhỏ xui xẻo Hạ Chân Phương về đây? Con không nghe gì sao? Ả ta chính là khắc chết chồng chưa cưới. Mau đuổi đi đi! Cút đi cho ta!”
Xem ra nhiệm vụ này thật không dễ dàng. Tôi chính thức bỏ cuộc: “Được! Tôi đi rồi bà đừng hối hận!”
Tôi xoay người kéo Hoàng Quân rời đi. Nhưng người đàn ông lúc nảy quỳ xuống thành khẩn cầu xin: “Xin cô giúp nương tử của tôi!” chưa hết hắn còn quay sang nhìn mẹ hắn: “Mẹ! Nàng ấy sắp chịu hết nổi rồi. Không lẽ mẹ nỡ nhẫn tâm…”
Bà ta do dự một lúc cuối cùng cũng nhẹ giọng lên tiếng: “Xin cô giúp chúng tôi!”
Hoàng Quân nghe thấy tiếng hét đau đớn truyền ra cũng lên tiếng: “Vợ! Mau giúp họ đi!”
Tôi mềm lòng đi vào bên trong. Tôi rửa tay sạch sẽ, xắn tay áo lên làm tròn trách nhiệm của một vị bác sĩ:
“Mau hít thở sâu lấy hơn rồi rặn! Cô phải lấy hơi thật sâu sau đó rặn thật mạnh. Cô nhớ không?”
Người phụ nữ đau đớn đến toát mồ hôi gật đầu tin tưởng vào tôi. Cùng lúc tôi thúc giục người hầu chuẩn bị nước nóng, khăn tắm và cây kéo sạch!”
Khi một thứ đã chuẩn bị sẵn sàng tôi bắt đầu ra hiệu: “Tôi đếm đến ba cô bắt đầu hít thật sâu và rặn mạnh nha!”
Tôi đặt tay lên bụng xoa nhẹ sau đó đếm: “1… 2… 3…”
…
Phải khó khăn lắm tôi mới nghe được tiếng khóc của đứa trẻ: “Oa… Oa…”
Tôi bế đứa trẻ còn đỏ hỏn trên tay mà nước mắt như trào ra. Khóe mắt rưng rưng, nơi sống mũi cay cay. Một mầm non tràn đầy sức sống ra đời là một khởi đầu mới. So với một thân thể lạnh ngắt không động lặng lẽ rời đi có lẽ là hai thái cực hoàn toàn đối lập mà trước giờ tôi không bao giờ có thể cảm nhận được.
Tôi nở nụ cười đặt đứa bé da kề da với mẹ của nó.
“Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi!”
Sau đó bước ra khỏi cửa trong niềm vui, tôi chậm rãi đi về phía Hoàng Quân. Trời đất xung quanh tôi bắt đầu quay cuồng có lẽ tôi trò chơi đã kết thúc thật rồi. Tôi nhắm mắt dang hai tay hưởng thụ cảm giác trở về hiện tại.
Cảm giác rất ấm áp nhưng như có một tảng đá đè nặng trước ngực. Hô hấp lúc này của tôi thật khó khăn. Tôi cố gắng mở mắt ra thì tên ngốc ấy đang ở trước mặt. Ngũ quan tinh xảo động lòng người cùng với đôi mắt phượng hẹp khẽ chớp:
“Á…”
Tôi dùng một lực thật mạnh đạp vào Tô Hoàng Quân. Hắn ngã nhào xuống đất. Lúc này, tôi có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó thì liền lấy tay sờ vào eo. Hình như có gì đó không đúng? Chính là bộ dụng cụ phẫu thuật của tôi đâu rồi? Tôi lật tung chăn lên để tìm. Nhìn xuống dưới đất, trút ngược giày ra nhưng kết quả vẫn như cũ:
“Tại sao tìm không thấy?”
Tô Hoàng Quân lấy tay xoa mông rồi thắc mắc nhìn tôi hỏi:
“Nương tử nàng đang tìm gì vậy?”
Tôi đưa tay ra trước mặt hắn nghiêm túc nói: “Mau trả đồ lại cho ta!”
“Nương tử nàng muốn ta cởi đồ sao?”
Tên ngốc này nói nhiều với hắn đúng là vô ích. Chi bằng trực tiếp tìm kiếm thì hơn. Tôi tiến lại gần sờ khắp nơi. Hắn cười phá lên:
“Nương tử! Đừng! Haha… Nàng làm ta nhột!”
Tôi dừng động tác. Đồ mà tôi muốn tìm chắc chắn không ở chỗ hắn. Tôi la lên:
“Ra đây đi!”
Lại một luồng sáng xẹt ngang qua. Cơn cuồng phong nổi lên:
“Ngươi gọi ta?” hệ thống vạn năng xuất hiện, lúc này hắn còn ngồi chéo chân thong thả nhìn tôi.
“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ! Mau đưa tôi về nhà!”
Hắn nhìn tôi cười nhếch mép: “Hì… Chưa xong đâu! Phải là 1x 1000 đứa trẻ!”
Tôi tiến lên bẹo má hắn: “Lừa đảo! Đồ lừa đảo!”
Hắn lấy tay đánh nhẹ vào tay tôi miệng không ngừng kêu lên: “Mau bỏ tay ra! Xong rồi nhé! Ta đi đây! Ngươi lo mà hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo đi!”
“Khoan đã… Ngươi… Ta…” tôi còn chưa kịp nói xong thì hắn lại đùng một cái tan biến vào không trung. Tôi giậm chân lấy tay đập nhẹ vào trán của mình: “Lừa đảo!”
Lúc này tôi tức đến nói không nên lời thì một đạo lực rất mạnh kéo tôi từ phía sau.
“Nương tử nàng làm sao?”
Tôi gạt tay hắn: “Đừng có gọi tôi là…”
Chưa kịp dứt lời đôi môi mềm mại của hắn chạm vào môi tôi. Đôi tay thon dài vòng qua eo siết chặt. Càng lúc nụ hôn càng nồng nhiệt khó rời. Thời gian lúc này như ngưng đọng:
“Tách"
Cái búng tay của hệ thống vạn năng làm tôi giật mình. Hắn xuất hiện mang theo nụ cười bí ẩn: “Chúc mừng ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo!”
Tôi nghiến răng gật đầu: “Xem như tôi xui xẻo. Như vậy tôi có thể về nhà rồi đúng không?”
Hai tay của hệ thống vạn năng đan chặt vào nhau: “Nhiệm vụ tiếp theo là cùng hắn sinh con!”
Hắn nói xong lại biến mất và thời gian lại quay vòng như quy luật vốn có. Tôi cảm thấy sự việc diễn ra hoàn toàn không có logic nên gào lên:
“Vô lý! Quá vô lý! Không thể chấp nhận!”
Tôi tức giận đến bốc khói bước chạy thật nhanh ra ngoài. Tô Hoàng Quân thấy vậy liền đuổi theo:
“Nương tử! Nàng đi đâu vậy? Đừng bỏ ta!”
“Tránh ra!”, ta không tin trong thời cổ này Hạ Chân Phương ta không thể sống được!
Tôi chạy thật nhanh xuyên qua cánh rừng. Tôi không biết mình sẽ đi đâu nhưng chắc chắn bắt tôi sinh con cùng tên ngốc kia là đều không thể.
Tôi chạy đi, tên ngốc kia vẫn chạy đuổi theo. Một lúc sau, hắn không cẩn thận vấp ngã. Ánh mắt hắn rưng rưng nhìn tôi níu kéo, miệng không ngừng gọi: “Nương tử!”
Nhưng tôi không thể mềm lòng được. Tôi muốn được về nhà.Tôi muốn trở về hiện tại làm một Hạ Chân Phương.
Đành liều, tôi nhắm mắt liều mình chạy thật nhanh. Đến khi mở mắt ra, xung quanh chỉ toàn là một mảng màu tối đen như mực, cây cối um tùm, hoang vu đáng sợ. Kèm theo tiếng quạ kêu nghe rợn người cùng tiếng cười quái dị vang lên nghe mà lạnh sống lưng.
Bây giờ tôi hối hận rồi. Tôi muốn quay lại tìm Tô Hoàng Quân.
Trong không gian tối đen rùng rợn này đột nhiên có tiếng động lạ vang lên:
“Xào xạc…”
Tiếp sau từ trong rặn tre vụt qua một bóng người.
“Ầm"
Tôi ngã sóng soài trên mặt đất, một cảm giác đau đớn truyền đến. Bây giờ mắt tôi hoa lên, người khó khăn cử động, miệng ứ ớ kêu:
“Cứu”
Tôi là phải chết ở nơi này sao? Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy tôi. Tiếng cười man rợ càng lúc càng gần:
“Haha. Lần này tên ác ma đó có muốn cứu ngươi cũng không được!”
“Mau đem con nhỏ đó dìm xuống sông đi!”
“Dạ thưa phu nhân!”
Tôi không tin được bọn họ lại có thể ra tay tàn độc như vậy? Tôi muốn vùng vẫy nhưng vô vọng. Tôi không muốn hy sinh vô ích.
“Ưm… Thả tôi ra…”
Tiếng sấm rền vang cả trời đất, trong màn đêm tăm tối, bọn họ có làm gì tôi thì trời không hay đất không biết.
“Các ngươi mau thả nương tử của ta ra!”
“Vèo”
Tô Hoàng Quân xuất hiện mang theo một khí lực bất phàm khiến đám người kia khiếp sợ. Bọn chúng hét lên:
“Á! Quỷ!”
Chúng buông tôi ra, chạy trối chết:
“Tha… Mạng…”
“Chạy mau!”
Bóng dáng quen thuộc ấy chạy đến bên tôi. Vòng tay ấm áp vòng qua đỡ tôi dậy:
“Nương tử! Có ta ở đây rồi!”
Tô Hoàng Quân ôm tôi vào lòng một cảm giác an toàn xâm chiếm. Tôi nâng cánh tay lên chạm vào sống mũi cao vút của hắn, miệng nở nụ cười:
“Là ngươi?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play