Trong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện
Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay
'' Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi của tao?'' - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt
Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa
'' Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ?''
'' Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố . Giai . Lệ ... nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha'' - Cố Minh Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô
Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt?
'' Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao'' - Cố Minh Hiên bên cạnh mỉa mai
'' Hahaha, hay là ... để tao giúp mày 1 tay, người phải giống với tên thì mới có ý nghĩa nha'' - Cố Minh Châu đi tới, giơ tay muốn đánh
'' Dừng lại!!!'' - Anh Túc từ đâu xuất hiện, nhìn cục diện trước mắt cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì
Bà ta tiến đến chỗ con gái, không quên lườm Cố Giai Lệ rồi yêu chìu xoa đầu con mình
'' Mẹ đã nói bao nhiêu lần, đừng có đánh lên mặt''
'' Nhưng mà nó khinh thường chúng con'' - Cố Minh Châu nũng nịu, vẻ mặt và giọng điệu cực kỳ uất ức
'' Mau đưa tam tiểu thư nhốt vào phòng phạt quỳ 1 ngày không cho ăn cơm, để nó tự hối lỗi về hành vi vô phép tắc của mình'' - lời bà vừa dứt, nữ hầu đã xuất hiện đưa cô đi
Cố Giai Lệ lướt ngang qua, bà ta không nhịn được mà buông lời ghét bỏ
'' Đúng là thứ không có giáo dưỡng''
Cô sống trong cái nơi được gọi là 'nhà' này, nhưng không phải do Anh Túc sinh ra, mà là do sự phóng túng của người đàn ông bạc nhược, sợ vợ lại thích cái mới lạ. Trong lúc say rượu đã tìm thú vui bên ngoài với gái làng chơi
Đúng, trong căn nhà này đều truyền tai nhau về sự ra đời sai lầm của cô
Trong 1 đêm mưa lúc Cố Giai Lệ chỉ vừa tròn 5 tuổi. Cô mãi mãi không bao giờ quên, người cô gọi là mẹ lại đem cô đến nơi này khóc lóc ầm ĩ rồi nhận lấy 1 chiếc vali đầy ắp tiền rời đi
Có lẽ bà đã tính toán mọi bước, dùng cô uy hiếp tống tiền nhà họ Cố
Vậy nên, suốt 14 năm ở nơi này. Cố Giai Lệ được nuôi dạy như 1 kẻ hầu không hơn không kém
Phải biết phục tùng mọi mệnh lệnh dù là quá đáng
Anh Túc không muốn cho cô đi học, chỉ sai người làm dạy mặt chữ, khác xa đại tiểu thư Cố Minh Châu và nhị thiếu gia Cố Minh Hiên
Cố Giai Lệ quỳ trong căn phòng tối đen như mực, nền đất lạnh lẽo cứng rắn làm cho đầu gối cô cảm thấy đau đớn. Nhưng trái tim còn khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần
Khi nào nhìn thấy, cô đều bị đối xử như thế này
Cha cô, Cố Nham - ông ta luôn chứng kiến tất cả nhưng chưa bao giờ chịu ra mặt bênh vực
Nếu không tính đến Anh Túc, thì người đánh cô nhiều nhất chính là người cha này
Khi còn là đứa bé, cô không chịu đựng giỏi thế này đâu
Vài lần đã phản kháng, chạy trốn, chống đối lại. Nhưng kết quả còn khiến bản thân khổ sở hơn
Chẳng ai bênh vực, người làm trong nhà mỗi khi không thoải mái đều tùy ý bắt nạt cô, lại thêm mỗi ngày đều hứng chịu đòn roi vô cơ. Cố Giai Lệ dần dần cảm thấy rất sợ người lạ
Mà không, cô mất niềm tin vào con người. Chẳng muốn tiếp xúc với bất kỳ ai nữa
Chỉ cần nhìn thấy có người đến gần, đều khiến cô cảm thấy sợ hãi
Cô không được che chở bảo bọc, từ bé luôn phải đối diện với sự bất công. Khi hiểu chuyện, đã biết mẹ mình sớm không còn trên thế gian
Nguyên nhân bà ấy mất, cô cũng lờ mờ đoán ra được. Anh Túc xem cô như cái gai trong mắt, liệu có để cho mẹ cô ôm tiền bỏ trốn sống chuỗi ngày thảnh thơi vô lo vô nghĩ?
Nếu có phép màu, cô chỉ ước có 1 ngày sẽ được rời khỏi nơi này
Cố Giai Lệ quỳ được nửa ngày, khi cảm thấy đôi chân đã tê cứng sắp không còn cảm giác thì cửa phòng mở ra
Bà quản gia khó tính đi vào, ra lệnh cho 2 nữ hầu theo cùng
'' Đem nó đến phòng khách''
Quỳ quá lâu, đi vài bước thì cô té khụy xuống đất
Tiếp theo sau đó, cô chỉ nghe được bọn họ đang than vãn
'' Ai da, đúng là phiền thật đó. Tam tiểu thư à, người đã lớn chừng này rồi. Chẳng lẽ còn không học được cách đi đứng cho đàng hoàng sao?''
'' Xin ... xin lỗi'' - Cố Giai Lệ yếu ớt
'' Mau đứng lên đi, lão gia và phu nhân đang chờ đó'' - bà quản gia cau có gương mặt, liếc nhìn cô
...****************...
Chuyện phải kể đến vào 3 tiếng trước
Cố Nham ngồi trên sofa ở đại sãnh, bàn tay cầm 1 tấm thiếp run run
'' Hôn thư?'' - ông ta lên tiếng hỏi
Chàng trai đối diện nghe xong nhoẻn miệng cười
'' Thiếu gia nhà tôi muốn cùng tiểu thư Cố gia kết hôn. Tôi chỉ là giúp ngài ấy chuyển lời, mong Cố lão gia đây xem xét''
Nói xong, anh ta đứng lên rồi cúi chào sau đó đi mất
Đợi người đi khuất, Cố Nham cầm hôn thư trong tay nghĩ ngợi
Cố Minh Châu đứng bên cạnh mẹ mình khó chịu ra mặt, cô ả không ngừng giãy nãy
'' Mẹ! Con không kết hôn với Tống Tư Duệ đâu. Cả cái thành phố này, ai mà không biết hắn chính là ác ma tái thế, gương mặt lại dị dạng xấu xí. Nếu trở thành vợ hắn ... thì cả cuộc đời con xem như chấm hết rồi a''
'' Nhưng nếu con không kết hôn, thì cả nhà chúng ta sẽ không được yên đâu'' -Cố lão gia nói
Anh Túc vỗ về con gái yêu quý, đưa ánh mắt sắc lẽm về phía Cố Nham
'' Rõ ràng là đến cầu hôn, nhưng chỉ phái 1 tên người làm đến. Chẳng xem chúng ta ra gì, con gái chúng ta cành vàng lá ngọc, gả cho hắn khác gì hủy hoại con bé chứ?''
Tên họ Tống đó rõ ràng chỉ muốn tìm 1 bức bình phong, con gái của bà nếu gả đến đó chắc chắn sẽ chết trong tay hắn mất
Cách đây ít lâu, trong thành phố loan tin đồn chỉ vì nữ hầu lỡ chạm vào hắn mà đến cái xác cũng chẳng còn nguyên vẹn. Không thể để cho Minh Châu gả đến Tống gia
'' Haizzzz, nhưng cũng không thể đắc tội với nhà họ Tống được'' - Cố Nham lên tiếng
Lão không muốn con gái chịu khổ, nhưng càng không muốn mất đi chỗ dựa vững chắc này
Nhà họ Tống ở thành phố M, thế lực và địa vị lớn mạnh vững chắc
Tống Tư Duệ là đứa con trai duy nhất. Ngoài những người trong gia đình, thì chưa có ai thấy được diện mạo của hắn
Phàm là người hầu trong nhà đều không được tự do đi ra ngoài và nói chuyện với bất cứ ai, đặc biệt là những chuyện liên quan đến vị tổng tài này
Nếu có người dám vi phạm, hắn sẽ không lưu tình mà giết chết rồi phi tang
Các buổi tiệc dành cho giới thượng lưu, hắn luôn phái người đến chứ nhất quyết không lộ diện. Có người nói do hắn quá xuất chúng nên mới làm vậy. Nhưng đa số đều nói hắn tướng mạo xấu xí đến doạ người, hệt như quái vật nên mới phải thần bí như thế
Còn 1 số lời đồn đại, trong đó phải quan tâm nhất chính là Tống Tư Duệ này cực kỳ ghét nữ nhân
Có vài người vì muốn trèo cao, bất chấp diện mạo xấu xí mà trèo lên giường, nhưng chỉ vừa có ý tiếp cận liền bị hắn nhìn thấu, hạ nhân sau đó đem ra 1 thi thể
Nếu để cho Cố Minh Châu kết hôn, chắc chắn cô ả sẽ không sống được
Anh Túc ôm lấy đứa con gái đang không ngừng khóc lóc. Từ khi bước chân vào đây làm dâu, mọi việc ở Cố gia đều do bà ta nắm quyền. Vậy cho nên, chuyện này bà càng phải can thiệp
'' Cố Nham, ông đừng hòng để cho con tôi kết hôn''
'' Nhưng mà nếu đắc tội với Tống gia thì chúng ta ... Ai da, tóm lại hôn lễ vẫn phải tiến hành'' - kết thân với Tống gia, tài nguyên mà Cố gia nhận được chắc chắn sẽ khiến họ có thể 1 bước lên mây. Miếng mồi béo bở thế này sao có thể bỏ lỡ
'' Vậy thì để con khốn kia thay con gả cho tên ác ma đó đi. Dù sao nó cũng mang họ Cố'' - Cố Minh Châu gào lên, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ sự độc ác
Cố phu nhân thấy vậy cũng nói vào
'' Đúng đó, dù sao nhà họ cũng không nói là muốn cưới đứa con gái nào. Chúng ta chỉ cần bảo rằng Minh Châu đã được hứa hôn với gia đình khác, để cho Giai Lệ thay con gái gả đi. Như vậy chẳng phải tiện cả đôi đường hay sao?''
Cố Nham đắn đo ít lâu, nghi vấn hỏi
'' Vậy thì nên nói với nhà họ Tống ... Minh Châu sẽ kết hôn với ai?''
Vì cô ta là đại tiểu thư, còn Cố Giai Lệ là con út. Hôn nhân sắp đặt, em gả đi mà cô ả vẫn chưa kết hôn thì quá lộ liễu rồi
Cố Minh Châu cảm thấy có hi vọng thoát khỏi tên ác ma kia, liền nhanh chóng nói
'' Con và Hứa Du tìm hiểu đã lâu, so với Tống gia thì Hứa gia chẳng là gì ... nhưng cũng là môn đăng hộ đối với chúng ta. Con kết hôn với Hứa Du ca ca, con khốn kia gả nó cho Tống Tư Duệ. Thế lực nhà ta sẽ như hổ thêm cánh''
Cố Nham nghĩ ngợi, nhìn tờ hôn thư trên tay, lại nhìn con gái yêu của mình. Ra lệnh cho bà quản gia già
'' Mang tam tiểu thư đến đây''
Kết quả, cô đang bị phạt quỳ trong phòng, bị mang đến đại sãnh
Cố Giai Lệ đứng yên tại chỗ, ngón tay khẩn trương nắm lấy cái váy cũ kỹ. Những ánh mắt từng người ở nơi này như dao nhọn cứ xoáy vào cô, có người còn không thèm chớp mắt
Bọn họ lại nghĩ ra thêm lý do gì để phạt cô sao?
Cố Nham ném xuống đất phong thư đã được xé lớp niêm phong, lạnh lùng ra lệnh
'' Đọc nó''
Cố Giai Lệ không thể không tuân theo, cô cúi người, cố nén cơn đau được truyền nơi đầu gối nhặt lấy vật dưới đất
Không hiểu sao lại có cảm giác bất an vô cùng
Nội dung bên trong chắc chắn không hay ho gì, cô không muốn xem nhưng lại không thể không xem
Toàn bộ ánh mắt cứ nhìn về phía cô, dường như họ muốn giám sát xem cô có thật sự xem nội dung lá thư hay không
Hôn thư ...
''Nhà họ Tống ... muốn ... muốn kết thông gia với tiểu thư ... Cố gia'' - Cố Giai Lệ thấp thỏm đọc, bất an trong lòng chưa tan biến. Nhưng cô vẫn cảm thấy mơ hồ
Nếu là tiểu thư, thì chính là Cố Minh Châu rồi. Cô ta kết hôn thì liên quan gì đến cô, bảo cô đọc ... có phải quá thừa thải hay không?
'' Mày, sẽ kết hôn với Tống Tư Duệ'' - Anh Túc phe phẩy cái quạt lông công trắng trong tay, vẫn dùng ánh mắt ghét bỏ và giọng nói khinh thường vô lý yêu cầu
Cố Giai Lệ sững sốt, cô ngẩng đầu lên nhìn người được gọi là cha đang ngồi trên sofa cùng vợ ông ta
Cô muốn hỏi chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng cảm giác sợ hãi lại vây quanh
Trong ngôi nhà này chẳng ai đối xử tốt với cô. Suốt 14 năm cô sống âm thầm như 1 bóng ma
Chẳng dám hó hé nửa lời, nếu không sẽ bị phạt đánh
Cho nên giờ đây, cô chỉ biết đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn bọn họ
Gương mặt sớm đã không còn chút huyết sắc, bây giờ lại càng tím tái
Cô ở Cố gia chẳng hề rời khỏi nơi này dù là 1 bước. Nhưng lại thường xuyên nghe thấy những lời đồn về cái vị tổng giám đốc kia
Tống Tư Duệ không phải chính là con ác ma được mọi người bàn tán mỗi ngày hay sao?
Thậm chí có vài lần, Cố Minh Châu từng nói
- Mày ở nơi này được ăn sung mặc sướng thì nên biết thân biết phận đi. Nếu ở Tống gia thì có khi bây giờ mày đã trở thành cái xác không hồn rồi
Cô luôn ghi nhớ câu nói này, ấy vậy mà giờ đây họ muốn cô gả đến Tống gia
Lại gả cho con ác ma xem mạng người như rơm rạ đó? Sao cô có thể sống được chứ?
Lúc này đây, Cố Giai Lệ mới chợt nhận thức được
Tất cả những người ở nơi này ...
Đều mong cô chết đi
Tuy cô không được đi học, nhưng không ngu ngốc đến mức không nhận ra được hắn muốn kết hôn với người nào
Rõ ràng họ muốn cô trở thành con tốt thế mạng cho Cố Minh Châu
Cố Giai Lệ run rẩy, quỳ dưới nền đất cứng rắn nhưng lúc này đây cô lại không cảm thấy đau nữa
Từ lồng ngực đến cổ họng có gì đó uất nghẹn đến khó tả. Nuốt xuống không được, nôn ra cũng không xong
Miệng lưỡi chua chát không nói được gì, âm thanh cười đùa vì giải quyết được rắc rối và sự vui vẻ trong từng câu nói khiến cô xót xa
Bọn họ, dùng mạng sống của cô để đổi lấy sự bình yên và hạnh phúc
Nước mắt cô rơi từng giọt trên nền nhà bằng gỗ, thật sự thương tiếc cho chính bản thân mình
Chỉ có như thế, nhưng lại nhận được sự ghét bỏ của những người có mặt ở đây
Download MangaToon APP on App Store and Google Play