Sau một ngày dài ở khoa cấp cứu, Liễu Sinh Nhu mệt mỏi lê bước chân trên con đường vắng về nhà, đôi mắt nhíu lại không muốn mở ra. Hôm nay không phải ngày trực đêm của cô, nhưng là bác sĩ chính ở khoa cấp cứu, việc phát sinh ngoài ca trực đối với cô là chuyện thường ngày. Cũng may cô thuê 1 căn phòng rất gần bệnh viện, con đường quen thuộc này dù có nhắm mắt lại cô cũng có thể đi.
Lúc nãy ở viện cô phụ trách phẫu thuật chính cho một ca phức tạp. Người đàn ông trung niên bị dao đâm nhiều nhát vào bụng đến mức ruột lòi cả ra ngoài. Cơ bản với một bác sĩ giỏi được đào tạo từ Đại học Havard Mỹ như Liễu Sinh Nhu vết thương dù có thế nào cũng không làm thần kinh cô quá căng thẳng. Nhưng có vẻ người bị thương này có một thân phận hết sức đặc biệt. Đưa ông ta vào viện là một đám đàn ông có thân hình to khỏe, bặm trợn, mặc đồ đen, nhìn sơ cũng đoán bọn họ là dân giang hồ. Bọn họ trước cửa phòng phẫu thuật lộn xộn, buông những lời đe dọa khiến một vài y tá sợ hãi.
- Mẹ kiếp, cái bệnh viện tồi tàn này thì có thể làm gì chứ.
Liễu Sinh Nhu là bác sĩ phẫu thuật chính ở ca trực này. Cô đi đến trước cửa phòng phẫu thuật, không vì khung cảnh xung quanh mà khiếp sợ. Mấy người y tá to nhỏ với cô:
- Chị Liễu, mấy người này chắc là xã hội đen. Chúng ta có nên cứu họ không ?
- Cứu người là bổn phận của chúng ta, không phân biệt họ là ai, tốt hay xấu, giàu hay nghèo. Tập trung vào, việc khác cứ để cảnh sát lo đi được không.
Liễu Sinh Nhu vỗ vỗ vào tay nữ y tá, nhẹ giọng khuyên nhủ. Rồi cô quay sang đám người, nét mặt thay đổi, một vẻ cương trực sắc bén, lớn tiếng nói.
- Bệnh viện này ở tỉnh, nhưng vẫn đủ trang thiết bị hiện đại và bác sỹ giỏi nhất. Nếu các anh không tin có thể đưa người của các anh đi. Nhưng tôi tin bệnh nhân này không được cấp cứu trong 10 phút nữa, chắc chắn sẽ không qua khỏi.
Liễu Sinh Nhu có dáng vẻ mê người, đường nét vô cùng quyến rũ, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to lấp lánh lại toát lên một vẻ ngây thơ. Tuy đang mặc bộ đồ phẫu thuật rộng nhưng vẫn có thể nhìn được dáng vẻ mê người của cô từ đôi chân dài thẳng tắp. Cô giữ gương mặt nghiêm nghị, bình tĩnh đối phó với những khuôn mặt hung dữ, bặm trợn. Một tên trong số đó tiến lại gần dí sát vào mặt cô, giơ ngón tay “thối” lên đe dọa cô. Liễu Sinh Nhu mặt không biến sắc, khẽ nhích người ra, nhìn đồng hồ trên tay và nói.
- Còn 9 phút. Nếu các anh tiếp tục làm phiền chúng tôi, chịu thiệt là người của các anh.
Dáng vẻ mê hoặc lòng người, tất cả mọi lời nói, cử chỉ sinh động của Liễu Sinh Nhu đều bị một tầm mắt sắc bén như chim ưng thu lại. Một người đàn ông trẻ mặc vest đen lịch sự nhất trong số đó tiến tới gần, tất cả tiếng ồn ào im bặt. Từ người anh ta toát ra luồng sát khí cực đậm khiến người nghe cảm thấy ngộp thở, khuôn mặt với những ngũ quan rõ ràng sắc nét, sống mũi thẳng, đôi lông mày rậm, đặc biệt đôi mắt đen sâu thẳm như không thấy đáy, toát lên một vẻ tà mị mê người. Trong một giây, Liễu Sinh Nhu cảm thấy luồng khí toát ra từ anh ta khiến cô bức bối.
- Tôi cho cô yên tĩnh. Đổi lại. Ca phẫu thuật không được phép thất bại.
Giọng nói trầm khàn chắc nịch, lời anh ta như ra điều kiện với cô.
- Đó là công việc của tôi. Anh tốt hơn là giữ lời hứa.
Liễu Sinh Nhu cố gắng trấn át cảm xúc trong lòng. Cô nhìn lại anh ta bằng ánh mắt kiên định, rồi bước vào phòng phẫu thuật. Với bác sĩ chuyên nghiệp như Liễu Sinh Nhu, một khi bước chân qua cánh cửa, cô bỏ lại bên ngoài những băn khoăn , chỉ tập trung vào bệnh nhân trước mặt.
Cuối cùng sau 6 tiếng đồng hồ, ca phẫu thuật đã thành công. Lúc Liễu Sinh Nhu bước ra khỏi phòng cấp cứu, người đàn ông trẻ tuổi kia đã dời đi nhưng không khí vẫn vô cùng ổn định yên tĩnh như lúc anh ta ở đó. Sau khi bàn giao xong, Liễu Sinh Nhu trở về nhà. Vừa đi vừa suy nghĩ lơ đễnh, lúc này Liễu Sinh Nhu mới nhớ đến người đàn ông đã gặp trong bệnh viện. Anh ta, gương mặt, dáng người, khí chất toát ra, mọi thứ thuộc về anh ta tưởng như đạt đến độ hoàn hảo khiến người gặp một lần có thể ghi nhớ mãi.
- ĐOÀNG !
Tiếng súng. Đầu óc Liễu Sinh Nhu vừa được nghỉ ngơi một chút vội căng lên như dây đàn. Theo bản năng cô áp sát lưng vào bức tường trên vỉa hè, nhìn ngó xung quanh, tay nắm chặt túi xách, thứ có thể dùng làm vũ khí duy nhất lúc này của cô.
XOẸT ! Một bóng đen cao lớn lao vút qua trước mặt cô, cô vội giơ túi xách lấy hết sức đập vào người đó. Nhưng lực của cô so với anh ta chỉ như gió thổi vào đá, động tác cũng không nhanh bằng anh ta. Anh ta chùm chiếc áo vest qua đầu cô, một tay bịt chặt miệng cô, một tay giữ chặt lấy người cô kéo cô đi. Trên người đàn ông tỏa ra một thứ mùi hương bạc hà nhè nhẹ khiến thần kinh cô bớt căng thẳng đôi chút. Nhưng không vì thế mà Liễu Sinh Nhu quên đi việc mình đang bị bắt giữ, cô lấy hết sức bình sinh cắn vào bàn tay người đàn ông. Vết thương khá sâu, cô biết chắc điều đó vì cô cảm nhận được mùi máu tanh trong miệng. Vậy mà tốc độ của người đàn ông không vì thế mà giảm đi, ngược lại bàn tay rắn chắc càng bá đạo lôi cô đi thật nhanh, tựa hồ anh ta nhấc cô lên mà chạy vậy. Xung quanh tiếng hô hoán, tiếng la hét ồn ào không làm ảnh hưởng đến anh ta một chút nào. Anh ta lôi cô vào con hẻm nhỏ, thành thạo đi qua mọi con đường, mọi ngóc ngách, dường như anh rất quen thuộc nơi này. Đến một con hẻm tối, khi tiếng ồn cách xa hai người, anh ta ấn cô ngồi xuống. Người đàn ông mặc đồ đen, trùm mũ kín đầu, dưới ánh đèn leo lét, Liễu Sinh Nhu chỉ nhìn được đôi mắt sắc lạnh như con báo săn mồi trong đêm của người đàn ông đang chằm chằm nhìn mình. Ánh mắt này, luồng sát khí tỏa ra này khiến tim cô bỗng nhiên đập loạn nhịp. Anh ta nhìn cô giây lát rồi đứng lên bỏ đi. Trong bóng tối, Liễu Sinh Nhu chỉ thấy được bóng lưng cao lớn của người đó nhanh chóng khuất dạng.
Liễu Sinh Nhu ngồi bó gối nghe ngóng tiếng ồn xung quanh đến khi chúng biến mất hẳn, tâm trạng thấp thỏm lo sợ bình tĩnh lại cô mới đứng lên. Cô cẩn thận men theo bờ tường đi ra con đường cũ, đến chỗ rẽ cô ló đầu về trước nhìn ngó, thấy không có ai chân mới bước tới. Nào ngờ cô lại bị một bàn tay đàn ông to khỏe giữ chặt từ phía sau, tay còn lại hắn chụp lấy mặt mũi cô bằng một tấm khăn ẩm.
Mùi ete ! Kinh nghiệm nghề nghiệp cho cô biết người phía sau muốn đánh thuốc mê cô. Liễu Sinh Nhu cố gắng giãy giụa, kêu cứu, nhưng người đằng sau quá khỏe, hắn ta bịt chặt miệng khiến tiếng kêu của cô chỉ kịp ư ư trong cổ họng. Bây giờ cũng quá nửa đêm, khu vực xung quanh lại vắng người, mà nếu có thì tiếng súng vừa rồi cũng dọa người ta sợ đóng kín cửa trong nhà. Liễu Sinh Nhu đã bị thuốc mê làm cho mất lực toàn thân, đầu óc mụ mị, chút lí trí còn sót lại chỉ cho Liễu Sinh Nhu rằng lúc này cố gắng nín thở là tốt hơn. Kẻ bắt cóc thấy cô đã hoàn toàn bất tỉnh thì buông tay, sau đó vác cô lên chiếc xe tải nhỏ gần đó.
CHƯƠNG 2: BỊ BẮT CÓC
Khi Liễu Sinh Nhu tỉnh dậy, cô thấy mình bị thả ở trên thùng xe tải, cùng với 2 người phụ nữ khác, cả hai người đó đều trúng thuốc mê. Phía trên đầu xe, hai gã đàn ông vừa lái xe vừa nói chuyện.
- Mày bắt luôn cô ả bác sĩ làm gì thế ? Một gã nói giọng trầm trầm lên tiếng.
- Tiện tay, tiện tay, ai bảo cô ta lớ dớ ở gần đấy. Mà mày thấy dáng vẻ cô ta cũng mê người đấy chứ hả. Lúc ở viện cô ta trừng mắt nhìn tao, tao hận không thể xuyên qua người cô ta ngay lúc đó. Gã đàn ông còn lại có vẻ thô lỗ, vừa nói rồi cười hô hố.
- Đem cô ta về chăm sóc cho đại ca cũng tốt.
Im lặng.
- Mẹ kiếp, bọn Cao gia lần này dám động đến lão đại, chúng chán sống rồi.
- Thằng con vừa mới lên thay, ngựa non háu đá, nhưng nắm được lịch trình rồi ra tay được với đại ca cũng coi là có chút bản lĩnh.
- Bản lĩnh gì cũng bị chúng ta giải quyết gọn. Lần này còn mang hàng về cho 3 vị lão đại, chúng ta sẽ được thưởng to.
Gã có giọng trầm không nói gì nữa. Liễu Sinh Nhu nằm phía sau thùng xe, giả vờ nhắm mắt. Thùng xe chỉ ngăn với phía đầu bằng tấm lưới sắt nên cô nghe thấy hết cuộc nói chuyện của hai tên phía trên. Bọn chúng là băng đảng xã hội đen, và cô bị bắt cóc. Đó là sự thật ngay lúc này Liễu Sinh Nhu có thể hình dung ra. Bệnh nhân đến bệnh viện, tận lực cứu chữa là sứ mệnh của bác sĩ, không quan tâm họ là ai. Không mong họ sau này trả ơn. Nhưng làm ơn mắc oán. Lần đầu tiên trong đời làm nghề y Liễu Sinh Nhu lĩnh hội được điều này. Bất chợt trong đầu Liễu Sinh Nhu hiện lên hình ảnh người đàn ông kia, anh ta cùng một hội với họ, liệu cô có cơ hội gặp anh ta. Thôi bỏ đi, bọn họ cùng một giuộc với nhau, sao cô lại có ý nghĩ anh ta sẽ cứu cô chứ. Thà tự bản thân vận động còn hơn.
Chiếc xe cơ hồ chạy rất lâu rất lâu mới dừng lại. Lúc bọn người mở cửa ra, trời vẫn tối như mực. Vậy là bọn họ đã chạy gần 1 ngày 1 đêm. Hai người phụ nữ bị nhốt cùng với Liễu Sinh Nhu đã tỉnh lại. Một người hoảng sợ la hét ầm ĩ. Người còn lại nép chặt vào một góc, cô ta không kêu la, nhưng gương mặt trắng bệch, sợ sệt thấy rõ.
- Ầm ĩ gì thế!
Cửa xe mở ra, một tên đàn ông lôi 3 người Liễu Sinh Nhu xuống, nạt nộ.
- Câm mồm ngay. Nếu không đừng trách bọn ông.
Liễu Sinh Nhu quan sát xung quanh. Bọn họ dừng lại ở một con đường nhỏ, phía trước rất nhiều cây cao. Bọn chúng định băng rừng. Đây là đâu? Qua khu rừng này sẽ đến đâu, cô quả thật không biết. Một gã đàn ông bặm trợn giơ con dao khươ trước mặt 3 cô gái dọa dẫm. Hắn bắt 3 cô ngồi tụm lại một góc.
- Các người là ai? Tại sao lại bắt chúng tôi? Người phụ nữ mái tóc ngắn, thân hình đẫy đà lúc nãy không ngừng la hét lạc giọng hỏi.
Gã đàn ông dí con dao vào mặt cô ta khiến người cô ta run lên bần bật.
- Bắt cóc đó. Không nhìn ra sao! Khôn hồn, câm miệng thì sống.
- Các người… định làm gì chúng tôi. Người phụ nữ có thân hình gầy gò, mảnh mai, mái tóc dài chấm eo trông có vẻ yếu đuối run rẩy hỏi.
- Làm gì à. Hahaa. Cô nghĩ đàn ông thì làm gì đàn bà. Yên tâm, bọn tôi nhiều người sẽ chăm sóc cô em chu đáo. Gã đàn ông háo sắc giơ tay ra sức bóp một bên ngực của cô ta khả ố nói.
Người phụ nữ đau đớn ra sức giãy giụa.
- Đỏ! Thôi đùa nghịch đi. Còn việc phải làm. Các đại ca cũng chưa kiểm hàng đâu, ai cho chú em động trước.
- Đùa thôi mà A Nhất.
Gã đàn ông có tên là Đỏ nghe gã còn lại nói thế thì buông tay. Gã tên A Nhất đi đến chỗ 3 cô gái, hắn vứt cho mỗi người 1 cái bánh mì, 1 chai nước, ra lệnh:
- Ăn đi!
Người phụ nữ đậm người vơ vội cái bánh mì nhai lấy nhai để, chẳng biết cô ta đói quá hay quá vô tư đi. Liễu Sinh Nhu lấy chai nước uống một ngụm. Cô nhìn người phụ nữ vừa bị tên Đỏ làm cho khiếp sợ. Cô ta kinh hãi quá độ, gương mặt căng cứng, hai tay bấu chặt vào nhau, ngồi ôm lấy gối. Liễu Sinh Nhu đến gần cô ta, nhỏ giọng hỏi:
- Cô sợ à?
- Ừm. Cô gái sợ sệt khẽ nói.
- Cô tên gì?
- Mộc …Lan.
- Tôi là Liễu Sinh Nhu. Đừng sợ. Liễu Sinh Nhu muốn nói lời an ủi Mộc Lan, nhưng chính cô cũng chẳng biết nói gì. Bản thân cô cũng là gắng gượng để át đi nỗi sợ hãi trong lòng
- Cô ăn một chút đi. Tôi nghĩ sắp tới chúng ta phải đi bộ, hơn nữa đường sẽ rất xa. Liễu Sinh Nhu bẻ đôi chiếc bánh mì đưa cho Mộc Lan. Mộc Lan nhận lấy, cắn một miếng nhỏ.
Người phụ nữ còn lại tên là Khánh Vân. Ba người chỉ hỏi tên nhau, cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện. Được một lúc, bọn họ thấy có thêm 1 gã đàn ông đến nhập hội. Sau đó bọn chúng bắt các cô đứng lên đi sâu vào trong rừng.
Tên đến sau đi trước dẫn đường, rồi đến tên A Nhất, ở giữa là 3 cô gái, sau cùng là Đỏ. Bọn họ đi rất sâu vào trong rừng, đường đi càng lúc càng khó khăn. Cũng may Liễu Sinh Nhu có thói quen đi giày thể thao, nên cô có thể theo kịp bọn người kia. Mộc Lan trượt ngã mấy lần, đều nhờ Liễu Sinh Nhu đỡ dậy. Khánh Vân cô ta chắc chắn bị đứt vài dây thần kinh nào đó, trong hoàn cảnh này mà cô ta vẫn luôn miệng hỏi chuyện. Liễu Sinh Nhu và Mộc Lan chỉ ậm ừ cho có. Gã tên A Nhất thỉnh thoảng quay lại trừng mắt ý bảo cô ta câm miệng. Đi đến lúc trời tờ mờ sáng thì thấy một ngôi nhà gỗ ở giữa rừng. Phía gần đó có một con sông, nhìn sang bên kia là một khu rừng khác. Lẽ nào đây là biên giới. Bọn chúng muốn đưa cô vượt biên trái phép. Liễu Sinh Nhu vừa đỡ Mộc Lan, vừa lặng lẽ quan sát. Trên phim truyền hình cũng hay có những cảnh như thế này, kể về bọn bắt cóc. Thật không ngờ mình lại rơi vào tình huống này. Bây giờ không tìm cách bỏ trốn, chỉ sợ qua bên kia sẽ càng khó khăn hơn. Kế hoạch của Liễu Sinh Nhu còn chưa ra đời đã nhanh chóng bị phá vỡ ngay từ trong trứng nước khi cô thấy một bóng dáng đàn ông cao lớn đi lại gần, không hiểu sao cô cảm thấy có một luồng án khí bao quanh lấy cơ thể, quả thực khó thở. Sự khác lạ này khiến cô không thể rời mắt khỏi người đàn ông đang đi đến.
- Tam ca! Tên A Nhất đang hút điếu thuốc, vội dập tắt, cung kính lên tiếng.
- Tam ca. Tên Đỏ vừa vươn vai vừa cúi đầu.
Người đàn ông được gọi là Tam ca tiến tới gần, nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt anh ta không dừng lại ở bất kì ai, rồi lạnh lùng ra lệnh:
- A Ngưu, khởi động xuồng!
Người đàn ông vạm vỡ to khỏe đi sau Tam ca nãy giờ gật đầu rồi nhanh chóng tiến đến phía dòng sông. Một lúc hắn xuất hiện với 1 chiếc xuồng máy. Bọn họ bị đẩy lên xuồng. Tên A Nhất và Đỏ chia nhau mảnh khăn đen bịt mắt 3 cô gái lại. Xuồng nổ máy, bọn họ bị đưa đi đâu chỉ có trời mới biết. Liễu Sinh Nhu chỉ cảm nhận được những giọt nước lạnh buốt bắn vào tay cô. Tính chất công việc cho cô một tâm lý vững và sức chịu đựng đáng nể. Trong khi Mộc Lan và Khánh Vân không quen đi xuồng, say sóng, nôn thốc nôn tháo, Liễu Sinh Nhu ngồi im, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, làm chỗ dựa cho Mộc Lan.
CHƯƠNG 3: KHÁM NGƯỜI
Họ đi một lúc lâu nữa thì dừng lại. Ba người Liễu Sinh Nhu được cởi bịt mắt. Con sông rộng lúc nãy đã biến mất, giờ là dòng nước len lỏi giữa những rừng cây ngập nước. Bọn họ gạt lùm cây cuối cùng rồi lên bờ. Mộc Lan và Khánh Vân vẫn chưa hoàn hồn, họ chậm chạp bám lấy thân xuồng lê lết vào bờ. Tên Đỏ nhìn thấy vậy bực mình, đạp Mộc Lan một cái khiến cả người cô dúi xuống mép nước.
- Mẹ kiếp, vướng chân ông!
Khi Mộc Lan còn chưa kịp đứng dậy, tên Đỏ túm lấy cổ áo cô lôi lên. Mộc Lan dường như hết sức lực, chỉ kêu A! Một tiếng rồi khuỵu xuống ngất xỉu.
Tên A Nhất đi đằng trước quay lại hỏi:
- Có chuyện gì?
- Mẹ nó! Tên Đỏ bực tức chửi bậy, hắn định giơ tay tát vào mặt Mộc Lan cho tỉnh lại.
Liễu Sinh Nhu xuống xuồng sau cùng, cô vội chạy lại ngăn cản:
- Đừng động vào! Cô ấy bị lên cơn đau tim rồi.
- Cái gì? Tên A Nhất sửng sốt.
- Xúi quẩy, vớ ngay được một đứa bệnh tật. Vứt nó đi, không cho lên đảo. Tên Đỏ làu bàu gì đó.
Liễu Sinh Nhu định lại gần để xem tình hình Mộc Lan thì tên A Nhất ngăn lại.
- Có vẻ bệnh không nặng lắm. Hãy để tôi cứu cho cô ấy. Bây giờ bỏ cô ấy lại đây, ngộ nhỡ cô ấy tỉnh lại, tìm được đường ra thì…
Liễu Sinh Nhu định dọa bọn người kia nhưng cô kịp nuốt lại mấy từ cuối cùng. Bọn chúng là lũ máu lạnh, chúng có thể giết luôn Mộc Lan để diệt khẩu lắm.
Hai tên A Nhất và Đỏ bị mấy lời dọa dẫm của Liễu Sinh Nhu làm cho nóng máu, tên Đỏ đưa tay rút khẩu súng giắt ở thắt lưng chĩa thẳng vào Mộc Lan và Liễu Sinh Nhu. Liễu Sinh Nhu dù có thần kinh vững cũng là lần đầu tiên nhìn thấy súng ở cự ly gần như vậy, lại còn bị chĩa vào người, khuôn mặt xinh đẹp hoảng sợ kinh hãi.
Ngay lúc đấy, người đàn ông được gọi là Tam ca đến gần. Liễu Sinh Nhu nhìn anh ta bằng đôi mắt run run long lanh ướt lệ, cô nhẹ giọng cầu xin anh.
- Xin anh.
- Cho cô 15 phút. Một là cô cứu cô ta, hai là tôi sẽ giết cô ta. Anh ta lạnh lùng đáp.
Liễu Sinh Nhu nhìn người đàn ông. Lần thứ hai đối diện, hắn lại ra điều kiện với cô. Nhưng lần này người nắm giữ lợi thế là hắn. Hôm qua ở bệnh viện là nơi của cô, người cần cứu là người của hắn, hắn ra điều kiện với cô có vài phần ôn nhu, cô có thể ung dung đáp trả. Hôm nay, người cần cứu lại là người hắn lấy mạng dễ như trở bàn tay, hơn nữa đây là lãnh địa của hắn. Nếu hắn có giết cả hai người bọn cô chắc cũng chẳng ai tìm được. Liễu Sinh Nhu cố gắng trấn tĩnh lấy lại vẻ bình thản rồi nói:
- Cảm ơn.
Liễu Sinh Nhu lấy trong chiếc túi đeo chéo bên mình một chiếc đèn pin nhỏ, dùng tay kéo 2 mi mắt Mộc Lan kiểm tra, rồi áp tai vào ngực thấy tim vẫn đập. Cô lại mở túi lấy một chiếc dao nhỏ, rạch một đường nới lỏng cổ áo liền của Mộc Lan. Con dao có phần cán được trạm hoa văn trông khá lạ mắt, phần lưỡi vô cùng sắc bén. Tiếp đó cô lại lấy ra một chiếc kim châm dài được gói cẩn thận trong lớp vải, nhằm huyệt Nhân Trung ấn xuống. Nhìn bàn tay thành thạo của Liễu Sinh Nhu, bọn người có chút giật mình. Lúc đi đường rừng tối, nếu cô đủ sức một phát là có thể lấy mạng bọn chúng rồi.
Một lúc Mộc Lan tỉnh lại. Liễu Sinh Nhu đỡ Mộc Lan dựa vào người, ngước mắt nhìn Tam ca.
- Cô đến đây.
Tam ca dường như không quan tâm đến việc Mộc Lan thế nào. Hắn lạnh lùng ra lệnh cho Liễu Sinh Nhu. Cô từ từ đi đến gần hắn, tim đập thình thịch theo từng bước chân. Đột nhiên hắn vòng cánh tay rắn chắc qua eo khóa chặt tay cùng người của Liễu Sinh Nhu, kéo cô sát gần. Liễu Sinh Nhu bị bất ngờ nhào người vào lòng hắn. Mấy người xung quanh cũng được một phen trầm trồ. Hai người không còn khoảng cách, mùi hương nam tính của hắn vây trọn lấy Liễu Sinh Nhu khiến cô cảm thấy khó thở. Liễu Sinh Nhu nhận ra mùi hương này, là của người đàn ông đã cứu cô lúc đụng độ súng ở thành phố. Cảm giác cánh tay rắn chắc của anh ta vây lấy người cô vẫn còn nguyên vẹn như ngày hôm qua.
Suy nghĩ của Liễu Sinh Nhu bị cắt đứt khi một tay còn lại của Tam ca luồn vào trong chiếc áo sơ mi của cô, rồi từ từ di chuyển lên phía trên, lần vào trong áo lót. Bàn tay anh ta vuốt ve đôi gò bồng đảo căng tràn của Liễu Sinh Nhu. Cơ thể Liễu Sinh Nhu trở nên căng cứng, gò má đỏ bừng lên cùng với nhiệt độ cơ thể. Cô chớp hàng mi dài khóe mắt rưng rưng nhìn Tam ca. Anh ta nhìn cô, nhếch mép cười rồi trượt tay xuống dưới, tiếp tục càn quấy xuống chiếc quần jean cô đang mặc. Liễu Sinh Nhu bấu chặt móng tay vào cánh tay đang khóa trụ cô của anh, người không ngừng run lên. Tam ca luồn tay tới vị trí nhạy cảm của Liễu Sinh Nhu. Mảnh đất chưa từng được ai khai phá dưới bàn tay thành thạo của anh nhạy cảm run lên từng hồi, cả người cô mất lực dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh. Đột nhiên anh dừng lại, chụp lấy chiếc túi xách đưa qua đầu Liễu Sinh Nhu. Vẻ mặt thản nhiên, anh chậm rãi lấy lên từng thứ trong túi xem qua. Bên trong túi có chiếc gương nhỏ, thỏi son, anh nhìn giấy tờ tùy thân, thẻ hành nghề y mang tên cô Liễu Sinh Nhu.
- Ngoài Tây y, cô còn biết cả Đông y? Anh vừa xem xét chiếc túi vừa hỏi cô.
- Tôi…vì yêu thích… nên học thêm.
Liễu Sinh Nhu ấp úng trả lời. Ba cô là vị thần y có tiếng. Ngay từ bé cô đã được tiếp xúc với Đông Y, được ba cô trực tiếp truyền dạy. Dù sau này lớn lên cô chọn học Tây Y, vì theo cô có những thứ Đông Y không thể chữa lành ngày nhanh như Tây Y được. Nhưng thân phận thực sự của mình, Liễu Sinh Nhu nghĩ nên giấu đi thì hơn.
Tam ca cầm con dao được chạm trổ khá đặc biệt của cô lên ngắm nghía. Một hồi lâu, anh giữ lấy con dao, rồi trả chiếc túi lại cho cô.
- Từ giờ thứ này tôi giữ.
Con dao là kỉ vật quan trọng của Liễu Sinh Nhu nhưng cô không có ý định làm trái ý Tam ca lúc này, ngoan ngoãn cầm túi xách đi xuống dưới, anh ta muốn giữ thì cứ giữ đi. Và cũng chỉ có cô mới biết, ngoài con dao, anh còn lấy đi túi ngân châm cô lén giấu trong cạp quần lúc gần gũi với cô khi nãy. Những chiếc kim tưởng như nhỏ bé, nhưng đối với người trong nghề như Liễu Sinh Nhu cô hoàn toàn có thể dùng nó để tự vệ. Đến đường cùng, cô có thể dùng nó đâm vào huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu để lấy mạng đối phương.
- Đứng lại! Cô đi cạnh tôi.
Tam ca ra lệnh cho Đỏ đỡ Mộc Lan và giữ Liễu Sinh Nhu đi bên cạnh mình. Chắc anh nghĩ cô là con nhím vẫn còn giấu thứ gì đó có tính sát thương người khác, cần phải đề phòng.
Liễu Sinh Nhu lặng lẽ đi cạnh anh ta, đoàn người lại trầm mặc đi về phía trước. Đột nhiên Liễu Sinh Nhu vấp phải hòn đá cuội, chực ngã sang một bên. Tam ca đi bên cạnh phản ứng rất nhanh vươn tay đỡ cô kéo đứng thẳng. Mái tóc Liễu Sinh Nhu bị tuột buông xuống, cùng với gương mặt có phần hốt hoảng vẽ nên góc độ xinh nhất của cô. Tam ca chăm chú nhìn Liễu Sinh Nhu. Dưới ánh nắng chiều, vẻ đẹp lạnh lùng soái khí càng thêm phần tà mị của Tam ca khiến Liễu Sinh Nhu đỏ mặt. Cô khẽ nhích tay khỏi anh, bối rối nói.
- Cảm...cảm ơn anh!
Tam ca cười nửa miệng, rồi lấy lại vẻ mặt lạnh băng tiến về trước. Liễu Sinh Nhu vuốt tay chỉnh sửa mái tóc rồi đi theo sau.
Đám người đi bộ trải qua một đoạn đường núi trúc trắc rất khó đi nữa. Dạ Tử Minh dần đầu, anh đi với tốc độ rất nhanh, có vẻ mọi đường đi ngõ tắt trong rừng đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta vậy. Sau mỗi bước đi của anh, cây dại lại bị phạt cho nằm ngả rạp. Đám người đằng sau chỉ cắm mặt đi theo. Liễu Sinh Nhu tuy không phải dạng phụ nữ yếu đuối, thời còn sinh viên cô rất hay đi trekking, nhưng để theo kịp được tốc độ của anh quả thực không dễ. Lúc cô bị tụt xuống phía sau, anh ta lại kéo tay cô lôi lên phía trước. Cành cây gãy đôi lúc quẹt vào chân cô chảy máu, nhưng cô không dám kêu, chỉ cắn răng chịu đựng bám sát Dạ Tử Minh. Trên đường đi, Khánh Vân không biết vô tình hay cố ý đi sánh ngang với Tam ca, cô ta còn giả bộ bị ngã, nhưng anh chẳng thèm để ý, trừng mắt ra hiệu cho cô ta đi xuống dưới.
Cuối cùng cũng đến nơi mà chắc chắn là nơi ở của băng nhóm. Đây là đất nước nào thì Liễu Sinh Nhu không biết, nhưng cô chắc chắn bọn cô đã vượt biên trái phép. Vì thế nên bọn họ mới phải đi đường rừng như vậy. Tròn 3 ngày 3 đêm kể từ lúc Liễu Sinh Nhu bị bắt cóc trên đường từ viện về.
Trước mặt Liễu Sinh Nhu là một cánh cổng lớn, có nhiều người canh gác. Bọn người này mặc đồ như lực lượng bảo vệ vũ trang, thậm chí được trang bị cả thiết bị dò tìm kim loại, vũ khí.
- Lại đám tử thần gác cổng. Đỏ càu nhàu với A Nhất, trong lúc cởi bỏ vũ khí trên người.
Bọn lính gác kính cẩn cúi đầu chào Tam ca. Sau đó khám xét đám đàn ông, A Nhất, Đỏ, Tam Ngưu và mấy tên đi theo đều bị xét người, bỏ vũ khí lại. Chỉ riêng có Tam ca đám người gác cổng không dám dò soát. 3 người phụ nữ cũng bị kiểm tra. Khác với lời tên A Nhất và Đỏ nói trong lúc đi đường, bọn chúng không dám sờ vào phụ nữ bắt được nếu các đại ca chưa hưởng qua, còn đám gác cổng này chỗ nào cũng dám động đến.
- Con bà nó! Định giấu bọn ông à.
Liễu Sinh Nhu đỡ Mộc Lan định tiến lên phía trước đã thấy Khánh Vân bị một tên gác cổng đấm một phát vào bụng, ngã lăn xuống đất quằn quại. Cô ta giấu một mảnh sành nhặt được trên đường trong áo lót bị tên gác cổng phát hiện.
- Xin tha mạng, tôi không biết. Khánh Vân đau đớn thảm thiết van xin.
Mộc Lan sợ hãi nấp sau lưng Liễu Sinh Nhu đẩy người cô lên phía trước. Tên lính kiểm tra định tiến lại gần Liễu Sinh Nhu. Nhìn ánh mắt hau háu của hắn, nghĩ đến bàn tay bẩn thỉu của hắn sẽ chạm vào người mình, Liễu Sinh Nhu cảm thấy thật ghê tởm. Hai tay cô vô thức ôm chặt lấy mình. Ngay khi tên gác cổng chuẩn bị chạm tay vào người cô thì một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
- Người phụ nữ đó tôi kiểm tra rồi.
Giọng Tam ca. Thì ra lúc nãy anh tịch thu những thứ đồ kim loại trên người Liễu Sinh Nhu để giúp cô tránh một kết cục như Khánh Vân.
- Rõ rồi Tam ca. Bọn gác cổng rời khỏi Liễu Sinh Nhu tiến lại kiểm tra Mộc Lan.
Liễu Sinh Nhu ngước nhìn Tam ca thầm cảm kích nhưng anh không nhìn cô, chậm rãi đi vào trong.
Sau cùng cả đám cũng vào bên trong êm xuôi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play