Cậu là Hoàng Nhiên, năm nay là cậu học năm thứ hai. Vì gia đình cậu xảy ra một số chuyện nên đã chuyển nhà sang thành phố khác.
Bố mẹ cậu dự định sẽ sống ở đây lâu dài. Cũng vì chuyện này nên cậu bắt buộc phải chuyển tới một ngôi trường khác, xa lạ hoàn toàn đối với cậu.
Một nơi mà cậu chưa từng đến, cũng không có một người bạn quen biết nào ở đây. Điều này làm cậu thấy hơi sợ, vì lỡ nếu cậu học ở đây rồi không làm quen được mới các bạn mới thì sao?
Chẳng phải là cậu phải tự chơi một mình đó chứ? Cậu cứ suy nghĩ về điều này mãi nên vài ngày trước khi nhập học, cậu bị mất ngủ.
Khi nói việc này với mẹ cậu thì mẹ cậu an ủi cậu mà nói: "Không sao đâu nhóc con. Tính cách con thân thiện, nhiệt huyết như vậy sao lại lo không có bạn chứ?"
"Nhưng lỡ họ không thân thiện giống con thì sao đây mẹ... Là con phải cô đơn mà chơi một mình đó mẹ à.."
"Đứa con ngốc này... Không sao đâu, đừng lo gì nữa. Khi lên nhận lớp là lại làm quen được bạn thôi. Nếu không làm quen được ai thì con muốn gì mẹ cũng cho."
"Thật ạ? Mẹ hứa rồi đấy nhé?"
"Ừm ừm. Mẹ hứa."
Cứ như thế mà trong lòng cậu cảm thấy nhẹ hơn một chút. Ngày mai là cậu phải lên trường để nhận lớp rồi.
Trong lòng cậu hơi hồi hộp một chút. Nhưng vì mấy câu nói của mẹ cứ luẩn quẩn trong đầu cậu nên rất nhanh mà cậu quên đi cảm giác hồi hộp đó mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cậu tỉnh dậy khá sớm. Cậu lo chuẩn bị tất cả đầy đủ để đến ngôi trường mới này. Trong lòng của cậu hiện tại không khỏi bồi hồi. Tim đập nhanh hơn ngày thường một chút.
Khi đã gần đến giờ vào lớp thì cậu bắt đầu đi bộ đến trường. Đáng lẽ là bố của cậu sẽ đưa cậu đến trường sau đó sẽ đến công ty làm việc luôn.
Nhưng vì công ty của bố cậu làm việc khá trễ, so với giờ đi học của cậu thì còn rất sớm. Nên cậu cứ nói với bố là cậu sẽ tự đến trường.
Ban đầu bố cậu cũng không đồng ý, vì ngày đầu đến ngôi trường mới ai lại để con tự đi đúng không?
Nhưng vì cậu nói ông cứ ở nhà ăn sáng rồi nghỉ ngơi một chút rồi đi làm. Tại vì công ty ông làm việc trễ hơn so với giờ cậu đi học. Ông sau khi nghe xong cũng khá hợp lý nên mới chịu để cậu tự đến trường.
Cậu đi trên đường thì liên tục nhìn xung quanh đường xá, xe cộ và cả những phong cảnh đẹp mắt kia. Lá trên cây đã chuyển sang vàng còn rụng xuống mà bay phất phơ trong những cơn gió kia.
Khi cậu nhìn thấy cảnh này, bản thân cậu cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu và còn có chút thơ mộng.
Rất nhanh sau đó, khi cậu còn đang mơ mộng về cảnh khi nãy thì cậu đã đứng trước ngôi trường to lớn kia hồi nào không hay. Từ trước cổng nhìn vào, cậu nhìn một chặp lâu, rồi mới chịu đưa chân bước vào ngôi trường này.
Vừa bước vào dãy hành lang tầng một đang loay hoay chưa kịp làm gì thì có một người mặc áo dài đi lại phía cậu.
"Em là Hoàng Nhiên đúng không?"
"Vâng, là em ạ."
"À. Vậy đúng rồi. Bố em khi nãy có gọi cô, nói là sợ em vừa đến trường nên chưa biết lớp sẽ ở đâu. Sợ em sẽ lạc đường nên nhờ cô dẫn em vào lớp."
"Vâng. Cảm ơn cô nhiều ạ. Phiền cô rồi.. Mà cô là...?"
"A, cô chưa giới thiệu sao? Cô là Thanh Huyền, là chủ nhiệm của em. Rất vui được làm cô giáo của em." Cô nói xong thì cười hì hì.
"Vâng, em cũng rất vui được làm học trò của cô ạ."
"Sắp đến giờ vào lớp rồi, cô dẫn em lên lớp nhé!"
"Vâng."
Cô nói xong thì nắm lấy cánh tay của Hoàng Nhiên, rồi đi lên lầu. Vừa đi được vài bước là tiếng chuông vang lên.
"Ồ! Sao mà đúng giờ quá vậy nè."
Cậu không biết đáp sao nên cũng im lặng luôn. Đi lên được tầng thứ ba thì cô đi lên lối hành lang. Sau đó đi tới một lớp, các lớp học ở đây đều có hai lối ra vào, lối trước và lối sau.
Cô đi tới lối vào đằng trước, khi đứng bên vách tường cô quay lại nói với Hoàng Nhiên. "Em đứng đây một lát nhé. Khi nào cô kêu em vào thì em đi vào nha!"
"V..vâng cô." Lúc này tim cậu đập nhanh, trong lòng không khỏi hồi hộp nên nói có phần vấp.
Cô Thanh Huyền nói xong thì cũng mở cửa mà bước vào, cửa vẫn mở nên cậu nghe trong lớp cô nói vọng ra.
"Buổi sáng vui vẻ nha cả lớp." Cô là người khá vui vẻ lại còn hòa đồng nên khá được lòng mọi người.
"Cô cũng vậy ạ." Cả lớp có người nói người không mà chúc cô.
"Hôm nay sao cô có vẻ vui quá vậy ạ?"
"Các em đoán thử xem tại sao cô vui."
"Ừm... Có người tán cô hả cô."
"Không đúng. Mà tại sao em lại nói vậy chớ." Cô vui vẻ mà hợp tác với bạn ấy.
Tại cô cũng còn khá trẻ nên cũng chưa có người yêu. Điều này làm mấy bạn trong lớp học cứ chọc cô mãi, nhưng cô cũng không khó chịu gì mà còn hợp tác với các bạn ấy nữa là.
"Thì đó là sự thật mà cô." Vừa nói xong câu thì cả lớp cười lớn.
"Rồi rồi. Nào, tập trung vào chuyện chính nè."
"Chuyện gì vậy cô?"
"Lớp chúng ta, nay có thêm một bạn mới nè." Vừa nói xong câu thì cô quay ra hướng cửa nói:
"Hoàng Nhiên, vào đi em."
Cậu ở ngoài nghe cô giáo nhắc tên mình vào lớp thì cậu đi vào cửa, không quên đóng cửa lớp lại. Sau rồi cậu đi qua đứng gần cô.
Cô thấy cậu đứng lại gần rồi thì nói tiếp: "Bạn ấy từ thành phố khác chuyển sang nên có nhiều điều có vẻ bạn ấy chưa biết nên các em giúp đỡ bạn ấy với nhé!"
"Dạ cô." Cả lớp cùng nói. Nói là cả lớp vậy thôi chứ thật ra là chỉ có đám bạn nữ nói, còn thêm một vài bạn nam nói thôi. Còn lại thì chăm chú mà nhìn vào Hoàng Nhiên.
"Ừm.. Để cô xem nào... Em ngồi ở hàng trên kia nhé, hàng cuối ấy." Cô nói rồi đưa tay chỉ về phía trên.
Tại vì các lớp học ở trường này là kiểu từ trên cao dần dần thấp xuống ấy. Chỗ đứng của cô giáo là ngang bằng với hàng thứ nhất nên từ dưới nhìn lên phía hàng cuối thì có thể nói là khá cao.
Hoàng Nhiên nhìn theo hướng tay cô. Thấy chỗ rồi thì quay sang nói với cô giáo: "Vâng cô."
"Vậy em lên đó ngồi đi nhé."
"Vâng."
Cậu sải bước mà bước lên phía chỗ cô đã chỉ cho cậu. Khi vừa ngồi xuống thì cô nói:
"À, Hoàng Nhiên, em vì học trễ một tuần ấy, nên các kiến thức trước đó em chưa được nghe. Vì vậy em lên thư viện tìm các bài ấy nhé! Trên đó có tất cả các video được ghi lại về các bài học trước đó. Nếu em không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi cô nhé!"
"Vâng cô."
"Ừm... Em mới vào học nên có vẻ chưa biết gì về cái này đâu nhỉ? Lớp trưởng vậy em đi với bạn ấy nhé? Hoàng Nhiên có gì thắc mắc thì cứ hỏi lớp trưởng nhé."
"Vâng."
Sau đó cô cũng không nói về vấn đề này nữa mà bắt đầu vào bài học. Trong quá trình cô giảng thì bạn học ngồi kế bên cậu nói:
"Này."
"Sao vậy?" Hoàng Nhiên đang nghe giảng thì nghe tiếng gọi nên quay sang.
"Cậu đừng thân thiết quá với lớp trưởng. Với lại cũng đừng chọc tức cậu ấy."
Cậu khó hiểu mà hỏi lại: "Tại sao vậy?"
"Ừm.. Để mình kể cậu nghe. Hồi trước ấy, lúc học thể dục, cậu ấy để dây chuyền của cậu ấy vào trong ngăn giữ đồ, không hiểu sao khi quay lại thì cậu ấy không thấy đâu nữa.
Sau đó cậu ấy cũng tìm rất nhiều nơi, cũng đều không thấy. Cậu ấy vẫn không chịu bỏ cuộc mà cho người điều tra để tìm dây chuyền đó. Khi tìm ra thì phát hiện có cậu thanh niên kia, lớp gần mình nè, chính là người lấy ấy.
Lớp trưởng khi biết tin cũng đánh hắn ta quá trời, mặt hắn ta sau khi bị đánh đều bầm tím, chảy máu quá trời luôn, người cũng bầm dập à. Nhìn rất đáng sợ luôn đó.
Lớp trưởng lúc đó trông cực kì giận dữ luôn,có vẻ là dây chuyền đó rất quan trọng với cậu ấy. Cả trường ai cũng thấy là cậu ấy khi đi đâu cũng đều mang theo.
Mà chắc hôm đó gấp quá hay sao đó nên mới để trong ngăn tủ ấy chứ. Bình thường khi học thể dục thì cậu ấy đều đeo trên cổ cơ, không hề bỏ xuống luôn đó. Nên là cậu đừng có đụng vào dây chuyền của cậu ấy.
Tốt nhất là đừng nên dính líu gì tới cậu ấy, không thôi là cậu sẽ giống với nam thanh niên kia đó."
"À.. Cảm ơn cậu nhé. Mình sẽ ít tiếp xúc với cậu ấy."
"Ừm.."
Khi nói xong thì cả hai nghe cô giảng tiếp đến hết tiết, trong đầu Hoàng Nhiên từ lúc nghe bạn học kia nói thì cứ luôn suy nghĩ về, nên chỉ tiếp thu bài được một ít.
Khi gần đến giờ tan học thì có vẻ Hoàng Nhiên nhớ ra chưa hỏi tên bạn học ngồi kế mình nên quay sang hỏi:
"Cậu... Tên gì nhỉ?"
"À. Mình tên Tiêu Nguyên."
"Còn mình tên Hoàng Nhiên nha."
"Ừm."
Sau đó hai người họ cũng nói chuyện trao đổi với nhau một chút. Vì cùng là nam nên nói chuyện với nhau rất dễ, không bị ngại như nói chuyện với các bạn nữ.
Cuối cùng thì tiếng chuông vang lên, kết thúc một ngày học vất vả của mọi người. Hoàng Nhiên đang thu sách vở chuẩn bị đi về.
"Này. Đi lên thư viện." Có một nam sinh cao to bước đến, đứng gần cậu. Anh ấy nhìn rất có khí chất, lại còn rất đẹp trai nha. Nhưng nhìn gương mặt anh có chút lạnh nên khiến Hoàng Nhiên hơi hoảng một chút.
"Hả? Lên thư viện?"
"Ừm?"
"Lên làm gì a?"
"Không nhớ cô khi nãy nói gì?"
Hoàng Nhiên dừng lại vài giây suy nghĩ, sau đó mới nhìn cậu ta.
"Nhưng mà giờ tan học rồi mà.."
"Thì? Còn giờ nào lên được nữa sao?"
"..."
"Lên thư viện vào lúc đang học?"
"Thì... Thì bây giờ đi là được chứ gì?"
Nói rồi cả hai cùng đi lên thư viện, cậu ngồi xuống bàn lớn còn anh thì đi lấy sách và các video mà hồi chiều cô nói.
Hoàng Nhiên đang ngồi thẫn thờ thì nghe tiếng "Meo." Cậu nhanh chóng quay qua chỗ phát ra tiếng động. Đúng như dự đoán, cậu thấy một con mèo lông xám a.
Hoàng Nhiên mỉm cười một chút, rồi đi về hướng đó mà bế em mèo vào lòng, xong xuôi thì cậu đi về chỗ ngồi cũ. Để bé mèo lên bàn, cậu dùng tay xoa xoa vuốt vuốt lông nó.
Vuốt được một chặp thì có một bàn tay đưa vào, cùng cậu vuốt bé mèo ấy. Hoàng Nhiên thấy vậy thì ngước đầu lên nhìn, vừa ngước lên là chạm mặt với người kia.
"Aa."
Cậu hoảng loạn mà cúi đầu xuống, la lên nho nhỏ.
"Sao anh lại đứng đây?"
"Tôi thích đứng đâu thì tôi đứng. Cậu cấm tôi?"
"Không.. Không có."
Anh ta ngồi xuống ghế kế bên cậu, tay vẫn vuốt lông mèo.
"Ở đâu vậy?"
"Không biết a."
"Không biết?"
"Tôi thấy nó đứng trên cửa sổ này."
Nói xong thì cậu đưa tay chỉ về hướng cửa sổ bên phải. Cả hai cứ ngồi đó mà vuốt ve con mèo. Đến khi nghe tiếng của một người con gái.
"Mao Mao."
Con mèo khi nghe xong cũng thoát khỏi tay hai người họ mà chạy về phía cửa, người kia có vẻ là không phải sinh viên của trường bọn họ.
"Chị là..?"
Hoàng Nhiên đứng lên hướng chị mà lịch sự hỏi.
"À, tôi là Minh Tú, là chủ nhân của con mèo này."
"Vậy ạ.. Khi nãy em thấy nó đứng trên cửa sổ nên mới đùa giỡn với nó một chút."
"Cảm ơn em nhé. May là nó không gặp gì nguy hiểm. Mà em tên gì nhỉ?"
"Em tên Hoàng Nhiên ạ."
"Ừm.. Vậy bữa sau gặp nhé? Giờ chị cũng có việc bận nên chị đi trước nha."
"Vâng chị đi ạ."
Hai người mới quen nhau tạm biệt một chút rồi người kia cũng đi. Cậu ngồi xuống.
"Xem các đoạn video này đi."
"À.. Ừm."
Khi Hoàng Nhiên chỉ mới xem xong video đầu thì trời bắt đầu chuyển tối. Mà họ cũng không để ý gì lắm. Hoàng Nhiên vẻ mặt đầy sự khó hiểu, quay sang nhìn người kia một lát mới chịu mở miệng ra.
"Nè... Cái này là sao vậy? Tôi không hiểu lắm.."
Anh ta quay sang nhìn vào chỗ Hoàng Nhiên hỏi. Sau đó giảng cho Hoàng Nhiên nghe, sau khi nghe anh ta nói xong thì cậu rất hiểu luôn nha. Anh ta giảng bài cực kì dễ hiểu.
"Mà cậu tên gì nhỉ?"
"Lục Bác."
"Cậu biết tên tôi chưa ha?"
"Biết rồi."
"Vậy tôi không nói nữa."
Cậu tiếp đó cũng không nói nữa, quay sang hướng cửa sổ nhìn. Cậu cứ nhìn chằm chằm ở bên ngoài trời. Mặt cậu đơ đơ ra hỏi:
"Mà nè, trời tối rồi á. Không định về hả?"
Lục Bác sau khi nghe cậu nói cũng quay sang mà nhìn.
"Về thôi. Mai lại lên tiếp."
"Lên nữa á?"
"Chứ muốn sao? Cậu chỉ mới xem xong video đầu thôi, còn rất nhiều video đang đợi cậu."
Hoàng Nhiên nghe xong thì mặt cứng lại, giọng nói cứng đờ như người máy.
"Còn rất nhiều á?"
Đợi một lúc lâu cũng chẳng thấy ai trả lời lại. Lục Bác đứng lên đi về hướng các kệ sách. Cậu cũng chẳng thèm hỏi nữa mà dọn dẹp sách vở trên bàn. Bọn họ sau đó cũng ra khỏi cổng trường. Họ đi về cùng một phía. Hoàng Nhiên thấy Lục Bác đi kế bên nên lên tiếng hỏi.
"Cậu cũng đi hướng này à?"
"Ừ."
Đến khi cùng đi trước con hẻm cậu xoay người lại nói với Lục Bác.
"Thôi. Tạm biệt nhé."
Lục Bác cũng dừng lại một chút. Nhìn vào trong con hẻm tối thui không có chút bóng người kia, rồi quay sang nhìn cậu.
"Nhà ở trong này à?"
"Không. Đi vào trong này rồi qua một con hẻm nữa, sau đó đi một chút rồi mới tới nhà tôi."
Anh dừng lại một chút, rồi nhìn chằm chằm vào cậu mà hỏi lại.
"Còn một con hẻm nữa?"
"Ừm đúng rồi. Sao vậy?"
Lục Bác nhìn cậu khoảng chừng vài giây, rồi lại quay đi hướng khác nói.
"Không có gì."
"Vậy tôi đi nhé? Pái pai."
Vừa nói xong là cậu lon ton chạy vào bên trong, nhưng trong đây cũng không hẳn là tối lắm, có vài bóng đèn để thắp sáng.
Anh ở bên ngoài con hẻm nhìn vào, cứ nhìn vào bóng lưng của cậu đến khi khuất đi bóng dáng đó thì anh mới tiếp tục mà bước đi về phía trước.
Con đường anh đang đi trên phố cũng đã lên đèn, từ đằng xa nhìn vào bóng lưng ấy, có một chút đượm buồn và cũng có chút huyền não.
Hoàng Nhiên khi về đến nhà cũng tươi cười mà chào bố mẹ, sau đó thì lên lầu tắm rửa rồi xuống nhà cùng ăn cơm với gia đình.
Đáng lẽ còn có anh trai của cậu nữa cơ. Nhưng mà anh cậu hiện tung tích đâu cũng chẳng thấy, lần cuối cậu gặp anh trai cậu là từ tám tháng trước, lúc đó gia đình cậu còn bên thành phố cũ cơ.
Lúc đó anh trai có rủ cậu đi chơi ở công viên, đợt đó Hoàng Nhiên chơi rất vui cùng với anh trai của cậu. Nhưng sau buổi tối đó thì hai người cũng chẳng gặp lại nhau nữa.
Gia đình cũng đã cho người tìm, cũng đã đến sở cảnh sát để báo nhưng đều không tìm thấy tung tích nào của người anh này.
Hiện sống chết còn chưa rõ, gia đình theo điều này nên cũng rất buồn, cứ đến bữa ăn là lại nhớ đến người anh trai này.
Tại vì cứ mỗi bữa ăn như thế này trước đây là cứ cười nói vui vẻ, luôn luôn kể chuyện cho gia đình nghe nhưng giờ không còn được vui vẻ như trước nữa.
Hiện tại họ cũng rất buồn mà nhớ đến anh ấy, cậu cũng vậy, cậu cũng rất nhớ anh trai. Người ngoài thấy cậu vui vẻ vậy thôi chứ trong lòng lại luôn nhớ tới người anh này, cùng với chuyện khi còn nhỏ của cậu.
Sau khi ăn xong, ai làm việc nấy. Bởi vậy nên cậu lên lầu học một chút lại bài hôm nay, xong rồi thì cậu nằm lăn ra trên giường.
Lướt điện thoại một chút. Đến 10 giờ tối thì cậu mới bỏ xuống mà nhắm mắt ngủ, chuẩn bị sức cho ngày mai.
Sáng hôm sau, khi cậu định lại đi bộ đến trường thì bố cậu lại ngăn cản, không cho cậu đi bộ.
"Để bố đưa con đi học."
"Thật sự không cần mà bố."
"Tại sao lại không cần?"
"... Nhưng mà công ty bố làm việc trễ hơn so với giờ con đi học."
"Không sao. Tối qua bố đã kêu mọi người hôm nay đi làm sớm rồi, cũng là làm từ nay trở đi nên con không cần lo. Từ nay bố sẽ đưa con đi học."
"Trời ơi, bố à. Không cần như vậy đâu a, con tự đi được mà."
"Nhưng mà bố không thích, bố thích đưa con đi học đấy. Con cản được sao?"
"Cạn lời với bố rồi đó..."
Trên đường đến trường, hai bố con ngồi đằng sau mà trò chuyện, còn chuyện lái xe thì đã có tài xế lo.
Sau một hồi, thì bên kia cổng trường có chiếc xe ô tô màu đen. Bên trong có người từ từ đang bước xuống, không sai đó chính là Hoàng Nhiên.
Tạm biệt bố xong thì cậu đi vào trường. Vì hôm qua đã biết lớp mình ở đâu rồi nên giờ cậu không còn xa lạ gì nữa mà tự đi lên.
Vừa vào lớp thì đã thấy người bạn học ngồi kế bên cậu đã đến rồi.
"Hii." Hoàng Nhiên bước tới, ngồi xuống chỗ của cậu.
"Cậu tới rồi sao?"
"Ừm."
Lúc họ đang nói chuyện cùng nhau thì nghe tiếng hú hét bên ngoài hành lang, nghe thôi cũng thấy là toàn giọng của các bạn nữ.
Chẳng lẽ là có vị nam thần nào tới sao? Lúc cậu quay sang cửa nhìn thì thấy bóng dáng kia đi vào, bên ngoài còn không ít bạn nữ nhìn vào theo.
Mặt cậu thể hiện rõ sự khó hiểu. Sao phải hét như vậy a? Chẳng phải chỉ là anh ta thôi sao? Hoàng Nhiên không biết anh ta có gì mà lại được các bạn nữ thích như vậy luôn đó.
Nãy giờ nói ai thì mọi người chắc cũng đã biết rồi. Đương nhiên là Lục Bác..
Tiêu Nguyên ngồi bên cạnh thấy mắt cậu nhìn Lục Bác cùng với gương mặt khó hiểu thì lập tức biết tại sao cậu lại như vậy nên cậu giải thích.
"Cậu đang khó hiểu là tại sao lớp trưởng lại nhiều bạn nữ thích như vậy đúng không?"
"Đúng rồi. Chẳng phải anh ta rất bình thường sao?"
"Bìn... Bình thường á?"
"Ừm. Bình thường mà?"
"Không bình thường đâu a. Lớp trưởng nhìn rất đẹp trai, thân hình lại còn là siêu đẹp, có múi nữa đó, nhà lại còn giàu, nhưng mà tính cách thì có hơi lạnh một chút, mà đó cũng là gu của các bạn nữ nên đương nhiên là các bạn nữ sẽ thích rồi."
"Hả? Vậy thôi á?"
"Còn học giỏi nữa nè. Nói chung cậu ấy là mẫu người yêu lý tưởng của các bạn nữ á."
"Ồ! Vậy có ai từng tỏ tình cậu ta chưa?"
"Đương nhiên là rồi. Rất nhiều nữa là đằng khác. À hoa khôi của trường cũng đã từng tỏ tình cậu ấy rồi, còn là dám tỏ tình trước mặt nhiều người nữa cơ. Có vẻ là muốn lợi dụng đám đông này để khiến cho lớp trưởng đồng ý nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?"
"Nhưng mà cuối cùng cậu ấy vẫn không đồng ý. Còn là thẳng thừng từ chối luôn."
"Phũ phàng vậy á?"
"Ừm đúng rồi. Mấy bạn nữ kia cũng biết chuyện lớp trưởng đánh cái cậu mà lấy dây chuyền của cậu ấy á, đều biết cả rồi mà sau đó vẫn thích cơ.
Còn bảo là cậu ấy nam tính các thứ nữa, rồi nói việc này là do cái cậu kia sai chứ đâu phải lớp trưởng sai.
Mà đúng là do cậu kia sai trước thật, tại cậu ta lấy dây chuyền của lớp trưởng nên lớp trưởng mới như vậy. Chứ nếu cậu ta không đụng vào đồ của lớp trưởng thì ai làm gì cậu ta đâu chớ."
"Nhưng mà như vậy có hơi ác nhỉ? Đánh người ta bầm dập cả người luôn cơ mà.."
"Thì mình đã nói cho cậu trước đó rồi mà.. Dây chuyền đó quan trọng với cậu ấy lắm."
"À.."
"Vậy giờ cô hoa khôi kia sao rồi, Tiêu Nguyên?"
"Thì vẫn thích lớp trưởng nhưng mà không dám thổ lộ nữa."
"Bị từ chối như vậy mà còn thích á?"
"Ừm.."
Tiếng chuông đột nhiên reo lên, cô giáo cũng đã bước vào lớp nên cả hai cũng không nói gì nữa.
Khi tan học thì Lục Bác và Hoàng Nhiên cũng giống như ngày hôm qua, là lên thư viện. Nhưng có một điều không giống như ngày hôm qua là hôm nay không có con mèo kia.
Cậu hôm nay cũng chỉ xem được một video vì thời gian của một video rất dài a, một video là cỡ 5-6 tiếng gì đó rồi, lúc xem xong một video thì trời đã chuyển tối nên phải về nhà.
Cậu khi xem xong cũng không hiểu vài chỗ nên có hỏi lớp trưởng, anh cũng giảng lại cho cậu. Cậu sau đó thì cũng đã hiểu hơn.
Học xong thì cùng dọn dẹp, rồi cùng về nhà nhưng chỉ đi được một đoạn đường là Hoàng Nhiên phải rẽ vào hẻm để về nhà.
Mà đường về nhà của cậu thì có rất nhiều đường nhưng đường này là nhanh, gọn, lẹ nhất nên cậu mới chọn con đường này là mặc định luôn.
Mặc dù con đường này có chút sợ nhưng mà nó về nhà nhanh nên Hoàng Nhiên cũng bỏ đi cảm giác sợ đó. Với lại đi hồi bữa giờ cũng chẳng sao nên cậu không lo có chuyện xấu gì xảy ra nữa.
Khi đi vào hẻm được nửa đường thì cậu ngoảnh đầu lại, đi đến đầu hẻm khi nãy bước vào. Khi quay lại thì thấy Lục Bác vẫn đứng đó mà nhìn vào phía mình.
Cậu cũng không nghĩ gì mà đi lại chỗ anh nói: "Cho tôi Facebook của cậu đi."
"Làm gì?"
"Nhắn tin hỏi bài chớ còn làm gì a?"
"Lên lớp hỏi không được?"
"Hỏi trên Facebook cho nhanh."
"Không..."
Anh còn chưa nói xong câu cậu đã chặn họng anh mà kiếm cớ nói: "Nhanh lên. Để tí trời tối về đáng sợ lắm, con hẻm tối thui à.."
Anh nhìn vào mắt cậu một chút, sau đó lấy điện thoại trong túi ra. Nhấn nhấn cái gì đó.
"Tên?"
"Hoàng Nhiên."
Anh tiếp tục bấm trên màn hình.
"Gửi lời mời rồi, tí về tự đồng ý đi. Tôi cũng không có dùng nhiều đâu."
"Được. Vậy tôi về đây. Pái pai." Nói rồi cậu vui vẻ quay đầu vào bên trong hẻm rồi chạy đi luôn.
Anh khi không còn thấy cậu nữa thì cũng tiếp tục đi. Không lâu sau đó anh cũng tới nhà.
Khi anh vào nhà thì nhà cũng chẳng có ai, phòng cũng chỉ có hai căn, một phòng bếp ở giữa ngăn cách hai phòng, vừa vào nhà thì đã thấy phòng khách.
Hình như là... Anh sống một mình. Căn phòng này là ở chung cư nhìn rất cao cấp nha, chung cư này có hai loại phòng.
Một là chỉ có một phòng, các phòng bếp, phòng khách thì đều có, hai là sẽ như căn phòng của anh. Đương nhiên là căn nhà kiểu giống như căn nhà anh đang ở thì sẽ mắc hơn khá nhiều rồi.
Vì Lục Bác thích sống thoải mái nên mới mua luôn căn phòng như thế này. Không biết vì lý do gì mà anh không sống cùng bố mẹ, chắc là ở uẩn khúc phía sau.
Anh vừa về là vứt balo lên sofa, sau đó thì đi vào phòng tắm. Một lúc lâu sau anh đi ra, anh không mặc áo, chỉ quấn một cái khăn dài màu trắng quanh eo.
Thân hình của anh đúng là cực phẩm luôn nha. Eo thon nhưng không phải kiểu mảnh khảnh, trên bụng thì lại có múi, múi nào ra múi nấy, cơ ngực nhìn rất mê người. Nhìn cực kì cường tráng nhưng lại quyến rũ.
Lục Bác đi tới ngồi lên sofa, vuốt điện thoại, có vẻ là đang đặt đồ ăn thì phải. Khoảng mười lăm phút sau có người bẫm chuông. Anh nhìn vào màn hình trên tường rồi nhấn nút bên cạnh.
"Giao đồ ăn ạ?"
Người đàn ông kia nhìn xung quanh, khi thấy màn hình trước mắt thì mới nói: "Đúng rồi ạ."
Lục Bác đi ra phía cửa mở cửa ra, người đàn ông kia đưa bịch đồ ăn trên tay sang cho anh.
"Cảm ơn quý khách đã đặt."
"Ừm.."
Xong rồi thì anh đóng cửa luôn, đi vào ngồi lên ghế sofa mở bịch đồ ăn ra rồi ăn. Còn về vấn đề tiền thì anh đã thanh toán qua mạng nên đương nhiên là không cần trả nữa rồi.
Cậu bên này ăn đã xong nên đi lên phòng, nằm trên giường nhắn tin cho anh.
"Hii.."
Anh đang lướt điện thoại thì thấy tin nhắn tới, định không trả lời nhưng nhìn lại tên thì chần chừ một chút mới nhắn:
"?"
"Cái video... Có mang về nhà học được không a? Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn một chút."
"Thì cũng được đó."
"Thật sao? Vậy sao cậu không nói tôi?"
"Cậu có hỏi tôi đâu?"
"... Vậy mai tôi lấy về nhé?"
"Được thì được đó, nhưng mà ..."
"Nhưng mà sao?"
"Cậu không lấy được đâu."
"Hả? Anh mới nói lấy được mà?"
"Thì là được, nhưng chỉ tôi mới lấy được thôi."
"Tại sao?"
"Vì tôi là lớp trưởng, cũng là người học khá tốt nên người quản lý thư viện đương nhiên là cho tôi lấy rồi."
"Vậy anh lấy cho tôi đi."
"Sao tôi phải lấy cho cậu?"
"Thì để tôi học a?"
"Thì lên ngồi thư viện cũng được?"
"Như vậy tốn thời gian lắm. Giúp tôi đi."
"Phải có gì đó tôi mới giúp cậu chứ?"
"Ả?"
"Nếu không thì thôi. Ngày mai lại tiếp tục lên thư viện mà học nhé!"
"Thôi thôi. Cậu muốn tôi làm gì cũng được."
"Được thôi."
"Vậy cậu muốn tôi làm gì?"
"Giờ chưa nghĩ ra. Khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cho cậu."
"Ò, được."
"Mà video ấy chỉ mượn được tám cái thôi còn ba cái cuối là phải tiếp tục lên đó học."
"Cũng được, còn ba cái video thì mất khoảng ba ngày. Còn đỡ hơn là mất mười một ngày để xem mười một cái video."
"Ồ."
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, hai người cũng chẳng có ý định nhắn gì thêm. Sáng hôm sau bố vẫn đưa Hoàng Nhiên đến trường. Cậu cũng chẳng nói gì nữa, vì khi bố đã nói rồi thì sẽ làm nên cậu kệ luôn.
Cậu đã bước vào cổng trường rồi đang nhìn về phía trước thì thấy bóng dáng của người kia nên chạy lại.
"Ủa sao nay đi sớm vậy? Bình thường thấy gần vào lớp cậu mới đi mà nhỉ?"
"Tôi đến còn sớm hơn cậu đó, chỉ là không thích vào lớp sớm thôi."
"À.."
Hai người bọn họ cùng đi vào lớp, trên đường vào thì các nữ sinh đứng xung quanh cứ la hét um sùm làm đầu Hoàng Nhiên có hơi nhức. Cuối cùng cũng hiểu nỗi khổ của Lục Bác rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play