Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

CÔNG CUỘC THEO ĐUỔI CỦA LĂNG TỔNG

CHƯƠNG 1: GẶP GỠ

Anh _ Lăng Tuấn Hạo. Lăng Tổng của tập đoàn JY. Là con trai cả nhà họ Lăng, lạnh lùng đầy khí chất. Nối nghiệp cha từ sớm, 25 tuổi đã khiến cả giới thương trường phải kính nể. Một lần gặp cũng chỉ có thể là cúi đầu bởi khí chất bức người tỏa ra.

Cô _ Nhược Tâm Nhi. Cô nàng cá tính, năng động nhưng lại rất chuyên nghiệp trong phong cách làm việc. Thuộc dạng tiểu thư quyền quý, trời không sợ, đất cũng không sợ, Lăng Tổng lại càng không.

*Tại buổi tiệc hoàng gia*

Nhược Tâm Nhi với bộ cánh body ôm sát cơ thể, chiếc đầm trắng cùng khe rãnh sâu khiến cô khoe trọn được bộ ngực căng tròn. Đôi chân thon dài, trắng nỏn được phô bày qua chiếc đầm ngắn tinh tế. Cô khoác tay Nhược Hải Khanh bước vào, đôi chân mày chỉ vừa nghe tiếng nhạc du dương cùng lời bàn tán đã nhíu chặt lại với khuôn mặt đầy khó chịu

-Anh hai, em thật sự không muốn tới những nơi như này đâu.

-Sao vậy? Khó chịu sao?

-Tại sao không khó chịu chứ? Vừa ồn ào lại vừa nhiều người như vậy. . .

-Được rồi mà, ngoan. . .một lát thôi rồi anh đưa em về.

-Được thôi, vậy bây giờ em lại góc tối kia ngồi.

-Ừm, lát anh lại.

Nhược Tâm Nhi tiến lại bắt chéo chân ngồi xuống sofa ở một góc khuất. Lướt điện thoại một lát, cô mệt mỏi dựa người ra sau thành ghế. Đôi chân mày xinh đẹp nhíu chặt khi thấy cảnh tiểu thư nhà họ Trần đang hất ly rượu vang lên một người phục vụ gần đó. Khuôn mặt khó ở lại hiện lên một lần nữa, cô bỏ điện thoại vào túi xách tiến lại bẻ ngược tay ả tiểu thư kia

-Xin lỗi!

Trần Khả Linh ngước mắt nhìn cô. Ả nghiến răng cùng đôi mắt dữ tợn, lớn giọng mà quát nạt

-Buông ra, mày là ai vậy hả?

-Tôi nói cô xin lỗi.

-Mẹ nó, mày biết tao là ai không?

-Trần Khả Linh, mau xin lỗi!

Lúc này, tiếng xôn xao bàn tán dần vang lên, nhưng không phải là vì vụ việc của cô mà là vì sự góp mặt của Lăng Tổng. Tuấn Hạo bước lại cũng là lúc ả kia bắt đầu màn diễn xuất khóc lóc

-Lăng Tổng, anh xem cô gái này ức hiếp em.

-Tôi bảo cô xin lỗi cô ấy.

-Á á á.

Tiếng xương của tiểu thư Trần nghe răng rắc mà ả vẫn mạnh miệng. Tuấn Hạo nhíu mày nhìn cô

-Dù gì cũng là tiểu thư với nhau, cô tha cho cô ấy đi.

-Tha?

Tiếng la của Khả Linh lại vang lên một lần nữa. Ả bây giờ đã đau điếng, còn cô thì khuôn mặt vẫn lạnh tanh như vậy

-Xin lỗi mau!

-Xin. . .xin lỗi. . .

Lúc này cô mới buông tay ả ra, lập tức quay lại chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt anh

-Biết thì nói, không biết thì ngập miệng lại. Việc gì không phải của mình thì đừng xía vào.

Sự việc này làm xung quanh càng tròn mắt bàn tán, ai mà không sợ Lăng Tổng. Vậy mà cô gái này lại ngang nhiên đưa ngón trỏ chỉ thẳng mặt cùng những lời không có chút kiêng nể.

Tâm Nhi thở hắt nhìn ả tiểu thư Trần kia đang nắn nót cánh tay mà nhếch mép

-Lần sau tôn trọng người khác một chút, tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình. Đừng để người khác nhìn vào lại bảo tiểu thư Trần Gia không có ăn học.

-Cô. . .cô có tin tôi nói với ba tôi một câu. Lập tức cô không có đất sống ở cái thành phố này không hả?

-Trần Khả Linh, tôi chờ ba cô. Nói lão ta không biết dạy con thì để tôi dạy thay lão.

Nói rồi cô quay đi còn không quên đưa đôi mắt sắc lạnh liếc xéo anh. Tuấn Hạo một khắc cũng không nhúc nhích, hai tay bỏ vào túi quần nhìn lại cô.

Nữ phục vụ kia cũng vì vậy mà chạy lại phía cô cảm ơn rối riết. Dự đưa tay lên nắm lấy tay cô liền bị cô giật ngược tay lại. Tâm Nhi đưa tay vào giỏ sách lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho nữ nhân viên

-Đừng chạm vào người tôi, chúng ta không thân thiết như vậy. Lau người đi!!

-Ơ. . .dạ vâng. . .cảm ơn Nhược tiểu thư. . .

Cô thở hắt bước đi, cô chính là vậy. Giúp người nhưng cũng không mong hệ lụy với người. Cô vốn dĩ là độc lập, làm những điều cô muốn chứ không phải cần người khác mang ơn.

Lăng Tuấn Hạo đứng đấy nhìn Trần Khả Linh mặt mày đau đớn, nhắn nhó lại. Nhếch môi một chút, giọng anh trầm nhẹ vang lên

-Lần sau cô bớt kiếm chuyện đi.

-Chỉ là nữ nhân viên thôi mà, mà cô ta là ai mà hóng hách như vậy.

-Im miệng đi, ba cô không đủ cơ chơi với nhà họ Nhược đâu.

-Hừ, vẫn là Tuấn Hạo thương em nhất.

Lăng Tuấn Hạo không quan tâm đến ả mà quay người bước đi. Khóe môi anh khẽ cong lên khi nhớ lại hình ảnh của Nhược Tâm Nhi. Trái tim bên trong lòng ngực vẫn liên hồi đập loạn. Nhược Tâm Nhi thật sự rất có ma lực đối với Lăng Tuấn Hạo.

Chương 2: EM GHÉT TÔI?

Buổi tiệc lại bắt đầu, Khả Linh đau đớn uất ức tìm ba mình nhưng chỉ bị ông ta quát mắng cho một trận. Nhìn chằm chằm về phía Tâm Nhi, ánh mắt ả đã dâng lên mười phần tức giận.

Hải Khanh lúc này mới quay lại, mọi việc ban nãy anh cũng không hề biết. Có trách là trách quy mô của bữa tiệc này quá lớn. Tiến lại phía Tuấn Hạo, đưa ly rượu tới trước mặt anh khẽ cười

-Lâu rồi không gặp em.

-Vâng, em cũng đang dự đi tìm anh.

-Dạo này JY làm ăn tốt như vậy, anh còn nghĩ là em đã cho cái tên Nhược Thị đi vào dĩ vãng rồi chứ?

Tuấn Hạo khẽ cười lắc đầu cụng ly rượu cùng Hải Khanh. Khẽ nhướn mày, anh đăm chiêu nhìn phía xa xa

-Chắc là như vậy rồi.

-Cái thằng nhóc này, uổng công anh tin tưởng mày.

-Haha em đùa thôi, dự án nào thuận lợi thì hú em một tiếng.

-Ok thôi, anh lại với em gái anh một chút. Tạm biệt.

-Vâng.

Hải Khanh bước đi còn anh thì lại nhìn chằm chằm về phía Hải Khanh. Thật ra không phải là muốn nhìn Hải Khanh mà là nhìn người con gái đang ung dung trong góc tối kia

-Nhược Tâm Nhi, em thật xinh đẹp.

Lúc này, tiếng nhõng nhẽo lại vang lên bên tai. Trần Khả Linh bước lại một mực ôm lấy cánh tay anh

-Tuấn Hạo, anh mau làm chủ cho em.

-Trần Khả Linh, nơi đông người đừng bám lấy tôi.

-Anh sao vậy? Chẳng phải em là em gái nuôi của anh sao?

-Chuyện của em thì tự em giải quyết, đừng lôi tôi vào.

Nói rồi anh bỏ đi, cái mác em gái nuôi cũng là tự ả nghĩ ra. Vốn dĩ cũng chỉ là những hợp đồng làm ăn với nhau rồi tự ả sáp vào anh. Tuấn Hạo cũng thừa biết ả là cố tình tiếp cận mình nhưng Trần Thị vẫn luôn là con mồi béo bổ mà anh chẳng bỏ được. Vì thế mà vẫn luôn chịu đựng ả.

Tâm Nhi sắc mặt đã hòa hoãn nhìn anh hai mình. Nhưng trên khuôn mặt cô vẫn lộ chút khó chịu khiến Hải Khanh phải bật cười đưa tay ngắt má cô

-Mệt lắm rồi sao?

Cô gật gật ỉu xìu dựa vào vai anh, cánh tay Hải Khanh cũng bị cô ôm chặt lấy cứng nhắc

-Anh hai, khi nào mình mới được về.

-Một lát nữa thôi, ngoan nào.

-Anh còn phải đi tiếp rượu không?

-Còn, em muốn ăn gì không? Anh lấy cho em.

-Thôi, lát em về ăn sau. Anh mau đi đi, đi nhanh chẳng phải sẽ được về nhanh sao?

-Haha được, vậy anh đi đây.

Hải Khanh tiếp tục đi tiếp rượu, còn cô lại ngồi lướt điện thoại. Một lát sau, bên cạnh liền lún xuống một chút khiến cô nhíu mày

-Là anh à?

-Chào em, tôi là . . .

-Là Lăng Tổng? Không cần phải giới thiệu đâu, thông tin của anh trên mạng không thiếu.

-Thật? Vậy là em cũng đã tìm hiểu về tôi rồi?

-Kiến thức cơ bản, nên biết địch biết ta. Trăm trận trăm thắng! Đến cả những vị thế cao trong giới thương trường mà cũng không biết thì quả thật. . .ngu ngốc.

-Em là đang nói đến Khả Linh đấy à? Con bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.

Tâm Nhi bắn nhanh ánh mắt sắc lạnh về phía anh. Tay cầm ly rượu đặt đến cằm anh đầy thách thức

-Ngậm cái miệng của anh lại.

-Haha được rồi, tôi cũng không ưa cô ta. Xem ra chúng ta rất giống nhau.

-Chỉ bấy nhiêu thôi mà đã rất giống nhau? Lăng Tổng đây, có vấn đề trong suy nghĩ sao?

Tuấn Hạo khẽ nhếch môi, nhúp nhẹ một ngụm rượu đỏ vào cổ họng rồi xoáy sâu vào mắt cô

-Mới gặp nhau nhưng hình như em không thích tôi?

-Cực ghét!

Tuấn Hạo như bị cô quăng thẳng xuống vực thẳm. Làm anh đau lòng thật đấy. Nhướn mày cũng không thèm chấp nhặt cô mà đẩy phần thức ăn trên bàn qua cô

-Ăn đi.

-Tôi với anh không quen không biết nên cũng không cần thiết phải tốt như vậy.

-Chẳng phải em thích ăn gà sốt me sao? Tôi lấy rất nhiều đấy.

Cô nhíu mày khó hiểu nhìn chằm chằm vào mắt anh

-Làm sao anh biết?

-Bí mật, ăn đi.

Nói rồi anh đứng dậy bỏ đi, Tâm Nhi ban đầu nhất quyết không ăn nhưng bụng cô như phản chủ mà réo lên, lại còn là món tủ. . .cô chính là không kìm lòng nổi mà kéo phần ăn lại phía mình chén sạch.

Tại một góc nào đó, Tuấn Hạo khẽ lắc đầu với nụ cười trên môi

-Nhi Nhi, em vẫn như xưa. . .

Chương 3: JY HỢP TÁC CÙNG NHƯỢC THỊ

Đợi khi Hải Khanh quay lại, Tâm Nhi cũng nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc. Mọi thứ nơi đây thật sự rất khiến cô khó chịu và cảm thấy phiền phức.

Ngay khi bước vào nhà, cô đã chạy lại ôm lấy cánh tay Nhược Hải Tùng mà nhõng nhẽo

-Ba à, con gái ba mệt đến sắp chết rồi đây này.

-Haha ai làm gì mà con gái cưng của ta mệt như vậy?

-Thì còn gì nữa, cái buổi tiệc đó thật sự không phù hợp với con.

-Sao đấy, không nhắm được anh chàng nào đẹp trai vừa mắt?

-Thôi đi, con mới là không cần. Cái đám công tử, tiểu thư nhà giàu đấy ai cũng lên mặt ức hiếp người khác. Con gái ba thật ra cũng chỉ cần một người bình thường, biết yêu thương mọi người là được.

-Haha, thế con nghĩ người bình thường nào dám với tới con.

Cô bĩu môi ghim một miếng táo trên bàn cho vào miệng. Nhõm nhẽm một lát thì mẹ Nhược từ trên lầu bước xuống. Bà nhíu mày nhìn Tâm Nhi rồi nhìn Hải Khanh

-Rồi hai đứa ăn gì chưa?

-Con ăn rồi nhưng Tâm Nhi thì chưa ạ.

-Tâm Nhi, sao con lại không ăn.

Cô đang cắn miếng táo tự dưng lại cứng họng lại. Cô nên nói gì đây? Nói cô ăn đồ của tên Lăng Tuấn Hạo kia mang tới sao? Nếu như vậy thì chắc chắn tên Nhược Hải Khanh hai kia sẽ trêu ghẹo cô mất. Nhưng mà cô cũng no rồi, đành mở miệng cười gượng nhìn mẹ Nhược

-Dạ. . .tại. . .con. . .

-Con đó, người đã ốm như vậy rồi lại còn ý định giảm cân?

-Có đâu mẹ, con gái mẹ xinh gái như vậy mà.

-Vào bếp đi, tôi nấu mang lên tận miệng cho chị.

-Thôi mà mẹ, con không ăn nữa đâu.

-Nhanh cái chân lên.

Cô bước vào bếp ráng nhồi nhép mớ đồ ăn mẹ làm trong ấm ức. Biết vậy thì cô đã chẳng ăn rồi.

Sáng hôm sau, cô tới tập đoàn trong chiếc vest trắng kết hợp cùng chân váy cùng màu. Bước vào sảnh lớn, khí chất của cô tỏa ra khiến cả những người xung quanh phải run sợ. Từng lời chào hỏi đều bị cô ngó lơ, nhưng chỉ cần không chào người đó lập tức bị đình chỉ.

Hải Khanh trên tầng cao nhất đang ngồi nhấp chút cà phê buổi sáng. Người đàn ông ngồi cùng cũng tỏa ra một khí thế bức người

-Em qua đây sớm như vậy làm gì thế?

-Hải Khanh, em muốn hợp tác với anh trong bộ sưu tập nước hoa sắp tới.

-Anh không có hứng thú.

-Anh rõ ràng biết em đang muốn gì mà.

Hải Khanh bật cười, bình thản đưa tay nhúp cà phê. Tuấn Hạo nheo mắt lại nhìn về phía Hải Khanh

-Anh nghĩ gì về thư ký Triệu Ninh Ninh của em?

-Đừng có mà ngang ngược với anh đấy.

-Hải Khanh, em nói anh nghe. . .Triệu Ninh Ninh vừa xinh đẹp lại vô cùng tài giỏi. Một người con gái như vậy, không lẽ anh không thích? Nếu mà anh muốn, em tình nguyện mang cô ấy qua bên đây để làm việc cùng anh, được không?

Nghe anh lảm nhảm những câu vô nghĩa, Hải Khanh lại cảm thấy chán chường. Hải Khanh anh trước giờ không quan tâm đến nữ nhi, tên nhóc trước mặt vậy mà lại mang cả thư ký ra hối lộ

-Này, đi đi. . .ngày mai mang hợp đồng tới.

-Anh biết em muốn gì mà phải không?

-Vâng, tôi sẽ giao hợp đồng này cho Nhược Tâm Nhi xử lý.

Tuấn Hạo khẽ cười đứng dậy tạm biệt Hải Khanh. Bước xuống sảnh tập đoàn lại tình cờ gặp cô ở khu pha chế, anh tiến lại khoanh tay dựa người vào thành tủ lạnh huýt sáo buông lời trêu đùa

-Cô em vậy mà uống cà phê à?

Tâm Nhi nhíu mày liếc mắt lên nhìn xem là tên hỗn đảng nào. Nhìn thấy Lăng Tuấn Hạo, cô tiếp tục cúi xuống pha ly thức uống trên kệ, khóe môi khẽ nhếch lên

-Anh bị đui sao? Đây là ngũ cốc, là ngũ cốc đấy.

-Ha anh bị đui rồi, bị đui nên mới đi nhằm vào tim em.

-Thần kinh.

Nói rồi cô vừa quậy ngũ cốc vừa bước qua anh. Tuấn Hạo vừa mới rời đi vài bước đã nghe tiếng hét từ phía sau. Quay lại đã thấy ly ngũ cốc đổ hết vào tay khiến cô nhăn mày quát lớn về phía nhân viên kia

-Không có mắt sao?

-Em. . .em xin lỗi giám đốc ạ.

Tuấn Hạo bước lại dựa nắm lấy tay cô xem tình hình liền bị cô hất ra. Ánh mắt khó chịu nhìn anh

-Không mượn anh đụng vào tôi. Còn cô lo dọn dẹp mớ này đi.

-Dạ, em xin lỗi giám đốc.

Tâm Nhi thở hắt bước lên lầu, khuôn mặt cô bây giờ chính là chẳng ai dám đụng đến. Tuấn Hạo nhìn theo với ánh mắt lo lắng. Cuối cùng là gọi cho Hải Khanh để báo tình hình rồi mới rời khỏi Nhược Thị.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play