Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

HOÀNG TỬ SINH ĐÔI PHẦN II

ĐIỀU GIẢN DỊ BIẾT CƯỜI

Một ngày Chủ Nhật nọ, Lâm Vy đang tự thưởng cho mình hai tiếng ngủ nướng. Nói chẳng ngoa, cả tuần cô đã bận rộn đủ thứ vì chồng con, gia đình. Hôm nay được nghỉ ngơi, ai “ngu dại” gì mà không cho mình bù lại sức chứ! Đang mê man trong giấc Lâm Vy chợt cảm thấy tai mình… nhột nhột!

- Ngủ đã chưa?

- Tránh ra!

Theo phản xạ tự nhiên, Lâm Vy đưa tay đánh phăng cái vật cản trở vô duyên đó. Chính cô cũng không ngờ sức mạnh của giai cấp vô sản lại mạnh đến thế. Cảm nhận có điều gì đó sai sai, Lâm Vy ngồi bật dậy và ngang ngạnh nhìn con người đang ôm mặt nằm dưới sàn:

- Ai bảo đưa cái mặt vào làm gì?

- Em còn nói nữa hả? Em đang hủy hoại một sản phẩm hoàn hảo của tạo hóa đấy, biết không hả?

Hải Minh vừa xoa mặt vừa rên rỉ. Biết ngay mà. Kết hôn đã được hai năm, ngày nào Lâm Vy cũng bị Hải Minh bắt chẹt như ngày anh còn làm tay sát gái ở trường cấp III. Lâm Vy trừng mắt nhìn chồng, rồi cô “hứ” một tiếng thật dài.

- Thái độ của em là sao hả? Em phải đền bù cho anh chứ? Mặt trời đã lên đỉnh đầu rồi mà vẫn chưa cơm nước gì à?

Hải Minh vừa nói vừa ca cẩm một hơi dài, Lâm Vy chỉ ngồi bó gối nghe chứ không dám cãi lại tiếng nào. Quen biết Hải Minh đã lâu, Lâm Vy thừa biết anh rất tệ môn Ngữ văn, càng thua cô ở khoản… tóm gọn ý. Hải Minh nói rất nhiều nhưng đại khái ý chỉ có chừng này: anh muốn có con!

Lâm Vy thở một hơi dài, ngán ngẩm:

- Em có biết đâu. Chuyện đó là hên xui thôi mà…

- Hên xui là sao? – Hải Minh tỏ vẻ bực bội – Anh thật không hiểu, rõ ràng anh có thua ai đâu mà đến giờ lại chưa có tin vui gì cả?

- Em có biết đâu.

Lâm Vy mệt mỏi lặp lại câu nói rồi làu bàu xuống giường. Hải Minh trơ mắt nhìn vợ mình rồi bực bội:

- Này! Em tỏ thái độ gì thế hả? Đang nói chuyện với chồng mà bỏ đi một mạch vậy sao?

- Thì đi nấu cơm cho chồng ăn, đi dọn dẹp nhà cửa cho chồng. Cái gì em cũng làm vì chồng hết. Rõ mệt!

Từ ngày “theo chồng về dinh”, Lâm Vy luôn phải chịu áp lực từ mọi phía. Cô biết mình và Hải Minh là “đôi đũa lệch” nên suốt hai năm qua, cô luôn luôn cố gắng bằng mọi cách để cân bằng “đôi đũa” đó. Cố đến lúc này Lâm Vy mới nhận ra, áp lực từ chồng và mẹ chồng khiến cô mệt mỏi hơn bao giờ hết. Có cần nôn nóng có cháu bế bồng như vậy không? Ngay cả cô còn chưa nôn cơ mà…

Đang vội đi làm nhiệm vụ của mình, Lâm Vy chợt sững người khi cảm nhận một vòng tay từ phía sau. Ấm… Ấm quá…

- Anh biết, bà xã em làm gì cũng vì chồng hết… Cho chồng xin lỗi vợ nha, tại chồng nôn có con quá nên mới vậy…

Chỉ đơn giản là một cái ôm từ anh, Lâm Vy đã không còn bực bội và không còn suy nghĩ nữa. Xưa giờ đều vậy, không bằng cách này hay cách khác, Hải Minh luôn là người thắng trận mỗi khi hai đứa cãi nhau. Và đương nhiên cô phải làm kẻ thua. Lúc này cô cũng thua anh, nhưng cô cảm thấy hạnh phúc.

Hải Minh ôm chặt Lâm Vy. Anh muốn ôm cô thế này mãi mãi. Anh muốn làm chỗ dựa cho cô. Anh biết từ ngày về làm dâu, Lâm Vy phải chịu rất nhiều mệt mỏi. Hết việc ở nhà rồi đến việc ở công ty, nhiều lần anh ngỏ ý muốn thuê Osin để đỡ đần cho Lâm Vy, nhưng cô kiên quyết không chịu. Anh hiểu ý Lâm Vy nên lúc nào anh cũng yêu cô, yêu cô hơn cả bản thân mình.

Lâm Vy đứng yên, toàn cơ thể căng cứng. Cô muốn tận hưởng cảm giác này thêm một phút nữa…

- Khi nào mới cho anh một đứa con đây vợ yêu? – Hải Minh cọ cọ mũi vào mái tóc có mùi hương quyến rũ trước mặt, nhỏ nhẹ hỏi.

Lâm Vy chột dạ. Anh hỏi câu này có khác gì làm khó cô đâu? Mấy chuyện đó làm sao cô làm chủ được chứ?

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng gõ cửa làm Lâm Vy giật mình. Mẹ San đứng từ ngoài nói vọng ra:

- Hai đứa làm gì bên trong thế? Có vợ chồng thằng Nguyên tới chơi này!

- Dạ!

Lâm Vy giật mình, cô vội đẩy Hải Minh ra rồi vuốt sơ mái tóc rối bù của mình. Hải Minh mỉm cười nhìn dáng vẻ luống cuống của vợ mình. Cưới nhau đã được gần hai năm nhưng cô lúc nào cũng sợ sệt như thể dâu mới về nhà chồng ấy, thật là đáng yêu quá đi! Thế là anh hôn chụt vào má cô và nắm tay cô kéo ra ngoài.

Hai vợ chồng nhà Khôi Nguyên đang ngồi trên ghế sofa. Khả Như từ xưa đã nổi tiếng xinh đẹp quý phái. Lúc này cũng vậy, trông cô thật xinh trong chiếc váy hồng điệu đà đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lâm Vy khi hai người gặp nhau lần đầu ở sân bay. Lâm Vy cười tươi:

- Sao hôm nay rảnh rỗi mà ghé thăm vợ chồng chị thế?

- À không ạ, do em nghe tin chị bị bệnh nên ghé thăm – Khả Như kéo tay Lâm Vy ngồi xuống ghế - Chị thế nào ạ, vẫn khỏe chứ?

- À… - Lâm Vy bối rối trước những cử chỉ quan tâm của em dâu - Chị vẫn khỏe mà, có sao đâu…

- Thật chứ? – Khả Như nhướng mày rồi quay sang Khôi Nguyên – Anh có thấy là Lâm Vy hơi xanh xao không?

Khôi Nguyên nãy giờ vẫn im lặng nhìn Lâm Vy. Cô ấy quả thật ốm đi nhiều quá. Tạng người Lâm Vy vốn khó tăng cân, đáng lẽ Hải Minh nên chăm sóc cô ấy kĩ hơn mới đúng. Mặc dù rất lo lắng nhưng Khôi Nguyên không nói gì, anh chỉ ừ hử cho qua chuyện.

Khả Như níu tay Khôi Nguyên nhõng nhẽo:

- Anh nhìn em này! Em đã ốm đi hẳn 5 kg đấy!

Lâm Vy ngạc nhiên nhìn Khả Như. Sau khi cưới, hai vợ chồng Khôi Nguyên sang Mỹ một năm để hưởng tuần trăng mật. Khi trở về, con của họ đã được một tuổi rồi. Hải Minh suốt ngày trách Lâm Vy còn thua xa Khả Như. Vợ chồng người ta mới một năm đã có tin vui rồi, còn cô và Hải Minh thì… Mà nói cũng lạ, từ khi có con, Khả Như được mẹ Tâm bồi bổ nhiều đến nỗi có một thời gian cô tròn trịa lên trông thấy, thế mà bây giờ cô ấy đã trở nên mảnh khảnh xinh đẹp như xưa rồi, thật đáng nể. Đã nhiều lần Khả Như than thở với Lâm Vy là “chẳng có eo ọt gì cả, chắc anh Nguyên chê em mất chị ơi!” làm cô dở khóc dở cười. Đúng là người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra. Cô muốn mập lên một kí thôi cũng khó hơn gấp trăm lần so với việc Khả Như cật lực giảm cân. Ôi cuộc đời…

- Thằng Bo em đưa cho con Hằng giữ rồi à? – Hải Minh bắt chuyện.

- Dạ. – Khả Như vừa nói vừa vuốt tóc – Thằng bé càng lớn càng giống bố, lại giống cả bác nó nữa chứ!

- Thì họ là anh em sinh đôi mà! – Lâm Vy buột miệng.

- Thế còn anh chị thì sao? Vẫn chưa có tin vui gì à?

- Vẫn chưa… - Lâm Vy buồn bã lắc đầu.

- Tụi anh vẫn làm việc cật lực ấy chứ - Hải Minh cười đểu – Mà sao mãi vẫn chưa thấy gì cả.

Bỗng Khôi Nguyên đứng phắt dậy.

- Xin lỗi, tôi có việc phải đi rồi – Đoạn anh quay sang vợ - Lát em đón taxi đi. Anh bận việc, không biết khi nào xong.

- Ơ anh Nguyên…

Lâm Vy ngơ ngác nhìn theo bóng Khôi Nguyên đang rời xa. Cô buột miệng:

- Cái chú này thiệt tình!

Khả Như bỗng thở dài buồn bã:

- Anh Nguyên lúc nào cũng vậy. Đã ở với nhau hai năm mà sống với anh ấy em cảm tưởng như sống chung với pho tượng. Khó chịu lắm chị à…

Lâm Vy không tránh khỏi cảm giác ngạc nhiên. Mặc dù chính cô cũng từng bị trầy vy tróc vảy với chàng “hoàng tử băng giá” này nhưng cô cứ ngỡ rằng khi có vợ, Khôi Nguyên sẽ thay đổi chút ít. Cũng như Hải Minh, từ ngày có cô ở bên, anh bỏ luôn tật “sát gái”, đi làm xong là về liền với vợ. Còn Khôi Nguyên thì thôi khỏi nói, ngay cả mẹ chồng cô còn chưa nắm rõ được anh nữa là…

- Em phải cho thằng Nguyên một đứa nữa, may ra nó mới… - Hải Minh mỉm cười nắm tay Lâm Vy – Mà cũng ngộ, vợ chồng anh trông hoài chẳng thấy, chả bù cho em…

- Anh cứ đùa… - Khả Như cười gượng rồi cô đứng dậy – Thôi xin phép anh chị em về đã. Để thằng Bo với con Hằng em cũng không yên tâm lắm…

Thế là Khả Như từ giã vợ chồng Hải Minh rồi đón taxi ra về. Trong lòng cô đau như có mũi dao xuyên thấu vào tim… Đau… đau lắm! Cô không thể ở lại thêm với gia đình họ một lúc nào nữa, cô không muốn bản thân mất bình tĩnh rồi hành động thiếu suy nghĩ như hai năm trước. Nghĩ đến cảnh đó, Khả Như chợt rùng mình. Vì cái tính bồng bột trẻ con, cô đã suýt nữa hại chết Hải Minh. Lâm Vy cũng từng cứu cô một mạng… vì thế cô không thể làm gì có lỗi với gia đình họ! Nhất định không!

Về đến nhà, Khả Như ngồi phịch xuống ghế. ** Bo đã ngon giấc, còn con Hằng đang lăng xăng chuẩn bị bữa ăn. Một gia đình lạnh lẽo! Khả Như khẽ thở dài, cô biết bữa cơm hôm nay sẽ không hề có sự có mặt của Khôi Nguyên. Anh vẫn còn yêu Lâm Vy, anh không thể nào quên được cô ấy. Và vốn dĩ sáng nay, anh đã không hề có ý định đến thăm cô. Anh sợ chạm phải ánh mắt đó, nụ cười đó. Anh sợ mình sẽ nổi điên lên khi thấy bàn tay cô đang nằm gọn trong tay một người không phải anh. Anh biết mọi thứ đều không giành cho anh! Khả Như hiểu rõ điều đó nhưng cô vẫn cố kéo Khôi Nguyên đi. Cô muốn chứng minh cho anh thấy, rõ ràng gia đình người ta đang hạnh phúc như thế, tại sao bản thân mình lại không thể?

Một giọt nước mắt bướng bỉnh lăn trên má Khả Như, cô vội lau nó đi như thể sợ ai đó nhìn thấy. Cô khẽ bước đến chiếc nôi ngắm nhìn gương mặt bụ bẫm của ** Bo, lòng tự ngẫm nghĩ sao thằng nhóc lại giống Khôi Nguyên quá thể. Liệu có phải không? Hay tại tình cảm cô dành cho Khôi Nguyên quá nhiều, nên cô nhìn đâu cũng thấy gương mặt anh?

CHUYỆN TÌNH TRẮC TRỞ

Vợ chồng Lâm Vy đang ngồi tại một nhà hàng sang trọng, giá cả đắt đỏ. Nhìn các món ăn đầy rẫy trên bàn, cô than thở với chồng:

- Anh lãng phí quá đấy! Nhiêu đây cũng phải 10 người ăn mới hết!

Hải Minh không quan tâm. Anh gắp thức ăn cho vợ mình, nói:

- Dạo này anh thấy em xanh xao quá, đã vậy còn đòi đi làm. Không bồi bổ em cẩn thận mất công hai mẹ vợ lại cằn nhằn anh nữa!

- Nè…!

Lâm Vy bức xúc, vô cùng bức xúc. Cô cũng gắp một tiếng to cho chồng, đoạn gầm gừ trong miệng:

- Anh phải ăn cho hết cái này, nếu không quá ư là hoang phí!

Hải Minh thấy bộ dạng hầm hố của vợ, anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tính Lâm Vy là thế, lúc nào cũng tính toán chi ly lại thắt lưng buộc bụng. Anh biết tính chịu thương chịu khó của Lâm Vy nên anh thuyết phục thuê osin mãi mà cô có chịu đâu, cứ muốn một mình cáng đáng tất cả mọi việc. Rõ là mệt với cô nàng!

Anh cười cười rồi gắp một miếng cá bỏ vào bát Lâm Vy:

- Em biết hôm nay là ngày gì không hả? Là kỉ niệm 2 năm ngày cưới của chúng mình đó! Em hạ hỏa đi, có gì qua hôm nay đã rồi tính.

- Anh nói ai hạ hỏa? – Lâm Vy gầm gừ - Anh muốn gì đây?

- Ấy khoan! – Hải Minh đành ngậm ngùi xuống nước – Được rồi, sao vợ anh ngày càng giống mẹ vợ anh thế không biết!

- Anh…

Lâm Vy rất bức xúc, nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhai cơm. Ai bảo anh là chồng của cô làm gì!

- Hai người làm gì mà muốn ăn tươi nuốt sống nhau luôn vậy hả?

Một cô gái xinh đẹp với chiếc váy xanh ngắn đến đầu gối đang mỉm cười và tiến lại chỗ vợ chồng họ. Cô háo hức nhìn nét mặt hai người và đoan chắc rằng chiến tranh thế giới thứ III sắp nổ ra. Lâm Vy khi nhìn thấy cô gái đó mới giảm nhiệt được chút chút. Cô vớ lấy ly nước tu sạch rồi bức xúc nói:

- Mày phân xử giùm tao đi! Tự nhiên có người kêu tao “hạ hỏa” là sao? Bộ tao nhanh bốc hỏa lắm hả?

- Em phân xử giùm anh đi! Hôm nay là ngày vui mà có người muốn gây sự là sao?

- Thôi được rồi! Stop! – Anh Thư lên tiếng can ngăn – Hai người cứ như oan gia ấy mà cũng lấy nhau được, đúng là nghịch lý mà!

Lâm Vy cũng không muốn đẩy câu chuyện này đi theo hướng xa hơn. Cô ngắm nhìn bạn mình một lúc rồi mỉm cười:

- Bạn tao càng ngày càng xinh ra đó nha!

- Còn phải nói! – Anh Thư vuốt tóc – Mày quên Hà Anh Thư này là “Venus Việt Nam” sao?

- Thế mà có người từng cưa đi cưa lại một người mà cưa hoài không đổ! – Lâm Vy cười trêu chọc.

- Sao lại nhắc đến tên Khôi Nguyên khỉ khô đó chứ? – Anh Thư bực bội phẩy tay.

- Ơ? Có ai nhắc đến Khôi Nguyên đâu nhỉ? Là tại em suy diễn ấy chứ? – Hải Minh hào hứng hùa theo vợ.

Anh Thư bất lực chắp tay nhìn hai con người trước mặt:

- Dạ vâng, vợ chồng các người là đồng minh, ai mà địch lại! Nhất các người rồi!

Hai vợ chồng nhà kia nhìn cô cười hề hề. Anh Thư nhận ra quả thật chẳng có ai cùng phe mình cả, thế nên cô đành ngậm ngùi nhìn bọn họ muốn nói gì thì nói.

- Anh quên nói cho em biết – Hải Minh cười cười – Hôm nay anh có dẫn đến đây một người, bảo đảm “hot” đến cháy nhà luôn nhé!

- Thế hả? – Anh Thư háo hức – Anh ấy đâu? Anh ấy là người như thế nào?

Lâm Vy nhìn con bạn mình đang háo hức. Cô gắp một miếng thịt bỏ vào miệng:

- Đừng vui sớm như thế. Người này có khi mày cũng biết đấy.

- Người tao biết sao? – Anh Thư háo hức – Nhưng người mà tao biết có ai “hot” bằng chồng Lâm Vy đâu, ha Lâm Vy ha?

- Hot thì hot, chứ không “nóng” bằng anh đâu, ha bà xã?

Không thể nào tìm thấy chút sự lương thiện nào trong nụ cười kì quặc của Hải Minh. Ngay cả Lâm Vy cũng chào thua.

- Anh làm sao thì làm! – Lâm Vy gắp một miếng thịt bỏ vào bát chồng – Anh mà không ăn hết đống này thì cứ có mà coi chừng em đấy!

- Lâm Vy!

Một tiếng gọi từ ngoài cửa làm cả ba phải ngoái đầu nhìn. Trước mặt họ là một chàng trai đẹp hơn hoa, sống mũi thẳng tắp, gọng kính không thể che nổi sự sáng ngời trong đôi mắt anh. Ai cũng phải há hốc miệng, chỉ có Anh Thư là muốn ngất xỉu tại chỗ. Cô đứng lên khỏi chỗ ngồi và chỉ tay về phía trước, miệng lắp bắp:

- Trời trời! Là trai chảnh!

- Sao lâu thế anh? – Hải Minh nhìn chàng trai đó ngồi xuống ghế - Mẹ đâu?

- Mẹ bận, điện thoại thì cũng chẳng liên lạc được. Anh đã nói trước hôm nay là ngày vui của hai người mà mẹ vẫn trốn biệt. Chắc đang đi làm chỗ cô Tâm chứ gì.

- Mà còn em… - Anh chàng liếc sang chỗ Anh Thư – Em vừa nói gì thế? Có biết như vậy là bất lịch sự lắm không?

- Chứ theo anh nên gọi anh là gì đây? – Anh Thư hích mặt nhìn con người trước mặt – Giận gì mà liền hai ngày không trả lời điện thoại tin nhắn, chẳng phải chảnh thì là gì? Vũ Việt An, anh nghĩ anh là cái thá gì trong cuộc đời em hả?

Việt An tức tối. Anh hùng hổ đập bàn:

- Em mới là đồ quá đáng! Tự nhiên nửa đêm bắt người ta chạy đi mua kem, không mua đúng vị thì lại quay sang giận dỗi! Ai mà chiều nổi em! Đã vậy anh giận ngược lại cho biết mặt!

Lâm Vy và Hải Minh nhìn nhau cười cười. Mấy ngày trước cả Việt An và Anh Thư cùng gọi cho Lâm Vy và than thở. Lâm Vy còn nhớ rõ, khoảng thời gian đó cô liên tục nhận được những cuộc gọi đại khái như:

- Mày xem, tao cư xử như vậy thì có gì sai chứ?

- Em xem, cô ấy như vậy có quá đáng không? Suốt ngày cứ giận dỗi, lần này anh làm mình làm mẫy lại cho biết mặt!

Lâm Vy rất ngạc nhiên trước thái độ của anh mình. Việt An trước đây cô biết là một người đàn ông trầm tính ít nói, thế mà từ ngày quen Anh Thư anh lộ rõ bản tính trẻ con, suốt ngày dỗi như con nít. Trời ạ, xưa giờ cứ tưởng Anh Thư đã tìm được chỗ dựa lý tưởng để gửi gắm cuộc đời. Vậy mà bây giờ hết bạn thân rồi anh trai suốt ngày gọi điện cho Lâm Vy than thở thì thử hỏi làm sao cô có thể yên tâm được? Thế là lần này cô quyết tâm không can thiệp sâu vào chuyện của hai con người trẻ trâu này nữa. Cô cùng chồng lẳng lặng tổ chức một cuộc hẹn rồi mỗi người mời một người tới, cho họ trực tiếp gặp mặt giải quyết với nhau. Cô đã tính đến mọi phương án, cãi nhau cũng được, giận dỗi bỏ về cũng được, thậm chí chia tay cũng không sao vì bản thân cô đã quá mệt mỏi trong chuyện suốt ngày làm quân sư giải quyết mọi chuyện cho họ rồi.

Quay lại vấn đề chính, hôm nay dù sao cũng là ngày kỉ niệm 2 năm cả hai chính thức trở thành “của nợ” của nhau nên Hải Minh không muốn cặp đôi oan gia này làm phá hỏng bầu không khí. Anh tằng hắng:

- Anh nói cho mấy đứa biết, già đầu cả rồi, đừng đối xử cứ như con nít nữa – Đoạn anh tằng hắng – Như anh chị này, lúc trước khác, bây giờ khác, phải học hỏi người khác chứ?

- Cái thằng này, mày dám gọi ai là “mấy đứa” hả? – Việt An trợn mắt.

- Em đang nói Anh Thư mà! – Hải Minh gãi đầu cười hề hề.

Anh Thư cũng muốn nổi khùng:

- Này! Anh lớn hơn ai hả? Chẳng qua gắn mác là chồng Lâm Vy, là hotboy của trường nên mới được gọi là “anh” thôi chứ thực ra em lớn hơn “anh” tận mấy tháng tuổi đấy, “em trai ạ”!

- Em trai? Haha! – Hải Minh bật cười khanh khách – Con bé này vẫn đanh đá như ngày nào, em yêu nhỉ?

- Anh có thôi ngay đi không? – Anh Thư bức xúc khoanh tay _Một từ “em yêu”, hai từ “bà xã”, với anh coi bộ vợ là nhất nhỉ?

Lâm Vy đỏ mặt, cô phải cúi xuống thật thấp để khỏi xấu hổ trước câu nói quá vô tư của nhỏ bạn thân. Vốn dĩ cô có trách cứ gì Anh Thư đâu, chỉ là cô quá ngại ngùng khi đối diện với… chồng mình thôi!

CHIẾN TRANH

- Hoàng Hải Minh! Anh ra đây cho em!!!

Lâm Vy trợn mắt nhìn chiếc áo sơ mi vốn dĩ màu trắng ngà của chồng bây giờ lại có vết son đỏ chót ở cổ áo, chưa kể mùi nước hoa nồng sặc làm cô muốn nôn mửa. Hải Minh lếch thếch từ trong phòng ngủ bước ra, quần áo xộc xệch ngáp ngắn ngáp dài:

- Cái gì vậy? Động đất à?

- Còn hơn cả động đất ấy chứ! – Lâm Vy giơ giơ cái áo trước mặt chồng – Thế này là thế nào? Anh giải thích cho em đi!

- Là cái áo mà? – Hải Minh đưa mũi lại gần và anh phải hắt xì vì mùi hương trên đó – Anh có biết gì đâu!

- Anh còn giả vờ? – Lâm Vy quăng cái áo vào mặt Hải Minh – Anh phải giải thích gì đi chứ?

- Giải thích cái gì chứ? – Hải Minh vứt cái áo xuống sàn – Giặt cho anh đi! Mới sáng mà đã không để anh yên rồi à?

Nói rồi Hải Minh bước vào phòng, để mặc Lâm Vy trơ trọi với cái áo trên tay. Giờ đây cô như người mất hồn, cô không tin vào những gì mình thấy, không tin được vào những gì mình ngửi được trên chiếc áo chính tay cô chọn vào ngày sinh nhật lần thứ 25 của chồng.

Thật ra… chuyện này là thế nào?

Hải Minh hằn học lên giường nằm, trong đầu anh hiện lên mớ bòng bong mà hồi chiều gặp phải. Nói là ngủ chứ thực ra anh có chợp mắt được chút nào đâu. Làm sao anh có thể ngủ ngon được khi gặp phải chuyện động trời như vậy. Trời ơi Hải Minh, mày đã gặp phải đại họa rồi.

Lâm Vy bực bội thu xếp nhà cửa rồi ngồi vào bàn trang điểm mặc cho Hải Minh đang ngủ như chết trên giường. Giờ đây cô không cần lời giải thích, cô thực sự đã quá mệt mỏi. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cô không muốn tâm trạng mình ảnh hưởng quá nhiều. Vớ lấy cái túi xách, cô nhanh chóng ra đường và ngoắc chiếc taxi vô phước nào đó rồi chạy thẳng đến công ty. Trong đầu cô quay cuồng với hàng đống suy nghĩ. Cô thừa biết Hải Minh từng là hotboy, cô thừa biết mặc dù đã có vợ nhưng anh vẫn được rất nhiều cô gái tăm tia. Nhưng nói gì thì nói, hai người cũng đã là vợ chồng được hai năm nay, không có tình cũng còn nghĩa, cớ sao anh lại đối xử với cô như vậy? Càng nghĩ càng ấm ức, cô vứt mạnh cái túi xách lên ghế.

- Tập đoàn CEW.

Sau khi vứt cho tài xế một câu, cô nằm lì ra đó, để mặc chiếc taxi muốn chạy đi đâu thì đi.

Địa điểm Lâm Vy dừng chân là một tập đoàn lớn tương xứng với tập đoàn gia đình cô. Lâm Vy mệt mỏi trả tiền cho tài xế rồi bước chân vào nơi làm việc. Nhớ lại ngày nhìn thấy thông báo tuyển dụng của CEW, cô sẵn đang rảnh tay nên nộp luôn hồ sơ. Vốn Lâm Vy chỉ làm việc này cho vui vì cô thừa biết, một đứa chỉ tốt nghiệp Trung học như mình thì việc đậu vào vòng phỏng vấn đã là chuyện không tưởng. Nhưng mọi điều trên thế giới này đều có thể xảy ra: Lâm Vy đã đậu! Ngày cô đến tập đoàn trình diện, một bác trung niên liếc sơ bì hồ sơ của cô rồi hờ hững:

- Cô là Vũ Lâm Vy?

Cô chỉ biết gật đầu thay câu trả lời.

Ông bác ấy gật gù:

- Thứ hai tuần sau cô có thể đi làm.

Ông ấy thậm chí không thèm mở bộ hồ sơ của cô ra xem! Lâm Vy nhận ra điều đó và cô ngạc nhiên quá đỗi, rốt cuộc biểu hiện gì của cô đã làm cho ông ấy hài lòng. Cô thậm chí còn chưa mở miệng nói tiếng nào cơ mà? Một chút nghi ngờ, khó hiểu hiện lên trong tâm trí cô nhưng cô nhanh chóng gạt nó sang một bên. Cô vốn là kiểu người đơn giản, trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy. Tìm hiểu sâu làm gì, cô chỉ biết, được làm tại một tập đoàn lớn như vậy gần như là điều may mắn nhất đời cô.

Mọi sự việc lúc sáng đã được Lâm Vy gạt đi để có thể toàn tâm toàn ý cho công việc mới. Cô đã kì vọng rất nhiều, và cô sẽ không để bất cứ thứ gì tác động đến tinh thần, ảnh hưởng đến chất lượng làm việc.

- Là nhân viên mới à? Trời ạ, chiều cao thì chưa tới 1m6, ba vòng lại như một. Thế mà cũng được vào làm ở đây cơ à?

Câu nói ấy không quá lớn nhưng đủ làm cho Lâm Vy nghe được. Có hai cô gái đang đi ngược chiều với Lâm Vy. Cả hai mặc đồng phục nhưng rất hở hang, chưa kể khuôn mặt lòe loẹt phấn son, mascara nặng đến nỗi đôi mắt tưởng như cụp xuống. Lâm Vy tự hỏi không biết hai cô ấy đẹp đến đâu để có thể đào ra cái tự tin mà xúc phạm người khác như vậy.

- Trời, chắc có “chân” đây mà! Chứ cái ngữ như cô ta á, bảo đảm rớt từ vòng gửi xe!

- Nhìn bộ đồng phục cô ta mặc sao tôi cảm thấy mắc ói quá!

Lâm Vy không quan tâm, cô lẳng lặng đi ngang qua hai cô gái kia. Đã từng nhiều lần dặn lòng không được phép gục ngã trước miệng lưỡi người đời, nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi sự xót xa, tủi thân khi bị xúc phạm. Cô biết bản thân không đáng phải chịu những lời nói kia nhưng cô không dám lên tiếng phản bác. Cô nghĩ họ nói đúng, mình đơn giản chỉ là… một con vịt xấu xí.

Đến bàn làm việc, Lâm Vy mệt mỏi để cái túi xách lên bàn. Sẵn những tủi hờn vì bị xúc phạm, toàn bộ những hình ảnh ban sáng lại quay cuồng trong tâm trí cô. Cô nhớ đến chiếc áo mình đã cất công chọn lựa cho Hải Minh, nhớ đến vết son đỏ chót và mùi nước hoa nồng nặc. Tất cả mọi thứ làm tim Lâm Vy đau quặn. Hải Minh, phải chăng thật sự anh đã hết yêu em rồi sao?

- Cô Vũ Lâm Vy!

Lâm Vy mệt mỏi ngước lên. Là một chàng trai trẻ. Anh ta đang đưa cho cô một tách café:

- Nghe nói café sẽ làm cho người ta tỉnh táo. Cô muốn thử chứ?

Lâm Vy nhìn anh bằng ánh mắt của người… chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Như đọc được suy nghĩ của cô, anh ta bật cười:

- Yên tâm, đây chỉ là một tách café bình thường, hoàn toàn không có chất độc trong này đâu!

- Bản thân café cũng đã có chất kích thích rồi! – Lâm Vy đón lấy ly café và uống một ngụm.

- Thế cô không sợ cái chất kích thích đó ư?

-Tôi đã quen rồi nên không sợ - Lâm Vy trả lời gọn lỏn, cô uống tiếp một ngụm café rồi nói tiếp – Ngày nào tôi cũng uống café vào mỗi buổi sáng, nó như một thói quen rồi, dù sao cũng cảm ơn anh.

Người con trai không rời mắt khỏi Lâm Vy. Anh ta uống hết tách café trên tay mình rồi thong thả nói:

- Đôi khi con người ta cần có một chút thời gian để suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong cuộc sống. Đấy không phải là trốn chạy, mà chỉ đơn giản là suy ngẫm. Như cô đã nói, bản thân café đã chứa một phần chất kích thích trong đó, thế sao cô không bỏ nó đi, bỏ thói quen uống café đi, thế là chẳng phải là cô đã loại bỏ một phần chất độc hại vào cơ thể mình ư?

Lâm Vy chột dạ. Anh ta nói đúng, rõ ràng cô biết trong café có chất kích thích, thế nhưng cô không từ bỏ nó được. Uống café đã trở thành một thói quen trong cô. Không bỏ café được thì cô đành chấp nhận cái độc hại của nó thôi.

Người con trai ấy vân vê ly café trước mặt mình, tiếp tục nói:

- Sống trên đời không phải để trốn chạy, nếu cô nghĩ cô có thể trốn chạy được, chối bỏ nó được thì nó đã không có ý nghĩa của cuộc sống. Đôi khi những gì không hay đến với mình trong cuộc sống lại là cơ hội để cho mình vươn lên. Giống như chất caffeine trong café, bản thân nó là chất kích thích, nhưng chẳng phải nó khiến cho mình tỉnh táo hơn sao?

Lâm Vy ngây người trong giây lát. Cô đang nghĩ, chàng trai này tuy trẻ nhưng lời nói của anh ta quả thực rất đáng suy ngẫm.

- Thôi cô làm việc đi. Ngày mới vui vẻ! – Anh ta mỉm cười rồi bước đi.

- Khoan đã anh gì ơi! – Lâm Vy gọi với theo làm chàng trai quay đầu lại.

- Cho tôi biết tên anh được không?

- Anh Vũ. Dương Anh Vũ.

- Anh làm chức vụ gì trong này? – Lâm Vy thắc mắc.

- Tôi á? – Anh Vũ cười – Chỉ là một nhân viên quèn như cô mà thôi!

Anh Vũ bước đi, không quên vẫy tay chào tạm biệt.

Lâm Vy bật cười một mình. Anh ta nói đúng, cuộc sống là phải biết “chấp nhận”, không phải “trốn chạy”. Cô phải chấp nhận nó, dù cho nó có vùi dập cô như thế nào đi nữa. “Dương Anh Vũ”? “nhân viên quèn”? Nghĩ đến đó Lâm Vy lắc đầu, với kiến thức uyên thâm như vậy anh ta phải làm nhà triết học mới phải.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play