Trong cuộc đời của mỗi người, nhất định sẽ có một lần trải qua biến cố dù lớn hay nhỏ. Có thể là khởi đầu mĩ mãn, hay thậm chí là kết cục bi thương. Nhưng chắc chắn một điều rằng, đó chính là những gì bạn nhất định phải trải qua, không kể một ai, càng không có cách trốn tránh. Và biến cố mà Thẩm Thiên Nhạc gặp phải, hoá ra lại gần như vậy, chỉ ngay trước mắt mà thôi.
Một cái chạm mắt, một câu hỏi, một cái tiếp xúc... Lại chính là khởi đầu cho tất cả nỗi đau lẫn ngọt ngào.
...***...
Ngoài trời mưa như trút nước, Thẩm Thiên Nhạc ngồi im lặng trong xe nhìn xuyên qua tấm của kính tối màu, tất cả chỉ có một khoảng tối đen hoà vào tiếng mưa trong đêm tĩnh. Cô hơi ngả người dựa lưng vào ghế, tay chân mệt mỏi đến mức không buồn động đậy, ngay cả suy nghĩ thôi cũng khiến đầu óc đau nhức.
Không biết ngồi như vậy được bao lâu, Thẩm Thiên Nhạc khó nhọc đưa tay lên nhìn đồng hồ. Đã quá mười một giờ tối... Mưa xem ra cũng đã ngớt dần, cô mệt mỏi khỏi động xe định về nhà.
Hôm nay phải nói là ngày xui xẻo nhất trong suốt hai mươi năm cuộc đời của cô. Vừa chia tay tên bạn trai đểu cáng, đã thế lúc trên đường về nhà xe còn bị nổ lốp. Sửa xe mất gần một tiếng đồng hồ thì thôi đi, không ngờ đến lúc xe sửa xong thì trời lại mưa như trút nước. Quả nhiên ông trời hiếp người quá đáng, có mắt không tròng.
Thẩm Thiên Nhạc ngồi trong xe tức đến mức lầm bầm chửi rủa, cái gì xấu đều đổ ập lên đầu cô, hôm nay còn chưa xem lịch, không biết chừng là thứ sáu ngày mười ba cũng nên.
Xe được khởi động, đèn xe sáng chói chiếu rọi cả một góc đường. Dường như có gì đó lấp ló mập mờ phía sau hàng cây bên kia đường, làm Thẩm Thiên Nhạc phải phân tâm nheo mắt nhìn.
"Cái quái gì thế?"
Thẩm Thiên Nhạc hơi nhíu mày cầm theo chiếc ô bước xuống xe đi về phía đó xem thử.
Trời tối đen như mực, mặc dù có chút sợ hãi nhưng cô vẫn không nén được tò mò mà tiến dần về phía đó.
Mưa lớn, con đường dưới chân sớm đã ngập nước khiến bước chân cô càng trở nên chậm chạp. Lá cây phía dưới ướt nước vang lên tiếng xạo xạc trong đêm tối tĩnh mịch.
Mưa vẫn còn rơi rả rích, dù Thẩm Thiên Nhạc đã cẩn thận mang theo ô những cũng không thể ngăn được nước mưa cứ thế tạt vào người, khiến cô phát run lên vì lạnh.
Quần áo ướt sũng dính chặt vào từng thớ thịt trên cơ thể, Thẩm Thiên Nhạc tưởng chừng đã chẳng thể đi nổi nữa. Đến tận khi đứng trước thứ kì lạ, cô hơi khom người cúi xuống nhìn.
Không ngờ vậy mà lại là một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cậu ta lúc này đang bó gối ngồi bên vệ đường. Trông vô cùng đáng thương.
Là bị... bỏ rơi sao?
.........
Nhớ năm đó Thẩm Thiên Nhạc cũng ngồi im lặng bên vệ đường chờ mẹ như vậy, tình cảnh cũng chẳng khác xa thiếu niên này là bao, có khi còn tồi tệ hơn gấp mấy lần.
Mẹ nói chỉ đi một lát sẽ về, nhưng... đã hai ngày rồi sao mẹ vẫn không đến đón con?
Thẩm Thiên Nhạc biết rõ mình bị bỏ rơi, nhưng vẫn tự lừa bản thân là mẹ sẽ quay lại đón cô. Cô cứ ngồi chờ, chờ cho đến khi đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ là một khoảng tối đen.
Những người qua đường mặc kệ cho đứa trẻ nhỏ bé cứ thế ngồi gục đầu vào hai gối, vô tâm mà lướt qua.
Đến khi tỉnh lại, Thẩm Thiên Nhạc thấy mình nằm trên chiếc giường vô cùng lớn, xung quanh là những món đồ chơi đắt tiền.
Căn phòng màu hồng xinh xắn mà cô hằng mơ ước đang ở ngay trước mắt. Có gấu bông, có búp bê, có cả những bộ quần áo đẹp đẽ đắt tiền... Tất cả đều là những thứ mà mẹ không thể cho cô được.
Cạnh giường người đàn ông có gương mặt tuấn tú đang nhìn cô mỉm cười, gương mặt góc cạnh phong lưu.N hưng đáy mắt tưởng chừng sáng rực kia lại âm trầm, buồn bã. Nếu nhìn kỹ, gương mặt ấy... có vài phần giống với Thẩm Thiên Nhạc.
"Bé con, từ nay đây sẽ là nhà còn. Có thích không?" Người đàn ông đưa tay đến vuốt lên mái tóc rối bù của Thẩm Thiên Nhạc.
Cô im lặng không nói, hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, cả cơ thể nhỏ khẽ run lên. Ánh mắt đó là vừa sợ hãi vừa nghi hoặc.
Một người ngay cả mặt cũng chưa từng gặp qua lại có thể nhận nuôi cô, đã thế còn muốn chăm sóc, cưng chiều cô vô điều kiện. Làm gì có chuyện tốt như vậy?
Người trước mặt dường như hiểu cái nhìn của Thẩm Thiên Nhạc, bàn tay đang vuốt tóc cô hơi khựng lại, người đó mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: "Đừng sợ! Ta sẽ bảo vệ cũng như chăm sóc cho con. Được không? Sẽ không giống người phụ nữ đó... bỏ rơi con."
Nói đến đây, giọng ông ngày càng nhỏ dần. Cuối cùng câu nói cuối vẫn không để Thẩm Thiên Nhạc nghe thấy được.
Ông ấy nói cái gì cơ, cô không nghe rõ. Người phụ nữ đó... là ai? Mẹ cô?
Từ ngày đó Hứa Thiên Nhạc chính thức mang trên mình thân phận mới, đối tên thành Thẩm Thiên Nhạc, không đâu chính là cái tên hiện tại của cô.
Được một người xa lạ không quen biết nhận nuôi, cảm giác này đúng là rất khó tả. Đã vậy người đó còn đối xử với cô như con gái ruột của mình. Cưng chiều vô pháp vô thiên, cái gì cô muốn nhất định sẽ không thiếu.
Thiếu niên đang cúi gằm mặt từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt vô hồn lại có chút hoảng sợ.
Để ý kĩ sẽ thấy quần áo cậu bẩn thỉu nhơ nhuốc... Thậm chí còn dính cả máu. Máu đỏ trên áo sơ mi trắng cậu mặc vì nước mưa mà loang ra, trông vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy cậu cũng như nhìn thấy bản thân mình của mười hai năm trước. Đều là những con chó đáng thương bị vứt bỏ không thương tiếc, khiến Thẩm Thiên Nhạc rủ lòng thương xót muốn đưa về.
Cô lưỡng lự chìa tay về phía cậu, ngập ngừng một lúc mới nói thành tiếng: "Cậu... Có muốn cùng tôi về không?"
Nhưng cậu ta vẫn im lặng cúi gằm mặt không nói. Mất kiên nhẫn, Thẩm Thiên Nhạc hỏi vài lần nữa đều không có tiếng đáp lại. Cô cau mày đặt chiếc ô trên tay xuống, muốn quay người rời khỏi.
Đi được vài bước, bỗng nhiên vạt áo bị kéo lại. Thanh âm run rẩy phía sau truyền đến, khẩn thiết cầu xin cô: "Đừng... đừng bỏ tôi lại..."
Vạt áo bị nắm chặt đến mức nhăn nhúm, Thẩm Thiên Nhạc không còn cách nào khác chỉ đành xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, thận trọng đưa tay ra thêm lần nữa.
Thiếu niên đó vừa rồi còn sợ sệt, bây giờ lại run rẩy khẽ nắm lấy tay cô, siết thật chặt.
Cảm giác lạnh buốt truyền đến, đó là cái Thẩm Thiên Nhạc cảm nhận được khi bàn tay cậu ta chạm vào tay cô.
Dắt cậu vào trong xe, Thẩm Thiên Nhạc cẩn thận quay sang thắt dây an toàn rồi khởi động xe chuẩn bị đi.
Cô cất giọng nhàn nhạt, hỏi: "Nhóc bao nhiêu tuổi rồi, tên là gì?"
Thiếu niên vẫn không đáp lại, chỉ ngồi nép vào một góc ở trong xe, thân thể run lên cầm cập. Nước mưa dính trên tóc và quần áo nhỏ xuống yên xe ướt một mảng lớn. Thẩm Thiên Nhạc nhìn qua, không khỏi nhíu mày.
Cmn! Xe tôi mới mua đấy.
Có lẽ là vì lạnh, cậu ta run lên cầm cập, đến mức không tự chủ được còn hắt hơi vài cái. Thẩm Thiên Nhạc chán nản thở dài, biểu hiện đáng thương như vậy khiến cô không muốn trách thằng nhóc này nữa. Cậu ta ngồi dầm mưa lâu như vậy mà.
Cô nhoài người ra sau lấy áo khoác choàng lên người thiếu niên, sau đó tiếp tục lái xe. Câu hỏi kia cũng không cần đáp án nữa, vì cậu ta tự nguyện đi theo cô, đó đã là đáp án chính xác nhất rồi.
Thẩm Thiên Nhạc hồn nhiên lại không thể nào ngờ tới, người hôm nay cô đưa về sẽ làm cuộc sống tưởng chừng bình yên sau này của cô vì thế mà sáo trộn.
Thiếu niên nhìn bề ngoài ngây thơ đó lại chẳng phải cừu, mà chính là một con sói hoang đội lốt.
.........
Về đến Thẩm trạch, Thẩm Thiên Nhạc chậm chạp tháo dây an toàn, đến khi nhìn sang đã thấy cậu thiếu niên đó ngủ mất rồi.
Hơi thở cậu ta gấp gáp không đều. Có lẽ là đang gặp ác mộng, hình như Thẩm Thiên Nhạc còn thấy môi cậu mấp máy nói gì đó.
Quản gia từ trong nhà vội vàng chạy ra. Vừa thấy cả người Thẩm Thiên Nhạc ướt sũng thì vô cùng lo lắng. Nhanh miệng hỏi han: "Tiểu thư, cô có lạnh không? Mau mau vào nhà thôi..."
Nói rồi ông ta quay sang gào lên với đám giúp việc đang đứng nép một góc ở phía cửa ra vào: "Đi pha nước nóng cho tiểu thư tắm nhanh lên. Còn đứng đó nhìn? Không mau đi đi."
"..."
Nghe mấy người này ầm ĩ càng làm đầu cô đau nhức hơn. Sao họ không thể nói ít hơn chút đi?
Nhức đầu quá...
Thẩm Thiên Nhạc quay sang nhìn vào trong xe, hất cằm ra hiệu: "Tắm rửa sạch sẽ cho thằng nhóc đó đi, rồi dọn dẹp phòng cho khác cho nó ở... Mà mấy người, nói nhiều quá đấy."
Thẩm Thiên Nhạc liếc nhìn quản gia, hạ thấp giọng: "Nếu không muốn bị trừ lương thì nói ít thôi, chú Lâm à!"
"..."
Cả đám người chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau. Rồi nhìn chằm chằm cậu nhóc đang nằm ngủ trong xe.
"Tiểu thư nhặt được cái gì về vậy?"
" Là... là một đứa trẻ đó."
"Từ khi nào lại có thể tùy tiện nhặt một đứa trẻ về thế?"
"Ầy! Đúng là điên thật mà."
"Tất cả mấy người im mồm rồi làm việc đi." Quản gia lớn tiếng quát đám người ở đang xì xầm bàn tán: "Các người có còn cần tiền nữa không vậy? Hửm?"
Tiếng bàn tán lập tức im bặt. Ai về việc nấy.
.........
Trải qua trận dầm mưa vừa rồi, cả người Thẩm Thiên Nhạc sớm đã lạnh cứng. Cô chỉ muốn nhanh nhanh đi tắm rồi ngủ một mạch đến sáng không quan tâm bất cứ gì. Ngay cả chuyện vừa bị tên khốn kia chia tay cũng muốn quên đi tất, xoá sổ thật sạch sẽ.
Thẩm Thiên Nhạc chuẩn bị quần áo, sau đó nhanh chân vào phòng tắm, cô cứ như vậy cúi đầu ngồi im lặng trong bồn tắm ngâm mình không biết bao lâu. Đến tận khi chút nữa đã ngủ gật, lúc này bên ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn làm Thẩm Thiên Nhạc giật mình.
Thẩm Thiên Nhạc hốt hoảng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt không ai khác là tên nhóc cô tiện tay nhặt về. Vậy mà đang đứng ở góc phòng tắm nhìn cô không chớp mắt.
Cái... cái gì vậy nè? Chẳng phải cô kêu bọn họ tắm rửa cho nó sao, sao lại ở đây rồi?
Thẩm Thiên Nhạc luống cuống tay chân không biết đặt vào đâu cho phải. Dù sao cậu ta cũng là nam, cô lại là nữ. Bây giờ cùng ở chung trong một phòng tắm như vậy có vẻ không được ổn cho lắm.
Ánh mắt thiếu niên ngơ ngác nhìn quanh bỗng nhiên dừng lại trên người Thẩm Thiên Nhạc, cái nhìn đó dính chặt trên cơ thể cô mãi vẫn không có ý rời khỏi.
Sống gần hai mươi mốt năm trên đời, cô chưa từng bị ai nhìn chằm chằm trong tình trạng như vậy bao giờ. Ngoại trừ mẹ ra.
Vậy mà tên nhóc này dám? Còn nhìn lâu đến vậy?
Thẩm Thiên Nhạc phẫn nộ hét toáng lên: "Nhìn... nhìn cái gì mà nhìn, cậu ra... ra ngoài cho tôi."
Thiếu niên hoàn hồn lập tức chạy ra ngoài, tai và mặt đều đã đỏ bừng hết lên. Vừa rồi cậu mới nhìn thấy cái không nên thấy mất rồi.
Năm nay cậu đã mười sáu tuổi, càng không còn là đứa nhóc vô tri vô giác không biết gì. Những chuyện nam nữ đương nhiên càng biết rõ, chỉ là không hiểu vì sao vừa rồi bản thân lại có thể nhìn chằm chằm người ta như vậy.
Đúng là xấu hổ chết mất thôi.
.........
Buổi sáng tại Thẩm trạch.
Trên bàn ăn, Thẩm Minh Hạo một tay cầm cốc cà phê, tay còn lại cầm tờ báo im lặng xem. Nghe thấy tiếng động, ông ngước mắt nhìn, còn chưa kịp định hình thì cà phê trong miệng xém chút nữa đã phun hết ra ngoài.
Thấm Thiên Nhạc vậy mà đang cầm tay một thằng nhóc đắt từ trên lầu xuống đi về phía bàn ăn.
Đợi cô dắt đứa trẻ đó ngồi vào bàn ăn, ông mới khó khăn lên tiếng: "Gì vậy? Biết là con thích trẻ con, nhưng không ngờ con lại đem hẳn một đứa trẻ về nhà, sao đây? Con lại tính bày trò gì nữa?"
Nói rồi khoé miệng ông khẽ nhếch lên cười ẩn ý: "Nó giống con năm đó nhỉ, chẳng nói câu nào cứ lầm lì như vậy."
Thẩm Thiên Nhạc thật sự không biết nên nói gì hơn, cô chỉ biết cười trừ: "Nhà mình không phải rất giàu có sao, nuôi thêm một đứa trẻ thì đâu có tốn bao nhiêu tiền. Được không lão Thẩm?"
Lão Thẩm nghe lời ngon tiếng ngọt từ miệng Thẩm Thiên Nhạc không phải ngày một ngày hai, cô nghĩ cái gì ông còn không biết sao?
"Con đem nó từ đâu về vậy?"
"Dạ? Nó... Con... Con nhặt về." Vừa nói Thẩm Thiên Nhạc khẽ liếc mắt nhìn cậu. Vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Thấy cậu ta vẫn im lặng không nói, Thẩm Thiên Nhạc thầm nghĩ. Chẹp, không phải nó có vấn đề về trí não đó chứ?
Nhìn kĩ vài lần, Thẩm Thiên Nhạc chợt nhận ra thằng nhóc này khá tuấn tú đó nha. Không chừng lớn thêm chút nữa sẽ trở thành mĩ nam rồi.
Hôm qua lúc đưa nó về, trên người toàn nước mưa, vả lại quần áo cũng bẩn thỉu nên cô không để ý lắm. Bây giờ càng nhìn càng không cách nào rời mắt được.
Thẩm Minh Hạo thấy con gái cứ nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia thì khẽ cười: "Gì vậy? Có gì để nhìn sao?"
"Kh.. Không có... Không có gì hết ạ!" Thẩm Thiên Nhạc chột dạ mím môi cầm ly sữa lên uống.
Ông đặt cốc cà phê xuống bàn, đứng dậy cầm theo tờ báo đi về phía cửa lớn: "Đi đây, thằng bé đó con tính thế nào cũng được. Đừng gây chuyện là được."
Đợi đến khi lão Thẩm đi khỏi, Thẩm Thiên Nhạc quay sang nhìn cậu, khoé môi cong lên mỉm cười thân thiện, lặp lại câu hỏi hôm qua.
"Nhóc bao nhiêu tuổi rồi, tên gì?"
Thiếu niên ngước mắt nhìn cô, miệng mấp máy. "Tôi... không biết."
Sao chứ? Làm gì có ai lại không biết tên của mình được?
Thẩm Thiên Nhạc thở dài nhìn cậu. Nhớ lại bộ quần áo dính cả máu lẫn nước mưa mà hôm qua cậu mặc, cô chợt nhận ra điều gì đó. Ánh mắt lại càng trở nên thương hại.
Thẩm Thiên Nhạc vô thức đưa tay muốn vuốt tóc cậu, cảm thấy đồng cảm cũng như muốn quan tâm tên nhóc này một chút. Vậy mà cậu ta lại giật mình rụt cổ lại né tránh.
Bàn tay Thẩm Thiên Nhạc giơ ngang giữa không trung, trông vô cùng gượng gạo. Cô cứng nhắc bỏ tay xuống, suy nghĩ một lúc đột nhiên nói: "Ừm... từ giờ cậu sẽ tên là Thẩm Quân, được không?"
Lúc nói ra cái tên này ra, Thẩm Thiên Nhạc tự thấy mình có khiếu đặt tên. Cảm thấy không tệ. Cô hơi nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu, khoé mắt hơi cong lên, làm đối phương ngượng ngùng đến mức không dám nhìn thẳng.
Thẩm Thiên Nhạc bình thường vô cùng chăm chút bản thân, hôm nay đặc biệt chọn một chiếc váy suông dài màu xanh nhạt để mặc, mái tóc đen nhánh xoã ngang vai càng làm tôn lên làn da trắng hồng của cô.
Mấy năm nay còn được tung hô là hoa khôi giảng đường, cảm thấy hoàn toàn không phải nói quá. Thẩm Thiên Nhạc xinh đẹp như vậy, ai nhìn cũng phải yêu thích. Nói không chừng thiếu niên này đã bắt đầu động lòng với cô rồi!
Thẩm Quân nhìn cô, mặt chợt đỏ lên rồi quay sang chỗ khác. Thẩm Thiên Nhạc không hề để ý đến biểu hiện của cậu ta. Riêng có mấy giúp việc trong nhà thì tủm tỉm mím môi cười nhìn bọn họ. Cũng không biết rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
.........
Về sau trong Thẩm trạch, thỉnh thoảng Thẩm Thiên Nhạc sẽ thấy đám giúp việc tụ tập bàn tán, nhưng những lúc cô xuất hiện thì lại im bặt giả ngu.
Chỉ biết ánh mắt họ nhìn Thẩm Quân từ đó trở đi rất kì lạ.
Thẩm Quân được đưa về nuôi, trong nhà lại nhiều thêm một người.
Tất nhiên là cậu ta ở với tư cách chủ nhân, ngày ngày nhàn rỗi không cần phải chạm tay vào bất cứ việc gì. Cậu ta như vậy cũng không ai dám hé lời, vì đơn giản Thẩm Quân có một chỗ dựa là Thẩm Thiên Nhạc.
Chính là vị tiểu thư duy nhất mà Thẩm lão gia thương yêu như mạng. Thẩm Thiên Nhạc cũng không nhàn rỗi, lập tức tìm trường học có tiếng bậc nhất rồi cho Thẩm Quân vào học. Chăm sóc một cách quá đáng chỉ lo cậu ăn không no, ngủ không đủ.
Đám giúp việc càng không phải đứa trẻ lên ba ngốc nghếch, nhìn lâu như vậy sớm đã hiểu ra ít nhiều, cái miệng vì thế mà được giải trí không ít.
Thẩm Thiên Nhạc như vậy, rõ ràng là nuôi chồng từ bé còn gì?
Như vậy không chỉ ngày một, ngày hai.
Thiếu niên đó ở bên cạnh Thẩm Thiên Nhạc hai năm, mỗi ngày cả hai đều gặp mặt, tiếp xúc, cùng nhau trò chuyện. Lâu dần, không biết từ khi nào hình bóng của Thẩm Thiên Nhạc càng hiện hữu rõ hơn trong mắt Thẩm Quân, làm cậu không cách nào rời mắt khỏi, dù chỉ là một chút.
Trái tim cùng nhịp đập của thiếu niên mãnh liệt đến vậy, như rễ tình sớm bén cắm thật sâu vào trái tim non nớt, không cách nào rút ra.
.........
Đến năm Thẩm Quân mười tám tuổi, cũng vừa tốt nghiệp cấp ba. Thẩm Thiên Nhạc xin Thẩm Minh Hạo cho anh đi du học, muốn thằng nhóc này theo học kinh doanh với lý do Thẩm thị hùng vĩ to lớn đến vậy.
Thẩm Minh Hạo lại có quá nhiều công ty con, nhiều như thế thì công việc tất nhiên không đếm xuể, làm sao ông có thể một mình quán xuyến hết tất cả cho được? Thế nên mới muốn cho Thấm Quân có cơ hội thăng tiến phát triển. Tìm một chỗ đứng vững chắc trong Thẩm thị.
Thẩm Minh Hạo nghe đến đây cũng chỉ biết thầm cười, cái suy nghĩ trẻ con của Thẩm Thiên Nhạc ông còn lạ gì nữa? Càng thừa thấy cái lý do đấy hết sức lố bịch.
Công việc có nhiều gấp mấy thì trong hơn hai mươi năm qua ông vẫn giải quyết ổn thỏa. Làm gì cần đến một tên nhóc vắt mũi chưa sạch giúp sức? Vả lại chi nhánh công ty con đều đã có giám đốc quản lý, không phải một mình ông gánh vác. Nếu nói trắng ra, Thẩm Minh Hạo có khi lại là người nhàn hạ nhất.
Nhưng lão Thẩm chẳng những không vạch trần Thẩm Thiên Nhạc, mà còn đồng ý cho Thẩm Quân đi du học. Để xem con oắt con nhà ông muốn làm gì, chưa gì đã muốn cho thằng bé đấy một chân trong tập đoàn Thẩm thị của ông. Đâu có đơn giản như thế được?
Những gì giúp việc trong nhà bàn tán trong hai năm nay Thẩm Minh Hạo nghe đến mức đã thuộc lòng, cũng chẳng lạ gì nữa. Ban đầu còn cho rằng Thẩm Thiên Nhạc chỉ thương xót đứa trẻ đó, nhưng dần dần mọi chuyện cứ như lệch khỏi quỷ đạo.
Cái mà Thẩm Thiên Nhạc muốn cho Thẩm Quân không chỉ dừng lại ở tình thương, mà nó đã đi quá xa. Vượt qua giới hạn định sẵn, không còn nằm trong tầm kiểm soát của Thẩm Minh Hạo như lúc ban đầu.
Dù vậy, nếu muốn cho một người ngay cả thân phận cũng thần thần bí bí như vậy đặt chân vào Thẩm thị, trước hết ông phải điều tra cho rõ ràng. Với một đứa trẻ không rõ lai lịch, chỉ sợ lơ là một chút sẽ để lại hậu họa khôn lường.
.........
Thẩm thị.
"Thư ký Cao, anh tìm lai lịch của thằng bé đó sao rồi?" Thẩm Minh Hạo chăm chú vào tập hồ sơ trước mặt, giọng nhàn nhạt hỏi.
"Đứa trẻ đó là trẻ mồ côi, được đưa vào cô nhi viện từ lúc hai tuổi. Sau đó cô nhi viện đó bị phá dỡ do thiếu kinh phí, toàn bộ trẻ mồ côi đều không có nơi nương tựa nên lang thang khắp nơi. Ngoài ra không còn bất kì thông tin nào khác."
Thẩm Minh Hạo cau mày: "Mồ côi? Lai lịch không rõ ràng như vậy... Chắc chắn đã có kẻ nhúng tay vào."
Biểu hiện của Thẩm Quân, Thẩm Minh Hạo thấy rõ từ cách ăn uống đến giao tiếp. Mọi thứ đều không giống một đứa trẻ mồ côi, trái lại là được dạy bảo một cách đàng hoàng, tử tế như con nhà có gia thế. Không những vậy, tư chất còn thông minh hơn người. Chắc chắn thân phận không hề tầm thường, càng không có chuyện tên nhóc đó là trẻ mồ côi.
Có điều mỗi lần Thẩm Quân nói chuyện với ông, câu từ đều vô cùng dè dặt, đặc biệt rất biết cách cân nhắc kỹ lưỡng lời nói, hoàn toàn không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Thẩm Minh Hạo ngồi trên ghế day day thái dương. Hương hoa nhài theo gió bên cửa sổ phảng phất trong không khí bao trùm lấy căn phòng lớn.
Khoảnh khắc đó dường như đang muốn xoa dịu cơn đau đầu của ông. Có lẽ bản thân Thẩm Minh Hạo đã quá đa nghi chăng?
Nhưng nếu không phòng tránh thì đâu biết trước được sẽ có chuyện gì xảy ra. Cũng chính là không thể nào tùy tiện tin tưởng một người.
"Thư ký Cao... Nhạc Nhạc hôm nay làm gì vậy?"
"Thẩm tiểu thư vừa sáng sớm đã đưa cậu Thẩm ra sân bay, có lẽ giờ này vẫn chưa về."
Thẩm Minh Hạo nhìn đồng hồ trên tay, chiếc kim nhỏ chậm chạp di chuyển, thời gian... Quả nhiên trôi qua chậm như vậy. Chỉ có một cái chớp mắt đã khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.
Ông mệt mỏi dựa lưng ra ghế, thở dài: "Thư ký Cao làm việc cùng tôi được bao nhiêu năm rồi nhỉ? Tôi... Quả thật không thể nhớ nổi."
Người kia vẫn đứng bất động, im lặng không đáp lại. Vì câu hỏi này, Thẩm Minh Hạo đã hỏi rất nhiều lần rồi. Ông ta biết vị chủ tịch này có đáp án, chỉ là không biết vì sao Thẩm Minh Hạo cứ phải lặp đi lặp lại câu hỏi vô nghĩa đó mà thôi. Thư ký Cao hơi cúi đầu, quay người ra khỏi phòng làm việc.
Thẩm Thiên Nhạc lúc này vừa tiễn Thẩm Quân lên máy bay, cô đứng nhìn khung cảnh bên ngoài tấm cửa kính lớn. Nhìn chiếc máy bay to lớn cất cánh bay lên, mang theo thiếu niên năm đó cô mang về, đưa cậu ta đến một đất nước xa xôi. Cô cụp mắt, quay người bước đi.
Bên ngoài bầu trời trong xanh, mặt trời rực rỡ chiếu rọi. Để lại vệt sáng nhuộm vàng cả mặt đất. Cơn gió trong lành vụt qua, mang theo hy vọng về một tương lai rộng mở phía trước.
...***...
Ba năm sau.
Khí trời vào thu mang theo cái nóng ấm của mùa hè chưa tan, cũng mang theo cái lạnh bất chợt của mùa đông sắp đến. Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, thoáng cái đã được ba năm kể từ khi Thẩm Quân ra nước ngoài du học.
Thẩm Thiên Nhạc lúc này ngồi trong phòng khách xem tivi, còn đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp tuấn mỹ của nam thần trên chương trình truyền hình. Điện thoại bất chợt reo lên, bên trên màn hình là dãy số vừa quen vừa lạ. Không ai khác là tên nhóc mà cô nhặt về, Thẩm Quân.
Thẩm Thiên Nhạc có hơi bất ngờ, dường như không thể tin nổi vào mắt mình. Đi du học ba năm trời không thèm gọi điện hỏi thăm lấy một tiếng, tự nhiên bây giờ lại gọi đến bất ngờ như vậy làm cô có chút hoảng loạn.
Đầu dây bên kia khá ồn ào, mãi sau giọng nói người đó vọng đến. Thẩm Thiên Nhạc có thể cảm nhận được, giọng nói này trưởng thành hơn năm đó rất nhiều.
"Nhạc Nhạc, tôi về rồi. Chị ra sân bay đón tôi đi."
Thẩm Thiên Nhạc nghe thấy tiếng loa thông báo của sân bay, xung quanh cũng rất náo nhiệt. Nhưng mà cái giọng điệu ra lệnh này là gì đây? Ba năm không gặp, gan cậu ta lớn lên không ít nhỉ?
Nhớ ngày nào còn tròn hai mắt sợ sệt như chú chim nhỏ, vậy mà bây giờ không ngờ lại có gan dùng giọng điệu "ông đây là nhất" ra lệnh cho cô. Tên nhóc này đúng là chán sống rồi.
Bà đây nuôi nấng cậu từng đấy năm, mà bây giờ lại bị sai bảo như thế? Cục tức này xem tôi tính sổ với cậu thế nào.
"Tôi sẽ cho người ra sân bay đón cậu, không muốn đi. Mất thời gian." Thẩm Thiên Nhạc thản nhiên trả lời, cô cầm điều khiển tivi lên chuyển kênh.
"Nhưng tôi muốn chị."
"Khục..." Thẩm Thiên Nhạc ho sặc sụa, còn tưởng là mình nghe nhầm rồi.
"Muốn" ở đây người khác nghe không hiểu có khi lại hiểu lầm cũng nên, ai dạy cậu ta nói mấy câu khó nghe như vậy thế nhỉ?
Thẩm Quân: "Sao? Trốn à?"
Thẩm Thiên Nhạc thoáng nghe thấy tiếng cười ở đầu dây bên kia. Trốn? trốn cái khỉ.
Mắc gì cô phải trốn? Tên nhóc này mới đó mà miệng lưỡi ngày càng lanh lẹ hơn rồi.
Thẩm Thiên Nhạc lập tức tắt máy, cô uể oải về phòng thay quần áo. Chọn đại một cái váy đơn giản mặc lên người, sau đó chậm chạp đến sân bay đón tên miệng lưỡi lanh lẹ nào đó.
Gặp mặt rồi cậu chết với tôi.
Hùng hồn là vậy, nhưng đến khi đặt chân đến sân bay, Thẩm Thiên Nhạc lại có chút ngơ ngác.
Sân bay thành phố T tấp nập người qua lại. Sau khi chen chúc tìm được chỗ đỗ xe, Thẩm Thiên Nhạc tiến vào trong sảnh sân bay. Cô ngó quanh tìm kiếm, nhưng không hề thấy bất kỳ bóng dáng quen thuộc nào cả, hình như cô đã quên mất thời gian hai người xa nhau là ba năm, đủ để một con người trưởng thành chín chắn hơn, thiếu niên ngây ngô năm đó hiện tại cũng đã thay đổi rồi.
Thẩm Thiên Nhạc vừa ngó nghiêng vừa lẩm bẩm: "Tên này không biết đang đứng ở đâu..."
Tiếng loa phát thanh ở sân bay vọng lại, hoà vào cùng tiếng ồn ào của dòng người. Thẩm Thiên Nhạc vì không chú ý bất cẩn va phải người khác, xém chút nữa đã ngã nhào ra đất.
Nhưng rất nhanh một bàn tay đưa đến, ôm lấy eo cô kéo vào lòng. Cô giật mình, theo phản xạ muốn đẩy vòng ôm của đối phương ra. Lúc này phía trên đỉnh đầu truyền xuống giọng điệu giễu cợt, mà giọng nói này lại không ai khác chính là người đó.
Những ba năm không gặp, vậy mà trong lần đầu tiếp xúc lại thân mật đến vậy. Thẩm Thiên Nhạc còn tưởng mình nhận nhầm người rồi. Cô quay người, đứng đối diện trước mắt là nam nhân đang mỉm cười nhìn cô.
Ngũ quan người đó hài hoà, dung mạo anh tuấn kiệt xuất, dường như không phải là Thẩm Quân mà cô từng quen biết nữa. Có lẽ vì khí hậu nước ngoài mát mẻ, nước da của cậu ta trắng như phát sáng, mái tóc đen nhánh được chăm sóc một cách kĩ càng mà cứng cỏi, cùng với đôi mắt như biết cười kia kết hợp lại. Tất cả như muốn hớp hồn Thẩm Thiên Nhạc, làm cô không thể nhìn đi chỗ khác được nữa, trong đáy mắt chỉ có hình bóng cao lớn của người trước mặt.
Cô chăm chú nhìn đến mức không chớp mắt, miệng vừa mở ra lại khép lại không nói nên lời. Không ngờ cậu ta lại lớn nhanh đến vậy, mới đó đã cao hơn cô hẳn một cái đầu rồi. Thêm cái nhan sắc chết tiệt này là sao đây?!
Thẩm Thiên Nhạc nhìn đến mức hai mắt như muốn rớt ra ngoài. Cùng không biết khoảng cách đang dần được thu hẹp. Đến tận khi Thẩm Quân vòng tay qua, một lần nữa ôm Thẩm Thiên Nhạc vào lòng. Cô mới giật mình phản ứng lại.
Giữa sân bay rộng lớn, người người qua lại tấp nập, nhưng không một ai để ý đến hai người bọn họ. Cứ như hạt cát nhỏ trên bờ biển, vô cùng mờ nhạt.
"Sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Đẹp trai quá chứ gì?" Thẩm Quân nhếch môi cười, đưa tay vuốt lọn tóc mái loà xoà trước trán Thẩm Thiên Nhạc sang một bên.
Thẩm Thiên Nhạc bừng tỉnh gạt tay anh ra, cẩn thận lùi lại muốn giữ khoảng cách với Thẩm Quân, cô gượng gạo đáp lại: "Đẹp, đẹp lắm!"
Cậu ta tự luyến quá rồi.
"Hành lý của cậu đâu?" Thẩm Thiên Nhạc ngó quanh tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không thấy bất cứ thứ gì. Lời vừa dứt, đã thấy một người ở phía xa đập vào mắt cô.
Cô gái trẻ đang tiến dần về phía bọn họ đứng, rất xinh đẹp. Mái tóc đen nhánh xoã xuống ngang hông. Gương mặt ngọt ngào đáng yêu, đôi môi trái tim đỏ hồng. Nhưng thân hình này thì lại không hợp với cô ta tí nào.
Chỉ có một điều duy nhất, chính là ngực quá lớn! Vả lại ăn mặc như vậy không thấy lạnh sao?
Thẩm Thiên Nhạc dường như có thể thấy cái thứ khủng bố kia như muốn chui ra khỏi lớp áo mỏng của cô ta đến nơi vậy. Theo sau cô ta là nhân viên của sân bay đang đẩy theo hai vali hành lý cùng với một số túi lớn nhỏ.
Người đó đến gần, rất tự nhiên choàng tay ôm cổ Thẩm Quân, muốn kéo anh ra khỏi người Thẩm Thiên Nhạc. Còn không thèm nhìn cô lấy một cái, giọng điệu nũng nịu khẽ gọi: "A Quân."
Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy cổ họng khô khốc, cô chôn chân đứng bất động tròn mắt nhìn Thẩm Quân khó hiểu.
Cái... cái quái gì đang diễn ra vậy?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play