"Ting!"
-Alo, mình nghe đây Ái Ái.
"..."
-Phải ha! Mình quên mất. Được rồi, bây giờ mình sẽ sang đó ngay.
Kim Thư ngắt máy xong thì nhanh chóng cất hết sách vở vào balô. Hôm nay có tiết học văn hóa tổ chức mà suýt chút phải trễ giờ rồi. Đúng là quá hậu đậu mà!
-Xin chào! Mình là Nguyễn Huỳnh Kim Thư, sinh viên năm nhất trường đại học quốc tế. Vốn nhà ở khá xa nên mình sẽ ở lại ký túc xá của trường. Tuy vừa học ở đây không lâu nhưng mình thấy môi trường xung quanh khá tốt, các bạn sinh viên khác cũng rất thân thiện. Đặc biệt là hai người bạn cùng phòng của mình. Một chút nữa đây thì mọi người sẽ gặp được bạn ấy ngay thôi.
Đi vội ra khỏi thư viện. Thông thường cứ rãnh rỗi là Kim Thư lại đến đây đọc sách, tìm tài liệu liên quan đến ngành mình đang theo học. Không khí rất thoáng đãng, lại yên tĩnh tuyệt đối nên rất dễ tập trung. Quanh đi quẩn lại chỉ mỗi mình cô là thường xuyên đến, hai người bạn kia cứ rủ đi thì lại viện cớ để né tránh mất tăm hơi.
"Uỵch."
Vừa bước xuống bậc thang rồi rẽ trái thì vô tình va trúng một sinh viên khác khiến tài liệu của cậu ấy rơi rớt tứ tung còn Kim Thư thì bị ngã xuống đất. Chống tay ngồi dậy, vừa trông thấy cậu bạn kia cúi người xuống nhặt thì cô cũng vội vàng nhặt giúp. Dẫu sao thì người sai cũng là mình.
-Xin lỗi bạn nha, mình gấp quá.
Kim Thư đưa tài liệu cho anh ấy rồi phủi phủi cho sạch bụi trên người. Người con trai kia không trả lời một tiếng, chỉ mở vài trang tài liệu xem đã thành ra thế nào.
-Ừm... Chúng bẩn hết rồi.
Ái ngại ngước mắt nhìn người con trai trước mặt, lúc này Kim Thư mới thấy được ngoại hình của anh ấy như thế nào. Với chiều cao một mét sáu khiêm tốn thì cô chỉ đứng đến vai của anh ấy là cùng. Kể cả gương mặt lạnh hơn băng kia cũng biết cách doạ người khác quá. Đây là lần đầu tiên cô thấy một "cực phẩm vô cảm" như vậy đấy.
-In lại được.
Chỉ trả lời một câu duy nhất rồi lẳng lặng lướt qua Kim Thư như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhíu mày nhìn theo bóng lưng người bạn đó, cô khá thắc mắc vì sao trên đời lại tồn tại kiểu người hờ hững đến như vậy. Gương mặt kia vừa thấy đã biết khó gần, cách giao tiếp lại khó gần gấp bội.
-Tiêu rồi! Phải đến chỗ của Ái Ái.
Sực nhớ đến tiết học sắp tới. Kim Thư vỗ vào trán một cái xong thì nhanh chân chạy đi. Dạo này cô lại chăm đọc sách đến lạ. Dư dả chút thời gian thì chạy ngay đến thư viện, có hôm ở lại quên bén cả ăn chiều. Hôm nay không nhờ Ái Ái thì có lẽ muộn luôn cả buổi học.
...
Về đến ký túc xá, Thiên Đăng đặt sấp tài liệu lên bàn ở giữa phòng rồi mang balô đi cất. Vừa trông thấy anh về thì Cao Hoàng đã kéo ghế xoay từ bàn học đến gần bàn ở giữa phòng mà xem xét. Nhìn mớ tài liệu bị bẩn, một số tờ còn dính cả dấu giày thì lập tức nhíu mày nhăn mặt.
-Thiên Đăng! Tài liệu làm sao vậy? Như thế này thì làm sao mà học?
-Đưa USB cho mình. - Vừa mở tủ lấy quần áo, anh vừa nói.
-Mình đưa lại cho Bảo Nam rồi. Chờ bạn ấy về đi.
"Cạch."
-Thiên Đăng! Thiên Đăng!
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã có mặt ngay. Bảo Nam vừa vào ký túc xá đã lập tức chạy đến chỗ của anh luyên thuyên hỏi chuyện.
-Này! Cô bạn gái va vào bạn lúc nãy là ai vậy? Trông xinh đấy!
-À, thì ra đã chạm mặt cô nào rồi. - Cao Hoàng cao giọng trêu chọc. - Bảo sao lại mang mớ tài liệu bẩn này về hẳn ký túc xá. Đừng bảo cậu Phạm đây muốn để làm kỷ niệm nha?
"Cạch."
-Nhảm nhí!
Thiên Đăng đóng cửa tủ quần áo rồi mang bộ đồ đã chọn đi ra ngoài. Nhưng vừa bước được vài bước thì Bảo Nam lại tiếp tục chắn đường ở phía trước.
-Cậu bạn à! Cô gái đó là ai vậy? Có thể chỉ danh tính giúp mình không?
-Không biết!
Anh đẩy Bảo Nam sang một bên rồi tiếp tục đi ra ngoài để anh ta ở lại lớn tiếng nói vọng theo.
-Này! Ít ra bạn cũng phải nhìn thẻ sinh viên chứ? Cái tảng băng này?
-Thiên Đăng mà liếc mắt nhìn thẻ sinh viên mới là lạ đó. Không biết mặt mũi của người ta đã chịu nhìn cho đàng hoàng chưa. Bạn ấy nào để ý con gái bằng bạn.- Cao Hoàng bật cười rồi lại kéo ghế quay về bàn học.
-Không phải, rõ ràng mình thấy cô ấy trông dễ thương lắm đấy. Định đi theo xem học khoa nào nhưng chạy nhanh quá, mình buộc phải về đây hỏi Thiên Đăng, ai ngờ lại gặp phải thanh niên vô cảm. Hết cả hi vọng!
...
Vừa về đến ký túc xá, Kim Thư để balô lên bàn học rồi thả người xuống giường. Hôm nay là ngày xui rủi gì không biết. Đã đến trễ rồi còn va phải người ta. Sách vừa rơi chưa kịp nhặt lại bị bạn học giẫm cho một dấu giày. Đúng là quả báo không hề đến muộn mà.
"Cạch."
-Sao vậy Kim Thư? Hôm nay không khoẻ à?
Ngọc Nhi vừa vào phòng đã thấy Kim Thư nằm mệt mỏi trên giường, sắc mặt lại không có một chút sức sống.
-Không có! - Cô chán nản ngồi dậy. - Chỉ là hôm nay mình hơi đen đủi một chút thôi.
-Mình thấy hôm nay bạn không xui xẻo đến nỗi nào đâu. Thôi, chúng ta đi ăn để tăng thêm may mắn một chút ha. - Ái Ái vui vẻ ngồi xuống, ôm lấy cánh tay của cô.
-Ai nói với bạn như thế vậy? - Kim Thư lập tức nheo mắt nhìn.
-Logic tự Ái Ái nghĩ ra thôi, còn ai nghĩ được như bạn ấy chứ. - Ngọc Nhi bật cười. - Hôm nay hình như nhà ăn có món sườn xào chua ngọt. Chúng ta không nhanh chân là hết đó.
-Vậy thì phải nhanh mau chân lên. Bạn đừng nấn ná nữa chứ Kim Thư, mình đói lắm rồi. - Ái Ái kéo tay, liên tục hối thúc.
-Được rồi, mình lấy điện thoại đã.
Sau khi khoá cửa ba người cùng nhau đi xuống nhà ăn của trường. Ở đây nấu rất nhiều món, bán từ sáng sớm đến chín giờ tối là đóng cửa. Học ở đây Kim Thư thấy rất là tiện lợi. Ký túc xá sạch sẽ, thoáng đãng, nhà ăn nấu cũng vừa miệng nên có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian cho sinh hoạt cá nhân. Không hổ danh là trường đại học quốc tế, điểm đầu vào thì cao, học phí cũng không hề rẻ. Nhưng cuộc sống ở đây vô cùng thoải mái, môi trường xung quanh rất tốt và an toàn.
-Đông quá vậy ta? - Ái Ái chu môi nhìn những sinh viên khác xếp hàng.
-Bên này được nè!
Kim Thư dắt hai người họ đi sang chỗ ít người để xếp hàng. Tuy nhiên Ngọc Nhi đã nhờ cô đi tìm chỗ còn họ sẽ lấy giúp thức ăn.
Loanh quanh một lúc thì tìm được bàn ở gần cửa sổ, ngồi đây vừa thoáng mát lại không ngột ngạt, khá là thoải mái. Ngồi xuống bàn rồi trông ngóng về phía của bạn mình, bất chợt có ba người con trai đặt khay thức ăn lên bàn bên cạnh và ngồi xuống. Vốn không để ý cho lắm nhưng đột nhiên một bạn nam hào hứng đi đến gần khiến Kim Thư không khỏi chú ý.
-Chào bạn! Bạn là người lúc trưa va phải Thiên Đăng đúng không? - Bảo Nam vui vẻ bắt chuyện.
-Hở? Thiên Đăng?
Lúc này nhìn sang thì Kim Thư mới nhìn thấy cậu bạn lúc trưa ở trước thư viện. Bây giờ thì vẫn như vậy, anh ta chỉ ung dung dùng bữa, không hề ngó ngàng đến một ai.
Đưa mắt nhìn Bảo Nam, cô ái ngại nói:
-Phải rồi! Do mình bất cẩn nên lỡ làm bẩn tài liệu của các bạn.
-Không sao, có thể in lại được mà. Mà bạn ở khoa nào vậy? Học năm nhất à?
-Phải! Mình học quản trị kinh doanh.
-Wow, chung khoa với bọn mình rồi. Mình là Bảo Nam, rất vui được làm quen.
-Ừm... Mình là Kim Thư, rất vui được làm quen.
Kim Thư mỉm cười nhìn anh ấy. Là bạn cùng phòng nhưng hai người họ khác nhau hoàn toàn. Trong khi cậu bạn này rất hoà đồng, vui vẻ thì anh chàng kia cứ như tảng băng di động vậy, không hề ngó ngàng đến một ai.
-Đinh Bảo Nam, còn không mau về ăn cơm.
Cao Hoàng đi sang dùng tay kẹp cổ của Bảo Nam rồi nhìn cô và tiếp lời:
-Bạn thông cảm, thằng nhóc này gặp gái xinh là không tự chủ được.
-Nè, nè. Nhẹ tay một chút chứ? Ngạt chết mình.
-Đi về ăn cơm đi, nhìn mặt bạn thôi là người ta sợ chết khiếp rồi.
Kim Thư đỏ mặt đưa mắt nhìn theo họ, bất chợt ánh mắt nhìn sang Thiên Đăng nhưng nhanh chóng đã thu lại ngay. Chuyện gì vậy? Sao cô thấy hội bạn đấy kỳ kỳ sao đó. Một người nói luyên thuyên đủ thứ, một người có thể cho là bình thường còn một người thì cứ để bản thân là không khí luôn. Hai người kia chưa ăn một muỗng mà anh ta đã ăn gần nửa khay rồi.
-Cơm của bạn nè.
Ái Ái đưa khay cơm cho cô rồi cùng Ngọc Nhi ngồi ở phía đối diện. Bất chợt nhìn sang thấy Thiên Đăng, Ái Ái vội bưng khay cơm qua ngồi cạnh Kim Thư và thì thầm.
-Được lắm Kim Thư! Bạn nhìn chỗ không sai một tẹo nào.
-Sao vậy? - Cô nhìn bạn mình bằng ánh mắt khó hiểu.
-Thiên Đăng kìa, thủ khoa khối D toàn quốc đó. Đẹp trai quá đi!!!
-Bạn thích tảng... À, bạn ấy à?
-Đương nhiên rồi! Bạn không nghe tên bao giờ à? Nổi tiếng trong trường mình lắm đó.
-Bạn nói với mọt sách làm gì? Kim Thư chỉ biết rành mấy quyển sách trong thư viện thôi. - Ngọc Nhi cười cười, nhướng đôi mày thanh tú.
-Phải ha! Nói với bạn ấy thì thôi mình tự nói với bản thân còn bổ ích hơn.
Ái Ái bĩu môi rồi bắt đầu dùng phần cơm của mình. Kim Thư đưa mắt nhìn hai cô bạn háo sắc xong thì liếc mắt nhìn sang anh bạn thủ khoa kia. Người hờ hững như anh ta mà cũng có người yêu thích cơ đấy. Đến cả bạn thân mà còn kiệm lời thì nói chi đến người ngoài như bọn cô. Gặp người khác cũng chả buồn ngó ngàng đến, có phải là quá tự cao tự đại rồi không?
Vừa sáng sớm thì Kim Thư đã chuẩn bị xong cho buổi học sáng nay. Bây giờ chỉ còn ngồi xem lại một số dữ liệu đã tìm được để trả lời cho câu hỏi của giảng viên đặt ra xem như là bài tập về nhà. Những dữ liệu này cũng khá là thú vị, toàn là kiến thức mới mẻ, rất đáng để tiếp thu.
Đưa mắt nhìn sang đồng hồ thấy không còn sớm nên cô đã đi quanh phòng gọi Ngọc Nhi và Ái Ái dậy. Bây giờ chuẩn bị và ăn sáng là kịp giờ vào học rồi.
-Ái Ái, Ngọc Nhi, hai bạn dậy đi. Sắp đến giờ học rồi đó.
-Ưm...
Ái Ái với tay lấy đồng hồ ở kệ trên đầu ra xem. Nhăn nhó mặt mày, cô ấy nói giọng ngáy ngủ.
-Oáp, mới năm giờ bốn mươi lăm mà. Bạn không ngủ được thì cũng đừng phá chứ.
-Hình như sáng nay có tiết của thầy Vũ đúng không?
-Đúng rồi! Hôm trước thầy có bảo về tìm dữ liệu nữa. Hai bạn nhanh chóng soạn bài đi.
Vừa nghe Kim Thư nói xong thì Ngọc Nhi đã vội bước chân xuống giường lấy đồ đi thay. Tuy rằng giảng viên không quan tâm ân cần như thời cấp ba nhưng vẻ ngoài nghiêm khắc cũng khiến sinh viên nể sợ. Tiết học của thầy ấy không thể lơ là được, chỉ cần bị phê bình thì số phận lập tức hẩm hiu ngay.
-Ái Ái, bạn còn không mau dậy đi. - Kim Thư liên tục lay tay cô bạn vẫn còn ngáy ngủ.
-Năm phút. - Ái Ái giơ bàn tay năm ngón lên. - Cho mình năm phút nữa.
-Haiz, tụi mình còn phải soạn đồ rồi ăn sáng nữa đó. Bạn không dậy là tụi mình không đợi được đâu.
Quay về bàn học soạn lại tài liệu bỏ vào ba lô. Những sách vở cần dùng cho hôm nay Kim Thư đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần soạn lại thêm một số tài liệu nữa là được rồi.
Trong khi đợi Ái Ái và Ngọc Nhi thì Kim Thư mở điện thoại vào trang chủ của trường xem có hoạt động gì mới không. Chẳng bao lâu nữa sẽ có hoạt động dã ngoại chào đón tân sinh viên nhưng địa điểm và thời gian cụ thể vẫn chưa được thông báo chính thức.
-Mình nghe nói sắp tới có dã ngoại. Kim Thư, bạn có đi không?
Ngọc Nhi bước vào phòng, vừa lau tóc vừa hỏi.
-Có chứ! Hoạt động này của trường cũng thú vị mà. Mình thấy đa số thời gian đều ở trường, bây giờ được thư giãn một chút cũng tốt.
-Hình như có thể hủy đăng ký. Mình dự tính sẽ về nhà một chuyến để thăm cha mẹ. Mẹ mình vừa bị bệnh rồi.
-Mẹ bạn làm sao vậy? Có nặng lắm không?
-Chỉ là một chút bệnh cũ tái phát. Không có gì nghiêm trọng lắm.
-Vậy ổn rồi. Khi nào có lịch cụ thể bạn cứ hỏi thử xem. Chắc là cũng sắp đến ngày đó rồi á.
-Uhm, để mình hỏi xem sao.
Kim Thư và Ngọc Nhi nhìn nhau mỉm cười tít cả mắt. Tự nhiên cảm thấy bản thân quá may mắn khi có hai người bạn này là bạn cùng phòng với mình. Ngày đầu tiên gặp nhau còn bỡ ngỡ lắm nhưng rất nhanh chóng cả ba đã trở nên thân thiết, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau.
-Hai bạn đang bàn tính chuyện gì vậy? Nghe chẳng rõ gì hết. - Ái Ái đưa tay dụi mắt.
-À, chuyến dã ngoại sắp tới thôi.
-Ò, mình nghe đồn là đi hai ngày một đêm đó. - Vươn vai một cái, Ái Ái đi lấy quần áo để thay. - Hi vọng sau chuyến đi thì cô gái ế hẩm hiu như mình sẽ nhanh chóng có người yêuuuuu.
-Không dám đâu ha! Ai mà gặp sức ăn của bạn thì có vắt chân lên cổ cũng chạy không kịp. - Ngọc Nhi bật cười trêu chọc.
-Mình chỉ ăn nhiều một chút thôi. Béo hơn các bạn cũng chỉ một chút.
-Ờ thì một chút!
-Ngọc Nhi, mình không đánh thì bạn không sợ hả?
Ái Ái cau có tiến lại doạ nạt khiến Ngọc Nhi vội đứng dậy chạy sang hướng khác.
Kim Thư ngồi nhìn hai cô bạn trêu nhau mà chỉ biết bật cười. Lúc nào hai người họ cũng như vậy hết, gặp mặt là kiếm chuyện móc mỉa nhau không thôi. Những cô gái vừa mười tám vẫn còn yêu đời lắm cơ. Tuy nhiên thứ gì cũng có nhưng người yêu lại không bao giờ.
...
Bước dọc trên con đường với hai hàng cây xanh mát. Người con trai này là Phạm Thiên Đăng, thủ khoa khối D toàn quốc của năm học này. Mẹ là doanh nhân thành đạt còn cha thì là giảng viên của trường đại học quốc tế mà anh đang theo học. Có ai đâu xa, chính là giảng viên Phạm Thanh Vũ, người nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường. Cha đã nghiêm khắc mà con trai lại trầm tính, khó gần hơn gấp bội.
Thiên Đăng ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh với những áng mây cứ trôi nhẹ nhàng. Từ trước đến bây giờ đi đâu cũng chỉ một mình, không một mảnh tình vắt vai, không một buổi hò hẹn. Không phải bản thân kén chọn, chỉ là vẫn chưa nhìn thấy người con gái nào khiến anh có cảm giác nhất định phải bảo vệ, chở che. Thay vì lao tâm khổ trí vào chuyện tình cảm thì lại dồn hết tâm trí vào chuyện học hành. Không đơn giản để trở thành thủ khoa, anh cũng không phải là thiên tài hay thông minh đĩnh ngộ. Có lẽ đã có thêm một chút may mắn ở trong đó.
Đang trên đường đến giảng đường thì gặp phải Như Ý, cô bạn học cùng trường trung học và phổ thông nhưng khác lớp. Bao nhiêu năm trôi qua, tuy biết mặt nhau nhưng cả hai không thân thiết cho lắm. Thiên Đăng thì ít ngó ngàng đến người khác còn cô bạn này thì hay bắt chuyện. Cùng lắm cũng chỉ trả lời qua loa, anh hoàn toàn hiểu hành động của Như Ý nhưng bản thân không thích thì không cần phải cho ai hi vọng cả.
-Thiên Đăng! - Vừa thấy anh đến thì Như Ý đã vẫy tay chào.
-Chào bạn! - Anh cất giọng.
-Mình có mua một ít thức ăn và sữa, tặng cho bạn.
Trong khi cô ấy vui vẻ chìa chiếc túi ra trước mặt thì Thiên Đăng đã cho hai tay vào túi, tỏ ý không muốn nhận.
-Mình ăn sáng rồi!
Anh vừa quay người bước tiếp thì Như Ý lại chạy ra phía trước chắn đường. Nhíu mày nhìn anh, cô mím chặt đôi môi mềm.
-Chúng ta là bạn học từ thời trung học mà sao bạn cứ hờ hững với mình vậy chứ? Một ít quà này có là bao đâu. Bạn nhận đi!
-Không nhận!
Thong dong hai tay vào túi, Thiên Đăng tiếp tục bước hướng về phía phòng học còn Như Ý lại lẽo đẽo chạy theo sau. Từ xa Kim Thư và hai cô bạn cũng vừa đến trước sảnh. Những gì vừa diễn ra cả ba đều chứng kiến không sót một giây.
-Ủa? Thiên Đăng hôm nay cũng học ở đây à? - Ái Ái không khỏi thắc mắc.
-Mình có biết đâu. - Ngọc Nhi nhún vai. - Chắc là vậy rồi đó.
-Aiz, cô bạn Như Ý này. Có cần công khai như vậy không? Thiên Đăng mà nhận thì chắc chắn bạn ấy sẽ đánh dấu chủ quyền với mọi người cho xem.
Cả ba nhìn nhau rồi tiếp tục đi vào phòng học. Từ đầu đến cuối Kim Thư đều im lặng hoàn toàn, không nói không rằng câu nào. Nhìn theo hai người phía trước rồi bĩu môi một cái. Anh ta như vậy thế mà vẫn có người theo đuổi cơ đấy. Người gì đâu không thể nói quá năm từ, trả lời lại trống không, cộc lốc. Chẳng lẽ con gái thời nay đều có gout lạ lùng như thế sao?
Ngày hôm nay nghe tin Thiên Đăng đến giảng đường của thầy Vũ là sinh viên đều kéo nhau đến khá là đông. Thiên Đăng ngồi ở bàn đầu, Kim Thư thì ngồi ở gần cuối nhưng xung quanh tứ phía đều nghe bàn tán xôn xao về anh ấy, có người còn lấy hẳn điện thoại ra chụp ảnh các kiểu nữa. Trong khi họ và hai cô bạn thân cứ mê mẩn anh chàng Thiên Đăng kia thì Kim Thư lại khá là thắc mắc: "Có gì để mê?".
Chẳng bao lâu giảng viên đã vào giảng đường. Đây chính là giáo sư, thạc sĩ Phạm Thanh Vũ, cha của thủ khoa toàn quốc khối D Phạm Thiên Đăng. Cha học cao như vậy chả trách con trai lại quá nổi trội. Ấy vậy mà Thiên Đăng không hề khoa trương, ít khi nhắc đến cha mẹ và gia thế của mình. Ai muốn biết thì tìm hiểu còn không thì thôi.
-E hèm!
Nhìn một lượt cả giảng đường, ông đẩy gọng kính trên mặt. Ánh mắt nhìn vào tài liệu trong tay nhưng miệng đã cất lời.
-Hôm nay tiết học của tôi hình như rất có sức hút.
-Đúng rồi thầy, chúng em thích tiết học của thầy mà. - Một trong những sinh viên cất tiếng.
-Phải đó thầy! - Tất cả đồng thanh.
-Vậy ai có thể nêu chủ đề của tiết học trước tôi nói là gì không? Hình như tôi còn cho câu hỏi liên quan đến chủ đề đó để tìm dữ liệu thì phải.
Nghe giảng viên nói xong thì ai nấy đều im bặt. Những sinh viên có mặt ở tiết trước cũng không lên tiếng gì. Nói như vậy là thầy muốn gọi một ai đó để trả lời mà thôi.
- Cậu bạn áo trắng ngồi ở bàn đầu. Cho tôi biết tiết trước tôi nói về chủ đề gì? - Ông đưa mắt nhìn Thiên Đăng.
Đứng thẳng người, anh nhìn ông và dõng dạc nói:
-Thưa thầy, hôm nay là tiết đầu tiên em đến.
-Được rồi, ngồi xuống đi.
Lấy ra một sấp tài liệu trong cặp, ông ấy tiếp tục quét mắt nhìn cả giảng đường. Nói là nói như vậy chứ dạy trò nào thì ông đều biết rõ. Ngày hôm nay không có Thiên Đăng thì làm gì được đông đủ như vậy.
-Lần trước tôi có cho một chủ đề, đa số các em đều thực hiện rất tốt. Ở đây có hai bài trình bày rất rõ ràng, gần như là đầy đủ là của bạn Như Ý và Kim Thư. Mong rằng các em cứ như vậy, phát huy hết năng lực của mình trong năm nay và cả những năm học sau này.
-Dạ, cảm ơn thầy.
Kim Thư vui vẻ mở sách và chú tâm vào bài học mới. Bước chân vào ngôi trường này chính là mơ ước bấy lâu cho nên cô sẽ cố gắng từng giây, từng phút một. Không những muốn tốt nghiệp với thành tích tốt mà cô còn muốn học song ngành. Vậy nên chỉ xếp trình độ năm hai xong là có thể đăng ký học thêm một nghành nữa.
"Reeng... Reeng..."
Tiếng chuông reo báo hết tiết vang lên. Kim Thư cùng Ái Ái và Ngọc Nhi sắp xếp hết sách vở vào cặp rồi đi ra ngoài theo cửa sau. Cả nhóm vừa ra khỏi cửa thì đã gặp một anh chàng đứng đợi sẵn từ lúc nào. Trông thấy anh ấy, Kim Thư bảo hai người bạn cứ đi trước còn mình thì vui vẻ đi đến.
-Anh Thế Kha!
-Kim Thư! Hôm nay anh mang sách mà em cần đây. - Anh chìa quyển sách trong tay ra.
-Em cảm ơn anh nha. - Cô mỉm cười và nhận lấy.
-Em đói chưa? Hay là chúng ta đến nhà ăn đi.
-Dạ được.
Hai người cùng nhau đi hương đến nhà ăn. Người con trai này là Lục Thế Kha, hàng xóm cạnh bên nhà của Kim Thư. Hiện tại đang học khoa công nghệ thông tin của trường. Hai người đã thân thiết với nhau từ nhỏ, anh ấy cũng hay giúp đỡ cho cô rất nhiều, lúc nào cũng nuông chiều như em gái ruột thịt của mình vậy. Chỉ cần cô thích thì không hề từ nan.
Đối với Kim Thư thì xem tình cảm giữa cả hai chính là anh trai và em gái, không hơn không kém. Nhưng đối với Thế Kha lại khác. Anh đem lòng thương thầm cô gái nhỏ này từ thuở bé. Khi gặp mặt lần đầu tiên cho đến bây giờ cảm xúc trong lòng vẫn không thay đổi. Là người rất giỏi che giấu cảm xúc nên lúc nào anh cũng che giấu đi những tình cảm dạt dào mỗi khi được bên cạnh, được đi cùng nhau trên một con đường như thế này. Nhiều lần rất muốn nói ra như anh lại sợ Kim Thư không thích mình và xa lánh, mối quan hệ này sẽ dần dà phai nhạt đi.
Vào bên trong nhà ăn, anh ngó nghiêng nhìn một lượt rồi nói:
-Em chọn bàn trước đi, ăn gì thì anh lấy cho.
-Hôm nay không biết có thịt kho không nữa. Không có thịt thì anh lấy cá giúp em nha.
-Uhm, anh biết rồi.
Kim Thư nhìn xung quanh thấy còn nhiều bàn trống nên đã đi mua một ít nước uống. Buổi trưa ở đây cũng không đông lắm, với lại hôm nay cô đến hơi trễ nên cũng vắng hơn đôi chút.
Chọn hai chai nước ép rồi quay lại bàn. Không bao lâu sau thì Thế Kha cũng đã mang thức ăn đến. Ngồi ở phía đối diện, anh mỉm cười tươi tắn, trong mắt cũng chỉ ngắm nhìn mỗi cô gái nhỏ trước mặt.
-Anh có lấy thêm một ít canh cho em dễ nuốt đó.
-Cảm ơn anh! Em cũng có mua nước ép nè. Cho anh một chai. - Cô mỉm cười tít cả mắt.
-Cảm ơn em!
Kim Thư đã bắt đầu ăn phần cơm của mình nhưng Thế Kha vẫn cứ ngồi nhìn cô một cách ngây dại. Lúc nào cô cũng như thế, luôn nghĩ đến những người xung quanh. Tự nhủ bản thân sao may mắn quá, được biết, được ở bên cạnh cô cho đến tận bây giờ.
-Ừm... Sao anh không ăn đi? Mặt em dính gì hả? - Cô hỏi.
-Không có! Anh ăn ngay đây.
-Dạ!
Cùng lúc này Thiên Đăng và hai người bạn cũng đã vào nhà ăn dùng bữa trưa. Xếp hàng lấy xong phần ăn thì tìm bàn trống để ngồi. Bất chợt trông thấy Kim Thư cười nói vui vẻ với đàn anh, Cao Hoàng liền vỗ vai Bảo Nam một cái.
-Kìa! Người ta có bạn trai rồi. Ở đó mà mơ với mộng suốt ngày.
-Sao bạn biết Kim Thư có bạn trai? - Bảo Nam liếc mắt nhìn.
-Thân thiết vậy còn gì?
-Vậy sang đó ngồi bàn bên cạnh đi. Nghe nói chuyện là biết thôi.
-Cũng được!
Hai người họ vừa nói dứt câu thì Thiên Đăng đã ngồi xuống bàn trống cách Kim Thư tận sáu bàn.
-Ơ? Sao lại ngồi ở đây? - Bảo Nam ngồi xuống đối diện, nhíu mày nhìn anh.
-Còn hỏi? Mấy chuyện tò mò này thì chỉ có bạn thôi. Quân tử chẳng ai nghe lén.
Nhận được cái liếc mắt từ Bảo Nam, Cao Hoàng nhún vai rồi ngồi xuống bên cạnh anh ấy. Bảo Nam đưa tay xoa cằm, mắt nhìn Kim Thư xong thì nhìn sang Thiên Đăng không thể gian xảo hơn.
-Nói vậy chứ mình đâu có cưa cẩm Kim Thư đâu. Mình để ý giúp Thiên Đăng đây này.
-Ai mượn bạn vậy? - Cao Hoàng nheo mắt.
-Chứ bạn không thấy rõ à? Kim Thư va vào Thiên Đăng, làm bẩn cả tài liệu mà giờ chúng còn nằm lù lù trong phòng kìa. Duyên phận đến, mình nhất định phải mai mối thành công cho hai người.
Buông muỗng xuống, Thiên Đăng đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn Bảo Nam, hoàn toàn không để lộ một chút cảm xúc. Khó có ai đoán được những thứ anh đang nghĩ là gì.
Thấy ánh mắt vô cảm kia thì Bảo Nam đã nín bặt. Vốn Thiên Đăng không quan tâm chuyện bên lề. Thích gì thì bản thân sẽ tự thực hiện nên có lẽ chuyện mai mối này cũng không hứng thú nốt.
-Không nói nữa, không nói nữa.
Trông thấy Bảo Nam đã thôi luyên thuyên, ngoan ngoãn dùng bữa trưa thì Thiên Đăng lại tiếp tục phần cơm đang dang dở. Anh không hiểu sao lại có thể chơi cùng hai người này bấy lâu nay. Lúc nào cũng luyên thuyên không thôi, đôi lúc còn gây ra vô số hoạ. Nhưng lại không thể phủ nhận, ở ký túc xá không có họ cũng sẽ mất vui.
Vài ngày sau đó mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Kim Thư vẫn thường xuyên lui tới thư viện và không chạm mặt Thiên Đăng cùng nhóm bạn của anh ta lần nào nữa. Còn với Thế Kha thì hai người vẫn cứ gặp nhau, cùng đi ăn uống, trò chuyện vui vẻ như mọi ngày.
-Cha mẹ đừng lo cho con, tiền trong thẻ của con vẫn còn dùng đủ cho tháng này mà. Vả lại đa phần ở trong trường nên con không tốn nhiều chi phí cho lắm.
"..."
-Dạ, con biết rồi. Ở đây còn có anh Thế Kha nữa mà.
"..."
-Dạ, chào mẹ.
Kim Thư ngắt máy, cho điện thoại vào balo. Cầm lấy cốc cafe sữa trong tay, vừa quay người để đi đến chỗ của Ái Ái thì không may cô lại va phải người con trai đứng ngay sau lưng mình khiến một nửa cafe đổ lên người anh ấy còn một nửa thì rơi xuống sàn. Hốt hoảng lấy khăn giấy trong balô, Kim Thư lúng túng lau lên nơi vừa bị đổ cafe.
-Xin lỗi bạn nha, mình bất cẩn quá.
Anh bạn kia không trả lời, hơi cúi đầu nhìn Kim Thư đang vội vội vàng vàng lau vết cafe đang loang trên áo. Nắm lấy cổ tay của cô giữ lại, nếu cứ lau như vậy thì sẽ càng tệ hơn. Lúc này Kim Thư mới ngước mắt nhìn lên thì thấy Thiên Đăng ngay ở trước mặt. Ở cự ly gần như thế này bỗng có một chút bối rối ở đáy mắt, nhịp tim thoáng chốc bấn loạn hơn bình thường. Nhìn cổ tay bị anh nắm chặt, bất chợt cô rụt lại rồi lùi về sau vài bước.
-Xin lỗi bạn, mình không cố ý.
-Không sao! - Anh bình thản cho hai tay thong dong vào túi.
-Hay là mình giặt nó giúp bạn nha. Dù sao thì mình cũng phải có trách nhiệm.- Kim Thư mím đôi môi hồng.
-Giày bạn bẩn rồi.
Thiên Đăng chỉ nói thêm một câu như vậy rồi quay lưng đi ra khỏi nhà ăn. Lúc này nhìn xung quanh thì mới thấy khá nhiều sinh viên đang hiếu kỳ nhìn về hướng này. Đưa tay vỗ vào trán, Kim Thư nhăn nhó mặt mày, tự trách móc bản thân. Hai lần chạm mặt Thiên Đăng đều gây ra hoạ cả, lần trước thì làm bẩn tài liệu, lần này lại làm bẩn áo. Không biết ông trời đang đối đãi với cô như thế nào nữa?
-Kim Thư, bạn không sao chứ? - Ái Ái vừa đến đã gấp rút hỏi.
-Không sao! Mình lại gây ra hoạ rồi. - Cô thở dài.
-Thiên Đăng có nói gì không? Có phải bồi thường gì không vậy?
-Thà rằng bạn ấy muốn bồi thường còn đỡ, đằng này lại cho qua dễ dàng. Thật sự làm mình áy náy lắm luôn.
-Nếu đã cho qua thì thôi. Bạn ấy không chấp nhất thì bạn cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta về ký túc xá đi!
-Ừa! Để mình dọn chỗ này lại đã.
...
Vừa về đến ký túc xá là Thiên Đăng đã đi thay bộ đồ khác. Lấy chiếc áo sơmi vừa rồi cho vào thau, chưa kịp mang đi giặt thì đã có điện thoại gọi đến.
"Reeng... Reeng..."
-Em nghe đây thầy!
"..."
-Em đã chuẩn bị sẵn rồi. Thầy còn cần gì không?
"..."
-Dạ được!
Để thau sang một bên, anh soạn lại tài liệu cho vào balô rồi vội vã đi ra ngoài. Kéo ghế xoay từ bàn học ra đến chiếc bàn to giữa phòng, Bảo Nam nhìn theo bóng anh xong thì nhìn sang Cao Hoàng đang ngồi học ở đối diện.
-Cao Hoàng, chúng ta nên giúp một tay không?
-Tại sao phải giúp chứ?- Cao Hoàng trả lời.
-Phòng mình ế ẩm như vậy chưa đủ nổi tiếng sao? Thiên Đăng chiếm hết hào quang của tụi mình rồi, chẳng phải dễ dàng có bạn gái hơn à?
-Vậy phải giúp như thế nào đây? - Cao Hoàng xoay người lại, tay đưa lên xoa cằm.
Bảo Nam nhìn Cao Hoàng rồi nhướng mày nhìn chiếc áo sơmi vẫn còn trong thau. Có vẻ như hiểu ý, Cao Hoàng bĩu môi rồi quay mặt về bàn học.
-Mình không biết, không liên quan gì cả. Nếu có bị đá khỏi phòng thì một mình bạn chịu đi.
-Hmm... - Bảo Nam liếc mắt nhìn, môi cũng nhếch lên. - Đồ thỏ đế.
Nói là phải làm ngay. Bảo Nam đi quanh phòng tìm một cái túi rỗng nhưng không thấy. Chợt nhớ trong tủ quần áo của mình có một chiếc túi đựng bộ chăm sóc da nên lập tức lấy nó ra. Đổ hết những chai lọ kia lên giường, anh nhanh tay lấy chiếc áo bỏ vào túi. Xoay chiếc túi một vòng, anh hào hứng như vừa thu được chiến lợi phẩm vậy.
-Haha, xuất sắc!
Tung tăng lấy balô đeo vào vai. Bảo Nam vội vã chạy ra khỏi phòng khiến Cao Hoàng không khỏi kinh ngạc, nói vọng theo:
-Này! Làm thật à tên ngốc kia???
...
Kim Thư đi một vòng quanh thư viện chọn thêm sách liên quan đến ngành để tham khảo. Lúc nãy có cả Ái Ái và Ngọc Nhi ở đây nhưng họ đều đã về ký túc xá trước rồi. Mang hai quyển sách vừa chọn được ra quầy cho thủ thư và điền vào phiếu mượn sách báo. Thông thường sẽ mượn được ba mươi ngày, trễ hạn thì phải nộp phí cho thư viện. Nhưng Kim Thư chỉ giữ khoảng một hoặc hai tuần sẽ trả lại. Có một số sách có hạn nên biết đâu người khác sẽ cần đến nó. Giữ lại mà không dùng cũng vậy thôi.
-Hạn dùng sách của em là đến ngày hai mươi tháng sau. Nhớ đừng trễ hẹn nhé!
-Dạ, em cảm ơn.
Cô nhận lấy sách rồi quay về ký túc xá. Ngẫm đi ngẫm lại đột nhiên lại thèm một số món ăn vặt ở bên ngoài, để xem hôm nào rảnh rỗi sẽ rủ cả Ái Ái và Ngọc Nhi cùng đi. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa được ngắm thành phố này về đêm. Không biết là nó sẽ nhột nhịp như thế nào nữa.
-Kim Thư!
Vừa bước xuống bậc thang trước cửa thư viện thì đã có người gọi tên. Kim Thư dừng bước rồi nhìn người con trai đang vẫy tay đứng dưới tán cây to ở cách đó không xa. Nhận ra người bạn ở nhà ăn hôm trước nên cô đã đi đến xem tìm mình có chuyện gì.
-Bảo Nam à? Bạn tìm mình có gì không?
-À, mình đến để đưa cho bạn cái này. - Anh chìa chiếc túi ra.
Kim Thư nhận lấy chiếc túi rồi tò mò mở ra xem. Thấy chiếc áo sơmi màu trắng trong đó thì lập tức nhớ ra chuyện lúc nãy nên đã mỉm cười nói với anh ấy:
-Mình biết rồi, sau khi xử lý xong thì mình sẽ trả lại bạn ấy ngay.
-Vậy nhờ Thư nha! - Anh gãi đầu ái ngại. - Thư cũng biết đó, tụi mình là con trai nên không xử lý được khéo cho lắm.
-Không sao đâu! Đây cũng là lỗi của mình mà. Vậy thôi mình về trước nha, tạm biệt. - Cô vẫy tay chào.
-Uhm, tạm biệt.
Bảo Nam vẫy tay chào lại. Thấy Kim Thư đã quay lưng đi thì anh ấy hào hứng đấm nắm đấm vào không trung. Phải vậy chứ! Cái tên Thiên Đăng kia không biết làm quen với con gái người ta gì hết. Cái mặt lúc nào cũng hầm hầm cũng đủ doạ người khác xanh mặt rồi. Nhất định phải tạo chất xúc tác thành công với hai người này. Ngoại hình của Kim Thư xem ra cũng rất xứng lứa vừa đôi với Thiên Đăng rồi.
"Cạch."
Về đến ký túc xá, Kim Thư đặt chiếc túi lên bàn ở giữa phòng rồi cởi balô ra. Ái Ái đặt gói bánh snack xuống xong thì đi đến xem chiếc túi mà cô vừa mang về là gì. Một mùi hương dành cho nam sộc vào mũi khiến cô ấy có chút bất ngờ.
-Kim Thư! Bạn mua quà cho nam sinh viên nào sao? Chịu có bạn trai rồi hả?
-Đâu có đâu, là áo của Thiên Đăng đó.
Mở chiếc túi rồi lấy áo ra xem, Kim Thư chăm chú nhìn vết cafe vẫn còn nguyên trên đấy.
-Ha! Giữa chốn không người vừa bảo không sao mà bây giờ đã gửi đến cho bạn? Phạm Thiên Đăng này đang thể hiện gì vậy? - Ngọc Nhi nhếch khoé môi.
-Không phải Thiên Đăng đưa cho mình đâu, là Bảo Nam đó. Bạn ấy nói con trai nên xử lý không khéo. Với lại cũng lỗi do mình nên mới như vậy mà.
-Biết đâu đây chính là cơ hội vàng để Kim Thư nhà ta có bạn trai thì sao? Thiên Đăng này là quá được luôn đó Thư. - Ái Ái quyết đoán ghì chặt hai vai của cô.
-Cơ hội gì chứ? Mình toàn gây họa cho người ta, tránh như tránh tà còn không kịp.
Kim Thư thở dài. Lấy thau ở dưới bàn học rồi mang áo đi giặt. Đúng là xui rủi quá đi! Trong một tuần mà gây hoạ cho Thiên Đăng tận hai lần. Cầu mong sau này không xảy đến chuyện gì nữa, cứ như vậy chắc tin xui xẻo đang vận vào người cô bị đồn đãi khắp cả ngôi trường này mất.
Nhìn chiếc áo bị dính đầy cafe mà muốn trầm cảm đến nơi. Kim Thư vội lấy điện thoại gọi cho mẹ hỏi xem phải xử lý thế nào cho tốt.
"..."
-Mẹ ơi! Có có một chiếc sơmi bị dính cafe. Bây giờ phải làm sao đây?
"..."
-Dạ! Con biết rồi, cảm ơn mẹ nhiều.
...
-Con chưa giặt. Bây giờ nó còn ở ký túc xá.
"..."
-Chỉ là bất cẩn một chút, con nghĩ giặt sẽ sạch.
"..."
-Vậy con biết rồi, cảm ơn mẹ.
Thiên Đăng cho điện thoại vào túi rồi đi về ký túc xá của mình. Nếu không phải qua chổ giảng viên thì anh đã giặt nó xong rồi, bây giờ có lẽ vết cafe sẽ càng khó giặt hơn. Làm theo cách mẹ chỉ mà không xong nữa thì mang đi bỏ là vừa rồi.
Về đến ký túc xá, nhìn chiếc thau trống trơn trên bàn còn cái áo đã biến mất khiến Thiên Đăng không khỏi khó hiểu. Rõ ràng để nó ở đây kia mà? Đời nào cái áo mất còn thau đồ vẫn ở chỗ cũ chứ?
Nhìn xung quanh không thấy Bảo Nam đâu, chỉ có mỗi Cao Hoàng ở trong phòng nên anh đã cất giọng hỏi:
-Áo mình để đây đâu rồi?
-Mình không biết, nãy giờ có ai động chạm gì đâu. - Cao Hoàng nhún vai.
-Còn Bảo Nam đâu?
-Đi đến thư viện mượn sách rồi. Chắc là về ngay thôi.
Không nói thêm một câu nào, Thiên Đăng cởi balô ra rồi ngồi xuống bàn học. Chắc chắn đã có người giở trò rồi đây. Nếu như đoán không lầm thì chính Bảo Nam chứ chẳng còn ai khác. Chỉ có con người lanh chanh, thích lo chuyện bao đồng đó gây ra hoạ thôi. Cao Hoàng và Bảo Nam là cặp bài trùng nên sẽ bắt tay nhau toan tính. Anh đây không tin mình không tra ra được tung tích của chiếc áo kia.
-Thiên Đăng, sắp tới có chuyến dã ngoại chào đón tân sinh viên. Bạn có đi không?
Cao Hoàng đi đến bàn giữa phòng và kéo ghế ngồi xuống.
-Không đi! - Thiên Đăng trả lời dứt khoát, bình thản xoay chiếc bút bi trong tay.
-Sao lại không đi? Lần này có nhiều sinh viên tham gia lắm, biết đâu lại thoát được kiếp độc thân thì sao?
Không trả lời thêm một tiếng nào, chỉ nghiêng đầu nhìn sang mà đã doạ cho Cao Hoàng nín bặt. Thiên Đăng thở hắt ra rồi với tay lấy sách ra đọc tiếp phần còn dang dở. Thay vì nói chuyện yêu đương với những người này thì anh tiếp tục làm mọt sách có vẻ bổ ích hơn nhiều.
-Thật sự bạn không đi à? Hoạt động dã ngoại đó vui...
Lại một lần nữa nghiêng đầu nhìn Cao Hoàng, anh ngắt lời:
-Đợi Bảo Nam về sẽ vui hơn.
-Thôi, mình đi xuống nhà ăn đây. Đói quá!
Vội vội vàng vàng lấy balô, Cao Hoàng nhanh chân ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa. Bảo Nam gây họa tốt nhất không nên dính dáng đến thì hơn.
Thiên Đăng đưa ánh mắt nhìn xa xăm vô định, cây bút bi vẫn cứ xoay đều trong tay. Từ khi Kim Thư xuất hiện thì những tên vô lại trong căn phòng này càng bày trò nhiều hơn. Cho dù không muốn nghĩ nhưng bọn họ cứ nhắc đi nhắc lại cái tên đó khiến anh không nghĩ không được. Đây là cô gái đầu tiên không quen biết, không chơi cùng mà anh có thể nhớ đến tên như thế này.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play