Tiệm bánh ngọt Lady
Một cửa hàng bánh ngọt mang phong cách thiết kế thanh lịch với các gam màu trung tính và nhã nhặn. Khu vực ngồi ăn cho khách được bố trí tinh tế ngay gần cửa sổ, giúp khách hàng có những trải nghiệm dùng bánh thoải mái và thú vị nhất và đặc biệt hơn là thu hút rất nhiều học sinh sinh viên gần đây.
" Thành phố Giang Tô này, không thay đổi gì nhiều nhỉ ? "
Sau mười năm sinh sống tại Thụy Sĩ, cuối cùng Cửu Thường Hi cô cũng trở về thành phố Giang Tô nơi mà cô từng sinh ra và có người cô yêu thầm kín.
Hiện tại cô đang kinh doanh cửa hàng bánh ngọt, sau thời gian quay lại gần ba tháng cô đã thu thập hơn kha khá đủ để nuôi em trai cô Cửu Cảnh Nghi đi học.
" Chị ơi ! cho em một phần bánh bánh Black Forest và hai ly trà sữa nhé "
Một giọng nam sinh rống giọng gọi, Thường Hi quay sang nhìn thì ra là khách quen gần đây, mỗi khi tan tầm giờ học cặp đôi vừa rồi thường hay rủ nhau đến đây.
" Hai em đợi chị một lát "
Cửu Thường Hi khẽ cười cũng rống giọng đáp, sau đó quay người nhìn nữ nhân viên xinh đẹp kia nhẹ nhàng nói.
" Cẩn Mai, em lấy hộ chị phần bánh Black Forest và hai cốc trà sữa để chị bưng cho khách "
" Sao thể được ? chị làm cả ngày cũng mệt rồi với lại chị là chủ, việc này cứ để cho em bưng qua đó cho "
" Không sao đâu, để chị "
Người tên Cẩn Mai kia khẽ lắc đầu bất lực rồi cũng đành gật đầu đồng ý. Thật ra Cẩn Mai rất tôn trọng lời của Thường Hi, vì cô chính là ân nhân của cô nàng khi cô nàng suýt chút nữa là nghỉ học giữa chừng vì không có tiền đóng học phí, thấy được hoàn cảnh của cô nàng, Thường Hi nhanh chóng nhận cô nàng làm nhân viên ngoài giờ.
" Em thật bó tay với chị luôn ấy, đây ! bánh Black Forest và hai cốc trà sữa đây "
" Được rồi, em làm việc đi "
Cô nàng Cẩn Mai cười tinh nghịch gật đầu rồi quay người đi làm việc tiếp theo, Thường Hi cũng nhanh chóng phục vụ cho khách.
....
" Chủ tịch, người của Lập Thành bên phía Ai Cập báo cáo lại rằng hơn hai mươi thuộc hạ của chúng ta đều vùi lấp trong lăng mộ "
Một người đàn ông với dáng dấp tiêu chuẩn cũng thuộc top người đàn ông cực phẩm, anh ta cung kính không bằng tuân mệnh với người đàn ông quyền lực đang ngồi xoay lưng lại với anh ta.
" Vùi lấp ? "
Người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân cùng với gương mặt phong lưu phóng khoáng hưởng một chút yêu nghiệt, mày kiếm mắt hổ khí chất mãnh liệt.
Nhưng đột nhiên anh nhướng mày đến khó chịu, khiến Trợ lý Bạch Khinh Dạ có dự cảm chẳng lành vội lên tiếng.
" Vâng, Lập Thành muốn đích thân Chủ tịch đến đó khảo sát một chuyến "
" Bạch Khinh Dạ, cậu mau lập tức chuẩn bị máy bay riêng tối nay chúng ta xuất phát đến Ai Cập "
Vương Phong Miên uy nghiêm xoay ghế lại, ánh mắt hổ phách nhìn Trợ lý Bạch nghiêm nghị ra mệnh lệnh.
Trợ lý Bạch dè chừng nhanh chóng tuân mệnh lệnh.
" Đã rõ thưa Chủ tịch "
" Được rồi, còn bây giờ thì theo tôi về dinh thự Tâm Thượng một chuyến "
" Vâng "
Hai người đàn ông nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, Trợ lý Bạch uy nghiêm không kém cạnh gì Vương Phong Miên mỗi khi đi sau anh.
Bước chân của họ vừa xuống dưới sảnh tập đoàn Vương Thị thì bất ngờ một người phụ nữ với phong cách lộ liễu, trên người cô ta chỉ vỏn vẹn đầm body hai dây, chặn ngay bước chân của Vương Phong Miên.
Cô ta nở nụ cười quyến rũ nhất có thể với Vương Phong Miên, toan định chạy đến ôm lấy anh thì Trợ lý Bạch kịp thời ngăn chặn.
" Mong Tiểu thư đây hành xử đúng đắn một chút nếu không muốn bị bẻ cổ "
Trợ lý Bạch rất chi là 'nhẹ nhàng' nhắc nhở cô ta, nhưng cô ta không phận sự mà chua ngoa mắng nhiếc anh ta.
" Người hành xử không đúng đắn mới là anh đó, còn không mau tránh ra để tôi nói chuyện với Vương Tổng "
Vừa nói cô ta vừa ngọ nguậy muốn thoát khỏi vòng vây của Trợ lý Bạch nhưng đều không thành, Vương Phong Miên nhướng mày một cách chán ghét dành cho cô ta.
Anh lạnh lùng lên tiếng :
" Cút ngay "
Nhận ngay ánh mắt đang dần phẫn nộ của Vương Phong Miên, cô ả Trương Tú Linh bất giác sợ sệt vội ngừng giãy giụa.
Vương Phong Miên lườm cô ta như lời cảnh cáo sau đó hiên ngang từng bước chân quyền lực rời đi.
Ngồi trên xe, Vương Phong Miên đặt máy tính lên đùi cứng cáp và miệt mài làm việc trên đó, Trợ lý Bạch lâu lâu nhòm anh qua kính chiếu hậu rồi tự bản thân tặc lưỡi.
Khi thấy đèn đỏ, Bạch Khinh Dạ lập tức dừng xe lại, bất ngờ anh ta quay ngoắc sang bên phải bỗng dưng thấy gần đó có tiệm bánh ngọt cũng may anh ta đang đói meo.
Nhưng rồi lại quay về phía Vương Phong Miên vẫn thấy anh đang chú tâm làm việc vì không muốn làm phiền anh nên Bạch Khinh Dạ âm thầm mở cửa xe đi ra.
Bước vào cửa hàng tiệm bánh, Bạch Khinh Dạ lập tức được Cửu Thường Hi chào đón.
" Xin chào, quý khách muốn ăn bánh tại đây hay đóng hộp đem về ạ "
Thoáng chốc Bạch Khinh Dạ nhìn Thường Hi một cách ngỡ ngàng lẫn chút quen mắt, bị nhìn đến mất tự nhiên Thường Hi khẽ ho một tiếng.
" Khụ...này quý khách ? "
" Hở ? hả ? à cho tôi hai phần bánh Sachertorte đóng hộp nhé "
Bạch Khinh Dạ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cảm giác bản thân quá lố anh ta thật sự muốn chui vào trong lòng đất quá, hình tượng nhã nhặn của anh ta đâu mất rồi, thật xấu hổ quá đi mất !
" Vâng, vậy anh đợi tôi một lát nhé, bánh Sachertorte sẽ có ngay "
" Ờ được "
Khoảng ba mươi giây sau, trên tay Trợ lý Bạch là hai phần bánh Sachertorte nhưng anh ta vẫn thẩn thờ đi ra xe.
Vương Phong Miên mắt vừa thấy Trợ lý Bạch đã đến, anh khẽ nhíu mày ảm đạm.
" Cậu đi đâu mà lâu vậy "
Trợ lý Bạch bất ngờ giật bắn mình, sau đó anh ta gãi gãi đầu cười ranh mãnh.
" Hehe, tại tôi thấy có chút đói nên mua bánh ngọt để ăn lót dạ, tôi còn mua cả phần cho Chủ tịch nữa "
Một lần nữa Vương Phong Miên nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng, anh hé miệng nhàn nhạt lên tiếng khiến Trợ lý Bạch cũng phải choáng váng.
" Tôi không thích đồ ngọt "
Khu vực Kom Abou-Billou.
Bịch !!!
" Cẩn thận ! nơi đây rất nhiều lời nguyền nếu đụng phải hay làm hư hại những đồ vật ở đây sẽ bị rắn cắn chết khi trên cạn. Mọi người hãy chú ý "
Vương Phong Miên với tây trang chỉnh tề, anh nheo mày quan sát chung quanh nhưng khi mắt thấy Lập Thành bất ngờ đụng nhẹ vào xác ướp, lập tức anh nghiêm mặt nhắc nhở.
Hiện tại Vương Phong Miên cùng sáu thuộc hạ và hai trợ thủ đắc lực Lập Thành và Khương Nhị, bọn họ đang bên trong lăng mộ Kim Tự Tháp để tra thám tung tích hai mươi người thuộc hạ từ do đâu mà bị vùi lấp chết.
Cứ tưởng Lập Thành đụng nhẹ vào xác ướp sẽ không có chuyện gì nhưng khi bọn họ tiến thêm nửa bước thì một cảnh tượng trước mắt khi họ cũng phải kinh hoàng.
" Lão đại, không phải chứ ? "
Khương Nhị trợn tròn mắt nhìn một cái hố bẫy nhưng trong hố lại là nơi cư ngụ của hàng chục, hàng trăm con rắn ?
Người bình thản nhất vẫn là Vương Phong Miên, anh khẽ đưa mắt nhìn hướng bên phải rồi nhàn nhạt nói với thuộc hạ.
" Đừng làm kinh động đến chúng, có lẽ đây là rắn độc là một trong những vũ khí hữu hiệu để ngăn chặn chúng ta xâm nhập vào lăng mộ, hiện tại chúng ta đang ở khu lăng mộ Ai Cập cổ đại chúng ta nhanh chóng qua phải để tránh bị con rắn tấn công "
" Rõ đưa Lão đại "
Cả bọn họ nhanh chóng rời sang bên phải mà di chuyển đi. Thời điểm người của Vương Phong Miên đi đến là lăng mộ Vua Tut, lại một sự kiện bất ngờ khiến người của anh cũng phải kinh ngạc, sửng sốt lẫn hoang mang.
Hai mươi người thuộc hạ của Vương Phong Miên đều nằm chết yểu dưới đất, đều khiến Vương Phong Miên càng chứng minh người của anh không phải bị vùi mà là vì nguyên nhân bí ẩn.
Lập Thành cũng như anh vậy, anh ta nhìn Vương Phong Miên đầy khẩn trọng sau đó nhanh chóng giải đáp thắc mắc trong lòng.
" Không phải người của chúng ta bị vùi lấp chết ? mà vì một nguyên nhân nào đó chăng, ngài nghĩ như vậy không Lão đại "
Chỉ một cái gật đầu nhẹ của Vương Phong Miên dành cho Lập Thành, coi bộ anh ta thông minh cũng đúng lúc phết, ngày thường hay ngu ngơ nhưng bù lại khi làm việc rất khẩn trọng và không bao giờ làm anh thất vọng.
Trầm ngâm một giây lát đột nhiên Khương Nhị nghiêm túc lên tiếng.
" Tôi lại nghĩ vi khuẩn trên tường lăng mộ sẽ là một nguyên nhân, Lão đại ! ngài xem dấu vết xanh trên tường xem "
Một phần lớn lời nguyền của người Ai Cập cổ đại đều có tính siêu hình, trong suy nghĩ của Khương Nhị là một cái bẫy hoặc thuốc độc để khiến những người có mặt tại đây phải bỏ mạng.
Vương Phong Miên nhìn theo hướng chỉ tay của Khương Nhị, đúng là có vết tích xanh nhưng kỳ lạ thay là đây không phải là một lời nguyền mà đúng hơn là có người muốn bẫy người của anh.
" Đúng là có dấu vết xanh nhưng có điều đây không phải là một lời nguyền, tôi nghĩ ở đây từng có người đến trước khi người chúng ta vào đây "
Lập Thành nghênh mặt khó hiểu :
" Vậy là người của chúng ta đã bị một nhóm người nào đó dụ vào trong đây và giả thông báo rằng người của chúng ta bị vùi lấp ? chứng tỏ người đó rất muốn ngài đích thân đến đây không Lão đại "
" Có thể lắm "
Lộp cộp ! Lộp bộp !!!
Lời của anh vừa dứt thì lại nghe tiếng bước chân không chỉ một mà là nhiều đang dần tiến về phía người của Vương Phong Miên.
Anh nhướng mày khi thấy rõ khuôn mặt của một người đàn ông trung niên và gần mười thuộc hạ của ông ta.
Đây không phải là phó cục trưởng Hùng Cường đây sao ? nhưng tại sao ông ta có thể đến đây khi đây không phải là nhiệm vụ của ông ta.
Khi thấy được gương mặt quật cường của Vương Phong Miên, sự ghen tức lẫn căm phẫn đang dồn vào trong đại não của Hùng Cường.
Ông ta nhếch mép châm chọc nói :
" Vương Phong Miên ơi là Vương Phong Miên, cuối cùng thì mày đã có mặt tại đây rồi chi bằng mày nên chết luôn đi "
Trái với lời châm chọc uy hiếp của ông ta thì ngược lại Vương Phong Miên chỉ nhếch môi cười khẩy.
" Chết ? có quá dễ rồi không ? ông đường đường là một phó cục trưởng thế mà lời nói cũng không lấy được một lời tôn trọng "
" Hừ, tôn trọng ? ngay cả Tổng thống cũng phải nể phục mày thì đã sao ? nhưng tao và mày đang cùng một chỗ nguy hiểm, tao là đang không muốn nể mày chỉ muốn mày chết tại đây "
Sao lời nói của ông ta sao mà dễ quá vậy ? nhưng chỉ hành động có dễ không thôi, Vương Phong Miên vẫn giữ trạng thái bình thản đâm chọc lại ông ta.
" Ồ ? vậy ông nói xem làm bằng cách nào để ông có thể giết chết được tôi "
Thấy được sự cứng cáp không hề sợ sệt của anh càng khiến Hùng Cường càng thêm căm phẫn nhưng vẫn cố gượng bản thân phải bình tĩnh.
" Haha, mày nhìn thuộc hạ của mày đang chết yểu của mày đi, chính một tay người của tôi bày mưu ra không chừng phải đến lượt mày đấy Vương lão đại "
Vương Phong Miên bất giác cuộn tròn tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn đấm một phát vào khuôn mặt đê tiện của ông ta nhưng bị Khương Nhị can lại, ra hiệu đừng kích động.
Trong lòng anh giờ đây không ngừng bứt rứt đến khó chịu khi thuộc hạ trung thành của anh phải chết trong sự oan ức.
Hùng Cường rất chi là hả hê khi thấy gương mặt biến sắc của anh, ông ta đắc ý :
" Có đều ? tôi đến lăng mộ này không chỉ để giết mày mà muốn khai quật nơi này "
Ý của ông ta rất rõ ràng là muốn tìm kho báu trong lăng mộ này, cả Vương Phong Miên lẫn Khương Nhị và Lập Thành đều nhếch môi cười một cách khinh bỉ.
Khai quật sao ? bộ ông ta chưa biết thế nào là lời nguyền của nơi này hay sao ? Đừng trách anh không nhắc nhở nếu muốn trách thì trách ông ta quá tham lam.
Cũng lắm đi đêm lắm có ngày gặp ma đúng như làm việc xấu quá nhiều ắt sẽ có ngày gặp báo ứng.
" Giờ thì Vương Phong Miên mày và thuộc hạ của mày phải theo phục vụ trong việc đi tìm kho báu cho tao rồi sau đó tao sẽ khoan hồng mà cho mày chết đàng hoàng "
" Được "
Vương Phong Miên không nói không rằng mà đồng ý ngay, không phải vì anh quá nhát gan mà bản thân anh đang tình nguyện muốn xem xem ông ta định bày trò gì tiếp theo ?
Cả Lập Thành cùng Khương Nhị trở nên muốn phản bác nhưng khi ánh mắt ra hiệu đừng kích động của anh thì hai người họ mới miễn cưỡng mà khẽ gật đầu.
Khi gần đến chỗ quan tài của vị vua Pharaoh, Vương Phong Miên bất ngờ bị Hùng Cường to gan đẩy mạnh anh đến gần hơn.
" Mày hãy mở nắp quan tài đó ra xem, tao biết trong có chứa rất nhiều vàng bạc kho báu của vua Pharaoh. Nhớ, mày đừng nên giở trò với tao "
Bị ông ta đẩy đột ngột, Vương Phong Miên trong lòng không ngừng muốn giết chết ông ta ngay lập tức nhưng khi anh nhướng mày nhìn kỹ lại vào quan tài của vị vua Pharaoh.
Trong đó có khắc chữ bằng từ ngữ Ai Cập, may thay Vương Phong Miên anh biết sơ qua về tiếng Ai Cập.
_" Cái chết sẽ nhanh chóng giáng xuống bất kỳ kẻ nào dám quấy nhiễu giấc ngủ của Pharaoh "
Đôi môi mỏng của anh bất giác nhếch lên tạo thành nụ cười bí hiểm, đây chẳng phải là lời nguyền của vị vua Pharaoh đây sao ?
Thấy anh vẫn còn chừng chừ trong lòng Hùng Cường đang nao nức không thôi, ông ta bắt đầu thôi thúc, thúc giục anh.
" Vương lão đại trước giờ luôn có những quy tắc trong công việc là không thể lề mề kia mà hay mày đang muốn đổi ý "
" Ông nghĩ nhiều rồi "
Ông ta cũng hay thật, dám nói những lời gây đả kích cho anh. Vương Phong Miên tuy trong lòng có chút hồi hộp nhưng vẫn đưa bàn tay thô ráp khẽ chạm vào nắp quan tài.
Ngay khi anh mở vừa mở ra đập thẳng vào mắt anh là một bầy rắn độc đang không ngừng giãy giụa lên nhau.
Vương Phong Miên khẽ đóng nắp quan tài lại. Anh oai nghiêm bước đến chỗ người của Hùng Cường như thể mọi chuyện vẫn ổn, thấy thế ánh mắt của ông ta càng sáng rực hơn, nhanh chóng tra hỏi.
" Sao rồi ? mày thấy gì rồi ? trong đó có phải rất nhiều vàng bạc châu báu không "
" Đúng như lời ông nói "
Trả lời một cách ngắn gọn luôn là tính cách của Vương Phong Miên, anh ngầm thở dài ngao ngán về chức vụ phó cục trưởng của ông ta cũng được coi là giàu có nhất trong thành phố Giang Tô này nhưng sao ông ta cứ phải là kẻ tham lam.
Đúng câu Thiên tác nghiệt do khả vi, tự tác Nghiệt Bất khả hoán. Ý của anh rất rõ ràng, có thể né tránh thiên tai, còn tội lỗi do mình gây ra thì không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nhìn vào gương mặt nghiêm nghị của anh sự nghi hoặc lẫn đề phòng của Hùng Cường đã bay mất, ánh mắt hằm hè ông ta nhìn Vương Phong Miên một lượt rồi mới ra lệnh cho thuộc hạ.
" Năm người các ngươi theo tôi đến chỗ quan tài kia, còn năm người còn lại hãy canh chừng bọn chúng, khôn khéo bọn họ lại lừa chúng ta mà bỏ trốn "
" Đã rõ thưa Phó cục trưởng "
Ông ta gật đầu rồi cùng năm người thuộc hạ tiến đến quan tài của vị vua Pharaoh. Bên phía Vương Phong Miên, anh ra dấu hiệu cho Lập Thành, Khương Nhị và sáu thuộc hạ của mình rằng hãy chuẩn bị phòng thủ để tấn công bất trắc xảy ra.
Lập tức Khương Nhị và Lập Thành cũng như sáu thuộc hạ còn lại hiểu ý của anh ngay, bọn họ khẽ gật đầu đã hiểu.
Aaa !!!
" Aaa...đồ khốn nạn Vương Phong Miên..mày dám gài bẫy tao, mày thật bỉ ổi tao sẽ giết chết mày "
Thật không ngờ khi ông ta vừa mới mở nắp quan tài ra ngay lập tức một bầy rắn đã bổ nhào lên người ông ta nhưng không may bị một con rắn độc cắn ngay một bên mắt ông ta khiến ông ta không ngừng đau điếng và chửi bới anh.
Ngay cả năm thuộc hạ của ông ta cũng bị một bầy rắn quấn quanh người sau đó kèm theo tiếng la hét điên cuồng của chúng.
Năm người thuộc hạ còn lại thấy cảnh tượng kinh hoàng liền sợ hãi nhưng vẫn cứng ráp đưa tay vào trong túi áo toan định rút khẩu súng ra nhưng...
Đoàng !! Đoàng !!!
Người của Vương Phong Miên đã nhanh hơn, bọn chúng chưa kịp rút súng ra thì bị đã nằm la lết dưới đất lạnh.
Bất ngờ dưới lòng đất bắt đầu rung chuyển, thấy tình hình không được ổn Vương Phong Miên nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ.
" Không ổn rồi ? chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này nếu không muốn bị vùi lấp chết "
" Rõ thưa Lão đại "
Lập Thành, Khương Nhị và sáu thuộc hạ cung kính tuân mệnh sau đó nhanh chóng cùng Vương Phong Miên tìm cách rời khỏi nơi đây.
....
Hôm nay thời tiết có vẻ không được ổn vì trời đang mưa tầm tã, Cửu Thường Hi tay chống cằm lên bàn nhưng ánh mắt bồ câu của cô vẫn nhìn xa xăm bên đường qua tấm kính.
" Chị hai, hôm nay chị sao thế ? "
Bất ngờ một giọng nói thanh thoát của người đàn ông thanh niên mới lớn, chính xác hơn là Cửu Cảnh Nghi em trai của cô.
Thường Hi không vội ngước lên nhìn cậu, chỉ nhàn nhạt trả lời em trai.
" Chị cũng không rõ tâm tình của chị lúc này, nó cứ man mác trong lòng không hiểu vì sao ? "
" Thôi được rồi, chị đừng nghĩ nhiều nữa mau cùng em dùng bữa tối rồi còn nghỉ ngơi nữa "
" Ừm "
Cô nhẹ nhàng gật đầu rồi đứng dậy đi theo em trai vào phòng ăn, nhìn những món ăn nhẹ do chính tay em trai cô làm thật khiến cô hạnh phúc biết bao.
Giờ hiện tại không có mẹ ở bên, chỉ còn hai chị em cô nương tựa vào nhau mà sống. Xong xuôi bữa ăn cả hai đều về phòng ai nấy để nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, như thường lệ Cửu Thường Hi thức dậy sớm để đến cửa hàng của mình dọn dẹp vài thứ để chờ cô nàng Cẩn Mai đến.
Đồng hồ điểm đến bảy giờ, Vương Phong Miên ngồi nghiêm chỉnh trên ghế làm việc không lâu sau trợ lý Bạch đẩy cửa bước vào.
" Chủ tịch, ngài cần gì dặn dò "
Anh lúc này mới buông tệp tài liệu xuống, khẽ ngước lên nhìn trợ lý Bạch đầy nghiêm túc thấy sợ.
" Trợ lý Bạch, cậu giúp tôi đặt hộp bánh Tiramitsu trà xanh và một cốc trà vải tại cửa tiệm lần trước cậu mua "
" Sao ạ ? Khụ...Chủ tịch ? ngài thôi giỡn với bộ mặt tỉnh bơ đó đi ạ, tôi mém nghẹt thở thưa ngài "
Gương mặt điển trai phong lưu của Vương Phong Miên lập tức đen xì, bộ nhìn mặt anh đang giỡn lắm à ?
Đùa, Bạch Khinh Dạ biết được chủ tịch quyền lực của anh ta vốn không thích ăn đồ ngọt nhưng vì hôm đó anh ta đã to gan ép Vương Phong Miên ăn một miếng bánh nhưng không ngờ phần của anh ta đã bị anh ăn hết.
Vương Phong Miên nhướng mày nhìn anh ta.
" Hửm ? tôi muốn đổi khẩu vị, cậu có ý kiến gì sao ? "
" Không...không thưa Chủ tịch, tôi đâu dám ý kiến chỉ sợ kiến cắn mà thôi "
Trợ lý Bạch lập tức giật bắn người vội vàng xua tay cười gượng, sau đó xin phép rời khỏi phòng anh.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play