[Kí chủ, đừng ngủ nữa, mau dậy làm nhiệm vụ!!]
Trong không gian trắng xóa chỉ có một vài đồ vật, một con robot nhỏ bằng bàn tay không ngừng bay xung quanh một thiếu niên đang ngủ say trên chiếc giường trắng, miệng của nó không ngừng phát ra âm thanh máy móc nhằm gọi người trên giường thức dậy.
Mi mắt thiếu niên khẽ động, rồi từ từ nâng lên để lộ ra hai con mắt màu lục bảo xinh đẹp như chứa cả dải ngân hà bên trong.
"1503 ngươi thật ồn."
Lạc Thiên Kỳ nói với giọng ngái ngủ, ngón tay thon dài đưa lên xoa nhẹ mi tâm, hệ thống này thật biết bóc lột sức lao động của người khác, vừa làm xong nhiệm vụ ở vị diện trước chưa được nghỉ ngơi bao lâu đã bị gọi đi tiếp rồi.
1503 như hiểu được kí chủ của mình đang nghĩ gì, nó âm thầm bĩu môi khinh bỉ.
[Kí chủ à, cậu đã nghỉ ngơi 3 ngày rồi, nên làm nhiệm vụ đi chứ, điểm sắp bị cậu dùng để đổi đồ ăn hết rồi.]
Lạc Thiên Kỳ nhìn qua đống đồ ăn ở trên bàn mỉm cười nói với hệ thống.
"Để ta ăn hết cái đống kia rồi đi ha."
Hệ thống bất lực nhìn kí chủ nhà mình, có phải là nó hiền quá nên kí chủ leo lên đầu nó ngồi rồi đúng không? Hừ, phải cho y thấy uy quyền của bổn hệ thống.
Hệ thống búng tay một cái, lập tức đồ ăn trên bàn liền biến mất.
Lạc Thiên Kỳ mếu máo nhìn mặt bàn trống không.
"Huhu đồ ăn của ta, điểm của ta, hệ thống, mi đúng là đồ ác độc, đã bóc lột sức lao động của ta thì thôi, ngươi nỡ lòng nào không cho ta ăn huhu ta mà đói chết thì ai làm nhiệm vụ a."
Lạc Thiên Kỳ lăn lộn trên giường ăn vạ, 1503 bất lực nhìn kí chủ nhà mình.
[...........] Nó chỉ là cất đồ ăn đi thôi mà, có phải vứt luôn đâu, y có cần ăn vạ như vậy không, thôi mặc kệ, đi kiếm thông tin của nhiệm vụ tiếp theo vậy.
Lạc Thiên Kỳ thấy hệ thống làm lơ mình thì không nháo nữa, bĩu môi mở bảng thông tin cá nhân của mình ra rồi suy tính trong đầu.
Mình còn 500 điểm, mua một chút 1503 không biết đâu nhỉ, đúng rồi, chỉ một chút thôi.
Lạc Thiên Kỳ một bên liếc nhìn robot nhỏ bên kia, một bên âm thầm mở bảng cửa hàng hệ thống ra.
[Kí chủ, tôi tìm được nhiệm vụ rồi!!!]
Lạc Thiên Kỳ giật bắn mình tắt màn hình đi, 1503 thấy hành động này của y liền liếc mắt nghi ngờ.
[Cậu đang làm gì đấy?]
Lạc Thiên Kỳ cười cười xua tay "Đâu...đâu có, ngươi tìm được nhiệm vụ rồi hả, mau đưa ta xem."
Sốt sắng như vậy, đáng nghi, 1503 bay quanh người Thiên kỳ dò xét.
[Chắc không phải cậu đáng giấu tôi cái gì đấy chứ?]
Lạc Thiên Kỳ cười hề hề "Không có thật mà, ngươi đa nghi quá rồi."
[Đừng có mà lấy điểm mua lung tung đấy, đến lúc hết tôi không cho mượn đâu.]
Nghe hệ thống hù dọa, Lạc Thiên Kỳ chỉ có bĩu môi xì một tiếng "Rồi rồi, biết rồi mà, có câu nhắc hoài."
"Mau đưa ta xem thông tin nhiệm vụ."
[Có ngay.]
Hệ thống vừa dứt lời, bảng thông tin nhiệm vụ liền hiện lên trước mặt Thiên Kỳ.
Đây là thế giới hiện đại,
Nguyên chủ Lạc Thiên Kỳ, 17 tuổi, con trai Lạc gia, một trong những gia tộc đứng đầu của đất nước, tính tình hiền lành nhút nhát, cộng thêm việc giấu thân phận nên ở trường hay bị bắt nạt, y có thích thầm một đàn anh khóa trên tên Lý Tuấn, sau bao ngày đơn phương y quyết định lấy hết can đảm mà tỏ tình, không ngờ là Lý Tuấn đồng ý, y cứ ngỡ là Lý Tuấn cũng thích mình nên rất hạnh phúc nào biết đó chỉ là vụ cá cược của hắn và đám bạn.
Bạch Nhạc Vy, người có vẻ bề ngoài đơn thuần nhưng bên trong lại mưu mô xảo quyệt vô cùng, cô ta thích Lý Tuấn nên dùng đủ mọi cách để hãm hại nguyên chủ nhưng trước mặt Lý Tuấn luôn tỏ ra là mình bị hại và đổ hết tội lỗi lên đầu nguyên chủ khiến Lý Tuấn càng thêm chán ghét y, lần nào gặp nhau cũng mắng và đánh y nhưng vì thích hắn nên y nhẫn nhịn.
Cho đến một ngày, Bạch Nhạc Vy dùng điện thoại của hắn gửi một tin nhắn kêu y đến khách sạn, đứng trước cửa phòng nhìn người mình yêu và cô gái khác đang quấn lấy nhau khiến tim y như vỡ ra, y chạy đến chất vấn hắn nhưng nhận lại là những lời sỉ nhục của hắn, thì ra tình yêu của y bị hắn xem như trò chơi mà đùa giỡn, hai người lúc đó cũng chính thức chia tay.
Nhưng Bạch Nhạc Vy không để yên cho nguyên chủ, cô ta cho người hãm hiếp cậu sau đó tung ảnh lên mạng khiến thanh danh cậu bị hủy hoại, nguyên chủ vì thế cũng mắc bệnh trầm cảm nặng sau đó không chịu nổi áp lực mà nhảy lầu tự sát.
Đọc xong thông tin của nhân vật Lạc Thiên Kỳ thật muốn chửi thề, cái thứ nhân cách gì đây, đem tình yêu của người khác ra đùa giỡn???
[Nhiệm vụ chính: Ngược chết tra nam Lý Tuấn và Bạch Nhạc Vy!
Nhiệm vụ khác sẽ thông báo sau.]
"Còn có nhiệm vụ khác?"
[Đúng vậy.]
"Thôi kệ, hừ hai tên kia, lão tử nhất định sẽ hành hạ chết các ngươi....rộp rộp.."
[Rồi rồi, cậu mau đi làm nhiệm vụ đi thôi đừng ăn bánh nữa, mà khoan...bánh???]
Lạc Thiên Kỳ vừa bỏ miếng bánh vào miệng lập tức cứng đờ, quay đầu cười cười nhìn hệ thống.
"Hì hì."
[Cậu mua???]
Lạc Thiên Kỳ hai ngón trỏ di vào nhau tỏ vẻ đáng thương "Chỉ một bịch thôi mà."
1503 không tin tưởng mở bảng thông tin ra coi, thẩy điểm còn có 400 liền tức điên, nó nghĩ lại rồi, không cất dùm đồ ăn cho kí chủ nữa, nó nên đem vứt cái đống đó đi thì hơn.
[Một bịch bánh của cậu mà tốn hết 100 điểm?]
Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt ngây thơ vô tội nhìn hệ thống "Ờ thì mua một bịch lớn trong đó có nhiều bịch nhỏ."
[.........] Nó thua rồi, nó đấu không lại kí chủ nhà nó, hệ thống khóc thét, huhu chừng nào mới đủ điểm nâng cấp đây.
Cố nén đau thương, 1503 sụt sịt nói.
[Kí chủ, nên bắt đầu làm nhiệm vụ thôi.]
"Ơ khoan, chưa ăn xong mà."
Lạc Thiên Kỳ nhanh chóng đổ hết bánh vào miệng trong tiếng nhắc nhở máy móc của hệ thống.
[Chuẩn bị truyền tống.]
[1%.....3%.....57%.....100%.....bắt đầu truyền tống!]
"Ơ này....."
Y tên Lạc Thiên Kỳ, cái tên này không biết là ai đặt cho nhưng từ khi có nhận thức thì người ta đã gọi y bằng cái tên này rồi.
Y 20 tuổi, à không đúng, phải nói là cơ thể hiện giờ ở hình dáng 20 tuổi, còn tuổi thật thì y cũng không nhớ nổi, một trăm hay một nghìn??? Nhưng mà quan tâm làm gì chứ, nó cũng đâu quan trọng.
Người ta nói y là cô nhi, đúng là vậy thật nhưng y có cảm giác nó hình như không hẳn là vậy, y là ai và y đến từ đâu, sao lại cảm thấy thế giới này thực mơ hồ.
Đến khi cả cơ thể chìm sâu trong nước biển lạnh lẽo y mới cảm nhận được sự gì đó chân thật.
[Rec...rec....Kết nối thành công!]
Một vầng sáng nhỏ xuất hiện trước mặt Lạc Thiên Kỳ, sau đó từ từ hiện ra một vật thể kỳ lạ.
[Kính chào kí chủ Lạc Thiên Kỳ, ta là hệ thống 1503, là người đồng hành cùng kí chủ.]
Lạc Thiên Kỳ mơ hồ nhìn con robot nho nhỏ đang lơ lửng trước mặt, mình chết rồi à?
[Đúng vậy, kí chủ đã chết, cậu có muốn sống lại không?]
"Sống lại? Có thể sao?"
Lạc Thiên Kỳ không mặn không nhạt nói, ha, sống lại? Sẽ thay đổi được gì sao? Cái thế giới mơ hồ đó nó vốn không phải là nơi của y.
[Có thể, cậu chỉ cần cùng ta đi làm nhiệm vụ, sau khi hoàn thành cậu sẽ có một điều ước.]
Điều ước? Lạc Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn 1503, sau đó lại mỉm cười.
"Được"
Để xem có thực hiện được không.
1503 khá bất ngờ trước sự đồng ý của y, nhanh như vậy? Nó còn tưởng phải đưa ra yêu cầu nhiều lắm cơ, nó cũng đã soạn sẵn một bài diễn văn để dụ dỗ...à không...thuyết phục y, nó nên vui mừng hay lo sợ đây?
Thấy hệ thống cứ nhìn mình chằm chằm, Lạc Thiên Kỳ nghiêng đầu hỏi.
"Sao thế?"
[Không có gì, chúng ta bắt đầu tiến hành kí kết.]
Một luồng sáng xanh nhạt xuất hiện giữa hai người sau đó nó tách ra làm hai, một nữa đi thẳng vào người 1503, nữa còn lại xuyên thẳng vào cổ tay của y.
Chợt cảm thấy cổ tay trái hơi nhói, y hiếu kỳ đưa lên xem trên cổ tay trắng nõn không tỳ vết bỗng dưng xuất hiện một hình bông sen màu xanh ở đấy.
"Đây là....."
[Kí kết hoàn tất, đó là dấu ấn của việc kí kết thành công.]
Lạc Thiên Kỳ ngắm nghía cổ tay mình một hồi lâu song lại đưa mắt nhìn hệ thống.
"Ẩn đi được không? Trông thật xấu."
[.........Được.] Đẹp vậy mà còn chê xấu, hừ.
Hệ thống quơ tay, hình bông sen lập tức biến mất, Lạc Thiên Kỳ hài lòng mỉm cười nhìn hệ thống.
"Sau này xin giúp đỡ."
[......À được.]
Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, ban đầu khi hệ thống đưa ra đề nghị y đã có ý định từ chối, nhưng dường như có thế lực nào đó trong đầu bảo y hãy đồng ý, có khi đây là cách để y tìm ra được cái gì đó, nhưng nó sẽ là gì nhỉ?
"A....."
Lạc Thiên Kỳ ôm cái đầu đau nhức của mình ngồi dậy, đưa mắt nhìn khắp nơi trong căn phòng xa lạ này.
"Đâu đây?"
[Là phòng trọ của nguyên chủ.]
Lạc Thiên Kỳ chán nản bĩu môi "Nhà đẹp không ở ra đây ở chi trời?"
[Người ta giấu thân phận mà, thôi mệt kí chủ quá tôi truyền kí ức của nguyên chủ đây.]
[Bắt đầu truyền kí ức...1%....7%....65%...100%..truyền tải hoàn tất!]
Lạc Thiên Kỳ khẽ mở mắt nhìn lại căn phòng, giờ thì cảm thấy quen thuộc hơn chút rồi.
Lạc Thiên Kỳ vươn vai đứng dậy bước vào nhà tắm, nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, chỉ là nhìn trẻ con hơn không khỏi thở dài.
"Nguyên chủ thật là con nhà giàu sao? Hình tượng cũng thật thảm, nhìn mái tóc này đi, che hết cả mắt."
Lạc Thiên Kỳ làu bàu nói, 1503 bay lơ lửng bên cạnh bĩu môi, người ta nhút nhát nên mới thế chứ đâu có mặt dày như kí chủ, tất nhiên là lời này 1503 không hề nói ra, nó còn yêu đời lắm chưa muốn đi bảo trì đâu.
Lạc Thiên Kỳ mở vòi nước dùng tay hứng nước hất vào mặt mình "Ta xuyên vào thời gian nào?"
[Năm tiếng nữa cậu sẽ nhận được tin nhắn của Bạch Nhạc Vy]
Lạc Thiên Kỳ lấy khăn lau mặt, môi kéo lên một đường cong hoàn hảo "Ồ, vậy còn kịp."
[????]
"Đi bắt gian là phải đẹp a."
Lạc Thiên Kỳ tinh nghịch nháy mắt với hệ thống làm nó nổi cả da gà, mặc dù là không có, cảm xúc của nó đều là lập trình nhưng nó vẫn thấy đáng sợ thế nào ấy.
Một lúc sau, tiệm làm tóc,
Lạc Thiên Kỳ hiên ngang bước vào cửa tiệm trước ánh mắt khó hiểu của các nhân viên ở đây. Là một tiệm lớn nên tác phong của nhân viên ở đây cũng rất chuyên nghiệp, vừa thấy y bước vào liền có một nhân viên nữ chạy ra cúi đầu chào y.
"Kính chào quý khách."
Lạc Thiên Kỳ nhìn nữ nhân viên sau đó tiêu sái rút thẻ đen ra khiến nhân viên há hốc mồm.
"Kêu người tạo mẫu nổi tiếng nhất của tiệm ra đây cho tôi."
"Quý khách ngồi đợi một chút, tôi đi gọi ngay."
Lạc Thiên Kỳ gật nhẹ đầu rồi bước lại ghế chờ ngồi đợi.
Một lát sau nhân viên đó trở lại, theo sau là một cô gái với mái tóc dài uốn lượn vô cùng xinh đẹp.
"Là ai mời tôi vậy?"
Anna nhìn mọi người xung quanh khó chịu hỏi, đang ngủ ngon lành tự nhiên bắt ra làm việc à.
"Tôi!"
Nhìn thiếu niên ngồi vắt chân trên ghế, Anna cau mày đi lại chỗ y.
"Thì ra là một cậu nhóc, cậu đến đây làm gì?"
Lạc Thiên Kỳ giật giật khóe miệng nhìn cô.
"Đến tiệm làm tóc thì ngoài việc làm tóc còn có thể làm gì khác sao?"
"Có chứ, có chứ."
Anna phấn khích ngồi xuống cạnh y, miệng nhỏ bắt đầu luyên thuyên.
"Tiệm tôi ngoài làm tóc còn có rất nhiều dịch vụ khác nha, gội đầu nè, mát xa nè,....à còn có cả dịch vụ kiếm người yêu á, nhóc nhìn đi nhân viên tiệm này ai cũng đẹp, đặc biệt là còn độc thân và chưa có người yêu a, có nhu cầu thì chị đây giới thiệu cho một người."
Lạc Thiên Kỳ đổ mồ hôi nhìn Anna "Không cần đâu, tôi đến đây để làm tóc."
"Ồ, tiếc ghê."
Anna nhìn vào mái tóc che mắt của y một lúc rồi nói.
"Xem ra là để rất lâu rồi nhỉ, động lực nào giúp nhóc bỏ nó đi đấy"
Lạc Thiên Kỳ cười cười "Tôi phải đi bắt gian."
"Ồ, nghe hay đấy...."
Anna thích thú nhìn cậu rồi quay qua nói với nhân viên trong tiệm.
"Mang đồ của tôi xuống và danh sách các mẫu tóc hot nhất hiện nay ra đây."
Nhân viên nghe cô nói xong lập tức mang đồ nghề đến, có hai người tiến đến mỗi người một tay kéo y đặt vào ghế ngồi.
Anna đứng trước mặt một tay cầm kéo một tay cầm lược nháy mắt nói với y.
"Chị đây sẽ khiến cưng đẹp lồng lộn luôn."
Một tiếng sau, nhân viên trong tiệm mắt phát sáng nhìn thiếu niên thanh tú kia, Anna tay bấm điện thoại chụp liên tục.
"Ui chao ơi, con nhà ai mà đẹp thế kia, gương mặt này mà mái tóc kia nỡ lòng nào che đi, đúng là tội lỗi mà."
Lạc Thiên Kỳ cười cười nhìn cô "Xong rồi ạ?"
"Um um xong rồi, mà này, cho chị hỏi con nhóc nào mắt mù thế, đẹp trai thế này mà bỏ cho được."
Lạc Thiên Kỳ gãi đầu nhìn cô "Không phải nữ đâu ạ."
"Vậy là nam à, chậc đúng là tra nam, bé thụ dễ thương thế này còn đú đởn với đứa khác, cần chị chỉ cho vài chiêu dạy dỗ hắn không?"
"Không cần đâu ạ, em thích tự xử lí hơn."
Lạc Thiên Kỳ nhếch mép nói, giọng nói pha lẫn lạnh lùng làm Anna có hơi sợ mà rùng mình.
"Được rồi, em đi đây tạm biệt chị"
"Tạm biệt nhóc, mốt có nhu cầu kiếm người yêu thì tới đây, chỉ có biết một vài anh đẹp trai tốt tính lắm."
Lạc Thiên Kỳ không nói gì chỉ mỉm cười vẫy tay chào mọi người rồi rời đi.
"Được rồi, giờ tới quần áo."
Lạc Thiên Kỳ sau mấy tiếng vật lộn hiện giờ đang ngồi trong quán ăn nhâm nhi vài cái bánh ngọt trong lúc chờ đợi tin nhắn đến.
Với vẻ ngoài điển trai thu hút người nhìn, rất nhanh có vài thiếu nữ ngồi trong quán lâu lâu lai liếc nhìn y với ánh mắt ngượng ngùng, y tự mãn mà nói với hệ thống.
"1503, có phải hay không ngươi cảm thấy rất may mắn khi có được kí chủ đẹp trai như ta?"
[..........]
1503 bất lực nhìn y, ai đó làm ơn trả lại kí chủ lạnh lùng trước đây cho nó đi, cái người mắc bệnh tự luyến này là ai nó không quen.
Đang chìm đắm trong sự đẹp trai của mình, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng cất lên khiến y hoàn hồn lại.
"Này cậu gì đó ơi!"
Nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, Lạc Thiên Kỳ có chút đắc ý nhìn hệ thống, thấy chưa thấy chưa, kí chủ nhà mi rất biết thu hút người khác đấy.
[.....] Nó muốn off lắm rồi đấy.
Đưa tay hắng giọng một cái, Lạc Thiên Kỳ hai tay ưu nhã đặt lên bàn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô gái "Có chuyện gì thế?"
Nhìn thấy nụ cười của cậu, mặt cô gái càng đỏ hơn, giọng nói có chút ngập ngừng.
"Không biết là cậu có người yêu chưa?"
Lạc Thiên Kỳ đảo mắt suy nghĩ, hiện tại thì y có a, nhưng đó là của nguyên chủ mà với lại đằng nào tí chả chia tay, thế là y cười tươi nói với cô gái.
"Tớ chưa có."
Cô gái nghe thế mắt sáng lên, giọng điệu vui mừng nói với cậu.
"Vậy cậu làm người yêu của anh trai mình được không?"
"Làm người yêu của anh.......hả???Cái gì cơ?? Cậu nói....làm người yêu của ai cơ?"
Nhìn y hoảng hốt như vậy cô gái không có chút biểu cảm gì gọi là bất ngờ, hơn nữa còn cười đầy rạng rỡ nhìn y như tìm được bảo vật.
"Của anh trai mình á, ổng đang ế chổng mông nên mình muốn tìm người yêu cho ổng để ổng bớt cô đơn ý mà, cậu yên tâm anh trai mình rất tốt, đẹp trai, biết làm ra tiền hơn nữa còn làm ra rất nhiều nên cậu có thể sài thoải mái không phải lo nghĩ gì."
"......."
Lạc Thiên Kỳ hóa đá tại chỗ, hệ thống 1503 ở bên cạnh nhịn cười muốn nội thương, há há ký chủ cuối cùng cũng có ngày này, ta nói nó vui gì đâu á.
Lạc Thiên Kỳ ánh mắt như bắn tia lửa nhìn hệ thống khiến nó sợ hãi ngậm miệng lại. Rồi y quay qua nhìn cô gái, nụ cười trên môi cứng đơ.
"Tìm cho anh trai chứ không phải cho cậu sao?"
Cô gái vội vàng xua tay, ngượng ngùng nói "Không không, mình có người yêu rồi, đang ngồi ở đằng kia kìa."
Lạc Thiên Kỳ hướng mắt về phía tay cô gái chỉ, thấy tại chiếc bàn gần đó có một cô gái xinh đẹp nhưng ánh mắt lại nhìn mình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống khiến y sợ hãi mà né mắt đi.
"Sao thế?"
"À không có gì, còn chuyện đó thì....."
Lạc Thiên Kỳ chưa nói hết câu thì điện thoại trên bàn 'ting' một tiếng, y đưa tay cầm nó lên, thấy màn hình hiển thị tin nhắn được gửi từ Lý Tuấn y không nhịn được mà cười lạnh, cuối cùng cũng tới rồi.
"Tôi có việc, xin phép đi trước vậy, tạm biệt."
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười chào cô gái rồi nhanh chóng rời đi, cô gái nhìn theo bóng cậu thì nuối tiếc không thôi, không biết có cơ hội gặp lại không, cô rất thích người này nha, vừa dễ thương lại vừa quyến rũ đứng cạnh anh trai cô đúng là hoàn hảo.
"Tiểu Linh nhi, em bỏ rơi chị a, cậu ta thì có gì hay ho chứ."
Cô gái ngồi ở bàn khi nãy dựa cằm vào vai cô gái đáng yêu ủy khuất lên tiếng.
Tuyết Linh thở dài đưa tay xoa cái đầu trên vai mình.
"Em là đang tìm đối tượng cho anh hai, vậy mà chị cũng ghen cho được."
Thuần Nhã bĩu môi vòng tay ôm lấy eo người yêu "Ai biểu em nói với cậu ta vui vẻ như vậy, mà em cất công làm gì chứ, chắc gì cái tên khó ưa kia đã chịu."
"Ai mà biết được, mà này, tí gặp anh em thì đừng có mà gây chuyện với ổng nữa đấy, nhìn hai người cãi lộn mà em mệt."
"Rồi rồi, biết rồi mà."
Lạc Thiên Kỳ lo đọc tin nhắn trong điện thoại nên không để ý có người đằng trước, hai người cứ thế đụng vào nhau.
'Bịch'
"A...."
Lạc Thiên Kỳ chới với, tưởng rằng mình sắp ngã tới nơi thì một cánh tay hữu lực vòng qua eo y giúp y giữ thăng bằng.
Lạc Thiên Kỳ kinh ngạc ngước nhìn người đang đỡ mình, đôi mắt lục bảo mở to khiến người kia phút chốc ngây người, thật đẹp.
"A tôi xin lỗi!"
Lạc Thiên Kỳ nhanh chóng rời khỏi vòng tay của người kia, y cúi đầu xin lỗi hắn rồi chạy đi.
Cảm xúc mềm mại còn đọng lại trên tay khiến hắn ngẩn người nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang chạy đằng xa, eo mềm thật.
Khóe môi không tự chủ mà nhếch lên, hi vọng rằng sẽ gặp lại.
"Nhóc con, về thôi."
Nam nhân một tay bỏ vài túi quần tiêu sái bước vào quán, Tuyết Linh nghe tiếng gọi quay đầu lại nhìn, thấy người đến là hắn thì vui mừng chạy lại.
"Anh hai!"
Nam nhân sủng nịnh xoa đầu cô nhóc, Thuần Nhã từ phía sau đi đến cười như không cười nhìn nam nhân kia.
"Đã lâu không gặp Vương tổng."
"Lần trước chúng ta gặp nhau là cách bây giờ 18 tiếng đồng hồ đấy Trịnh tổng."
"Ồ, tôi quên mất."
Hai người mỉm cười nhìn nhau mà mắt ai nấy như muốn phóng tia lửa về phía người kia. Tuyết Linh đứng giữa hai người mà bất lực, hai người này lúc nào cũng vậy hết. Cô chen lên dùng tay tách hai người ra.
"Thôi thôi, hai người ngưng dùm em cái."
Thấy người yêu nhỏ cau mày khó chịu, Thuần Nhã liền biến thành bộ dáng cún con dụi dụi người cô lấy lòng.
"Do anh em gây sự, không phải do chị a."
Vương Thiên Minh khóe môi giật giật nhìn con người mất liêm sĩ trước mặt.
Hắn thật không hiểu nổi hai người này, một người là chủ tịch của tập đoàn đứng trong top đầu của cả nước, thế mà suốt ngày bỏ bê công việc chạy đến đây mở một quán nước nhỏ cùng với em gái mình làm bà chủ, bộ đây là thú vui của mấy đứa yêu nhau à.
"À đúng rồi anh hai, em vừa tìm được người cực kỳ hợp với anh luôn."
Thấy gương mặt phần khích của em gái Vương Thiên Minh chỉ biết bất lực thở dài "Con nhóc này, anh đã bảo không cần mà, anh hiện tại không muốn quen ai cả, phiền phức lắm."
Tuyết Linh bĩu môi nhìn anh trai mình "Anh đã gần 30 rồi, già rồi sẽ không có ai ưa đâu, vẫn là nên nhanh chóng tìm người thích hợp thì hơn."
Vương Thiên Minh khóe môi giật giật nhìn em gái, già? Hắn mà mà già á?
Thuần Nhã một bên bụm miệng cười, há há vừa lắm.
"Anh nhìn nè, em có chụp hình cậu ấy, siêu đẹp luôn."
Tuyết Linh gương mặt không hề giấu đi sự vui vẻ cùng phần khích đưa điện thoại lên trước mặt hắn, đây là hình cô lén chụp y khi nãy.
Nhìn người con trai gương mặt thỏa mãn ăn một miếng bánh lớn trong ảnh khiến hắn bất giác ngẩn người, đây không phải là người đụng trúng hắn trước cửa sao.
Lần đầu tiên Vương Thiên Minh cảm thấy việc em gái mình tìm đối tượng giúp mình cũng không tệ.
Thấy anh trai cứ nhìn chằm chằm bức ảnh mà không nói gì, Tuyết Linh cứ tưởng hắn tức giận vì mình tự ý quyết định, cô rụt rè rút tay cầm điện thoại lại liếm môi nhìn hắn.
"Nếu anh không thích thì th...."
"Em cứ tiếp tục, anh không ngăn cản."
Thiên Minh thản nhiên nói khiến hai người kia phút chốc cứng đơ vì chưa load được thông tin.
"Anh...anh nói sao cơ?"
Tuyết Linh đầy kinh ngạc nhìn anh trai, ủa không phải thường ngày là mắng cô đừng lo chuyện bao đồng sao? Sao nay lại...
Thấy ánh mắt khó hiểu của em gái, Vương Thiên Minh ngập ngừng quay mặt đi, hắn đưa tay che miệng hắng giọng.
"Khụ...anh thấy em nói cũng đúng, anh cũng nên tìm đối tượng thôi."
Tuyết Linh ngơ ngác nhìn anh trai, thật luôn??? Tai cô có cần đi khám lại không ta, sợ nghe nhầm lắm.
Thuần Nhã đã bình tĩnh lại, sau khi phân tích xong mọi chuyện cô chẹp miệng nhìn hắn.
"Nói chung là anh thích người này chứ gì?"
Tuyết Linh nghe xong liền đưa mắt ngóng chờ nhìn anh trai, thật không?
Thiên Minh nhíu mày nhìn Thuần Nhã, thích sao? Nghĩ một chút hắn lạnh nhạt nói.
"Không có, chỉ là có hơi hứng thú thôi."
Thuần Nhã bĩu môi tỏ vẻ chắc bà đây tin.
"Được rồi, về thôi Tiểu Linh, ba mẹ đang đợi ở nhà đấy."
"Ừm." Tuyết Linh mỉm cười gật đầu song lại quay đầu nhìn chị người yêu của mình "Em về đây, chị nhớ tối mai đến đúng giờ đấy."
"Chị biết rồi mà."
Thuần Nhã kéo đầu Tuyết Linh lại hôn lên trán cô một lúc mới buông ra.
Tuyết Linh đỏ mặt ngượng ngùng đánh nhẹ vào vai Thuần Nhã "Chị này, anh em còn ở đây mà."
"Kệ hắn ta, ai biểu em đáng yêu như vậy chứ."
Thiên Minh đứng một bên làm ngơ hai người, tai ta không nghe, mắt ta không thấy gì hết.
"Thôi em về đây, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Thiên Minh gật đầu chào Thuần Nhã một cái rồi cũng rời đi.
Khách sạn XX, Lạc Thiên Kỳ đi đến quầy lễ tân trước con mắt say mê của các cô gái, người đâu mà đẹp dữ vậy trời.
[Xác nhận nhiệm vụ song tuyến: Công lược Vương Thiên Minh.]
Nhiệm vụ song tuyến là nhiệm vụ tương đương với nhiệm vụ chính, đồng nghĩa với việc cậu phải hoàn thành được hai nhiệm vụ mới xem như là thông qua thế giới, dĩ nhiên ngoài hai cái này còn có các nhiệm vụ phụ khác.
Lạc Thiên Kỳ nghiêng đầu khó hiểu nhìn hệ thống "Vương Thiên Minh là ai?"
[Hệ thống chỉ cung cấp thông tin khi cần thiết, khuyến khích kí chủ tự tìm hiểu.]
Hiện giờ là rất cần thiết đấy, không biết đối tượng là ai, là người như thế nào thì công lược bằng niềm tin à.
Đang định chửi hệ thống thì tiếng gọi của nhân viên lễ tân kéo hồn y lại.
"Không biết quý khách cần gì?"
Lạc Thiên Kỳ chống một tay lên bàn, ánh mắt hút hồn nhìn vào nhân viên lễ tân khiến cô nàng mặt đỏ tía tai, nở một nụ cười rạng rỡ khiến bao người đổ gục, y nhẹ giọng hỏi.
"Cho tôi hỏi phòng 103 ở đâu, bạn tôi đang ở đó."
"À vâng nó ở lầu 3 phía bên trái."
"Cám ơn cô."
Lạc Thiên Kỳ nhiệt tình nở một nụ cười như gió xuân khiến cô nhân viên mặt càng đỏ hơn.
"Kh..không có gì."
Nhận được chỉ dẫn, y nhanh chóng cất bước đi tìm căn phòng đó, kịch vui à, ta đến rồi đây.
Đứng trước cửa, Lạc Thiên Kỳ có thể nghe thấy được âm thanh rên rỉ cùng tiếng thở dốc truyền ra từ bên trong.
Y thử vặn tay nắm cửa, quả nhiên là không khóa.
Lạc Thiên Kỳ không trực tiếp mở cửa xông vào mà chỉ mở he hé, sau đó đưa điện thoại vào, y một tay cầm điện thoại quay phim một tay che mắt tiểu hệ thống bên cạnh.
"Trẻ nhỏ không nên xem."
[........] Nó đã mấy ngàn tuổi rồi đấy.
Cảm thấy đã quay đủ, y đem điện thoại cất vào túi sau đó điều chỉnh lại nét mặt của mình, đôi mắt đang bình thường phút chốc đỏ lên bên trong như có ánh nước, gương mặt hoảng hốt nhìn cánh cửa trước mặt.
1503 âm thầm bật ngón cái cho kí chủ, kí chủ nhà nó không làm diễn viên thật uổng.
"Xem ta diễn đây."
Lạc Thiên Kỳ lẩm bẩm một tiếng rồi đưa chân đạp cửa xông vào.
'Rầm'
"H...hai người...."
Âm thanh mang theo run rẩy, Lạc Thiên Kỳ trợn mắt nhìn hai thân ảnh trần truồng đang quấn lấy nhau trên giường.
Lý Tuấn đang kịch liệt ra vào Bạch Nhạc Vy bị tiếng động lớn làm cho giật mình dừng lại động tác, nhìn ra phía cửa thấy y đang đứng đó mày hắn nhíu chặt lại, sao cậu ta lại ở đây? Mà trông cậu ta có hơi khác thì phải.
Bạch Nhạc Vy thấy cậu đến thì âm thầm nhếch miệng cười, biểu cảm đó thật thú vị nha, ngay lập tức cô ta liền bày ra vẻ mặt sợ hãi mà đưa tay khều nhẹ Lý Tuấn.
"Tuấn...Tuấn...."
Lý Tuấn bây giờ mới nhớ đến hai ngươi đang trần truồng, hắn vội vàng lấy chăn quấn người Nhạc Vy lại ôm cô ta vào lòng sau đó quay qua trừng mắt với y.
"Cút!"
"Hahahahaha"
Lạc Thiên Kỳ cười lớn, y cười nhưng nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Thì ra...thì ra đây là bất ngờ anh dành cho tôi sao...hahaha...được lắm...hức....được lắm Lý Tuấn...kêu tôi đến để xem hai người ân ái....quả thật kinh ngạc haha...."
Y vẫn cười, cười trong nước mắt, cười trong chua xót, đau, đau quá, tại sao lại đau như vậy chứ, nhất là nơi lồng ngực trái, nơi trái tim đang đập liên hồi như muốn vỡ ra thành từng mảnh, không đúng, đây không phải cảm xúc của y, mà là của nguyên chủ, cảm giác đau đớn khi chứng kiến người mình yêu phản bội.
Lạc Thiên Kỳ nắm chặt tay, nguyên chủ, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến hai người nãy phải trả giá.
Lý Tuấn nhíu mày nhìn y, tức giận quát lớn.
"Cậu nháo đủ chưa, còn không mau cút!"
"Được được, tôi cút nhưng mà tôi muốn trả lại anh một thứ."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play