Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chúng Ta Từng Xem Nhau Là Bạn

Chương 1: Hiện tại và quá khứ trước khi gặp cậu

Cô bên ngoài là cô bé dễ thương xinh đẹp hoạt bát, thân thiện mang vẻ tinh nghịch nhưng ít ai biết rằng bên trong cô rất yếu đuối, lúc buồn chẳng thể nói với ai, tự mình gánh lấy những tổn thương sâu sắc.

Sinh ra lớn lên trong gia đình không mấy hoàn hảo tuy bố cô là doanh nhân giàu có, đồ dùng trong nhà luôn trang hoàng nhưng chưa bao giờ cô thấy vui hay hạnh phúc, chưa bao giờ cô cảm nhận được tình thân trong căn nhà, mẹ cô ly hôn với bố khi cô lên mười tuổi, chỉ còn lại mình cô sống với bố, bố cô vẫn một mình nhưng cô biết ở bên ngoài ông hẹn hò với rất nhiều phụ nữ, mẹ cô thì đã lập gia đình riêng với người chồng vô cùng yêu thương chiều chuộng, cô không trách mẹ mình vì cô biết chẳng có ai chung sống nổi với bố mình.Từ nhỏ khi vừa mới hiểu biết chuyện cô luôn thấy những trận đòn roi của bố dành cho mẹ mình, bố đánh vô cớ, khi đó cô cũng chỉ là đứa trẻ 3 - 4 tuổi chỉ muốn đến bên mẹ che chở cho mẹ thế mà bố tát cô thật mạnh, bế cô vứt sang một bên không thương tiếc. Cô ngã chảy máu thì bố mới dừng lại mà đi ra ngoài, vết thương đó đã để lại sẹo ở bên vai cô, cứ mỗi khi nhìn thấy nó cô liền sợ hãi về những hình ảnh đó, mẹ chạy đến ôm cô oà khóc dần dần cô càng lớn lên hiểu chuyện hơn.

Bố cô là một kẻ nát rượu chuyên bạo hành, không khi nào bố nói nhỏ nhẹ, mỗi ngày sau khi bố đi làm về cô đều ngửi thấy mùi nồng nặc xung quanh, lấy lý do cô rất giống mẹ mà đánh đập cô một cách tàn nhẫn, nhiều lần bầm tím khiến cô đau không cách nào ngủ nổi. Có người nói sao cô không đi theo mẹ mình, lúc đó cô chỉ cười nhạt rồi buồn bã quay đầu đi, không phải cô không muốn đi mà là cô rất muốn theo mẹ nhưng nếu như vậy bố cô sẽ không tha cho mẹ con cô được yên, suy nghĩ cho mẹ cô biết mẹ cô cũng có cuộc sống riêng nên cô đã chấp nhận ở lại cùng bố. Những trận đòn roi khiến cô mệt mỏi chỉ muốn rời khỏi thế gian nhưng cô sợ mẹ sẽ đau lòng còn ông bà nội cũng sẽ buồn vì vậy cô đã sống, đã cố gắng chịu đựng. Đến năm cô 17 tuổi, ông bà nội sau khi biết tin cô bị bệnh nặng liền lên thăm bố con cô, ông bà tuy tuổi đã già nhưng lúc nào cũng yêu thương cô, gửi quà vào mỗi dịp lễ tết, mỗi lần cô về quê thăm ông bà đều mong cô ở lại thêm vài ngày nhưng bố cô lại viện lý do cô còn phải đi học không thể ở lâu hay thường xuyên về thăm được. Ông chỉ là giả vờ lấy lý do để bắt cô lên cùng mình mà thôi, lúc nghỉ lễ bố cũng không hề cho cô về quê, bố sợ cô kể mọi chuyện cho ông bà.

Khi đến nơi thăm cô, cảnh tượng trước mặt khiến ông bà sững lại làm rơi đồ trên tay, họ không thể ngờ rằng cháu gái mình lại bị hành hạ dã man đến vậy, họ thấy bố cô đang không ngừng đánh cô, miệng cô chảy máu, da dẻ trắng hồng đã bị hằn lên những dấu tím tái của cây roi mà bố cô cầm trên tay. Ông nội lao đến tát bố cô:

- Mày là thằng khốn nạn, sao mày có thể đối xử với con bé như vậy, nó là con mày đó.. mày.. mày là thằng cha tồi.. mày không phải con người..

Bà nội chạy lại đỡ cô ôm chặt cô, thân thể yếu đuối của cô nằm gọn trong lòng bà, người cô rất nóng cô đang sốt cao.

- Tiểu Ân, Tiểu Ân... con à.. mau tỉnh lại..

Cô cảm nhận được giọt nước mắt của bà rơi vào má mình, nó cứ chảy cứ chảy hoài.. nhưng cô không nghe được tiếng bà gọi nữa.. cố lắng nghe nhưng vẫn không thể nghe thấy.....cô nở nụ cười nhẹ nhìn bà rồi hình bóng đó mờ dần mờ dần sau đó cô ngất đi trong lòng bà. Bà hốt hoảng gọi cô.

- Tiểu Ân, Tiểu Ân của bà..

Thấy thế ông nội cũng cúi xuống nhìn hoảng hốt:

- Mau .. mau.. nhanh gọi taxi đưa cháu nó vào bệnh viện.

Ông gấp rút run rẩy đưa tay vào túi lấy điện thoại nhỏ ra gấp rút bấm số gọi taxi. Trong cơn say lã chả bố cô dần ý thức được mình đã sai, sai hoàn toàn, hối hận sợ hãi chạy bên cô, bà thấy vậy liền đẩy cánh tay chuẩn bị chạm vào con gái của bố cô ra, quát

- Mày không phải con người, sao tao có thể sinh ra cái đứa khốn nạn như mày được, cháu tao mà có mệnh hệ gì mày không yên với tao đâu.

- Mẹ, con..

Ông thấy vậy liền đá vào vai bố cô một cái khiến bố cô ngã lăn sang một bên.

- Mày cút đi.

Đúng lúc tài xế taxi vừa đến, ông liền nhờ tài xế bế cháu mình xuống lầu, hai ông bà cũng nhanh chân chạy theo sau, bố cô cũng vậy vẫn đi sau họ, cô được bế ra taxi ông bà liền ngồi vào đỡ cô không quên đóng cửa xe lại để mặc bố cô đứng đó nhìn theo. Taxi lăn bánh, bố cô vì vậy mà lấy ôtô của mình cũng chạy theo, trên đường hình ảnh cô con gái nhỏ của mình đã bị mình hành hạ như thế nào cứ hiện lên, suốt mấy năm nay con gái ông đã đau biết nhường nào, chỉ vì lòng ích kỷ của ông mà khiến con gái ông đau khổ, ông chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của con gái mình..

Đến bệnh viện, cô được y bác sỹ đưa vào phòng khám gấp rút, ai nấy đều bàng hoàng với những vết bầm tím trên người cô, họ lo lắng kiểm tra sức khỏe cô sốt cao do bị vật nhỏ trong lá phổi chèn ép cần phải phẫu thuật gấp. Ở ngoài hành lang ông bà đang sốt ruột lo lắng về tình trạng của cô thì một bác sĩ nữ trong phòng khám chạy ra thông báo

- Ai là người nhà bệnh nhân cô bé

Ông bà liền chạy tới

- Là chúng tôi

- Dạ hiện tình hình bệnh nhân đang nguy kịch cháu bé cần phải phẫu thuật gấp, bên trong phổi bệnh nhân có dị vật nhỏ cần phải tiến hành gỡ bỏ nó ra nhanh chóng nếu không phẫu thuật kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng vì vậy người nhà cần xác nhận đến làm thủ tục cho bệnh nhân gấp.

Ông bà không còn đứng vững ôm chầm, đỡ lấy nhau.

- Người nhà bệnh nhân sao lại để cháu bé thế này vì bị thương tổn bên ngoài lâu ngày, dẫn đến hình thành dị vật trong phổi cháu bé chúng tôi còn phát hiện được cháu bé bị suy tim giai đoạn 1 vì vậy từ giờ mong người nhà hãy chú ý đến bệnh nhân.

Bố cô đứng một bên góc nghe thấy hết cuộc trò chuyện ông như đứng không vững nữa khụy gối xuống, là lỗi do ông, là lỗi do ông mới khiến con gái bị như vậy

Y tá bắt đầu nói thêm:

- Vì dị vật này nằm rất sâu khó có thể lấy ra nên mong gia đình hãy chuẩn bị trước tinh thần cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.

Ông bà bủn rủn van cầu cô cứu cháu mình

- Xin bác sĩ hãy cứu lấy cháu tôi

- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Bây giờ ông bà hãy đến phòng thu giấy tờ để làm thủ tục đi ạ.

- Vâng.

Bác sĩ rời đi bà liền đi làm thủ tục để ông ngồi đó chờ cháu gái. Đang định ngồi xuống thì ông thấy bố cô quỳ bên gốc tường khóc lóc, ông liền tiến lại gần nắm lấy cổ áo bố cô:

- Vì mày mà cháu tao ra nông nỗi này, mày không xứng đáng làm cha nó.

- Cha con sai rồi, con sai rồi.. con xin lỗi..

Vừa nói bố cô vừa tự vả mặt mình.

- Mày đi mà xin lỗi con gái mày nó sẽ không bao giờ tha thứ cho mày, mày còn mặt mũi để đứng đây sao, cút đi.

Khe cửa phòng khám mở ra nhân viên y tá liền đưa giấy xác nhận phẫu thuật của trưởng khoa đến cho bác sĩ, bên trong các nhân viên y tá cùng bác sĩ đẩy giường bệnh đi ra. Ở trên giường là cô gái nhỏ đang liều mình thở oxi, ông nội thấy cô liền chạy tới đi theo cùng bác sĩ đến phòng mổ, bố cô lo lắng chạy theo sau.

Sau hơn 3 tiếng đồng hồ chờ đợi, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, ông bà liền chạy tới, bác sĩ thông báo:

- May mắn bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, chúc mừng người nhà ca phẫu thuật rất thành công, hiện tại bệnh nhân còn rất yếu nên sẽ chuyển về phòng hồi sức.

Ông bà nghe tin thì vui mừng, bố cô cũng mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm.

- Người nhà bệnh nhân cần lưu ý không để cháu bé bị thương nữa, không để cháu bé hốt hoảng sợ hãi vì cháu bé đang có triệu chứng suy tim, mong mọi người hãy chăm sóc cháu bé thật tốt.

- Dạ, dạ, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn mọi người nhiều.

- Khi cô bé tỉnh lại chúng tôi có hỏi vết thương trên người cháu để xác nhận là cháu bé có phải bị hành hung hay bị ngược đãi hay không, cháu bé trả lời là không mà do cháu té ngã. Vì vậy chúng tôi không cần biết mọi lý do nhưng tôi mong gia đình gia đình phải yêu thương cháu, tránh khiến cháu bị tổn hại khiến xảy ra tình trạng xấu như lúc nãy.

- Dạ, cảm ơn bác sĩ ông bà già này nhất định sẽ bảo vệ , chăm sóc cháu tốt.

Bác sĩ cúi đầu chào rồi rời đi, ông bà thì đi theo các nhân viên y tá đẩy giường cháu gái mình về phòng hồi sức.

Sau vài giờ cuối cùng cô cũng tỉnh dậy nhìn thấy ông bà rất vui mừng gọi nhỏ:

- Ông nội, bà nội..

Bố cô đứng sau cánh cửa thấy cô yếu ớt tỉnh dậy rồi yên tâm rời đi để ông bà ở lại chăm sóc con gái. Trước khi đi ông đến quầy thu ngân làm giấy thanh toán mọi chi phí đều để ông thanh toán hết

Sau khi quay về nhà, ông mệt mỏi nhìn ngắm xung quanh phòng mình, ông dọn dẹp lại phòng vứt hết toàn bộ rượu thay đổi bản thân để bù đắp lại cho con gái. Ông vào phòng con gái ngồi xuống cạnh bàn học nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng này thật trống trải đơn giản, ông chợt nhận ra thì ra bao lâu nay cô sống rất khổ cực. Đến cả căn phòng cũng không được trang trí đẹp cho cô, nó rất đơn sơ, ông có tiền nhưng chẳng mua gì cho con gái, đến ngay cả sở thích ông cũng chẳng biết, nhìn đến tấm ga giường cũ kỹ của con gái ông chợt chua xót, không lẽ ông lại vô tâm vậy sao đến ngay cả giường ngủ của con mình mà cũng không thể thay cho cô tử tế mà ông lại dùng tiền để nuôi phụ nữ bên ngoài còn con gái ruột thịt thì ông vứt bỏ đánh đập nó. Ông khóc nhiều, chua xót cay đắng, nhìn bên cạnh bàn con gái thấy tấm ảnh gia đình cũ chụp khi cô được 2 tuổi nhìn họ rất hạnh phúc, ông nhớ lúc đó mình rất yêu thương vợ con nhưng từ khi thành đạt ông ruồng ghét vợ mình, mỗi lần về nhà ông luôn trong tình trạng nhậu nhẹt say sỉn cùng đồng nghiệp mới chịu gặp vợ, ông đánh vợ mình dã man. Có lẽ từ đó khiến ông sa lỡ dần về rượu, ông khiến người phụ nữ ông yêu rời bỏ mình. Và giờ nhìn lại bản thân chỉ còn cô con gái bé bỏng cũng sắp vì con người ông mà xa cách, ông muốn thay đổi để bù đắp lại những đau khổ mà mình đã mang lại cho con gái.

Sau 1 tháng được ông bà chăm sóc cuối cùng thì cô cùng đã được xuất viện, từ khi bị bệnh cô không còn thấy bố đến thăm nữa vì vậy cuộc sống của cô trở nên vui tươi hẳn. Nhưng hôm nay ra khỏi bệnh viện, cô thấy bố cô đang chờ ở đó để đón cô bất giác cô lùi lại ở phía sau lưng ông bà:

- Con ngoan, con yên tâm về với ông bà, ông bà nuôi con, ông bà sẽ không đưa con vào địa ngục đó nữa.

Bà vừa nói vừa vuốt đầu cô, giọng đầy phảng phất giận dữ khi thấy bố cô.

Nhìn thấy con gái xuất viện bố cô vui mừng chạy tới:

- Con gái, là bố đây, bố chở mọi người về...

Cô cúi đầu xuống sợ hãi rúc sau lưng ông bà mà run rẩy. Bố cô không ngờ con gái lại sợ mình đến vậy, ông rất hối hận muốn bù đắp cho cô nhưng mà thấy cô sợ hãi ông chợt khựng người lại đứng bất động.

Ông thấy bố cô liền giận dữ quát:

- Bây giờ tao dắt cháu tao về quê, chúng tao nuôi nó mày đừng có mơ mà dắt nó về để mà hành hạ.

Nói xong ông bà dắt cô lên taxi để ra sân bay về quê, bố cô chỉ biết đứng nhìn bóng dáng họ đi dần, bóng dáng cô con gái nhỏ run rẩy sợ mình đi theo ông bà cứ thế mà xa dần.

Có lẽ bây giờ đó là cách tốt nhất để an ủi cô, sau này nhất ông sẽ bù đắp thật tốt cho cô.

Sau hơn nhiều tiếng đồng hồ cuối cùng ba người họ đã sắp về đến căn nhà thân thương. Giữa đường bị trục trặc nhỏ nên tài xế đành phải nhảy xuống để xem xét tình hình, vì chờ quá lâu ông bà liền gọi cô xuống xe cùng ngắm cảnh quê bình dị

Đã lâu lắm rồi cô chưa bao giờ cảm thấy bình yên đến vậy, tóc cô buông xoã theo gió, làn da trắng tuyết mang chút vẻ nhợt nhạt từ từ cảm nhận hơi thở của vị quê, khuôn mặt bầu bĩnh nở nụ cười nhẹ, nơi này sẽ mở ra một chương mới đối với cô. Đôi môi cô nhạt nhoà cười nhẹ tuy đây không giống thành phố, không sa hoa tráng lệ, nhưng cô yêu nơi này vì ở đây cô cảm giác bình yên nhất. Ông bà thấy cô dần dần hồi phục, nhìn nhau cười, họ sẽ cùng nhau chăm sóc đứa cháu gái bé nhỏ này, tuy họ không có quá nhiều tiền như khi cô ở cùng bố nhưng họ biết rằng để nuôi cô ăn học đường hoàng thì không quá khó với họ. Ông bà cô tuy tuổi không còn trẻ nhưng với số tiền lương hưu của mình cũng được coi như dư giả đối với vùng quê này, ông bà là giáo viên nay đã về hưu nhưng ở đây ai cũng yêu quý ông bà bởi cách sống đối nhân xử thế, họ còn được các học sinh yêu quý vì vậy ở đây cô sẽ luôn được vui vẻ với lối sống giản dị này.

Đang suy nghĩ bâng khuâng thì đột nhiên có tiếng xe moto phóng nhanh vụt lao tới thì bị ngã, mọi người hốt hoảng đỡ người trên xe dậy. Ông bà nhận ra đây là học sinh cũ của bà liền hơi mang vẻ giận dữ xen lẫn thương yêu nói:

- Nè con, con có sao không, đi đứng sao không cẩn thận vậy

Nhận ra cô mình hồi nhỏ cậu liền hoảng hốt

- Ơ cô, con ..con

Bà nhìn thấy vậy liền nói

- Chưa đủ tuổi mà dám lái xe moto, đứa trẻ này ta sẽ nói lại với mẹ con mới được

- Đừng mà, đừng mà cô, đừng nói với mẹ con con biết sai rồi, không dám nữa

- Được rồi coi như ta tha cho con lần này mau đứng dậy ta xem có sao không.

- Dạ không sao, chỉ là vết trầy xước bên ngoài da thôi ạ

Vừa nói cậu vừa đứng dậy phủi bụi bẩn trên áo, lướt mắt nhìn qua một lượt đột nhiên cậu thấy một cô bé nhỏ nhắn khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu làn da trắng sáng mang chút nhợt nhạt đang nhìn mình, đôi mắt to tròn hồn nhiên của cô khiến cậu sững lại, rất đẹp.

Chàng trai trước mặt đang nhìn mình khiến cô bất giác ngờ vực rồi cất tiếng.

- Cậu có sao không

- Tớ không sao, sao tớ chưa hề nhìn thấy cậu vậy

Ông bà liền cười nói

- Đây là cháu ta, con bé từ nhỏ ở trên thành phố nên ít về quê lắm con không thấy nó là đúng rồi

- À thì ra là vậy

- Từ nay con bé sẽ chuyển về đây sống chung với chúng ta, nó cũng chưa có bạn bè ở dưới này nên con có thể làm bạn với nó được không.

- Dạ được chứ ạ.

- Vậy thì tốt quá.

Ông bà tươi cười mừng rỡ rồi quay qua giới thiệu

- Đây là Triệu Minh Vỹ , còn đây là Trương Tiểu Ân hai con từ nay sẽ là bạn bè.

Ông bà tươi cười giới thiệu

- Mong con sau này hãy bảo vệ con bé, cháu ta rất yếu đuối vì vậy sẽ cần con giúp nó vượt qua.

- Vâng ạ, hai người yên tâm chúng con sẽ làm bạn của của nhau, con sẽ luôn bảo vệ cậu ấy. Chào cậu mình là Triệu Minh Vỹ cậu cứ gọi mình là Minh Vỹ.

Vừa nói cậu vừa đưa tay ra, cô hơi bất ngờ nhìn chàng trai thân hình cao lớn, khuôn mặt, ngũ quan hài hoà tuấn tú trước mắt có chút xa lạ này liền đưa tay nhỏ nhắn của mình bắt lấy bàn tay to lớn của cậu nhỏ nhẹ nói:

- Chào cậu mình là Trương Tiểu Ân.

- Vậy từ nay mình sẽ gọi cậu là Tiểu Ân, rất vui được gặp cậu.

Cô chỉ cười nhẹ rồi buông tay cậu ra. Đến lúc này tài xế chạy đến nói xe đã được sửa xong, ông bà vui mừng:

- Được rồi chúng ta về thôi, còn con mau dắt xe đứng lên xem có sao không.

Lúc này cậu mới nhớ ra con xe moto của mình đang nằm dưới đất liền tới đỡ dậy, may mắn xe cậu chỉ bị trầy xước không quá lo ngại. Cậu chào tạm biệt rồi lái xe đi dần... họ cũng bước lên xe tiếp tục lăn bánh về nhà.

Chương 2: Bắt đầu cuộc sống mới

Sau khi về nhà ông bà liền dẫn Tiểu Ân vào bàn để cô ngồi xuống ở ghế bên cạnh, rồi bà chạy nhanh lên lầu dọn dẹp trước khi đi bà không quên dặn Tiểu Ân và ông nội.

- Con ngồi đây để bà vào dọn lại phòng cho con. Còn ông ngồi đây với cháu nó, hay ông vào trong tủ lạnh xem xem có bánh gì ngon không mang ra cho cháu nó ăn.

- Được rồi, tôi biết rồi bà nhanh lên chuẩn bị phòng đi.

- Dạ hay để con lên đó dọn dẹp cũng được mà bà.

- Thôi để bà làm cho, con ngồi xuống nghỉ ngơi đi sức khoẻ con còn yếu lắm việc này cứ để bà... Hay con nghĩ bà già rồi hả?

Bà vừa nói vừa cố ý đùa cô

- Không, con đâu có ý đó đâu bà, bà vẫn là người trẻ nhất mà bà.

Thấy cô cháu gái nói vậy ông ở một bên cũng không can tâm chịu thua:

- Tiểu Ân nói vậy là con cho rằng ông đã già rồi phải không ?

Vừa đùa Tiểu Ân ông lại mang vẻ chút hờn dỗi với cô cháu gái nhỏ bé này. Cô liền chạy tới nói nhỏ bên tai ông

- Ông là người đẹp trai nhất, ông cũng rất hiền nè luôn bị bà ăn hiếp thôi nhưng mà ông còn trẻ lắm ông trẻ hơn bà nữa đó ông. Cháu phải nói nhỏ thôi chứ để bà mà nghe thấy bà ghen tỵ giết hai ông cháu mình giờ ông nhỉ.

Nghe Tiểu Ân nói vậy ông liền vui mừng hãnh diện mà cười lớn nhìn bà. Bà ở trên thấy hai ông cháu ở dưới thì thầm to nhỏ :

- Được lắm, hai ông cháu bữa nay dám to nhỏ không cho bà biết phải không

- Đâu có bà ơi, con nói bà rất xinh đẹp vì vậy nên ông rất may mắn mà cưới được bà thôi ạ, phải không ông.

- Đúng vậy, đúng vậy.

- Đứa nhỏ này, miệng ngọt quá cơ.

Bà vừa nói vừa cười vì vui mừng. Ông thấy vậy thì cười cười cùng bà

- Thôi con cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi ta sẽ vậy bếp lấy bánh cho con.

- Dạ.

- Thôi bà cũng lên dọn đồ đây.

Hai người đi Tiểu Ân liền ngồi xuống ghế suy nghĩ về những chuyện buồn lúc trước, còn ông bà cũng mỗi người mang một suy nghĩ nhưng thấy cô có thể vui vẻ như vậy ông bà cũng đã vui rồi. Ở đây ông bà chỉ có một người con là bố cô, do tính chất công việc nên bố cô chuyển ra ở riêng để lại hai người sống cùng nhau.

- Nè con ăn đi

Ông đem đến một dĩa bánh ngọt để trên bàn cho cô rồi ngồi xuống cạnh ghế hỏi thăm cô

- Dạ.

- Bữa nay chuyện học của con sao rồi, vẫn ổn chứ

- Dạ vẫn ổn ạ, nhưng mà ông ơi con sẽ sống ở đây với ông bà thật sao ?

- Đúng vậy, con cứ yên tâm ở đây chuyên tâm học, ông bà sẽ nuôi con không để con chịu thiệt thòi như hồi trước nữa.

Tiểu Ân không trả lời khoé mắt đỏ hoe nhìn ông, ông liền đứng dậy đi đến bên Tiểu Ân ôm cô vào lòng rồi từ từ vuốt tóc cô

- Ở đây con cứ yên tâm ông sẽ không cho bố con đến quấy rầy con nữa, nếu con buồn thì cứ khóc thật lớn đi

Cô liền vòng tay ôm chặt lấy bụng của ông khóc nức nở, chỉ có ông mới hiểu cô nhất, ông bà là người yêu thương cô nhất. Bà ở phía trên đi ra thấy Tiểu Ân khóc mà ôm lấy ông, lòng bà liền đau thắt lại, tự trách là do bọn họ chưa quan tâm đến cháu mình nhiều hơn, họ không biết được bao lâu nay Tiểu Ân đã trải qua những gì, nghĩ lại bà càng thấy tức giận bố cô. Bà cả giận chính bản thân mình tại sao lại sinh ra một đứa vô lương tâm như vậy, đến cả con gái đang thiếu thốn tình cảm của một người mẹ mà cũng không thương tiếc lại có thể ra tay đánh cháu bà, hành hạ cháu bà suốt bao lâu nay. Nhưng từ giờ bà sẽ không để cháu bà phải sợ hãi như vậy nữa, căn nhà này bây giờ sẽ chào đón Tiểu Ân, sẽ cho cháu Bà một mái ấm đúng nghĩa gia đình. Cũng đã lâu rồi hai người cũng không được vui vẻ như vậy, lúc trước họ chỉ mong muốn có một cô con gái ngoan hiền nhưng từ sau khi bà sinh bố cô ra thì bà không còn thể sinh thêm được nữa do bác sĩ bảo với với chồng hai người bà bị ung thư buồng trứng nên không thể có con được vậy nên từ nhỏ bố cô luôn được hai người nuông chiều nên càng lớn bố cô cũng chả cần suy nghĩ gì chỉ cúi đầu vào học mà thôi. Có lẽ do sự nuông chiều của hai người khiến bố cô mới ra đến nông nỗi này, cứ nghĩ đến đây thôi bà liền tự trách mình không thôi.

Bỏ qua những suy nghĩ bà liền lau khô nước mắt trên mặt, cố gắng ra vẻ tươi cười để gọi Tiểu Ân

- Tiểu Ân, Tiểu Ân phòng con đã sạch sẽ rồi con lên xem qua đi.

Tiểu Ân ngước lên lau hết nước mắt trả lời bà:

- Dạ con lên liền.

Cô buông ông mình ra hớn hở chạy lên lầu xem thử, nhìn thấy bóng lưng nhỏ của Tiểu Ân ông buồn miên man nhìn theo, khi cô đã vào phong hai ông bà nhìn nhau bất giác mà họ hiểu nỗi buồn khó nói của nhau, họ nhìn nhau ngầm hiểu rằng bất cứ mọi giá nào họ cũng nuôi dạy cháu mình thật tốt không để con bé buồn thêm nữa.

Bà quay sang đi tới trước cửa phòng cô nói:

- Ngày mai đi siêu thị cùng bà, bà dẫn con đi mua một chút đồ bây giờ con cứ ở tạm như vậy mai hai bà cháu mình đi mua nệm mới với một số đồ dùng cá nhân cho cháu nữa

- Dạ con thấy cái nệm này cũng mới cũng tốt lắm mà bà, không cần mua thêm đâu ạ.

- Sao có thể dùng cái đó được, cái đó bà giữ cũng hơn hai năm rồi dù có mới thì cũng không còn êm nữa, cháu lại là con gái nên ngủ trên giường ấm áp chứ sao dùng mãi đồ cũ được.

Ông cũng lên xem phòng cô, nghe cô nói vậy liền nói thêm

- Bà nói đúng đó Tiểu Ân, dù sao đây cũng là phòng mới của con thì phải mua đầy đủ tiện nghi cho con chứ sao lại dùng đồ cũ được. Con đừng lo tiền ông bà tích góp bấy lâu nay cũng nhiều, để nuôi con thì ông bà vẫn dư sức nuôi nổi con mà, với cả chúng ta tháng nào cũng có đều có phụ cấp bảo hiểm nghỉ dưỡng giáo viên nên con cứ yên tâm, chúng ta mua được gì thì sẽ mua cho con.

- Nhưng mà..

- Không nhưng nhị gì hết, hay con muốn ông bà buồn

- Dạ, không phải vậy , con..

- Thôi được rồi mai hai bà cháu ta đi mua, còn ông con sẽ lên trên bố con một chuyến để làm hồ sơ chuyển trường cho con.

- Dạ, con sẽ học ở đây thật hả bà

- Phải, yên tâm ở đây với ông bà.

Mặt Tiểu Ân mừng rỡ vui vẻ hẳn ra trả lời

- Dạ, mà bà ơi ơi siêu thị có gần đây không vậy bà

- Có chứ, chúng ta chỉ cần đi bộ năm phút là tới nơi rồi, thôi con đóng cửa lại nghỉ ngơi đi, tối đến bữa ăn bà sẽ gọi con xuống.

Tiểu Ân tươi cười

- Dạ nô tỳ xin tuân lệnh nữ vương

- Con bé này,..

Hai người vui vẻ tươi cười bà nhanh tiện lấy tay đóng cánh cửa phòng giúp cô sau đó họ chậm rãi bước xuống lầu.

Tiểu Ân ngồi trong phòng ngước lên nhìn trên trần nhà suy nghĩ vu vơ, xung quanh căn phòng cũng rất ít đồ chỉ có một cái bàn học bên cạnh góc tường. Ở phòng này cũng không phải phòng rộng lớn gì nhưng nếu nhưở một người thì nó lại rất rộng rãi, đây cũng được coi là phòng ông bà yêu thích nhất do căn phòng này trước khi nó được xây dựng thì ông bà đã tự mình vẽ phác thảo căn phòng nhỏ để con gái sau này của họ ở nhưng tiếc là việc đó không thể xảy ra nên căn phòng này ông bà chỉ để làm căn nhà kho.

Bước chân khắp xung quanh để hiểu kỹ căn phòng, không phải vì cô chưa bao giờ vào đây mà là vì do mỗi lần khi về quê Tiểu Ân cũng chỉ nghĩ đây là nhà kho nên cũng ít khi chú ý, vừa đi đến một đoạn sẽ có cánh cửa nhỏ cô liền mở ra, bên trong là phòng tắm ở giữa tường là bồn rửa mặt và một cái gương nhỏ phía trên nó bên cạnh còn có một vòi sen, phía trong cũng còn có cánh cửa kính chắn lại nhằm phân cách bồn vệ sinh với phòng tắm. Dù tấm kính là màu trắng nhưng nếu như muốn thì có thể kéo màn tím phía trong cửa kính thì sẽ không còn thấy chỗ vệ sinh nữa. Ở đây nhìn đi nhìn lại cũng rất đẹp, tuy có hơi bụi một tí nhưng lại rất đủ tiện nghi sinh hoạt đến cả phong tắm cũng có thể gần phòng ngủ khiến Tiểu Ân cảm thây rất tốt.

Tiểu Ân bắt đầu lấy khăn ở phía bên cạnh lau tất cả bụi bên trong căn phòng tắm này nhưng tới lúc mở vòi nước để rửa trôi lại một lần thì vòi nước không chảy được. Tiểu Ân liền buồn bã quay ra ngoài phòng rồi thả người tự do xuống giường, hôm nay mọi người cũng đã mệt rồi vì vậy thôi thì để ngày mai rồi nói chuyện này với ông bà, hôm nay ông bà chắc cũng có lẽ đã vất vả nhiều rồi, một lúc sau Tiểu Ân liền chìm vào giấc ngủ.

Đến khi bà gọi cô cô liền tỉnh dậy

- Tiểu Ân xuống ăn cơm thôi con, muộn rồi.

- Dạ con xuống liền

Tiểu Ân liền bước xuống giường mở cửa ra ngoài, ngoài hành lang có lối đi nhỏ nếu như từ phòng Tiểu Ân đi ra tiếp thù sẽ có cánh cửa mở ra ban công nhỏ với chiếc xích đu và nhiều hoa lan ông nội trồng, ở ngoài ban công cũng rất yên tĩnh không sợ ai quấy rầy vì ở hai bên đối cạnh hai nhà hàng xóm đều có khu tường nhỏ ngăn cách nên khi hàng xóm có lên ban công nhìn qua thì cũng chẳng nhìn thấy được gì. Tiểu Ân nhìn về phía ban công một lát rồi cũng quay đầu nhanh chân chạy về phía cầu thang để về ăn tối cùng ông bà. Thấy mùi hương lan toả Tiểu Ân liền hỏi:

- Hôm nay chúng ta ăn gì vậy bà sao thơm vậy

Nhìn các dĩa thức ăn trên bàn cô không khỏi kinh ngạc, có lẽ lâu rồi cô cũng chưa thấy nhiều món ăn như thế, khi ở với bố bố cô thường ăn ở ngoài để mình cô tự ăn một mình vì vậy cô chỉ thường ăn mỳ với trứng hoặc là lúc rảnh thì nấu ít cơm rồi xào lại đồ ăn còn thừa trong tủ lạnh mà ăn. Vì bố cô rất ít khi cho cô tiền cô cũng chẳng hề xin bố chỉ trừ khi ở trên lớp phải nộp tiền hoặc lớp tổ chức liên hoan cô mới mở miệng xin bố. Nên những đồ ăn trên bàn đối với cô quá xa xỉ.

- Con về rồi sao, ta nấu mấy món này bồi bổ cho con đó, mau đi rửa tay rồi vào ăn.

- Dạ xin nghe theo nữ vương

Cô nhanh chân chạy lại phòng vệ sinh rửa tay, xong xuôi Tiểu Ân ra quay lại ngồi vào bàn, thấy ông không có ở đây cô liền hỏi:

- Ông đâu rồi hả bà

- Ông con đi đặt lại vé máy bay để lên chuẩn bị thủ tục cho con xuống đây nhập học, ông cũng sắp về tới nơi rồi.

- Ai vừa nhắc đến tôi đó

Hai người nhìn ra ngoài cửa

- A, ông đã về.

Bà thấy ông liền hỏi

- Sao rồi ông có mua được vé chưa

- Tôi mua được rồi nhưng mai 4h sáng phải đến sân bay rồi.

- Thôi thì vậy cũng được, ông mau cất đồ lại rửa tay rồi tới ăn cùng bà cháu tôi.

Bà từ bếp đi ra trên tay bưng bát canh để xuống bàn sau đó từ từ ngồi xuống đối diện Tiểu Ân. Rửa tay xong ông đi ra bàn ăn bắt đầu ngồi xuống cùng bà.

Nhìn một nhà ba người Tiểu Ân bất giác rơi nước mắt, không biết từ bao giờ nước mắt cứ chảy mặc dù cô cũng đã cố kiềm nén. Hai người nhìn thấy Tiểu Ân khóc liền hốt hoảng:

- Sao vậy con con đau chỗ nào sao, mau đưa bà coi

- Đúng đó con mau nói chúng ta biết con đau ở đâu

Sợ hai người lo lắng Tiểu Ân liền trả lời

- Con không sao ông bà đừng lo chỉ là...

- Chỉ là gì con cứ nói đi

- Chỉ là lâu lắm rồi con mới được ăn chung với nhiều người như này, với lại nhiều đồ ăn như vậy.

- Sao vậy không lẽ ở trên đó con luôn ăn một mình sao

Tiểu Ân chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống, nước mắt cứ thế mà rơi xuống bàn, tay cô vẫn đang cầm đũa đưa qua đưa lại trên miệng bát.

Hai người nhìn nhau mà đau lòng, họ không ngờ rằng đứa cháu nhỏ bé của họ lại khổ như vậy, nhiều vết đau như vậy. Bà chạy lại ôm cô vào lòng

- Đừng khóc bây giờ đã có ông bà đây, ông bà mỗi ngày sẽ cùng ăn với con, sẽ chơi đùa cùng con vì vậy con không được buồn, không được khóc nữa.

Bà vừa nói vừa lau nước mắt cho Tiểu Ân, từ khi dẫn cô về nhà Tiểu Ân đã khóc rất nhiều khiến ông bà nhìn thấy mà vô cùng đau lòng. Ông bên cạnh thấy vậy liền muốn cho Tiểu Ân quên chuyện xưa liền chuyển chủ đề

- Hai bà cháu không định ăn sao, tôi đói lắm rồi.

Bà nghe vậy liền cũng chuyển chủ đề theo ông

- Đúng rồi chúng ta cũng mau ăn thôi, mai ông còn phải dậy sớm nữa

Vữa nói bà vừa lấy tay mình vỗ nhẹ vào tay Tiểu Ân như muốn an ủi động viên cô đừng buồn thấy vậy Tiểu Ân liền tươi cười nói

- Con cũng đói lắm rồi ông bà chúng ta mau ăn thôi.

Bà nghe vậy liền ngồi xuống bên Tiểu Ân cùng ăn với cháu gái bé nhỏ của bà. Bà và ông lần lượt gắp đồ ăn qua cho Tiểu Ân khiến đồ ăn trên bát như muốn rơi ra .

- Đủ rồi đừng gắp cho con nữa ông bà cũng ăn đi

Tiểu Ân cũng từ từ gắp đồ ăn qua cho hai người

- Được được, con mau ăn đi

Ba người vừa ăn vừa kể chuyện cũ thời xa xưa gặp nhau của ông và bà khiến nhiều lúc Tiểu Ân phải bật cười vì sự ngây ngô của ông qua lời bà kể. Một bữa ăn ấm cúng vì thế mà đã kết thúc trong sự tươi cười của cô và cách bà kể chuyện cùng với đó là sự ngây ngô thời trẻ của ông sau khi mà gặp bà.

Ăn xong Tiểu Ân liền dành rửa bát nhưng ông bà không chịu bảo cô cứ lên phòng nghỉ ngơi vì do vết thương phẫu thuật chỉ mới lành bệnh tình của cô cũng chưa được ổn định nên rất cần nghỉ ngơi

- Để ông rửa cùng bà , con cứ lên phòng đi, ông cũng muốn tiện thể ôn lại kỷ niệm với bà

- Cái ông này..

Bà đánh yêu bên tay ông một cái, Tiểu Ân thấy vậy liền tủm tỉm cười

- Vậy không quấy rầy hai người nữa con lên phòng trước đây

Bà nội thấy vậy liền nhắc cô

- Sữa bà đã pha để ở lò vi sóng con nhớ lấy lên phòng lát uống nha

- Dạ, con biết rồi

Thấy Tiểu Ân đã lên phòng ông bà liền nói chuyện

- Con bé cũng tội nghiệp thật kể ra có cha cũng như không có bà nhỉ, cái thằng khốn nạn đó ..

Định nói nhưng ông dừng lại dù sao đó cũng là con ông nó có sai thì cũng lỗi tại ông quá nuông chiều không dạy dỗ tốt nên mới ra cơ sự như vậy

- Chắc con bé cũng bị đánh nhiều lắm, tội nghiệp nó quá ông à

- Thì bà cũng thấy đó, con bé phải phẫu thuật rồi còn bị suy tim đều tại do bị hành hạ từ nhỏ đến lớn mà ra

- Giờ chúng ta đã nhìn thấy được con bé phải khổ sở như thế nào vì vậy chúng ta cần bù đắp cho nó nhiều hơn

- Đúng vậy, chúng ta phải chăm sóc nó thật tốt bà ạ

- Muộn rồi ông cũng vào ngủ sớm đi mai còn dậy sớm, tôi cũng sắp xong rồi tôi sẽ vào liền.

- Vậy được tôi ra khoá cửa rồi vào ngủ trước đây.

- Ừ, tôi làm xong tôi sẽ vào sau

Sau khi ông rời đi một lát sau bà cũng rửa xong tắt đèn rồi vào phòng đi ngủ.

Phía trên lầu Tiểu Ân chưa dám ngủ vì sợ đây là giấc mơ, sợ rằng ngày mai bố cô lại xuống đưa cô lên, suy nghĩ khiến Tiểu Ân càng khó ngủ nhìn bên cạnh bàn có ly sữa liền ngồi dậy xuống giường đến uống hết ly sữa.

Lại tiếp tục nằm xuống, một lát sau Tiểu Ân cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Chương 3: Mua đồ gặp lại bạn cũ

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy trời đã sáng, Tiểu Ân liền mở mắt ngồi dậy xuống giường chạy về cầu thang thấy bà đang dọn bữa ăn cô liền vui mừng chạy tới bà ôm sau lưng bà

- Con dậy rồi sao ?

- Ông đi lên máy bay rồi hả bà.

- ừ, ông đi từ lúc sáng

- Dạ

Tiểu Ân nhìn bàn đồ ăn trên bàn rồi nói:

- Thật là thích, ước gì mỗi ngày cứ mãi thế này bà nhỉ

- Sau này sẽ mãi thế này con yên tâm, mau, mau vào rửa mặt để ra ăn với bà.

Bà vuốt tóc Tiểu Ân rồi để cô buông ra chạy vào rửa mặt.

Ngồi xuống bàn ăn Tiểu Ân thấy rất nhiều món ngon mà vui thích gắp cho bà sau đó tự mình ăn nhanh, cứ gắp rồi ăn.

- Ngon quá bà ơi, món này, món này đều ngon cả, món ăn của bà là tuyệt nhất.

- Chỉ cần thích bữa sau mỗi ngày bà đều nấu món ngon cho con

- Dạ, con thích lắm đó bà, bà là tuyệt vời nhất.

- Đúng rồi lát nữa ăn xong hai bà cháu ta đi mua đồ

- Đi bộ hả bà

- Ừ, đúng vậy mà để khi nào bà nhắc ông, ba người chúng ta cùng đi mua xe mới cho con chứ trường học cách đây cũng hơi xa.

- Dạ

- Con muốn xe gì nào

- Thôi xe đạp nhỏ là được rồi bà

- Đâu có được, xe đạp bữa nay bọn trẻ cũng ít đi lắm hay bà mua con xe điện đi cho dễ. Con đi học về thì đi xe điện nó tiện hơn, nhanh về nhà hơn ông bà cũng bớt lo hơn.

- Dạ vậy cũng được ạ

- Được rồi Tiểu Ân mau ăn nhanh đi con rồi sau đó chúng ta đến siêu thị mua đồ.

- Dạ

Sau khi ăn xong hai bà cháu liền khoá cửa lại bà dắt tay Tiểu Ân cùng đi bộ, trên đường bà chỉ dẫn cho Tiểu Ân biết về những con hẻm xung quanh để cô tập làm quen. Đến siêu thị bà liền dắt tay cô vào tầng 1 chuyên bán quần áo, lựa chọn cho cô những bộ váy xinh xắn, cho cô chọn những bộ đồ đẹp mà Tiểu Ân muốn. Lựa xong thanh toán bà vội dắt Tiểu Ân đi lên tầng trên, còn đồ mua được thì để ở chỗ giữ đồ của siêu thị.

Tầng hai là quầy bánh kẹo đồ ăn, bà nhìn qua thấy cô đang nhìn xung quanh bà liền tươi cười nói:

- Con tới chọn đồ con thích đi bà qua đây mua đồ ăn, giỏ để đồ ở bên đó con tới lấy đi.

-Dạ

Bà nói rồi chỉ về phía giỏ đồ bên cạnh góc tường, cô hớn hở chạy lại đó. Tiểu Ân lấy rất nhiều đồ, nào là bánh quy, socola, kẹo ngọt, snack,...

Mua đồ ăn xong bà liền đi qua với Tiểu Ân. Bà thấy trong giỏ cô chỉ toàn là bánh kẹo liền bật cười:

- Con là heo con à sao toàn là bánh kẹo thôi vậy, con phải mua sữa và đồ uống nữa chứ.

Cô liền cười nói:

- Thôi mà bà ngày nào cũng uống sữa con không chịu nổi đâu, bà chiều con đi nha, đi mà bà.... nha nha bà.

Vừa nói Tiểu Ân vừa lay tay bà cố ý làm nũng.

- Được rồi, được rồi bà chiều con.. Lớn rồi mà như đứa trẻ quá cơ

Bà vừa nói vừa gõ vào đầu đánh yêu Tiểu Ân.

- zey, bà của con là nhất, con yêu bà lắm lắm luôn.. hôn bà nè.. chụt ..hôn hôn bà nè.. chụt.

- Thôi thôi đủ rồi chúng ta mà đứng đây nữa là bị họ cười cho đó.

- Con mặc kệ, con cứ muốn hôn bà của con thôi.. chụt

Tiểu Ân hôn má bà vừa ôm bà khiến bà cười không ngớt. Hai người lại lên tầng trên mua đồ về trang trí căn phòng cho cô. Sau một buổi sáng lựa đồ Tiểu Ân và bà mệt mỏi đi ra khỏi siêu thị

- Chúng ta về thôi con

- Nhưng còn đồ chúng ta mua thì sao hả bà

- Yên tâm bà khi nãy bà đã gọi taxi đem đồ về sau rồi.

- Dạ.

Đang chuẩn bị ra siêu thị thì đằng sau có tiếng gọi:

- Bà ơi, Bà ơi.. chờ con với.

Bà và Tiểu Ân liền quay lại phía sau nhìn

- Ủa Hạ Thiên con làm gì ở đây vậy ?

- Dạ con đang vào siêu thị mua đồ ăn đó bà

- Sao mua nhiều vậy, bố mẹ con lại công tác sao

-Dạ, hôm nay bà cho ăn ké một bữa nha bà

- Được được con cứ qua ăn với hai bà cháu bà cho vui.

Nhìn qua một bên liền nhận ra là Tiểu Ân cậu vui mừng nhìn tổng thể một lượt liền nói:

- Tiểu Ân không ngờ cậu lớn lên lại còn xấu hơn hồi nhỏ nữa nhỉ, chỉ được cái da nó có trắng hơn thôi chứ mình thấy cậu vẫn còn xấu lắm đó.

Thấy cậu nói vậy Tiểu Ân liền tức giận chạy đến nhéo tai cậu:

- Triệu Hạ Thiên cậu còn dám nói nữa không hả, dám nói mình xấu nè, cho cậu biết tay mình.

- Á.. á mình xin lỗi cậu mau thả ra đi..á bà ơi cứu con.. bà ơi

Bà bên cạnh thấy thế liền vừa đùa vừa nói:

- Dám nói cháu bà thế thì bị vậy là đúng rồi, Tiểu Ân mạnh tay vào cho bà.

- Dạ con biết rồi bà

Thấy hai người họ đều bênh vực nhau cậu biết mình bị yếu thế đành phải nhún nhường

- Được rồi, mình xin lỗi được chưa, cậu đẹp lắm, Tiểu Ân mau tha cho mình đi.

- Thế thì còn tạm được

Tiểu Ân thả tai cậu ra, cậu thấy thế liền xoa đôi tai đang đỏ ửng của mình mà xoa lấy xoa để. Hai người nhìn thấy cậu như vậy liền cười lớn, để mặc cho cậu đau khổ xoa cái tai đáng thương của mình.

- Được rồi không đùa nữa, Hạ Thiên con có đi xe đó không ?

- Dạ có sao vậy bà

- Con chở Tiểu Ân về giùm bà, bà phải đi vào trong giúp tài xế lấy đồ.

- Dạ được ạ

Bà liền quay sang Tiểu Ân nói:

- Con về trước với Hạ Thiên bà sẽ về sau nha.

- Dạ, con biết rồi bà.

Bà nội quay lưng đi vào siêu thị để lại cô và cậu ở đó

- Cậu còn không chịu đi theo mình nữa thì mình sẽ cho cậu đi bộ về đó.

Tiểu Ân đang nhìn bà nghe vậy liền chạy theo cậu cùng đến nhà giữ xe.

- Hôm nay cậu đi xe điện sao

- Hỏi gì kì vậy, không đi xe này thì đi xe nào ở trên đó lâu quá cậu bị ngốc à

Tiểu Ân nghe vậy liền im lặng không trả lời, thấy phía sau không trả lời cậu liền ngoảnh đầu lại thì thấy Tiểu Ân mắt đó hoe cúi đầu xuống như sắp khóc, hoảng loạn cậu liền nói:

- Mình xin lỗi, sao cậu lại khóc vậy có phải mình đã nói gì khiến cậu buồn không, được rồi mình xin lỗi, cậu cũng biết tính mình hay đùa mà, nếu giận cậu cứ đánh mình đi đừng có khóc xấu lắm, cậu cứ đánh mình đi..

Vừa nói Hạ Thiên vừa cầm lấy tay nhỏ nhắn của Tiểu Ân lên để đánh mình, cậu rất sợ Tiểu Ân khóc, cậu sợ Tiểu Ân buồn, cậu sợ con gái khóc lắm..

Thấy Hạ Thiên làm vậy khiến Tiểu Ân chợt bừng tỉnh:

- Không phải do cậu, chỉ là mình suy nghĩ đến một số chuyện không vui thôi.

- Vậy mà mình cứ nghĩ là lỗi do mình nữa, thôi chúng ta mau về đi, cậu cũng đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa

Hạ Thiên vừa nói vừa mở yên xe lên lấy mũ ở dưới đeo cho Tiểu Ân, vừa làm vừa trêu đùa:

- Không ngờ cậu nấm lùn đến vậy, cậu thấp quá cơ sao không chịu lớn gì hết vậy.

Tiểu Ân liền nhìn lên cậu, đúng vậy chỉ mới mấy năm không gặp mà câu đã cao đến vậy, cậu cao hơn cô cả một cái đầu, khuôn mặt của cậu khác hẳn, cậu đẹp trai hơn xưa .. đang ở trong lối suy nghĩ thì bị câu nói của Hạ Thiên lôi về thực tai.

- Sao cậu thấy mình bữa nay đẹp trai lắm rồi phải không, cậu thích mình rồi chứ gì cũng không trách cậu được nhìn mình cao ráo đẹp trai thế này mà, ai mà chả yêu mình được cơ chứ.

- Mình đâu có bị mù đâu, nghĩ sao vậy

- Ủa mình đẹp thế này mà không thích mình thì cậu nên đi kiểm tra mắt lại đi nha

- Được được, mau về đi chứ mình cảm thấy hơi mệt rồi.

- Lảng tránh chứ gì, thôi được để rồi xem sau này cậu sẽ thích tớ cho mà xem.

Hạ Thiên và Tiểu Ân cứ thế ngồi lên xe lăn bánh khỏi siêu thị, vì mệt quá mà Tiểu Ân ngất đi dần trên vai của cậu. Phía trước cậu ngạc nhiên rồi để yên không nói gì cả, lái xe về nhà. Về tới nhà bà, thấy Tiểu Ân không chịu ngồi dậy liền gọi cô

- Tiểu Ân chúng ta về tới nhà rồi

Vẫn không thấy cô trả lời liền nhìn qua bên vai thấy cô nhắm mắt liền hốt hoảng lay cô dậy. Tiểu Ân không hề trả lời cậu thấy vậy liền định mở máy gọi bà thì taxi vừa về tới nơi, bà nội nhìn thấy sợ hãi lập tức mở cửa xe ra chạy đến bên cậu

- Tiểu Ân bị sao vậy con, sao lại thế này

- Con cũng không biết nữa bà, khi con từ siêu thị ra thì đầu cậu ấy dựa vào vai con ,con cứ nghĩ là cậu ấy đùa con nên con cứ thế mà chạy đến nơi thì thấy cậu ấy như vậy..

- Mau mau giúp bà đưa con bé vào nhà

Bà nhanh tay mở cổng rồi để cậu xoay người lại mở mũ bảo hiểm bế lấy Tiểu Ân chạy nhanh vào phòng đặt cô xuống giường của phòng khách. Bà mở hết cửa sổ ra cho không khí thoáng ra để Tiểu Ân thấy đỡ hơn.

- Tiểu Ân sao vậy bà bữa trước cậu ấy khoẻ lắm mà bà

- Từ từ để bà ra ngoài nhờ tài xế đem đồ vào rồi kể cho con sau

- Vậy để con giúp bà

- Thôi để bà, con ngồi đó trông Tểu Ân giúp bà

- Dạ

Bà chạy ra nhờ người tài xế đem hết đồ vào trong tiện thể nhờ tài xế đem xe cậu vào sân luôn.

Sau khi tài xế đi bà đóng cổng rồi vào xuống ngồi bên cạnh cậu nói:

- Con bé mới vừa phẫu thuật xong cách đây một tháng nhưng sức khỏe vẫn còn yếu lại bị suy tim nên con bé dễ mệt mỏi hay bị xỉu lắm. Cũng do bà để con bé đi theo bà nhiều quá khiến nó mệt mới ra thế này.

- Sao con chưa hề nghe cậu ấy kể về bệnh gì cả vậy bà, cậu ấy có chuyện gì cũng hay kể cho con nghe mà.

- Đên cả ông bà con bé cũng đâu cho chúng ta biết đâu.

- Nhưng mà chuyện gì vậy sao con nghe không hiểu gì hết.

- Được rồi bà sẽ kể con nghe nhưng chuyện này không được kể với ai cả, bố mẹ con cũng thế nghe chưa.

- Dạ, mà chuyện gì nghiêm trọng vậy bà

Bà từ từ kể cho cậu nghe mọi chuyện, vừa kể vừa nhìn đứa cháu tội nghiệp bên cạnh giường mà đỏ cả mắt. Hạ Thiên cậu không ngờ được rằng cô gái nhỏ bé bên giường lại phải chịu quá nhiều nỗi đau đến vậy, thế mà cô gái đó chưa hề nói với ai mà luôn tươi cười, càng nghĩ cậu càng xót xa. Một lúc sau bà liền nói:

- Dù con biết nhưng sau này đừng có nhắc gì đến nữa, con bé đang bị suy tim nên bà chỉ mong nó luôn vui vẻ tươi cười mà thôi.

- Dạ con biết rồi, sau này con sẽ cố gắng bảo vệ bạn ấy tốt hơn.

- Được, sau này con cứ qua đây chơi với con bé cho Tiểu Ân đỡ buồn

- Dạ, mà ông đâu rồi bà

- Ông đi làm hồ sơ chuyển trường cho Tiểu Ân về đây nhập học

- Sau này Tiểu Ân về đây học thật hả bà

- Đúng vậy, ông bà sẽ nuôi nó chứ để nó lên đó chắc con bé sẽ chịu nhiều đau khổ hơn

- Vậy thì tốt quá sau này cháu sẽ cố gắng sang chơi với bạn ấy nhiều hơn.

- Ừ vậy thì bà đỡ lo hơn rồi, để bà xuống nấu cơm, trưa nay ở lại ăn cơm với hai bà cháu bà

- Dạ được, buổi tối nữa chứ bà

- Rồi rồi lúc nào cũng được hết, khi nào bố mẹ con đi vắng thì cứ qua đây bà nấu ăn cho.

- Dạ, vậy thì con sẽ làm phiền bà giống hồi nhỏ luôn.

Bà tươi cười đi sang giường cô vuốt nhẹ tóc cô rồi nói

- Con ở đây coi chừng Tiểu Ân bà xuống bếp nấu đồ ăn

- Dạ bà cứ yên tâm.

Bà đi ra lấy đồ của cậu vào, cậu thấy vậy liền nói

- Bà cứ để ngăn đông cho con nhà bà

- Được, bà biết rồi.

Bà đem vào trong để ở tủ lạnh, nhưng mở ra thì bất ngờ, túi đồ của cậu chỉ toàn là nước và bánh mì ăn liền mà thôi. Không nói gì bà bắt đầu nấu ăn.

Ở phía thành phố, ông nội đã lên tận nhà của bố cô, khi bước vào ông thấy bố ngồi sững sờ nhìn vào tấm ảnh con gái ông liền nói:

- Mày nhìn vao đó làm gì khi mà mày..

Ông không nói nên lời chỉ nghĩ đến cảnh cô cháu gái nhỏ bị hành hạ mà nghẹn ngào.

- Cha, sao cha lại lên đây, Tiểu Ân bị sao hả cha, cha con bé sao rồi

- Mày còn mặt mũi nào mà đến hỏi thăm con hé nữa hả, tao lên đây để làm hồ sơ chuyển trường cho Tiểu Ân chứ để nó ở với loại như mày thì chết lúc nào không hay.

- Cha hôm qua con đã làm hồ sơ chuyển trường cho con bé rồi, cha cầm nó về đi

Vừa nói bố cô vừa mở tủ ra lấy hồ sơ dưới hốc tủ ra

- Xem như mày vẫn còn lương tâm

Ông nội vội vàng quay đi, trước khi đi không quên nói

- Nếu mày còn không chịu thay đổi mà cứ ôm rượu để giải toả thì sẽ chẳng ai cần mày nữa đâu, Tiểu Ân cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho mày, tiền bạc có nhiều đi nữa nó cũng vô nghĩa nếu không có tình yêu gia đình.

Câu nói của ông khiến bố cô bừng tỉnh, phải ông cần thay đổi nếu ủ rũ mãi thi Tiểu Ân cũng sẽ không tha thứ cho ông, vì vậy ông sẽ cố gắng làm việc để chu cấp cho cuộc sống sau này của Tiểu Ân tốt hơn, vì con bé ông không được sa ngã. Bố cô đứng dậy bắt đầu gọi nhân viên triển khai làm việc, hẹn gặp đối tác ký hợp đồng.

Sau một hồi, Tiểu Ân cũng đã tỉnh, Hạ Thiên liền vui mừng gọi bà

- Tiểu Ân tỉnh dậy rồi bà ơi

Bà từ trong bếp liền chạy ra:

- Con tỉnh rồi sao

Tiểu Ân thấy hai người lo lắng cho mình như vậy liền an ủi

- Con không sao đâu, chỉ là con hơi mệt nên muốn ngủ một lát.

Hạ Thiên thấy vậy liền đùa cô

- Tự nhiên dựa vào lưng mình ngủ cậu thích mình hả, chả trách bữa nay ai cũng khen mình đẹp đến cả cậu mà cũng thấy vậy thì làm sao mình dám ra đường đây hả.

- Không có đâu nha, đừng tự luyến nữa mình chỉ ngủ quên thôi

Bà bên cạnh thấy vậy liền cười

- Hai đứa ở đây bà xuống bếp nấu đồ

- Để con giúp bà cho

- Con cứ nằm xuống nghỉ ngơi là bà vui rồi, không cần đâu để bà tự làm

- Dạ

Chỉ còn hai người Tiểu Ân liền chợt nhớ ra quên mua khăn mặt và kem đánh răng sau đó bảo cậu:

- Hữu Thiên mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp, cậu giúp mình được không

- Được

- Cậu đi lấy giấy và bút ở dưới bàn cho mình

- Đây, cậu định làm gì

Tiểu Ân ghi tất cả cái mình cần để đi mua.

- Cậu giúp mình mua những đồ này mình với

Hạ Thiên nhìn tờ giấy liền gật đầu chạy ra ngoài, lấy xe đi, Tiểu Ân tiện thể chợp mắt một lúc.

Sau khi đi mua về cậu liền đem vào cho Tiểu Ân, cô kiểm tra những đồ cậu mua thì thấy cái bào cũng là một cặp, Tiểu Ân ngạc nhiên liền hỏi:

- Sao cậu mua nhiều thế

- Mình thấy nó được tặng chung nên mua luôn, tiện thể một của cậu một của tớ

- Là sao

- Họ tặng thì mình cho cậu còn bán thì mình lấy

- Thế cũng được dù sao mình dùng cũng không hết.

- Hết bao nhiêu mình trả

- Cậu khinh thường mình hả mình có rất nhiều tiền đó nha, chút tiền nhỏ này sao lấy của cậu được, coi như cậu nợ mình một bữa là được.

- Cậu khôn nhỉ nhưng thôi vì cậu đã đi mua giúp mình nên mình nợ vậy, khi nào cậu muốn ăn thì nói mình.

- Được

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play