[Lichaeng] Nỗi Ám Ảnh Của Park Chaeyoung!
Nỗi ám ảnh của Park Chaeyoung
Ngày cuối cùng của kì nghỉ đã sắp kết thúc và nó thật tẻ nhạt, nàng cứ nghĩ sẽ có điều gì mới lạ xảy ra. Chết tiệt, Park Chaeyoung thở dài, nàng nhìn lên bầu trời lúc xế chiều, bộ dạng không thể sầu não hơn.
Trước khi phải cấp sách đến trường vào ngày mai thì nàng đã tận hưởng hôm nay bằng cách ôm cả mấy kí xoài rồi một mình xử lý vào bụng.
Chaeyoung đúng thật rất lười học, nàng chỉ muốn ở nhà ngủ cả ngày hoặc cùng lắm là dạo quanh khu phố một lúc rồi lại thôi, tuy vậy, nó không có nghĩa là nàng học không tốt, đơn giản vì nàng chẳng yêu thích việc lầm lỳ ở trường cả một ngày cùng tiếp thu tầng kiến thức khô khan từ sách vở, không sáng tạo và không hề thú vị một chút nào.
Nhưng, nàng nghĩ năm học này sẽ có ý nghĩa hơn với nàng, vì một người những ngày tháng sắp tới cùng với nàng mỗi ngày đến trường, dù người đó có hơi đáng sợ nhưng Chaeyoung thật phấn khích với điều đó.
Lalisa Manoban - đứa trẻ nhỏ hơn nàng một tuổi đã đậu vào trường cấp ba của nàng. Nói sao nhỉ, cô bé có chút kì lạ và nàng khá chắc là từ khi mình chuyển đến đây năm 8 tuổi, ánh mắt bé con ấy đã dõi theo nàng đến tận bây giờ. Lisa cũng là người đầu tiên nàng quen biết ở khu phố này, đó là một ngày em đến làm quen nàng bằng món quà chính là trái xoài to đùng, rất ngon và ngọt. Đến giờ nàng vẫn còn nhớ và nàng đã rất vui.
Tuổi thơ của nàng luôn gắn liền với em như một đôi tri kỷ, nàng biết với dung mạo xinh đẹp ấy có vô số người muốn kết bạn với em nhưng bỏ lơ tất cả, Lisa chỉ muốn ở bên cạnh nàng, em luôn xuất hiện phía sau nàng như hiểu rõ nàng đang ở đâu, có lần Chaeyoung đã hỏi em vì sao chỉ bám theo mỗi nàng, em đáp "bởi vì chị quá hiền lành, quá dễ ức hiếp cho nên rất thích hợp để em theo chọc phá".
Có điều, em chưa bao giờ xem nàng như một người bạn và tương tự, em cũng không cho phép nàng nghĩ vậy. Từ nhỏ, bà cụ non kia cứ nhắc đi nhắc lại bên tai nàng rằng nàng phải gọi em là "nỗi ám ảnh của Park Chaeyoung" vì nó sẽ theo suốt cả cuộc đời, mãi mãi nằm trong tiềm thức và chẳng có cách để thoát ra.
Đương lúc cứ vẩn vơ suy nghĩ mà Chaeyoung không chú ý có một thứ gì đó va vào đầu nàng đau ơi là đau, nàng ôm lấy đầu hét toáng lên liền xoay người xem thủ phạm gây chuyện. Và nàng nói không sai, "nỗi ám ảnh của Park Chaeyoung" biết tổng nàng ở đâu và đang trèo rào ngay vị trí của nàng, hung khí còn ở dưới chân - một hạt mít to tổ chảng.
Park Chaeyoung
Ơ... Sao có cổng không vào mà lại trèo?
Lalisa Manoban
Còn không phải tại tai chị có vấn đề sao? Em gọi mãi không nghe nên mới leo vào. Chị cứ ngồi ngẩn ra như tên ngốc!
Em nói không sai, từ nãy đến giờ quả thật nàng không nghe em gọi, để em phải đứng một lúc. Kể cả, nàng cũng quen bị em mắng nên ngồi im chịu trân.
Lalisa Manoban
Còn ngồi đó nữa? Không thấy em bê cái gì hả đồ ngốc? Mau đến đây, phụ em lấy nó xuống.
À nàng quên mất, nãy giờ không để ý em đang bê một trái mít to rất cồng kềnh, hẳn là rất khó khăn mới bê được thứ gai góc kia qua rào.
Park Chaeyoung
Để chị đỡ giúp em.
Park Chaeyoung
Nhưng to như vậy làm sao em có thể bế nó trèo qua vậy?
Lalisa Manoban
Chị nghĩ ai cũng yếu đuối giống chị sao. Cái này là ba em mua về, bảo em mang sang biếu hai bác.
Đồ đáng ghét, Lisa lúc nào cũng chê nàng. Chẳng phải là do nhà em ở đầu đường mà cứ ngày ngày đội mưa đội nắng đến nhà nàng nên mới quen đấy sao? Chaeyoung cầm được quả mít rồi thì bỏ mặc Lisa không thèm đỡ em xuống. Nhưng cái rào ngày thường em trèo còn nhiều hơn đi cổng, chút nhỏ mọn là gì mà làm khó được em. Lisa thuần thục leo xuống, nhảy lên ghế ngồi còn trước cả Chaeyoung.
Lalisa Manoban
Á à, thì ra trốn ở đâu ăn mấy kí xoài. Đồ sóc chuột con tham ăn
Park Chaeyoung
Tham ăn cái đầu em, là ba mẹ chị không có ở nhà, chán quá nên mới ra vườn chơi. Còn em nói ai là "sóc chuột con"? Em chưa lớn hơn chị đâu bạn nhỏ.
Nàng bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận. Đáp trả bé con đối diện. Phải nói là Chaeyoung đanh đá bây giờ hằng ngày đều tiếp chuyện với Lisa nên mới luyện thành.
Lalisa Manoban
Ngày mai đi học mà còn nhởn nhơ như vậy? Chaeyoung-ssi không lo lắng gì sao?
Lisa cười tinh nghịch, tiếp tục công cuộc chọc tức nàng.
Park Chaeyoung
Vậy chẳng lẽ chị phải đem tập sách ra coi trước thì mới vừa lòng em hả? Chị đã là năm 2 cấp 3 rồi, em mới là người cần phải lo lắng đó bạn nhỏ.
Đến cả gia đình hai bên cũng đã quá quen trước hình ảnh đôi trẻ chí chóe với nhau cả buổi trời. Chẳng ai nhịn ai và Chaeyoung chỉ biết sợ khi em trừng mắt với nàng, đó là điềm báo nếu nàng không dừng lại, em chắc chắn sẽ dùng bạo lực, dằn cho nàng một trận nên thân.
Lalisa Manoban
Hừ, em mới không thèm tìm người như chị cãi nhau. Nếu hai bác không có ở nhà thì thôi, em về đây.
Lisa vẫn là thái độ ngang ngược đó. Còn Chaeyoung thì đang ôm cách tay mình vì... Bé con kia vừa mới dán một cú trời đánh vào đấy.
Lalisa Manoban
À mà, ngày mai lo mà dậy sớm. Đừng để em phải chờ đợi, em mà nóng thì hậu quả khó lường. Biết chưa?
Em cười với nàng, nhưng là nụ cười không thể đáng sợ hơn. Chaeyoung đáng thương ôm cánh tay, không rét mà run tự động né đường cho em đi.
Cho đến khi bóng em đã khuất xa, Chaeyoung nghiến răng mắng thầm. Bằng cách hèn hạ mắng sau lưng chứ làm gì có gan để nói lớn, nàng sợ Lisa lắm, nàng chợt đổ mồ hôi khi nghĩ đến ngày mai nếu nàng để em phải đi muộn, em chắc chắn sẽ đến tận giường và bẻ cổ nàng trong một nốt nhạc, thật khủng khiếp.
Em sẽ đối cử với chị thật tốt
Sáng hôm sau, Chaeyoung cố gắng thức dậy từ rất sớm, dù mắt nàng vẫn cứ díu lại và cơn buồn ngủ chưa nguôi ngoai nhưng bằng nghị lực "sợ bẻ cổ" phi thường, nàng có thể hoàn thành tốt cho lần chuẩn bị đầu tiên của năm học mới. Cả nhà trố mắt kinh ngạc khi thấy nàng xuống ăn sáng đúng giờ, vì trong suốt thời gian của kì nghỉ, Chaeyoung chưa bao giờ dậy trước 12 giờ trưa. Sức mạnh của Lisa đúng là không đùa được đâu
Tất cả đều biết quyền lực của em đối với cô công chúa nhà này là vô hạn, đến cả ba mẹ Park cũng không sánh nổi. Bọn họ quý Lisa giống như con trong nhà vậy, em luôn biết cách chỉnh đốn nàng mỗi khi nàng làm sai, có thể khiến Chaeyoung ngoan ngoãn nghe theo mà không cần phải quá nhiều lời. Điều kì diệu mà không ai ngoài Lalisa có thể làm được.
Ba Park
Có vẻ ngày đầu đi học sẽ tốt đẹp lắm nhỉ, công chúa ngủ trong rừng rốt cuộc cũng dậy sớm rồi
Ba Park thấy nàng liền cười trêu chọc
Mẹ Park
Là được "hoàng tử" Lisa đánh thức sao? Phù thủy ta đây gọi con mấy tháng liền nhưng đều thất bại
Mẹ Park cũng bồi thêm một câu trêu nàng. Chaeyoung ngượng đỏ mặt, cúi đầu ăn bữa sáng.
Park Chaeyoung
Đừng trêu con nữa màaa. Hong có hoàng tử nào đâuu
Ba mẹ Park bật cười, bữa sáng diễn ra thật đầm ấm. Mẹ cứ hối nàng ăn mau không thôi lại để Lisa đợi, vậy là sóc chuột càng tăng thêm gia tốc, đến khi nghe tiếng réo gọi ở bên ngoài thì ngay lập tức tạm biệt ba mẹ rồi xách cặp chạy ra. Nói em là "nỗi ám ảnh của Park Chaeyoung" hoàn toàn đúng đến từng chữ cái.
Khá khen cho Park Chaeyoung biết vâng lời, Lisa tặng nàng một cái xoa đầu chào buổi sáng. Em thấp hơn nàng một chút nhưng nó chẳng là vấn đề gì cả.
Lalisa Manoban
Hôm nay chị xinh quá
Em chỉ muốn ngậm miệng và thu lại những gì mình đã nói. Cái tên này, nói nàng là tự luyến hơn người chứ chẳng thua kém ai bao giờ. Lisa ngay lập tức trở mặt, em nhếch mép khinh bỉ nàng rồi một mình bước đi giữ cho nàng và em một khoảng cách. Chaeyoung thấy vậy thì đuổi theo, cứ bên cạnh Lisa không ngừng nói chuyện.
Park Chaeyoung
Em bị đa nhân cách sao? Vừa rồi còn vui vẻ mà
Lalisa Manoban
Phải! Em đa nhân cách, từ khi gặp chị liền trở thành như vậy
Park Chaeyoung
Nhưng mà sao em không đi xe đạp? Chiếc xe của em đâu? Bình thường vẫn hay chở chị mà?
Nàng ngây thơ thắc mắc, em quay lại và vô cùng dứt khoát dùng cùi chỏ lụi nàng.
Lalisa Manoban
Chị mất trí nhớ à? Là do chị nên xe em mới bị hỏng. Một tháng trước cũng tại chị ngồi sau xe bày trò chọc cười nên em mất lái tông vào nhà chú Lee còn gì?
Mặt nàng méo mó, ôm cánh tay đau đến khó coi
Park Chaeyoung
Nhưng lâu rồi, chị tưởng em sửa rồi chứ?
Lalisa Manoban
Này sóc chuột con, hôm đó chiếc xe bị gãy làm đôi, chị nghĩ tôi có thể sửa lại bằng cách dán keo vào và nó sẽ hoạt động bình thường lại chắc?
Lalisa Manoban
Tôi với chị còn sống là ơn phước lắm rồi
Con đường đến trường thật sự không dài nhưng giọng nói ồn ào của cả hai thì cứ vang vọng mãi. Sự đông đúc của ngày khai giảng dần hiện ra và họ vẫn đi bên nhau tận đến lúc một trong hai nhận lớp. Lisa vẫn theo Chaeyoung đến tận lớp của nàng, đảm bảo nàng đã vào lớp và bản thân nhớ rõ vị trí cùng tên lớp của nàng. Rồi em tìm đến lớp của mình ở sơ đồ trường, thật trùng hợp, nó nằm ở cuối dãy hành lang. Sự ưu tiên của Park Chaeyoung đối với em luôn đặt lên hàng đầu và em mừng vì mình không ở quá xa nơi của nàng.
Ngày đầu tiên nhập học không có gì khó khăn ngoài chuyện có rất nhiều bạn học đến bắt chuyện với em. Lisa không phiền đâu nhưng em muốn tìm nàng, em thừa nhận rằng mình cứ nghĩ đến Chaeyoung hoài không dứt. Nhưng đến khi có thể tới tìm nàng, Lisa lại thấy không vui. Qua cửa kính phòng học, em nhìn nàng từ xa, trông nàng cười đùa nói chuyện với một bạn nam khác, trong lòng dâng lên nỗi khó chịu cùng gai mắt vô cùng.
Một người con gái đến hỏi em, có vẻ là học cùng lớp với nàng nhưng Lisa không còn tâm trạng nữa, em lắc đầu, rời đi. Một ngày học vui vẻ của em cứ thế là đi tong, suốt những tiết học còn lại em chỉ mang mỗi gương mặt ảm đạm không cảm xúc. Khi tan trường em vẫn đứng đợi nàng, nhưng là ở cổng trường chứ không phải đến lớp học tìm nàng.
Chờ được một lúc thì em đã thấy Chaeyoung, nhưng đi cạnh nàng còn có cậu bạn đó. Điều này càng khiến em giận dỗi, em không muốn đợi nữa, muốn đi về. Nhưng lúc em vừa đi khỏi thì một cánh tay em kéo lại. Chaeyoung từ khi nhìn thấy em rời mắt khỏi mình thì liền tạm biệt bạn học mà chạy đến bên em, bạn nhỏ này lúc nào cũng đợi nàng cùng đi về dù có là khác trường đi nữa và sẽ không bao giờ rời đi trước nàng.
Park Chaeyoung
Này đợi đã. Sao không đợi chị rồi cùng nhau ra về?
Lalisa Manoban
Em đói rồi, gấp về. Rảnh đâu đợi chị nói chuyện với bạn trai?
Lis ảời khỏi cánh tay nàng, mắt nói cũng không nhìn nàng, dáng vẻ lạnh nhạt làm nàng bối rối.
Park Chaeyoung
Bạn trai nào cơ? Chị với cậu ấy không phải như thế
Lalisa Manoban
Chứ còn như thế nào? Chị dường như rất thích cậu ta.
Park Chaeyoung
Không có đâu mà. Cậu ấy là Sehun, tụi chị thật sự chỉ là bạn bè thôi.
Nàng muốn giải thích rõ ràng với Lisa vì sợ là em sẽ hiểu lầm. Nàng cũng chẳng biết tại sao mình cần phải làm vậy, chỉ là trái tim nàng mách bảo điều đó là cần thiết.
Em cũng nhận ra mình đối với Chaeyoung có một sự ghen tuông kì lạ mà bản thân còn chẳng biết gọi tên. Lisa trầm ngâm, không hé thêm lời nào, chân vẫn bước trên đường nhưng tai còn chẳng nghe đến những lời nàng đang nói. Em là bận suy nghĩ, em ghét mỗi lúc Chaeyoung thân thiết với ai khác ngoài em, nó phát triển từ bé và dần lớn lên thành một sự ích kỷ. Mỗi đêm, không ít lần em đã cố nghĩ cách giữ nàng cho riêng mình, nhưng một đứa trẻ 16 tuổi như em thực sự không có cách.
Park Chaeyoung
Này em có nghe chị không?
Chaeyoung chọt chọt vào má em khi thấy em một mực im lặng. Lâu thế này cũng không có hiệu quả, nàng rũ mắt định bỏ cuộc thì tay Lisa nắm nàng lại.
Lalisa Manoban
Chaeng, chị có phải từ trước đến giờ vẫn luôn đáp ứng yêu cầu của em?
Câu hỏi quá bất chợt làm Chaeyoung hơi chút ngẩn người. Nhưng nàng sau đó đã gật đầu, đúng thật nàng chưa từng từ chối em, cho dù nó là yêu cầu quái dị. Nhưng lần này sẽ là gì, em cứ ngập ngừng và trong ánh mắt chứa đựng điều khó nói. Nó có nghiêm trọng không?
Lisa ấp úng, lo lắng vì điều mình sắp nói, nó ở trong tâm trí em rất lâu nhưng chưa bao giờ em đặt hết dũng khí vào nó. Nhưng nó là cách duy nhất để em đường đường chính chính giữ nàng ở bên mình. Em nhìn nàng, sợ người bị cướp đi, không nói lúc này thì còn đợi lúc nào.
Lalisa Manoban
Em muốn chị làm bạn gái của em
Park Chaeyoung
CÁI...CÁI GÌ?!
Park Chaeyoung
Lisa thích chị sao?
Lalisa Manoban
Em... cũng không biết. Chỉ là muốn hẹn hò với chị...
Lisa thật sự không nghĩ là mình thích Chaeyoung, nhưng cách trái tim em luôn vì nàng mà lệch nhịp, khó hiểu quá.
Park Chaeyoung
Nếu em không thích chị thì sao lại muốn yêu đương với chị chứ? Em còn đánh chị rất nhiều, rõ ràng là không có tình cảm
Chẳng biết vì sao câu trả lời của em lại khiến nàng hụt hẫng, chỉ là nàng đã nghĩ quá xa. Lisa là gái thẳng, nàng biết
Lalisa Manoban
Nói vậy là chị không đáp ứng?
Park Chaeyoung
Hư? Có lẽ nó khá kì lạ
Và đôi mắt của em một lần nữa khiến nàng sợ hãi. Nàng bắt chợt ho khan, lùi lại vài bước. Cảm giác nguy hiểm đang đến rất gần mình.
Lalisa Manoban
Chị dám từ chối em?
Park Chaeyoung
Chị...chị...
Bỗng Lisa tiến lên bế thốc nàng, sức lực đều dồn hết vào đôi chân, em mặc kệ tiếng kêu la của nàng dần chậm rãi đứng trước bãi cát lớn. Chaeyoung quên mất, bên cạnh bọn họ là một khu đất đang thi công và em có thể chôn sống nàng ngay tại đó. Nàng ôm lấy cổ em, chết lặng khi thấy em muốn buông tay để nàng rơi xuống đống cát ở dưới chân. Chaeyoung không muốn bộ đồng phục của mình bị bẩn, đây là ngày đầu đi học mà, mẹ sẽ chẻ đầu nàng mất.
Lalisa Manoban
Em cho chị cơ hội cuối cùng, chị có đồng ý hay là không?
Mỗi lần Lisa nghiêm túc thiếu điều Chaeyoung muốn tuột huyết áp. Cái ôm của em càng nới lỏng. Không được, không được, nàng sẽ rơi xuống mất.
Park Chaeyoung
Chị có, chị có đồng ý mà. Em đừng buông chị ra, chị không muốn nó bẩn đâu em ơii
Đến lúc này Lisa mới hài lòng buông tha cho nàng, để nàng xuống nhẹ nhàng. Chaeyoung gương mặt thật tức giận, hận không thể đấm cho em vài cái. Nhưng chẳng biết vì sao biểu hiện của em lại hạnh phúc đến thế, em cười rạng rỡ, xinh như hoa điểm mười. Lisa nâng tay nàng hôn nhẹ lên làn da trắng nõn, cúi người phủi phẳng những nếp nhăn trên bộ đồng phục mới toanh của nàng.
Lalisa Manoban
Em sẽ đối xử với chị thật tốt
Đối xử tốt? Nàng muốn tin lắm đó nhưng nó lạ lắm=))
Park Chaeyoung
Thật không?
Lalisa Manoban
Thật mà. Cứ tin tưởng em.
Sau đó, em nắm tay nàng tiếp tục con đường trở về nhà. Nàng đã nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay em đem đến, và nàng cũng tin em. Chaeyoung đã không phản đối trước lời đề nghị kì quặc ấy, cho dù em có cho nó là một loại trải nghiệm thì nàng vẫn yêu nụ cười ngọt ngào Lisa dành cho nàng ban nãy.
Không sao cả, nàng cũng không có đối tượng mà, có là thật hay không thì Chaeyoung đã cười vì sự đáng yêu của em khi vừa dắt tay nàng vừa ca hát. Nàng là nghĩ, chuyện yêu đương giữa mình và "nỗi ám ảnh của Park Chaeyoung" sẽ không tệ đâu nhỉ
Chapter 3
Lý do để đáp ứng yêu cầu quái lạ này, vài tháng trôi qua rồi và nàng vẫn không thể giải đáp. Nhưng hẹn hò với Lisa cũng không phải việc gì quá khó khăn, vì kể từ khi nàng đồng ý lời đề nghị, thái độ của em cũng dần thay đổi
Thay đổi nhưng không có nghĩa là em sẽ không cho một quả đấm vào người nàng khi nàng có hành động ngu ngốc, chỉ là Lisa trở nên ngọt ngào hơn, em có thể nhìn vào mắt nàng lâu hơn trước năm giây thay vì quay mặt đi né tránh. Em có những hành động thân mật mà nàng chưa từng thấy và nó làm nàng cảm thấy lạ.
Chẳng phải hướng tiêu cực gì đâu, nàng đang thích nghi những điều này rất tốt và thật sự nghĩ họ yêu nhau, tầng suất nàng vì em ngại ngùng cũng gia tăng. Chaeyoung không thể chối từ một sự thật rằng Lisa đang khiến nàng xiêu lòng theo từng ngày.
Phần Lisa giữ được nàng trong tay thì chẳng còn gì sung sướng hơn. Em đã có lý do chính đáng để đuổi những gã theo đuổi nàng. Tính chiếm hữu của Lisa rất cao, chính em cũng có thể nhận ra, nó luôn xuất hiện và trở nên cao trào mỗi khi ai đó ngoài em đến gần nàng.
Em không hề nghĩ lời đề nghị hôm đó là vui đùa vì đây là điều em mong muốn từ lâu. Phải, từ rất lâu, em muốn nàng thuộc về em, một nỗi ám ảnh đeo bám nàng da diết. Dù thời gian họ ở bên nhau là không ngắn nhưng so với giờ đây em lại thấy không giống. Nó ý nghĩa và đặc biệt hơn.
Lisa hạnh phúc khi mỗi ngày được xem mình như người yêu của nàng, yêu khoảng khắc nàng gọi mình bằng "cục cưng" dẫu đó là câu đùa hay thật. Và em đang cố tìm cái tên cho loại cảm giác của bản thân, em muốn biết, Chaeyoung đối với em, sự loạn nhịp trong tim gọi là gì?
Em thức đến sáng nhiều đêm liền hòng tìm hết những bộ phim tình cảm hay ho, xem đến quên cảm giác buồn ngủ và quên mất hôm sau cần đi học. Cũng nhờ sự chăm chỉ, tìm tòi của mình mà từ khi nhập học đến nay là ba tháng, đây là lần đầu tiên giáo viên chủ nhiệm gọi em đến văn phòng trao đổi riêng việc học
Hai quầng thâm dưới mắt càng lộ rõ và việc học thì cứ tuột không phanh, bài vở không ngó đến lớp chỉ toàn ngủ và đó là lý do em rơi hạng xuống vị trí cuối bảng. Cô giáo cứ nói gì bên tai, em nghe không rõ nữa, em chỉ biết đó là công cuộc chấn chỉnh học sinh dài dăng dẳng nhưng em đã sắp ngủ gục rồi. Lisa lo cho Chaeyoung, mọi người được tan lớp cả rồi còn mỗi em là phải ở đây thôi, liệu nàng có đợi em không?
Nửa tiếng trôi qua và em thật sốt ruột, cảm tưởng lúc cô giáo chốt lời cuối cùng chính là giây phút Lisa được sống lại, em vội cảm ơn rồi cong chân rời khỏi. Nhưng vừa đi khỏi cửa, Lisa chẳng cần tìm nàng ở đâu nữa vì Chaeyoung đã đứng ở đây tự bao giờ. Nàng nghe thấy tất cả, còn ghi nhớ giỏi hơn người vừa bước ra từ nơi đó.
Bỗng Lisa có chút xấu hổ, để nàng nghe được rồi, em trước giờ dù lơ là đến mấy thì vẫn giữ được thứ hạng của mình, nhưng giờ đây... chắc nàng sẽ thấy em tệ lắm.
Park Chaeyoung
Nhìn cái gì? Về thôi.
Chaeyoung lên tiếng rồi kéo em còn ngẩn ngơ đi. Suốt đoạn đường Lisa một mực im lặng. Nàng thở dài, Lisa cảm thấy không vui?
Park Chaeyoung
Vì sao lại ham chơi bỏ quên việc học? Chị chưa từng thấy Lisa như vậy bao giờ cả
Lisa không biết phải trả lời thế nào, nếu nói em cắm mặt vào xem phim tình cảm thì có lẽ nàng sẽ cười em chết mất
Park Chaeyoung
Thế nào? Không thể nói sao?
Nàng vẫn giữ phong thái bậc trưởng bối để hỏi rõ tận tình. Trước đây, cũng là hiếm khi thấy được hình ảnh này. Vì thường sẽ là ngược lại, bà cụ non luôn thích luyện võ mồm với nàng
Park Chaeyoung
Nếu không muốn nói thì ngày mai đem sách vở sang nhà chị đi
Lalisa Manoban
Để làm gì a?
Em còn không nhìn nàng, chỉ chăm chú vào hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau. Môi chu chu, cũng không nghĩ nàng là có ý tưởng gì
Park Chaeyoung
Kèm em học chứ còn làm gì. Em không nghe cô bảo nếu em vẫn thế này thì sẽ mời phụ huynh hay sao?
Lalisa Manoban
Nhưng chị học cũng có giỏi hơn em là mấy
Chaeyoung đến tức chết với cái người này, rõ ràng là có ý tốt vậy mà còn bị nói móc lại.
Park Chaeyoung
Này bạn nhỏ. Chị đây tuy lười nhưng dù sao cũng chưa bao giờ nằm ở cuối bảng như em đâu
Nàng bực mình muốn đem tay mình ra, không thích nắm tay với em nữa. Thấy ghét, còn dám khinh thường nàng, vậy thì nàng không thèm quan tâm tới.
Park Chaeyoung
Thế em không muốn thì buông tay chị đi. Đã trễ rồi, chị cần phải về nhà
Lalisa Manoban
Ây ây, đừng nóng. Em học là được mà, đừng bỏ ra
Chắc có lẽ vì khoảng thời gian gần gũi này, họ thật sự xem nhau như người yêu đến quên mất bản thân nhiều tháng trước. Một Lalisa cộc cằn gắt gỏng giờ lại sợ nàng đi tách xa mình. Và một Park Chaeyoung đã từng rén em hơn cả mẹ hiện tại lớn mật có thể giận em bất kì lúc nào, hoặc mưa hay nắng mà chẳng cần lý do.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play