Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vùng Đất Tử Thần - Phần 1

Chương 1: Lây Lan

Ánh hoàng hôn rọi chiếu nơi vùng biển với bãi cát vô vàn đợt sóng vỗ, đặt chân vào bãi cát trắng mịn, ngã lưng vào chiếc ghế, đung đưa cái chân và tận hưởng tách trà chanh bên cạnh, một cảm giác thật tuyệt, và rồi... Đột nhiên...

Tôi chợt tỉnh giấc, nhìn thẳng lên trần nhà, thở dài thất vọng khi đó chỉ là mơ. Giấc mơ tươi đẹp của tôi đã bị phá vỡ bởi những thứ âm thanh đáng ghét từ bên ngoài.

Giấc mơ tuyệt đẹp đầu tiên kể từ lúc tôi nghỉ tập MMA (Võ Tổng Hợp) được vài tháng, phải bỏ dở trận đấu ra mắt đầu tiên tại giải chuyên nghiệp vào tuổi mười chín của tôi vì chấn thương dây chằng. Nóng giận tột độ, tôi quyết phải mắng người hàng xóm gây ồn vừa rồi cho hả cơn giận.

Bên ngoài căn hộ không ngừng vang lên những tiếng "RẦM!" inh ỏi, đi theo đó là những tiếng la hét chói tai. Ngồi dậy, bước xuống chiếc giường, tôi khập khiễng đến quan sát hành lang bên ngoài qua mắt mèo ở cửa.

Cái quái gì thế này?!

Tôi hoàn toàn thất thần trước cảnh bản thân mình vừa thấy, lấy hai tay che lấy miệng, nuốt ngược cơn sợ hãi vào trong, ngồi xổm xuống tựa lưng vào cửa, cố gắng không phát ra tiếng động.

Cảnh tượng tôi vừa thấy bên ngoài hành lang... những con người không ngừng tấn công nhau, nhưng họ lại không dùng nắm đấm mà họ lại cắn xé nhau. Cô gái đối diện nhà tôi vừa bị một đàn ông cắn vào cổ, máu không ngừng tuôn ra như vòi rồng, cô từ từ ngồi hẳn xuống, hai mắt trợn ngược, tên đàn ông đó đứng lên chạy đi về hướng khác.

Bình tĩnh nào!

Tôi tự trấn tĩnh bản thân, chậm rãi đứng dậy nhìn lại vào con mắt mèo ở cửa. Ngón tay cô gái cử động, cô ấy còn sống, tôi phải cứu cô ấy!

Hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, hé mở cánh cửa nhà ra, tôi thận trọng quan sát xung quanh, hoàn toàn không còn một ai, cánh cửa nhà tôi dính toàn máu. Đến gần cô gái, đột nhiên...

Tôi lại phải kinh hãi thêm một lần nữa. Cô gái đối diện nhà tôi đột nhiên đứng dậy với cơ thể xiên quẹo, cô ta vặn người trong những tư thế kỳ lạ và kinh dị, sau đó cô ta lao vào, đè hẳn lên người tôi như muốn cắn xé con mồi, cánh tay bóp chặt cổ cô ta đẩy ra xa, máu trên người và nước vãi của cô gái chảy xuống người tôi.

Không còn lựa chọn nào, tôi tung một cú đấm bằng tay trái vào bộ mặt quái dị với con mắt đục ngầu đó khiến cô văng đi một quãng ngắn. Tôi liền nhanh chóng đứng dậy, phóng nhanh vào nhà, đóng sầm cánh cửa lại trước khi cô kịp vào.

Tựa lưng vào cánh cửa, thở hổn hển vì sự giằng co vừa rồi, phần lớn khiến tôi thở đến vậy là sự sợ hãi trước cảnh tượng kinh dị đó. Bên ngoài, cô ta không ngừng đập mạnh vào cửa nhà tôi, hồi lâu, âm thanh đó tắt ngấm.

Thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo đi từng bước vào phòng tắm, cởi bỏ chiếc áo dính đầy thứ dơ bẩn, ném thẳng vào bồn rửa mặt. Mở vòi nước, rửa tay và mặt, nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

"Mày là một thằng thất bại, Thu Nguyên." Tôi bất giác thốt lên khi nhìn bản thân mình.

Rời phòng tắm, tôi cởi nửa trần, chỉ mặc vỏn vẹn chiếc quần, đến phòng khách, kéo rèm cửa tiến ra ban công. Thành phố của tôi...

Những chiếc xe bốc khói đen, rải rác khắp nơi, nhiều người chạy tán loạn bên dưới. Nhìn về phía trung tâm thương mại gần nhà, đoàn người rượt đuổi nhau như mất nhân tính chạy khỏi trung tâm như đàn kiến vỡ tổ. Một thảm cảnh!

Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao thành phố lại trở nên như vậy?

Muôn vàn câu hỏi không ngừng dấy lên trong đầu tôi. Thả mình vào chiếc ghế sofa đặt ngay phòng khách, bật chiếc ti vi lên, các đài truyền hình không ngừng đưa tin về những vụ việc con người tấn công lẫn nhau.

Tôi lưu tâm nhất đến một tin. Tin chỉ rõ nguyên nhân khiến con người tấn công lẫn nhau do một chủng bệnh như xác sống, lở loét, mất một mảng thịt mà vẫn đi lại bình thường của giống loài hươu đã lây sang con người, chúng không ngừng biến thể ngày càng mạnh hơn, nhanh hơn.

Xèèè... Rẹttt... Âm thanh chói tai vang lên, màn hình chiếc ti vi chớp vài lần rồi tắt hẳn.

Lại chuyện gì nữa đây?!

Lấy chiếc di động ra, không còn một vạch báo sóng, không thể gọi được cho bất kỳ ai, tôi dường như bị cô lập ở chính căn nhà của mình với thế giới bên ngoài... nói chính xác hơn là những thảm cảnh kinh hoàng bên ngoài đang diễn ra.

Tại sao tình trạng này lại giống bộ phim Alive của Hàn Quốc quá vậy?

Câu hỏi thoáng qua đầu tôi. Nhấn vào trang mạng xã hội, tin tức đăng cách đây vài phút, một bức ảnh về một nhóm các cô gái, mắt tôi dán chặt vào một cô gái.

Cô gái mang tên Cát Tường, chúng tôi học cùng nhau ba năm cấp ba, cùng lớp, nếu nói thẳng ra thì... tôi đã phải lòng cô ấy vào những ngày trong học kỳ hai của năm cuối cấp. Tôi đã không gặp Cát Tường gần hơn một năm, kể từ khi cô ấy bước chân vào giảng đường Đại học.

Bức ảnh được chụp vào ngày hôm nay, ngày xảy ra chuyện kinh hoàng và vẫn đang tiếp diễn, tôi lập tức mở to mắt, bật dậy đi đến ban công quan sát. Cách vài phút trước, cô ấy đến trung tâm thương mại gần nhà tôi vui chơi cùng hội bạn. Tôi nhíu mày quan sát một vài người vẫn còn chạy tán loạn ngoài phố, cố tìm xem Cát Tường ở đâu, nhưng...

Tất cả chỉ vô vọng, nơi tôi quan sát chỉ có thể nhìn thấy những bóng người nhỏ chi chít chưa bằng một đốt tay út của tôi.

Quay vào trong, tôi xem tiếp những tin vừa được đăng tải trước khi mất sóng và mạng điện thoại.

[Xin mọi người đừng ra khỏi nhà, chính phủ sẽ đến hỗ trợ và đưa ngươi dân đến nơi an toàn, những khu vực chưa ảnh hưởng hãy mau tích góp thức ăn dự trữ tại nhà...]

Tôi bĩu môi và đã chán nản khi nghe về những việc làm của chính phủ, với tình hình hiện tại, họ không thể nào khống chế hoàn toàn tình huống như bao loại bệnh khác.

Ngay tại lúc này, tôi không biết gia đình tôi như thế nào, họ đã ra ngoài trong khi tôi ngủ. Lấy hai bàn tay che lại mặt, chống khuỷu tay lên đầu gối, gia đình, bạn bè, anh em tại phòng tập và... đặc biệt là Cát Tường - cô gái tôi yêu, tất cả giờ đang thế nào?

Ụccc... Một âm thanh vang lên, tôi chưa dùng bữa sáng đã phải đấu với một sinh vật ghê rợn, nói chính xác hơn là một zombie.

Mở tủ trong bếp, chỉ còn vỏn vẹn vài gói mì ăn liền, quay sang tủ lạnh, bên trong chỉ còn vài món ăn thừa của những bữa trước.

Phải sắp xếp thức ăn cho hợp logic thôi! Tôi ngẫm nghĩ.

Quay vào phòng, tôi lấy giấy bút ra, viết và dán lên những thức còn lại trong nhà tôi, chia thành từng phần nhỏ, mỗi phần chỉ bằng một phần nhỏ mọi ngày của tôi.

Loay hoay trong bếp vài phút, quay ra với bát mì trên tay tiếp tục xem lại những bản tin trên mạng xã hội.

[Căn bệnh này tác dụng lên não, khiến con người mất đi ý thức, không ngừng tìm kiếm những con người bình thường cắn xé... Căn bệnh chỉ lây khi bị cắn...]

Chỉ bị cắn! Thế là như trên phim ảnh.

Tôi vừa hớp từng hớp mì lớn vừa xem tin tức... Bỗng nhiên, một tiếng "RẦM!" vang lên, tiếp theo đó lại là những tiếng gọi "CỨU TÔI VỚI!" vang đến liên tục. Tôi bất giác dừng đũa, quay đầu, nhìn về hướng âm thanh, loạt âm thanh đó phát ra từ phía cửa nhà tôi.

Xoa xoa cái đầu gối chân phải đã hồi phục được vài tháng sau khi chấn thương dây chằng, tôi chậm rãi bước từng bước thận trọng ra phía cửa. Ghé sát mắt vào mắt mèo ngay cửa.

Bên ngoài, một cô gái trạc tuổi tôi không ngừng đập mạnh tay vào cửa cầu cứu, chỉ nhìn về cửa vài giây, cô lại quay sang nhìn về phía thang máy với khuôn mặt hoảng sợ. Tiếng gầm rú của bọn sinh vật đáng sợ ngày một lớn hơn, cô càng đập mạnh vào cửa.

Sao cô ta lại chọn nhà mình mà cầu cứu?

Câu hỏi vừa hiện lên trong đầu, tôi không nghĩ nhiều, mở cửa kéo cô vào và đóng ngay cửa, chỉ vài giây sau, tiếng đập cửa của những con người khát máu đó lại vang lên như ban đầu.

Cô gái ngồi xuống cạnh cửa thở hổn hển, trên người cô mặc chiếc váy màu trắng ướt đẫm máu, khuôn mặt ưa nhìn lấm tấm vài vết máu, thân hình đầy đặn. Tôi nhìn cô ta với ánh mắt dò xét, lạnh giọng.

"Sao cô lại chọn nhà tôi cầu cứu mà không phải những căn khác?"

"Tôi..." Cô hít sâu, thở ra, tiếp tục. "Nãy anh bị cô gái kia tấn công, tôi có nhìn thấy."

Tôi hơi nghiêng đầu, lặp lại câu nói của cô gái. "Cô nhìn thấy?!"

"Phải." Cô khẽ gật đầu, lại tiếp tục. "Tôi ở cách anh mười mấy căn, đột nhiên người nhà tôi như mất đi nhân tính không ngừng lao vào tôi nên tôi mới qua đây cầu cứu anh."

"Ra vậy... thế cô tên gì?"

"Tôi tên Minh Thư." Cô vừa thấp giọng vừa vịn tay sau cổ.

Không nói lời nào, quay vào trong, tôi lại dừng bước khi để ý đến hành động của Minh Thư. Chậm rãi lùi ra xa, tôi nhìn chằm chằm Minh Thư, tra hỏi cô.

"Không lẽ cô đã bị..."

...CÒN TIẾP!...

Chương 2: Rời Khỏi

"Không lẽ cô đã bị..." Tôi lùi từng bước về sát phía bàn ăn, cẩn trọng tiếp tục. "Đã bị... họ cắn!"

Minh Thư nhìn tôi với ánh mắt lộ rõ vẻ cầu xin đừng bỏ rơi cô ấy, nước mắt dần tuôn ra trên má, cánh tay không rời khỏi vết thương trên cổ không ngừng chảy máu, cô nhỏ giọng van xin.

"Tôi... tôi không muốn... xin đừng..."

Chưa kịp nói xong, mắt Minh Thư dần chuyển sang đục ngầu, trên khuôn mặt nổi đầy gân xanh, cơ thể cô dần uốn quẹo những tư thế kỳ dị. Uốn quẹo suốt vài giây, cô đứng yên nhìn tôi như muốn vồ lấy con mồi giống cô gái đối diện nhà.

Hít một hơi thật sâu, nắm lấy chiếc ghế đập thẳng vào đầu Minh Thư khiến cô gục ngay xuống đất khi vừa lao vào. Không dừng lại ở đó, cô lết đến tôi với tốc độ nhanh cùng những tiếng kêu đậm chất của một con zombie.

Cánh tay nổi đầy gân xanh và lấm lem máu của Minh Thư túm lấy cổ chân tôi, không suy nghĩ thêm nhiều, hạ quyết tâm, giơ chiếc ghế lên cao đập mạnh vào phần đầu con zombie khiến đầu cô vỡ toang như trái dưa hấu bị đấm vỡ với một lực mạnh.

Máu me vươn vãi khắp nơi, hạ chiếc ghế xuống, tôi lùi bước ngồi hẳn xuống nền nhà, hớp lấy hớp để từng lượng lớn oxi, đây là lần đầu tiên tôi giết người - nói chính xác hơn là giết một con zombie ngoài đời thực.

Lấy lại bình tĩnh, tôi đứng dậy, hé mở cánh cửa nhà, đưa mắt ngó nghiêng xung quanh hành lang. Nhận thấy không còn một ai, tôi lập tức kéo xác con zombie ra ngoài - chính xác là Minh Thư, vứt về phía đối diện.

Quay vào trong, vào nhà tắm, đeo khẩu trang vào, tôi lấy vài món dụng cụ ra dọn dẹp lại những vết máu trong nhà, vừa lau chùi tôi vừa nghĩ "Tại sao? Thành phố này... liệu có còn được như xưa?"

Màn đêm buông xuống, đứng bên cạnh ban công cùng bát cơm với thức ăn thừa của những bữa trước, tôi quan sát thành phố nhộn nhịp ngày xưa giờ đã hoang tàn. Tôi chắc chắn dù hiện tại, trước mặt tôi không thấy cảnh những con zombie đuổi người nhưng lại nghe thoáng được những âm thanh la hét trong cơn sợ hãi cùng những tiếng gầm rú kinh dị rất nhỏ từ những nơi lân cận.

Con đường trống vắng, những ánh đèn đường nhấp nháy vài lần rồi tắt hẳn, đột nhiên...

... Bóng đèn nhà tôi tắt ngấm, nhìn vào trong nhà rồi lại quay ra ngoài, những ánh đèn bên ngoài cũng tắt dần, chỉ vài nơi sáng đèn do lượng điện đã được lưu trữ trong máy phát điện.

Không phải chứ! Lại chơi trò mất điện vào giờ phút này.

Ý nghĩ tuôn ra trong đầu khi tôi chứng kiến từng nhà phía dưới dần tắt đèn.

Thành phố hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Vừa bước nửa bước vào bên trong, tôi đứng lại quan sát diễn biến bên dưới từ căn hộ tầng mười chín của mình.

Một vài nhà bên dưới sử dụng những ánh đèn dầu, nến. Nhìn từ trên cao, ánh sáng vàng nhạt toả ra từ những căn nhà nhỏ gợi lên một cảm giác lạnh lẽo như bao tác phẩm văn học. Tôi có thể nhìn thấy vài ba bóng người quây quần bên ngọn lửa nhỏ, nhìn những cái bóng, tôi có thể nhận ra họ đang run rẩy trong cơn sợ hãi tột độ.

Một vài ngôi nhà sử dụng những ánh đèn pin, đèn LED, những ánh sáng trắng chiếu sáng khắp căn nhà, tôi nhìn thấy rõ từng người và có thể phân biệt ai là nam ai là nữ hơn ngôi nhà sử dụng ánh nến vừa rồi. Không kéo dài được bao lâu...

Một thảm cảnh lại diễn ra, khi các ngôi nhà bên dưới bật những ánh đèn sáng trắng, tôi lại nghe được những âm thanh gầm rú của bọn khát máu đó, ngày một lớn dần, tôi bất giác cúi thấp người quan sát.

Bọn chúng không ngừng lao đến những nơi phát ra ánh sáng, cánh cửa không chống cự được bao lâu đã ngã xập, bọn xác sống tràn vào như đập thủy điện bị vỡ. Chỉ vài phút sau, nhìn về những ngôi nhà với ánh đèn pin, đèn LED... bên trong không còn sự sống, chỉ còn một đống zombie bên trong.

Số phận của những ngôi nhà sử dụng ánh nến không khác hẳn, vài ngôi nhà kịp tắt nến, vài ngôi không kịp đã phải trả giá trước binh đoàn xác sống.

Ngã mình lên chiếc giường, tôi lấy chiếc di động, mở vài bản nhạc rồi đặt bên cạnh, nhắm mắt, và tôi thiếp đi lúc nào không hay. Và rồi...

Tôi gặp ác mộng, trong cơn ác mộng, tôi phải tận mắt chứng kiến gia đình mình bị bọn xác sống đó xúm lại không ngừng cắn xé cho đến khi không còn gì cả, từng mảng thịt lớn dính lên miệng đầy máu. Tiếp đó, tôi lại phải nhìn người cô gái tôi yêu - Cát Tường, bị lũ zombie quây quanh mà không thể làm được gì cả, tôi đã không thể cứu bọn họ.

Đột nhiên, tôi bật dậy thật nhanh, thở hổn hển, thân mình đầy mổ hồi, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, tức là sau ngày kinh hoàng hôm qua.

Thở phào nhẹ nhõm khi đó chỉ là cơn mơ, xuống giường, vào nhà tắm.

Đến bên ban công, thưởng thức bữa sáng trong cảnh hoang tàn của thành phố. Ngày hôm nay, yên bình hơn hôm qua, tôi chỉ thỉnh thoảng nghe được vài tiếng la hét vì bên dưới nhà tôi, bên ngoài hành lang căn hộ, tất cả hầu như đều đã thành một trong số chúng. Cứ lảo đảo đi qua đi lại, chỉ tăng tốc chạy khi con mồi xuất hiện.

Vào phòng khách, ngồi vào chiếc sofa màu lam, cầm chiếc di động lên, lượng pin chỉ còn một nửa, "Phải tiết kiệm thôi!" tôi tự nhủ, đặt lại xuống, vào một gian phòng.

Bên trong là những thiết bị hỗ trợ tôi tập luyện như bao cát, tạ, xà, v.v... Tôi lao đầu vào tập luyện để vơi đi sự chán nản không điện không sóng điện thoại hiện tại.

Vài tiếng đồng hồ, tôi vào lại nằm dài trên sofa rồi đến đất, giường, không biết nên làm gì, chỉ nằm đó xem lại vài bức ảnh gia đình, anh em phòng tập, bạn bè, và cô gái trong lòng của mình.

Một tuần trôi qua, trong nhà không còn thức ăn dự trữ, gạo có, nước có, không điện, hết gas, không thể nào ăn được. Song đó, tôi cũng đã chán ghét cảnh một mình trong một ngôi nhà, không một tin tức gì về gia đình.

Đầu gối phải do chấn thương dây chằng của tôi cũng đã hồi phục tám chín phần, ngồi trên chiếc ghế sắt ngoài ban công, vừa xoa đầu gối vừa nhìn ra phía ngoài thành phố.

"Phải ra ngoài một chuyến thôi! Tìm kiếm sự sống, hiện tại không biết chính phủ đã làm việc đến đâu."

Ý nghĩ thoáng lên trong đầu, tôi nhíu mày quan sát về phía trung tâm thương mại đang sáng đèn gần nhà. Tôi dự định sẽ đến đó để lấy lương thực và một số đồ dùng.

Trong đêm, tôi lấy giấy bút viết ra tất cả những thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi này. Một chuyến đi đường dài không biết điểm dừng là nơi đâu và với bao sự nguy hiểm rình rập xung quanh.

Sắp xếp mọi thứ vào chiếc ba lô, tôi lên giường thật sớm để ngày hôm sau chuẩn bị một tinh thần đối đầu với hiểm nguy.

Trời tờ mờ sáng, những giọt sương lạnh còn đọng lại trên lá, bầu trời vẫn bị bao phủ bởi những lớp sương mù dày đặc, tôi đã thức dậy từ sớm.

Vận trên mình chiếc quần jeans dài ôm sát vào chân, tôi không quên cho chiếc điện thoại vào túi quần, mặc một chiếc áo phông màu xám với hoạ tiết đơn giản, bên ngoài khoác trên mình chiếc áo tay dài màu đen. Tôi kéo dây khoá lên cao, che kín hoàn toàn phần cổ.

Tôi lại quay ra ban công, choài người ra nhìn xem cảnh trong khuôn viên toà căn hộ. Bên dưới, ít nhất cũng hơn ba mươi con rải rác khắp khuôn viên.

Vào lại trong nhà, uống một ngụm nước, kiểm tra kỹ lưỡng lại những vật dụng cần mang theo. Kiểm tra xong, đeo chiếc khẩu trang và bao tay màu đen vào, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai màu đen.

Đến bên cửa, mang chiếc giày thể thao màu xanh đen, trên tay là con dao cỡ lớn dùng để chặt thịt - món vũ khí hữu dụng nhất trong nhà tôi.

Nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu vào, mở mắt, chậm rãi kéo cánh cửa nhà của mình ra.

Vừa mở ra...

Cái xác của Minh Thư vẫn nằm bất động đối diện nhà tôi, quan sát thật kỹ xung quanh, tôi thận trọng bước cạnh cái xác, thấp người lục tìm chiếc điện thoại.

Không sóng điện thoại, thế tôi lục tìm chiếc điện thoại của cô gái làm gì?

Câu hỏi này đã từng hiện lên trong đầu tôi cho đến khi... tôi đã tận mắt nhìn thấy, bọn chúng không chỉ bị thu hút bởi ánh sáng mà còn bị thu hút bởi tiếng động. Dù không gọi vào số khác để báo tiếng động nhưng tôi vẫn có thể dùng chức năng báo thức của nó, mục đích của tôi là vậy.

May thay, tôi đã tìm thấy chiếc di động của Minh Thư. Đột nhiên, tôi cảm nhận được một bóng người vừa lảo đảo đi từ thang máy ra, dừng lại hồi lâu và quan sát về phía này.

Tôi chậm rãi xoay đầu nhìn về hướng thang máy, một người đầy máu, mặc trên người là quân phục, hắn lao đến cùng với những âm thanh phát ra kinh dị.

Đứng dậy, khi hắn chỉ cách khoảng ba mét, hắn nhảy xổ đến, tôi lách người né sang bên và vung dao chém mạnh vào đầu hắn, cái đầu đầy máu lăn lóc trên sàn nhà, máu không ngừng rỉ ra.

Chỉ trong chốc lát, tôi lại nghe được những âm thanh gầm rú ngày một lớn dần phát ra từ phía toà bên cạnh. Căn hộ tôi ở ba toà cạnh nhau và thông nhau.

Chúng đang tiến lên!

Tôi liền di chuyển về phía thang máy, nhấn vào nút đi xuống.

Lỡ như vừa mở cửa thang ra mà bên trong nhiều con xác sống quá thì phải làm sao?

Câu hỏi hiện lên trong đầu khiến tôi thay đổi ý định, quay lại mở cánh cửa thoát hiểm, cẩn thận bước vào trong, trên tay vẫn lăm lăm con dao cỡ lớn.

Nhìn xuống phía dưới, nhận thấy không có mối nguy hại nào, tôi từng bước thận trọng đi xuống.

...CÒN TIẾP!...

Chương 3: Gặp Lại

Vừa xuống được vài tầng, tôi bất giác đứng lại khi nghe thoáng qua tiếng động của con zombie.

Chậm rãi đưa đầu qua lan can cầu thang, nhìn xuống phía dưới. Một con zombie mất một phần thịt lớn ngay cổ, khoé miệng đầy máu, con mắt đục ngầu đáng sợ đang đờ đẫn đảo qua lại, bước từng bước nhỏ.

"Giết nó hay không?" tôi ngẫm nghĩ.

Không để lâu, tôi đi nhẹ nhàng trên những đầu ngón chân, không phát ra tiếng động, áp sát con xác sống.

Đây là giết zombie, không phải giết người!

Tôi luôn tự nhủ câu nói trên để lấy can đảm. Vung mạnh con dao trên tay, chỉ một nhát chém, cái đầu của hắn bay từ tầng mười xuống tầng trệt.

Hướng nhìn theo cái đầu đang rơi, vừa chạm đất, cái đầu nát bét, vài con gần đó tiến lại sau đó ngước lên nhìn khiến tôi giật bắn người, lùi lại vào trong.

Vẩy máu khỏi con dao, tôi lại tiếp tục bước xuống.

Đến tầng hai, nhìn xuống, bên dưới ít nhất khoảng mười con, tôi nép mình sau bức tường, đảo mắt xung quanh tìm cách.

Làm sao đây? Nó ở đó sao qua được!

Phải rồi! Còn một cách...

Tôi lấy chiếc điện thoại của Minh Thư ra, điều chỉnh thời gian phù hợp, đặt chiếc ba lô xuống, tìm lấy một mảnh vải.

Quấn mảnh vải quanh chiếc điện thoại, tôi ném chệch hướng về phía trái một góc mười lăm độ. Điện thoại không vỡ mà vẫn hoạt động bình thường do tôi buộc vải quanh nó giảm lực tiếp xúc.

Chỉ vài giây sau... Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi. Hàng loạt zombie tiến về phía phát ra âm thanh, số lượng ngày một đông, tôi không biết vài con từ đâu chạy đến.

Mặc kệ câu hỏi, tôi tiếp tục bước xuống, nhẹ nhàng mở cánh cửa sắt của lối thoát hiểm tại tầng trệt, đưa đầu ngó nghiêng xung quanh. Nơi tôi ném điện thoại, đã hơn ba mươi con đứng tại đó. Hít thật sâu vào, tôi một mạch tăng tốc chạy nhanh, không quay đầu lại nhìn, tôi cắm đầu chạy mãi.

Rời khỏi hoàn toàn toà căn hộ, tôi rẽ vào một nhánh hẻm nhỏ. Bên trong, những chiếc xe máy, đồ đạc nằm lung tung khắp nơi, thêm vào đó toàn máu, là máu khắp nơi.

Đi được vài bước, gần đến ngã tư của hẻm, tôi bước từng bước đầy cảnh giác, tay nắm chặt con dao khi nghe được tiếng xé thịt, cắn xé của những con zombie như trong phim ảnh.

Áp sát lưng vào tường, tôi chậm rãi đưa đầu ra nhìn, trước mặt tôi, con zombie đang ăn lấy ăn để xác người, miệng cắn xé phần thịt, bàn tay moi móc nội tạng, gan, dạ dày, ruột ra khỏi người cho vào miệng, máu không ngừng chảy ra khắp nơi như thùng nước bị vỡ, chỉ ít giây đã chảy thành một vũng lớn.

Nhìn về hướng tôi vừa đi qua, cái bóng lảo đảo ngày một rõ nét, tôi nhanh chóng đi vào một ngôi nhà gần đó, hé nhìn, một con khác khập khiễng bước đến, nhìn vào nơi tôi vừa đứng ban nãy, sau đó quay đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào phía trong nhà, tôi lại xiết chặt con dao hơn, bước chậm vào trong.

Đến phòng bếp, tôi bới tung lên, bên trong không còn vật dụng có thể cho vào miệng được, chỉ còn vỏn vẹn một lọ bơ hạt phỉ. Đặt con dao lên bàn, tìm lấy chiếc muỗng, tôi không ngừng cho vào miệng đống bơ đó sau vài ngày bỏ đói. Đột nhiên...

Tự lúc nào, từ phía sau tôi, một người phụ nữ lao đến cùng tiếng hét ghê rợn, khiến tôi ngã và làm rơi lọ bơ.

Ả ngồi hẳn lên người tôi, không ngừng đưa miệng vào cổ tôi, giằng co được một lúc, tay tôi với được chiếc chảo rơi trên sàn, đập mạnh vào ả. Lập tức bật dậy, tung thêm một đòn đạp thẳng vào bụng... Lần này, tôi lao đến ngồi hẳn lên người con xác sống.

"AAA!" Tôi tức giận, hét lên điên cuồng, không ngừng đập mạnh chiếc chảo vào đầu ả cho đến khi chúng nát bét, máu thịt vươn vãi một khu vực.

Tôi ngã người nằm bên cạnh, hít thở lấy không khí sau một phen hú vía, kéo lại chiếc khẩu trang lên, đi đến nhặt lại lọ bơ hạt phỉ.

Chết tiệt!

Lọ bơ đã bị một phần máu bay vào bên trong sau khi con zombie vừa rồi xuất hiện, nóng giận, tôi ném mạnh chiếc lọ xuống, cầm lấy con dao, rời khỏi căn nhà.

Dù trung tâm thương mại ở gần toà căn hộ tôi sống, mặt trời đã lặn, tôi bước vào một ngôi nhà dân gần đó, kiểm tra xung quanh, khoá chặt cửa.

Tôi đã chứng kiến lũ zombie này về đêm trong đợt tấn công vào những căn nhà, đặc biệt là những con di chuyển chậm, về đêm, đột nhiên chúng di chuyển nhanh bất thường. Tôi nghĩ tiếp tục cuộc hành trình vào ban ngày là tốt nhất vì vài loại đã di chuyển chậm hơn, thuận lợi cho tôi hơn.

Đặt con dao bên cạnh, dùng chiếc ba lô gối đầu, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao. Những vì sao sáng lấp lánh, cùng một vầng trăng tròn và sáng, tôi cũng nghĩ giờ phút này rất thích hợp làm thơ.

Nhìn một vì sao, đột nhiên hình ảnh Cát Tường hiện lên trong đầu, tôi vốn không phải người hài hước, tôi chỉ hài hước để khiến một mình cô ấy cười, mà cô ấy đã không nói chuyện với tôi khi cô vào đại học.

Được một lúc, tôi lại nhớ đến gia đình của tôi. Ba mẹ tôi, chị tôi, em tôi... giờ họ nơi đâu và ra sao?

... Và tôi lại thiếp đi lúc nào không hay.

Ánh sáng chói chang chiếu qua khung cửa sổ nhỏ, khiến tôi tỉnh giấc. Dù ánh sáng len lỏi qua từng khe nhỏ nhưng bên trong và bên ngoài luôn tồn tại một không khí u ám, không khí chết chóc.

Vươn vai, khởi động cơ thể, tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình sau khi ăn thực phẩm bổ sung tìm được tại ngôi nhà.

Trung tâm thương mại, nơi tập trung đông đúc giờ đây chỉ là hoang tàn. Bãi xe nhộn nhịp người ra vào chỉ còn những chiếc xe lăn lóc, rải rác khắp nơi cùng vài vết máu.

Bước vào bên trong trung tâm, đồ đạc trưng bày ngăn nắp giờ văng tứ tung, tôi tiến vào nhà vệ sinh, mở nước rửa mặt. Đột nhiên...

Tôi nghe được một tiếng thì thầm đâu đó vọng đến, bất giác bàn tay đặt vào con dao, cầm lên, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Dừng chân tại một cánh cửa cạnh nhà vệ sinh, tôi áp tai vào cửa, lắng nghe bên trong, tiếng thì thầm ngày một lớn hơn, vặn tay nắm cửa. Cánh cửa khoá trái, tiếng thì thầm bên trong cũng tắt hẳn. Nhìn lên tấm bảng trên cửa: Phòng rác.

"Này! Bên trong có người không?" Tôi chỉ gõ nhẹ vào cửa và dò hỏi, tránh phát ra tiếng động thu hút lũ xác sống.

"CẠCH!" Tiếng khoá mở ra, tôi đẩy cửa, cảnh giác bước vào. Bên trong, một nhóm bốn cô gái, vài người trên tay lăm lăm vũ khí là những vật dụng dọn dẹp vệ sinh. Nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác. Tôi đưa tay kéo chiếc khẩu trang xuống, để lộ phần mặt của mình.

Đảo mắt một lượt quanh phòng, ánh nhìn của tôi dừng lại tại một cô gái, khuôn mặt xinh xắn, thân hình đầy đặn cân đối cùng với nước da trắng ngần và mái tóc ngắn gần đến vai... là Cát Tường - cô gái tôi không gặp gần hơn một năm.

"Thu Nguyên?!" Cát Tường hơi nghiêng đầu ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. "Sao bạn lại ở đây?"

"Mình... mình..." Tôi không hiểu tại sao tôi lại cà lăm đến vậy, tôi hỏi ngược lại cô. "Thế sao bạn cùng mọi người ở đây?"

"Cách đây vài tuần mình với mấy bạn ở đây đến đây chơi, không ngờ..." Cô nghẹn lại vài giây, tiếp tục. "Lại xảy ra chuyện kinh hoàng như vậy, mọi người như mất đi nhân tính, không ngừng điên cuồng lao vào cắn xé những người khác. Nguyên đám tụi mình đã phải trốn ở đây vài tuần, chỉ có vài món đồ ăn rơi vãi gần đây."

"Ra vậy." Tôi khẽ gật đầu, cởi chiếc ba lô, lấy ra vài thanh thực phẩm bổ sung đưa cho từng người bên trong, ai đấy cũng ăn lấy ăn để.

Nhìn nhóm người đang ăn, tôi không giấu được sự thắc mắc, bèn hỏi. "Thế... mọi người tên gì?"

"Đây là Diễm Hiền." Cát Tường chỉ tay về phía một cô gái nhỏ nhắn, tôi nhớ cô ấy luôn chụp những tấm hình tuyệt đẹp, nóng bỏng. Cát Tường tiếp tục. "Kia là Gia Mẫn."

Một cô gái đeo kính với thân hình cân đối cúi đầu chào, tôi lập tức cúi đầu đáp lại. Cô lại tiếp tục chỉ tay về phía người còn lại. "Đó là Ngọc Thủy."

Cát Tường quay lại nhìn, giới thiệu tôi với mọi người, nhẹ giọng như như thì thầm với bản thân. "Đây là Thu Nguyên, bạn thời cấp ba của mình."

Tôi cúi chào mọi người, ngồi cạnh Cát Tường. Tôi nhớ trong bức ảnh chụp cách đây vài tuần của nhóm Cát Tường, trong đó có năm cô gái, tôi nhìn quanh, không thấy cô còn lại nên tôi đoán là cô ấy... đã chết hoặc bị biến hình.

Không khí lại im lặng, tôi lên tiếng phá tan đi bầu không khí căng thẳng đang bủa vây.

"Mấy bạn không nghĩ mình sẽ rời khỏi đây à?"

"Rời khỏi đây? Để gặp những con người ngoài kia?!" Cát Tường nghiêng đầu nhìn tôi.

"Phải." Tôi gật đầu một cách dứt khoát.

"Nhưng..."

"Như mấy bạn nãy cầm vũ khí khi mình bước vào, các bạn phải đánh hoặc giết chết nó nếu muốn sinh tồn tại đây."

"Vậy cậu đã giết vài con rồi ư?!" Diễm Hiền đưa mắt nhìn tôi.

"Phải, mình đang có dự định đến đây, thu thêm lương thực, vũ khí, lên đường tìm kiếm những nơi chưa bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh này. Các bạn đi cùng mình chứ?" Tôi nhìn mọi người.

Các cô gái đưa mắt nhìn nhau, lộ rõ vẻ lo lắng, hoang mang, không biết nên quyết định thế nào.

"Mấy bạn cứ ở đây đi, mình đi ra ngoài trước." Tôi đứng dậy bước ra ngoài.

Bên ngoài, trung tâm vắng lặng, những ánh đèn không ngừng nhấp nháy, nắm chặt con dao trên tay, bước đi khỏi khu vực vệ sinh.

Bước chậm, đảo mắt quan sát khắp nơi, trong này, mọi thứ có vẻ vắng lặng hơn tôi tưởng. Vào khu vực siêu thị, tôi lập tức di chuyển đến quầy hàng đóng hộp và nước, nhanh chóng lấy đầy chiếc ba lô.

Đến khu vực dụng cụ sửa chữa, tôi lấy vài chiếc rìu, búa tạ cùng những loại búa dạng nhỏ khác, cho vào một ba lô khác tôi nhặt trong trung tâm thương mại. Đột nhiên... tôi nghe được tiếng bước chân ngày một đến gần hơn, thấp người sau quầy hàng, quan sát bóng phản chiếu từ ánh đèn, vung ngang rìu...

Tôi lập tức dừng lại, đó là Cát Tường, lưỡi rìu chỉ cách mặt cô vài centimet, gương mặt cô tái xanh, ánh lên vẻ sợ hãi. Hạ rìu xuống, tay trái cầm rìu, tay phải vịn vào vai cô, tôi thấp giọng lo lắng.

"Mình xin lỗi... Sao bạn lại ở đây?"

"Mình... mình..." Cát Tường ấp úng, cô vẫn chưa vơi đi cơn sợ hãi vừa rồi.

"Không sao đâu. Đừng sợ, có mình ở đây rồi." Tôi kéo Cát Tường vào lòng, một tay ôm ngang hông cô, tay còn lại vỗ đầu cô.

...CÒN TIẾP!...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play