Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

CHÚ ƠI, CÓ MUỐN YÊU KHÔNG?

Chương1.

Nhã Y khoanh tròn hai tay lại trước ngực, cô ngẩng cao đầu, hùng hổ tuyên bố với giọng điệu chứa đầy sự phẫn nộ:

 

 

" Tôi, Mục Nhã Y này chưa từng và không hề quen biết bất cứ ai tên Lạc Mỹ Anh! "

 

 

" Vậy nên chú à, chú nhận nhầm người rồi. "

 

 

Gã đàn ông đứng trước mặt cô vẫn không hề có chút chuyển biến. Cả thân hình to cao, vạm vỡ đứng chắn ngay giữa lối đi.

 

 

Điều đó khiến Nhã Y đang cáu lại càng cáu thêm. Cô giậm mạnh chân, quay người lại như muốn rời đi.

Tốt thôi, dù có giải thích với hắn ta cả trăm ngàn lần thì kết quả vẫn chỉ có một. Bổn cô nương đây sẽ không phí phạm lời nói để giải thích với ngươi nữa.

 

 

Nhanh như cắt, một tay hắn bỗng nhiên nhấc bổng cả người cô lên trên vai, tiến thẳng về phía chiếc Volvo gần đó.

 

 

"Này chú, thả tôi ra!! Đứng lại!! Thả tôi xuốnggg!!"

 

 

Mặc kệ những lời xì xầm, bàn tán đã bắt đầu nổi lên, Mục Nhã Y vẫn một mực vùng vằng trên vai hắn, cào cấu, la ối om xòm.

Đây chính là hành vi bắt cóc, bắt giữ người trái phép khi chưa được sự đồng ý của nạn nhân!!!!

 

 

Trái ngược lại với sự kích động đến hoảng sợ của Mục Nhã Y, người đàn ông ấy vẫn mang trên mình một nét mặt thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hắn ta mở cửa xe, thẳng tay ném cô xuống ghế lái phụ mà không chút thương tiếc, sau đó khoá trái cửa bỏ đi.

 

 

"Lạc Tuấn Minh!! Đồ bỉ ổi, quân vô lại!! Thả tôi ra, bớ người ta!!! "

 

 

"Chú không biết thương hoa tiếc ngọc à? Tôi là con gái đấy nhé!!!"

 

 

"Nàyy!!!!"

 

 

...

 

 

 

 

Trời thu toả nắng cùng với những chiếc lá rơi tô vàng cả một vùng trời, những dải mây mỏng như những chiếc khăn voan vắt ngang bầu trời xế chiều, Mục Nhã Y đứng một mình trong lớp, cô là đang phải lao động một mình.

 

 

Nhã Y là học sinh mới lớp 11.0 trường trung học Đoan Ngải, trường học nổi tiếng bậc nhất của giới thượng lưu.

Khác xa so với vẻ bề ngoài, Nhã Y được học ở đây là do học bổng, tiền sinh hoạt và học phí đều được trợ cấp.

Bởi vậy nên có lẽ đó chính là điều khiến Mục Nhã Y cô bị các bạn phân biệt đối xử.

Cũng đúng, ai mà lại muốn đi chơi với những đứa khác biệt cơ chứ? Ở trường cô có khác gì một đứa lạc loài đâu?

Từng ngày một, mỗi ngày đi học của Nhã Y chẳng khác gì địa ngục. Bàn ghế thì bị đổ sơn, sách vở cũng bị xé nát. Thậm chí, đến cả áo sơ mi của cô cũng bị bôi bùn chát đất lên. Tất cả những việc làm đó đều là do các tiểu thư giàu có tạo nên, đứng đầu xỏ của chúng nó là một con bé tóc hồng, mang tên Cố Ngọc San.

...

Nhưng trong cái rủi lại có cái may, nhờ việc bị Cố Ngọc San bắt nạt nên Mục Nhã Y lại có thêm một người bạn thân.

 

 

Một người bạn rất đặc biệt.

 

 

" Nhã Y, về thôi!"

Từ phía bên ngoài cửa lớp bước vào một cô gái với thân hình cao ráo cùng một khuôn mặt ưa nhìn. Mái tóc dài màu trắng được tết dọc từ đỉnh đầu chạy xuống đến ngang lưng, vắt chéo qua vai. Chiếc áo đồng phục hở cúc để lộ ra hàng xương quai xanh quyến rũ. Cô bạn đó quăng cặp sách về phía bàn mình, sau đó tuỳ tiện kéo ra một chiếc ghế ở gần đó ngồi xuống, thản nhiên vắt chéo hai chân gác lên bàn.

" Cậu chưa về à Đồng?"

Nhã Y vừa dùng lực để lau bảng, vừa nói.

Tuy quen nhau chưa lâu, nhưng Đồng lại đối xử rất tốt đối với Nhã Y. Đó là điều khiến cô khó hiểu.

"Ừ, đợi cậu cùng về."

Hồ Mỹ Đồng vân vê đuôi tóc của mình, cô đảo mắt quanh khắp căn phòng, đáp.

Chương2.

Ai mà biết được liệu bọn Cố Ngọc San có kéo đến để giở trò với Nhã Y khi Đồng không có mặt ở đây hay không?

Có trời mới biết được!!

Mục Nhã Y tuy thông minh nhưng lại khá ngốc nghếch. Cho dù là một người rất cẩn trọng nhưng nhiều khi hành động thì tay còn nhanh hơn cả não.

Đồng thừa biết rằng Nhã Y hoàn toàn có thể tự mình đối phó lại với Cố Ngọc San. Nhưng lại không hiểu sao cho dù có bị bắt nạt đến nỗi phải ở lại dọn vệ sinh lớp như thế này, Nhã Y vẫn không hề than lấy nửa lời.

Cậu ta có phải là siêu nhân đâu? Tại sao lại có thể cắn răng mà chịu đựng một con người quá đáng như Cố Ngọc San cơ chứ?

 

 

Hơn một ngàn câu hỏi được Đồng đặt ra, nhưng cô vẫn không thể nào tự mình lí giải những câu hỏi đấy được.

Đoạn đuôi tóc bị cô vân vê nãy giờ đã trở nên xù bông, Đồng cắn chặt môi, cô đưa mắt nhìn theo cái bóng lưng nhỏ bé đang khệ nệ xách cái xô nước kia mà trong lòng dậy lên một nỗi thương xót.

Nghe lũ học sinh trong trường đồn lại rằng gia đình Nhã Y cũng chẳng mấy gì tốt đẹp. Một mình cô phải vừa đi học, vừa đi làm kiếm tiền nuôi gia đình. Thậm chí, ba mẹ cô còn dây dưa với bọn bè phái xã hội đen để rồ nợ nần chồng chất, số tiền đó cũng do Mục Nhã Y tự tay lo.

Không biết rằng có phải từ những chuyện đó mà cô bé vốn hay cười đùa như Nhã Y giờ đây lại trở thành một con người u ám, luôn tự thu mình lại hay không.

Hai người quen nhau trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Lúc đó là vào một buổi chiều cuối tuần, trong lúc đang chuẩn bị ra về thì bỗng nhiên Đồng thấy Nhã Y bị kéo lên trên sân thượng. Đồng cũng tò mò nên lên thử xem sao.

Trên đó, giữa những đống bàn ghế đổ nát là thân hình nhơ nhuốc, tả tơi của Mục Nhã Y. Cô bị chúng nó đánh, khinh thường vì nhà nghèo, bị khinh thường vì không phải là tiểu thư đài các như chúng nó.

Nhưng đó đâu phải là lỗi của cô? Sinh ra trong một gia đình nghèo khó là sai sao? Nỗ lực học tập để dành học bổng cũng là sai sao? Hay đến ngay cả sự tồn tại của Mục Nhã Y cô cũng là một điều sai trái?

Nhã Y càng nghĩ, cô lại càng thấy ấm ức. Cô cũng muốn phảng kháng lại lắm chứ, nhưng đó lại là điều duy nhất mà cô không thể làm trong ngôi trường này.

Bọn nó là con nhà giàu, có quyền thế. Chỉ cần cô đụng đến một cọng lông nhỏ của chúng nó thôi, ngay lập tức sẽ bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Chẳng mai lại có chút xây xước gì, Mục Nhã Y cô sẽ nhận ngay đơn bồi thường.

Nhà cô nghèo, không có tiền để đền chúng nó, cô biết chứ. Một căn nhà chẳng khác gì đội lá lại là nơi duy nhất cô có thể ở. Việc học còn đang dang dở, báo hiếu mẹ cha còn chưa xong, tiền bồi thường mà không lo được, đến lúc đó chúng sẽ phá cả nhà cô mất. Rồi đến lúc đó, cô biết làm sao?

Dù gì cũng chỉ còn một năm nữa, Nhã Y tự nhủ với bản thân mình rằng cô có thể nhịn được. Vì ba, vì mẹ, vì cả tương lai của cô nữa.

" Tụi bay nhìn xem tao có cái gì nè! "

" Là thẻ học sinh của nó à? Thẻ học sinh của con bé đó đúng không?"

 

 

"Tụi bay để tao."

 

 

Đứng ở giữa đám con gái đó, Cố Ngọc San lặng lẽ bước tới trước mặt cô. Nó tự động dời khỏi hàng, tự tay giật lấy chiếc thẻ học sinh của Mục Nhã Y.

Nó vênh cao khuôn mặt tròn xoe lên, cười điên dại trước sự hốt hoảng đến tột cùng của cô.

" Mày thấy gì đây không? Cái tấm thẻ này, chỉ cần tao xé nó thôi thì ngay lập tức, MÀY BỊ ĐUỔI HỌC "

Bốn từ cuối cùng được Cố Ngọc San nhấn mạnh chả khác gì một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Nhã Y. Trước những tiếng cười nắc nẻ của bọn nó, Mục Nhã Y quỳ gối xuống cầu xin.

Hồ Mỹ Đồng nãy giờ núp một góc quan sát thì chau mày, cái lũ này thật quá đáng. Cô không thể đứng nhìn được.

Vậy là Đồng lao ra, xử lí bọn nó.

 

 

Thoát khỏi cơn mê man hồi tưởng ấy, Đồng nhận ra rằng khuôn mặt của Nhã Y đã đứng ở trước ngay mắt mình lúc nào không hay.

 

 

" Cậu không sao chứ?"

Nhã Y quơ quơ tay trước mặt Đồng, lo lắng hỏi.

" Ừ, không sao."

Đồng trả lời.

"Vậy thì về thôi! Hôm nay cậu chỉ cần tiễn tớ đến cổng là được rồi."

Nhã Y nói, sau đó cô nhanh tay vơ lấy chiếc cặp sách của Đồng, kéo nó ra ngoài.

Chương3.

Hồ Mỹ Đồng cứ thế mặc cho mình bị kéo đi, cô vẫn giữ nguyên trạng thái đờ đẫn, không chút biến chuyển.

"Cậu không sao chứ Đồng?"

Nhã Y lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa. Nhìn Đồng cứ lẳng lặng mặc kệ cho mình kéo đi như một cái xác không hồn, cô cũng có chút khó chịu.

Đồng biết Nhã Y là đang lo lắng cho mình, cô định thần lại, sau đó khôi phục dáng vẻ lạnh lùng vốn có của bao ngày.

Trước cổng trường trung học Đoan Ngải, một chiếc Maserati đen đã đậu ở đó từ bao giờ. Từ bên ghế lái chính, một người đàn ông trung niên khoác trên mình bộ vest đuôi tôm bước xuống, cẩn thận mở cửa ghế đằng sau. Ông nhắc nhở:

" Hồ tiểu thư, đã đến giờ về "

" Quản gia Phong? "

...

Một người ngồi trên xe, một người đứng bên ngoài. Hai người bọn họ giao tiếp với nhau qua tấm kính chắn gió.

Sau khi tạm biệt Đồng, Mục Nhã Y quay lưng rời đi. Đã đến giờ rồi, cô phải mau chóng đến nơi làm thêm thôi. Không thì sẽ lại bị ông chủ la mất.

Chắp hai tay ra đằng sau lưng, Nhã Y vươn người hết cỡ, cô muốn cảm nhận được bầu không khí trong lành của thời tiết cuối thu.

Bầu không khí trong lành, ấm áp, thi thoảng lại có thêm vài cơn gió hanh khô. Mùa đông sao lại đến nhanh quá. Nghe nói năm nay tuyết sẽ rơi sớm.

So với việc được đắp người tuyết và đi trượt băng, Mục Nhã Y lại cảm thấy thích sự ấm áp của mùa xuân hơn. Vì cô sinh ra vào giữa đông, thời điểm lạnh nhất trong năm. Bởi vậy nên Nhã Y luôn muốn mình có được một bữa tiệc sinh nhật thật ấm áp.

Mùa đông hãy qua nhanh nhé!

...

Trên chiếc Masetari đời mới nhất của thị trường, Hồ Mỹ Đồng ngán ngẩm thở dài thành tiếng. Cô chống tay lên cằm, đưa ánh mắt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quản gia Phong thấy rõ những tia phiền muội trong mắt Đồng, ông khẽ ho khan.

" Tiểu thư, hôm nay cô có hẹn cơm tối với nhị thiếu gia họ Lạc đấy."

" Tôi cá rằng phu nhân và lão gia sẽ không hài lòng khi thấy tiểu thư về trễ đâu. "

" Đó là lí do ông đến tận đây để đón tôi sao? "

Đồng thản nhiên đáp, ánh mắt vẫn nhìn ra nơi xa xăm.

" Mong tiểu thư hiểu cho."

Cô hãy hiểu cho cái thân già này đi. Ngày nào tiểu thư cũng đi sớm về muộn, hễ cứ về đến nhà là lại khoá trái cửa phòng, chẳng nói chẳng rằng, khiến cho phu nhân và lão gia lo lắng đến phát bực.

Không hiểu dạo gần đây cô ấy gặp phải chuyện gì mà cứ thẫn thờ, bỏ mặc cả thế giới ra đằng sau lưng.

" Quản gia Phong, có thể đưa tôi đến một nơi không? "

...

Giữa cánh đồng hoa hướng dương ngập sắc chiều tà, Hồ Mỹ Đồng trên tay cần một bông cúc trắng, cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh bia mộ dưới chân mình.

Đặt bông hoa màu trắng xuống bệ đá, Đồng im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng.

" Lạc Mỹ Anh, chị lại đến thăm em đây."

" Em dạo này có khoẻ không?"

" Ở nơi đó em sống có tốt không?"

"Dù là ở bất kì nơi đâu, em cũng phải thật hạnh phúc nhé!"

"Thật may mắn vì chị lại được gặp em thêm một lần nữa."

" Nhưng lần này, chị lại gặp em trong hình hài của Mục Nhã Y, chứ không phải là Lạc Mỹ Anh nữa."

...

Từ xa xa, Phong Duật ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Đồng mà khẽ thở dài.

Ông làm quản gia cho Hồ gia cũng đã hơn ba chục năm, kể từ khi ba mẹ cô còn đang trong giai đoạn trưởng thành, cho đến lúc con gái họ khôn lớn.

Chứng kiến bao nhiêu truyện lớn nhỏ trong Hồ gia, tâm tư của Đồng, ông điều biết hết. Chẳng qua ông không nói ra là bởi vì ông biết rằng cái người mà Đồng cho là " món quà của Chúa trời" ban tặng ấy có thể sẽ giúp cô trở nên khá hơn.

...

Bên trên bàn ăn chứa đầy những món sơn hào hảii vị, có một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau. Họ chỉ lặng lẽ ăn mà không hề nói một lời nào.

Sự căng thẳng bao trùm khắp cả gian phòng, tưởng chừng như có thể dễ dàng gảy nên một bản nhạc. Bên này, Lạc Tuấn Dương cũng nhận thấy rõ vấn đề, anh từ từ lên tiếng để phá tan bầu không khí gượng gạo giữa hai người.

" Đồng nhi, dạo này anh nghe quản gia Phong nói em gầy đi."

" Do em suy nghĩ nhiều quá thôi, anh đừng bận tâm."

" Nói anh nghe xem điều gì lại khiến em bận tâm đến thế?"

Lạc Tuấn Dương đặt chiếc dĩa trên tay xuống bàn, anh đan xen hai bàn tay mình lại với nhau, chăm chú lắng nghe.

" Dương à, em nghĩ hình như em... tìm thấy Mỹ Anh rồi."

...

" Ắt xìiiiiiiii! "

Mục Nhã Y đang ngồi ngoài hiên cọ vỉ nướng thịt, đột nhiên cô giật mình mà hắt xì một cái rõ to.

Trời trở lạnh nhanh như vậy sao? Hay là có ai đó đang nói xấu mình rồi.

Nhã Y đang lơ đãng thì bị ông chủ bắt gặp. Hắn ta là một gã đầu hói bụng bự, xấu kinh khủng khiếp.

" Nhanh tay lên, không dọn xong đống này thì đừng hòng về."

Hắn nói, sau đó rời đi. Không quên tặng cô thêm một cái liếc xéo.

Mục Nhã Y đối với việc này còn quen nhiều hơn cả cơm bữa, tuy vậy nhưng cô vẫn rất tươi tỉnh, đáp lại với một tinh thần quyết đầy tâm.

" DẠAA!!!!"

Rồi sau đó cô lại cật lực chà. Phải nhanh tay lên thôi, còn bao nhiêu vỉ nướng vẫn đang chờ mình kia kìa.

Mà nếu có ai đang nói xấu mình thì người đó chắc chắn là Cố Ngọc San rồi.

 

 

// Ắt xì!!!! //

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play