Phần 1.
Chương 1: Đốt nhà sư phụ.
Tiếng gió xào xạc xuyên qua từng kẽ lá kèm theo tiếng quạ trên tán cây kêu lên khiến cho màn đêm nơi đây trở nên lạnh lẽo hơn. Bên dưới khu rừng rậm rạp thấp thoáng có hai thân ảnh đang đứng đối mặt nhau.
Một thanh niên tầm 20 tuổi tóc đen dài ngang lưng, trên lưng đeo hai thanh kiếm, một là đào mộc kiếm còn thanh kiếm kia thì được bọc một lớp vải màu vàng. Ánh mắt thanh niên này sắc sảo như là mắt phượng hoàng vậy, sóng mũi cao, tổng hợp khuôn mặt phải nói là đẹp đến mức có thể khiến bao cô gái đổ gục.
Thanh niên đứng cạnh cậu nhan sắc cũng không tệ, trên vai cũng là thanh kiếm gỗ đào cộng thêm cái túi vải dường như chứa rất nhiều đồ trong đó. Trên eo người này còn đeo một cây ná, đuôi ná được bọc bởi một lá bùa màu đỏ có ký tự đối xứng kì lạ.
Hai người đang thủ thế trước một thân ảnh nào đó trước mắt, tuy trong bóng tối nhưng ánh mắt của thứ đó đỏ rực phát sáng khiến cho người ta không rét mà run.
Đôi chân mày của hắn nhíu lại quay sang nhìn người kia:
“Tam đệ, lúc nãy ta có đưa một xấp phù đỏ cho đệ đâu hả?”
Nghe sư huynh hỏi vậy liền quay sang nhìn:
“Để làm gì hả? Nam sư huynh, nó quý lắm đó."
Nam Huynh nóng máu, khuôn mặt đỏ lên:
"Đệ bị ngu à? Đào Hải. Trước mặt ta là con quỷ hạ đẳng đó, ta cảm nhận được sát khí của nó. Là rất khủng khiếp đó, nếu không dùng bùa đỏ thì làm sao có thể trấn áp nó chứ?"
Đào Hải, giờ phút này mới biết tại sao sư huynh mình lại nóng giận như vậy. Quỷ khác ma ở chỗ là có thể trực tiếp hại người bằng sức mạnh vật lý của nó, do oán hận lâu năm tích tựu mà thành, có thể đi mây về gió mà không ai có thể nhận diện, điều đặc biệt nó có thể tồn tại vào ban ngày. Đối với quỷ bình thường chỉ cần một người là có thể đánh bại nó một cách dễ dàng, còn nếu quỷ tu trên trăm năm thì được chia ra cấp bậc rõ ràng.
Yếu nhất là cấp sơ đẳng tiếp đến hạ đẳng rồi trung đẳng còn mạnh nhất là thượng đẳng. Cấp càng cao thì sức mạnh rất khủng khiếp, thậm chí có thể hô mưa gọi gió tùy theo ý muốn.
Theo lời Nam Huynh nói thì con quỷ ở trước mặt thuộc dạng hạ đẳng, cũng chẳng phải dạng tầm thường. Phải dùng đến lá bùa đỏ mới diệt được nó, bùa đỏ này khác với những lá bùa khác ở chỗ nó được dùng loại giấy đặc biệt, ký tự trên nó được vẽ bằng máu Hổ. Hổ phải sống trên nghìn năm, hấp thụ linh khí trời đất đủ nhiều thì máu mới đủ mạnh để luyện bùa.
Không gian lúc này như đóng băng, không khí lạnh bắt đầu bao trùm, cả hai đều chuẩn bị tinh thần chờ đợi con quỷ kia bước ra, phần của Hải không quên lấy sấp bùa đỏ cầm trên tay. Không dám cử động chỉ dán mắt vào phía bóng tối, nơi con quỷ bước ra.
Tiếng sột soạt vang lên ngày càng nhanh, trong góc tối của hàng cây bất ngờ có một thứ gì đó lao ra với tốc độ cực nhanh. Thấy vậy cả hai đều nhanh chóng né sang hai bên, giờ đây phía trước họ là một con quỷ với mái tóc bù xù, mặt đỏ, răng nanh mọc lởm chởm, còn thân hình thì đen như than, móng tay của nó dài ngoằn sắc lẹm như dao cạo.
Nó hung hăng liếc nhìn hai người rồi gằn lên:
"Chúng mày tới số với tao rồi, dám bước chân vào địa bàn của tao. Lũ chúng mày chán sống rồi sao?"
Chợt nhớ ra gì đó Đào Hải quay sang nói với Nam huynh, không xem con quỷ kia ra gì.
“À mà hôm nay ai nấu cơm vậy? Đệ lại quên rồi!”
Nam huynh lúc nãy cũng gãi đầu, không còn quan tâm đến con quỷ kia nữa:
“Tuần trước là ta nấu rồi, tuần này đến đệ đó.”
“Không đúng…sư phụ bảo mỗi người nấu hai tuần mà, tuần này đến huynh đó.”
“Đệ sai rồi, tam đệ à…”
Cứ thế hai người cãi nhau về nồi cơm mặc kệ con quỷ kia đang trợn mắt há mồm. Này mấy thằng pháp sư quèn, tao là quỷ đó, chưa ai gặp ta mà không sợ, vậy mà các ngươi dám xem ta không đáng một xu. Các ngươi có giữ một chút thể diện cho ta không? Mấy thằng ngu này.
Con quỷ không chịu được nữa gầm lên:
“Các ngươi dám không xem ta ra gì à? Lũ con người thấp hèn, ta sẽ cho các ngươi biết cái chết là như thế nào?”
Cơn gầm của con quỷ làm trận cãi vã ngừng lại, hai người giờ mới nhớ rằng mình đang đối đầu với con quỷ. Bèn lấy lại vẻ nghiêm túc nhìn nó. Nam Huynh đưa tay chuẩn bị lấy cây ná của mình ra để chiến đấu thì bất ngờ Đào Hải đưa tay ngăn sư huynh mình lại rồi trực tiếp bước đến trước mặt con quỷ kia.
"Đất này đâu phải của mày, rừng này cũng đâu phải của mày. Lấy lý gì không cho tụi tao vào, mày chưa biết tụi tao là ai à? Coi bộ con quỷ hạ đẳng như mày cũng có mắt như mù rồi."
Nam Huynh đứng sau trợn mắt há mồm, nó là quỷ đó, là con quỷ thuộc dạng hạ đẳng, tuy là hạ đẳng nhưng nó cũng đủ mạnh để tiễn một pháp sư mạnh mẽ về tây thiên luôn đấy. Thằng đệ ngu ngốc đừng chọc nó nổi giận chứ.
Tuy vậy Đào Hải vẫn chọc giận nó:
"Đồ con quỷ mặt gất thân than ngu ngốc há há."
Con quỷ nghe vậy không chịu đựng nổi nữa mà nổi khùng:
"Tao sẽ giết mày, giết mày…"
Dứt câu nó lao đến, đưa bàn tay sắc nhọn của mình về trước hướng tim của Hải mà đâm. Tốc độ xé gió dường như không thể ngăn cản, nếu trúng phải chiêu này ắt sẽ bị xuyên tim ngay lập tức.
Hải cười nhếch môi cho rằng con quỷ kia không đáng bỏ vào mắt liền lấy ra năm lá bùa đỏ nở một nụ cười đê tiện.
Thấy một màn này Nam Huynh nhất thời cả kinh, một suy nghĩ lóe qua đầu, chẳng lẽ cái thằng ngu này định dùng hết bùa của sư phụ khổ tâm lắm mới luyện được sao?
Nam Huynh lộ ra vẻ hốt hoảng:
" Đào Hải, dùng một lá thôi là đủ rồi, không được dùng nhiều đâu, nó hiếm lắm đó đệ cũng biết mà, còn phải đem về cho sư phụ nữa…"
Thứ mà Nam Huynh sợ nhất bây giờ có lẽ không còn là con quỷ nữa mà là thằng sư đệ phá phách của mình.
Đào Hải dường như không để ý đến lời cầu xin tha thiết của sư huynh mình mà không ngần ngại lôi thêm ra năm lá bùa nữa.
"Sư huynh đừng lo cho đệ."
Nam Huynh toát cả mồ hôi:
"Thằng ngu tao không lo cho mày, thứ tao lo là lá bùa, bỏ xuống đi mày sẽ được khoan hồng mà, dừng tay…"
Lúc này con quỷ cũng đã lao đến gần, Hải ném mười lá bùa trên tay về phía con quỷ, Nam Huynh ôm đầu, ánh mắt hiện lên một sự chua xót đến cực độ.
"Xong rồi, bùa của sư phụ…"
Một tiếng nổ vang trời làm mặt đất chấn động, rung chuyển dữ dội, Đào Hải nhanh chóng nhảy ra xa tránh vụ nổ, khuôn mặt nở một nụ cười mãn nguyện. Con quỷ chưa hiểu chuyện gì ra cũng bị mấy lá bùa nổ cho hồn bay phách lạc, áp lực lá bùa tỏa ra lúc này hết sức khủng bố. Cây cối xung quanh bị thổi bay bật cả gốc, chim chóc bay loạn xạ trong màn đêm.
Sau đó không lâu mặt đất liền hình thành một cái hố to. Hải liền chạy lại vỗ vai sư huynh đang ngồi bệt dưới đất, hai mắt vô thần đang lẩm bẩm gì mà bùa của sư phụ các thứ.
Đào Hải cười nói:
"Sư huynh thấy đệ giỏi không? Đánh chết được con quỷ hạ đẳng luôn đó!"
Đôi chân mày của Nam Huynh khi nghe giọng của Hải thì bất ngờ dựng đứng lên, khuôn mặt tối sầm nhìn qua Hải.
Thấy sắc mặt kinh khủng khiếp của sư huynh Hải liền lùi lại rồi cười trừ cho qua chuyện:
"Sư huynh có gì từ từ nói, mọi chuyện đều có cách giải quyết mà, tại lúc đó đệ sợ chết nên mới lỡ tay thôi…."
Nam Huynh đứng dậy, ánh mắt đỏ lên nhìn sang Hải như muốn ăn gan uống máu của đối phương vậy. Bất giác nói:
"Mày...phải chết.."
"Không không!"
Trong khu rừng thoáng chốc lại có một vài vụ nổ nữa diễn ra, âm thanh náo loạn cả khu rừng. Giờ đây người Hải trực tiếp chạy hết sức, người dính toàn bùn đất, vết thương ngang dọc trên mặt, quay lại sau nhìn sư huynh mình lộ rõ sự hốt hoảng.
"Sư huynh đệ biết lỗi rồi mà, tha cho đệ đi."
Phía sau là Nam Huynh, trên tay cầm cây ná, đạn được bọc bởi một lá phù vàng. Vừa kéo bắn vừa gào lên ra vẻ uất hận lắm:
"Tại sao đệ không nghe lời ta nói hả, đáng ghét, nó rất là hiếm đó, tại sao...tại sao!"
Dứt câu Nam Huynh liền bắn một cái, đạn bay ra xé gió xung quanh viên đạn thoáng chốc có một ngọn lửa đỏ quấn quanh xoay vòng lao đến chỗ Hải đang chạy.
"Bùm"
Lại một tiếng nổ vang lên, Đào Hải bị thổi bay ra xa nhưng vẫn tiếp tục đứng dậy chạy. Hắn sợ chết, là rất sợ.
Gần đến một căn nhà nóc rơm thì Hải hét lớn vào trong:
“Sư phụ cứu con, sư huynh định giết con kìa!!”
Nam huynh dường như không thèm để ý khung cảnh xung quanh liền vương ná hướng về sư đệ mình mà gào lên:
“Hôm nay ta sẽ dạy cho đệ một bài học nhớ đời luôn!”
Viên đạt được bọc bùa bốc cháy bay đến Hải, quá hoảng sợ hắn tung kiếm gỗ đào trên vai ra hòng tự vệ, khiến cho viên đạn bị hất ra bay về một phía khác. Đó là hướng nhà của sư phụ, nóc nhà rơm cứ thế chạm lửa bốc khói cháy ngùn ngụt, lửa càng ngày càng lớn.
Hải tái mét cả mặt:
“Thôi…xong rồi!”
Khuôn mặt của Nam cũng không khác gì Hải là mấy:
“Đệ làm cái trò gì đấy hả? Cháy rồi kìa, cháy rồi..”
“Đệ không cố ý mà…”
Bên trong căn nhà đang ngồi cạnh lu nước cọ mình là một lão già tóc bạc đầu búi tiêu, lâu lâu lại hát lên vài câu hát ra vẻ đang tận hưởng lắm rồi lại dội nước lên người, lão đang yêu đời. Bỗng nhiên lão cảm thấy có mùi khói lan tỏa khắp căn nhà, là mùi gì chứ?
Lão đứng dậy nhìn xung quanh rồi chống nạnh:
“Quái lạ, xung quanh đây làm gì có ai chứ? Không lẽ hai thằng trời đánh đó lại bày trò gì nữa.”
Từ khi nào khói đã tràn ngập khắp căn nhà, lão hít khói đến ho sặc sụa, thoáng chốc lão trợn mắt, nhìn lên mái nhà. Lửa lúc này đã bao trùm gần như toàn bộ ngôi nhà, đến lúc phát hiện cũng gần như muộn rồi. Thấy một màn kinh khủng này lão quơ đại cái khăn che bên dưới lại rồi chạy thật nhanh ra khỏi ngôi nhà với khuôn mặt nhăn nhó đến khó chịu. Chẳng biết tại sao nhà mình lại cháy?
Vừa chạy ra lão vừa che bên dưới vừa nhìn vào căn nhà yêu thương của mình mà thở hồng hộc rồi đau khổ:
“Căn nhà yêu quý của tôi, tại sao lại thành ra như vậy chứ? Đây đã là lần thứ mấy rồi chứ? Cái thân già này thật sự khổ mà, hic hic!”
Căn nhà tràn ngập trong biển lửa làm lão đau đớn hơn nữa, không ngừng trách số phận hẩm hiu của mình. Đang hít hà thì từ đâu lão nghe thấy tiếng bước chân liền quay qua trái. Trước mắt lão là hai tên đệ tử yêu quý, sắc mặt đứa nào cũng tái nhợt, run rẩy.
Lão bước lại với bộ dạng nửa trên trống nửa dưới che khiến cho người ta không thể không bật cười. Tuy sợ nhưng bọn nó vẫn không thể nhịn nổi một màn này vội che miệng.
Lão bực dọc hỏi:
“Có phải hai thằng mày bày trò không hả? Nhìn xem thứ đang cháy kia là gì?”
“Con không biết gì đâu.”
Đào Hải quay mặt chỗ khác huýt sáo tỏa ra bản thân cực kì trong sạch, không có nhúng tay vào chuyện này trong khi đó nó là người trực tiếp gây ra tội này. Nam Huynh đỏ mắt nhìn nó, cái thằng đệ đệ khốn nạn mà, định toả ra mình không có lỗi à? Định giả ngu với ta hả? Huynh đệ ta lúc xưa đã hứa sống chết có nhau mà tại sao bây giờ đệ lại biến đổi như vậy để ta phải nhảy vào địa ngục một mình hả? Được lắm.
Chương 2 : Dù ngươi là ai? Anh đây cũng trộm.
Sắc mặt Nam Huynh bắt đầu thay đổi, hai mắt loé lên một tia cương quyết, bước đến trước mặt lão sư phụ:
“Tất cả là do Đào Hải đó sư phụ, con chỉ đang phạt đệ ấy thôi, ai ngờ đệ ấy lại chống trả nên mới gây ra cớ sự này đó. Sư phụ nhìn xem căn nhà này đã bị nó chăm lửa bao nhiêu lần rồi. Dù muốn can ngăn nhưng con không thể.”
Sư phụ cũng suy nghĩ một lúc rồi tin tưởng Nam huynh, dù sao thì cũng đáng tin hơn là cái tên phá phách kia. Từ bé nó đã quậy phá không ai ngăn cản được rồi, giờ nó nói không biết gì ai mà tin cho được chứ.
Đào Hải há mồm trợn mắt:
“Sư huynh sao lại đổ hết tội lên đầu đệ chứ, rõ ràng huynh là người châm ngòi mà. Không lẽ huynh định gắp lửa bỏ tay người sao?”
Nam huynh lén đưa mắt nhìn Đào Hải như muốn nói rằng hôm nay mày không thoát được đâu con trai.
Lão sư phụ lúc này khuôn mặt tối sầm, thân hình bắt đầu run lên vì giận:
“Có lỗi lại không chịu nhận lỗi hả? Môn phái tao ba đời chưa thấy ai phá phách như mày!”
Sư phụ vừa lên tiếng thì Đào Hải cũng im bặt cúi đầu, chết chắc rồi, có vẻ sư phụ thật sự nổi giận. Cũng đúng thôi vì ai mà tin được hắn chứ, trừ khi bị ngu, lúc này lão sư phụ nói tiếp:
“Hôm nay để xem mày có thể chạy thoát khỏi tay tao không? Lo mà cúi đầu chịu phạt đi!!”
Cái gì cũng có lý do của nó mà, năm lên sáu Đào Hải đã năm lần trộm bùa quý, phải luyện chục năm mới thành của sư phụ đi đốt bếp nấu cơm khiến cho lão gần như muốn chết lâm sàng. Năm lên mười hắn trộm tiền của sư huynh lẻn xuống núi, bao nhiêu tiền dành dụm của Nam Huynh đều bị tên này tiêu sạch trong một ngày. Bị trộm tiền nhiều lần khiến cho hắn không ngừng đau khổ, định dành tiền lấy vợ mà lại bị hắn lấy mất, chỉ muốn một kiếm tiễn tên này về tây thiên nhưng không thể.
Đây cũng không phải lần đầu tiên căn nhà bị cháy như vậy, phải nói là rất nhiều lần mà hầu như tất cả đều do tên Đào Hải kia gây ra, mỗi lần như vậy lão sư phụ lại đem hắn ra dưới thác nước bắt ngồi thiền mười ngày mười đêm, không ăn không uống khiến cho hắn muôn phần sợ hãi. Thế là sau này hắn rút kinh nghiệm, mỗi lần phá phách xong hắn liền trốn đi mất dạng, đến khi sư phụ bớt nóng mới quay về.
Hắn là bậc anh tài giả nhân giả nghĩa chuyên đi lừa người.
Còn về luyện pháp thì chả học được gì, đến cùng chỉ biết phá phách. Nên vậy bây giờ có nói gì cũng đâu ai tin tưởng, Nam Huynh phía bên cười khẩy, cuối cùng thì bổn gia gia ta cũng báo thù được rồi, chờ bị phạt đi con trai à.
Lão sư phụ vuốt râu:
“Sao? Có chịu nhận tội không, để sư phụ còn biết đường mà lần. Tao còn vào thay đồ nữa đó, lạnh bỏ mẹ ra đây này.”
Ngay lập tức Đào Hải nheo mắt, lên giọng cãi cùn:
“Sư phụ, con không làm mà, là do sư huynh làm đó, nếu kết tội thì phải cả hai mới được chứ!”
Sư phụ lúc này liền thay đổi sắc nhìn sang Nam huynh, nó nói đúng nếu không phạt cả hai thì coi như mình thiên vị rồi. Định nói:
“Dù sao thì chuyện này cũng do hai đứa nên ta sẽ..”
Đến đây bất ngờ Nam Huynh bước lại nói nhỏ vào tai sư phụ điều gì đó. Nghe xong lão sư phụ thiếu điều muốn ngã xuống hộc máu mà chết, bèn đỏ mắt:
“Cái gì? Bùa đỏ đó được vẽ bằng máu của bạch hổ nghìn năm đâu phải muốn dùng là dùng. Cho dù có dùng cũng chỉ một lá cũng đủ tiễn con quỷ hạ đẳng hồn bay phách lạc rồi đâu cần phải dùng hết, bao nhiêu đó bùa nói chẳng chơi chứ cũng dư sức đánh bại một con thượng quỷ. Ta phải khổ tâm lắm mới tu luyện thành. Không lẽ nó đã…đã dùng hết..? Với sức của hai đứa không đánh bại được nó mà phải dùng bùa hả?”
Nam Huynh miễn cưỡng đáp:
“Con có ngăn cản nhưng sư đệ cứ nhất quyết xài đó sư phụ.”
Nãy giờ nghe hết câu chuyện, khoé môi của Đào Hải giật giật vài cái, sư huynh đáng ghét, dám chơi đệ sao?
Sư phụ liền trực tiếp nhìn sang Đào Hải với khuôn mặt giận dữ, từng lớp nhăn trên mặt khẽ co lại khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Lão nói:
“Đào Hải có lẽ ta nên dạy dỗ con lại rồi, con muốn mười ngày hay là ba mươi ngày đây. Hay là muốn ta quăng con vào lò thiêu.”
Đào Hải sợ hãi lùi lại:
“Sư phụ, có gì thì thầy trò mình ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng nước rồi giải quyết, đâu nhất thiết phải nổi giận chứ!”
Sắc mặt đằng đằng sát khí, lão cười khẩy:
“Tội đốt nhà, tội đốt bùa, có lẽ ta nên tăng hình phạt lên gấp năm rồi!”
Con mẹ nó gấp năm lần, thà anh đây nhảy núi chết cho rồi, ngu hay sao mà chịu phạt chứ.
Nam Huynh lùi về lộ ra vẻ hoan hỉ, cuối cùng thì cũng báo được thù, sư đệ à đừng trách ta vô tình, tất cả những gì đệ đã gây ra bây giờ đến lúc trả gốc lẫn lãi rồi đó. Tiền của ta được rửa oan rồi.
Đào Hải bất ngờ chỉ tay về phía sau hai người hét lớn:
“Con mèo biết bay kìa, ôi trời còn cõng cả chó!!”
Hai người liền quay ngoắt lại:
“Đâu!!”
Đào Hải nhân thời cơ liền ném ra một lá phù về phía hai người . Khi cả hai nhận ra mình bị lừa thì đã quá trễ, lá phù đã bay đến bốc cháy dưới chân rồi tạo ra một làn khói trắng bao phủ xung quanh.
Nam Huynh trợn mắt:
“Là khói sao?”
Đào Hải chống nạnh cười lớn:
“Từ nay đừng tìm Đào Hải này nữa nha, con không quay về nữa đâu ha ha ha!”
Dứt câu hắn bay tọt vào khu rừng đen đặt rồi mất dạng từ đó. Lão sư phụ với Nam Huynh trong đám khói không ngừng dụi mắt, hoàn toàn bất lực, không thể ngờ cái thằng này lại dám dở trò vô lại này để hòng chuồn mất. Được một lúc thì khói cũng tan dần, cả hai lấy lại được ánh nhìn.
Lão sư phụ thở dài:
“Cái thằng nhóc này không biết đến khi nào trưởng thành được đây. Lại chuồn mất rồi!”
Nam Huynh ho sặc sụa, đáng ghét cái tên đó lại giở trò, cứ ngỡ báo được thù mà ai ngờ lại bị một cú lừa ngoạn mục như vậy, đoạn đáp:
“Sư phụ yên tâm, sớm muộn gì nó cũng quay về thôi, bản lĩnh thì có đó nhưng đói là không chịu được đâu!”
Như nhớ ra gì đó lão sư phụ hỏi đệ tử mình:
“Vàng với Sát Quỷ Kiếm ta nhờ con đi lấy đâu?”
Lão sư phụ vừa mới dứt câu sắc mặt Nam Huynh tái nhợt, khuôn mặt lộ ra sự khiếp đảm đến cực điểm. Vội ôm đầu, mồ hôi tuôn đầy trán:
“Thôi bỏ mẹ rồi sư phụ ơi, vàng thỏi với Sát Quỷ Kiếm là do…do tên Đào Hải giữ!!”
Như tiếng sấm rền vang bên tai, lão vội hỏi lại:
“Cái gì? Không lẽ…”
Nam huynh quay sang nhìn sư phụ mình nuốt nước bọt:
“Hình như là vậy đó sư phụ, vàng của sư phụ bán bùa nó đang giữ, con nghĩ chắc nó sẽ không quay lại nữa đâu, với số vàng đó nó có thể sống đến khi nào sư phụ xuống lỗ may ra mới hết.”
Lão sư phụ lay vai Nam Huynh:
“Tại sao mày lại đưa cho nó chứ hả? Vàng thì có thể tìm lại được, còn Sát Quỷ Kiếm thì sao đây? Với tính cách của nó có khi nào…nó đem thanh kiếm đó đi đấu giá không hả?”
“Con nghĩ là…là có đó…”
Vốn dĩ tên Đào Hải đó trời không sợ, đất không sợ thì có xá gì một bảo kiếm cũ rích chứ, có khi vì quá nặng vai nó đem đi bán sắt vụn luôn cũng nên. Nghĩ đến đây hai người không rét mà run.
Nó là bảo kiếm có một không hai, chẳng lẽ nào hắn ta nhẫn tâm đem đi bán sao? Là có thể.
Trong khu rừng lúc này có một thân ảnh đang chạy nhảy xuyên trong khu rừng, khuôn mặt nở một nụ cười:
“Sư phụ với sư huynh đúng là đồ ngốc mà, thật sự dễ bị lừa.”
Đến một đoạn men rừng bất ngờ hắn đứng lại bởi một màn kinh khủng trước mắt. Cảnh tượng một khoảng rừng không hiểu vì sao bị thổi bay hết chỉ còn lại một mảnh đất trống, trên những tán lá còn lưu lại vết đen giống như vừa bị cháy vậy.
Đào Hải ngạc nhiên chẳng hiểu cái thứ gì đã gây ra chuyện này. Là pháp sư đấu pháp sao? Khẽ nuốt nước bọt.
“Cái…cái quái quỷ gì vậy? Tại sao…”
Trong một khắc hắn đảo mắt xuống dưới, có một người đang nằm dưới mặt đất. Một người mặc y phục đen trùm đầu, khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo rất đáng sợ. Điều kì lạ là người này bị thương đầy người, máu rỉ ra từ vết thương, ban đầu cứ tưởng hắn đã chết nhưng nhìn kĩ lại thì dường như hắn đang ngủ thì phải.
Dường như Đào Hải nhận ra người này vội lẩm bẳm:
“Cái tên này chẳng phải là đối thủ của sư phụ mình sao? Tại sao hắn lại nằm đây chứ?”
Hắn chính là Hắc Thanh Đạo người luyện tà phép, pháp lực cũng không kém sư phụ của Đào Hải là mấy. Hắn thường đến đánh nhau với sư phụ Đào Hải, mỗi lần trận chiến diễn ra cứ như là tận thế sắp đến, sức mạnh hùng cường vô lượng ngang ngửa. Tên này lúc nào cũng đen trên lưng một cái chum to tướng được bọc bằng vải đỏ, chẳng ai biết bên trong là gì. Đào Hải chỉ nghe sư phụ nói hắn đang luyện tà pháp để đánh bại người.
Nếu hắn nằm đây với cơ thể tàn tạ kia hẳn là đối thủ của hắn cũng rất mạnh. Với tính tò mò cộng với không sợ trời không sợ đất của mình, Đào Hải khẽ tiến đến gần Hắc Thanh Đạo, cũng không quên cẩn thận kẻo hắn tỉnh lại bất ngờ giết mình, với sức của hắn chẳng phải sẽ dễ dàng đánh chết mình như một con muỗi.
Khi đã chắc chắn hắn không tỉnh Đào Hải liền liều mạng chạm ngón tay vào người hắn rồi lùi lại như đang trêu đùa thứ gì đó. Vẫn im lặng, Đào Hải nở ra một nụ cười vô lại.
“Nếu như lão không tỉnh thì ta đành xin một ít đồ vậy he he.”
Dứt câu Đào Hải tiến lại mò mẫm trên người hắn, bao nhiêu pháp bảo của hắn đều bị Đào Hải tiện tay lấy bỏ vào túi riêng. Khi đã chắc chắn rằng đối phương đã không gì Đào Hải mới đứng dậy phủi tay.
“Quả nhiên là pháp sư xịn, toàn những pháp bảo hiếm, nếu đem bán chắc cũng được kha khá à nha. Ha ha ha!”
Đào Hảo nhìn sang cạnh thì phát hiện là cái chum nằm cạnh hắn, chẳng biết bên trong nó là gì cũng liền tò mò tiến lại định đưa tay mở ra thì sẹt một tiếng. Trong cái chum phát ra một luồng sét đánh thẳng vào người Đào Hải, quá bất ngờ tránh không kịp hắn liền bị luồng sét đó bất ngờ đánh trúng.
Bị giật sét Đào Hải liền giựt tay ra khỏi cái chum, may mắn tia sét yếu nên không đủ lấy mạng Đào Hải, đầu tóc của hắn dựng lên, khuôn mặt đen thui thở ra hơi khói, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
“Con mẹ nó chứ? Bên trong là thứ gì?”
Bỗng nhiên có tiếng ho sặc sụa bên cạnh vang lên, hoảng sợ quay lại nhìn, là tên Hắc Thanh Đạo kia sắp tỉnh. Không nghĩ ngợi Đào Hải co chân chạy mất dạng vào trong bóng tối.
Chuyến này xem như xuống núi cũng không tệ.
Chương 3: Anh mà chạy sẽ đổi ngược tên thành “Hải Đào hố”.
Tên Hắc Thanh Đạo khẽ mở mắt, ngồi bật dậy tự nhìn vào thân thể mình rồi nhăn nhó trông rất khó coi. Dường như hắn đã trải qua điều gì đó kinh khủng lắm.
Hắn lẩm bẩm:
“Cái tên pháp sư đáng chết, dám làm ta ra nông nổi này. Cũng may ta dùng đến bí pháp mới khiến ngươi tan xác được. Lấy được ngũ hoàng kỳ trên người ngươi cũng làm cho ta tốn bao công sức, nhưng không sao, cũng đáng lắm.”
Dứt câu hắn mò mẫm trên người mình, khuôn mặt lộ rõ sự hốt hoảng, Ngũ hoàng kỳ của ta đâu? Các pháp bảo khác nữa, đâu hết rồi?
Hắn vội tự mình tìm xung quanh, mấy tảng đá to tướng cũng bị hắn lật lên, nhưng hoàn toàn không thấy, bất ngờ hắn phát hiện xung quanh mình có một vài dấu chân. Sắc mặt đại biến liền nắm tay lại thành đấm trắng bệch cả lòng bàn tay, ánh mắt lộ rõ sự căm phẫn:
"Có kẻ trộm sao? Pháp bảo mà ta tích góp bao lâu cộng với ngũ hoàng kỳ của ta, đáng ghét. Là kẻ nào!!!”
Hắn gầm lên, các pháp bảo khác mất hắn có thể tìm lại được, còn ngũ hoàng kỳ thì chỉ có một, hắn phải tốn bao nhiêu công sức, xém tí nữa là mất mạng mới chiếm được, vậy mà bây giờ nó không cánh mà bay. Hắn đâu có ngu mà không nhận ra mình bị trộm đồ trong lúc ngủ chứ.
Đoạn mắt hắn đỏ lên phất tay một cái, từ trong tay áo bay ra hai thân ảnh, một con quỷ mặt đen, một con quỷ mặt trắng, răng nanh nhọn hoắt khoác trên mình bộ y phục trắng đen. Đều ở cấp độ trung đẳng, không thể xem thường. Vừa thoát ra bọn nó đã tỏa ra luồng khí tức kinh người.
Con quỷ mặt trắng nói:
"Chủ nhân, lại có việc gì à?"
Con quỷ mặt đen nhìn sang con quỷ mặt trắng càu nhàu:
"Đương nhiên là có chuyện mới gọi ta với ngươi ra chứ, hỏi tào lao."
Hắc Thanh Đạo khuôn mặt tối sầm nhìn hai con quỷ khiến cho chúng im bặt không dám nói gì nữa. Bọn chúng vốn sợ chủ nhân của mình.
Đoạn hắn ta nhíu mày rồi nói:
"Các ngươi tìm tên đã trộm đồ của ta về đây, chắc chắn hắn vẫn còn trong khu rừng. Lật tung nơi này cũng phải tìm hắn về đây cho ta!!"
Hai con quỷ liền gật đầu nhận lệnh, thân hình bay đi mất. Hắc Thanh Đạo lên một tảng đá nhắm mắt ngồi thiền lấy lại sinh lực đã mất, chờ hai con quỷ lôi đầu tên đó về đây. Đến lúc đó hắn sẽ băm thây tên kia ra rồi lấy hồn phách luyện bùa cho mình.
Đào Hải ngồi gần một gốc cây to lấy ra chiến lợi phẩm vừa trộm được. Cầm trên tay hắn vẫn không biết các pháp bảo này là gì, lần đầu hắn mới gặp. Thứ lạ nhất đối với hắn là một lá cờ màu đỏ, trên đó chia làm năm cạnh, lần lượt mỗi cạnh là Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ.
Đào Hải cầm nó trên tay phất thử một cái rồi hô to:
“Đốt cho ta…”
Vẫn không có gì xảy ra, hắn không từ bỏ liền tiếp tục hô:
“Tưới cây, sét đánh…đất nổ….thần thánh đâu cho ta sét…con mẹ nó chứ, pháp bảo bị hư à?”
Thấy lá cờ không sử dụng được hắn liền thử các pháp bảo khác, vẫn như vậy. Chẳng thể nào sử dụng được bất cứ cái nào. Mồ hôi đổ đầy trán, trong lòng thầm chửi 18 đời tổ tông cái thằng nào sáng tạo ra các loại pháp bảo này.
“Anh đây không sử dụng được thì anh đây đem bán, đúng là mấy thứ sắt vụn mà!”
Bất ngờ hắn nghe thấy tiếng gầm vang vọng cả khu rừng:
“Chết rồi, là bị phát hiện sao? Phải chạy thôi..”
Trong rừng Đào Hải đang co chân chạy thụt mạng, biết là Hắc Thanh Đạo đã phát hiện mình bị trộm. Không nghĩ ngợi hắn liền bỏ chạy, giữ lại cái mạng bé nhỏ.
Bất ngờ Đào Hải cảm thấy gì đó, vốn thính giác của hắn rất mạnh có thể ngửi thấy mùi quỷ từ xa. Hít hít vài cái hắn liền tái mặt đi.
"Đáng ghét, là hai con quỷ trung đẳng.. Không lẽ hắn đã phát hiện ra mình?"
Với sức của hắn một con quỷ trung đẳng đã khó đối phó lắm rồi mà giờ lại có hai con, sao mà đánh lại chứ?
Hắn nhanh chóng tìm cách, thấy đám lá khô hắn liền chui xuống, phủ kín người lại, nằm im như tượng. Đến hít thở cũng không dám sợ hai con quỷ phát hiện, lòng thầm tự an ủi, chỉ một chút nó sẽ đi ngay, không sao. Tiên ông, nam mô a di đà phật, quan thái âm bồ tát phù hộ cho con sống qua kiếp này.
Hai con quỷ bất ngờ bay xuống gần chỗ Đào Hải đang nằm cách nhau chỉ một bước chân.
Con quỷ mặt đen lên tiếng:
"Ê ngươi có biết khuôn mặt của kẻ đó không?"
Con quỷ mặt trắng nheo mắt:
"Ngươi bị ngu à? Ta với ngươi ra chung, ngươi không biết làm sao mà ta biết được hả?"
Hai con quỷ cứ thế mà cãi nhau, Hứa Hải nằm dưới lớp lá khô sớm đã khó chịu. Thầm nhủ:
“Tại sao tụi bây lại xuống đây chứ? Tại sao vậy?”
Hắn chỉ cầu mong hai con quỷ cái này đi chỗ khác cho hắn được giải thoát. Chẳng hiểu sao con quỷ mặt đen bước đến đạp lên tay Đào Hải, hắn cắn môi tỏ vẻ đau đớn nhưng không dám hét lên thành tiếng.
“Đau…là đau lắm đó.”
Con quỷ đen nói:
"Này, nếu như ta không tìm được hắn thì về thôi."
Đào Hải cười trong nước mắt, đúng rồi mày nên đi đi càng sớm càng tốt? Điều mày cần làm là nhất cái chân lên dùm tao, đau quá rồi đó, nếu bình thường tao đã vả cho mày mấy vả rồi.
Con Quỷ mặt trắng ngồi bệt xuống, ngồi thẳng lên bụng của Đào Hải, thêm một lần đau nữa. Đào Hải nghiến răng tỏ ra đau đớn.
"Này hay ta ngồi đây đợi, mai về bẩm báo chủ nhân sau, cả khu rừng to như thế này tìm đâu ra người chứ?"
"Ngươi bị điên sao? Nếu như chủ nhân phát hiện thì chúng ta chết chắc đó, thôi đi tìm nhanh đi.."
Con quỷ mặt trắng thở dài.
"Haizz, vậy thì đi thôi!"
Đào Hải đau đớn nãy giờ nghe thấy cũng vui lắm, nhưng lúc này trong bụng hắn bất ngờ kêu lên rột rột, hắn trợn mắt, không lẽ nào...nó tới. Không được đâu, mình phải cố nhịn, cái bụng mày đừng có phản tao đó. Không thể chịu nổi nữa rồi. Giờ hắn mới nhớ là lúc chiều mình có ăn hột mít, con mẹ nó chứ.
Hai con quỷ chuẩn bị bay đi thì một âm thanh kinh khiếp vang lên:
"Bủm"
Hai con quỷ che mũi lại. Là cái thứ bùa gì khó chịu vậy? Khủng khiếp quá. Còn có cả mùi thối, chứng tỏ có người ở đây. Bọn chúng liền quay lại.
Đào Hải lúc này khuôn mặt thỏa mãn, phê quá, quả thật là rất phê đó, nhưng mà hình như bị phát hiện rồi. Hắn biết mình bị phát hiện liền hung hăng bật dậy, gió bay phấp phới kéo theo lớp lá phủ trên người Đào Hải. Thân ảnh hắn đứng sừng sững dậy, ánh mắt không một chút sợ hãi đối phương nhưng trong lòng thì sợ đến tụt cả quần.
Đào Hải ho vài cái rồi miễn cưỡng nhìn hai con quỷ mà rằng:
"Hai ngươi tìm ta sao? Nãy giờ ta ngủ nên…không biết các ngươi đến.”
Con quỷ mặt trắng mặt ngơ ngác:
"Là thằng nhóc này sao?"
Con quỷ mặt đen cũng không kém:
"Ở đây làm gì có ai, chắc là nó rồi"
Đào Hải rút kiếm chỉ kiếm gỗ đào của mình về đối phương mà quát, trông khí thế vô cùng.
"Các ngươi tại sao lại không trả lời ta? Dám khi dễ bổn gia gia ta à, rõ là muốn chết mà!"
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Đào Hải đang đánh lô tô, mong hai con quỷ nó bị dọa chạy đi. Đào Hải ta trời không sợ đất không sợ chỉ sợ mỗi cái chết thôi.
Có vẻ mọi suy đoán của Hải đều sai, hai con quỷ vẫn không sợ hãi gì. Vốn tụi nó đã giết rất nhiều người nên cũng nhận ra Đào Hải chỉ là một tên mõm. Mà móng tay của nó còn dài ra như đang chuẩn bị săn mồi.
Con quỷ mặt trắng liếm môi:
"Nhìn hắn cũng được đó,nếu nói với chủ nhân ta lỡ tay giết hắn chết có được không nhỉ? Ta cảm thấy linh hồn của hắn cũng ngon lắm đó!"
Con quỷ mặt đen dựa vào gốc cây thở dài:
"Không được giết hắn đâu, còn xé tay chân chắc không sao đâu? Cứ hành hạ nó theo ý ngươi, nhưng nhớ đừng có giết!"
"Ha ha ha, vậy cũng được đó, ta thích hành hạ lắm nha."
Đào Hải lộ ra vẻ căn thẳng, có vẻ nó không có ý định rời đi, vậy thì anh đây đành liều mạng vậy. Có sơ hở anh đây sẽ chạy cho chúng mày xem.
Hai mắt con quỷ mặt trắng vằn lên những tia máu:
"Có lẽ ta nên xé tay ngươi trước vì tội trộm cắp nhỉ?"
Dứt câu ả bằng cách nào chỉ lắc mình một cái đã đứng đối diện Đào Hải, chưa kịp để hắn ngạc nhiên con quỷ liền đánh thẳng vào ngực Hứa Hải khiến hắn bị bay ra sau đập người vào gốc cây hộc cả máu mồm. Đến lúc này hắn vẫn chưa hoàn hồn kịp, đây là con quỷ cấp trung đẳng sao? Quá nhanh quá nguy hiểm.
Hắn ôm ngực, ánh mắt thoáng có vẻ kiên quyết:
"Tốc độ cũng nhanh lắm đó, cũng không tệ đâu"
Nói vậy nhưng trong lòng hắn lại khóc ròng. Con mẹ nó chứ, đau lắm đó, ta đây sắp ngủm rồi.
Con quỷ mặt trắng cũng kinh ngạc:.
"Ồ, ngươi còn đứng vững được sao? Mạnh mẽ lắm đó, ngươi là người bình thường đầu tiên trúng chiêu của ta mà có thể đứng vững được đó. He he he vui vẻ rồi đây!"
Nói rồi con quỷ đưa tay ra trước, ánh mắt sắt như dao cạo nhìn về phía Đào Hải, không khí xung quanh ngưng đọng lại vài giây. Sau đó chỉ nghe một tiếng xẹt vang lên, cây cổ thụ hơn năm người ôm bị móng tay của con quỷ cào tách ra ba khúc, đổ sập xuống.
Con quỷ mặt đen đứng sau cũng nheo mắt:
"Thằng nhóc đó...nhanh quá!"
Lúc nãy khi con quỷ vừa lao đến thì Đào Hải đã kịp thời ngã mình về sau tránh đòn chí tử, tốc độ phải nói là còn nhanh hơn đối phương. Hụt đà con quỷ chém bay luôn cái cây sau lưng. Sức mạnh phải nói là rất khủng bố nếu dính chiêu này chắc chầu diêm vương là cái chắc.
Hải trực tiếp dán lên người quỷ mặt trắng kia trong lúc nó đang ngơ ngác, một lá bùa rồi lùi ra hô to:
"Bùa nổ. Khai"
Một tiếng nổ lớn vang lên, con quỷ không kịp tránh liền bị cuốn vào vụ nổ, con quỷ mặt đen há mồm:
"Tại sao? Con quỷ này lại ngu như vậy chứ, tại sao mày không tránh?"
Trong lớp khói dày đặc sau vụ nổ là con quỷ mặt trắng, tuy hứng trọn chiêu đó nhưng nó vẫn không sao dù là một vết trầy xước.
Nó đáp lời con quỷ mặt đen:
"Với một lá phù yếu thế này cần gì phải tránh chứ, là rất tốn công đó. Nhưng mà tên này khiến ta nổi điên rồi đấy, chắc có lẽ ta không kiềm chế được rồi!"
Đào Hải hết sức ngạc nhiên vì lá bùa của mình không có tác dụng, là do bản thân quá yếu kém hay do con quỷ kia ở cấp trung đẳng nên mạnh mẽ khác thường.
Đào Hải lên giọng:
"Chiêu đó của ta chỉ là...là khởi đầu thôi, ta còn nhiều chiêu mạnh hơn nữa cơ!"
Thật ra lá bùa đó của hắn cũng gần như thứ cuối cùng có thể đối phó với nó, nếu không phải nói là chiêu cuối cùng. Đào Hải thật sự hết bài rồi. Đúng là nói dối không chớp mắt.
Con quỷ nhìn Đào Hải cười lớn chế giễu:
"Thằng nhóc mày cũng khá lắm đó. Được, ta sẽ cho mày một ân huệ, ta sẽ cho ngươi đánh ta ba chiêu, nếu tao chịu được thì mày phải chịu theo tao về không được chống trả. Có được không?"
Nghe vậy Đào Hải chống cằm suy nghĩ:
"Con quỷ cái này định bài trò gì đây, ả chịu đứng yên cho mình đánh hay sao? Hay muốn lừa gạt mình. Dù sao thì mình cũng không thoát được, đành liều một phen vậy, đánh ả trước mấy cái, cho hả giận nãy giờ bị ức hiếp rồi tính sau.”
Đào Hải nghĩ xong liền lớn giọng đáp trả:
"Đứa nào nuốt lời là súc sinh."
Con quỷ nghênh mặt:
"Có bản lĩnh thì vào mà húp đi, nếu sau ba chiêu mà ta vẫn còn sống thì ngươi cũng không được nuốt lời."
“Được ta sẽ không nuốt lời, nếu anh đây mà nuốt lời tên anh sẽ đảo ngược thành Hải Đào hố.”
Không nghĩ ngợi Đào Hải liền cắn đầu lưỡi lấy tinh huyết, đoạn bôi từ đuôi kiếm lên tới đầu kiếm. Đạo kiếm phút chốc được bao quanh bởi nguồn hào quang sáng lóa, hắn vô cùng tự tin với thanh kiếm gỗ đào này. Vốn dĩ nó được làm bằng đào trăm năm bị sét đánh nên hội tụ sức mạnh rất lớn, cộng thêm tinh huyết đầu lưỡi, nếu con quỷ tầm thường sẽ bị chém chết ngay. Nhưng đối thủ của hắn cũng không phải dạng thường.
Cầm thanh gỗ đào lao đến dùng hết sức bình sinh, trực tiếp chém hướng thẳng vào cổ ả ta. Sắc mặt ả cũng không chút gì sợ hãi, vẫn đứng im cho Đào Hải chém, cứ như không bỏ vào mắt chiêu thức của hắn vậy, điều này làm hắn càng nổi cáu.
"Dám xem thường Đào Hải này, ngươi chán sống rồi, chết đi!!"
Thanh kiếm mang thứ sức mạnh kinh khủng chém mạnh vào cổ ả ta, âm thanh như kim loại va vào nhau. Sau đó là sắc mặt tái nhợt của Đào Hải, thanh kiếm nằm trên cổ ả ta nhưng không gây ra một chút thương tích gì. Hoàn toàn không có một vết xước, rốt cuộc thì con quỷ này là cái thứ gì chứ?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play