Trong cung điện dát vàng lộng lẫy, một nữ tử cố đứng dậy dựa lưng vào chiếc cột đằng sau.
“Vậy là người không yêu ta sao? Tất cả những lời hứa hẹn kia chỉ là giả dối đúng không?”
“Đúng vậy, những cây cột đằng sau ngươi rất cần máu của Hồ tiên để duy trì phù chú” Nam tử nhàn nhạt mở miệng,lời nói lạnh lùng cứng nhắc.
“Ta nguyện từ bỏ mọi thứ, mặc kệ những lời phỉ báng chê bai.Bách niên giai lão,vĩnh kết đồng tâm”. Nữ tử nọ chua xót nhìn người nàng yêu,cảm xúc yêu hận đan xen. Nàng nhẹ nhàng rút cây trâm trên đầu,ánh mắt chuyển sang căm phẫn phi tới chỗ nam tử. “Thiên Hoàng,đi chết đi !!”
“A”, cả người nữ tử đập vào cây cột,dòng máu đỏ kinh diễm văng ra khắp nơi đều bị hút hết.Trước khi bị cây cột cuốn vào, từ đầu tới cuối nàng vẫn không nguyện ý tin tưởng đây là thật. Mọi việc nhanh chóng trở lại bình thường, cây cột xương trắng lại trở về dáng vẻ lộng lẫy. “Người đâu, mau đi tìm con nhóc kia ngay. Bằng mọi giá phải tìm cho ra”. Thiên Hoàng liếc nhìn chỗ cây cột, khẽ hừ lạnh rồi rời khỏi chỗ văn tế.
Cách đó không xa đằng sau gốc cổ thụ lớn một nữ hài tử vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, miệng cắn chặt lấy mu bàn tay. Tiếng hét lúc nãy là của mẫu thân, chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Nàng cố nén tiếng khóc,vùng dậy chạy đi.
“Ở đằng kia kìa,mau tới vây bắt”
Thật xui xẻo,nàng chưa chạy được bao giờ đã bị phát hiện.Nàng dùng chút linh lực ít ỏi cố gắng chạy tới vực Thiên giới rồi nhảy xuống.
-------------------------------------------------------------------------------------
Ở Yêu giới, một cây cổ thụ có lá và hoa đỏ rực như máu gọi là Huyết Ly. Nghe nói bốn ngàn năm kết quả một lần, quả Huyết ly toàn thân đỏ mọng, thơm ngọt ngon miệng khi ăn vào không chỉ linh lực gia tăng mà còn có thể cải lão hoàn đồng. Bên dưới tán cây có một nam tử mặc trường bào đen viền bạc, minh hỏa thêu ở cổ và mạn châu sa chỗ vạt áo càng thêm yêu dã đang nằm trên ghế quý phi dưỡng thần. Ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, hắn vươn đôi tay thon dài lấy bình rượu đặt trên bàn cạnh đó. Bất chợt một vật thể lạ xuyên qua tán cây dày đặc,rơi xuống ghế quý phi. Đôi mắt phượng khẽ mở, nam tử nọ duỗi tay nhấc vật thể lạ lên. Là một hồ ly nhỏ mình đầy thương tích. Hồ ly nhỏ nhịn đau ngẩng đầu nhìn kẻ đang túm cổ mình, nàng tức giận quơ quơ móng vuốt, miệng kêu xì xèo. Không ngừng kêu loạn xạ, ý đồ chạy trốn hoàn toàn thất bại.
Mắt phượng nhuốm ý cười nhàn nhạt, hứng thú nói:“Dám mạo phạm Ám vương lại còn định tấn công. Gan ngươi không nhỏ đâu, nếu là kẻ khác thì hắn sẽ bị biến thành thức ăn cho Huyết Ly đấy”. Hắn ngước đầu nhìn tán cây đỏ rực đang đung đưa theo gió,hương hoa phiêu lãng khắp nơi, hồ ly nhỏ bất giác ngước nhìn theo, nàng lập tức rùng mình, ngừng giãy giụa phản kháng. Quyết định giả chết, mặc người xử lý.
“Dạ Hồ, mau đi xử lý đám sâu bọ Thiên giới. Bọn chúng sắp tới rồi, nhớ xử lý cho sạch sẽ”
“Rõ” một người bước ra từ dị giới liền nghe lệnh làm theo. Trước khi rời đi, Dạ Hồ khẽ liếc nhìn hồ ly được Ám vương ôm. Dường như nó chả có vẻ sợ hãi gì, an tĩnh cuộn tròn người. Hắn vốn đã quen với tính cách lạnh nhạt của Ám vương, sự chuyển biến đột ngột này làm hắn không khỏi dụi mắt mấy lần.
“Còn chuyện gì sao, Dạ Hồ” âm thanh lạnh lẽo xông vào đáy lòng khiến Dạ Hồ sợ hãi,vội vàng rời khỏi.
Ám vương sau khi ra lệnh liền quay trở về. Trên đường tới chỗ thái y, hắn véo nhẹ lỗ tai cục bông trong lòng. Giọng nói mang đầy ý tứ trêu nghẹo “Tiểu tử nhà ngươi thật biết hưởng thụ”.
Hồ ly nhỏ rầm rì vài tiếng, giãy giụa hay phản kháng đều vô ích không bằng chừa chút hơi sức, hưởng thụ nhàn nhã lần cuối. Nếu hắn có ý định giết nàng thì nàng sẽ có cơ hội đoàn tụ với mẫu thân.
------------------------------------------------------------------------------------
Thái y Lâm Ân lúc này đang bận rộn chế thuốc thì nghe đồ đệ hớt hải chạy vào báo Ám Vương tới tìm. Ông kinh ngạc suýt rơi chén ngọc, vội hỏi đồ đệ xem có phải Ám Vương bị gì không, sau đó ba chân bốn cẳng vội chạy tới, mồ hôi đầm đìa, chạy tới chính phòng.
“Ám vương, người cho gọi lão nô ạ”
“Ngươi mau lại xem nó có bị thương nặng không” Ám Vương bế hồ ly nhỏ đặt lên bàn, Lâm Ân trố mắt ngạc nhiên, định hỏi nhưng cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn mình liền vội vàng tiếp nhận và kiểm tra. Một lúc sau, ông nói rằng nội hạch của hồ ly nhỏ bị hao tổn, phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể hồi phục được, ngoài những vết thương mới còn có nhiều dấu vết bầm tím khác.
“Thần sẽ điều chế thuốc và đưa tới sớm, người có thể truyền cho nó chút linh lực để giảm bớt đau đớn”.
“ Vậy được rồi, ngươi có thể lui” Ám vương đứng dậy đi tới chỗ tiểu hồ ly, bế nàng về tẩm phòng.
Xế chiều, tiếng lật sách khiến hồ ly nhỏ tỉnh dậy. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, là một căn phòng được bài trí đơn giản, chiếc giường mềm mại đang nằm vừa sờ là biết chất liệu thượng hạng. Kế bên là một nam tử, từ đôi lông mày dài lộ chút lạnh lùng đến lông mi dài cong cong, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng. Mái tóc dài cột tùy ý, tay gác đầu nhàn nhã đọc sách. Thật là cảnh đẹp vui ý. Chưa kể, hắn không có ý định giết nàng mà lại cứu chữa cho nàng.
“Tỉnh” hắn bỏ sách xuống cúi đầu nhìn hồ ly nhỏ đang quan sát mình, hắn vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ rồi truyền cho chút linh lực. Linh lực lành lạnh dần lan tỏa khắp tứ chi, nàng cảm thấy có chút tê dại thoải mái.
“Chít chít” mỹ nam này thật tốt bụng, hắn đã cứu lấy nàng một mạng còn cho chỗ ngủ thoải mái, khác hẳn trên Thiên giới. Nàng vui vẻ kêu, ngước cái đầu lông lá, lè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm tay hắn. Đầu lưỡi mềm mại lướt qua lòng bàn tay làm hắn không khỏi kinh ngạc. Hắn khẽ mỉm cười, bế hồ ly nhỏ lên.
“Tiểu tử , ngươi thật dễ dãi” Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ đầy lông lá tới nghiện, thuận miệng kêu người truyền thiện.
Không bao lâu sau, một nhóm cung nữ mặc váy màu xanh nối đuôi vào, mỗi người một mâm đầy thức ăn ngon. Hai mắt hồ ly nhỏ mở to không chớp, thật nhiều đồ ăn nha, ngày trước chỉ khi có yến tiệc nàng mới có cơ hội thưởng thức được nhiều còn ngày thường bàn ăn chỉ có hai món thôi.
Các cung nữ bày biện thức ăn ra bàn chiếm đầy cả một cái bàn lớn. Chỉ mới ngửi mùi thôi đã khiến người ta động lòng. Có vài người cả gan lén nhìn vật được Ám Vương ôm, xem ra lời đồn về việc Ám Vương bắt đầu nuôi sủng vật là thật.
Ám Vương múc cho hồ ly nhỏ một chén canh, đẩy qua cho nàng “ Thái y dặn tránh thức ăn có gia vị mạnh, dầu mỡ nên ta kêu người chuẩn bị dược thiện, thanh đạm mới nhanh lành vết thương”.
Cùng lúc đó trên Thiên giới không khí lại căng thẳng, ngột ngạt đến đáng sợ.
“Bẩm, thần đã cho người tìm kiếm nhưng vẫn không thấy…và…hồ ly… đã được Ám vương mang đi…”
Một lực mạnh bay tới chỗ tên cận vệ đang run rẩy quỳ trước bậc cửa, một đạo mất mạng.
“Dọn đi” Lời vừa dứt liền có người vội vàng chạy tới xử lý máu và thi thể. Thiên Hoàng đứng dậy rời khỏi thư phòng, bước tới chỗ văn tế. Hắn vuốt ve cây cột chạm khắc tinh xảo. Có vẻ con nhóc đó đã tìm được chỗ dựa vững chắc.
-------------------------------------------------------------------------------------
“Từ giờ ngươi sẽ là sủng vật của ta, tên Thương Lam. Còn nữa, sau này ngươi liếm tay ta tức là ngươi đang gọi ta, ta là Lăng Minh Đông” Hồ ly nhỏ chớp chớp mắt nhìn khế ước bán thân trước mặt, vô số chấm than to đùng xuất hiện trong đầu nàng.
Lăng Minh Đông ôm hồ ly lên trên thư án, “Ta cho ngươi cuộc sống no đủ, không cần lo nghĩ, có người hầu hạ hằng ngày,bảo hộ ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ trên đời này không có gì là miễn phí cả, ta nuôi ngươi nhưng ngươi không nghĩ nên bỏ ra gì sao?”
Nàng sững sờ ngẩng đầu lên nhìn Lăng Minh Đông. Nếu không ôm đùi quan to, lấy tình hình hiện tại thì nàng chỉ con đường chết. Vì tính mạng của bản thân, cuộc sống tốt đẹp sau này và nàng muốn dựa cây cổ thụ này để trả thù cho mẫu thân. Hồ ly nhỏ đưa móng vuốt ra, ấn xuống nghiên mực, toàn bộ móng vuốt dính đầy màu mực đỏ thắm.
Từ từ di chuyển tới giấy Tuyên Thành, “bụp” một tiếng dưới góc, dấu bàn chân in rõ trên trên khế ước.
Lăng Minh Đông hài lòng thu giữ khế ước bỏ vào hộp gỗ, xoay người đi vào trong điện cất hộp gỗ. Khi quay trở lại, Lăng Minh Đông ôm lấy nàng, nói “Mực đóng dấu rất khó rửa sạch, Dạ Hồ ngươi mau đi bưng một chậu nước nóng tới”.
Hơi nóng bốc lên, Lăng Minh Đông vừa ôm hồ ly nhỏ vừa múc nước dội lên móng vuốt. Xoa nắn tới khi sạch sẽ trở lại, Lăng Minh Đông mới dùng khăn nhẹ nhàng lau khô cho nàng. Sau đó tiếp tục ôm nàng trở về tẩm phòng, lấy lọ thuốc được thái y đưa, ngón trỏ lấy ra một ít thuốc mỡ thoa lên những vết thương của hồ ly nhỏ.
Thuốc mỡ lạnh như băng chạm vào vết thương nóng hừng hực của nàng tạo ra một cỗ cảm giác thoải mái, mới đầu có chút đau nhưng càng về sau thì càng thoải mái, nàng tựa như hưởng thụ nheo mắt lại. Truyền linh lực hay thoa thuốc mỡ đều rất thoải mái nha.
Thỉnh thoảng nàng lại ngó ngó gương mặt đẹp như tượng tạc của hắn, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Lông mày Lăng Minh Đông nhíu lại, dùng sức chọc chọc trán nàng, “Đừng dùng ánh mắt đắm đuối ấy nhìn ta như vậy, ngươi cũng không phải mỹ nhân, ta không có hứng thú đối với ngươi”.
“Chít chít”… hồ ly nhỏ nhe răng trừng mắt về phía hắn. Toàn thân con đều được bôi thuốc mỡ một lượt. Đám lông tơ dính chung một chỗ, từng chùm dựng thẳng đứng. Trông rất khôi hài.
“Được rồi, mau đi ngủ thôi” Lăng Minh Đông vỗ nhẹ đầu nàng, không ngại mùi thuốc khó ngửi, đứng dậy thổi tắt nến rồi buông rèm ôm nàng ngủ.
Đêm đã khuya, bên ngoài tĩnh lặng không một chút âm thanh. Trong điện Thủy Trúc, phía sau tấm rèm, một người một hồ đang ngủ say. Bốn chân lông lá màu trắng nhỏ bé bấu víu lấy cánh tay của nam tử, miệng chóp chép như đang không ngừng nhai thức ăn trong mộng.
Từ nay, nàng sẽ không còn tên là Nguyệt Lan nữa mà là một cái tên mới, Thương Lam. Cuộc đời của nàng cũng sẽ bắt đầu thay đổi từ đây.
Ngày hôm sau, Dạ Hồ mang theo một đám cung nữ vào điện Thủy Trúc phục vụ Vương rời giường, nhìn thấy một cảnh tượng. Một cục bông trắng nhỏ dán chặt vào lồng ngực Vương, ngủ rất sâu.
“Vương, tới giờ lên triều rồi” Dạ Hồ nhỏ giọng gọi một tiếng.
Đôi mắt hoa đào phủ kín sự lạnh lẽo chậm rãi mở ra. Hắn nhẹ nhàng nhấc hồ ly nhỏ trong lồng ngực đặt sang bên cạnh tránh quấy nhiễu giấc mộng của nàng, vén chăn bông lên, Lăng Minh Đông cẩn thận dời ra ngoài, “ Nhỏ giọng thôi”.
Dạ Hồ và đám cung nữ gật mạnh đầu, không dám phát ra chút thanh âm nào.
Sau khi hạ triều trở về, Lăng Minh Đông cúi người ôm lấy vật nhỏ, liền đi tới Ngự Thư Phòng. Cảm giác thân thể của mình chạm phải một bức thịt tường cứng rắn, Thương Lam không hài lòng kêu ‘chít chít’. Nhưng bức thịt tường lại vô cùng ấm áp cho nên Thương Lam không nhịn được di chuyển hướng nguồn nhiệt. Từ đầu đến cuối, mí mắt không hề mở ra một cái. Mơ mơ màng màng tìm được một vị trí tốt nằm ở trong ngực Lăng Minh Đông cũng không nhúc nhích nữa.
Bên cửa sổ Ngự Thư Phòng xuất hiện một hình ảnh hết sức đẹp đẽ nhưng lạ lùng chưa bao giờ thấy ở đây. Lăng Minh Đông, tay cầm bút lông hết sức chuyên chú giải quyết tấu chương. Mà trên đùi hắn, hồ ly nhỏ đầy lông lá cuộn tròn thành một quả cầu, vẫn đang say sưa đánh cờ với Chu Công.
Dạ Hồ theo sau nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ việc Ám Vương bắt đầu nuôi sủng vật qua một đêm đã dậy lên một làn sóng, nếu để các phi tần trong hậu cung nhìn thấy con vật đầy lông lá được ân sủng như này, chắc chắn sẽ náo loạn lớn.
Lại qua một đoạn thời gian, vết thương trên thân hồ ly nhỏ dần khá hơn. Nên hôm nay Lăng Minh Đông quyết định ôm nàng đi tắm thay vì lau qua loa như lúc trước.
Hơi nước mờ mịt bốc lên trên ao trì, Ôn Tuyền hiện lên hình bầu dục, hai đầu hơi dẹp, mỗi bên đều được điêu khắc đầu sư tử vàng óng. Trong miệng của đầu sư tử chảy ra nước ấm róc rách, rót vào, tập trung lại trong ao trì. Ao nước xanh biếc có ánh sáng lấp lánh chuyển động, khói hơi nước mơ hồ giống như một lớp thuỷ tinh mờ, nhìn cái gì cũng mờ nhạt không rõ.
Xung quanh ao được xây dựng từ bạch ngọc mà thành, bóng loáng có thể phản chiếu ra bóng người.
“Chít chít” \[ Thật lớn \] Thương Lam cảm thán nhìn một vòng quay.
Lăng Minh Đông thả hồ ly nhỏ xuống, bắt đầu cởi đồ. Từ vạt áo Lăng Minh Đông được cởi sạch từng món một. Thương Lam nuốt nước miếng một cái, thân hình Lăng Minh Đông vô cùng cân đối, trên bụng không chút thịt dư thừa, hai tuyến nhân ngư kéo dài xuống dưới.
Nửa thân trên người hắn đã bại lộ ở trong không khí, hai mắt Thương Lam sáng lên chăm chú nhìn, không nhớ tới chút nào lời nói cổ hủ “phi lễ chớ nhìn, vô lễ với chớ nghe”.
Ánh mắt dần dần di chuyển xuống giữa hai chân Lăng Minh Đông, gương mặt Thương Lam nóng lên, lại có điểm tò mò, lại có chút thẹn thùng, đang trong lúc nàng suy tư có muốn tiếp tục xem hay không thì một chiếc áo choàng đen rơi xuống vừa hay che lại cái đầu nhỏ của nó.
“Ta thật không ngờ ngươi lại là đăng đồ tử” Lăng Minh Đông cười chế nhạo hồ ly nhỏ.
Hai chân Thương Lam ôm lấy áo choàng che mặt, ta không phải là đăng đồ tử mà.
“Được rồi, mau tắm thôi” Lăng Minh Đông một lần nữa ôm hồ ly nhỏ đi thẳng tới ao trì.
Ao trì sâu một mét đối với người trưởng thành thì không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng đối với cục bông nhỏ xíu như Thương Lam, thì cũng có thể uy hiếp đến tính mạng. Vậy nên Lăng Minh Đông thả dần cơ thể hồ ly nhỏ vào nước để nàng làm quen trước, sau đó chính mình tiến vào hồ. Thân hình trắng nhỏ bơi di chuyển một cái, kích thích tạo ra một vòng sóng gợn. Lông tơ dính nước ướt, nổi lơ lửng ở trong nước, giống như từng sợi bông mềm nổi bồng bềnh.
Lăng Minh Đông hai cánh tay khoác lên trên bờ ao trì, ánh mắt đuổi theo bóng dáng bơi qua bơi lại của hồ ly nhỏ. Thả lỏng tế bào toàn thân, tận tình hưởng thụ thời gian tắm rửa. Nước ấm bốc lên bọt khí, một phần sương mù phiêu tán ở giữa không trung, mông lung lại mờ ảo. Thoáng thấy hồ ly nhỏ đã bơi đủ, Lăng Minh Đông liền kéo nàng về.
“Ngươi tắm gội thực sạch cho ta, bơi vòng vòng như vậy làm sao mà sạch?” Cánh tay khỏe mạnh kéo lấy chân trước của hồ ly nhỏ, kéo đến bên cạnh mình, hai bàn tay bắt đầu xoa bóp bộ lông Thương Lam, lần này sức lực tay Lăng Minh Đông không mạnh không yếu. Giống như kiểu có người mát xa cho mình, Thương Lam thoải mái lầm bầm.
Nhìn vẻ mặt hồ ly nhỏ, lòng Lăng Minh Đông dần dần trở nên mềm xuống.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play