Kỳ Hâm/:Chuyện Tình Bác Sĩ
Chap 1
Xe cấp cứu băng băng trên đường
*Cạch* cánh cửa tủ được mở ra. Bác sĩ, thiên thần áo trắng cũng có thể có hai mặt, một mặt là thật tâm cứu người còn một mặt là thật tâm giết người. Chuyện tình bác sĩ cũng đẹp như trong phim. Họ dùng hết sức hết lòng cứu chữa cho bệnh nhân và những con người chọn được hướng đi chung cho mình. Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm chính là lương duyên trời định.
Đinh Trình Hâm
"Những người có duyên với nhau thì chắc chắn sẽ được gặp nhau, đây chính là nơi mà tôi được gặp....duyên phận của mình..."
Đinh Trình Hâm thay một bộ đồ blouse trắng chỉnh lại tóc tai. Phòng cấp cứu tấp nập người đang đợi cậu
Quần chúng
Đây là trường hợp khẩn cấp mau đưa bệnh nhân vào trong.
Một bác sĩ vừa đẩy băng ca vừa nói với một y tá khác. Không khí bận rộn không có lúc ngơi nghỉ. Vì một phút lơ là cũng có thể vụt mất mạng sống bệnh nhân vào tay tử thần. Đây chính là đời bác sĩ
Các bác sĩ và y tá khác cũng chạy vạy khắp nơi, tấp nập như đàn kiến châm chỉ. Bình khử trùng, máy trợ tim, tiếng điện tâm đồ chính là loại âm nhạc thường thức của bác sĩ và cũng là sợi dây mong manh giữa sự sống và cái chết
Giữa cái không khí ấy...... Một bọn đầu gấu mình mẩy toàn máu xuất hiện làm ai cũng phải hốt hoảng.
Côn đồ
Bác sĩ đâu rồi! Bác sĩ đâu?
Côn đồ
Bác sĩ đâu rồi? Hả? Bác sĩ đâu
Bọn chúng hấp tấp vì đại ca của bọn chúng đang bị thương. Phải rồi đầu gấu là đầu có máu. Đại ca băng đản xã hội đen cũng phải có lúc bị thương. Lúc đen lúc đỏ ai mà lường được, đỏ hên đen thì quên đi.
Đinh Trình Hâm
" Ở nơi này thì cái chết không phá là điều xa lạ, mà thật ra... ở đâu đi nữa thì cái chết cũng không xa lạ, người có duyên mà tôi gặp được cũng đã quá quen thuộc với cái chết."
Côn đồ
TAO HỎI BÁC SĨ ĐÂU RỒI!
Một bác sĩ nam đi ngang qua đó, do vừa đi vừa mắn hậu bối liền bị chúng nắm lại đe doạ
Côn đồ
Mày chưa trả lời câu hỏi của tao mà ở đó la lối cái gì có cần tao dạy cho mày biết về phép lịch sự không?
Quần chúng
Dạ không*sợ hãi*
Côn đồ
Hay là mày thấy khó chịu với câu hỏi của tao nên không muốn trả lời?
Quần chúng
Không.... Không phải..
Côn đồ
Cắn chặt răng lại đi
Quần chúng
Đừng...đừng mà....
Khi nắm đấm được giơ lên thì ngay lập tức được một bàn tay nhỏ nhắn cản lại
Tên côn đồ nhìn thân hình nhỏ bé của cậu mà khinh khỉnh.
Đinh Trình Hâm nhướng mày
Đinh Trình Hâm
Anh nhìn mà không biết hả? Tôi là bác sĩ đây.
Ha. Thằng cha giang hồ này bộ không thấy cậu mặc blouse trắng hả? Điên thiệt chứ
Hắn cố kéo tay ra khỏi tay cậu nhưng mà không đc
Tên đại ca ngồi trên ghế liếc ánh mắt lạnh lẽo rồi cười khẩy một cái không rõ
Khi tên côn đồ đó vung tay thì bị cậu bẻ ra phía sau rồi hất đi một cách gọn nhẹ.
Đinh Trình Hâm
Đây là nơi mà chúng tôi điều trị cho bệnh nhân. Những ai không phải bệnh nhân làm ơn ra ngoài dùm cho.
Một tên côn đồ không biết điều khác tiếp tục chỉ mặt cậu mà vênh váo( Kỳ này mày chết)
Côn đồ
Cậu là ai mà dám tự tiện ra lệnh cho chúng tôi vậy chứ
Hắn chỉ chỉ trỏ trỏ là việc của hắn, cậu vẫn đếch thèm quan tâm. Nhàn nhạt lên tiếng mặt hất qua phía tên đại ca đầu gấu đầu có máu đó
Đinh Trình Hâm
Là người sẽ chữa trị cho người này. Nhiệm vụ của tôi là phải giữ sạch sẽ nơi này để điều trị cho anh ta.
Đại ca
Tôi không cần một thằng nhóc chữa trị. Mau gọi bác sĩ nam cho tôi.* đuối sức*
Đinh Trình Hâm
Bộ tôi không phải là bác sĩ sao? * nhếch mép*
Dừng một chút cậu nói tiếp
Đinh Trình Hâm
Đối với tôi thì anh chẳng khác gì tất cả các bệnh nhân ở đằng kia...... Làm ơn ra ngoài đi đừng làm phiền bệnh nhân của tôi nữa. " lổ đầu chảy máu mà liếc ngang liếc dọc, tao mà không phải bác sĩ tao móc mắt mày ra, tưởng vậy là ngầu"
cậu chỉ tay vào từng tên côn đồ ở đó rồi lên tiếng đuổi người
Đinh Trình Hâm
Anh này, anh này, anh này, anh này nữa.....
Đại ca
Coi bộ cậu ta vẫn chưa hiểu ra....nè....lôi cậu ta đi đi.* mệt mỏi*
Tất cả đám đàn em bên cạnh đều đồng loạt một câu dạ đại ca rồi đến lôi cậu đi
Côn đồ
Nè! cậu tránh ra đi* Đẩy vai cậu*
Côn đồ
Nè bác sĩ sao cậu không qua bên kia nghỉ ngơi đi hả? * khoát vai cậu*
Đinh Trình Hâm
Hờ* nắm tay gã bẻ ngược ra sau*
* Rắc* tiếng khớp kêu lên giòn tan như tiếng của gói snack khoai tây chiên giòn. Cậu không nhịn được cái bọn này. Dám coi thường cậu, vậy để Đinh Trình Hâm dạy cho chúng một bài học. Tên bị cậu tập kích bất ngờ đâu lớn mà la lên.
Côn đồ
Aaaaa .....aaaa* đau méo mặt*
Rồi tên đó bị cậu ném vào băng ghế chờ mà nằm sõng soài. Hết một tên lại đến một tên khác. Đúng là câu nói của nhà bác học Albert Einstein là không bao giờ sai: không thể chống lại những thằng ngu bởi vì chúng quá đông.
Bọn chúng bị ngu mới dám lao đầu vào.
Côn đồ
Nè. Tôi không nương tay với trẻ con đâu nha* huých vai cậu*
Đinh Trình Hâm
Vậy bị con nít đánh chắc cũng không cảm thấy nhục đâu ha.
Tên đó vừa nghe cậu nói xong liền động thủ. Từng tên, từng tên một rớt xuống đất như mít rụng, bịch bịch bịch ....
Đinh Trình Hâm
Yah* bẻ tay một tên*
Côn đồ
Aaaa...* ngã xuống*
Côn đồ
Nè nè nè giữ lấy cậu ta, giữ lại* hấp tấp*
Đinh Trình Hâm
Yah* bẻ tay, đạp*
Đinh Trình Hâm
i Yah* đạp*
Côn đồ
Ấy trời ơi! Ây da, ây da
Đinh Trình Hâm
Y.....yah* Quật ngang*
Đinh Trình Hâm
Hơ.... hơ..... hơ.....* thở dốc* hơ xin lỗi mọi người* cười* nếu có ai bị thương thì tôi sẽ băng bó cho ha* cuối đầu*
Bọn chúng ngã lăn trên đất, kẻ nào kẻ nấy đều thảm hại. Châu chấu đá xe mà xe không ngã, châu chấu gãy chân. Đúng là đầu gấu nữa mùa.
Đinh Trình Hâm
?????........
Bọn đàn em thấy hắn ngất liền nháo nhào chạy tới
Côn đồ
Đại ca có sao không? Có sao không?
Côn đồ
Có sao không đại ca?
Đinh Trình Hâm
Mau tránh ra đi
Đinh Trình Hâm
Bộ muốn anh ta chết hay sao?* trừng mắt"
Đinh Trình Hâm
" bọn láo toét này bộ chưa biết anh mày cũng một thời lừng lẫy ăn chơi trác táng, đánh nhau ì đùng à?Đúng là.... Có mắt nà không có tròng"
Côn đồ
Được rồi chúng tôi tin cậu lần này.* chỉ vào mặt cậu hâm doạ*
Hắn ngưng một lúc rồi nói tiếp
Côn đồ
Nhưng mà! Nếu đại ca xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ Chết.... Chắc.
Tên đại ca đó không ngừng lên cơn co giật. Đồng tử dãn nở, sốc phản vệ làm cho mấy tên đàn em kia không khỏi lo lắng nháo nhào lên. Cậu nhìn tên đó rồi nhàn nhạt lên tiếng.
Đinh Trình Hâm
Được.... cứ quyết định vậy đi
________Chuyện tình bác sĩ_________
Trường Trung Học Phổ Thông Chang Soo
Đinh Trình Hâm
*Khoanh chân, đeo tai nghe, nhạc trong phòng giám thị*
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
Tháo ra đi
Đinh Trình Hâm
......*liếc*
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
Không nghe tôi nói sao*kiên nhẫn cùng nhỏ nhẹ*
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
Trời đất ơi, thằng nhỏ này.
Bà cô già bước tới lấy chồng sách giày đánh bộp bộp vào người cậu làm cậu ngã xuống đất.
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
*Bộp... Bộp.... Bộp*
Đinh Trình Hâm
Aa....ha* ngã*
Đinh Trình Hâm
* Liếc ngang liếc dọc, khinh bỉ rồi đứng dậy vuốt lại tóc tai*
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
Em làm sao vậy hả? Tôi kêu quỳ chứ đâu phải kêu em ngồi đâu.
Đinh Trình Hâm
* Trừng mắt*
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
*Bộp* Trừng mắt hả?
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
Đây là lần cuối tôi bỏ qua cho em đó nghe chưa?...
Tôi rất muốn đuổi học em luôn cho rồi đó....Nhưng tôi thấy thương cho người ba tội nghiệp của em phải tới đây năn nỉ cho con trai của mình nè* Đẩy vào vai cậu* Cho nên tôi mới bỏ qua cho em lần cuối.
Đinh Trình Hâm
* Mặt cậu kiểu đếch cần bà lên giọng*
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
Ra ngoài đi!
Đinh Trình Hâm
* Nhặt tai nghe, máy nghe nhạc, xô ghế ầm đùng bỏ đi"*
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
Đứng lại!
Bà cô nghiến răng nhìn cậu.
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
Không biết mở miệng nói cảm ơn hả?
Đinh Trình Hâm
Mong là cô sẽ sống lâu đến lúc được nghe em nói câu cám ơn* bất cần*
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
Cái thằng nhỏ này đúng là!
Bà ta tức giận giơ cuốn sách nên định nện vào đầu cậu. Nhưng mà bà ta đã lầm. Cậu đã chặn cánh tay bà ta lại.
Đinh Trình Hâm
Em không còn là học sinh ở đây nữa. " m* nó ỷ đánh được đánh hoài"
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
Có một điều mà tôi đảm bảo với .....Emmm...nội trong năm sau sẽ phải vào trong tù ngồi đó.
Đinh Trình Hâm
Buổi tối ra đường cô nhớ cẩn thận....Vì có nhiều người khoẻ mạnh nhưng lại hay bị chết bất đắc kỳ tử đó * Liếc nhìn với ánh mắt sắc lẹm, giở giọng hâm doạ*
Cô giáo cấp ba Lee Hea In
Thằng nhỏ này đúng là quái thai mà.
Đinh Trình Hâm
*Liếc, bỏ đi*
Cậu đi dọc hành lang thì gặp phải người cha đốn mạc của cậu. Ông ta tốt lành lắm sao mà đi năn nỉ bà cô già chết tiệt đó cho cậu. Sống như lựu đạn mà tưởng mình bông hoa.
Đinh Trình Hâm
* Lướt qua ông*
Đinh Trình Lục
Nè Trình Hâm àaa.* lắc đầu thở dài
Đinh Trình Lục
Lên xe đi.* đuổi theo*
Đinh Trình Lục
LÊN XE *quát*
Đinh Trình Hâm
Ba cứ về nhà trước đi * vẫn không quan tâm mà bước về phía trước*
Đinh Trình Lục
Con định như vậy đến bao giờ?
Đinh Trình Hâm
* Quay lại*
Đinh Trình Lục
Con nghĩ ba có thể lo lắng cho con đến bao giờ nữa chớ
Cậu chua xót, ánh mắt rét lạnh bất cần đời nhìn ông.
Đinh Trình Hâm
Người ta nghe được còn tưởng ba là người cha tốt đó.
Cậu dừng một cái nén giận rồi nói tiếp
Đinh Trình Hâm
Ba đến đây quỳ gối năn nỉ cô giáo xin tha lỗi cho tôi, chỉ để tỏ vẻ mình là người cha quan tâm tới con cái thôi đó hả? * Quay lưng bỏ lên xe trước*
Chiếc xe bán tải nhỏ, cũ kĩ bon bon trên đường. Còn cậu lúc nào cũng cắm tai nghe vào nghe nhạc. Bỗng thấy không khí khá ngột ngạt nên cậu hạ cửa xe của cabin xuống để gió lùa vào. Nhưng ba cậu lại kéo cửa kính lên.
Đinh Trình Hâm
Aa* Kẹt mặt*
Đinh Trình Lục
* Kéo cửa kính lên*
Đinh Trình Hâm
* Kéo xuống*
Đinh Trình Lục
Bây giờ con định làm gì đây? *vừa lái xe vừa hỏi*
Đinh Trình Hâm
Phá làng phá xóm thôi *Đeo tai nghe*
Đinh Trình Lục
Ba đang nói chuyện một cách đàng hoàng mà con lại.....
Cậu không quan tâm những gì ông nói mà mở nhạc max volume.
Chiếc xe đang chạy vào lề rồi dừng lại.
Ông giật tai nghe của cậu ra làm cậu khó chịu mà liếc ông.
Đinh Trình Lục
Liếc cái gì chứ? Đừng có trừng mắt kiểu như vậy! * Chát...Chát....Chát...*
Ông tức giận đưa tay đánh liên tục vào người cậu, cậu chỉ biết đưa tay lên che mà không khóc lấy một giọt.
Đinh Trình Hâm
A....a a.a.a.* Đỡ*
Đinh Trình Lục
Có biết vì mày mà mọi người khổ sở lắm không * Chát* BIẾT KHÔNG? * chát*
Mỗi lần ông gằn giọng là mỗi lần ông đánh cậu
Đinh Trình Hâm
A...a...a* Đỡ*
Cậu đập mạnh tay xuống ghế. Cái bạt tay của ông cũng dừng lại trên không. Trình Hâm đưa ánh mắt căm thù nhìn ông.
Đinh Trình Hâm
Vậy ba giết tôi luôn đi. Giống như ba đã giết mẹ vậy đó. Làm một lần cho xong luôn đi. GIẾT CHẾT TÔI LUÔN ĐI.
Đinh Trình Lục
Màyyy thậm chí còn không khóc?
Đinh Trình Hâm
Bởi vì trái tim tôi đã chết rồi. *Đeo lại tai nghe nghe nhạc*
Ông cũng chỉ biết bỏ tay xuống thở dài, không nói gì lại tiếp tục lái xe đi tiếp.
Nhớ like nhá các bạn đọc giả. Cảm ơn
Chap 2
Ba cậu lái xe đưa cậu về một thị trấn nhỏ. Nói đúng hơn là nhà của bà nội cậu.
Đinh Trình Hâm
Sao lại tới nhà của bà hả?
Ba cậu không nói gì mà bước xuống xe. Cậu cũng nhanh chóng mở cửa bước xuống. Như nhận ra điều gì đó cậu liền la lớn.
Đinh Trình Hâm
Ba bắt tôi về chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì? * Quát*
Đinh Trình Lục
Kể từ bây giờ quan hệ sẽ cắt đứt * gằn giọng*
Đinh Trình Hâm
Từ ngày người đàn bà đó dọn tới...Thì ba và tôi đã cắt đứt rồi. * Rưng rưng nhưng không khóc*
Đinh Trình Lục
Không được gọi mẹ kế mày kiểu đó. Bởi vậy thời gian qua mẹ mới thấy sợ mày như vậy.
Ông bước lên xe lái đi. Còn quăng lại cho cậu một sắp tiền rồi đi mất.
Đinh Trình Lục
Hừm...đừng gọi cho tao nữa * Quăng tiền*
Tim cậu quặn thắt đối với một cậu trai 17 tuổi như cậu thì đây là điều quá ư là tàn nhẫn. Ha! Ha ha ha Trình Hâm à....ba cậu bỏ rơi cậu rồi. Ông ta! Tên khốn đốn mạc đó không cần cậu rồi.
Đến bây giờ nước mắt cậu bắt đầu rơi xuống. Cậu khóc nất lên mà quát về hướng chiếc xe đó.
Đinh Trình Hâm
Ba nghĩ mấy đồng bạc này là đủ rồi hả? Đừng hòng tôi tha thứ cho ba * Hét lớn, khóc, bực tức quăng bao tiền xuống đất*
Đinh Trình Hâm
Tôi đã biết ngay mà....Tôi đã biết sẽ có ngày...ba bỏ rơi tôi như vầy mà. Hic...Cuối cùng thì cũng tới ngày này....ha ... hức hic hức...Mẹ ơi~ hức hức hức.
Cùng lúc đó, bà nội cậu, người mà lúc nào cũng nói lời cay nghiệt nhưng lúc nào cũng yêu thương cậu bước ra từ cửa hàng.
Bà của cậu là một người bán quán ăn. Bà không được tốt lành vì lúc trước bà rót rượu bán thân. Nhưng mà bà lúc nào cũng khao khát cậu trở thành người tốt. Được học hành tử tế để không phải như bà già này.
Đinh Trình Hâm
Hức....hic hic hic.... hức.
Bà Nội
Khuya lắc khuya lơ vầy sao con còn đứng ngoài này nữa.
Một giọng nói già nua vang lên làm cậu gạt vội đi nước mắt.
Đinh Trình Hâm
Con cũng đang định vô trong đó đây.
Đinh Trình Hâm
Đi mất rồi *Nghẹ ngào*
Nói rồi cậu cũng quay lại định xách hành lý vào trong. Bà nội cậu bước tới nhặt túi tiền còn không quên mắn một câu.
Bà Nội
Cái thằng đó đúng là quá đáng hết chỗ nói mà. Aizz... đã tới tận đây rồi mà cũng không thèm vô chào mẹ nó một tiếng nữa. Chỉ toàn làm gương xấu cho con cái thôi à. Đúng là đồ hư hỏng.
Đinh Trình Hâm
*Xách vali*
Bà Nội
Đưa cho bà đi con * Định lấy vali về tay mình*
Đinh Trình Hâm
Thôi, cứ để con tự xách *Níu lại*
Bà Nội
Coi vậy chứ bà khoẻ hơn con á. * Xách đi* Aizz...Vô đi
Nói rồi cả hai cùng đi vào trong. Giờ này cũng tầm giờ ăn tối rồi nên hai bà cháu cũng cùng ăn cơm luôn. Bữa cơm gia đình đầu tiên của Đinh Trình Hâm sau khi mẹ cậu mất.
Đang ăn thì bà nội cậu lên tiếng hỏi.
Bà Nội
Ngày mai con muốn đi học luôn không?
Đinh Trình Hâm
Bà đừng nhắc mấy chuyện học hành nữa.
Bà Nội
Học sinh mà không đi học thì làm sao mà được chứ con?....Bà sẽ nói thẳng luôn. Nếu như mà con gây ra chuyện gì ở trường á thì....
Còn chưa nói hết thì cậu lại chen vô
Đinh Trình Hâm
Bà sẽ đuổi con chứ gì? *Vừa nhai vừa nói*
Đinh Trình Hâm
Bà không cần phải nói đâu. Con bị bỏ rơi nhiều nên quen rồi. Khỏi nói đi.
Bà Nội
Nói năng cái kiểu gì vậy chứ? Trước giờ bà chưa nghe ai nói là quen với chuyện bị bỏ rơi hết á. *Ân cần*
Đinh Trình Hâm
Bà! Cho con thêm miếng cơm nữa đi. * Bị mắn làm cậu xụ mặt*
Bà Nội
Không cho. Hỏi cái gì không thấy hỏi, toàn hỏi xin thêm cơm thôi hà.
Miệng nói vậy nhưng bà vẫn đứng lên đi lấy cơm cho đứa cháu tội nghiệp của bà. Cậu thật bất hạnh nhưng cũng may mắn khi có bà là chỗ dựa cho cậu.
Bà Nội
Bà sẽ không đuổi con đi đâu. Haizz...dù con có gây rối đi nữa, nên cũng đừng nói là sẽ bỏ đi nghe chưa.
Đinh Trình Hâm
Xùy.... Nếu con là con nít thì chắc con sẽ thấy cảm động lắm. *ủy khuất*
Bà Nội
Con cũng đừng giữ thái độ đó. Nói chuyện với bà vậy á thì được. Nhưng với người khác thì không nên đâu nghe chưa? *Lấy canh cho cậu*
Bà Nội
Nghe như kiểu trẻ con bụi đời vậy á. Người ta sẽ coi thường con á. * ngồi xuống ghế*
Đinh Trình Hâm
Con không cần nói vậy người ta cũng coi thường con rồi còn gì. Cứ nói thẳng ra cho họ biết đi.
Bà Nội
Sao lại phải cho họ biết quá rõ về mình? Có nhiều điều nên dấu đi thì hơn.
Đinh Trình Hâm
Sao cứ phải dấu dím sợ người ta biết được vậy? Chỉ cần bản thân thấy tự tin là được mà.
Bà Nội
Con nói cũng phải. Bà cũng không thích chuyện cứ dấu dím chuyện xấu đâu. *gật gù*
Đinh Trình Hâm
Bà là người duy nhất đứng về phía con á. *tiếp tục ăn*
Bà Nội
Dạo gần đây con thường hay đi chơi với ai vậy chứ? Kể từ bây giờ chỉ nên chơi với bạn bè tốt thôi nha con. Mong là ngày mai sẽ được gặp giáo viên tốt. * Cười hiền từ*
Đinh Trình Hâm
Xì...làm gì có giáo viên nào tốt. Con đã đi học được mười năm rồi. Mà có bao giờ thấy giáo viên nào tốt với con đâu chứ. * biểu môi*
Mã Gia Kỳ
* Đạp xe đạp vào trường*
Mã Gia Kỳ
Ờ... Nè Hwa Yi Ann đi nhanh lên.
Học sinh nữ
Dạ chào thầy....Thầy đẹp trai quá à* bàn tán*
Mã Gia Kỳ
Thầy sắp tới nơi rồi đó nhaaaa
Mã Gia Kỳ là một bác sĩ trẻ. Nhưng vì khi trước mắc sai lầm trong phẫu thuật khiến bệnh nhân tử vong nên không muốn làm bác sĩ nữa mà đến trường Beak Do để dạy học. Hiện tại 27 tuổi.
Hwa Yi Ann
Trời ơi....Thầy ơi từ từ thôi. * Chạy theo sau*
Mã Gia Kỳ
Em phải ráng đuổi theo thôi Hwa Yi Ann.
Học sinh nữ
Dại tụi em chào thầy
Mã Gia Kỳ
Ừ... Chào các em. Xin Chào. * Nói lớn*
Mã Gia Kỳ
Chạy nhanh lên coi * Cất xe đạp, nói với Hwa Yi Ann*
Hwa Yi Ann
* Chạy tới*Hơ....
Mã Gia Kỳ
Đây.... mang lên phòng thí nghiệm. * Đưa mô hình cơ thể người cho cô*
Hwa Yi Ann
Sao thầy cứ sai em làm chuyện lặt vặt hoài vậy? * Càm ràm*
Hwa Yi Ann
Thích vậy * Đồng thanh*
Hwa Yi Ann
Haizz.... suốt ngày cứ thích vậy, thích vậy, thích vậy. Không thích vậy. *Càu nhàu*
Là một thầy giáo tâm lí nên đa số các học sinh khác đều mến mộ và thích anh. Trong đó có Hwa Yi Ann.
Học sinh nữ
Thầy vô rồi kìa
Mã Gia Kỳ
Nè mấy đứa ngồi xuống đi, Ngồi xuống.
Học sinh nữ
*Tất cả ngồi xuống*
Mã Gia Kỳ
Nè! Bộ ở đây là nhà của em đó hả? Mau gài nút áo lại ngay coi.
Anh chỉ vào một nữ sinh đang cởi hàng nút áo đồng phục mà lên tiếng.
Mã Gia Kỳ
Cách cư xử cũng nói lên một phần con người. Nếu các em không quan tâm đến việc người ta nghĩ gì về mình thì cũng có nghĩa các em sẽ bị tách biệt ra khỏi xã hội văn minh này.
Hwa Yi Ann
Cả lớp....* đứng lên*
Mã Gia Kỳ
Được rồi! khỏi đi
Anh đi xuống bàn cuối, phía một nữ sinh. Rồi dừng lại nhìn cô ta rồi cười nhẹ.
Mã Gia Kỳ
Em trang điểm sao?
Mã Gia Kỳ
Em tạo khối không ổn. Ít ra em cũng phải dùng ít phấn nền trước khi trang điểm chứ
Jia Jie Kum
Em không có trang điểm mà
Mã Gia Kỳ
Không có sao?.... Để coi coi.
Nói rồi anh rút một tờ khăn giấy ướt lau lên mặt cô ta.
Miếng khăn dính màu da của phấn. Anh đưa lên trước mặt cô ta rồi nói.
Mã Gia Kỳ
Không có hở? Nói dối lộ liễu như vậy thì đừng nói dối chớ. Thiệt tình. Đem đi bỏ đi. * đưa tờ khăn giấy ướt*
Mã Gia Kỳ
Rồi! Kỳ thi giữa kỳ đang tới gần kề lắm rồi. Đạt điểm cao cũng không phải dễ. Ha. Đừng có đề ra mục tiêu cao quá rồi không thể với tới được. Học lớp 11 rồi thì các em cũng phải bắt đầu suy nghĩ tới nghề nghiệp. Đừng chỉ biết chúi đầu học những thứ không phù hợp. Đã hiểu chưa?
Học sinh nữ
Hờ ơi hờ * than vãn*
Đinh Trình Hâm
* Vừa ngủ dậy*
Bà Nội
Con không đi học sao?
Đinh Trình Hâm
Ngày đầu đi trễ cũng được mà bà.
Bà Nội
Aizzz.... chuẩn bị tới giờ tan học luôn rồi kìa.
Đinh Trình Hâm
Ưmmm~ Oáp....cho con tiền đi
Bà Nội
Tiền đâu ra mà cho?
Đinh Trình Hâm
Bà đi đâu á tại sao lại phải thay đồ? * Mắt nhắm mắt mở*
Bà Nội
Bà sẽ đưa con tới trường. Con thấy bộ này sao? Đủ lịch sự chưa? * đưa một bộ đồ lên*
Đinh Trình Hâm
Xấu quắt. Con tự đi được rồi mà.
Một lát sau bà cậu cũng theo cậu ra cửa.
Đinh Trình Hâm
Trời ơi.... thiệt tình. Con nói con tự đi được mà. * giãy nãy*
Bà Nội
Con không mặc đồng phục ai cho con vô trường chứ?
Đinh Trình Hâm
Hôm nay chưa nhập học ngay cho nên hỏng sao đâu. Chuyển trường hoài nên con biết mà.
Bà Nội
Chuyện đó không phải đáng tự hào gì đâu thằng nhỏ này.
Đinh Trình Hâm
Bà đừng có la con nữa. Tới bà mà còn coi thường con thì thử hỏi còn ai tôn trọng con nữa đây?
Bà Nội
Haizzz.... Rồi! Bà biết rồi mà.
Đinh Trình Hâm
Bà không cho con tiền thiệt hả? con cần tiền mua đồng phục mà.
Bà Nội
Nhớ là phải mua đó nghe chưa. Nộp đơn xong là mua liền đó nha. Cấm tiêu xài lung tung biết chưa? * Lấy tiền đưa cho cậu*
Đinh Trình Hâm
Bà không cần lo mấy chuyện vớ vẩn đâu. * Cầm tiền, quay đi*
Cậu không đến trường mà đến tiệm đĩa nhạc lựa qua lựa lại
Mã Gia Kỳ
Có album nào có bài hát The Longing Dance của Lim Ji Eun không vậy?
Nhân viên
Chúng tôi không có, chỉ có album Map of the soul persona thôi.
Mã Gia Kỳ
Aizzz ....tôi chỉ muốn nghe bài đó thôi.
Cậu nhanh tay lấy một cái đĩa rồi rời đi. Nhưng lại bị chủ quán chặn lại.
Chủ quán
Em học sinh. Mau qua đây. * nói cậu*
Đinh Trình Hâm
Tôi không phải là học sinh
Chủ quán
Đưa tôi kiểm tra* giật túi cậu*
Đinh Trình Hâm
Kiểm tra gì?
Chủ quán
Cứ đưa tôi kiểm tra rồi sẽ biết. * trút hết đồ trong túi ra xách của cậu ra*
Đinh Trình Hâm
Hờ.... Hôm nay đúng là xui xẻo hết chỗ nói.
Chủ quán
* Đụng vào eo cậu chuẩn bị kiểm tra*
Đinh Trình Hâm
* né tránh* làm gì đụng chạm lung tung vậy?
Chủ quán
Nè! qua đây kiểm tra thằng nhỏ này đi
Thấy vậy Gia Kỳ cũng từ từ đi tới.
Chủ quán
Tôi đã thề hôm nay sẽ bắt cho bằng được mà. Tôi thật sự chịu hết nổi rồi. Sao cứ tới tiệm của chúng tôi rồi ăn cắp vặt như vậy chứ?
Đinh Trình Hâm
* dửng dưng*
Mã Gia Kỳ
Ông chủ à. Tôi nghĩ.... nếu giờ tôi can thiệp thì sẽ có thể hơi bất lịch sự một chút. Nhưng em ấy đã nói là không có lấy rồi mà.
Đinh Trình Hâm
Chậc....Vậy thôi cũng được. Nè chú à cùng tới cảnh sát đi. Tôi không thể bỏ qua chuyện này. Cùng tới cảnh sát đi. Những người đổ oan cho người khác về việc mà mình không hề làm nhất định phải vô trong tù ngồi. Mau đi thôi* Nói với chủ tiệm*
Mã Gia Kỳ
Anh bỏ qua đi, nếu như không lấy trộm thì em ấy đâu có tự tin như vậy.* Nói với chủ tiệm*
Chủ quán
Thôi được rồi. Đành bỏ qua vậy. Thầy không biết bây giờ học sinh ghê gớm ra sao đâu.
Mã Gia Kỳ
Ngày nào tôi cũng gặp tụi nó làm sao mà không hiểu chuyện được chứ.
Đinh Trình Hâm
Tôi đã nói là mình không phải học sinh rồi mà, có phải mấy người bị điếc rồi hay không hả * nói với anh*
Đinh Trình Hâm
Không cần phải xin lỗi tôi đâu hôm nay tôi mệt lắm rồi* bỏ đi*
Chủ quán
Haizzz...cái thằng nhỏ này. Ráng mà sống cho tốt đi, đời của nó rồi cũng sẽ tàn thôi. Rõ ràng ở đây còn bảy cái đĩa mà. * bỏ đi*
Mã Gia Kỳ
* mỉm cười không rõ lí do*
________hết chap 2_______
Chap 3
Sau khi rời khỏi tiệm đĩa nhạc cậu liền vào nhà vệ sinh để lấy chiếc đĩa nhạc mà mình đã ăn cấp ra. Cái này đúng là vừa ăn cắp vừa la làng. Cũng may là thoát được. Vậy thế giới phải trao cho cậu giải Oscar rồi.
Chỉnh lại tóc tai, quần áo rồi ra khỏi đó. Lúc đi ra ngoài lại vô tình gặp phải.....Mã Gia Kỳ. Số nhọ. Số đen như lọ nồi. Và cũng từ đây duyên số của Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ đã chính thức bắt đầu.
Cậu nhìn qua nhìn lại rồi chỉ vào mình. Cứ tưởng anh nói chuyện với ai, thì ra người đó là cậu.
Đinh Trình Hâm
Chú đang nói chuyện với tôi đó hả?
Mã Gia Kỳ
Chắc em thấy mãn nguyện lắm ha? Vừa ăn cắp vừa nói dối, làm những người đã tin tưởng vô em thấy xấu hổ.
Đinh Trình Hâm
Thôi đừng nói vòng do nữa. Tôi không rảnh đâu, nói thẳng vô vấn đề luôn đi.
Mã Gia Kỳ
Bởi vì em là học sinh cho nên lúc đó tôi mới bênh em đấy chứ.
Đinh Trình Hâm
Đã nói là tôi không phải học sinh * lắc đầu*
Mã Gia Kỳ
Rõ ràng em là một học sinh và rõ ràng đã nói dối. Trên mặt của em hiện rõ hai chữ nói dối kìa. Tôi biết chắc chắn em là học sinh nên đã muốn cho em một cơ hội.
Đinh Trình Hâm
Nếu vậy thì cứ bỏ qua luôn đi. Sao bây giờ đứng đó tỏ vẻ làm gì? *Bất cần, ngang bướng, lì lợm*
Đinh Trình Hâm
Thích vậy hả? *nghi hoặc*
Đinh Trình Hâm
Hơ *cười khẩy*
Đinh Trình Hâm
Nè bộ chú thích tôi sao? Đang tán tỉnh tôi đó hả? Bộ gu của chú là con nít hay sao?
Đinh Trình Hâm
Câu trả lời của chú, đàn ông chỉ xài khi muốn tán tỉnh phụ nữ mà không nghĩ ra được lí do gì để nói thôi chú có biết không?
Mã Gia Kỳ
Em cũng khá thông minh đó
Đinh Trình Hâm
Nếu như chú đang muốn tìm cách để đùa giỡn với tôi á thì.... biến đi ha.
Cậu đang định quay đi thì anh lại lên tiếng.
Mã Gia Kỳ
Đàn thì không nên gãi tai trâu, đó là khẩu hiệu của tôi. Tôi trả lời là thích vậy là vì tôi không muốn lãng phí thời gian để giải thích cho người không đủ trình độ để hiểu được tôi. Hiểu chưa? * gằn giọng*
Đinh Trình Hâm
* Gật đầu nhiệt tình*
Đinh Trình Hâm
Hiểu rồi. * bỏ đi*
Mã Gia Kỳ
Trời ơi. * chặn lại*
Mã Gia Kỳ
Bình thường tôi rất ghét phải tới những nơi như đồn cảnh sát. Nhưng mà hôm nay tôi sẽ tới đó cùng với em. * chỉ vào cậu*
Đinh Trình Hâm
Chú có bằng chứng gì mà nói tôi ăn cắp chứ? * lắp bắp, run*
Mã Gia Kỳ
Haizzz* gật túi cậu*
Thấy sức anh quá lớn nên cậu tung chân đá anh ngã sõng soài xuống đất. Mặt anh lúc này hoang mang tột độ. Tay cũng bị trầy xước một mảng. Anh nhìn cậu với ánh mắt khó tin. Đồ đạc trong túi cậu theo đó cũng rơi ra, bao gồm cả cái đĩa.
Mã Gia Kỳ
Ui trời mất mặt quá. Đau quá đi mất *đứng lên*
Đinh Trình Hâm
* Nhặt đồ rồi đứng lên*
Mã Gia Kỳ
Em quyến rũ thật đó.
Mã Gia Kỳ
Chúng ta hẹn hò đi.
Đinh Trình Hâm
Gì? * bất ngờ*
Cậu như không tin vào tai mình nữa. Có phải là cậu bị điếc rồi không. Trong lòng Đinh Trình Hâm bây giờ hiện lên một câu hỏi " có phải thằng cha này bị đá tới chạm mạch rồi không?"
Mã Gia Kỳ
Em không phải học sinh mà. Vậy thì có gì phải ngại. Chúng ta hẹn hò đi. * bước tới*
Đinh Trình Hâm
* lùi lại* đừng có lại gần tôi nha. * sợ*
Mã Gia Kỳ
Haizz thiệt tình. Chưa có phụ nữ nào làm vậy với tôi hết. Em đúng là rất hấp dẫn.
Đinh Trình Hâm
* nhăn nhó mặt mày*
Mã Gia Kỳ
Thôi chúng ta đừng có lãng phí thời gian..... bây giờ tụi mình đi uống gì đó đi. * nắm tay cậu kéo cậu lại gần*
Đinh Trình Hâm
Ôi trời đất ơi. Chú này bị điên rồi hả? Làm gì vậy?. * giằn tay lại*
Mã Gia Kỳ
Khi yêu rồi thì ai mà chẳng điên chứ.
Đinh Trình Hâm
* Bẻ tay anh ra phía sau*
Đinh Trình Hâm
Chú muốn vô tù ngồi đúng không? Tôi vẫn là học sinh đó nghe chưa *hét lớn*
Mã Gia Kỳ
Đã nói em là học sinh mà. *chỉ vào cậu*.... Đó là lời nói dối thứ nhất. Tiếp theo là chuyện ăn cắp.
Anh nhìn xuống chiếc đĩa đang nằm dưới đất.
Mã Gia Kỳ
Em nhìn thử coi. Thấy chưa? *chỉ cái đĩa*
Đinh Trình Hâm
Thấy rồi *chột dạ*
Mã Gia Kỳ
Tôi thích cái tính đó đó. Không chối cãi gì. Giờ em tính làm gì? Cùng tới đồn cảnh sát hay quay lại xin lỗi đây?
Đinh Trình Hâm
* phụng phịu chỉ tay mời anh đi trước*
Cậu đợi anh đi qua vài ba bước rồi mới lớn tiếng kêu.
Đinh Trình Hâm
* đá cái đĩa qua phía anh* Cứ ôm cái đĩa rồi biến đi ha.
Vừa nói xong xe buýt vừa tới. Cậu nhanh chân leo lên xe buýt rồi đi mất. Còn anh thì như con nai vàng ngơ ngác đạp nát xác bác thợ săn. Cậu là dân chơi nhưng không thích phiền phức, đã ăn cắp rồi mà còn gặp cảnh sát cậu chỉ thêm bất lợi thôi.
Mã Gia Kỳ
Trời...* ngơ ngác*
Bà nội Trình Hâm. Đối với người phụ nữ tên Lý Nhã này, có thể ai cũng sẽ nghĩ bà cậu là người xấu nên mới nuôi ra một người con đốn mạc như ba cậu. Đúng là bà không ra gì, bà là kẻ rót rượu bán thân, đã từng sống một cuộc đời không mấy tốt đẹp. Bà không có ăn học, nói chuyện cộc lốc, hay chửi thề, nhưng mà thật ra bà luôn muốn cháu của bà, đứa cháu duy nhất của bà Đinh Trình Hâm phải sống trong bất hạnh như bà. Cậu đã bị bỏ rơi nhiều rồi, bà là người duy nhất yêu thương cậu thôi nên bà rất muốn cho Trình Hâm được một cuộc sống tốt, một tương lai sáng lạng. Nên mới phải năn nỉ tìm cách để cậu được đi học. Bởi vì chỉ có học cuộc đời cậu mới không tăm tối như bà.
Bà Nội
Ha...tình thân đúng là kì lạ thiệt mà. Dù có xa cách bao nhiêu lâu đi nữa thì khi gặp lại vẫn có cảm giác thân thuộc không thấy ngại ngùng gì hết. * vừa dọn dẹp cửa hàng vừa lẩm bẩm*
Bà Nội
Dù mười năm rồi mới gặp lại nó, nhưng mà nó vẫn là cháu mình. Nhìn thấy nó buồn mình thật sự rất đau lòng......Haizz dạo này mệt nhưng cũng chẳn có thời gian đi khám nữa.
Bà Nội
Sao thầy Mã vẫn chưa về vậy ta?.
Anh đang trên đường về nhà bà nội của Đinh Trình Hâm. Thật ra Mã Gia Kỳ là khách trọ ở đó. Đang đi thì gặp phải cô bạn thân hồi học đại học của anh nên đành dừng lại nói chút chuyện. Có lẽ anh không mang theo điện thoại nên cô không liên lạc được nên phải lái xe từ Bắc Kinh xuống tận cái thành phố nhỏ này để gặp anh. Chắc là có chuyện rất nghiêm trọng. Họ học và chơi cùng nhau rất lâu rồi. Nhưng đối với cả cô và anh thì chỉ xem nhau như hai thằng bạn thân. Không hơn không kém. Họ học cùng nhau trong trường đại học y thành phố Bắc Kinh và đạt tốt nghiệp loại xuất sắc. Cùng nhau làm bác sĩ nhưng vì một lý do nên anh không thể tiếp tục bác sĩ mà lại về nơi thôn quê dạy học. Dù cách xa nhau nhưng họ vẫn giữ tình bạn đẹp. Đây đúng nghĩa là tình bạn trong sáng. Còn tình bạn trong tối là thế nào thì chắc là..... tác giả cũng không biết.
Hong Mi Na
Chú gì ơi cho tôi hỏi đường một chút. * vừa ấn còi vừa trêu Mã Gia Kỳ*
Mã Gia Kỳ
Biết đường rồi còn bày đặt hỏi nữa. * Cười tươi chóng xe đạp xuống*
Hong Mi Na
Trời ơi... giỡn với cậu không vui chút nào hết á. Cậu không biết cùng hưởng ứng hả?
Hong Mi Na
Cậu lại không mang theo điện thoại đúng không? Mình rất thích mỗi lần cậu không mang theo điện thoại. Aizz vì có như vậy mới làm cho cậu bất ngờ được. * vui vẻ mà trêu chọc anh*
Mã Gia Kỳ
Cậu làm trò gì đó?
Hong Mi Na
Thì tính nhảy ra ngoài nè.
Hong Mi Na đeo kính râm đứng trên cửa sổ ca bin trên định nhảy ra. Người ta nói đâu sai, người thành công thường có lối đi riêng.
Anh mắt chữ A miệng chữ O nhìn người bạn chí cốt của mình đang làm khỉ giữa lộ lớn mà không khỏi bàng hoàng.
Hong Mi Na
Còn sao nữa? Tại mình thấy nhớ cậu .
Mã Gia Kỳ
TRỜI ƠI! sến quá há há ha ha *bật cười*
Sau khi thành công trêu chọc anh cô cũng chui tọt vào trong xe không có ý định nhảy ra.....Mà là mở cửa xe đi ra.
Mã Gia Kỳ
Bác sĩ nội trú mà rảnh rỗi quá ha, ghen tị ghê.
Hong Mi Na
Đang thực tập thì cậu bỏ ngang, chắc sống tốt lắm ha. * tháo mắt kính ra chống hong đối chất như hai người đàn ông*
Mã Gia Kỳ
* nhìn chằm chằm*
Hong Mi Na
Sao nhìn mình kiểu đó chớ?
Mã Gia Kỳ
Tại vì mình không biết cậu nói vậy là giỡn hay thật nữa.
Hong Mi Na
Thôi để mình nói chuyện khác nha.
Hong Mi Na
Ngày hôm nay....Viện trưởng sẽ phẫu thuật.
Viện trưởng Mã Gia Huy là ba nuôi của Mã Gia Kỳ. Anh là trẻ mồ côi được ông Mã thu nhận. Chính xác hơn là có ba có mẹ nhưng họ đều gặp tai nạn giao thông qua đời chỉ còn anh sống sót. Từ đó anh luôn nuôi hy vọng trở thành một bác sĩ để có thể cứu chữa cho những người gặp tai nạn không để người nhà họ phải thống khổ đau buồn vì mất đi người thân. Hơn ai hết anh đã từng trải qua cảm giác đó. Nó thật sự là hồi ức mà anh không bao giờ có thể quên được.
Mã Gia Kỳ
Đừng có mà lừa mình. Sáng nay mình gọi điện có thấy ba mình nói gì đâu chứ.
Hong Mi Na
Vì ba cậu không muốn cậu tới bệnh viện thôi.
Anh bây giờ mới bắt đầu nghiêm túc hơn
Hong Mi Na
Là u dây thần kinh thính giác. Đây là một cuộc xạ phẫu nên cũng đơn giản.
Mã Gia Kỳ
Không được nói mấy chuyện đó với người nhà của bệnh nhân đâu nha. * vác xe đạp lên*
Anh hướng đến chiếc xe bán tải của Hong Mi Na mà để xe đạp lên làm cô hơi bất ngờ.
Hong Mi Na
Gì vậy? * nhìn anh ngơ ngác*
Mã Gia Kỳ
Chúng ta phải mau chóng tới đó chứ.
Hong Mi Na
Tụi mình đi ăn trước đã. Về cất xe của cậu rồi báo với bà Lý Nhã đi.
Anh đưa tay lên xem đồng hồ rồi cất tiếng
Mã Gia Kỳ
Nè! giờ này làm gì còn thời gian nữa
Mã Gia Kỳ
Bà Lý thấy sẽ kiểu lầm đó. Cậu tới hoài làm bà tưởng giữa chúng ta có gì đó.
Hong Mi Na
Chúng ta có gì đó mà. Mình đã nói rồi mình sẽ kết hôn với cậu
Mã Gia Kỳ
Người ta chỉ kết hôn sau khi đã hẹn hò với nhau *bất lực giải thích*
Hong Mi Na
Hai chúng ta cũng giống như đang hẹn hò chứ bộ. Cùng học y sáu năm, cùng thực tập tám tháng chưa đủ hả? Đừng chần chờ nữa mau kết hôn thôi. OK?.... OK
Mã Gia Kỳ
Sao cậu tự hỏi tự trả lời luôn vậy? * bất lực ing*
Hong Mi Na
Ai kêu cậu không chịu trả lời mình.
Anh cố vác chiếc xe đạp lên nhưng không được. Xe ô tô quá cao nhưng nó lại quá nặng để đưa lên cao vậy nên anh quyết định để xe xuống đạp về nhà bà nội Trình Hâm.
Mã Gia Kỳ
Aizzya, không được rồi, để mình đạp về nhà. Mau lên.
Rồi họ rời đi về nhà bà nội Trình Hâm cất xe. Mã Gia Kỳ biết sức khỏe ba anh không tốt từ lâu nên mới không có vẻ gì là quá bất ngờ khi nghe Hong Mi Na nói như vậy. Tuổi già ai cũng phải gần đất xa trời không thể tránh được. Làm bác sĩ như anh chuyện sinh tử cũng là sớm muộn.
_________Hết Chap 3________
Download MangaToon APP on App Store and Google Play