Trong một căn trọ nhỏ giữa lòng thành phố nhộn nhịp.
"Anh hai à, anh ở nhà nha, Văn Văn đi học sẽ về nhanh với anh." An Văn mang cặp sách rồi vừa mang giày vừa nói chuyện với An Hy.
"Văn Văn đi học võ nữa hả? Mà Văn Văn đánh có giỏi đâu." An Hy ngồi vừa xem hoạt hình vừa nhìn qua An Văn.
"Hai ngốc, Văn Văn đánh không giỏi mới đi học để về bảo vệ anh hai đó." An Văn đứng dậy đi ra cửa.
" Vậy Văn Văn về mau nha, hai ở nhà nhớ lắm."
"Vậy hai phải ngoan ngồi yên ở nhà không được mở cửa cho ai nha, hai nhớ kí hiệu của hai anh em mình không? "
"Nhớ chứ... "Bánh bao chiên" rồi gõ cửa ba cái."
" Hai giỏi lắm, ở nhà xem hoạt hình đi nha. "
"Được, Văn Văn đi học vui vẻ. "
An Văn là em trai cùng cha khác mẹ của An Hy , tuy là vậy nhưng An Văn rất yêu người anh ngốc này của mình, ba mẹ đều mất sớm, An Văn được mọi người hỗ trợ tiền bạc để học, lên cấp 3 An Văn tự lực kiếm tiền nuôi hai anh em và ăn học.
Hiện giờ An Văn đang học làm vệ sĩ.... Đơn giản là vì muốn mình phải mạnh mẽ để bảo vệ anh hai không muốn ai ăn hiếp anh và làm vệ sĩ lương cao thôi.
Mỗi lần đi học là An Văn lại lo lắng cho An Hy sợ để anh hai một mình sẽ xảy ra chuyện, chỉ khi đến tối đi làm An Văn mới có thể dẫn theo An Hy mà thôi, ông chủ thương hai anh em lắm nên mới cho An Hy theo An Văn đến nơi làm việc và đặc biệt An Văn siêng năng nên lương cũng gấp đôi so với các nhân viên khác, khi làm xong còn cho hai anh em ăn nữa cơ... Ông chủ xem hai anh em nhà họ An này như con mình vậy nên An Văn đỡ phần nào tiền ăn uống.
An Văn trên đường đi học thì bắt gặp cướp giật túi xách của một người phụ nữ trung niên... Tuy võ chẳng giỏi mấy nhưng cũng đủ khả năng lấy lại túi xách cho người đó.
"Của bác đây ạ." An Văn phủ bụi trên chiếc túi rồi đưa cho người phụ nữ ấy.
"Woa, con cái nhà ai mà lại tốt bụng như thế chứ. " Người phụ nữ nhận lấy túi xách phấn khích nắm lấy tay An Văn mà xoa nhẹ.
"Dạ... Xong rồi bác cẩn thận, con đi nha." An Văn ngại ngùng thụt tay lại.
"Khoan đã, con tên gì? Học ở đâu vậy?"
"Dạ con tên An Văn, học ở trường đào tạo vệ sĩ ạ."
" Ngoan quá, ta tên Bạch Tú. Con học vệ sĩ vậy về làm vệ sĩ cho nhà ta đi."
"Dạ? Con mới... "
"Không dạ gì hết, vừa làm vừa học lấy kinh nghiệm con sẽ nhanh lên thôi. Ta sẽ trả lương cho con."
Thế là ngay lập tức Bạch Tú dẫn An Văn đến lớp nhờ hiệu trưởng lập hợp đồng vệ sĩ cho bà và An Văn. Đâu đó có cặp mắt theo dõi hai người từ lúc hai người gặp cho đến giờ. Tên đó gọi điện báo cáo cho ai đó.
Xong việc Bạch Tú dẫn An Văn về nhà, nhìn An Văn từ đầu đến đuôi... Lắc đầu. Nghĩ ăn mặc như vậy quá là đơn giản, liền đưa An Văn vào phòng thử đồ, nó không khác gì cái shop thời trang cả. Lựa qua lựa lại, An Văn không chịu mặc vest thế là bà ấy bắt An Văn mặc đồ yếm. Đứng ngắm một hồi thoả mãn, lòng tấm tắc không thôi. Vừa thoả mái vừa có thể đánh đấm, lại còn đáng yêu nữa chứ.. Chắc chắn con trai bà sẽ gục. Bà là người có suy nghĩ rất hiện đại, bà biết xu hướng giới tính của con mình và bà rất vui vẻ mà chấp nhận nó, không khó chịu hay ghét bỏ bất cứ điều gì về việc yêu người cùng giới.
"Xem này... Mông tròn chắc chắn sẽ sinh rất nhiều cháu."
"Dạ? Phu nhân nói gì vậy ạ? "
Bạch Tú lại dẫn An Văn ra ngoài sảnh lớn. Gọi người hầu lại.
"Cậu chủ đâu?"
"Dạ cậu chủ đi công tác gấp mai mới về ạ."
Bà lắc đầu ngao ngán, con trai bà cứ lao đầu vào công việc, 25 tuổi rồi mà vẫn chưa có dự định gì về việc tìm con dâu cho bà, vậy khi nào bà mới có cháu bồng đây, bà nôn nóng lắm rồi. Bạch Tú buồn bã đành phải tạm gác chuyện mai mối để đưa An Văn đi chơi cho khuây khỏa vậy, vẫn là đâu đó cặp mắt kia theo dõi hai người.
"Alo... Bà ta có vẻ rất thích thằng nhãi đó thưa đại tỷ."
-"📱Vậy thì tốt, ta có cách... Về đi, Điều tra xem nó là ai? Người nhà gồm có ai, báo nhanh cho ta."
"Dạ. Em sẽ gửi gmail cho đại tỷ ngay."'
Tên đó đi về điều tra nhanh thân phận của An Văn gửi cho Chu Ngọc... Chu Ngọc là người cầm đầu băng đảng muốn giết Hoàng Thiên Bá vì anh đã không chấp nhận tình cảm cô ta, khiến cô ta nhục nhã bị mọi người trêu chọc, làm cô ta không dám ra đường, cô ta hận, hận đến nỗi phải giết chết anh mới cam lòng. Còn ba cô ta chỉ nhắm đến công ty nhà anh và ông ta đã tiếp tay cho con ông ta thực hiện kế hoạch giết chết anh.
Đàn em của cô ta gửi mail đến.
"An Văn 20 tuổi, học trường đào tạo vệ sĩ, mồ côi, có một người anh bị tự kỷ. "
"Mau đến nhà nó."
Chu Ngọc dẫn đàn em đến nhà An Văn, đập cửa xông vào bắt trói An Hy lại, An Hy sợ hãi khóc... Bé con sợ... Không muốn An Văn về, người xấu nhiều sẽ hại em trai mình.
Đến tối An Văn về... Cửa nhà bị mở toan ra.... An Văn sợ hãi chạy vào. Nhìn thấy anh hai bị trói lập tức nóng lòng lo lắng.
"Anh hai... Các người là ai, mau thả anh tôi ra." An Văn bị đàn em của cô ta chắn không cho lại gần An Hy.
"Văn Văn mau đi đi.. Hu hu người xấu đó, bắt Tiểu Hy rồi..." An Hy bị cột lại vừa sợ vừa khóc nhưng vẫn lo lắng cho em trai của mình.
"Anh hai đừng sợ, có em đây mà."
An Văn tuy lo lắng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà trấn an anh hai của mình. Chu Ngọc nhìn mà cười lớn.
"Các người muốn gì? Tôi có thù oán gì với mấy người mà làm hại chúng tôi."
"Tụi mày không có thù gì với tao cả. Chỉ là tao muốn mày làm giúp tao một việc, xong việc tao sẽ trả anh mày về không thiếu một cọng tóc... Với một số tiền bồi thường lớn."
"Tại sao tôi phải giúp cô chứ? "
"Vì chỉ có mày mới có khả năng làm... Nếu không đồng ý tôi sẽ giết anh mày." Cô ta kề dao vào cổ của An Hy.
" Làm... Tôi làm... Mau nói đi." An Văn kích động muốn xông lên nhưng bị đàn em cô ta giữ lại.
"Giết chết Hoàng Thiên Bá cho tao."
"Giết... Giết... Người... Không.. Không thể... " An Văn hoang mang khi nghe khẩu khí của cô ta, vừa có chút sợ hãi.
"Được... Mày không cần giết, chỉ cần mày cố tạo cơ hội cho bọn tao là được." Cô ta suy nghĩ một chút rồi lại vạch ra kế hoạch cho An Văn.
"Không... Không... Được... "
"Mày hết muốn thấy anh mày rồi sao?" Cô ta tức giận tay siết chặt con dao.
"Được... Tôi làm....các người không được hại anh tôi."
"Được... Bây giờ tao sẽ giữ anh mày làm con tin, xong việc tao sẽ thả." Cô ta hài lòng với sự quy phục của An Văn, tay thu con dao lại.
Cô ta bắt An Hy đi... An Văn khóc, chưa bao giờ An Văn để An Hy ra khỏi vòng tay của mình cả, chưa bao giờ An Văn để anh mình chịu khổ hay sợ hãi như bây giờ, đây là lần đầu tiên. An Hy khóc nức nở.
"Văn Văn... Tiểu Hy sợ lắm... Văn Văn... Hu hu... " An Hy vùng vẫy muốn ôm lấy An Văn để vơi đi nỗi sợ nhưng không được.
"Hai ngoan, chỉ vài hôm thôi... Văn Văn sẽ đón hai về... Hai ngoan nha... Đừng khóc sẽ xấu lắm..." An Văn bất lực, đành cố gắng dỗ ngọt anh hai.
"Văn Văn hứa sẽ đón Tiểu Hy nha... Tiểu Hy sẽ ngoan." An Hy lấy tay lau nước mắt để làm chứng cho lời nói của mình.
Chu Ngọc nắm lấy cổ tay An Hy giật mạnh.
"Đi thôi."
"Cô hứa không đánh hay làm hại anh tôi." An Văn nhìn mà lo lắng.
"Được." Cô ta mặt lạnh lùng đáp lại.
"Mà Hoàng Thiên Bá là ai?"
"Là con trai của người mà mày cứu hôm nay đấy... Bạch Tú."
"Nhất.. Nhất định phải làm vậy sao?" An Văn có chút do dự trong lòng.
"Đúng... Đừng nhiều lời, lo làm cho tốt... Đi thôi mấy đứa."
Họ bắt An Hy đi... An Văn ngồi bệt xuống sàn mà khóc... Không biết tối An Hy có ngủ được khi không có An Văn dỗ không nữa, có chịu ăn uống không đây... An Văn khóc rất nhiều.
"Hai đợi em... Nhất định em sẽ cứu hai về sớm, đừng sợ nha." An Văn lấy tay lau nước mắt cố giữ bình tĩnh, trấn an bản thân.
Còn An Hy thì bị bắt về nhà của Chu Ngọc.
"Nhốt nó vào trong đi."
"Nhưng đó là biệt thự của cậu chủ, có sao không... Tụi em sợ cậu lắm." Đàn em có vẻ hơi sợ sệt với vị chủ nhân chính thức của căn biệt thự này.
"Không sao, anh ấy đi mãi mà. Mau đi đi." Cô ta do dự một chút rồi vẫn quyết định nhốt An Hy vào trong.
"Dạ." Đàn em tuy sợ nhưng vẫn nghe lời cô ta nhốt An Hy lại.
Bắt đầu từ đó, cuộc sống tâm tối của hai anh em nhà họ An bắt đầu, An Hy trở thành nơi trút sự tức giận của cô ta, An Văn trở thành con rối cho cô ta điều khiển, đẩy vào nơi nguy hiểm. Bi kịch chính thức bắt đầu.
❤
"Đuổi theo mau lên..."
Đám người áo đen đuổi theo Hoàng Thiên Bá, anh chạy nhưng cuối cùng vẫn bị bao vây lại. Anh nhếch môi cười.
"Nói đi, là ai đã phái mấy người đến giết ta." Anh cố gắng ổn định lại hơi thở của mình sau khi chạy một quãng đường dài.
"Đừng ồn ào chỉ cần biết tụi tao đến đây để giết mày là được rồi." Tên cầm đầu hung hăng xem thường anh.
"Khốn kiếp. Được, vậy tao sẽ chơi với tụi bây." Hoàng Thiên Bá ổn định lại hơi thở, sau đó chuẩn bị sẵng sàng chiến đấu.
Đám người áo đen đó có gần 20 tên bao vây đánh một mình Hoàng Thiên Bá... Nhưng đám người áo đen đó ai cũng giỏi, mình anh đánh cũng không nổi nữa... Đúng lúc đó may sao mà người của anh đến, bọn áo đen kia thấy đông nên rút lui.
"May cho mày đó, rút lui." Bọn chúng không cam lòng mà bỏ đi.
Hoàng Thiên Bá nhìn theo mà tức giận, đám người đó đã truy sát anh ba năm nay rồi. Vệ sĩ của anh chạy đến.
"Cậu chủ, cậu có sao không?". Vệ sĩ vội vã chạy đến đồng loạt cúi đầu uy nghiêm chào Hoàng Thiên Bá.
"Không sao, đi về." Hoàng Thiên Bá xoay xoay cổ tay.
Anh đi về cả người đầy thương tích làm Bạch Tú hốt hoảng chạy lại.
"Bá nhi của mẹ, con có sao không? Thật là... Lúc nào cũng đầy vết thương, sao mà ta yên tâm được đây hả?" Bà xót xa mà nhìn con trai kĩ càng từ trên xuống dưới.
"Con không sao, mẹ đừng lo, đừng có kêu cái đám vệ sĩ kia cứ kè kè theo con nữa." Hoàng Thiên Bá một mặt xoa dịu sự lo lắng của Bạch Tú, một mặc khó chịu khi cứ có vệ sĩ cứ đi theo mình.
"Thật là.. Nếu như không có tụi nó con đã chết rồi đó." Bạch Tú tức giận đánh vào vai con trai mà trách mắng.
"Phiền phức lắm..." Anh vẫn giữ vững trạng thái ghét bỏ vệ sĩ của mẹ mình.
Hoàng Thiên Bá bỏ đi lên lầu, Bạch Tú nhìn theo thở dài... Có mỗi thằng con trai mà sao nó khó chìu quá. Mà thôi bà mặc kệ cứ đi tìm vệ sĩ cho con trai của mình, an toàn vẫn hơn.
Bạch Tú xách túi đi đến trường đào tạo vệ sĩ. Hiệu trưởng thấy bà liền vội chạy ra chào đón.
"Chào phu nhân, ngài đến chọn vệ sĩ nữa ạ." Ông cẩn thận cúi đầu chào bà.
"Ừ, chọn ai nhanh nhạy xíu, chứ đám vệ sĩ kia cứ lề mề để con tôi đi lạc mãi." Bạch Tú tỏ vẻ không hài lòng mấy.
"Dạ mời phu nhân vào chọn." Hiệu trưởng tỏ ra ái ngại.
Bạch Tú đi vào, vòng quanh xem thì thấy An Văn đang đứng luyện tập. Bà liền chạy đến.
" Tiểu Văn ah, sao con lại ở đây, con phải đến nhà ta chứ, thôi không chọn vệ sĩ nữa... Mau về, mau về." Bạch Tú vui vẻ nắm tay An Văn.
Bà không để An Văn nói một câu thì lôi đi về.
"Con ngồi đây, ta đi cất đồ rồi ra." Bạch Tú vui vẻ tay chân loạn lên.
Bà chạy đi lên lầu, An Văn đứng dậy đi xem hồ cá cạnh đó, rất nhiều cá lạ mắt mà An Văn chưa từng thấy, Hoàng Thiên Bá đi xuống, nhìn thấy An Văn... Lúc đó An Văn nở nụ cười khi chạm tay vào kính bể, mấy con cá cứ bu lại mặt kính đó cố rỉa tay cậu. An Văn cười làm Hoàng Thiên Bá nhất thời đứng hình : " Emm ấy là ai? ".
Bạch Tú ở đâu đi ra gọi một cái làm anh giật mình.
"Con trai." Bạch Tú đi lại gần nhìn con trai mình.
"Dạ?? " Hoàng Thiên Bá vội hoàn hồn trở lại.
"Làm gì mà đứng thừ người ra thế? Mau lại đây ta giới thiệu cho con... Đây là vệ sĩ mới của con." Bạch Tú như nhìn thấu hồng trần.
"Vệ sĩ? Cậu ta? Nhìn yếu đuối như vậy bảo vệ được con sao?" Hoàng Thiên Bá có chút ngạc nhiên lại có chút xem nhẹ.
"Không bảo vệ được con thì con bảo vệ nó chứ sao đâu." Bạch Tú trả lời như có vẻ điều đó là chuyện đương nhiên vậy.
"Gì chứ? " Anh như không tin vào tai của mình nữa.
Hoàng Thiên Bá đi lại kéo tay An Văn, An Văn nhanh tay phản ứng nhanh hất tay anh ra. Nhưng lại bị anh chụp tay lại lần nữa kéo An Văn vào lòng, cậu vội hất ra. Hoàng Thiên Bá cười.
"Võ như mèo cào cây mà đòi làm vệ sĩ cho tôi sao? Nhưng mà thân thủ nhanh đó." Hoàng Thiên Bá lạnh lùng buông lời chế giễu
"Cảm ơn." An Văn lạnh lùng đáp trả.
"Vậy từ giờ cậu ta là vệ sĩ của con sao?"
Hoàng Thiên Bá nhìn ba mình rồi hỏi, Bạch Tú cười tươi tắn.
"Đúng rồi, coi mà chỉ dạy thêm nha." Bạch Tú nhiệt tình mà gửi gắm.
"Để con huấn luyện cậu ta." Hoàng Thiên Bá có chút thích thú không ghét bỏ mà nhận lời.
"Nhẹ tay thôi nha con." Bạch Tú vui vui vẻ vẻ.
Hoàng Thiên Bá không nói gì nữa mà đi lên phòng thay đồ đi làm. An Văn đi theo anh.
"Lái xe." Hoàng Thiên Bá quăng chìa khóa qua cho An Văn.
"Tôi không biết lái." An Văn chụp lấy chìa khóa mà lúng túng.
"Lái xe mà cũng không biết lái vậy thì đi theo làm gì chứ?"
"Bà chủ bảo tôi đi làm vệ sĩ cho anh cơ mà." An Văn bướng bỉnh trả lời.
"Được, được để tôi lái xe cho cậu." Hoàng Thiên Bá cam chịu mà chấp nhận.
Hoàng Thiên Bá đi lên xe, nhìn ra mà thấy An Văn vẫn đứng đó không lên, anh ló đầu ra cửa.
"Sao không lên?"
" Tôi... Không biết mở cửa."
Hoàng Thiên Bá thở dài, đi xuống xe mở cửa cho An Văn.
"Dạ mời cậu chủ." Hoàng Thiên Bá làm ra vẻ một tài xế chuyên nghiệp mời An Văn lên xe.
An Văn buồn cười leo lên xe, Hoàng Thiên Bá phì cười " Đồ ngốc". Anh lái xe đến công ty, trên đường lâu lâu anh lại lén nhìn An Văn đang ngơ ngác một cái " Sao mà đáng yêu thế nhỉ? ".
Hoàng Thiên Bá đi lên phòng chủ tịch, An Văn định đứng bên ngoài thì bị anh lôi vào phòng.
"Vệ sĩ là phải ở cạnh cậu chủ không rời nửa bước hiểu chưa?" Gương mặt vẫn cố tỏ ra vẻ lạnh lùng mà chỉ bảo.
"Dạ thưa cậu." An Văn cố gắng học hỏi nghiêm túc nghe lời.
"Ngồi đó đi."
Hoàng Thiên Bá kéo An Văn đến ghế sofa ngồi đó, còn mình thì đến ghế ngồi làm việc, Hoàng Thiên Bá gọi thư kí đem vào cho An Văn ly nước cam với ly sữa cho An Văn uống cái nào thì uống. Hoàng Thiên Bá suốt ngày cứ trong phòng làm việc, An Văn chán nản cứ ngồi đó ngáp ngắn ngáp dài, cậu nhìn anh chăm chăm " Anh ta đẹp như vậy tử tế như vậy tại sao phải giết anh ta chứ? Anh hai à, em phải làm sao đây? Anh ta không đáng phải chết mà"
An Văn suy nghĩ một hồi cũng ngủ quên mất. Hoàng Thiên Bá dừng bút nhìn qua ghế sofa đi lại sửa người lại cho An Văn, nhìn An Văn ngủ cái môi nhỏ đôi lúc lại khép mở rất đáng yêu anh cười nhẹ " Tại sao lại đáng yêu vậy chứ? Mẹ tìm đâu ra cái con mèo này vậy? ", lấy áo đắp cho An Văn xong anh đi làm việc tiếp.
* Bên An Hy lúc này rất là tồi tệ, cô ta cứ cách một ngày lại đến xem tình hình An Hy. Cô ta ngồi uống trà. Còn An Hy thì quỳ dưới đất bóp chân cho cô ta.
"Bóp mạnh lên, sao không có lực gì hết vậy hả? Chưa ăn cơm sao?" Cô ta tức giận hất chân mạnh làm An Hy ngã ra đất.
"Dạ chưa." An Hy sợ hãi run rẩy.
"Dám trả lời?"
Cô ta lấy ly trà tạt thẳng vào mặt An Hy. Tát An Hy một cái.
"Lần sau dám trả lời tao coi chừng mày với tao."
"Dạ, An Hy biết rồi." An Hy cúi đầu nhìn xuống đất, tay vò vò mép áo sợ hãi đáp.
"Reng... Reng..." điện thoại cô ta reo lên.
"Nói."
-"Dạ chị hai nó đã được Hoàng phu nhân cho làm vệ sĩ của Hoàng Thiên Bá rồi ạ, có nên ra lệnh cho cậu ta ra tay liền không? "
" Đừng vội, để cho cậu ta từ từ lấy lòng tin hắn ta đã, bây giờ ra tay sẽ làm hắn nghi ngờ."
"Dạ rõ"
Cô ta nhếch môi lên cười "Hoàng Thiên Bá để xem anh còn kiêu ngạo sống được bao lâu? Xem xem... Tôi sẽ giết chết anh một cách đau đớn" Cô ta nhìn An Hy, đạp ngã An Hy lần nữa xuống đất.
"Vô dụng, làm việc gì cũng không xong." Cô ta bỏ đi.
"Văn Văn à, mau đến đưa Tiểu Hy đi khỏi đây đi mà... Hức hức..." An Hy ngồi tủi thân khóc nức nở.
❤
Hôm nay An Văn không đi theo Hoàng Thiên Bá mà phải đi đến trường nộp báo cáo. Đám bạn của An Văn xì xào, cậu nghe loáng thoáng.
"Đó, nghe nói nó dụ dỗ quyến rũ được Hoàng chủ tịch đó." Người thứ nhất nói.
"Đúng là ghê gớm, nhìn mặt vậy mà có thể làm ra chuyện như vậy." Người thứ hai nói.
"Đồ sao chổi nhà nó mà cũng được ưa thích sao?" Người thứ ba nói.
....
...
An Văn quen rồi, cậu đâu có bạn bè ở đây. Bọn họ luôn bài xích An Văn, ghét bỏ cậu, chỉ vì cậu nghèo mà thôi. An Văn buồn bã cúi đầu bỏ đi, đi nộp báo cáo rồi đi về... An Văn ra bến xe bus ngồi chờ, cậu nhớ An Hy nữa rồi... Nhớ An Hy ngốc cứ ngồi ngọ nguậy than xe bus lâu sao không đến.. An Văn cười nhẹ... Phải làm sao đây? Hoàng Thiên Bá không đáng chết, An Hy thì phải cứu... An Văn đau đầu rồi, phải suy nghĩ rất nhiều, ngày nào cũng phải suy nghĩ.
An Văn đang ngồi thì nghe thấy tiếng còi xe "Ting... Ting... ", cậu nhìn lên thì thấy Hoàng Thiên Bá.
"Nè, vệ sĩ kiểu gì mà bỏ mặc cậu chủ của mình rồi ra đây ngồi vậy hả?" Hoàng Thiên Bá giả vờ không hài lòng nói.
"Tôi xin lỗi, hôm nay phải nộp báo cáo nên..." An Văn đi lại xe cúi đầu xin lỗi.
"Mau lên xe đi."
"Dạ."
Hoàng Thiên Bá lại phải xuống xe mở cửa cho An lên.
"Sao hôm nay buồn vậy?" Hoàng Thiên Bá nhìn An Văn hỏi.
"Không sao."
Hoàng Thiên Bá nhìn An Văn, từ lúc gặp An Văn anh luôn thấy An Văn lúc nào cũng đầy tâm sự cả.
"Ai ăn hiếp em à?"
"Dạ không có." An Văn giả bộ vui vẻ lắc đầu.
"Thật chứ?"
"Dạ thật."
"Vậy bám cho chắc vào."
Vừa nói xong Hoàng Thiên Bá dậm ga thật mạnh, An Văn hốt hoảng nhìn ra sau thấy có mấy chiếc xe đuổi theo xe Hoàng Thiên Bá, còn có cả súng nữa.
"Bọn... Bọn... Họ có súng." An Văn sợ hãi nói không rõ ràng được nữa.
"Em yên tâm xe anh rất chắc chắn, không bắn lọt đâu. Ngồi yên đi." Hoàng Thiên Bá bình tĩnh vì đã quá quen với việc này rồi.
Anh lái thật nhanh, lạng lách khắp nơi để cắt đuôi bọn chúng. An Văn ngồi trên xe mà run rẩy, hai mắt nhắm tít lại không dám mở ra và kết quả là... An Văn ngủ mất tiêu luôn rồi.
Hoàng Thiên Bá lái xe đến bờ sông, anh nhìn qua An Văn mà nén cười, cái con người này rốt cuộc là ở đâu ra vậy chứ, trong thời khắc nguy hiểm như vậy mà cũng ngủ được, Hoàng Thiên Bá cởi áo khoác ra đắp cho An Văn rồi mình cũng ngủ theo luôn. Ngủ đến chập tối thì An Văn tỉnh dậy thấy anh ngủ ở ghế bên cạnh, An Văn nhìn anh...
"Đẹp quá... Tại sao mình lại phải giết anh ấy chứ... Mình phải làm sao đây?" An Văn đau khổ mà thì thầm.
Hoàng Thiên Bá mở mắt ra.
"Ai sai em giết tôi?" Ánh mặt chợt thay đổi thành giận dữ.
"Dạ?? Giết... Giết gì chứ? Không....không có....cậu... Cậu chủ nghe lầm rồi." An Văn luống cuống nói lắp bắp.
"Phải không? Rõ ràng là ghe vậy, không lẽ tôi nghe nhầm? Em còn khen tôi rất đẹp." Sắc mặt Hoàng Thiên Bá lại lần nữa thay đổi khi thấy An Văn sợ hãi cố giấu kín chuyện vừa rồi, anh cũng không làm khó cậu nữa.
"Cậu... Cậu... Đẹp chỗ nào chứ." An Văn sợ hãi chối bỏ chuyện vừa rồi.
"Vậy sao? Ai cũng bảo tôi đẹp đấy. Mà thôi... Nhìn em ốm yếu như vậy, võ thì tệ muốn giết tôi cũng khó... Đi ăn thôi, đi ăn cho có sức mà giết tôi." Hoàng Thiên Bá cố ý trêu chọc, làm ra vẻ đùa giỡn bỏ qua chuyện vừa rồi.
"Đã bảo là không có mà." An Văn lòng bất an.
Hoàng Thiên Bá lái xe đưa An Văn đi ăn, anh chỉ suy nghĩ là ai đã ra lệnh cho An Văn đi giết anh thôi, Hoàng Thiên Bá khẳng định bản thân đã nghe rất rõ là An Văn không muốn giết anh, rõ ràng là An Văn đã bị ép buộc... Anh phải làm cho rõ chuyện này.
Đưa An Văn đến nhà hàng.
"Em ăn đi, nhìn em ốm yếu quá đó, muốn giết hay muốn bảo vệ tôi thì cũng phải ăn cho có sức chứ." Hoàng Thiên Bá bất giác xoa đầu cái người thấp bé kia.
"Dạ." An Văn ngượng ngùng vuốt lại mái tóc.
Ngồi ăn, tay An Văn run đến nỗi mà cầm muỗng ăn cũng không nổi nữa.
"Em sao vậy? Ăn đi." Anh nhìn An Văn lo lắng.
"Dạ... Dạ."
Hoàng Thiên Bá kéo ghế qua bên An Văn ngồi, cắt thịt bò ra đút cho An Văn ăn, cậu nhìn anh.
"Nhìn gì chứ? Ăn không được thì tôi đút cho em ăn. A đi nào." Hoàng Thiên Bá làm ra vẻ mặt rất thản nhiên nhìn An Văn.
An Văn khóc, anh cứ dịu dàng với cậu như vậy sao mà An Văn giết anh được đậy, sao mà cậu cứu An Hy được đây chứ? An Văn lại đau đầu nữa rồi... Cậu lấy tay vỗ vỗ đầu cho bớt đau. Hoàng Thiên Bá vội bỏ dao nĩa xuống, xoa hai bên thái dương cho An Văn.
"Em sao vậy? Sao lại khóc, sao lại vỗ đầu mình chứ?" Nhìn An Văn bằng ánh mắt lo lắng chứa phần dịu dàng.
"Dạ không sao... Chỉ đau đầu thôi..." An Văn cười gượng trả lời.
"Đau lắm không?" Bàn tay Hoàng Thiên Bá ôn nhu xoa xoa.
" Dạ... Hơi hơi thôi..."
"Phục vụ mau đi mua cho tôi thuốc đau đầu, nhanh lên." Anh không kìm nỗi sự lo lắng mà thúc phục vụ đi mau.
Phục vụ vội đi lấy thuốc cho An Văn, anh cho An Văn dựa đầu vào ngực mình, An Văn nhắm mắt lại khóc, sao cậu phải khó xử thế này, sao mà lại đau đớn thế này chứ. Hoàng Thiên Bá không biết chuyện gì mà lau nước mắt cho An Văn.
"Đừng khóc nữa mà, ngoan nín đi." Anh dịu dàng vỗ về An Văn, dùng giọng nói ôn nhu nhất có thể mà an ủi.
Anh càng vỗ cậu càng khóc, một bé con ngốc như An Văn chưa bao giờ phải trải qua những chuyện phức tạp như thế này, lâu nay An Văn chỉ đơn giản là đi làm và chăm sóc cho An Hy thôi, cậu chưa bao giờ phải đứng giữa ranh giới của hai sự lựa chọn cả... Bây phải giết người chứ không phải đơn giản là lừa gạc ai đó đâu.
Anh lấy thuốc cho cậu uống, vuốt nhẹ lưng An Văn cho cậu dễ nuốc, lát sau An Văn ngủ quên, Hoàng Thiên Bá ngã đầu An Văn ra tay anh. Vuốt ve khuôn mặt của An Văn.
"Em là đang có nỗi khổ tâm gì đó đúng không?" Hoàng Thiên Bá đau lòng mà nói ra.
An Văn đột nhiên nắm lấy tay anh, mơ ngủ mà rơi nước mắt.
"Làm ơn đừng dịu dàng với tôi nữa."
"Tại sao lại không được chứ? Anh cứ vậy ." Anh vừa tức giận vừa xót xa.
Anh cười bế An Văn đi về nhà mình, Hoàng Thiên Bá chẳng biết nhà An Văn ở đâu cả. Bạch Tú đang ngồi xem TV thì thấy con trai mình đưa An Văn về, bà vui vẻ chạy ra.
" Hai đứa...."
"Suỵt... Mẹ nói nhỏ thôi em ấy đang ngủ."
"Thằng bé bị sao vậy?"
"Em ấy bị đau đầu, con cho em ấy uống thuốc chắc mệt quá ngủ rồi." Anh giải thích cho mẹ hiểu để mẹ khỏi phải lo lắng.
"Vậy sao."
Anh đặt An Văn xuống giường của mình cho cậu ngủ, kéo chăn lên cho An Văn rồi cả hai lặng lẽ đi ra ngoài. Anh với Bạch Tú đi xuống lầu ngồi lên ghế sofa.
"Mẹ có điều tra gì về An Văn không?"
"Có chứ, chọn vệ sĩ cho con mẹ đều phải điều tra kĩ càng hết." Bạch Tú nhâm nhi tách trà nhàn nhã trả lời.
"Vậy mẹ điều tra được gì?"
"Thằng bé mồ côi cha mẹ, có một người anh bị tự kĩ, mà nghe nói là họ hàng xa đưa anh thằng bé về nuôi rồi."
"Vậy sao. Thôi con đi làm việc đây."
Hoàng Thiên Bá đi lên lầu, vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc là đồ ngốc ấy buồn chuyện gì chứ? Có gì đó rất khó quyết định...
"Aissss... Tại sao lúc nào cũng làm mình suy nghĩ vậy chứ?"
Anh vò đầu bứt tóc suy nghĩ mãi không ra, thật sự là anh muốn chạy qua phòng của mình, dựng đầu người kia dậy để hỏi là rốt cuộc là buồn chuyện gì, điều gì làm An Văn khó xử như vậy chứ?
Bạch Tú đứng bên ngoài nhìn vào, nhìn vẻ mặt rất đắt ý nha. Che miệng cười tủm tỉm.
"Con trai mình là đang khổ tâm lo lắng cho Tiểu Văn đó nha... Con trai mình hình như là đang yêu thì phải... Ha ha ta sắp có con dâu rồi."
Bạch Tú khép nhẹ cửa lại rồi đi thưởng cho bản thân vì đã se duyên thành công cho con trai mình và ăn mừng vì mình sắp có con dâu rồi.
❤
Download MangaToon APP on App Store and Google Play