Thời tiết mùa hè giữa tháng 6 đầy oi bức, ánh nắng gắt gỏng, cứ như muốn xuyên thẳng vào cơ thể của vạn vật.
Lan Y Ninh mệt mỏi, mồ hôi chảy dầm dề ướt trán.
Đêm qua giữa khuya, Lan Y Ninh phát sốt, cả người nóng rực lại cộng thêm thời tiết đầy oi bức.
Sáng sớm lết cái thân nặng nề ra ngoài phòng khách, may mà sức đề kháng của cô cũng khá tốt, chỉ qua một đêm nghỉ ngơi và uống thuốc, trán đã đỡ nóng hơn một chút, chỉ là cái đầu vẫn cứ ong ong khó chịu.
Cầm theo ly nước mát, ngồi xuống sô pha ở phòng khách.
Lúc này tin nhắn điện thoại kêu lên, Lan Y Ninh nhanh chóng mở ra xem, kết quả bị một phen thót tim ra ngoài.
Hai mươi cuộc gọi nhỡ, thêm mười tin nhắn Wechat của mẹ cô, Lan đại tỷ.
Lan Y Ninh vội vàng nhấp vào xem tin nhắn, liền thấy mẹ nhắc đến thằng em trai Lan Hải Nhiên.
"Này, con có gọi được cho Tiểu Nhiên không? Cả tối mà mẹ chẳng liên lạc được gì với em trai con cả."
"Ninh Ninh, con có ở đó không vậy? Nhanh trả lời tin nhắn của mẹ đi. Không là sẽ lãnh hậu quả khó lường."
" Hai chị em ăn chơi ở xó nào rồi? Dám không nhận điện thoại của mẹ à...?"
.....
Cả dàn tin nhắn đều là lời đe doạ của Lan đại tỷ, Lan Y Ninh bất giác rùng mình, ở trong nhà, người mà cô sợ hãi nhất chính là mẹ.
Cha của cô vốn là quân lính đặc chủng của nhà nước, cơ mà vẫn là quy phục dưới chân váy của mẹ cô.
Chính lẽ đó mới hiểu rõ được, kiếp thê nô là như thế nào. Mà người đàn ông đầy nghiêm khắc như cha cô, khi đứng trước mặt mẹ cô là bày ra khuôn mặt khổ sở, muốn lấy lòng. Nhờ thế mới rõ được tính cách "bà chằn" của mẹ cô rất là kinh khủng.
Lan Y Ninh nhớ đến ngày hôm qua, Lan Hải Nhiên có nói là sẽ đi ăn sinh nhật bạn, cô cứ nghĩ khoảng tầm 10h là thằng nhóc đã về.
Vả lại lúc cô đang phát sốt, cô có nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng khách, ngoài cậu ra thì còn ai có thể vào đây.
Nghĩ vậy, Lan Y Ninh đầy giận dữ tiến vào phòng của Lan Hải Nhiên, nếu không phải tại thằng nhóc này giở chướng, tắt âm điện thoại, thì mẹ cô làm gì cần phải gọi điện thúc giục cô chứ. Hại cô bị liên lụy, mẹ mắng không thương tiếc.
Mở cửa đi vào, vì động tác quá vội vàng, nên cả đầu Lan Y Ninh truyền đến cơn nhức nhối.
Mắt nheo nheo, nhìn đến giường ngủ, thấy có cái thân người chồi lên, tấm chăn bao phủ kín cả người.
Nhưng bản thân Lan Y Ninh đã mặc định, chắc chắn đây chính là Lan Hải Nhiên.
Lan Y Ninh hắng giọng la to:
- Lan Hải Nhiên, dậy mau cho chị.
Cô theo thói quen đánh em trai, đi tới mép giường, dùng tay đánh liên tục vào cái người đang ngủ say giấc kia.
Thấy em trai vẫn còn chưa chịu tỉnh ngủ, Lan Y Ninh càng tức giận, một chân đưa lên cao, dứt khoát đáp xuống phần eo của Lan Hải Nhiên.
Vì lúc cô đi vào phòng, mặc dù là đã đắp kín chăn, nhưng theo kiểu cách nằm, thì hẳn là đang nằm nghiêng người sang bên.
Nào nghĩ đến, chân vừa đá xuống, tưởng trúng ngay phần hông eo, nào ngờ em trai xoay người, chân cô đá thẳng vào hạ bộ quý báu của đàn ông.
Bất ngờ hơn, người tưởng là em trai Lan Hải Nhiên của cô, thế mà lại chẳng phải.
Lúc tiếng la vang lên, cả người cậu con trai lạ mặt đó ngồi bật dậy, tay ôm chặt lấy phần hạ bộ, nhăn mặt kêu rống lên.
Phát hiện khuôn mặt xa lạ của ai kia, Lan Y Ninh sợ sệt đến mức cơn sốt quăng ở góc khác.
Cô lao vội đến cạnh cậu trai trẻ đó, nhìn sắc mặt trắng bệt của cậu, cô càng sợ hãi gấp bội.
Giọng điệu hết sức khẩn trương mà nói:
- C-Cậu không sao chứ? Chết rồi, phải đi bệnh viện gấp.
Lúc này cậu trai trẻ kia mới lên tiếng, nhưng vì đang cắn răng chịu khổ, nên câu chữ có phần đứt quãng:
- Nhanh... Nhanh đi.
- Ờ ờ.
Lan Y Ninh đỡ cậu ấy đứng dậy, không ngờ chiều cao của Lan Y Ninh vốn đã là 1m68, không đến nỗi là thấp, nào ngờ khi đứng cạnh cậu trai này, chiều cao thập phần chênh lệch.
Cậu hơn hẳn cô một cái đầu.
Lúc di chuyển đi ra ngoài, cô chật vật khiêng cậu, cả người cậu dựa hẳn vào bên người của cô, vai trở nên nặng nề vô cùng, cơn sốt trong người bắt đầu gây ra phản ứng phụ.
Sức lực dường như kiệt quệ, nhấc chân đi chẳng nổi.
Mà cậu trai lạ mặt ở trong nhà cô kia, cũng chẳng kèm cạnh gì so với cô, tay ôm chặt phần quý báu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mồ hôi chảy nhễ nhãi ướt trán.
Còn xui xẻo hơn nữa là... Thang máy bị hư quá không đúng lúc.
Nhà của Lan Y Ninh là ở trong trung cư cấp 4 ở thành phố A, an ninh ở đây cũng rất tốt, giá cả cũng rất phải chẳng.
Thang máy tuy bị hư, nhưng ít ra nhà cô ở tầng số 4 của toà chung cư, cho nên đi thang bộ cũng không vất vả nhiều. Chủ yếu là dựa vào sức lực cố chịu đựng giữa cô và cậu trai kia.
Khi đi xuống thang bộ, đến được tầng thứ 2, Lan Y Ninh bắt đầu mệt rã rời, một bên vai đang dìu lấy người con trai khoẻ mạnh kia, có chút không chịu nỗi.
Khổ nỗi ghét nhất chính là... Cậu trai kia cứ luôn miệng phàn nàn với cô:
- Mau đi nhanh lên, sắp đau chết tôi rồi này.
Do bản thân làm sai trước, nên Lan Y Ninh cắn môi chịu đựng, nào dám phàn nàn lại với cậu.
Chuẩn bị bước xuống bậc thang tiếp theo, ý thức của Lan Y Ninh bắt đầu mơ hồ, đầu óc trở nên quay cuồng, tầm nhìn khó phân biệt được mọi thứ trước mặt, từ một dãy cầu thang mà cô nhìn sao thành ba đến bốn dãy.
Chân cô vô tình bước hụt, thế là cả người ngã chúi đầu xuống bậc thềm cầu thang cuối cùng.
Trước lúc ngất đi hoàn toàn, cô thoáng nghe tiếng la thất thanh của cậu trai trẻ, còn bất ngờ loáng thoáng nghe tiếng gọi của thằng em trai đáng chết của cô, Lan Hải Nhiên.
Lan Y Ninh hận không thể mở mắt ngay lập tức, để mà còn tát vào cái đầu gỗ ngu ngốc của thằng em trai Lan Hải Nhiên kia.
Quá đáng giận...! Rất đáng để bị đánh...!
^^^#Xíu_Xíu^^^
Ouch....
Lan Y Ninh đau đầu tỉnh dậy, ánh mắt từ từ nhìn rõ mọi thứ, mơ hồ nhìn một loạt khắp căn phòng.
Nội thất vừa xa lạ nhưng có phần quen mắt Đây... chẳng phải là bệnh viện sao?
Vì chỉ là người dân thuộc nhà trung giả, nên hiện tại giường nằm của cô là giường tổng hợp, bên cạnh còn rất nhiều bệnh nhân khác.
Cố gắng ngồi dậy, đảo mắt nhìn khắp phòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở cái bóng người đầy quen thuộc kia.
Em trai Lan Hải Nhiên của cô đang ngồi gác chân vô cùng thư thái trên ghế salon lớn trong phòng nghỉ tổng hợp, trên tay cầm điện thoại nói chuyện với ai đó rấy vui vẻ, miệng cười toét hết cả mồm.
Cái bản mặt kia, tại sao lại khó ưa đến thế, Lan Y Ninh hận không thể lao đến, đấm vào mặt đứa em trai ngổ ngáo này của mình.
Lan Y Ninh thử cử động tay, cây kim truyền nước biển đâm vào mạch máu, cô khẽ rên lên tiếng nhỏ.
Nhích người ngồi thẳng dậy, môi mấp máy kêu:
- Hải Nhiên, mau tới đây cho chị.
Lan Hải Nhiên nhận được sát khí khủng khiếp, miệng cười trên môi liền khựng lại, nhanh chóng cúp máy điện thoại, đứng dậy đi về phía giường bệnh của Lan Y Ninh.
Như biết chị đang muốn hỏi tội mình, Lan Hải Nhiên nhe cái răng trắng toếch của mình ra. Cười nói một cách hết sức khù khờ lấy lòng:
- Chị...
- Em còn dám gọi chị là chị nữa à, chuẩn bị tinh thần để chịu tội đi.
Lan Hải Nhiên sắc mặt tái nhợt, lòng thấp thỏm lo sợ, trong đầu thầm nghĩ ngợi hàng vạn lý do để biện minh cho chính mình, bất ngờ Lan Y Ninh lại nhắc đến cậu trai trẻ kia:
- Phải rồi, cái người mà ở trong phòng của em là ai? Rồi lúc ở thang bộ, cậu ấy hình như....
Như bắt được vàng, Lan Hải Nhiên hấp tấp nói:
- Là bạn của em, chị, chị hại người ta sắp không xong rồi?
Trước đó Lan Hải Nhiên thập phần lo sợ thì ngược lại bây giờ, Lan Y Ninh mặt mày tái xanh, đã bệnh còn thêm bệnh.
- Cậu ta làm sao chứ? Lẽ nào....
Nghĩ đến cái "chỗ ấy" của cậu ta bị mình đá trúng, Lan Y Ninh sợ hãi, mới lần đầu gặp mà đã khiến người ta bị trọng thương nặng.
Giây sau, nối tiếp lời của Lan Y Ninh, Lan Hải Nhiên ra sức lắc nhẹ đầu với bộ dáng đầy thương tiếc cho người kia.
- Chưa hết đâu, chân của cậu ta vì bị chị đè trúng mà gãy mất một bên rồi, hiện tại đang ở phòng cấp cứu đặc biệt kìa.
- Sao chứ? Lẽ nào là lúc chị té cầu thang.
Lan Hải Nhiên im lặng, nhưng đầu gật gật, thầm khẳng định đó là nguyên do.
Sự hối lỗi tràn ngập, Lan Y Ninh rút vội kim truyền nước biển, vệt máu theo lỗ chích kim chảy nhẹ ra ngoài.
Cô kéo em trai mình đến phòng cấp cứu đặc biệt. Trên đường đi, cô cũng sẵn tiện hỏi vài vấn đề về cậu bạn của em trai.
Được biết, người đó tên Điền Vu Lang, 20 tuổi, cùng chung ngành IT với em trai cô.
Đến phòng cấp cứu, từ ngoài nhìn vào tấm cửa kính trong suốt, ở đây đặc biệt ít người, dường như là chỉ có mỗi Điền Vu Lang nằm ở trong.
Lan Y Ninh nhanh chóng mở cửa đi vào, nhìn thấy người con trai trẻ tuổi, vài phần non nớt, có điều sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, khi thấy có người mở cửa đi vào, Điền Vu Lang nhìn sang, chân mày nhíu chặt lại.
Nhịp chân khựng vì giật mình, Lan Y Ninh nuốt nước miếng, nhanh chóng tiến vào trong.
Đứng trước mặt Điền Vu Lang, mặc kệ cậu đang khó chịu liếc nặng liếc nhẹ với cô, Lan Y Ninh vẫn theo phép tắc lịch sự, thành khẩn cúi đầu, lên tiếng xin lỗi:
- Xin lỗi cậu vì hành động thô lỗ của tôi, mọi chi phí cũng như toàn bộ trách nhiệm, tôi để sẽ trả hết.
Điền Vu Lang vẫn tiếp tục làm mặt lạnh, bắt đầu quan sát cái cô gái trước mặt.
Chiều cao xấp xỉ 1m68, làn da trắng tinh tế, khuôn mặt từng đường nét đều rất thanh tú, có vài phần non trẻ, thanh thuần.
Có điều thân hình có vẻ hơi tròn, mà cùng vì cái dáng người như vậy, mới có thể khiến cho cậu bị gãy mất cái chân phải.
Nhớ tới cái cảm giác bị thân hình đó đè nặng, tiếng răng rắc vang lên rõ ro, Điền Vu Lang bất giác rùng mình, thầm sợ hãi Lan Y Ninh.
May mà thằng em trai Lan Hải Nhiên của cô đến phá tan bầu không khí kịp lúc.
Lan Hải Nhiên đi tới giường bệnh của Điền Vu Lang, sau đó bắt đầu giới thiệu:
- Vu Lang, đây là chị gái của mình, Lan Y Ninh.
- Chị Ninh, đây là bạn em, Điền Vu Lang.
Lan Y Ninh gật nhẹ đầu xem như là chào hỏi, chỉ riêng Điền Vu Lang vẫn giữ cái mặt khó chịu, mím chặt môi liếc nhẹ Lan Y Ninh.
Cô ghét nhất cái dạng người khó chịu như vây chỉ là dù sao cũng do chính mình hại người ta nhập viện, nên Lan Y Ninh cũng chẳng dám để ý nhiều đến.
Lát sau, Lan Hải Nhiên tự dưng la to lên và nói:
- A phải rồi, hay là sẵn dịp Vu Lang sống ở nhà mình luôn đi, chân cậu đi đứng không tiện, nhà của cậu lại còn ở xa thành phố A, nên cứ ở tạm nhà chị mình đi. Chị à, chị thấy ổn chứ?
Đương nhiên là không ổn rồi...!
Lan Y Ninh chép miệng, âm thầm ghét bỏ thằng em trai lắm chuyện của mình.
Trong lòng không can tâm, nhưng ngoài mặt Lan Y Ninh vẫn là chấp nhận điều kiện mà Lan Hải Nhiên đề ra.
- Được chứ, hay là em tạm thời sống tại căn hộ của chị đi, vừa gần trường, mà an ninh khu vực cũng rất tốt nữa.
Điền Vu Lang như suy tư gì đó, ánh mắt đảo liên hồi, hết nhìn sang Lan Hải Nhiên rồi nhìn sang Lan Y Ninh.
Giây phút quyết định này, cậu nhận ra bản thân có khả năng đọc được tâm tư từ ánh mắt của người khác.
Lan Hải Nhiên dùng ánh mắt cầu xin, muốn cậu ở nhà của chị mình, còn ngược lại Lan Y Ninh, chị ta lại thập phần lo sợ, cứ như xin cậu đừng đồng ý.
Điền Vu Lang nhếch mép cười, hiển nhiên là phải nghiêng về Lan Hải Nhiên rồi.
Cậu gật đầu nói:
- Được, thế thì cứ sống tạm nhà chị cậu đi.
Mọi mong chờ đổ sông đổ biển, Lan Y Ninh ỉu xìu trở về nhà. Cái đầu ong ong, còn thêm cả thời tiết nóng rực, cô chút bực mình trong người.
Trở về căn hộ, Lan Hải Nhiên cõng Điền Vu Lang về nhà.
Lan Y Ninh nhanh chóng mở khoá cửa, sau đó nhanh chóng đi vào trong, sắp xếp cho Điền Vu Lang căn phòng khách nhỏ.
May mà lúc mua căn hộ, Lan Y Ninh đã mua căn có 3 phòng ngủ.
Trước đó cô là tính sống cùng với bạn, nào ngờ đến giữa đường, bạn cô theo tiếng gọi tình yêu, dọn về sống chung với người ta.
Về sau, Lan Hải Nhiên thi đậu đại học ở thành phố A, còn là chung trường với cô, thế nên cô cho Lan Hải Nhiên dọn về sống cùng.
Cuối cùng vẫn dư thêm một căn, cô dùng để làm phòng dành cho khách.
Thu dọn đồ đạc xong giúp Điền Vu Lang, Lan Hải Nhiên đỡ cậu vào phòng ngủ, lát sau Lan Y Ninh cũng đi vào phòng, nhìn đến đồng hồ đã là 10h hơn.
Cô nhẹ nhàng hỏi hai chàng trai trẻ kia:
- Mấy em có đói chưa, để chị đi làm cơm.
- Ok, chị mau làm đi.
-
Lan Hải Nhiên mắt sáng rực, gật đầu lia lịa.
Riêng Điền Vu Lang dùng giọng điệu hết sức lạnh lùng, bắt đầu ra lệnh:
- Tôi muốn ăn sườn chua ngọt.
Cơ mặt Lan Y Ninh cứng đờ, khóe mắt giật giật, vài giây sau liền trở mặt cười cười, gật đầu nói:
- Được.
#Xíu_Xíu
Lan Y Ninh rất khéo trong việc nấu nướng, với tính cách sống tự lập, ngay từ nhỏ cô đã trau dồi kỹ năng nấu nướng của mình, đến lúc dọn ra ngoài ở riêng, công việc nấu cơm càng lúc càng vượt bậc.
May mắn trong tủ lạnh có sẵn thịt sườn, và các loại thực phẩm rau củ khác.
Nếu xui xẻo, thì Lan Y Ninh phải cực khổ lết cái thân mệt mỏi, đi giữa trời nắng mà đến siêu thị.
Khi nãy đã được truyền nước biển, thân nhiệt cũng giảm hẳn đi vài phần, Lan Y Ninh quay về trạng thái sức khoẻ thường ngày của mình, nhanh chóng tiến vào quá trình làm cơm trưa cho đám nhóc con ở nhà.
Thao tác nhanh gọn, không chút vất vả.
Khoảng chừng đến hơn 30 phút, Lan Y Ninh bưng trên hai tay là hai món ăn, một mặn một xào, sau đó từ bếp bưng thêm tô canh lớn.
Mùi thơm nồng nàn, làn gió mùa hè từ phía ngoài cửa sổ lao đến, thổi di chuyển mùi thơm của các món ăn đi đến khoang mũi của hai cậu trai trẻ trong nhà.
Lan Hải Nhiên đang vui vẻ nói chuyện với Điền Vu Lang trong phòng, nghe được mùi thức ăn quen thuộc, bụng bắt đầu kêu réo.
Nhanh chóng giúp đỡ Điền Vu Lang đứng dậy, và đi ra ngoài bàn ăn.
Trong lúc Lan Y Ninh đang bận rộn nấu cơm, thì trái ngược, Lan Hải Nhiên cùng Điền Vu Lang thảnh thơi ngồi trong phòng mà thư giãn.
Đêm qua cả hai người uống không ít rượu, nhưng cơ thể đặc biệt tốt, uống hoài không say.
Nhưng vì lúc tàn tiệc đã là gần 1h đêm, nhà Điền Vu Lang khá xa, nên cậu đăng ký ở trong ký túc xá của trường đại học A, nhưng đến 10h là ký túc xá đã đóng cửa vì giờ giới nghiêm.
Hết cách, Điền Vu Lang theo chân Lan Hải Nhiên về nhà cậu ta.
Vừa đưa về đến nhà, Lan Hải Nhiên nhận được cuộc gọi điện thoại, sau đó chỉ dẫn Điền Vu Lang phòng ngủ của mình, rồi cậu cũng nhanh chóng đi ra ngoài có việc.
Điền Vu Lang không muốn quản nhiều chuyện riêng của Lan Hải Nhiên, chỉ chép miệng, xoay người đi vào phòng ngủ.
Men rượu trong người thấm dần, đầu óc vốn tỉnh táo, bây giờ bắt đầu buồn ngủ. Điền Vu Lang thậm chí không thay quần áo, trực tiếp lên giường đắp chăn ngủ.
Nào có nghĩ, sáng sớm tinh mơ lại bị bà chị chằn nào đó quấy rầy giấc ngủ, vì chưa tỉnh táo hoàn toàn, cậu chỉ có thể nghe thoáng tiếng chửi, mà câu chữ đều là chỉ đến thằng bạn chí cốt Lan Hải Nhiên kia.
Tiếng ồn càng lúc càng to và kéo dài, cậu trở mình muốn ngồi dậy xem chủ nhân của giọng chửi kia.
Xui xẻo toàn thây, cú đạp giáng xuống gần vùng hạ bộ của cậu, Điền Vu Lang ngồi bật dậy, ôm chặt, nếu lệch chút nữa, là giống nòi về sau của cậu sẽ không thể xuất hiện.
Thoát được kiếp nạn này lại đến kiếp nạn khác xảy đến.
Trên đường xuống cầu thang, cái bà chằn kia tự dưng ngất xỉu, cả người buông thả mà lao xuống chân cầu thang, hại cậu cũng ngã theo.
Để rồi gây nên cớ sự như hiện tại, bó bột mất một cái chân.
Điền Vu Lang rùng mình, cố gắng thật bình tĩnh, cánh tay phải khoác lên vai Lan Hải Nhiên, để Lan Hải Nhiên đỡ cậu đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Lan Y Ninh xoay đầu nhìn sang, thấy hai em trai đi tới, cô ra dáng một người chị, mỉm cười đáng yêu.
- Mấy đứa ra đúng lúc lắm, mau ngồi đi.
- Chị hai, đồ ăn chị làm thơm quá rồi đấy.
Lan Hải Nhiên cười nói lấy lòng Lan Y Ninh, cô thừa sức biết rõ tính nó, mắt liếc nhẹ không đáp lại lời của cậu.
Ánh mắt cô nhẹ nhàng đẩy sang Điền Vu Lang, học tập theo em trai, vờ cười lấy lòng Điền Vu Lang, cô nói:
- Chị làm món sườn mà em nói đấy, mau ngồi xuống ăn đi.
Điền Vu Lang lại học tập theo Lan Y Ninh, im lặng không mở lời, động tác không nhanh không chậm ngồi xuống ghế.
Lan Hải Nhiên cũng ngồi xuống theo, một tay cầm đũa, tay khác thì cầm chén cơm nóng hổi.
Chỉ riêng Lan Y Ninh đang đứng bất động nhìn Điền Vu Lang, cảm giác như mình là kẻ thừa thải ở đây vậy, bọn nhỏ này chẳng thèm muốn đặt người lớn nhất ở đây là cô vào mắt mà.
Nhìn thấy Lan Y Ninh còn chưa chịu ngồi, Điền Vu Lang nhíu mày, dùng tay làm động tác mời, bắt đầu lên tiếng nói với Lan Y Ninh:
- Ngồi tự nhiên.
Ngồi tự nhiên? Gì chứ?
Cậu ta là chủ nhà, hay cô mới là chủ nhà?
Quá đáng lắm rồi.
Lan Y Ninh mặt mũi khó coi, nhanh chóng ngồi xuống ghế, bắt đầu cầm đũa lên gắp thức ăn, mặc kệ hai người còn lại.
Lúc này Điền Vu Lang cũng gắp miếng thịt cho vào miệng, lưỡi nhấm nháp nếm hương vị chua chua ngọt ngọt từ miếng thịt.
Nhiệt độ vừa phải, thịt non mềm, không chút khô khan, nước sốt cũng chẳng kém cạnh, rất ngon, phù hợp với vị giác của mọi người.
Chỉ là... Điền Vu Lang bĩu môi, nói:
- Kỹ năng quá tệ, cần phải học tập thêm.
Tay cầm đôi đũa của Lan Y Ninh siết chặt, đôi đũa đáng thương kia gần như sắp bị vỡ làm đôi.
Hàm răng âm thầm nghiến ken két vào nhau.
Miệng thì chê, nhưng động tác gắp thịt ăn liên tục của Điền Vu Lang đều thu vào mắt Lan Y Ninh.
Lúc này cơ mặt của cô mới dần giãn ra, đúng là chàng trai nhỏ mới lớn, trong nóng ngoài lạnh, đã thích ăn còn vờ như không ưng ý.
Hứ, Lan Y Ninh nhếch khoé môi, cười đắc ý.
Lan Hải Nhiên không rảnh mà nhìn chị gái và bạn chí cốt đang diễn trò, giữa đêm cậu đi ra ngoài bận việc, đến sáng trở về nhà, chưa kịp húp miếng cháo cho ấm bụng, lại phải đi đến bệnh viện.
Bụng và lưng bắt đầu dính lại thành tờ giấy mỏng mất rồi.
Cậu ăn ngấu nghiến cơm, thưởng thức tài nấu nướng của chị mình.
Quả thực rất hợp khẩu vị của Lan Hải Nhiên.
Mà Lan Y Ninh ăn bữa cơm trưa này có chút nuốt không trôi. Vừa mới khỏi bệnh, nên miệng lưỡi có phần hơi nhạt nhẽo, ăn gì cũng chẳng thấy ngon.
Đã thế còn phải đối mặt với mấy lời chê bai khiêu khích của Điền Vu Lang, cô thật ăn không nổi cơm canh.
Tay cầm đôi đũa dọc dọc vào chén cơm, tâm trí toàn nghĩ đến cái sự hồ đồ của mình, hại bản thân lao vào nỗi khổ hiện tại.
Đã chăm sóc thằng em Lan Hải Nhiên kia đã mệt, bây giờ thêm ông cụ non khó lòng như Điền Vu Lang, nghĩ thôi đã nhức đầu đau tai.
Lan Y Ninh tặc lưỡi, khẽ thở dài.
Điền Vu Lang giải quyết bữa cơm rất nhanh, cậu ngã lưng ra thành ghế dựa phía sau, mắt hướng về Lan Y Ninh, âm giọng đều đều lên tiếng:
- Khát nước.
Thật sự không hề cố ý, Lan Y Ninh đâu có để ý đến lời nói của Điền Vu Lang, cô vẫn cố tập trung tinh thần ăn bữa cơm của mình.
Lan Hải Nhiên ngước mắt lên nhìn, biết rõ Điền Vu Lang đang nói chuyện với chị mình, mà thấy chị mình không chút cử động, cậu cực kỳ tốt bụng, khều vào cánh tay của Lan Y Ninh, và gọi chị gái:
- Chị, Vu Lang kêu chị kìa.
Lúc này Lan Y Ninh ngẩng đầu lên nhìn Điền Vu Lang ở phía đối diện, cô hỏi lại:
- Sao vậy?
- Nước, tôi khát.
Lan Y Ninh lại bày ra bộ mặt mang nét đầy khó hiểu. Chẳng phải khát thì đi lấy là được rồi à...!
Nhưng.... Vài hình ảnh xoẹt qua trong đầu Lan Y Ninh, nhớ đến tội lỗi của mình và cái chân gãy của Điền Vu Lang.
Cô cười cười đứng dậy, từ phía tủ lạnh rót cho cậu ly nước lạnh, vì là mùa hè, nên uống cái này cũng rất hợp lý.
Có điều cậu trai kia quá là khó chiều chuộng.
Đưa ly nước đến trước mặt Điền Vu Lang, cậu đẩy sang một bên, nói:
- Tôi không uống lạnh, lấy nước thường đi.
Hít một hơi giữ bình tĩnh, Lan Y Ninh xoay người, mắt hiện lên hai viên đạn nóng rực, chỉ là nó xuất hiện khi không phải đối mặt với Điền Vu Lang mà thôi.
Cuối cùng, cô đi rót ly nước thường khác cho Điền Vu Lang.
Cậu uống xong, đặt ly gọn gàng trên bàn, tay đưa lên không trung, nói:
- Đỡ tôi vào phòng.
Trời ơi! Lan Y Ninh thật muốn ký vào cái đầu gỗ của Điền Vu Lang, cô dù sao cũng là lớn hơn cậu tận 4 tuổi, thế mà tên nhóc này chẳng thèm dùng kính ngữ với cô.
Đúng là nên dạy dỗ lại cho thật đàng hoàng mới được.
Tuy trong lòng không ngừng mắng chửi thằng nhóc xấc xược này, nhưng ngoài mặt vẫn là đáp ứng yêu cầu của cậu, từ từ đỡ Điền Vu Lang đi vào phòng.
#Xíu_Xíu
Download MangaToon APP on App Store and Google Play