Dream và Karl, hai người tưởng chừng như không có điểm chung lại rất thân nhau. Trong khi Dream dưới danh nghĩa Admin, có trọng trách phải bảo vệ và cân bằng server thì Karl có khả năng du hành thời gian về quá khứ hoặc tương lai.
Không ai biết hai người này đã gặp nhau thế nào và câu chuyện của họ ra sao. Nhưng có một điều ai cũng nhận ra, đó chính là cả hai đều cực thân thiết.
Điều không ai biết, đó chính là Karl thực chất là God of Time ( thần của thời gian - tạm dịch ), đồng nghĩa với việc anh sẽ có một cuộc sống lâu hơn hầu hết mọi người trên server này. Mặc dù là một vị thần, nhưng thực sự anh ấy mới chỉ lên làm thần một thời gian ngắn, dẫn đến việc thiếu hụt kinh nghiệm và không điều khiển được năng lực của mình quá thành thạo. ( AU của tui go brr brr)
Mặt khác, Dream - Admin của server đã được huấn luyện từ khi còn bé bởi XD, God of Life ( vị thần của sự sống - tạm dịch ) đồng thời là người bảo hộ của server này. Mặc dù mới lên làm Admin được một, hai năm, nhưng với sự dạy dỗ của XD, Dream đã chứng tỏ mình là một Admin tốt.
– “KARL!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên trong không gian tĩnh mịch, Karl quay nở một nụ cười khi quay người lại, giang rộng hai tay ra để chào đón người kia bằng một cái ôm nồng thắm.
– “ Dream! Cậu thế nào rồi?” - Karl vừa vuốt về tóc người kia, tận hưởng hơi âm và những tiếng cười khúc khích của người đối diện.
– “ Vẫn khỏe lắm! Cậu mới du hành thời gian về đúng không? Kể cho tôi về chuyến đi đó đi! “ - Dream nhìn lên Karl, đôi mắt của anh vẫn đẹp như ngày nào, đôi mắt màu xanh lá như ngọc lục bảo trong như đang tỏa sáng với ánh mặt trời.
Karl ngồi xuống và bắt đầu kể cho Dream về chuyến đi của mình. Trong suốt câu truyện, Karl không hề rời mắt khỏi đôi mắt của Dream, đôi mắt lúc thì ánh lên sự tò mò, khi thì vui sướng, lúc lại lo lắng. Cho dù là thế nào đi nữa, Karl vẫn luôn luôn yêu quý phần đấy của Dream.
———————————————————
Karl nhận ra trí nhớ của mình ngày càng giảm, lúc đầu anh không để ý lắm nhưng càng ngày nó càng khó để không để ý. Lúc đầu nó chỉ là những thứ nhỏ nhặt, nhưng dần dần, việc mất trí nhớ này ngày càng nặng hơn. Karl nhận ra rằng rất có thể việc này là do những chuyến đủ hành thời gian của mình, có vẻ như là tác dụng phụ của nó.
– “ Karl, cậu không sao chứ?” - Karl quay đầu sang, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lá cây ánh lên đầy sự lo lắng.
– “ À, tớ không sao đâu, cậu đừng lo lắng” - Karl nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười cậu chỉ dùng khi cố gắng trấn an ai đó. Tay cậu vươn lên xoá má Dream, cố gắng trấn an người đối diện lại.
Dream thở dài rồi mỉm cười lại, nhìn anh ta như thế khiến tim Karl như thắt lại. Karl là thần, anh ta sẽ sống thêm 100 năm? 200 năm? Anh ta không biết. Còn Admin không khác người thường là bao, anh đã chứng khiến nhiều Admin khi đến cái chết rồi, họ sẽ bắt đầu vỡ ra và tan biến vào không khí.
Nghĩ tới viễn cảnh người mình yêu một ngày nào đó sẽ tan biến trong khi mình vẫn còn khỏe mạnh khiến anh đau lòng. Anh không muốn chuyện đó xảy ra, nhưng không gì ngăn lại được số phận cả.
———————————————————
Karl tỉnh dậy trên giường của mình, hẳn là anh ta vừa du hành thời gian về. Bỗng cánh cửa bật mở, để lộ ra một chàng trai với mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh lá.
– “ Karl! Cậu đây rồi! Tôi đã rất lo đấy!” - Karl không nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm vào người đối diện.
– “Cậu....
....là ai?”
Anh có thể nhìn thấy sự bối rối, hoang mang và ngạc nhiên ánh lên trong mắt người kia. Sau đó nhanh chóng chuyển sang hoảng loạn và đau lòng khi người đó liên tục cố gọi cho anh biết mình là ai.
Sau tầm 20 phút, người đó dừng lại, bước ra cửa và quay lại nhìn anh lần cuối. Đôi mắt của anh ta lúc ấy đượm buồn, nước mắt khẽ chảy ra nơi khoé mắt. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Karl vẫn không thể nhớ ra anh ta. ( Angst đã bảo rồi mà UnU )
———————————————————
Đã được 2 tháng kể từ lần cuối anh và anh ta gặp nhau. Hôm nay không giống mọi ngày, bầu trời ảm đạm, mưa thì trút xuống không ngừng, giống như thể chúng đang khóc cho ai đó vậy....
Crack
Anh nghĩ rằng mình nghe thấy gì đó, giống như tiếng thứ gì đó đang nứt vỡ vậy...
Crack
Âm thành ấy lại vang lên lần nữa, Karl chắc chắn anh ta không tưởng tượng, nhưng việc thứ này nứt vỡ liệu có liên quan đến tình trạng của server hiện giờ?
Crack
Anh ta vội chạy về hướng âm thanh, cho tới khi gặp được chủ nhân của âm thanh đó. Đó là lúc anh nhìn thấy một chàng trai, tầm tuổi anh.
Crack
Từng vết nứt tiếp tục lan ra rộng hơn trên người cậu ta, server ngày càng mịt mù và ảm đạm hơn.
“NÀY!” - Karl bất giác hét lên, nhìn người con trai trước mặt chầm chậm quay về phía mình.
Đó là cậu ta! Người mà anh gặp 2 tháng trước, đôi mắt anh ấy nhìn anh vẫn đượm buồn như vậy, nhưng thấy vì màu xanh lá cây, giờ nó đã chuyển thành màu xanh rêu. Một màu sắc thật tăm tối...
Crack
Khoé mắt anh ta bắt đầu chảy ra một giọt nước mắt, anh ta vẫn mỉm cười, một nụ cười đau khổ khi anh ấy vẫn nhưng chằm chằm vào anh.
Crack
Vết nứt ngày càng lan rộng ra, tốc độ có vẻ nhanh hơn lúc đầu anh nhìn thấy.
Crack
Cậu ấy tiến lại gần anh, trước sự bất ngờ của Karl, con người đối diện anh đã nhanh chóng chạy lại vào trao cho anh một nụ hôn nhanh chóng.
Crack
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, nhìn vào gương mặt đang bị nứt vỡ ra. Trái tim anh bỗng dưng đau nhói lên, những giọt nước mắt nóng hổi từ khoé mắt anh chảy dài xuống má anh. Anh không hiểu sao mình lại khóc, tại sao anh lại khóc cho một người mình mới gặp đúng 1 lần?
Crack
Crack
Crack
Crack
Từng âm thanh được vang lên một cách đau đớn, anh không thể làm gì ngoài nhìn vào người trước mặt một cách bất lực.
Crack
Người đó vẫn mỉm cười, một nụ cười đau đớn khi những giọt nước mắt của anh ấy từ từ chảy ra từ khoé mắt.
– “ Em yêu anh..... Karl....”
Crack
Mắt anh mở to trong sự ngỡ ngàng, anh vội kéo người con trai trước mặt vào lòng khi anh ôm anh ta thật chặt. Cố gắng bám víu vào những hơi ấm cuối cùng của anh ấy.
– “ Anh cũng yêu em.....
....Dream...”
Crack
Dream nhìn anh, đôi mắt tràn đầy sự hạnh phúc khi anh ta nở một nụ cười, một nụ cười ngây ngô trong sáng, tràn đầy sức mạnh.
Crack
Cơ thể Dream sắp biến mất, anh biết điều đó và Dream cũng nhận ra việc này.
–“ Vĩnh biệt Karl..., nếu có thể, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau.... ở kiếp sau...”
Crack
Cơ thể Dream tan biết vào không khí, để lại Karl một mình bơ vơ tại mảnh đất trống.
Người anh yêu đã biến mất, và sớm thôi, server cũng sẽ dần biến mất khi Admin của hỏi đã chết.
———————————————————
–“ Cậu không định rời đi sao?”
Dream XD ngồi xuống bên cạnh Karl và nói. Đã được hai tuần kể từ khi Admin tan biến, trên server đang xuất hiện những vết nứt rải rác khắp nơi, hầu hết mọi người đều đã rời khỏi server. Sau cùng, chỉ còn vài người thân thiết với Dream ở lại đến bây giờ, sau cùng hôm nay cũng là ngày cuối cùng của server....
– “ Không XD, tôi sẽ ở lại đây, tôi sẽ đoàn tụ với Dream ở thế giới bên kia thông qua việc này...” - Karl nở một nụ cười nhẹ, sau cùng, cách duy nhất để một vị thần chết đi là khi họ tan biến cùng một server nào đó.
Anh nghe thấy tiếng vị thần kia cười, một điệu cười thể hiện sự thương cảm cho anh.
– “ Thế còn anh thì sao XD? Anh không định rời đi sao?” - Karl quay sang nhìn XD, chỉ để thật sự khựng lại của anh ta.
– “ Tôi là vị thần bảo hộ server này, nếu server sụp đổ, tôi sẽ sụp đổ cùng nó”
Karl khẽ cười khúc khích, anh biết là XD sẽ được tái sinh, những vị thần quan trọng sẽ luôn được tái sinh.
– “ Cậu thực sự nghĩ.... Dream sẽ muốn cậu ra đi với server này sao? “
Karl đóng băng tại chỗ, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc này, Dream có thực sự muốn anh ra đi với server của anh ấy không?
– “ Mọi Admin đều có kiếp sau, chỉ là kiếp sau họ đang ở đâu và làm gì thôi, tôi tin rằng Dream sẽ không muốn cậu kết thúc cuộc đời vì chuyện này đâu “ - XD quay sang anh, trên miệng vị thần nở một nụ cười nhẹ đầy sự hiền từ.
———————————————————
1 tiếng nữa trước khi server sập
Tất cả mọi người đều đã rời bỏ server, trừ Karl, đương nhiên. Anh đi khắp server, hồi tưởng về những gì mình đã làm, đi đến những nơi quan trọng của anh.
30 phút nữa trước khi server sập
Anh ngồi xuống dưới một cái cây, cái cây nơi anh tỏ tình với Dream. Anh cảm thấy thật hoài niệm khi nhớ về toàn bộ lúc đó, những lúc Dream sẽ ở bên và chăm sóc anh.
Ôi, anh nhớ khoảng thời gian đó biết bao, nhớ nụ cười ngây ngô của Dream, nhớ sự năng động của anh, nhớ đôi mắt màu xanh biếc luôn tràn đầy sức sống đó.
2 phút nữa trước khi server sập
Anh nhìn server lần cuối, trên môi nở một nụ cười nhẹ, số lượng vết nứt trên server đã nhiều không đếm xuể. Anh nhìn thấy XD vẫn ở đó, ngồi xuống một cánh đồng hoa, chờ cho sự sụp đổ của server.
– “ Tạm biệt, người anh yêu quý nhất...” Karl nở một nụ cười tươi trong khi nước mắt liên tục lăn dài trên má anh. Một lời tạm biệt cho nơi anh tìm thấy nửa kia của mình.
KarlJacobs has left the game.
Cho dù nơi đó không còn tồn tại nữa, cho dù Dream không còn trên thế gian này nữa, rất cả sẽ sống mãi trong tim anh cho dù thế nào đi chăng nữa. Anh sẽ tiếp tục sống, sống tiếp để có thể để hình bóng của Dream trường tồn mãi mãi, sau cùng thì
Hình ảnh những người đã khuất sẽ trường tồn trong trái tim của người người còn sống.
- - END - -