Tháng 10, Thượng Hải, Trung Quốc.
Thời tiết cuối thu bắt những cũng khá lạnh, những cơn gió đi qua cũng mạnh hơn, hàng cây bạch quả bên đường cũng theo chuyển động của gió mà đưa theo những chiếc lá vàng rơi xuống.
Nhận diện thoại của hắn là khi cô vừa từ cửa hàng tạp hóa đi ra.
"Đang ở đâu?"
Thanh âm trong điện thoại trước sau như một, lạnh lùng, nhạt nhẽo, không chút ấm áp.
"Tôi... vừa từ cửa hàng tạp hóa xin nghỉ."
Hắn không muốn cô làm việc ở cửa hàng tạp hóa liền bắt cô phải nghỉ.
"Ừ... Thế nào?"
Giọng nói như sợi dây thắt chặt lấy cổ cô, làm cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
"Bà chủ... bảo làm đủ tháng rồi hẵng nghỉ!"
Hắn nghe xong cũng không nói gì chỉ trầm giọng ừ một tiếng rồi ngắt điện thoại.
Tô Hiểu Thần yên lặng trong vài giây, ngửa đầu nhìn lên cây bạch quả, sắc vàng không khỏi làm người ta loá mắt.
Nhớ lại nửa tháng trước cô khi ấy không lúc nào trên người là lành lặn.
Mẹ cô mất vào một năm trước, cha cô từ một người cha chưa từng đánh cô một lần nào dù mắc một sai lầm lớn gì ông cũng chỉ nói vài câu biến thành một người cha suốt ngày chỉ biết cờ bạc, rượu chè, đánh đập cô, trong nhà có những gì bán được ông đều bán, đến cả cô khi chủ nợ đến đòi nợ ông cũng bán cả cô.
Càng nghĩ cô càng không biết nên hận hay thông cảm cho ông.
Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, khi cô gặp hắn, hắn khi ấy vẫn như bây giờ một ông trùm có tiếng, chủ một công ty lớn lại dễ dàng trừ nợ cho cô chỉ cần cô đồng ý ký với hắn một hợp đồng ở cạnh hắn 5 năm, đã vậy trong hợp đồng béo bở ấy cô vẫn được đi học, tiêu tiền của hắn, ở nhà của hắn.
Nhưng đấy là cô của nửa tháng trước, cô của hiện tại đã được hắn cho thấy những thứ đó chỉ là cái giá cho việc làm ấm giường cho hắn mỗi đêm.
Cô ngồi xe bus 15 phút thì về tới.
Nhìn tòa nhà trước mặt, càng nghĩ càng thấy mỉa mai bản thân, sống trong căn nhà đắt như vậy cô nên cảm thấy sung sướng, thỏa mãn chứ không phải lúc nào cũng cảm thấy nặng nề.
Đứng trong thang máy cô lại suy nghĩ nên đối mặt với hắn như nào đây.
Cứ nhìn thấy hắn, dây thần kinh trong người cô lại căng cứng hết cả lên.
Đứng trước cửa, tay cô run run nhấn từng số.
Nhìn đến số cuối cùng phải nhấn, cảm xúc của cô trong suốt nửa tháng qua vẫn vậy, cô không muốn nhấn vào một chút nào, nhưng cuối cùng vẫn phải nhấn vào.
Tiếng píp mở cửa như tiếng Diêm Vương đang gọi cô vậy.
Cô cởi giày đặt vào tủ lấy một đôi dép đi trong nhà ra đi vào, nhìn trong phòng khách không có ai thì khẽ thở phào rồi đi về phía bếp rót một cốc nước ấm.
-"Về rồi!" Thanh âm lạnh lẽo làm cô thoáng giật mình, suýt chút nữa thì sặc cả nước trong miệng ra, nhưng vì thế nên bị sặc lên mũi, cô liên tục ho khan.
Ai đó thấy cô ho khan thì cầm khăn giấy tới đưa cho cô.
"Cảm... cảm ơn!"
Cô lấy tay bịt miệng rồi nhận lấy khăn giấy từ hắn.
"Không mua đồ nấu cơm?"
Hắn quay lưng đi tới sofa ngồi xuống cầm điều khiển từ xa lên mở ti vi bâng quơ hỏi.
"Giờ vẫn còn sớm nên tôi... để lát nữa đi."
Cô cố gắng nói thật nhất để che giấu cho việc cô quên mua đồ để nấu cơm.
"Ừm... lát nữa tôi chở em đi!"
Hắn nói một câu làm cô có chút chột dạ.
Cô không chả lời hắn chỉ gật đầu rồi đi nhanh vào phòng.
Nhà rất rộng nhưng Lục Dương lại cứ muốn cô ngủ chung phòng với hắn.
Cô đi tới tủ lấy bộ đồ đơn giản rồi đi tới phòng tắm, nói là đơn giản nhưng giá của nó bằng cả tủ đồ của cô trước đây.
Từ khi chuyển tới nơi này đồ đạc của cô được hắn thay mới hoàn toàn.
Khi cô đi ra hắn đã ngồi trên giường từ bao giờ.
"Lại đây!"
Hắn vỗ vào chỗ bên cạnh hắn, rồi tiện tay lấy trong tủ đầu giường ra một máy sấy tóc.
Cô có chút chần chừ đi tới ngôi xuống.
Không thể phủ nhận mặc dù cảm thấy khó chịu nhưng hắn sấy tóc cô cảm thấy rất thoải mái.
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô hắn thoáng nhếch môi.
Sấy tóc cho cô xong hắn mới đi tắm.
Cô ra ngoài mở ti vi lên xem, nhìn tin tức về công ty của hắn lại trúng một dự án lớn cô thầm nghĩ trong lòng 'Sao cái công ty chết tiệt ấy không phá sản luôn đi cho rồi!'.
Khoảng 30 phút sau thì hắn đi ra, trên người khác một áo blazer dáng dài màu đen bên trong thì mặc áo len cổ cao màu trắng cùng với quần kaki đen, lại cộng thêm dáng người cao, thân hình hoàn hảo, không thể phủ nhận nhìn hắn rất đẹp trai, trên tay cầm thêm một chiếc blazer màu trắng sữa.
Cô nhìn hắn không chớp mắt.
"Tôi biết tôi đẹp nhưng em cũng không cần phải nhìn tôi với ánh mắt như vậy!"
Hắn đi tới chỗ cô đưa chiếc áo cho cô, ý tứ câu nói của hắn đầy sự châm chọc.
Nghe hắn nói cô có chút xấu hổ, cầm lấy áo rồi nhanh chóng đi ra cửa.
Lục Dương đưa cô tới Trung tâm thương mại hắn lấy trong xe một mũ lưỡi trai đội lên.
Thú thật hắn không phải người nổi tiếng gì nhưng hiện tại hắn cũng không khác người nổi tiếng là mấy, suốt ngày được lên ti vi không nhiều thì tôi nơi đông người như vậy cũng có người nhận ra hắn
Đi tới khu thực phẩm đi một vòng mua một ít rau củ với thịt cùng một ít hải sản.
Trên suốt đường đi trong Trung tâm thương mại hai người thu hút không ít ánh mắt, nhưng chủ yếu đổ dồn vào hắn, lời bàn tán không ngớt, nào là khen hắn thế này thế kia rồi chê cô thế kia thế nọ làm cô chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi chỗ này.
Tới quầy thu ngân cô nhanh chóng tính tiền rồi sách đồ đi.
Về tới nhà cô nhanh chóng mang đồ tới bếp rồi cởi áo chuẩn bị nấu cơm.
Cô tất bật trong bếp nấu cơm còn hắn thì ngồi xem ti vi, người ngoài mà nhìn vào lại nghĩ hai người là vợ chồng cũng nên.
Tới hơn 7 giờ cô mang đồ ăn ra, hắn liền đứng dậy rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn, nhìn những món ăn trước mặt khuôn mặt không đổi sắc, hắn cầm đũa lên gắp một miếng sủi cảo bỏ vào miệng.
Sau khi bưng đĩa thức ăn cuối cùng cô cũng ngồi vào bàn ăn.
Nhìn hắn ăn, cô không khỏi cảm thán quả thực khi hắn ăn nhìn dáng vẻ vô cùng sang trọng, trong lúc ăn không nói chuyện, nhìn hắn ăn như vậy thì ai bảo hắn là xã hội đen giết người không gớm tay.
Ăn xong hắn vào thư phòng để cô dọn dẹp, rửa bát xong cô cũng đi vào phòng ngồi trước bàn lấy sách ra học.
Lúc cô học xong là 10 giờ, hắn vẫn chưa trở lại, cô gấp sách lại rồi lên giường ngủ.
Tới nửa đêm cô khó khăn mở mắt nhìn người đàn ông một bên tay đang đặt trước ngực mình không ngừng nắn bóp tới biến dạng, miệng hắn đang không ngừng liếm, hút một bên ngực còn lại.
Một tay khác của hắn trượt tới vùng bụng phẳng lì rồi tới phần nữ tính ngọt ngào kia.
"Ưm... "
Cô mơ màng phát ra tiếng kêu
Phát hiện ra mình vừa làm gì cô liền cắn chặt lấy môi dưới để không phát ra tiếng, mắt cô nhắm nghiền lại.
Hắn ngước lên nhìn cô đang tự tổn thương mình thì mạnh mẽ mà hôn xuống miệng nhỏ của cô.
Ngón tay đàn ông thon dài, ngón trỏ hơi thô ráp,linh hoạt đi vào nơi chặt chẽ mềm mại kia chậm rãi kích thích, phát hiện bên trong đã tiết ra dịch thủy thì vội vàng tăng tốc.
"A..."
Hiểu thần không chịu được kích thích này mà kêu lên, tay lần mò đến giữa hai chân nắm lấy tay hắn đang di chuyển kịch liệt bên trong.
"Dừng... lại"
Khó khăn mở miệng, khuôn mặt đỏ ửng nhìn đến đáng thương.
Nhìn cô mà hạ thân hắn không ngừng kêu gào, khuôn mặt tuấn mỹ cúi xuống mở cặp đùi trắng nõn của cô ra mạnh mẽ đẩy vào.
Bàn tay nắm chặt vòng eo thon nhỏ mềm mại, dục vọng bành trướng trong trong cơ thể cô không ngừng khuấy đảo.
Hiểu Thần hơi thở dồn dập, dưới thân bị khoái cảm xâm chiếm, dày vò, cô không chịu được mà kêu lên.
Nghe cô kêu hắn càng ra sức động, cảm giác nơi ấm nóng kia ôm lấy vật thô dài của hắn càng khiến hắn cảm thấy kích thích.
"A..."
Tiếng kêu yêu kiều của cô khiến hắn lại lần nữa tăng tốc, đến khi không đè nén được nữa hắn khẽ gầm lên rồi bắn dòng dịch ấm nóng vào sâu nơi tử cung của cô.
Kết thúc, hắn vẫn không rời khỏi cô mà trên lưng bóng loáng chơi đùa.
Không ngờ gắn bề ngoài là người lạnh lùng, trầm lặng, luôn kiềm chế bản thân nhưng khi lên giường dục vọng lại mãnh liệt như thế. Mỗi tối đều không tha cho cô.
"Có tâm trạng nghĩ chuyện khác?"
Giọng nói khàn khàn, Lục Dương chống hai tay lên nhìn xuống cô.
"Tôi... không có..."
Cố gắng giải thích cũng đã muộn, cảm giác dục vọng đang dần bành trướng bên trong cô kinh hoảng.
Không để cô kịp chuẩn bị hắn lại lần nữa mạnh mẽ rút ra dùng sức eo tiến sâu vào.
Khoái cảm xâm nhập bất ngờ làm cô không khỏi kêu lên một tiếng
"A..."
Hạ thân ra vào ngày một nhanh lắm cô không chịu được mà cầu xin
"Van cầu anh... đừng... như vậy...chậm một chút..."
Cúi mặt xuống, nuốt những lời van xin của cô vào.
"Gọi tôi"
Rời khỏi đôi môi anh đào kia,hơi thở nóng rực thổi vào tai khiến cô không khỏi run rẩy một trận.
"Dương... Dương..."
Như được thỏa mãn hắn lại một lần nữa điên cuồng ra vào, một lần lại một lần cuối cùng không nén được dục vọng mà bắn vào bên trong cô một lần nữa.
Hắn vẫn chưa tha cho cô, cứ như vậy bị ép buộc tới bất tỉnh.
Lúc Tô Hiểu Thần tỉnh dậy đã là buổi trưa của ngày hôm sau , cô thoáng giật mình rồi lại như nghĩ ra gì đó, cũng may hôm nay là chủ nhật, cô khó khăn ngồi dậy, nhìn bản thân quần áo chỉnh tề không khỏi đỏ mặt, không hỏi cũng biết hắn tối qua sau khi hoan ái đã tắm cho cô.
Khó khăn đi ra ngoài, đi vào bếp rót một cốc nước ấm uống, đi tới tủ lạnh xem có gì ăn không, nhìn bên trong tủ lạnh rất nhiều đồ ăn cô, có lẽ là hắn đã mua.
Cầm một túi sủi cảo đông lạnh ra, bóc ra bỏ ra đĩa đặt vào lò vi sóng nhấn nút, đi tới phòng khách mở ti vi.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn trên ti vi cô không khỏi tự giễu mình.
Người đàn ông biết bao nhiêu cô gái mơ ước hiện tại đang ở cùng mình, ăn cơm chung, ngủ cùng giường với mình cô không khỏi cảm thấy có chút bất lực.
Quả thực nếu không biết hắn từ đầu thì chính cô nhìn khuôn mặt này của Lục Dương thôi cũng mê mệt.
Chính vì thế mà nữ sinh trong trường vừa nhắc đến tên hắn mắt đều sáng lên như đèn pha ô tô.
Lúc đầu cô còn nghĩ đơn giản, chỉ ở chung với hắn 5 năm, ở nhà, tiêu tiền của hắn, cùng lắm buổi tối vất vả một chút nhưng mới nửa tháng cô đã như sắp phát điên, ngày nào cũng nhìn sắc mặt hắn, chịu đựng tính cách, áp lực hắn tạo ra mà sống cô bỗng cảm thấy cuộc sống trước đây còn sung sướng hơn.
Đang suy nghĩ miên man thì tiếng lò vi sóng làm cô trở về thực tại.
Hiểu Thần nhìn quyển sách về kinh tế trên bàn tay gắp sủi cảo cho vào miệng.
Mở trang đầu tiên, đầu óc cô bắt đầu choáng váng, bên trong toàn tiếng Anh, chữ kín điều cả mặt giấy, nhìn muốn hoa cà mắt, cô gắng gượng dịch từng chữ.
Tiếng Anh của cô cũng khá nhưng nhìn vào những thuật ngữ này cô cũng thật sự không hiểu gì.
Ăn xong sủi cảo cũng hết buổi trưa, Hiểu Thần chuẩn bị đồ để đi làm thêm nào ngờ chưa bước ra khỏi cửa hắn lại ở đâu mở cửa đi vào
"Anh...sao lại về sớm?"
Cô đứng chôn chân như tượng tại chỗ nhìn hắn đi thẳng vào nhà mà không thèm cởi giày.
Hắn đánh cho cô ánh mất lạnh lùng cùng khinh thường rồi đi vào phòng sách.
Cô thoáng giật mình chính cô lại không nghĩ chủ một công ty như hắn lại phải tự về nhà lấy đồ, lẽ ra là phải sai ai đó về lấy hộ chứ.
Vừa định đóng cửa thang máy thì hắn đi vào không thèm liếc nhìn cô.
Cửa thang máy vừa đóng hắn liền xông tới hôn cô tới tấp.
Trong thang máy hai cơ thể dính lấy nhau tay người đàn ông mò vào trong áo người phụ nữ sờ tới trước ngực khẽ bóp, không gian bên trong không khỏi ám muội.
"Ưm..."
Hiểu Thần khẽ kêu, cô thật không hiểu người đàn ông này vừa nãy trong nhà còn lạnh lùng liếc cô bây giờ lại có thể mãnh liệt mà hôn cô.
Ting
Nghe tiếng thang máy ngay lập tức hắn bỏ cô ra chỉnh lại áo.
"Tôi đưa em đi!"
Hắn khẽ nhếch môi nhìn dấu hôn đỏ đỏ trên cổ cô, khuôn mặt đầy thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình.
Thông qua cửa thang máy bóng loáng cô nhìn dấu hôn ái muội trên cổ không khỏi bất lực, lấy trong túi ra một miếng băng cá nhân nhìn qua gương rồi dán lên vết hôn, chỉnh lại áo rồi đi ra ngoài.
Tháng 7, thành phố Los Angeles, tiểu bang California, Mỹ
Không khí mùa hè ở Los Angeles khá giống với châu Á, ngồi trong quán cafe nhìn ra bên ngoài đường phố mang lại cảm giác dễ chịu nhưng cô thì lại không, ngồi đối diện với người đàn ông kia cô lúc nào cũng có vài phần chán ghét, sợ hãi xen lẫn.
Không khí giữa hai người thoạt nhìn bên ngoài có vẻ rất tự nhiên nhưng thực chất lại rất gượng gạo.
Trước đây cô rất thích chủ nhật nhưng từ khi tới Mỹ thì lại chán ghét, bởi vì trước đây ở Trung Quốc hắn vào ngày chủ nhật hắn cũng sẽ tới công ty, cũng có thể coi như là thả lỏng cho cô một tí, trong hai năm gần đây cô tới Mỹ thực tập, nào ngờ người đàn ông này lại cũng tới đây làm việc.
Cô cứ nghĩ hắn chỉ tới công tác khoảng vài tuần, đến khi biết được hắn tới đây làm việc thời gian dài thì như tiếng sét ngang tai.
"Đang nghĩ gì?"
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Lục Dương nhàn nhã cầm ly Pesberry lên thưởng thức.
"Tôi... chỉ đang nghĩ về bài tập giáo sư ra về nhà thôi."
Khuôn mặt cùng biểu cảm cứng đờ của cô nhìn là biết đang nói dối cho dù đấy là một lí do cũng có chút thuyết phục.
"Ừm... đề như nào?"
Câu hỏi này của hắn có phải là thật sự tin lời cô nói? Ha ha tất nhiên là không hắn chỉ đang cố tình làm cô hiểu trước mặt hắn tốt nhất đừng nói dối.
"À... tôi thấy hơi đói bụng rồi... hay là đi ăn thứ gì đó..."
Hiểu Thần cố ý đánh trống lảng nhưng lời sau hắn nói khiến cô hết đường mà chạy
"Chúng ta vừa mới ăn cách đây 20 phút."
Biết hắn đang làm khó nhưng không cách nào chống cự, cảm giác bất lực lại một lần nữa bao trùm lên cô.
Nhìn hắn đang thảnh thơi uống cafe cô hận không thể dội thẳng ly cafe vẫn còn đang bốc khói trên tay hắn vào thẳng khuôn mặt đẹp trai kia.
"Em đói, vậy muốn ăn gì?"
Nghe câu hỏi kia quả thực không tin được vào tai mình, hắn tha cho cô dễ dàng như vậy có phải là đang mơ, nhẹ beo vào bắp đùi, cảm giác đau trân thực làm cô hoàng hồn.
Rời khỏi quán cafe tới một quán ăn, cô nói muốn ăn pizza, hắn để lại cô trong xe rồi đi vào bên trong.
Từ khi tới Los Angeles hắn thường xuyên ở bên cạnh cô, thi thoảng đều sẽ đưa cô đi chơi, tiếp xúc nhiều hơn cũng thấy hắn có mấy phần không đáng ghét như cô nghĩ, người đàn ông này nhiều lúc đều sẽ có mấy phần đặc biệt quan tâm tới cô.
Hắn trở lại với hộp pizza nhỏ trên tay cùng với một cốc nước táo ép.
Nhiều khi cô cứ nghĩ hắn thất nghiệp, bởi vì sao? Phải nói từ khi tới Los cô cảm thấy hầu hết thời gian cô ở nhà đều gặp hắn.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, khi cô bị bắt cóc vào hai năm trước khi mới đến đây, nhớ lại đoạn thời gian đó cô không khỏi rùng mình.
Khi đó cha cô mất được khoảng một năm do sốc thuốc thì cô nhận được học bổng du học toàn phần tại đại học California State University cô suy nghĩ rất nhiều rồi quyết định lựa chọn đi, sau khi sang Mỹ cô cứ ngỡ bản thân được giải thoát nhưng không bao lâu sau, chính là vào một tuần sau khi cô tới đây thì hắn cũng tới.
Hắn rất thường xuyên đưa cô đi những nơi nổi tiếng ở Los, sau một tháng ở đây cô bắt đầu quen dần, cuộc sống dần trở lại quỹ đạo như khi còn ở Trung Quốc.
Cho tới một ngày, hôm đấy bầu trời Los Angeles đen kịt rõ ràng là buổi trưa nhưng không gian một màu xám xịt, hắn gọi cho cô bảo là sẽ đón, cô đứng đợi hắn trước cổng trường, nhìn sinh viên đang ra về, từng người từng người còn có một số bạn nam cùng lớp ngỏ ý muốn đưa về, cô khéo léo từ chối,đợi hắn tới khi tất cả các sinh viên đều ra về hết nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Cô cố đợi hắn thêm 10 phút, đợi mãi cũng chẳng thấy, đang định bắt xe đi về thì một chiếc xe màu đen đi tới, hai người trong xe mang bịt mặt đi ra kéo cô vào xe, cô sợ hãi, kinh hoảng nhìn bọn chúng, vì quá kinh hoảng nên cô không biết nói gì, hoàn toàn không kêu cứu, mắt cô đỏ lên nhưng nước mắt hoàn toàn không thể rơi ra, bọn họ trao đổi bằng tiếng Y cô hoàn toàn không hiểu nhưng nhìn ánh mắt thèm thuồng của một số tên thì cô hiểu.
Bọn chúng đưa cô tới một khu nhà máy bỏ hoang, chói cô vào ghế một tên trong số chúng lấy điện thoại của cô.
"His number?(số của hắn?)"
Tên đó khuôn mặt dữ tợn nhìn cô.
"1 323 *** ***"
Thoáng chút không hiểu nhưng rồi cô lại đọc số của Lục Dương lên, hắn luôn bắt cô phải học thuộc số điện thoại nên số điện thoại này của hắn cô đã sớm thuộc làu làu.
Hắn mở loa ngoài, rất nhanh hết tiếng chuông đầu tiên Lục Dương đã bắt máy, tên kia lại nói tiếng Ý, không biết bọn họ nói gì nhưng nghe tiếng hắn trong điện thoại rất tức giận, tên kia đi tới bóp mạnh vào mặt cô, tay hắn cầm điện thoại quay trực diện rồi nói một câu tiếng Ý cùng với ánh mắt giết người.
"Bọn chúng không làm gì em chứ?"
Hắn đột nhiên trong điện thoại lên tiếng, giọng hắn kiềm chế không ít kích động mà ân cần hỏi.
Đại não có chút không thích nghi với loại quan tâm này của hắn chậm chạp trả lời.
"Không... không có..."
Hắn nghe cô trả lời thì thầm thở ra một tiếng rồi lại nói một câu tiếng Ý, sau đó thì không còn động tĩnh gì.
Không lâu sau có rất nhiều người ở đâu xuất hiện, trên người đều mang theo vũ khí, ở cạnh Lục Dương Hiểu Thần đã từng nhìn thấy súng, khi ngủ dưới gối của hắn luôn có súng, trong tủ đầu giường lúc nào cũng có hộp đạn.
Một tên trong số chúng ăn mặc rất chỉnh tề phong thái khác những tên kia một trời một vực, tên đó đi tới chỗ cô khẽ quan sát rồi cười cười gì đó, hắn nói một câu làm cô không hiểu.
"He really has eyes for people!(hắn thật sự là có mắt nhìn người!)"
"Giới thiệu với cô, tôi tên Zen là một người bạn của Lục Dương."
Hắn giới thiệu lưu loát bằng tiếng Trung làm cô có chút bất ngờ.
Sau nửa tiếng đám người kia xuất hiện lại có thêm một đám người khác, do những tên này đứng trước cô không nhìn thấy gì.
"Portala qui fuori!(Đưa cô ấy ra đây!)"
Zen ra lệnh cho một tên, hắn đi tới chỗ cô cởi trói cho cô rồi kéo đến chỗ Zen.
Cô nhìn thấy hắn có chút vui mừng. Lục Dương nhìn thấy cô ánh ánh thoáng dao động nhưng rất nhanh biến mất khôi phục lại vẻ mặt dửng dưng như không.
"Muốn gặp mày cũng khó thật đấy!"
Zen rút súng ra một khẩu súng ngắn chĩa vào giữa thái dương Hiểu Thần, dây thần kinh của cô căng cứng, cả người rất nhanh liền run rẩy, nước mắt lúc này không nén nổi nữa liền trào ra, cô nhìn thẳng về phía hắn ở đối diện, ánh mắt yếu đuối đầy sự yếu đuối khẩn khoản cầu xin hắn hãy cứu lấy cô.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt vẫn rất dửng dưng của hắn cô thoáng rơi vào tuyệt vọng, cô đối với hắn chẳng là gì, cớ gì hắn phải mạo hiểm vì cô.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play